Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Chương 110:
Cố xảo Xảo đảo mắt.
Đúng vậy, sao đột nhiên lại bị người vạch trần, cô ta luôn ngụy trang rất tốt, sao có thể đột nhiên bị người nhìn thấu chứ.
Hơn nữa ở trường người duy nhất biết thân phận của mình chỉ có Có Niệm Niệm.
Chẳng lẽ là Cố Niệm Niệm? Suy nghĩ này trong chớp mắt hiện lên trong đầu Có Xảo Xảo.
Cô ta cẩn thận nghĩ lại, càng thêm khẳng định là Có Niệm Niệm ở phía sau giở trò quỷ.
“Mẹ, là tiện nhân Cố Niệm Niệm kia, là nó hại con, là nó hại con!” Cố xảo Xảo khóc kêu.
Trong mắt Chu Mỹ Ngọc hiện lên hận thù mãnh liệt: “Tiện nhân kia, mẹ liền biết nó chính là cái thứ không an phận, đi rồi còn muốn gây chuyện thị phi!”&p “Mẹ, Cố Niệm Niệm khẳng định là ghen ghét con! Ghen ghét con lớn lên xinh đẹp hơn nó! Cho nên nó muốn hại con!”&p Chu Mỹ Ngọc vỗ vỗ Cố Xảo Xảo khóc đến thở hồn hển: *Xảo Xảo, mẹ nhất định sẽ giúp con trút cục tức này, tiên nhân kia lại dám hại Xảo Xảo nhà chúng ta, mẹ sẽ không tha cho nó.”&pMẹ kiếp…
Nhìn bộ dáng Cố Xảo Xảo chạy trối chết, trong lòng Cố Niệm Niệm là mỹ tư tư.
Từ hôm qua đến hôm nay, cô liên tiếp ra sức đánh mặt hai người, tư vị này thật là mỹ diệu.
Hơn nữa Thái Thi Khả cùng Cố Xảo Xảo vừa lúc đều là người cô ghét nhát.
“Niệm Niệm, đây là tiện nhân đều bị trời phạt.” Tô Nhan phát biểu cái nhìn của bản thân đối với chuyện này.
Lông mi Cố Niệm Niệm chớp chớp.
Cái gì mà tiện nhân đều bị trời phạt, thượng đề bận như: vậy, làm sao rảnh quan tâm đến tiện nhân nào chứ, cái này còn không phải là vì Ôn Đình Vực sao.
Nghĩ đến Ôn Đình Vực, trong lòng Có Niệm Niệm ấm áp.
Một loại ấm áp nhàn nhạt, cơ hồ không thể phát hiện ra, lại khiến cho huyết dịch Cố Niệm Niệm lan tràn toàn thân.
Có người chống lưng cảm giác thật tốt, hơn nữa cách làm của Ôn Đình Vực thật đúng là ăn miếng trả miếng.
Nếu chỉ là đem chuyện Cố Xảo Xảo ghép ảnh mình và Hà Thư Thư đưa ra ánh sáng, vậy khẳng định đả kích với Cố Xảo Xảo sẽ không lớn như thé.
Mà hiện tại để Có Xảo Xảo ném được tư vị bị phản phệ, đây mới là cách trả thù tốt nhát.
Buổi chiều sau khi tan học, Cố Niệm Niệm về tới chung cư.
Dì Lý đã làm xong cơm, Cố Niệm Niệm lại tự mình xào một ít đồ ăn, chuẩn bị cảm ơn Ôn Đình Vực.
Hơi trễ một chút Ôn Đình Vực mới trở về.
Cố Niệm Niệm kích động vô cùng, cô đem chuyện ở trường học hôm nay nói lại một lần.
*Ôn Đình Vực, anh không biết dáng vẻ hôm nay của Cố Xảo Xảo, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta thảm bại như vậy, lúc cô ta chạy khỏi trường học quả thật chính là chạy trối chết.” Có Niệm Niệm cao hứng phấn chắn nói.
Sắc mặt Ôn Đình Vực nhàn nhạt, anh đối với những cái đó cũng không có quá nhiều hứng thú, chỉ cần giúp Có Niệm Niệm hết giận là được.
Anh chỉ vào một món ăn trên bàn cơm: “Đây là cô làm?”&pA? Cố Niệm Niệm ngần người.
Trên bàn nhiều đồ ăn như thế, Ôn Đình Vực sao có thể phân biệt được cái này là mình làm, cũng không có ai nói với anh, chẳng lẽ người đàn ông này có hỏa nhãn kim tỉnh?
“Món ăn nhiều dầu mỡ như thịt kho tàu dì Lý sẽ không làm.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt giải thích.
Cố Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ.
Hình như là vậy, cô ở chỗ này lâu như vậy, dì Lý hình như: làm đồ ăn đều thực thanh đạm.
Cô ngượng ngùng cười cười: “Anh thật đúng là hiểu tôi.”&pÔn Đình Vực có thâm ý khác nhìn Có Niệm Niệm một cái.
“Anh nếm thử đi.” Cố Niệm Niệm nói.
Cô vốn là muốn trực tiếp gắp cho Ôn Đình Vực, nhưng ngẫm lại hôm qua Ôn Đình Vực nói không thích người khác lấy đũa đã dùng qua gắp đồ ăn cho mình, cô ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Tuy Ôn Đình Vực nói cô là ngoại lệ, nhưng cô dù sao cũng tự cảm thấy được không phải.
Ôn Đình Vực ném thử một miếng, mắt nhẹ nhàng nhíu lại.
Đối với loại đồ ăn ngậy béo như thế này, anh thật đúng là ăn không quen.
Nhưng là Cố Niệm Niệm làm, anh vẫn nguyện ý ăn một chút.
Cố xảo Xảo đảo mắt.
Đúng vậy, sao đột nhiên lại bị người vạch trần, cô ta luôn ngụy trang rất tốt, sao có thể đột nhiên bị người nhìn thấu chứ.
Hơn nữa ở trường người duy nhất biết thân phận của mình chỉ có Có Niệm Niệm.
Chẳng lẽ là Cố Niệm Niệm? Suy nghĩ này trong chớp mắt hiện lên trong đầu Có Xảo Xảo.
Cô ta cẩn thận nghĩ lại, càng thêm khẳng định là Có Niệm Niệm ở phía sau giở trò quỷ.
“Mẹ, là tiện nhân Cố Niệm Niệm kia, là nó hại con, là nó hại con!” Cố xảo Xảo khóc kêu.
Trong mắt Chu Mỹ Ngọc hiện lên hận thù mãnh liệt: “Tiện nhân kia, mẹ liền biết nó chính là cái thứ không an phận, đi rồi còn muốn gây chuyện thị phi!”&p “Mẹ, Cố Niệm Niệm khẳng định là ghen ghét con! Ghen ghét con lớn lên xinh đẹp hơn nó! Cho nên nó muốn hại con!”&p Chu Mỹ Ngọc vỗ vỗ Cố Xảo Xảo khóc đến thở hồn hển: *Xảo Xảo, mẹ nhất định sẽ giúp con trút cục tức này, tiên nhân kia lại dám hại Xảo Xảo nhà chúng ta, mẹ sẽ không tha cho nó.”&pMẹ kiếp…
Nhìn bộ dáng Cố Xảo Xảo chạy trối chết, trong lòng Cố Niệm Niệm là mỹ tư tư.
Từ hôm qua đến hôm nay, cô liên tiếp ra sức đánh mặt hai người, tư vị này thật là mỹ diệu.
Hơn nữa Thái Thi Khả cùng Cố Xảo Xảo vừa lúc đều là người cô ghét nhát.
“Niệm Niệm, đây là tiện nhân đều bị trời phạt.” Tô Nhan phát biểu cái nhìn của bản thân đối với chuyện này.
Lông mi Cố Niệm Niệm chớp chớp.
Cái gì mà tiện nhân đều bị trời phạt, thượng đề bận như: vậy, làm sao rảnh quan tâm đến tiện nhân nào chứ, cái này còn không phải là vì Ôn Đình Vực sao.
Nghĩ đến Ôn Đình Vực, trong lòng Có Niệm Niệm ấm áp.
Một loại ấm áp nhàn nhạt, cơ hồ không thể phát hiện ra, lại khiến cho huyết dịch Cố Niệm Niệm lan tràn toàn thân.
Có người chống lưng cảm giác thật tốt, hơn nữa cách làm của Ôn Đình Vực thật đúng là ăn miếng trả miếng.
Nếu chỉ là đem chuyện Cố Xảo Xảo ghép ảnh mình và Hà Thư Thư đưa ra ánh sáng, vậy khẳng định đả kích với Cố Xảo Xảo sẽ không lớn như thé.
Mà hiện tại để Có Xảo Xảo ném được tư vị bị phản phệ, đây mới là cách trả thù tốt nhát.
Buổi chiều sau khi tan học, Cố Niệm Niệm về tới chung cư.
Dì Lý đã làm xong cơm, Cố Niệm Niệm lại tự mình xào một ít đồ ăn, chuẩn bị cảm ơn Ôn Đình Vực.
Hơi trễ một chút Ôn Đình Vực mới trở về.
Cố Niệm Niệm kích động vô cùng, cô đem chuyện ở trường học hôm nay nói lại một lần.
*Ôn Đình Vực, anh không biết dáng vẻ hôm nay của Cố Xảo Xảo, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta thảm bại như vậy, lúc cô ta chạy khỏi trường học quả thật chính là chạy trối chết.” Có Niệm Niệm cao hứng phấn chắn nói.
Sắc mặt Ôn Đình Vực nhàn nhạt, anh đối với những cái đó cũng không có quá nhiều hứng thú, chỉ cần giúp Có Niệm Niệm hết giận là được.
Anh chỉ vào một món ăn trên bàn cơm: “Đây là cô làm?”&pA? Cố Niệm Niệm ngần người.
Trên bàn nhiều đồ ăn như thế, Ôn Đình Vực sao có thể phân biệt được cái này là mình làm, cũng không có ai nói với anh, chẳng lẽ người đàn ông này có hỏa nhãn kim tỉnh?
“Món ăn nhiều dầu mỡ như thịt kho tàu dì Lý sẽ không làm.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt giải thích.
Cố Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ.
Hình như là vậy, cô ở chỗ này lâu như vậy, dì Lý hình như: làm đồ ăn đều thực thanh đạm.
Cô ngượng ngùng cười cười: “Anh thật đúng là hiểu tôi.”&pÔn Đình Vực có thâm ý khác nhìn Có Niệm Niệm một cái.
“Anh nếm thử đi.” Cố Niệm Niệm nói.
Cô vốn là muốn trực tiếp gắp cho Ôn Đình Vực, nhưng ngẫm lại hôm qua Ôn Đình Vực nói không thích người khác lấy đũa đã dùng qua gắp đồ ăn cho mình, cô ngẫm lại vẫn là thôi đi.
Tuy Ôn Đình Vực nói cô là ngoại lệ, nhưng cô dù sao cũng tự cảm thấy được không phải.
Ôn Đình Vực ném thử một miếng, mắt nhẹ nhàng nhíu lại.
Đối với loại đồ ăn ngậy béo như thế này, anh thật đúng là ăn không quen.
Nhưng là Cố Niệm Niệm làm, anh vẫn nguyện ý ăn một chút.
Bình luận facebook