• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (5 Viewers)

  • Chương 622-628

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 622-628 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 622: Cảnh phim ôm ấp


Ngồi trong xe, trên mặt Trì Chi Hành lộ rõ nụ cười “lót dép hóng chuyện”.


“Người phụ nữ của anh cho dù sinh con xong, cô ấy vẫn xinh đẹp mê người, tràn đầy sức hút. Anh tư, anh có lo lắng gì không?” Trì Chi Hành nói nửa đùa nửa thật, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ anh Tư lên cơn ghen, cậu ta đều rất muốn lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ rồi gửi cho mấy anh em khác, để họ được tận mắt nhìn xem tảng băng ngàn năm tan chảy như thế nào.


Nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ thôi, chứ còn ai dám cầm điện thoại di động chĩa vào cái người đàn ông chỉ mỉm cười dịu dàng khi đối diện với người phụ nữ của mình này mà chụp choẹt cơ chứ?


Trừ khi kẻ đó không thiết sống nữa, còn Trì Chi Hành cậu ta lại là một người đàn ông rất quý trọng mạng sống của mình.


“Phượng Cừ, anh muốn diễn tập trước à?”


Nhìn thấy Phượng Cừ đi về phía mình, Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi anh ấy, đối với người đàn ông luôn xuất hiện trước mặt cô mỗi khi cô cần giúp đỡ này, trong lòng cô vẫn luôn vô cùng cảm kích anh.


“Tổng giám đốc Mặc không đến phim trường với em à?” Phượng Cừ hỏi. Sau khi nghỉ ngơi và được người quản lý “khai thông” tư tưởng, tình hình của Phượng Cừ đã dịu đi rất nhiều, khi đối mặt với Đường Tâm Nhan, anh ta không còn nóng vội như lúc trên bàn ăn. Trái lại, khuôn mặt anh tuấn của anh ta đã trở lại vẻ dịu dàng, văn nhã ban đầu.


Phượng Cừ “tâm bình khí hòa” như vậy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô cũng không biết làm thế nào để làm việc hòa hợp với anh ta nữa.


“Anh ấy đang ở trong xe, anh cũng biết đấy, anh ấy mà xuất hiện ở đây chắc chắn sẽ gây nên rúng động lớn, tôi cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, trên đôi môi ửng hồng của cô nở nụ cười rạng ngời.


Nụ cười đó làm cho trái tim của Phượng Cừ dậy sóng, nhưng có điều người quản lý đã thay đổi chiến lược của anh ta, nên trên mặt anh ta không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào.


“Nếu như em có thời gian, chúng ta diễn tập một chút đi.”


Đường Tâm Nhan làm một động tác OK, cầm kịch bản bên cạnh cô lên và nghiêm túc diễn tập với Phượng Cừ.


“Không phải chỉ có một cảnh quay ôm ấp thôi sao, chúng tôi đã quay rồi mà?” Khi Phượng Cừ nhắc đến có một cảnh quay ôm ấp ở phần tiếp theo, Đường Tâm Nhan lập tức ngẩng đầu khỏi kịch bản, nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc.


Phượng Cừ nhún vai.


“Biên kịch vừa mới thêm vào. Anh ta cho rằng không có nụ hôn nào thì tình yêu giữa hai người không thể lột tả ra được tình yêu say đắm giữa hai người. Nếu như không có cảnh ôm nào nữa thì có thể sẽ phá hỏng cả bộ phim. Vậy nên, sau khi thương lượng với đạo diễn, anh ta đã thêm một cảnh ôm, thậm chí về sau nữa cũng sẽ có.”


Phượng Cừ cười nói, đối với cảnh ôm, sáng nay khi anh đến phim trường, lúc nghe thấy đạo diễn nói rằng sẽ có thêm cảnh ôm, anh ta vô cùng háo hức, nếu không phải lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bàn thân, có lẽ anh ta thực sự sẽ tiến tới phía Đường Tâm Nhan, ôm cô vào lòng và bắt đầu diễn cảnh ôm ngay lập tức rồi.


“Chuyện này… không nên như vậy chứ?” Đường Tân Nham khẽ cau mày, vẻ mặt nghi ngờ. Cô không nghi ngờ năng lực của biên kịch, nhưng… nhưng biên kịch dám lờ đi lời chỉ trích của Mặc Trì Úy mà thêm cảnh phim như vậy ư?


“Nếu như em không tin, cô có thể đi hỏi đạo diễn và biên kịch. Tôi tin rằng họ sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”


Phượng Cừ nói.


Hỏi đạo diễn và biên kịch? Vẫn nên quên đi vậy? Cô chỉ là một diễn viên, mục tiêu của bản thân là diễn tốt mọi kịch bản do biên kịch viết. Cho dù có thêm cảnh ôm, cô cũng tin đó là điều mà biên kịch đã cân nhắc.


“Bắt đầu rồi.” Phó đạo diễn đi tới trước mặt hai người.


Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan nhanh chóng đến trước vị trí đặt máy quay, sau khi nhanh chóng vào vị trí, cùng với tiếng hô bắt đầu của đạo diễn, hai người bắt đầu diễn phân cảnh tiếp theo.


Hôm nay mọi cảnh quay đều rất thuận lợi, không có cảnh NG, thuận lợi vượt sức tưởng tượng của Đường Tâm Nhan. Có phải vì có anh ở đó, nên biểu hiện của cô mới vượt sức tưởng tượng?


Đường Tâm Nhan liếc nhìn về hướng xe của Mặc Trì Úy, đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười nhẹ nhàng, càng làm tăng thêm chút e thẹn quyến rũ và gợi cảm cho cô.


“Người phụ nữ của anh đang cười với anh kìa, còn người phụ nữ của em ngoài việc suốt ngày trừng mắt với em ra chẳng còn gì cả.” Trì Chi Hành bất lực nói.


Rõ ràng tối hôm qua “tiểu ma nữ” Cố Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn bị cậu chinh phục, nhưng đến hôm nay lại khôi phục lại vẻ kiêu ngạo vốn có, Trì Chi Hành cũng không còn cách nào khác.


“Nếu như không thích người phụ nữ của mình, có thể tìm những “bông hoa đào” khác. Nếu anh nhớ không lầm, những “bông hoa đào” vây quanh cậu, cũng không ít đâu nhỉ?”


Mặc Trì Úy nhấp một ngụm cà phê nói đùa.


“Tìm những “bông hoa đào” khác?” Trì Chi Hành hít một hơi lạnh khi nghe những lời này.”Nếu để “tiểu ma nữ” Cố Nhiễm Nhiễm kia mà nghe được, vậy em chết chắc đó, anh tư, anh đừng hại em chứ.”


Trì Chi Hành vội nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng Cố Nhiễm Nhiễm không ở xung quanh đây, trên gương mặt tuấn tú mới khẽ nở nụ cười.


“Giữa cậu và cô ấy sao lại tiến triển nhanh tới mức chóng mặt như vậy? Nếu anh nhớ không lầm, cách đây không lâu khi hai người đối mặt với nhau còn cãi nhau như kẻ thù ý.”


Mặc Trì Úy khẽ hé đôi môi mỏng, cho tới hôm nay, anh mới có cơ hội hỏi Trì Chi Hành câu hỏi này.


“Em và cô ấy á?” Trì Chi Hành khẽ nhếch đôi môi mỏng gợi cảm.”Em và cô ấy là một cặp đôi có tiếng trong trường hồi còn đại học đấy. Ngày đó hai bọn em rất ngọt ngào, còn ngọt hơn cả những gì em tưởng, nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm nên hai chúng em đã chia tay, vậy nên trong khoảng thời gian sau đó, cô ấy vẫn luôn coi em như kẻ thù. Mãi cho đến cách đây không lâu, sau khi giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm tụi em mới lại ở bên nhau, nhưng lần bên nhau này lại xây dựng trên cơ sở tiền bạc.”


Trì Chi Hành thu lại nụ cười trên mặt, chua xót nói.


“Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.”


Mặc Trì Úy an ủi nói.


Trì Chi Hành khẽ thả lỏng vai.


“Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, em tin rồi sẽ có ngày đó.” Ngay khi Trì Chi Hành vừa nói xong, liền nhìn thấy cảnh tượng Phượng Cừ ôm Đường Tâm Nhan trong lòng khiến cậu ta há hốc mồm kinh ngạc.


“Anh tư, chẳng phải anh đã nói chuyện với biên kịch rồi sao, cả bộ phim chỉ có một cái ôm thôi mà? Nhưng mà em nghe Nhiễm Nhiễm nói cảnh ôm này đã quay xong từ lâu rồi, bây giờ là sao vậy? Bộc lộ chân tình à?”


Nghe lời nói của Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy ngẩng khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt lên.


Nhìn thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan ôm ấp thân mật, chóp mũi kề sát nhau, ngọn lửa ghen tuông nhanh chóng bùng cháy trong lòng Mặc Trì Úy.


Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phượng Cừ đang bay về phía mình, đôi mắt của Mặc Trì Úy lửa giận bùng bùng, lộ lên một tia tàn nhẫn.


“Anh tư, anh phải bình tĩnh đã? Đây là phim trường đấy, có rất nhiều người ở đây.”


Nhìn thấy Mặc Trì Úy xuống xe, Trì Chi Hành sợ anh bị ngọn lửa ghen tuông vây quanh, làm chuyện mất kiểm soát, cậu ta vội vàng đuổi theo phía sau, vừa đi vừa nói.


Phượng Cừ không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Mặc Trì Úy đi về hướng này, anh ta lại còn cố tình biến cái ôm vừa rồi thành… một cái ôm thật chặt.


Chỉ có một mục đích duy nhất, đó là làm cho Mặc Trì Úy nổi cơn ghen, tốt nhất là làm những việc ngoài phận sự, mất kiểm soát trước mặt nhiều diễn viên và đoàn phim.


“Ông xã?”


Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, dù sao thì anh cũng đã hứa với cô rằng anh sẽ chỉ ở trong xe.


Phải làm sao bây giờ? Lẽ nào anh nổi giận rồi? Nghĩ đến cảnh ôm vừa rồi, Đường Tâm Nhan trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.


Chương 623: Tuyên bố chủ quyền


Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy và Phượng Cừ chạm vào nhau trong không khí, lửa bắn tung tóe, đao kiếm đâm chém, Đường Tâm Nhan vô cùng bất lực, hai người họ có phải là kẻ thù của nhau trong kiếp trước không vậy? Nếu không thì tại sao mỗi lần chạm mặt nhau là lại như thế này cơ chứ?


Khẽ thở dài, Đường Tâm Nhan bước đến chỗ Mặc Trì Úy.


“Anh ấy chỉ là đồng nghiệp quay phim cùng với em thôi mà. Quay phim chính là như vậy, lẽ nào không phải sao?” Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, lo lắng của cô cũng giống như Trì Chi Hành, dù sao thì anh luôn độc đoán như một đế vương, ngay cả khi anh muốn làm điều gì đó với Phượng Cừ thì cũng không phải là một điều khó khăn.


“Em lo lắng cho anh ta sao? Sợ rằng anh sẽ ra tay với anh ta à?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn như có như không mà đứng cản giữa anh và Phượng Cừ, điều này làm cho lông mày kiếm của Mặc Trì Úy cau lại.


Lo lắng cho Phượng Cừ? Người đàn ông này vì ghen tuông mà mất hết lý trí rồi nói ra những lời vô cớ như vậy?


“Anh đang nói nhảm gì vậy? Phượng Cừ chỉ là đồng nghiệp, còn anh là chồng của em. Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói nên tin tưởng lẫn nhau sao? Tại sao chỉ sau một đêm mà anh lại quên mất luôn rồi?”


Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, cô rất không hài lòng với biểu hiện hôm nay của Mặc Trì Úy.


Bản thân cô là một diễn viên, cô cũng đã tránh hết mức có thể những cảnh hôn và những cảnh ân ái rồi, không phải sao?


Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu để bản thân từ từ bình tĩnh lại.


Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve má Đường Tâm Nhan.


“Đương nhiên là anh tin em, nhưng anh không tin người đàn ông này, vậy nên em phải làm gì đó để anh yên tâm, có được không?” Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


“Em phải làm gì mới khiến anh yên tâm?” Đường Tâm Nhan bối rối, mơ hồ, tất nhiên, cô hy vọng người đàn ông của mình sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì về bản thân cô, và sẽ không còn chán ghét cảnh quay ôm ấp như thế này nữa, nhưng… nhưng suy đi nghĩ lại, Đường Tâm Nhan thật sự không nghĩ ra được điều gì mới có thể khiến anh vui vẻ.


“Vợ à, em cần phải suy nghĩ lâu như vậy á?” Đường Tâm Nhan chạm phải ánh mắt nóng rực của Mặc Trì Úy, cô vô thức nhìn xung quanh.


Trời đất ạ, bao nhiêu diễn viên, bao nhiêu người trong đoàn làm phim còn đang ở đây, có thực sự có thể sao?


“Vợ à, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa đây? Theo như anh biết thì mọi người trong đoàn đã sẵn sàng cho cảnh quay tiếp theo, chỉ còn thiếu mỗi em thôi đấy.”


Giọng nói tà ác của Mặc Trì Úy lại vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


“Em…” Đường Tâm Nhan vẻ mặt ngại ngùng hít sâu một hơi, sau đó kiễng chân lên, nhẹ nhàng áp đôi môi đỏ mọng lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.


“Bây giờ anh đã hài lòng chưa?” Sau một cái hôn nhẹ, khuôn mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng nhìn Mặc Trì Úy hỏi. Hôn ở chốn công cộng đông người thế này đã làm khó cô lắm rồi đấy.


“Như thế này thì làm sao mà thỏa mãn anh được? Vợ à, vẫn nên để anh dạy em nhé.”


Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, bất giác hôn lên khuôn miệng anh đào của cô.


Cái hôn nhẹ ban đầu dần dần biến thành một nụ hôn nóng bỏng, Mặc Trì Úy mạnh mẽ cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép lại của Đường Tâm Nhan, tham lam tìm chiếc lưỡi đinh hương hồng phấn của cô, quấn quýt, hơi thở nóng bỏng dây dưa, thiêu đốt không gian giữa hai người.


Lúc đầu Đường Tân Nham còn có suy nghĩ muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, nhưng bàn tay to như gông kìm kẹp chặt lấy eo cô làm sao có thể cho cô cơ hội đó?


Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, Phượng Cừ đứng bên cạnh hai người ánh mắt càng ngày càng lạnh, không ngờ Mặc Trì Úy lại dùng cách này để tuyên bố chủ quyền trước mặt nhiều người như vậy.


Trong thâm tâm anh biết rằng đây là khiêu khích lớn nhất mà Mặc Trì Úy đã dành cho anh ất.


Một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn cháy bỏng, anh nhìn Đường Tâm Nhan bị anh hôn tới nỗi đôi mắt mê ly, gò má ửng hồng, trên khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy mới nở một nụ cười mãn nguyện.


Nụ cười đó giống như một thợ săn gài bẫy, còn Đường Tâm Nhan trong vòng tay anh chính là con mồi ngon nhất trong đời anh.


“Em này, hoàn hồn được chưa?” Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng gợi cảm áp vào lỗ tai của Đường Tân Yên từ từ mở ra.


Khi cô nghe thấy giọng nói êm dịu, ngọt ngào và say mê như rượu vang đỏ, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi thế giới của mình.


Nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nổi lên hai vầng mây đỏ thẹn thùng, nếu có thể, cô rất muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống ngay tức khắc.


“Tiếp tục quay đi, anh sẽ đợi em trên xe.”


Sau khi được thưởng thức đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới quay người rời đi.


Mặc dù Mặc Trì Úy đã rời đi, nhưng… trên môi cô vẫn còn cảm giác châm chích khiến Đường Tâm Nhan nhớ lại nụ hôn vừa rồi đã nóng bỏng như thế nào.


“Tâm Nhan, cậu có thể ngừng hồi tưởng về nụ hôn vừa rồi không? Mặc dù tất cả chúng tớ đều biết kỹ năng hôn của Tổng giám đốc Mặc rất tốt, nhưng cậu cũng đâu cần phải mãi chìm đắm trong thế giới đó chứ?”


Cố Nhiễm Nhiễm bước đến chỗ Đường Tâm Nhan và nói đùa.


“Nhiễm Nhiễm thúi này.”


Bị chị em tốt của mình trêu chọc, Đường Tâm Nhan giơ nắm tay nhỏ nhắn màu hồng lên, nhẹ nhàng đánh vào vai cô ấy.


“Người đàn ông của cậu thực sự quá bá đạo rồi, nụ hôn kiểu này là để tuyên bố rằng cậu là của riêng anh ấy, có thể ngăn chặn suy nghĩ của những người có ý với cậu bởi vì họ sẽ chẳng thể thành công.”


Lời của Cố Nhiễm Nhiễm có ý phiếm chỉ rõ ràng, ánh mắt của cô ấy lơ đãng rơi trên người của Phượng Cừ, rồi lại quay về trên người của Đường Tâm Nhan.


“Anh ấy… thật quá đáng.” Tuy là lời khiển trách, nhưng trong ngữ khí lại toát lên sự ngọt ngào, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, càng nhắc Đường Tân Nham nhớ bản thân cô chỉ thuộc về Mặc Trì Úy.


“Đi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”


Không chào hỏi Phượng Cừ câu nào, Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp dắt Đường Tâm Nhan đi về phía xe.


“Phượng Cừ, anh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy Phượng Cừ tức giận đùng đùng rời đi, người quản lý đứng bên cạnh anh ta bị dọa cho giật mình.


Phượng Cừ hít một hơi sâu.


“Tôi đến tìm biên kịch thảo luận nội dung cảnh quay tiếp theo, một số nội dung tôi nghĩ có chút vẫn chưa thích hợp.” Nghe được những lời này của Phượng Cừ, người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm.


Chỉ cần anh ta không đi tìm Mặc Trì Úy thì làm gì cũng được tất.


Bởi vì biên kịch không có ở đó, Phượng Cừ không còn cách nào khác ngoài việc hủy bỏ kế hoạch của mình.


Bởi vì Mặc Trì Úy ở đây cho nên mọi cảnh quay vào buổi chiều mọi người đều vô cùng thận trọng, nhưng Đường Tâm Nhan lại vui vẻ và ung dung, bởi vì người đàn ông của cô đang đợi trên xe chờ cô đóng phim xong.


Tám giờ tối, mọi cảnh quay trong ngày cuối cùng cũng đã kết thúc. Ngay cả sau một ngày mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn của Đường Tâm Nhan vẫn nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy. Cô giống như một chú chim non vui vẻ, chạy thẳng đến phía Mặc Trì Úy, sà vào vòng tay của anh.


Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay Phượng Cừ nắm chặt thành đấm.


Chương 624: Bắt ép thêm cảnh hôn, cảnh giường chiếu


Sau khi dùng bữa tối, Phượng Cừ tìm cớ để người quản lý của anh ta rời đi, còn anh ấy tay cầm chai rượu vang đỏ gõ cửa phòng biên kịch.


Biên kịch tuổi không phải lớn lắm, đương vừa lúc tuổi đôi mươi, tuy rằng không phải mỹ nữ đích thực, nhưng cũng được coi là một cô gái thanh tú.


Cô ta rất nghiêm túc trong công việc, vậy nên một vài ý kiến mà diễn viên đưa ra, đến khi đêm về, cô ta sẽ chỉnh sửa sao cho hoàn hảo nhất, cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.


Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta cũng không có gì lấy làm ngạc nhiên, dù sao từ khi đến đây tham gia vào đoàn làm phim, các diễn viên thường đến tìm cô ta sau khi cô rời khỏi phim trường.


“Phượng Cừ?”


Khi biên kịch Chu Tiểu Di mở cửa, nhìn thấy là Phượng Cừ đang đứng ở cửa, cô ta vẫn có chút kinh ngạc, quả thật có rất nhiều diễn viên tới tìm mình, nhưng nam nữ diễn viên chính chưa từng đến tìm cô ta lần nào cả.


“Cô không mời tôi vào sao? Biên kịch Tiểu Di thân mến?” Phượng Cừ đứng ở cửa, trên mặt anh ta nở nụ cười mê hoặc.


Nụ cười kiểu này khiến tất cả phụ nữ đều không thể cưỡng lại được, ngoại trừ hai mỹ nữ là hoa đã có chủ Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm.


“À… mời, mời anh vào.”


Chu Tiểu Di có chút vừa mừng vừa lo, vội vàng đưa Phượng Cừ vào trong phòng của cô ta, Phường Cừ quan sát qua một lượt căn phòng, cách bài trí trong phòng quả thực rất đẹp.


“Anh… anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Dù sao thì cô ta cũng đang đối mặt với một đại nam thần nên Chu Tiểu Di vẫn có chút căng thẳng. Đôi mắt không biết nhìn vào đâu cho phải.


Sự căng thẳng của Chu Tiểu Di khiến gương mặt điển trai của Phượng Cừ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.


Anh ta lắc nhẹ ly rượu trên tay.


“Cô lấy ly ra đây, chúng ta uống vài ly chứ?” Giọng nói trầm ấm của Phượng Cừ vang lên bên tai Chu Tiểu Di.


“Tôi… tôi đi lấy ly.” Chu Tiểu Di rất nhanh đã tìm được hai chiếc ly.


Sau khi uống hai ly rượu với Phượng Cừ, Chu Tiểu Di cảm thấy ngà ngà say. Dù xinh xắn nhưng vì uống rượu nên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lấm tấm một lớp ửng hồng quyến rũ.


“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”


Chu Tiểu Di nhẹ giọng hỏi, đôi mắt to ngấn nước khóa chặt trên người Phượng Cừ, uống rượu với nam thần nổi tiếng trong giới giải trí, đối với cô ta mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời đó.


Phượng Cừ cầm lấy ly rượu, tiến đến ngồi bên cạnh Chu Tiểu Di.


“Anh…”


Phượng Cừ đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô ta khiến Chu Tiểu Di hít một hơi lạnh.


“Em thích tôi có đúng không?” Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Phượng Cừ đột nhiên khiêu khích chiếc cằm nhỏ của Chu Tiểu Di, một người phụ nữ trong sáng, ngây thơ, chưa có kinh nghiệm yêu đương thì làm sao có thể đối kháng được với một người có kinh nghiệm tình trường lão luyện chứ?


Đôi mắt đào hoa rực lửa của Phượng Cừ đã khiến Chu Tiểu Di gần như quên hết mọi chuyện, tim đập thình thịch không ngừng.


“Phượng… Phượng Cừ, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chỉ là… Tôi chỉ là một nhà biên kịch, một nhà biên kịch nhỏ mới bước vào cánh cửa này, nếu… nếu như có chỗ nào tôi làm không đúng, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ… ”


Chu Tiểu Di còn chưa cả nói hết câu, Phượng Cừ đã đẩy cô ta xuống ghế sofa…


Phượng Cừ đã rời khỏi phòng của Chu Tiểu Di trước khi trời sáng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua ngoại trừ hai người họ.


Chỉ có điều, sáng sớm hôm sau, biên kịch đã đến phim trường và tìm gặp đạo diễn.


“Đạo diễn, đây là nội dung tôi mới chỉnh sửa lại. Anh có thể xem qua. Tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng và làm nổi bật cốt lõi của bộ phim này.”


Chu Tiểu Di cung kính nói, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn quét qua một vòng phim trường, cuối cùng ánh mắt cô ta rơi trên người Phượng Cừ đã đến phim trường trước đó.


Thật đáng tiếc, Phượng Cừ không nhìn cô ta, anh ta đang trò chuyện với người quản lý của mình.


“Cái này…” Sau khi xem xong nội dung mới sửa lại, đạo diễn rất kinh ngạc.”Tiểu Di, cô viết kịch bản rất hay, đây chính là kịch bản mà tôi đã tưởng tượng, nhưng cô có nghĩ rằng Tổng giám đốc Mặc sẽ đồng ý với sự thay đổi này ư? Cô đừng quên, anh ấy là nhà đầu tư duy nhất cho bộ phim này, chỉ cần anh ấy không muốn, phân cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không được quay đâu.”


Đạo diễn lo lắng nói, cảnh hôn và cảnh giường chiếu đều có mặt trong hầu hết các bộ phim truyền hình hiện nay, nhưng trong bộ phim này của bọn họ, không hề có những cảnh quay như vậy.


“Chúng ta đi tìm Tâm Nhan nói chuyện này đi, Tâm Nhan cô ấy là một diễn viên chuyên nghiệp. Chỉ cần có thể thuyết phục được cô ấy, tôi tin rằng cô ấy sẽ thuyết phục được Tổng giám đốc Mặc.”


Chu Tiểu Di đưa ra đề nghị.


Đạo diễn có chút do dự, nhưng sau khi do dự, ông vẫn đưa ra quyết định.


“Được rồi, đi tìm Tâm Nhan nói chuyện vậy.”


Bởi vì công ty con xảy ra chút vấn đề nên Mặc Trì Úy không đi cùng Đường Tâm Nhan đến phim trường được, vốn dĩ Cố Nhiễm Nhiễm muốn đi cùng cô nhưng đột nhiên đau bụng, Trì Chi Hành lo lắng đành phải ở lại khách sạn chăm sóc cô.


Đường Tâm Nhan đến phim trường cùng trợ lý, vừa đến phim trường, cô đã thấy đạo diễn và biên kịch đang đi về phía mình.


“Tiểu Di, đã lâu không gặp.” Đường Tân Nham vẫn có ấn tượng tốt với biên kịch Tiểu Di nên đã chủ động chào hỏi cô ta.


“Chị Tâm Nhan, chào buổi sáng.”


Chu Tiểu Di cũng nở nụ cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia tức giận, bởi vì ánh mắt ấy chỉ là thoáng qua nên không ai để ý đến.


“Em tìm chị có việc gì à?” Có thể khiến cả đạo diễn và biên kịch cùng đến tìm cô, Đường Tâm Nhan tin rằng đó chắc chắn là chuyện liên quan đến kịch bản.


Đạo diễn giao kịch bản trong tay cho Đường Tâm Nhan.


“Đây là kịch bản Tiểu Di đã chỉnh sửa vào tối hôm qua, cô xem qua nội dung.”


Đường Tâm Nhan gật đầu, mở kịch bản và cẩn thận xem nội dung.


“Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?” Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh sau khi nhìn thấy nội dung này.


Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy nghi hoặc.


“Đạo diễn, anh nên biết rằng tôi sẽ không diễn những cảnh như vậy, hơn nữa chẳng phải chúng ta đã thảo luận về nó ngay từ đầu rồi sao. Bộ phim này không cần sử dụng cảnh hôn và cảnh giường chiếu làm mánh lới quảng cáo mà?”


Đường Tâm Nhan cau chặt mày, mặc dù cô là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối với những phân cảnh như vậy, cô vẫn hy vọng có thể hết sức tránh nó.


Đạo diễn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, vì vậy ánh mắt anh ta đã trực tiếp rơi trên người Chu Tiểu Di.


“Chị Tâm Nhan, cảnh hôn và cảnh giường chiếu chính là tinh túy của bộ phim này. Chị là một diễn viên chuyên nghiệp. Mặc dù chúng ta không cần sử dụng những cảnh phim như vậy làm mánh lới quảng cáo, nhưng em vẫn hy vọng rằng kịch bản của em có thể đầy đủ trọn vẹn hơn, chân thực hơn, để có thể đạt được sự đồng cảm của khán giả. Đây là bộ phim đầu tiên của em. Em thực sự hy vọng nó có thể thành công rực rỡ, hơn nữa, chị cũng biết mà, những cảnh phim như vậy sẽ có đủ các biện pháp an toàn.”


Chu Tiểu Di lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa, trong lời nói còn mang theo một tia kỳ vọng.


Nhìn nội dung kịch bản, thực sự đã làm khó Đường Tâm Nhan rồi.


Cô có thể tưởng tượng được Mặc Trì Úy khi biết bộ phim đột nhiên thêm những nội dung này vào, có thể anh sẽ đuổi cùng giết tận đến phim trường.


“Chị Tâm Nhan, bộ phim này thực sự quan trọng đối với em, hơn nữa những cảnh hôn và cảnh giường chiếu sẽ chỉ tăng thêm độ hấp dẫn cho bộ phim này mà, chị… chị có thể giúp em đi thuyết phục Tổng giám đốc Mặc được không chị? Em cầu xin chị đấy.”


Chu Tiểu Di nhìn Đường Tâm Nhan với vẻ mặt cầu khẩn.


Chương 625: Tôi từ chối là bởi tôi tôn trọng ông xã của mình


Lời khẩn cầu của Chu Tiểu Di đã đặt lên vai Đường Tâm Nhan một gánh nặng lớn, mặc dù cô chưa từng hứa rõ ràng với Mặc Trì Úy rằng cô sẽ không đóng cảnh hôn hay cảnh giường chiếu, nhưng…


Nghĩ đến bộ dạng lên cơn ghen của anh, Đường Tân Nham cũng không do dự suy nghĩ gì nữa, mà thẳng thừng từ chối lời khẩn cầu của Chu Tiểu Di.


“Xin lỗi em, chị đã nhận được kịch bản trước khi ký hợp đồng. Trong kịch bản cũng đã xóa tất cả các cảnh hôn và cảnh giường chiếu, hơn nữa cách thể hiện của đoạn nội dung này cũng không cần sử dụng cảnh hôn và cảnh giường chiếu để thu hút khán giả. Một cái ôm đơn giản là có thể bộc lộ hoàn hào rồi, vì vậy chị không thể đồng ý với yêu cầu của em được.”


Sự từ chối dứt khoát của Đường Tâm Nhan khiến Chu Tiểu Di vô cùng lo lắng, đặc biệt là cô ta không dám nhìn Phượng Cừ đang đứng cách đó không xa. Hôm qua cô ta đã hứa với anh ta rằng nhất định sẽ thuyết phục được Đường Tâm Nhan đóng quay cảnh này, nhưng mà bây giờ…


“Đạo diễn, đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu bấm máy quay rồi.” Một phó đạo diễn đi đến chỗ đạo diễn, cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, vội vàng lên tiếng, nói xong liền quay người rời đi không quay đầu lại.


Thái độ kiên trì của Đường Tâm Nhan đã khiến đạo diễn biết rằng những cảnh hôn và cảnh giường chiếu không còn cơ hội được bấm máy rồi.


“Được rồi, chúng ta bắt đầu quay thôi.”


Nhìn bóng lưng đạo diễn rời đi, Đường Tân Nham thầm thở phào nhẹ nhõm.


“Biên kịch Chu, chị hy vọng em sẽ không tùy ý thay đổi kịch bản nữa. Điều này không chỉ lãng phí thời gian và công sức của em mà bọn chị cũng sẽ rất mất công tìm hiểu kịch bản để bắt được sức hút của các nhân vật trong bộ phim. Mọi chuyện cũng không đơn giản như những gì em nghĩ đâu.”


Sau khi nhìn thẳng vào Chu Tiểu Di, Đường Tâm Nhan đi về phía địa điểm quay.


“Tâm Nhan, chị đã làm rất tốt. Cái cô Tiểu Di này rõ ràng là cố ý mà.”


Trợ lý của cô đứng cách đó không xa đã nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, vậy nên sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, cô ấy lập tức tiến lên giơ ngón tay cái lên với cô.


“Một số thứ có thể tránh được, tất nhiên là phải tránh rồi. Chị cũng không muốn vượt quá giới hạn.”


Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.


“Mọi chuyện sao rồi? Em với Chu biên kịch đã nói chuyện gì vậy?”


Phượng Cừ đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, mặt mày rạng rỡ hỏi cô. Hôm nay anh ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm và sang trọng của anh ấy.


“Không có gì đâu, biên kịch Chu đã thêm vào trong phim một số phân cảnh, tôi không đồng ý nên đã từ chối cô ấy rồi.” Đường Tâm Nhan nói thẳng, với những chuyện mà cô từ chối cô cảm thấy bản thân mình chẳng có vấn đề gì cả.


“Em từ chối rồi?” Sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt khi nghe thấy bốn chữ này.


Phản ứng như vậy khiến Phượng Cừ cảm thấy hơi kỳ lạ.


“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Lẽ nào cô ấy không đưa nội dung kịch bản mới sửa lại cho anh sao?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, tự hỏi tại sao Phượng Cừ lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Chẳng lẽ anh ta muốn đóng cảnh hôn và cảnh giường chiếu?


“Vẫn… vẫn chưa, tôi chưa nhận được kịch bản sửa đổi của cô ấy. Có lẽ cô ấy muốn trưng cầu ý kiến của em trước rồi mới đến tìm tôi.”


Phượng Cừ vội vàng đổi chủ đề, vì anh ta sợ rằng phản ứng của anh ta sẽ khiến Đường Tâm Nhan nghi ngờ.


“Tâm Nhan, tại sao em cứ nhất quyết từ chối cảnh hôn và cảnh giường chiếu vậy? Em nên biết rằng trong một bộ phim truyền hình dài tập, dù ít dù nhiều cũng sẽ có những cảnh quay như thế mà?”


Phượng Cừ thận trọng thăm dò. Đôi mắt hoa đào dài hẹp anh lên tia mong đợi câu trả lời của Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.


“Trước đây hồi tôi còn độc thân, tôi có thể đối mặt với tất cả những điều này, nhưng bây giờ tôi là một phụ nữ đã có gia đình. Một số cảnh quay không cần thiết đương nhiên là tránh được thì cứ tránh thôi.”


Đường Tâm Nhan cười nói, khi cô nhắc đến chuyện này, khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện ra trước mắt cô.


“Vì Mặc Trì Úy, em có thể từ bỏ việc theo đuổi con đường nghệ thuật của chính mình, Tâm Nhan, em thật sự khiến tôi phải khâm phục.”


Phượng Cừ mỉa mai, giễu cợt nói.


“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng của tôi, là người đàn ông của tôi, cũng chính là người tôi muốn ở bên suốt đời này. Tôi làm như vậy vì sự tôn trọng của chúng tôi dành cho nhau, vậy nên… có thể tránh thì sẽ cố gắng tránh.”


Đường Tâm Nhan đã bắt đầu quen thuộc với nội dung của kịch bản.


Mặc dù cô từ chối việc Chu Tiểu Di thêm nội dung vào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trạng thái quay phim của Đường Tâm Nhan, ngược lại là Phượng Cừ, anh ta trước giờ luôn là người thể hiện rất tốt nhưng hôm nay lại NG rất nhiều lần.


Đường Tâm Nhan luôn cảm thấy anh ta có chuyện gì đó nhưng cô cũng không hỏi nhiều, thay vào đó cô luôn nỗ lực và hoàn thành công việc một cách có trách nhiệm.


Trong giờ nghỉ trưa, Đường Tâm Nhan trực tiếp lên xe với trợ lý, Phượng Cừ vốn dĩ muốn mời cô đi ăn trưa nhưng anh ta vốn dĩ không có thời gian để mời, anh ta chỉ có thể nhìn Đường Tâm Nhan lên xe bảo mẫu, đóng cửa xe lại.


Chết tiệt, sự từ chối vô hình của Đường Tâm Nhan không còn nghi ngờ gì nữa, nó là sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với Phượng Cừ, anh ta được coi như nam thần trong làng giải trí, xung quanh không thiếu phụ nữ, thậm chí có rất nhiều phụ nữ ưu tú sẵn sàng vây quanh anh ta.


Chỉ có Đường Tâm Nhan luôn luôn từ chối sự tiếp xúc gần hơn với anh ta, điều này khiến Phượng Cừ tức đến nghiến răng nghiến lợi.


“Gọi Chu Tiểu Di lên xe cho tôi.”


Phượng Cừ lặng lẽ ra lệnh cho người quản lý bên cạnh.


Giọng điệu lạnh lùng của Phượng Cừ khiến người quản lý có chút sợ hãi, sợ anh ta sẽ làm chuyện tổn thương biên kịch nên không có bất cứ động tĩnh gì.


“Anh không nghe thấy tôi nói sao? Muốn bị tôi sa thải à?”


Nhìn thấy người quản lý vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, Phượng Cừ nhướng đôi lông mày kiếm, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tàn nhẫn.


“Tôi…”


Trước sự khiển trách của Phượng Cừ, người quản lý thở dài bất lực, anh ta đành phải quay người xuống xe.


Không cần quá tốn công tốn sức, Chu Tiểu Di đã lên xe bảo mẫu của Phượng Cừ.


“Đóng cửa.” Tuy chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng giọng điệu lạnh lùng khiến Chu Tiểu Di bị dọa giật mình.


“Phượng Cừ, có chuyện gì vậy? Là… là do hôm nay quay phim không tốt sao?” Chu Tiểu Di ngồi bên cạnh Phượng Cừ thận trọng hỏi, nghĩ đến những cảnh cuồng nhiệt đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bất giác nổi lên một tia ngượng ngùng ngọt ngào.


“Tại sao không thành công? Không phải cô đã hứa với tôi rằng sẽ thuyết phục được Đường Tâm Nhan sao?”


Phượng Cừ đột nhiên quát to một tiếng, ánh sáng tà ác khát máu xẹt qua trong ánh mắt, làm cho Chu Tiểu Di sợ đến nỗi chân tay bủn rủn.


“Em… em không ngờ cô ấy sẽ từ chối dứt khoát như vậy, nhưng nếu anh cho em thêm thời gian, em tin rằng mình có thể thuyết phục được cô ấy.”


Vì sợ nắm đấm nặng nề của Phượng Cừ có thể rơi vào trên người cô ta, Chu Tiểu Di vội vàng hứa hẹn.


“Tiểu Di, tôi thật lòng hy vọng bộ phim này có thể quay một cách thuận lợi, vậy nên cô sẽ không để tôi thất vọng đúng không?” Phượng Cừ thay đổi vẻ lạnh lùng nguy hiểm vừa rồi, bàn tay to rõ ràng khiêu khích chiếc cằm nhỏ của Chu Tiểu Di. Giọng nói dịu dàng như rượu ủ ngàn năm tràn đầy mê hoặc vang lên bên tai Chu Tiểu Di.


Cách đối xử dịu dàng của anh ta khiến khuôn mặt Chu Tiểu Di ngượng ngùng xấu hổ, khi đôi môi mỏng của Phượng Cừ hôn lên khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô ta, Chu Tiểu Di lại càng không kiềm chế được, cô ta trực tiếp nép vào vòng tay anh ta để mặc cho anh ta tìm tòi.


Chương 626: Dùng sự uy hiếp của anh để anh ta thỏa hiệp


Điều khiến Đường Tâm Nhan ghét nhất là ngay sau khi cảnh quay của cô kết thúc, Chu Tiểu Di sẽ luôn bám đeo đẳng cô như một bóng ma, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là thuyết phục cô đồng ý đóng những cảnh hôn và cảnh giường chiếu đó.


Vì hai người cũng từng giao thiệp trong quá khứ, Đường Tâm Nhan lúc đầu không tỏ ra chán ghét, nhưng sự tồn tại của cô ta thực sự ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân cô.


“Biên kịch Chu, phiền cô tránh xa ra chút! Cô cứ đeo bám mãi Tâm Nhan thế này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Tôi tin rằng cô cũng hy vọng bộ phim này có thể hoàn thành xuất sắc, phải vậy không?”


Tiếp nhận ánh mắt của Đường Tâm Nhan, trợ lý của cô lập tức bước lên trước, đứng trước mặt Chu Tiểu Di, lạnh lùng nói.


“Tôi …” Chu Tiểu Di cũng biết cách đeo bám lấy người khác của cô ta sẽ khiến người khác khó chịu, nhưng nghĩ đến yêu cầu của Phượng Cừ, cô ta liền đẩy trợ lý của Đường Tâm Nhan đang đứng trước mặt cô ta ra, rồi lại bước tới trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Tâm Nhan, em thực sự là vì bộ phim này mà, hơn nữa đó chỉ là một cảnh giường chiếu và cảnh hôn thôi. Tại sao chị phải khăng khăng từ chối? Huống hồ với tư cách là một diễn viên, chị cũng nên biết rằng một diễn viên cần có đạo đức nghề nghiệp.”


Chu Tiểu Di nói.


“Đạo đức nghề nghiệp?” Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan để kịch bản trong tay xuống, đứng lên, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời rơi trên người Chu Tiểu Di.


“Kịch bản đã hoàn thành từ lâu lắm rồi. Chị cũng không hiểu sao em lại đột ngột thông báo bổ sung thêm nội dung. Biên kịch Chu, đạo đức nghề nghiệp không chỉ diễn viên, mà người biên kịch như em cũng cần phải có, vì vậy cảm phiền em tránh đường giúp chị, đừng làm chậm trễ công việc chuẩn bị của chị.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, Chu Tiểu Di cứ đeo bám dai dẳng khiến sự kiên nhẫn của cô từng chút một biến mất.


“Em …” Nghe được những lời này của Đường Tâm Nhan, Chu Tiểu Di vẻ mặt bất lực, đành phải xoay người buông bỏ.


May mắn thay, tâm trạng của Đường Tâm Nhan không bị sự deo bám của Chu Tiểu Di làm ảnh hưởng, buổi chiều Mặc Trì Úy lái xe đến phim trường, sự xuất hiện của anh khiến Chu Tiểu Di không dám bước tới mà vội vàng chạy trốn.


Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan càng vui hơn, cô chỉ muốn quay xong toàn bộ nội dung còn lại rồi cùng anh sống trong thế giới hai người.


Nhưng tôi không biết lý do là gì, Phượng Cừ, người vốn thể hiện rất tốt, hôm nay lúc thì có việc bận, tiếp theo là NG liên tục, làm cho đạo diễn cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.


“Phượng Cừ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Dù sao thì cũng là đồng nghiệp đóng chung phim, vì vậy Đường Tâm Nhan đến bên Phượng Cừ, nhẹ giọng hỏi trong lúc anh ta đang nghỉ ngơi.


“Tôi …” Phượng Cừ khẽ thở dài, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, lẽ nào anh ta phải nói với cô rằng là anh ta cố ý NG, anh ta không muốn cô rời đi cùng Mặc Trì Úy sao?


Mặc Trì Úy ngồi trong xe nhìn rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, là một người đàn ông, liếc một cái là anh có thể nhìn thấu ý đồ của Phượng Cừ.


Một nụ cười ranh mãnh lướt qua đôi môi mỏng gợi cảm của anh.


Mặc Trì Úy vẫy vẫy tay, gọi trợ lý của Đường Tâm Nhan đến bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô ấy mấy câu.


“Tổng giám đốc, anh… thật sự muốn làm như vậy sao?” Trợ lý không dám tin mà nhìn Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch lên, mang theo một chút khôn ngoan và gian xảo.


“Làm sao? Không được à?”


Trợ lý vội vàng lắc đầu.


“Tôi đi gặp đạo diễn ngay đây.” Đùa à, ai to gan chống lại ông chủ lớn trên cái thương trường này chứ, trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa.


Trợ lý nhanh chóng đi tới trước mặt đạo diễn, buồn phiền mà đem những lời Mặc Trì Úy đã dặn nói bên tai anh ta.


“Chuyện này… có thật không?” Đạo diễn vô thức liếc nhìn về phía xe của Mặc Trì Úy.


“Đương nhiên, anh nghĩ rằng tôi dám nói linh tinh sao? Đạo diễn, tôi không có cái gan này đâu, cho nên anh… xem đấy mà làm đi, Tổng giám đốc Mặc tin tưởng anh sẽ xử lý tốt chuyện này, hơn nữa anh ấy cũng tin là sẽ thấy những gì anh làm qua xe của anh ấy đó.”


Nói xong những lời này, trợ lý nhanh chóng chạy đi.


Đạo diễn vò đầu bứt tóc, khuôn mặt bất lực đi về phía Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan.


“Đạo diễn, tôi tin rằng Phượng Cừ rất nhanh sẽ có thể điều chỉnh tâm trạng của anh ấy.”


Nhìn thấy đạo diễn đang đến gần, Đường Tâm Nhan vội nói, cô không muốn đạo diễn chỉ trích Phượng Cừ suốt cả ngày không nhập vào vai diễn được.


Đạo diễn xua tay, gọi thẳng Phượng Cừ sang một bên.


“Nếu như anh tiếp tục không phát huy năng lực diễn xuất vốn có của anh, Tổng giám đốc Mặc có thể thay đổi nam diễn viên chính bất cứ lúc nào. Anh nên biết rằng anh ấy đầu tư vào bộ phim này chỉ vì Tâm Nhan, cái chuyện thay đổi diễn viên này cũng không phải là không thể.


Đạo diễn sốt sắng nói.


“Thay đổi diễn viên?” Phượng Cừ mặt biến sắc khi nghe được những chữ này, đôi mắt đào hoa nguy hiểm nheo lại, hung dữ nhìn về phía Mặc Trì Úy.


“Có gì mà không thể chứ? Tổng giám đốc Mặc hoàn toàn có khả năng này, hơn nữa sau khi thay đổi diễn viên, cậu là người sẽ phải chịu ảnh hưởng nhiều nhất. Cậu nên biết hậu quả sẽ như thế nào. Có thể cậu sẽ không bao giờ có cơ hội làm diễn viên. Dù sao thì không có một ai dám đắc tội với ông trùm Mặc Trì Úy kia đâu.”


Đạo diễn vỗ vỗ vai Phượng Cừ trước khi quay người rời đi.


Phượng Cừ không ngờ rằng Mặc Trì Úy đã nhìn thấu ý đồ của anh ta, lại còn dùng cách này để đe dọa anh ta.


Mặc Trì Úy, anh được lắm.


“Tâm Nhan, chúng ta bắt đầu thôi.”


Không biết đạo diễn đã nói với Phượng Cừ những gì, nhưng Đường Tâm Nhan cảm thấy rõ ràng rằng trạng thái của Phượng Cừ đã hồi phục rất nhiều. Thời gian sau đó, cả hai đều quay phim rất suôn sẻ. Khi đạo diễn thông báo rằng buổi quay hôm nay đã kết thúc, sau khi Đường Tâm Nhan chào mọi người, cô liền đi thẳng về hướng xe của Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy đang ngồi trong xe, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã quay phim xong, anh lập tức xuống xe ôm lấy Đường Tâm Nhan đang chạy tới trước mặt mình.


Thân mật hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.


“Xin lỗi đã khiến anh phải đợi lâu như vậy.” Đường Tâm Nhan không khỏi có chút tự trách bản thân khi nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy nhàm chán ngồi trong xe đợi cô cả buổi chiều.


Ngón tay trỏ mảnh mai của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thanh tú của Đường Tâm Nhan lên.


“Nếu em cảm thấy có lỗi, vậy thì…” Anh hơi cúi xuống, đôi môi mỏng gợi cảm rơi xuống bên tai Đường Tâm Nhan.


“Vậy thì hãy nghĩ xem buổi tối phải đền lại cho anh như thế nào đi.”


Lời nói ái muội mang theo hơi thở thiêu đốt phun vào tai Đường Tâm Nhan, cô xấu hổ đến mức giơ nắm tay nhỏ nhắn màu hồng lên, đánh thẳng vào ngực Mặc Trì Uý.


“Háo sắc.”


Tiếng tán tỉnh, mắng yêu của hai người, Phượng Cừ cách đó không xa có thể nhìn thấy rõ ràng.


“Phượng Cừ, anh không sao chứ?” Chu Tiểu Di chạy đến bên cạnh anh ta sau khi Phượng Cừ quay xong, nhìn thấy hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm nặng nề, ánh mắt không ngừng khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, Chu Tiểu Di cảm thấy có chút kỳ lạ.


“Không có gì.”


Nói xong, Phượng Cừ vội vàng lên xe bảo mẫu của mình, đối với Chu Tiểu Di đang cố gắng đi theo phía sau, anh ta không có lấy chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.





Chương 627: Vợ ơi, anh đói rồi


“Nhiễm Nhiễm thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Vừa ngồi lên xe, Đường Tâm Nhan đã lo lắng hỏi.


Mặc Trì Úy ra hiệu cho tài xế lái xe, còn anh thì thân mật ôm Đường Tâm Nhan trong vòng tay.


“Có Chi Hành chăm sóc cho cô ấy, em cứ yên tâm đi, Chi Hành yêu người chị em tốt của em nhiều hơn cả nó tưởng.” Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói.


Mấy năm nay, Trì Chi Hành có thích trăng hoa ong bướm đến mức nào thì người làm anh tư như anh đây có thể thấy rõ ràng, chỉ khi đối mặt với Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành mới bỏ đi nụ cười đùa cợt trên gương mặt, tình cảm sâu nặng trong ánh mắt là không thể thay đổi được.


“Vậy thì chúng ta đi đâu? Hôm nay em rất mệt, muốn ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cơ.”


Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy nũng nịu nhìn anh. Sự quyến rũ đầy mê hoặc này của cô khiến trái tim của Mặc Trì Úy đập rộn ràng.


“Vợ à, anh cũng đói rồi.” Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng nói với cô.


“Vậy thì chúng ta mau ăn tối thôi, em đói đến mức bây giờ có thể ăn hết cả con bò rồi đây này.” Đường Tâm Nhan nói khoa trương, nụ cười nghịch ngợm càng tăng thêm một chút quyến rũ, một chút ngây thơ cho cô.


“Vợ à, anh cũng đói bụng, nhưng bây giờ anh không muốn ăn đồ ăn, anh chỉ muốn ăn em.” Chữ cuối cùng Mặc Trì Úy ghé sát vào tai Đường Tâm Nhan nói.


Nhìn thấy khuôn mặt lập tức đỏ bừng của cô, trên mặt Mặc Trì Úy nở một nụ cười trêu đùa.


Người phụ nữ này quá dễ mắc cỡ, dáng vẻ xấu hổ này của cô đáng yêu đến mức anh không nỡ bỏ xuống.


“Anh đừng có mà ăn nói linh tinh, vẫn còn người ở đây này.” Đường Tâm Nhan nâng nắm tay đấm vào lồng ngực rắn chắc của Mặc Trì Úy, sau đó nép vào vòng tay anh với vẻ mặt ngượng ngùng.


Biết rằng Đường Tâm Nhan phải rất mệt sau khi quay phim cả một ngày, nên Mặc Trì Úy trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó.


Ở nước ngoài mà vẫn có thể được ăn món Trung Quốc chính tông đối với Đường Tâm Nhan mà nói, đây quả thực là một chuyện vô cùng hạnh phúc.


Khi tất cả món ăn được đặt trước mặt cô, Đường Tâm Nhan suýt thì chảy nước miếng.


“Em ăn đây.” Cô nóng lòng cầm đũa lên, gắp một miếng sườn nhỏ cho vào miệng.


“Ngon thật, thực sự rất ngon.”


Trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy mãn nguyện, nụ cười trên môi dâng tràn hạnh phúc.


“Cô gái ngốc nghếch, chỉ là một bữa ăn món Trung Quốc thôi mà, có cần phải vui vẻ như vậy không?” Mặc Trì Úy cười nói, còn chu đáo bưng một bát canh thơm nồng trước mặt cô.


“Em uống chút canh cho ấm bụng.”


Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nghe lời uống một ngụm.


“Mấy ngày nay khi có anh ở đây, em mới được ăn món Trung Quốc đó, nếu không thì em phải đi theo đoàn làm phim ăn mấy món Tây đó, em sắp ọe mất thôi, ông xã, anh ở lại đây với em lâu một chút nhé. Tốt nhất hãy ở lại cho đến khi bộ phim quay xong, có được không?”


Đường Tâm Nhan kéo bàn tay to của Mặc Trì Úy lên, đôi mắt trong veo như thủy tinh, lộ ra vẻ mong đợi.


“Được rồi, anh hứa với em.”


Mặc Trì Úy không chút do dự, trực tiếp đồng ý lời đề nghị của Đường Tâm Nhan, dù sao công ty trong nước đều có quản lý chuyên nghiệp xử lý nên anh không có gì phải lo lắng.


“Tuyệt vời, ông xã, anh là number one.”


Đường Tâm Nhan vui vẻ gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng Mặc Trì Úy, đút cho nhau thân mật như vậy khiến những thực khách xung quanh không khỏi xấu hổ.


Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan hài lòng mà dựa lưng vào ghế.


“Anh đi nghe điện thoại chút, em cứ ngồi đây đợi nhé.”


Nhẹ giọng nói xong những lời này, Mặc Trì Úy cầm điện thoại quay người rời đi.


Đường Tâm Nhan vui vẻ ăn món tráng miệng mà nhân viên phục vụ vừa bưng lên, trên môi vẫn luôn nở một nụ cười ngọt ngào.


“Đường Tâm Nhan”.


Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt vào nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tại sao ở nước ngoài mà cô cũng chạm mặt với cái người phụ nữ luôn tìm cô gây chuyện Đường Vũ Nhu này chứ?


Không muốn ngẩng đầu đối mặt với Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan giả vờ như không nghe thấy giọng nói của cô ta, bình thản ăn món tráng miệng trước mặt cô.


“Đường Tâm Nhan, cô không nghe thấy tôi nói à?” Đường Vũ Nhu bị Đường Tâm Nhan phớt lờ, cô ta trực tiếp bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, hai tay cô ta đặt lên bàn ăn.


Đường Tâm Nhan ngẩng đầu.


Ôi mẹ ơi, đây là Đường Vũ Nhu sao?


Nhìn thấy Đường Vũ Nhu, con người luôn mặc đồ hiệu nổi tiếng, lúc này chỉ mặc một bộ váy bà bầu đơn giản, trên bộ váy bà bầu còn có vài nếp nhăn, từ đầu đến chân chỉ có một món trang sức. Đường Vũ Nhu như thế này khiến Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc.


“Nếu như không phải cô, tôi sẽ như thế này sao? Đường Tâm Nhan, cô đúng là đồ sao chổi.” Đường Vũ Nhu giận dữ hét lên, cô ta nghĩ tới bản thân bây giờ rơi vào hoàn cảnh phải bán hết tất cả số trang sức mới có thể sống qua ngày, Đường Vũ Nhu tức giận muốn chết.


Đây gọi là nằm không mà cũng dính đạn sao?


Đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của Đường Tâm Nhan cong lên, cười chế giễu.


“Đường Vũ Nhu, bây giờ cô đã trở nên như thế này. Cô đi mà tìm người đàn ông của cô ý. Anh ta không thể mang lại cho cô cuộc sống hạnh phúc. Đó là do anh ta vô dụng. Còn về phần cô, tôi thực sự cảm thấy ông trời rất công bằng, nhưng tôi cũng phải cảm ơn cô. Nếu như cô không dùng thủ đoạn để quyến rũ Phó Tư Thần, có lẽ bây giờ người phải gánh chịu kết cục như ngày hôm nay sẽ là tôi, cảm ơn sự phá hoại lúc ban đầu của cô.”


Đường Tâm Nhan cười nói, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, tươi tắn.


“Cô”. Những lời này của Đường Tâm Nhan khiến Đường Vũ Nhu tức đến mặt mày xanh lét.


“Đường Vũ Nhu, cô còn làm gì vậy? Còn không mau quay lại đây?” Giọng Phó Tư Thần vang lên trước mặt hai người.


Phó Tư Thần? Anh ta cũng ở đây?


Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên, nhưng cô không hề có hứng thú với việc anh ta đến đây, món tráng miệng trước mặt quan trọng hơn hai con người này nhiều.


Phó Tư Thần trực tiếp đi tới trước mặt hai người, nghĩ đến anh ta còn phải đi gặp khách hàng và cầu xin họ hợp tác với công ty của anh ta, chính vì Đường Vũ Nhu làm lỡ dở việc của anh ta nên sắc mặt vô cùng khó coi.


Anh ta trực tiếp đến trước mặt Đường Vũ Nhu, kéo cổ tay cô ta rồi rời đi.


Nhưng ngay lúc anh ta quay người lại thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang nở nụ cười tươi rói ăn món tráng miệng.


“Tâm Nhan, có thật là em không?”


Khi Phó Tư Thần chắc chắn rằng đó là Đường Tâm Nhan, anh ta ngay lập tức đẩy Đường Vũ Nhu ra, vui vẻ chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Đúng là tôi, nhưng vợ chồng hai người các anh đang quấy rầy nhã hứng của tôi, mời hai người đi cho.” Đường Tâm Nhan thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, trong giọng nói ngọt ngào lộ rõ lạnh lùng.


“Đường Tâm Nhan, công ty của chúng tôi bị người đàn ông của cô hãm hại đó, bây giờ chỉ có thể đi cầu xin khách hàng hợp tác, lẽ nào cô không thấy áy náy chút nào sao?”


Đường Vũ Nhu vốn dĩ tràn đầy ghen tị khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan xinh đẹp rạng rỡ, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Tư Thần tiến lại gần cô với vẻ mặt vui vẻ, Đường Vũ Nhu càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.


“Đó là do người đàn ông của cô vô dụng. Nếu tôi mà là Trì Úy, có thể tôi sẽ giáng cho bọn cô một đòn nặng nề, để bọn cô không còn có cả cơ hội cầu xin khách hàng hợp tác nữa ấy.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, vô cùng bá đạo.


Đê xuất một cuốn sách văn học hay: boss buồn chán rất biết cách chọc ghẹo.


Bút danh: Nam Sắc Lưu Niên, tình yêu nào không nhớ tên sách có thể tra Nam Sắc Lưu Niên là có thể nhìn thấy, nhớ ấn lưu giúp nhó.


Sự thờ ơ lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan không ngăn cản được Phó Tư Thần đến gần cô, Phó Tư Thần anh ta thậm chí còn đến ngồi đối diện với cô.


Chương 628: Tự rước khổ vào thân (1)


Đường Tâm Nhan vô cùng chán ghét với hành động ngồi đối diện với cô của Phó Tư Thần, nếu có thể, cô thậm chí rất muốn hắt ly nước trái cây trước mặt vào anh ta một cách không thương tiếc.


“Tâm Nhan, ăn cái này đi, đây là món trước đây em thích ăn nhất này.” Phó Tư Thần cầm đũa lên, đặt một miếng sườn vào trong bát trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Phó Tư Thần, ý của anh là gì?” Đường Tâm Nhan chưa kịp mở miệng nói, thì Đường Vũ Nhu, người đang đứng cạnh cô, đã hét lớn vào mặt Phó Tư Thần.


“Cô đứng sang bên kia đợi trước đi, đừng quấy rầy tôi.” Nghe thấy tiếng hét của Đường Vũ Nhu, sắc mặt Phó Tư Thần vô cùng khó coi.


Đường Vũ Nhu có nằm mơ cũng không ngờ rằng sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần thậm chí còn không để vợ mình vào trong mắt, điều này khiến cô ta vô cùng phẫn nộ.


“Phó Tư Thần, tôi nói lại một lần nữa, anh mau cùng tôi rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy.” Đường Vũ Nhu uy hiếp nói.


Phó Tư Thần bác bỏ ngoài tai lời uy hiếp của cô ta.


“Cô nghĩ rằng tôi sẽ để ý sao? Đường Vũ Nhu, cô cũng không thèm để tôi vào mắt, tôi nói cho cô biết, hoặc là cút ngay khỏi đây, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh đợi tôi.”


Phó Tư Thần hét lên.


“Tôi” Đường Vũ Nhu tức đến nỗi toàn thân run rẩy.


Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Phó Tư Thần bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy, đây là lời mà một người đàn ông nên nói với vợ mình à? Hơn nữa vợ anh ta còn đang mang bầu, không lâu nữa sẽ sinh con cho anh ta?


“Phó Tư Thần, tôi thật may mắn khi có thể nhìn thấu bộ mặt thật của anh, chia tay với anh.”


Đường Tâm Nhan nói.


Nghe những lời này của cô, Phó Tư Thần thậm chí còn không có bất cứ sự cảnh tỉnh nào, thay vào đó anh ta còn cười.


“Tâm Nhan, nếu em ở bên cạnh anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy, em có thể suy nghĩ lại một chút, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”


Phó Tư Thần vừa nói, anh ta còn to gan muốn nắm lấy tay Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng vì cô đã kịp thời tránh người, không để anh ta chạm vào.


“Phó Tư Thần, anh thực sự muốn quay lại với cô ta sao, đồ cặn bã.” Đường Vũ Nhu không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, cô ta cầm chiếc cốc bên cạnh Đường Tâm Nhan đổ lên người Phó Tư Thần một cách không thương tiếc.


“Đường Vũ Nhu, cô bị điên à?” Người Phó Tư Thần bị nước trái cây hắt vào, anh ta tức giận hét lên, giơ tay tát vào mặt Đường Vũ Nhu.


Không ai nghĩ rằng anh ta lại đột ngột ra tay với một người phụ nữ, những người xung quanh đều nhìn không vừa mắt, họ nhìn Phó Tư Thần với ánh mắt khinh thường.


Đáng tiếc là, đối với những ánh mắt đó, con người vô liêm sỉ không biết xấu hổ như Phó Tư Thần lại không thèm để ý đến.


“Anh, anh đánh tôi?”


Đường Vũ Nhu ôm má đau nhức của mình nhìn Phó Tư Thần với vẻ không thể tin nổi. Mặc dù thời gian gần đây, vì chuyện công ty mà thái độ của Phó Tư Thần với cô ta thay đổi long trời lở đất, nhưng anh ta chưa từng ra tay với cô ta như vậy.


Bây giờ anh ta không chỉ ra tay với cô ta, hơn nữa còn ở trước mặt Đường Tâm Nhan, điều này khiến Đường Vũ Nhu cảm thấy tất cả lòng tự tôn và tự tôn của cô ta đều bị chà đạp dưới chân.


Cô ta như một kẻ điên nắm lấy cổ áo Phó Tư Thần, tức giận tung nắm đấm vào anh ta.


Nhìn thấy một trò hề do hai người này dàn dựng, Đường Tâm Nhan chỉ biết lắc đầu thương cảm.


Lúc Mặc Trì Úy nghe điện thoại xong quay lại, những gì anh nhìn thấy chính là hình ảnh Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đang xâu xé nhau, khiến đôi lông mày kiếm của anh nhíu lại thành một đường.


“Làm sao vậy? Em có bị thương ở đâu không?” Mặc Trì Úy đi tới bên người Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng hỏi.


Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Không có, chỉ là được xem một trò hề, nhưng chẳng hấp dẫn gì cả, xem thật nhàm chán.” Đường Tâm Nhan cười nói.


Mặc Trì Úy khoát tay, lập tức có nhân viên phục vụ của nhà hàng đi tới.


“Có người quấy rầy bữa ăn của tôi với bà xã, tôi mong là các anh có thể giải quyết.” Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này, nhân viên phục vụ nhà hàng lập tức hiểu ra chuyện giữa Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu.


“Mời hai người rời đi cho.” Đột nhiên nghe thấy giọng nói của người lạ, Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu mới buông tay nhau ra.


Mặc dù bởi vì sự dày vò lúc nãy mà tóc tai rũ rượi, nhưng khi Đường Vũ Nhu nghe thấy nhân viên phục vụ đến đuổi đi thì biểu hiện trên khuôn mặt của Đường Vũ Nhu càng thêm khó coi hơn.


“Đây là thái độ của các người đối với khách hàng sao? Chúng tôi cũng có tiền.”


Để phô trương ra hơi thở giàu có của mình, Đường Vũ Nhu trực tiếp lấy tiền trong túi xách ra đập lên bàn.


Cô ta cho rằng chỉ cần đặt tiền lên bàn ăn, nhân viên phục vụ sẽ không dám làm gì mình? Thậm chí, cô ta vẫn đang chờ đợi, chờ đợi nhân viên phục vụ đối đãi như Thượng đế.


“Tại sao? Không nói được nữa à? Nói cho anh biết, chọc giận bà cô đây, các người sẽ không có “quả ngọt” mà ăn đâu.”


Thấy nhân viên phục vụ nãy giờ vẫn không nói chuyện, Đường Vũ Nhu càng thêm kiêu ngạo, từng câu từng chữ cô ta thốt ra khiến Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ta.


Cô ta rốt cuộc có bản lĩnh gì mà giễu võ dương oai, ăn nói lung tung như vậy? Thật đúng là thảm không tưởng.


Nhân viên phục vụ phớt lờ thái độ của Đường Vũ Nhu, thay vào đó nói vào tai nghe một câu Tiếng Anh mà Đường Vũ Nhu nghe cũng không hiểu lắm.


Không tốn quá nhiều sức, nhân viên bảo vệ của nhà hàng đã đến trước mặt Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần.


“Cảm phiền anh đưa người phụ nữ của anh rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ đuổi cô ấy ra ngoài. Nhà hàng của chúng tôi là một nhà hàng cao cấp. Chúng tôi không chấp nhận một người phụ nữ điên rồ không có lấy nửa điểm tố chất và lịch sự nào.”


Thái độ của bảo vệ cũng coi là khá tôn trọng rồi.


“Đường Vũ Nhu, đừng ở đây phá hoại cái nhìn của người khác nữa.”


Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào bản thân và Đường Vũ Nhu, điều này khiến Phó Tư Thần rất xấu hổ, vội vàng kéo Đường Vũ Nhu đứng dậy rời đi.


Nhưng không biết là uống nhầm thuốc hay không nhận ra tình thế khó xử trước mắt, Đường Vũ Nhu vậy mà lại phất tay anh ta ra.


“Người phụ nữ này có thể ăn ở đây, tại sao tôi lại không thể? Phó Tư Thần, nếu anh muốn thì tự mình rời đi, hôm nay tôi sẽ ăn ở đây.”


Đường Vũ Nhu vừa nói, vừa ngồi xuống một chỗ cách chỗ ngồi của Đường Tâm Nhan không xa.


“Mang thực đơn tới đây, tôi muốn gọi món.”


Đối mặt với yêu cầu của Đường Vũ Nhu, hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau.


Mặc Trì Úy liếc nhìn quần áo của Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan, trên mặt anh nở một nụ cười tà ác.


“Để họ gọi món đi.”


Nghe thấy lời này của Mặc Trì Úy, hai nhân viên bảo vệ rời đi ngay lập tức, nhân viên phục vụ đặt thực đơn trước mặt Đường Vũ Nhu.


Tức giận và không muốn mất mặt trước Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu thậm chí không thèm nhìn giá, gọi liền một mạch mấy món.


“Đường Vũ Nhu, đủ rồi.” Thấy Đường Vũ Nhu vẫn đang thản nhiên gọi đồ ăn, Phó Tư Thần vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô ta.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom