Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98; Phép thử của ông Dương
Cuộc họp cổ đông của tập đoàn Dương thị diễn ra trong vòng ba tiếng đồng hồ, lần này ông Dương quay lại đã khiến không ít người kinh ngạc, buổi sáng thứ hai vừa mới lên công ty liên bị triệu đi họp cổ đông gấp khiến lòng người hoang mang.
Trong buổi họp cổ đông đa phần là ông Dương hỏi mấy người bên dưới thưa nhưng mà bọn họ chỉ là trả lời cho có lệ, ông Dương chỉ cần liên sơ một cái liên biết, đến khi hỏi bốn cổ đông quan trọng trong công ty thì bọn họ lại trở nên thở dài thườn thượt, Ngược lại có rất nhiều người khen năng lực làm việc của Dương Tử Hiên, nào là nói từ ngày có hắn công ty phát triển rất mạnh, nào là hắn có những ý tưởng đột phá, vân vân và mây mây.
Ông Dương buồn bã nhận ra một điều công ty đang dần bị tha hóa bởi Dương Tử Hiên, mấy bản báo cáo nghiệm thu ông cầm trên tay bản nào cũng đều vô cùng chỉn chu không tìm ra được lỗ hổng, ông không thể không thừa nhận Dương Tử Hiên cũng là một hạt giống tốt, có điêu hắn đối với công ty lại có ý đồ xấu có tốt đến mấy cũng vô dụng.
Ông Dương hỏi mấy câu trọng điểm xong lại để Dương Tử Hiên chủ trì cuộc họp ông lại ở một bên quan sát, dáng vẻ của hắn lúc điều hành cuộc họp làm ông lại nhớ đứa đứa cháu trai Dương Tử Sâm của mình, nếu như thẳng bé thì tốt rồi, đáng tiếc.
Dương Tử Hiên không biết suy nghĩ của ông Dương hẳn đứng trước màn hình chiếu dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa tự tin, rất ra dáng một nhà lãnh đạo tài ba khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Hắn đứng ở vị trí này cũng được gần một năm rồi nên bao nhiêu sở trường cùng khát vọng hắn đã sớm bộc lộ ra.
Cuộc họp này chỉ là một phép thử của ông Dương mà thôi, ông đã biết những điều cần biết rồi cũng không chú trọng đến cuộc họp này nữa.
Mười một giờ rưỡi Bạch Ngọc Lan rốt cuộc làm xong ba món ăn cùng một món cạnh, bởi vì buổi trưa mọi người tự túc mà ông Dương cũng không về nên cô đã tự làm riêng cho Dương Tử Sâm và mình một vài món rồi đem đến căn nhà gỗ.
Người giúp cô mang là A Đào, là phụ bếp trong nhà bếp, năm nay hai mươi tuổi, cô gái này mới được nhận vào làm từ tuân trước, tính tình hiền lành lại chăm chỉ nên Bạch Ngọc Lan rất mến cô bé.
"Đại thiếu phu nhân, có phải đại thiếu gia rất đáng sợ không?"
A Đào đi bên cạnh Bạch Ngọc Lan thấp thỏm hỏi.
"Ô, có phải cô đã nghe mấy lời đồn đại của mấy người hầu kia hay không?"
Bạch Ngọc Lan không đoán cũng bếp, đám người kia hễ rảnh rang là bàn tán về anh và cô, còn nghĩ rằng cô không biết chẳng qua là cô không thèm để ý thôi.
VietWriter
"Vâng, bọn họ đều nói đại thiếu gia hung dữ, đại thiếu phu nhân lại hống hách."
A Đào như một cô bé ngây thơ nói ra những gì mình nghe thấy.
"Vậy cô cảm thấy thế nào?"
Bạch Ngọc Lan không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Em thấy đại thiếu phu nhân rất tốt, em vào làm không ai hướng dẫn em tận tình nhưng lúc nãy cô hướng dẫn em rất kỹ em hỏi gì cô đều trả lời, còn đại thiếu gia em không dám lại gần, ánh mắt anh ấy có chút đáng sợ."
A Đào thành thật trả lời.
Cô cũng hiểu đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, dù ở môi trường làm việc nào cũng vậy, người mới luôn là mục tiêu để người cũ thể hiện mình đồng thời bóc lột sức lao động, nhưng nghe A Đào nói Dương Tử Sâm đáng sợ cô lại thay anh bao biện.
"Cô đừng nhìn anh ấy bên ngoài lạnh lùng mà sợ hãi, thực ra anh ấy rất dễ thương đấy lại còn vô cùng chu đáo, biết quan tâm người khác đặc biệt biết cách lấy lòng vợ chưa hết anh ấy còn rất giỏi giang biết thiết kế biết nói ba thứ tiếng, gu thẩm mỹ ổn, bê ngoài lại đẹp trai phong độ, tóm lại là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời."
Bạch Ngọc Lan không tiếc lời nói, khen lấy khen để Dương Tử Sâm, lại nhớ về hai món quà mà anh đã tặng cho cô, sau khi cởi ra cô đã cất vô cùng kỹ lưỡng, xem như là báu vật nâng nu.
A Đào ở bên cạnh lại nói ra một câu: "Nhưng mà anh ấy lại tàn tật."
Vẻ hưng phấn của Bạch Ngọc Lan bỗng chốc tiêu tan thay vào đó là vẻ mặt âm trâm khiến A Đào nhìn mà lo lắng.
"A Đào, trên đời này không có người nào là hoàn hảo trọn vẹn, anh ấy cho dù có phải ngồi xe lăn vĩnh viễn thì trong lòng tôi anh ấy cũng là người đàn ông tốt đẹp nhất, tôi không muốn nghe hai chữ tàn phế nữa biết không?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng như gió mùa thu nhưng không hiểu sao A Đào nghe vào lại có chút rét lạnh, cô ta ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi ạ, đại thiếu phu nhân."
"Ừ, biết rồi thì tốt, cũng sắp đến nơi rồi cô đưa đồ cho tôi rồi về ăn cơm đi."
Mắt thấy căn nhà gỗ hiện ra trước mắt Bạch Ngọc Lan chợt dừng lại tiếp nhận đồ ăn trên tay A Đào.
Cô bé ngoan ngoãn đưa sang sau đó chào cô một tiếng rời mới quay đầu bước đi.
Bạch Ngọc Lan đi đến cái bàn dưới gốc cây ngọc lan lại nhìn thấy Tiểu Khải đứng dựa vào cây anh đào bên kia ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy cô đi tới hai mắt liên sáng lên hỏi: "Đại thiếu phu nhân cô tới rồi sao, hôm nay cô nấu cái gì vậy?"
Tiểu Khải đã nếm qua tay nghề nấu nướng của cô nên cóc hút kích động, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
"Tôi nấu mấy món bình dân thôi, cậu dọn đồ ăn ra bàn ởi tôi vào gọi anh ấy."
Bạch Ngọc Lan để đồ lên bàn rồi cất bước đi đến cánh cửa gỗ, thế nhưng cô chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Nhìn thấy Dương Tử Sâm cô vui vẻ hỏi: "Anh làm xong rồi sao?"
"Vẫn chưa nhưng nghe thấy tiếng em."
Ý của anh là vì nghe thấy tiếng cô nên mới ngừng làm việc ra ngoài.
Bạch Ngọc Lan nghe hiểu ý anh lại đề nghị: "Để em đẩy xe cho anh."
Dương Tử Sâm lại từ chối nói: "Em đến đây trước."
Dù không biết anh muốn làm gì nhưng Bạch Ngọc Lan cũng cất bước đi tới trước mặt anh.
"Ngôi xuống."
Dương Tử Sâm giọng nói có chút ra lệnh.
Bạch Ngọc Lan cũng theo anh ngôi xuống, lúc này anh lại lấy từ trong người ra một cái khăn mùi xoa lau mồ hôi vương trên trán cô, còn trách cứ: "Tại sao đến đây không che ô."
Thời tiết hôm nay có chút gắt anh mở cửa ra liên cảm thấy hơi nóng phả vào lại nhìn mồ hôi trên trán Bạch Ngọc Lan hai đầu lông mày của anh không khỏi nhíu chặt.
Bất ngờ trước hành động của anh Bạch Ngọc Lan đơ người mấy giây sau đó mới phản ứng nói: "Không phải em sợ anh đói sao?"
"Tôi có thể chờ được, lân sau không được đội năng đi nữa."
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút nghiêm nghị như đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
Bạch Ngọc Lan biết anh quan tâm mình nên cười nói: "Vâng, em biết rồi, ông xã."
Lần này nghe hai từ ông xã Dương Tử Sâm lại cảm thấy vô cùng thoải mái không còn chán ghét khó chịu như ban đầu nữa.
Rất nhanh ba người đã ngồi vào bàn cơm, thức ăn trên bàn dù không phải là sơn hào hải vị nhưng lại vô cùng ngon miệng chưa kể tay nghề nấu nướng của Bạch Ngọc Lan cũng không tệ.
Tiếu Khải lúc ăn liên tục khen ngon không dứt còn nói: "Đại thiếu phu nhân ngày mai cô lại làm cơm tiếp chứ?"
"Tùy tâm trạng."
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa nói nhưng mà trong lòng đã tính toán ngày mai làm cái gì rồi.
Trong buổi họp cổ đông đa phần là ông Dương hỏi mấy người bên dưới thưa nhưng mà bọn họ chỉ là trả lời cho có lệ, ông Dương chỉ cần liên sơ một cái liên biết, đến khi hỏi bốn cổ đông quan trọng trong công ty thì bọn họ lại trở nên thở dài thườn thượt, Ngược lại có rất nhiều người khen năng lực làm việc của Dương Tử Hiên, nào là nói từ ngày có hắn công ty phát triển rất mạnh, nào là hắn có những ý tưởng đột phá, vân vân và mây mây.
Ông Dương buồn bã nhận ra một điều công ty đang dần bị tha hóa bởi Dương Tử Hiên, mấy bản báo cáo nghiệm thu ông cầm trên tay bản nào cũng đều vô cùng chỉn chu không tìm ra được lỗ hổng, ông không thể không thừa nhận Dương Tử Hiên cũng là một hạt giống tốt, có điêu hắn đối với công ty lại có ý đồ xấu có tốt đến mấy cũng vô dụng.
Ông Dương hỏi mấy câu trọng điểm xong lại để Dương Tử Hiên chủ trì cuộc họp ông lại ở một bên quan sát, dáng vẻ của hắn lúc điều hành cuộc họp làm ông lại nhớ đứa đứa cháu trai Dương Tử Sâm của mình, nếu như thẳng bé thì tốt rồi, đáng tiếc.
Dương Tử Hiên không biết suy nghĩ của ông Dương hẳn đứng trước màn hình chiếu dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa tự tin, rất ra dáng một nhà lãnh đạo tài ba khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Hắn đứng ở vị trí này cũng được gần một năm rồi nên bao nhiêu sở trường cùng khát vọng hắn đã sớm bộc lộ ra.
Cuộc họp này chỉ là một phép thử của ông Dương mà thôi, ông đã biết những điều cần biết rồi cũng không chú trọng đến cuộc họp này nữa.
Mười một giờ rưỡi Bạch Ngọc Lan rốt cuộc làm xong ba món ăn cùng một món cạnh, bởi vì buổi trưa mọi người tự túc mà ông Dương cũng không về nên cô đã tự làm riêng cho Dương Tử Sâm và mình một vài món rồi đem đến căn nhà gỗ.
Người giúp cô mang là A Đào, là phụ bếp trong nhà bếp, năm nay hai mươi tuổi, cô gái này mới được nhận vào làm từ tuân trước, tính tình hiền lành lại chăm chỉ nên Bạch Ngọc Lan rất mến cô bé.
"Đại thiếu phu nhân, có phải đại thiếu gia rất đáng sợ không?"
A Đào đi bên cạnh Bạch Ngọc Lan thấp thỏm hỏi.
"Ô, có phải cô đã nghe mấy lời đồn đại của mấy người hầu kia hay không?"
Bạch Ngọc Lan không đoán cũng bếp, đám người kia hễ rảnh rang là bàn tán về anh và cô, còn nghĩ rằng cô không biết chẳng qua là cô không thèm để ý thôi.
VietWriter
"Vâng, bọn họ đều nói đại thiếu gia hung dữ, đại thiếu phu nhân lại hống hách."
A Đào như một cô bé ngây thơ nói ra những gì mình nghe thấy.
"Vậy cô cảm thấy thế nào?"
Bạch Ngọc Lan không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Em thấy đại thiếu phu nhân rất tốt, em vào làm không ai hướng dẫn em tận tình nhưng lúc nãy cô hướng dẫn em rất kỹ em hỏi gì cô đều trả lời, còn đại thiếu gia em không dám lại gần, ánh mắt anh ấy có chút đáng sợ."
A Đào thành thật trả lời.
Cô cũng hiểu đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, dù ở môi trường làm việc nào cũng vậy, người mới luôn là mục tiêu để người cũ thể hiện mình đồng thời bóc lột sức lao động, nhưng nghe A Đào nói Dương Tử Sâm đáng sợ cô lại thay anh bao biện.
"Cô đừng nhìn anh ấy bên ngoài lạnh lùng mà sợ hãi, thực ra anh ấy rất dễ thương đấy lại còn vô cùng chu đáo, biết quan tâm người khác đặc biệt biết cách lấy lòng vợ chưa hết anh ấy còn rất giỏi giang biết thiết kế biết nói ba thứ tiếng, gu thẩm mỹ ổn, bê ngoài lại đẹp trai phong độ, tóm lại là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời."
Bạch Ngọc Lan không tiếc lời nói, khen lấy khen để Dương Tử Sâm, lại nhớ về hai món quà mà anh đã tặng cho cô, sau khi cởi ra cô đã cất vô cùng kỹ lưỡng, xem như là báu vật nâng nu.
A Đào ở bên cạnh lại nói ra một câu: "Nhưng mà anh ấy lại tàn tật."
Vẻ hưng phấn của Bạch Ngọc Lan bỗng chốc tiêu tan thay vào đó là vẻ mặt âm trâm khiến A Đào nhìn mà lo lắng.
"A Đào, trên đời này không có người nào là hoàn hảo trọn vẹn, anh ấy cho dù có phải ngồi xe lăn vĩnh viễn thì trong lòng tôi anh ấy cũng là người đàn ông tốt đẹp nhất, tôi không muốn nghe hai chữ tàn phế nữa biết không?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng như gió mùa thu nhưng không hiểu sao A Đào nghe vào lại có chút rét lạnh, cô ta ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi ạ, đại thiếu phu nhân."
"Ừ, biết rồi thì tốt, cũng sắp đến nơi rồi cô đưa đồ cho tôi rồi về ăn cơm đi."
Mắt thấy căn nhà gỗ hiện ra trước mắt Bạch Ngọc Lan chợt dừng lại tiếp nhận đồ ăn trên tay A Đào.
Cô bé ngoan ngoãn đưa sang sau đó chào cô một tiếng rời mới quay đầu bước đi.
Bạch Ngọc Lan đi đến cái bàn dưới gốc cây ngọc lan lại nhìn thấy Tiểu Khải đứng dựa vào cây anh đào bên kia ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy cô đi tới hai mắt liên sáng lên hỏi: "Đại thiếu phu nhân cô tới rồi sao, hôm nay cô nấu cái gì vậy?"
Tiểu Khải đã nếm qua tay nghề nấu nướng của cô nên cóc hút kích động, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
"Tôi nấu mấy món bình dân thôi, cậu dọn đồ ăn ra bàn ởi tôi vào gọi anh ấy."
Bạch Ngọc Lan để đồ lên bàn rồi cất bước đi đến cánh cửa gỗ, thế nhưng cô chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Nhìn thấy Dương Tử Sâm cô vui vẻ hỏi: "Anh làm xong rồi sao?"
"Vẫn chưa nhưng nghe thấy tiếng em."
Ý của anh là vì nghe thấy tiếng cô nên mới ngừng làm việc ra ngoài.
Bạch Ngọc Lan nghe hiểu ý anh lại đề nghị: "Để em đẩy xe cho anh."
Dương Tử Sâm lại từ chối nói: "Em đến đây trước."
Dù không biết anh muốn làm gì nhưng Bạch Ngọc Lan cũng cất bước đi tới trước mặt anh.
"Ngôi xuống."
Dương Tử Sâm giọng nói có chút ra lệnh.
Bạch Ngọc Lan cũng theo anh ngôi xuống, lúc này anh lại lấy từ trong người ra một cái khăn mùi xoa lau mồ hôi vương trên trán cô, còn trách cứ: "Tại sao đến đây không che ô."
Thời tiết hôm nay có chút gắt anh mở cửa ra liên cảm thấy hơi nóng phả vào lại nhìn mồ hôi trên trán Bạch Ngọc Lan hai đầu lông mày của anh không khỏi nhíu chặt.
Bất ngờ trước hành động của anh Bạch Ngọc Lan đơ người mấy giây sau đó mới phản ứng nói: "Không phải em sợ anh đói sao?"
"Tôi có thể chờ được, lân sau không được đội năng đi nữa."
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút nghiêm nghị như đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
Bạch Ngọc Lan biết anh quan tâm mình nên cười nói: "Vâng, em biết rồi, ông xã."
Lần này nghe hai từ ông xã Dương Tử Sâm lại cảm thấy vô cùng thoải mái không còn chán ghét khó chịu như ban đầu nữa.
Rất nhanh ba người đã ngồi vào bàn cơm, thức ăn trên bàn dù không phải là sơn hào hải vị nhưng lại vô cùng ngon miệng chưa kể tay nghề nấu nướng của Bạch Ngọc Lan cũng không tệ.
Tiếu Khải lúc ăn liên tục khen ngon không dứt còn nói: "Đại thiếu phu nhân ngày mai cô lại làm cơm tiếp chứ?"
"Tùy tâm trạng."
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa nói nhưng mà trong lòng đã tính toán ngày mai làm cái gì rồi.
Bình luận facebook