• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 97: Quản phòng bếp

Bạch Ngọc Lan nghe vậy kinh ngạc lắp bắp: "Anh nói là bộ váy em đang mặc cùng chiếc kẹp đang cài trên đầu em là do chính tay anh thiết kế sao?"


Dương Tử Sâm gật đầu không hiểu cô kinh ngạc điều gì lại hỏi: "Làm sao vậy có chỗ nào không ổn sao?"


Bạch Ngọc Lan lắc đầu: "Không phải chỉ là em cảm thấy vô cùng sung sướng thôi em không nghĩ anh sẽ thiết kế cho em."


Cô chỉ nghĩ anh kêu Tiểu Khải mua ở bên ngoài thôi không ngờ lại do anh đích thân thiết kế, điều này làm cô kích động không thôi, song lại hỏi: "Nhưng mà làm sao anh biết số đo của em?"


Anh không trả lời mà đột nhiên kéo cô lại để cô ngôi trên đùi mình bàn tay lại vòng qua eo cô thều thào: "Như này là biết rồi."





Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan lóe lên một cái lại quay qua ôm lấy cổ anh nói: "Không hổ danh là Dương tổng đại tài, chỉ cần ôm thôi là có thể kế ra được một bộ váy tinh tế thế này."


"Hiện tại tôi đã không còn là Dương tống nhưng mà tương lai tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình."


Dương Tử Sâm kiên định nói.


"Anh có kế hoạch gì sao?"


Bạch Ngọc Lan chợt nghiêm túc hỏi.


"Ừm, tôi muốn quay lại công ty."


Dương Tử Sâm siết chặt eo cô, giọng nói có chút không xác định.


Bạch Ngọc Lan cũng cảm nhận được cô lại phủ lấy tay anh nói: "Em tin anh có thể làm được, anh hãy nhớ dù anh có làm cái gì cũng đều có em theo cùng."


"Cảm ơn em."



VietWriter



Chỉ có mình anh biết từ đâu anh có động lực muốn quay lại, chính là người phụ nữ trong lòng này.


Bạch Ngọc Lan dựa vào lòng anh lại nói: "Lúc nãy nói chuyện với ông nội em cảm thấy ông có tâm sự gì đó, hình như liên quan đến công ty thì phải, em cũng không chắc nhưng thấy ông vô cùng ưu tư."


Dương Tử Sâm nghe cô nói cũng thoáng chút trầm tư, ông nội rất ít khi phải bận tâm đến chuyện công ty nếu như ông ưu tư vậy thì công ty khẳng định có chuyện gì rồi, lẽ nào là Dương Tử Hiên? "Tử Sâm, anh đang nghĩ cái gì?"


Thấy anh nhíu mày suy tư Bạch Ngọc Lan không nhịn được lên tiếng hỏi.


"Không có."


Dương Tử Sâm khôi phục lại tinh thần, anh nghĩ đã đến lúc nói chuyện với ông nội rồi.


Lúc này lại cảm nhận một bàn tay vuốt mi tâm mình đồng thời một giọng nói thở nhẹ dội vào tai anh: "Không có gì thì anh cũng đừng nhíu mày như vậy."


"Để em lo lắng rồi."


Anh bắt lấy bàn tay của cô, chuyện anh muốn làm cũng không tiện nói với cô, anh không chắc mình có thể bật dậy không nhưng nhất định sẽ không để Dương Tử Hiên dương dương tự đắc.


Cô biết anh có tâm sự nhưng nếu anh không muốn nói cô cũng sẽ không khơi ra chỉ lắng lặng bên cạnh anh là đủ.


Phòng bà Xuân.


Sau khi trở về phòng bà Xuân không thể nào nguôi được cơn giận lại gọi Dương Tử Hiên sang nói chuyện bỏ mặc Cao Kỳ Anh, bởi vì trong cơn giấc của bà ta có cả Cao Kỳ Anh ở trong đó.


"Tử Hiên, lão già kia bắt đầu cho con nhỏ Ngọc Lan quản gia rồi, lại còn là quản lý phòng bếp, con nói mẹ phải làm sao?"


Bà Xuân vừa bực vừa nói.


"Mẹ không cần làm gì cả cứ như thường là được rồi, ông ta hình như bắt đầu không tin tưởng con rôi, thứ hai này ông ta muốn quay lại công ty còn muốn họp cổ đông."


Dương Tử Hiên đốt lên điếu thuốc nhàn nhạt nói, dường như không có chút lo lắng.


Ngược lại bà Xuân lại cuống quýt lên: "Sao lại như vậy được, ông ta không phải đã hoàn toàn giao công ty cho con rồi sao?"


Dương Tử Hiên đứng cạnh cửa sổ vẫn thản nhiên hút thuốc: "Đó chỉ là vẻ ngoài, ông ta trước nay chưa bao giờ tin tưởng con, lại nói ông ta cũng đã biết con thu mua cổ phần rồi, nghi ngờ của ông ta càng thêm sâu hơn."


Bà Xuân nghe được lại cả kinh: "Con trai, con có kế hoạch gì hay không, nếu để ông ta thu lại công ty từ tay con thì làm sao?"


"Mẹ không cân lo lắng, hơn nữa người trong công ty đều đã là người của cơn, mấy lão già cổ đông kia cũng chỉ là mấy con cờ mà thôi không thể lật được bàn cờ, con đã có sắp xếp cho công ty còn vê Dương gia cũng không cần vội, vê sau ai làm chủ còn chưa biết, nếu ông ta muốn để Bạch Ngọc Lan quản thì mẹ cứ mặc cô ta."


Dương Tử Hiên không quan tâm đến mấy chuyện này, hắn chỉ cần thâu tóm công ty là đủ, có điều ngày đó cũng sắp đến rồi, trước lúc đó chơi đùa với tên tàn phế kia một chút.


Bạch Ngọc Lan, hắn nhất định sẽ thu vê tay, nếu Dương Tử Sâm để ý đến cô ta như vậy thì trò chơi này càng thêm thú vị hơn rồi.


Sang ngày thứ hai nhà họ Dương bắt đầu có thay đổi, Dương Tử Sâm sáng sớm đã đi đến căn nhà gỗ, ông Dương và Dương Tử Hiên cũng bắt đến công ty, cuối cùng chỉ còn mấy người phụ nữ ở trong nhà.


Vì phải tiếp quản nhà bếp nên Bạch Ngọc Lan đã xin chủ biên cho mình sang thứ ba lên công ty, hôm nay cô cần phải xem xét và sắp xếp lại phòng bếp.


Bà Xuân đưa cho cô hai quyển sổ, một quyển là thu chi của phòng bếp mỗi tháng và một quyển là thực đơn, nhà họ Dương là nhà phú quý giàu sang nên mỗi bữa mỗi ngày đều thay đổi các món ăn, hầu như các món ăn trên bàn không có ngày nào lặp lại, mỗi tuần thay đổi một lần, còn là sơn hào hải vị hiếm thấy.


Ở nhà họ Dương hơn hai tháng cô cũng rõ ràng điều này thế nhưng lúc đọc bản thực đơn Bạch Ngọc Lan cũng không khỏi chặc lưỡi, "Đúng là nhà quê không hiểu sự đời."


Bà Xuân nhìn biểu hiện của cô lúc xem thực đơn không khỏi lên tiếng khinh bỉ.


Bạch Ngọc Lan không để ý đến bà ta lại tiếp tục xem xét, qua mười phút sau vân chưa xem xong bà Xuân mới mất kiên nhẫn nói: "Cô còn muốn xem đến khi nào."


"Con chưa hiểu sự đời nên cân phải xem nhiều hơn, phiên mẹ chờ con chốc lát rồi."


Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm nói, mắt vẫn dám vào thực đơn.


"Cô, không có giáo dưỡng lại ăn nói với mẹ chồng như vậy."


"Con được dạy dỗ rất đàng hoàng, luôn kính trên nhường dưới đối với mẹ cũng rất tôn trọng, không biết mẹ đang bất mãn điều gì vậy? Lễ nào mẹ quên bản ghi âm kia rồi sao?"


Bị người săm soi Bạch Ngọc Lan muốn xem tiếp cũng không được đành để bản thực đơn xuống.


"Có đứa con dâu nào lại đe dọa mẹ chồng như cô không?"


Nhắc đến đoạn ghi âm bà Xuân lại dãy lên đanh đách.


"Mẹ nói quá rồi, con đâu có đe dọa mẹ chỉ nhắc nhở mẹ một chút thôi mà."


Bạch Ngọc Lan chớp mắt nói, lại xem biểu hiện của mẹ chồng mình.


Ngày tháng tới phải đối phó với người này đúng là có chút mệt mỏi, theo cô thấy bà Xuân chỉ là muốn ra vẻ mình là chủ của ngôi nhà này, lúc trước ai nấy đều nghe lời bà ta nên bà ta đã quen rồi bây giờ có người bật lại bà ta hoàn toàn không kiềm chế được tính tình.


"Hừ, chờ đó mà xem, Bạch Ngọc Lan, tôi xem cô tác quái ở nhà này được bao lâu."


Bà Xuân nói xong một câu liên tức giận rời khỏi ghế cũng không có ý định giúp Bạch Ngọc Lan, bà ta đưa cho cô hai quyển sổ để cô làm gì thì làm.


Nói thật nhìn hai quyển sổ trên bàn cô liếc sơ một cái là có thể hiểu tuy cô chưa bao giờ quản gia nhưng mấy công việc bếp núc cô vẫn đảm đương được.


Bạch Ngọc Lan mất một buổi sáng mới sắp xếp mấy chuyện trong phòng bếp, trước nay thế nào cô vẫn để yên như thế chỉ là thay đổi một số chỗ thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom