Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Chương 112:
“Anh nói.”&p Ánh mắt Ôn Đình Vực dừng trên thân hình Cố Niệm Niệm: “Trước đây cô ăn uống kém như vậy, vì sao phát dục lại tốt như thế, hơn nữa so với những nữ nhân khác còn tốt hơn nhiều.”&p “Phốc!”&p Miếng thịt kho tàu trong miệng Cố Niệm Niệm suýt nữa thì phun ra.
Sắc mặt Ôn Đình Vực lại không thay đổi, vẻ mặt hứng thú mà nhìn Có Niệm Niệm, nhìn phần phía dưới cổ.
Ừm, nơi đó anh cũng đã tự mình dùng tay chạm qua, tự nhiên là biết phát dục đến mức nào.
Huống chỉ cho dù không dùng tay chạm đến, chỉ cần nhìn cũng biết được kích cỡ.
có Niệm Niệm mặt xoẹt một cái hơi đỏ lên.
“Anh, anh lưu manh!” Cố Niệm Niệm mắt đen tức giận trừng Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực nghiêm trang: “Tôi chỉ đang cùng cô thảo luận về cấu tạo sinh lý.”&p Cầu tạo sinh lý.
Trên đầu Cố Niệm Niệm bay qua một đàn quạ đen, nam nhân này có biết xấu hỗ hay không.
Có thể đem chuyện hạ lưu nói đến nghiêm trang như vậy.
“Liên quan gì đến anh, lớn hay không không liên quan đến anh.” Cố Niệm Niệm hung hăng nói: “Còn có anh làm sao biết tôi phát dục tốt hơn nữ nhân khác, chẳng lẽ anh không có việc gì liền ở trên đường nhìn chằm chằm con gái nhà người ta xem cô ấy phát dục có tốt không?”&p Sắc mặt Ôn Đình Vực tối sầm.
Có Niệm Niệm đắc ý liếc nhìn Ôn Đình Vực một cái.
Hừ, nam nhân này nghĩ có thể khi dễ cô, Cố Niệm Niệm cũng không phải người dễ chọc.
“Ăn thịt kho tàu của cô đi.” Một lát sau Ôn Đình Vực khôi phục bộ dáng lạnh lùng, anh lại gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng Có Niệm Niệm.
Tuy thịt kho tàu là Cố Niệm Niệm làm cho Ôn Đình Vực ăn, nhưng kết quả ngoại trừ một miếng Ôn Đình Vực ăn ra, còn lại toàn bộ đều bị Cố Niệm Niệm ăn hết.
Di Lý đang ở trong bếp bận rộn.
Chung cư vô cùng lớn, cho nên dì Lý ở phòng bếp cũng không thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Cố Niệm Niệm và Ôn Đình Vực.
Bà chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà Cố Niệm Niệm phát dục.
Đôi mắt bà hiện lên nghỉ hoặc.
Cố tiểu thư không phải đã thành niên rồi sao? Chẳng lẽ sau khi thành niên còn phát dục?
Hôm sau, Cố Niệm Niệm ngủ nướng.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, không cần đến trường học.
Đến lúc mặt trời chiếu đến mông cô mới thức dậy.
Nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, Cố Niệm Niệm lười biếng duỗi eo.
Hiện tại cuộc sống thật hạnh phúc, cuối tuần cô có thể không cần dậy sớm, không cần ở nhà làm việc, không phải bị Chu Mỹ Ngọc mắng, cô muốn ngủ đến máy giờ liền ngủ đến máy giờ.
Cuộc sống sao có thể tốt đẹp như vậy.
Sau khi rửa mặt xong Cố Niệm Niệm liền đi tới phòng khách, dì Lý đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng.
Bánh mì nướng, sữa bò, mứt trái cây các loại đô ăn ngon, Cố Niệm Niệm ăn đến vui vẻ vô cùng.
Ăn xong cô liền nghĩ xem hôm nay muốn đi đâu.
Trước đây vào cuối tuần Có Niệm cơ bản đều không suy xét đến vấn đề này, bởi vì cuối tuần không đi học thì cũng phải ở nhà làm việc, hoặc là đi làm thêm.
Nhưng hiện tại cô một chút việc cũng không co, một bó lớn thời gian đều không dùng tới.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên, dì Lý chạy tới mở cửa.
“Lâm phu nhân.” Sau đó Cố Niệm Niệm liền nghe được thanh âm cung kính.
Cô ngước mắt nhìn, thế mà lại là Lâm Thải Tình.
Cố Niệm Niệm khiếp sợ, Lâm Thải Tình không phải đi nước ngoài sao, như thế nào đã trở lại rồi.
“Niệm Niệm, đã lâu không gặp.” Lâm Thải Tình ôn nhu cười.
“Mẹ, mẹ.” Cố Niệm Niệm nở nụ cười.
Lâm Thải Tình đi tới, sau đó lấy ra một tờ khăn giấy lau bên môi Cố Niệm Niệm một chút: “Trên mặt còn có mứt trái cây này.”&p có Niệm Niệm thoáng cái đỏ bừng mặt.
Khẳng định là buổi sáng ăn bánh mì bị dính vào.
“Anh nói.”&p Ánh mắt Ôn Đình Vực dừng trên thân hình Cố Niệm Niệm: “Trước đây cô ăn uống kém như vậy, vì sao phát dục lại tốt như thế, hơn nữa so với những nữ nhân khác còn tốt hơn nhiều.”&p “Phốc!”&p Miếng thịt kho tàu trong miệng Cố Niệm Niệm suýt nữa thì phun ra.
Sắc mặt Ôn Đình Vực lại không thay đổi, vẻ mặt hứng thú mà nhìn Có Niệm Niệm, nhìn phần phía dưới cổ.
Ừm, nơi đó anh cũng đã tự mình dùng tay chạm qua, tự nhiên là biết phát dục đến mức nào.
Huống chỉ cho dù không dùng tay chạm đến, chỉ cần nhìn cũng biết được kích cỡ.
có Niệm Niệm mặt xoẹt một cái hơi đỏ lên.
“Anh, anh lưu manh!” Cố Niệm Niệm mắt đen tức giận trừng Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực nghiêm trang: “Tôi chỉ đang cùng cô thảo luận về cấu tạo sinh lý.”&p Cầu tạo sinh lý.
Trên đầu Cố Niệm Niệm bay qua một đàn quạ đen, nam nhân này có biết xấu hỗ hay không.
Có thể đem chuyện hạ lưu nói đến nghiêm trang như vậy.
“Liên quan gì đến anh, lớn hay không không liên quan đến anh.” Cố Niệm Niệm hung hăng nói: “Còn có anh làm sao biết tôi phát dục tốt hơn nữ nhân khác, chẳng lẽ anh không có việc gì liền ở trên đường nhìn chằm chằm con gái nhà người ta xem cô ấy phát dục có tốt không?”&p Sắc mặt Ôn Đình Vực tối sầm.
Có Niệm Niệm đắc ý liếc nhìn Ôn Đình Vực một cái.
Hừ, nam nhân này nghĩ có thể khi dễ cô, Cố Niệm Niệm cũng không phải người dễ chọc.
“Ăn thịt kho tàu của cô đi.” Một lát sau Ôn Đình Vực khôi phục bộ dáng lạnh lùng, anh lại gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng Có Niệm Niệm.
Tuy thịt kho tàu là Cố Niệm Niệm làm cho Ôn Đình Vực ăn, nhưng kết quả ngoại trừ một miếng Ôn Đình Vực ăn ra, còn lại toàn bộ đều bị Cố Niệm Niệm ăn hết.
Di Lý đang ở trong bếp bận rộn.
Chung cư vô cùng lớn, cho nên dì Lý ở phòng bếp cũng không thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Cố Niệm Niệm và Ôn Đình Vực.
Bà chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà Cố Niệm Niệm phát dục.
Đôi mắt bà hiện lên nghỉ hoặc.
Cố tiểu thư không phải đã thành niên rồi sao? Chẳng lẽ sau khi thành niên còn phát dục?
Hôm sau, Cố Niệm Niệm ngủ nướng.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, không cần đến trường học.
Đến lúc mặt trời chiếu đến mông cô mới thức dậy.
Nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, Cố Niệm Niệm lười biếng duỗi eo.
Hiện tại cuộc sống thật hạnh phúc, cuối tuần cô có thể không cần dậy sớm, không cần ở nhà làm việc, không phải bị Chu Mỹ Ngọc mắng, cô muốn ngủ đến máy giờ liền ngủ đến máy giờ.
Cuộc sống sao có thể tốt đẹp như vậy.
Sau khi rửa mặt xong Cố Niệm Niệm liền đi tới phòng khách, dì Lý đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng.
Bánh mì nướng, sữa bò, mứt trái cây các loại đô ăn ngon, Cố Niệm Niệm ăn đến vui vẻ vô cùng.
Ăn xong cô liền nghĩ xem hôm nay muốn đi đâu.
Trước đây vào cuối tuần Có Niệm cơ bản đều không suy xét đến vấn đề này, bởi vì cuối tuần không đi học thì cũng phải ở nhà làm việc, hoặc là đi làm thêm.
Nhưng hiện tại cô một chút việc cũng không co, một bó lớn thời gian đều không dùng tới.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên, dì Lý chạy tới mở cửa.
“Lâm phu nhân.” Sau đó Cố Niệm Niệm liền nghe được thanh âm cung kính.
Cô ngước mắt nhìn, thế mà lại là Lâm Thải Tình.
Cố Niệm Niệm khiếp sợ, Lâm Thải Tình không phải đi nước ngoài sao, như thế nào đã trở lại rồi.
“Niệm Niệm, đã lâu không gặp.” Lâm Thải Tình ôn nhu cười.
“Mẹ, mẹ.” Cố Niệm Niệm nở nụ cười.
Lâm Thải Tình đi tới, sau đó lấy ra một tờ khăn giấy lau bên môi Cố Niệm Niệm một chút: “Trên mặt còn có mứt trái cây này.”&p có Niệm Niệm thoáng cái đỏ bừng mặt.
Khẳng định là buổi sáng ăn bánh mì bị dính vào.
Bình luận facebook