Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629-635
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 629-635 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 629: Tự rước khổ vào thân (2)
Không thèm để ý đến sự ngăn cản của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu gọi liền một hơi rất nhiều món, sau đó cô ta mới trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ trước mặt.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Vũ Nhu hướng về phía Đường Tâm Nhan và nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.
“Bây giờ em mới phát hiện ra rằng cô ta thật đúng là đã trẻ con lại cộng thêm ngu xuẩn. Phó Tư Thần có một người vợ như vậy, cũng là báo ứng cả thôi.” Đối với ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích của Đường Vũ Nhu, khuôn mặt Đường Tâm Nhan vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không bị ánh mắt ấy của cô ta làm cho ảnh hưởng, mà ngược lại, cô cảm thấy vui mừng vì ban đầu nhờ có Đường Vũ Nhu câu dẫn Phó Tư Thần mà cô mới có thể thoát khỏi tên cặn bã đó.
“Một lát nữa chúng ta sẽ được xem kịch hay rồi, xem xong rồi rời đi một thể.” Mặc Trì Úy cười nói, anh còn gọi thêm cho Đường Tâm Nhan một phần tráng miệng cực lớn. Anh ân cần, chu đáo đến mức tất cả phụ nữ sẽ phải ngưỡng mộ, ghen tị với Đường Tâm Nhan mất.
Đường Vũ Nhu, người ngồi bên cạnh cô kia, cô ta đang tức giận muốn chết, nhưng Phó Tư Thần, người ngồi đối diện lại thờ ơ hờ hững, không có động tĩnh gì. Sau khi cầm điện thoại di động lên bấm bấm, anh ta cũng không thèm nhìn Đường Vũ Nhu lấy một cái.
“Phó Tư Thần, anh chết rồi à?”
Khi thấy Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bên má Đường Tâm Nhan ra sau mang tai, Đường Vũ Nhu hét lớn vào mặt Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần ngẩng đầu, nhưng trong mắt lạnh lẽo không hề có hơi ấm.
“Ăn cơm cùng với cô tôi cảm thấy vô cùng mất mặt.”
Khuôn mặt Phó Tư Thần tỏ rõ vẻ ghét bỏ.
“Anh”. Nếu như không phải vì trận cãi vã, xâu xé nhau ban nãy đã khiến cho những thực khách xung quanh cảm thấy bất mãn thì Đường Vũ Nhu thực sự sẽ hất ly trà trước mặt lên người anh ta lần nữa.
“Nếu không thích, anh có thể cút khỏi đây ngay lập tức.” Đường Vũ Nhu tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
Phó Tư Thần hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi lại hướng mắt vào điện thoại, Đường Vũ Nhu liếc mắt liền phát hiện Phó Tư Thần đang gửi tin nhắn.
Người nhận lại là Đường Tâm Nhan?
Nhìn thấy những nội dung Phó Tư Thần gõ trên điện thoại, Đường Vũ Nhu tức đến suýt ngã ngửa.
Ngay khi cô ta chuẩn bị lên cơn thịnh nộ, vài nhân viên phục vụ đã bưng đồ mà cô ta gọi đặt trước mặt bọn họ.
Cả một bàn thức ăn đầy ắp, cô ta vốn dĩ cũng không đói lắm, để phô trương sự giàu có của bản thân, đặc biệt là ở trước mặt Đường Tâm Nhan, để cho cô thấy hiện tại cô ta sống rất tốt, cho nên Đường Vũ Nhu mới liền một hơi gọi nhiều món như vậy.
Nhìn thấy món ăn bày trên bàn, Đường Vũ Nhu hối hận cũng không kịp.
Dẫu sao thì đã gọi rồi thì cô ta đành ăn thôi.
Đường Vũ Nhu cầm đũa lên, bắt đầu điên cuồng nhét mấy thứ vào miệng, cô ta không muốn lãng phí nên nhét đồ ăn vào tới mức phồng mang trợn má.
Thấy tướng ăn uống không mấy nhã nhặn, lịch sự của cô ta, Phó Tư Thần cũng chẳng buồn ăn.
Nửa giờ sau, Đường Vũ Nhu mới đặt đôi đũa trong tay xuống.
“Ở đây có được gói mang về không?” Đường Vũ Nhu hỏi Phó Tư Thần đang ngồi đối diện với cô ta.
“Thật đúng là mất mặt.” Phó Tư Thần lạnh lùng nói, con ngươi đen láy không chút cảm xúc, trong mắt tràn đầy sự chán ghét trừng mắt nhìn Đường Vũ Nhu.
Gọi nhiều món như vậy mà không ăn được bao nhiêu, Đường Vũ Nhu vẫn luôn cảm thấy lỗ vốn, vì vậy đối mặt với sự trách cứ của Phó Tư Thần, cô ta không hề nổi giận.
“Thanh toán hóa đơn.”
Phó Tư Thần khoát khoát tay, nhân viên phục vụ ngay lập tức cầm hóa đơn đi đến trước mặt bọn họ.
“Thưa anh, tổng cộng là tám nghìn sáu trăm tệ.” Nhân viên phục vụ nhà hàng cười nói, đồng thời đặt hóa đơn xuống trước mặt hai người bọn họ.
“Cái gì cơ? Tám nghìn sáu trăm tệ? Nhà hàng này của các anh muốn giết người cướp của à? Tôi chỉ gọi có tí như vậy, làm sao có thể đắt như thế?”
Ngay khi nhân viên phục vụ vừa nói xong, Đường Vũ Nhu hét lên một tiếng, tiếng hét đột ngột vang lên khiến những thực khách xung quanh đều tỏ vẻ chán ghét.
“Thưa cô, đây là hóa đơn. Cô có thể xem. Nguyên liệu của chúng tôi được vận chuyển từ Trung Quốc sang đây bằng đường hàng không nên giá đắt hơn một chút so với bên Trung Quốc, nhưng không có đắt tới nỗi cắt cổ như cô nói đâu. Dẫu sao thì cô cũng gọi đầy cả một bàn thức ăn mà.”
Việc Đường Vũ Nhu giằng xé, nào loạn với Phó Tư Thần cách đây không lâu đều khiến các nhân viên phục vụ ở đây đều tỏ ra khinh thường cô ta, bây giờ nghe những lời này của cô ta, trong giọng nói lại càng tràn đầy sự khinh miệt.
Đường Vũ Nhu đối chiếu kỹ lưỡng hóa đơn, khi nhìn thấy con số tám nghìn sáu trăm tệ bên dưới, cô ta vẫn có chút xót xa, dù sao thì bây giờ bọn họ bây giờ so với trước kia là một trời một vực.
Công ty của Phó Tư Thần dưới cú đả kích đa phương diện của Mặc Trì Úy, từ lâu đã không có thu nhập, mức tiêu dùng của họ đã giảm xuống đến mức thậm chí còn không thể không sánh được với những người bình thường.
“Thưa cô, cô muốn trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ tín dụng?” Đã đứng trước mặt hai người một lúc rồi, nhưng bọn họ vẫn không có ý định thanh toán hóa đơn, vì vậy nhân viên phục vụ đành mở miệng hỏi lại.
“Móc tiền ra đây.”
Phó Tư Thần giận dữ hét lên.
“Tôi”
Đường Vũ Nhu mở túi lấy toàn bộ tiền mặt trong đó ra, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, khi nhân viên nhìn thấy những tờ tiền trên bàn, trong ánh mắt càng lộ rõ vẻ khinh thường.
“Xin lỗi, số tiền này vẫn chưa đủ ạ. Phần còn lại cô muốn quẹt thẻ phải không?” Nhân viên phục vụ thu lấy tiền giấy trên bàn và nói với Đường Vũ Nhu.
Bởi vì khoảng cách rất gần, nhân viên phục vụ và Đường Vũ Nhu nói chuyện, Đường Tâm Nhan có thể nghe rõ mồn một, thấy dáng vẻ không móc nổi tiền ra của cô ta, Đường Tâm Nhan không khỏi thở dài, đây là tự rước khổ vào thân sao?
Bọn họ thực sự nghĩ rằng chưa đủ mất mặt sao?
Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu khẽ lắc đầu, quả nhiên là một cặp trời sinh, trên đời hiếm có, vô cùng hợp nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Đường Tâm Nhan vẫn luôn nở một nụ cười hả hê khi thấy bọn họ gặp họa.
“Anh cố ý có đúng không, anh biết Đường Vũ Nhu là một người phụ nữ muốn khoe khoang hình tượng cao quý của cô ta trước mặt em, vì vậy anh mới cố ý không để nhân viên bảo vệ đuổi họ đi, có phải vậy hay không?”
Đường Tân Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt thâm thúy, đôi mắt hạnh đào sáng ngời của cô hiện lên tia gian xảo.
Mặc Trì Úy rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng Đường Tâm Nhan.
“Em nói thử xem?”
Lời nói dịu dàng nhưng lại hiện rõ mưu kế gian xảo, như người thợ săn đã đào sẵn bẫy, ung dung chờ con mồi chủ động sa vào.
Đường Tâm Nhan mỉm cười xinh đẹp, cô biết ngay mà, người đàn ông của cô sẽ không vô duyên vô cớ mà thay đổi chủ ý đâu.
“Phó Tư Thần, anh, anh còn tiền không? Mau lấy ra đi?” Đã lấy hết tiền trong túi ra, nhưng vẫn còn thiếu, Đường Vũ Nhu mặt mày lo lắng nhìn Phó Tư Thần.
Đôi mắt của Phó Tư Thần gần như muốn bắn xuyên qua người Đường Vũ Nhu.
Anh ta mạnh tay lấy mấy tờ tiền trong ví đặt vào tay nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đếm một lượt.
“Xin lỗi, hai người vẫn còn thiếu một trăm tệ.”
Lời nói của nhân viên phục vụ khiến Phó Tư Thần vô cùng mất mặt, chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
“Đường Vũ Nhu, cô chính là một kẻ ngu ngốc, ăn hại, chẳng làm được cái trò trống gì. Đưa cô sang Mỹ là điều ngu ngốc nhất mà tôi đã từng làm.”
Phó Tư Thần lấy một tờ trăm tệ khác từ trong túi xách, sau đó bước ra khỏi nhà hàng mà không thèm quay lại nhìn.
“Phó Tư Thần, đợi tôi với.”
Vốn dĩ muốn chọc giận Đường Tâm Nhan, nhưng không ngờ lại khiến chính bản thân cô ta mất mặt, Phó Tư Thần đã bỏ đi rồi, Đường Vũ Nhu cũng vô cùng xấu hổ, không dám ở lại nên chỉ biết ôm bụng bầu, mặt hung hăng tức giận rời khỏi nhà hàng.
Chương 630: Phượng Cừ tim yêu rạo rực
Sau khi xem một vở kịch đặc sắc, tâm trạng của Đường Tâm Nhan vô cùng tốt.
Hai người còn gói một vài món ăn cho Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành, sau đó mới rời nhà hàng trở về khách sạn.
“Thế nào rồi? Nhiễm Nhiễm đã đỡ hơn chưa?”
Người mở cửa là Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
“Nhan Nhan thúi kia, cậu vẫn còn nhớ ra chị em tốt của cậu cơ à, tớ còn tưởng rằng cậu và người đàn ông của cậu đang trải qua thế giới hai người rồi quên mất tớ rồi cơ đấy?”
Ngay khi họ bước vào phòng, giọng nói đầy nghịch ngợm, chế giễu của Cố Nhiễm Nhiễm đã vang lên bên tai.
“Làm sao tớ có thể quên được cậu cơ chứ?”
Đường Tâm Nhan vội vàng mang đồ ăn mang về đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
“Đây đều là những món cậu thích ăn đó, tớ đảm bảo với cậu đây đều là những món chính tông.” Đường Tâm Nhan lấy lòng nói.
“Như thế cũng còn tạm được.”
Vì cơ thể khó chịu nên ngày hôm nay Cố Nhiễm Nhiễm ăn rất ít, bây giờ cơ thể đã trở lại bình thường, cô ấy nóng lòng không đợi nổi mở hết hộp cơm ra.
“Thơm quá đi.” Mùi đồ ăn thơm phức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhiễm Nhiễm lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng.
Nhìn thấy nụ cười thanh tú trên khuôn mặt người phụ nữ của mình, trong đáy mắt Trì Chi Hành lộ ra vẻ cưng chiều vô hạn, anh nháy mắt với Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy lập tức hiểu ra, đi vào căn phòng bên trong.
Bởi vì vẫn luôn ngồi bên ngoài cùng Cố Nhiễm Nhiễm nên cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đều không để ý đến hành động của hai người.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mặc Trì Úy hỏi.
Trì Chi Hành đưa một tờ fax cho Mặc Trì Úy.
“Đây là do anh cả gửi đến. Từ khi Tiểu Nghê bị anh ấy mang đi, thời gian gần đây thằng bé cứ sốt mãi, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.”
Giọng Trì Chi Hành ngưng trọng nói.
Nhìn nội dung bản fax, Mặc Trì Úy nhíu mày.
“Bây giờ họ đang ở Ý?”
Trì Chi Hành gật đầu.
“Một thời gian trước, anh cả đã đưa Tiểu Nghê đến Ý, vậy nên họ vẫn luôn sống trong lâu đài của anh ấy ở nước Ý. Sau khi Tiểu Nghê phát sốt, anh cả lại càng không dám đưa thằng bé trở về, vì vậy thằng bé đang được điều trị ở Ý.”
Trì Chi Hành nói.
Mặc Trì Úy vội vàng bấm gọi cho Phong Tiêu.
“Anh cả, sao rồi? Tiểu Nghê thế nào rồi?” Sau khi Phong Tiêu nhận điện thoại, Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, đôi lông mày kiếm của anh nhíu chặt lại vì sốt ruột, lo lắng.
“Thằng bé hiện đã hạ sốt rồi, vẫn đang trong thời gian theo dõi. Nếu em có thời gian, sang đây một chuyến đi. Thằng bé cứ đòi gặp ba suốt.”
Phong Tiêu nói với Mặc Trì Úy về tình hình của Tiểu Nghê.
“Ngày mai em sẽ bay sang Ý luôn.”
Hai người trò chuyện một vài câu sau đó mới cúp máy.
“Chi Hành, cậu giúp tôi đặt chuyến bay sớm nhất đến Ý vào ngày mai.”
Trì Chi Hành gật đầu.
“Đã đặt xong rồi, sáng mai tám giờ.”
Mặc Trì Úy vỗ vỗ vai Trì Chi Hành trước khi rời khỏi căn phòng bên trong.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành mặt mũi nặng nề bước ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan không nhịn được bước tới, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu.
“Công ty con ở Ý xảy ra chút chuyện, ngày mai anh phải bay sang bên ấy, có lẽ không ở đây với em được rồi.”
Mặc Trì Úy mở miệng nói nhưng anh không nói với Đường Tâm Nhan về chuyện của Tiểu Nghê, anh không muốn Đường Tâm Nhan phải lo lắng.
Mặc dù không muốn Mặc Trì Úy rời đi, nhưng Đường Tâm Nhan càng không muốn Mặc Trì Úy phải trì hoãn công việc vì bản thân cô.
“Anh cứ đi đi, cảnh quay của em ở đây có thể chỉ còn 3 ngày nữa là quay xong rồi, đến lúc đó em sẽ bay về trong nước quay tiếp. Anh cứ xử lý xong xuôi mọi chuyện ở công ty con đi, về nước rồi chúng ta sẽ gặp nhau.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Chúng tôi về phòng trước đây, hai người cứ ăn từ từ.” Mặc Trì Úy vòng tay ôm lấy Đường Tân Nham trở về phòng riêng của hai người.
Đường Tâm Nhan chu đáo giúp Mặc Trì Úy thu dọn hành lý.
Vì ngồi chuyến bay sớm nên sau khi tắm rửa xong hai người lên giường rất sớm.
Sáng ngày hôm sau, Mặc Trì Úy dậy rất sớm, sợ đánh thức Đường Tâm Nhan còn đang ngủ say nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, hôn lên má Đường Tâm Nhan Mặc Trì Úy mới xách va li bước ra khỏi phòng.
“Anh tư, xe chuẩn bị xong rồi.”
Trì Chi Hành cũng dậy sớm đợi ở cửa.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy.”
Sau vài câu nói, Mặc Trì Úy cầm hành lý đi vào thang máy.
Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy, cô nhìn thoáng qua mảnh giấy trên đầu giường.
Tất cả những điều trên đều do chính Mặc Trì Úy viết, nhìn thấy những nội dung bên trên mảnh giấy, khuôn mặt xinh xắn của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc.
Cơ thể Cố Nhiễm Nhiễm đã hồi phục nên cô ấy đi cùng Đường Tâm Nhan đến phim trường.
Phượng Cừ đã đến phim trường từ sớm để chuẩn bị, khi thấy Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đi với nhau, anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẽ nào Mặc Trì Úy đã rời đi rồi sao?
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, trong lòng Phượng Cừ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm.
“Ăn sáng chưa? Có cần tôi nhờ trợ lý đi mua bữa sáng không?” Phượng Cừ hỏi, trên mặt anh ta mang theo nụ cười tiêu sái, tuấn tú.
“Chúng tôi đã ăn rồi, Phượng Cừ, bắt đầu diễn tập thôi.” Đường Tâm Nhan không hề tỏ ra nhiệt tình, ngược lại còn tỏ thái độ công tư phân minh.
“Được rồi, diễn tập thôi.” Sự thờ ơ, lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan không phải là điều anh ta muốn thấy, nhưng Phượng Cừ cũng biết rằng anh phải chờ đợi. Cho dù là diễn tập, thì đó cũng là một kiểu ở bên cạnh cô, chẳng phải sao?
Phượng Cừ nghĩ rằng diễn tập giữa hai người nhất định phải giống như lần trước, tìm một góc phim trường để không ai quấy rầy họ, nhưng lần này, Đường Tâm Nhan chọn ở giữa đám đông, hơn nữa Cố Nhiễm Nhiễm còn đứng bên cạnh hai người.
Nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cừ thỉnh thoảng lại quét trên người mình, Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng biết thừa, một nét mỉa mai lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
“Phượng Cừ, anh thay đổi rồi, hoàn toàn khác với trước đây. Anh trở nên cẩn thận thế này sẽ khiến anh đánh mất chính mình đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhắc nhở bằng cách chơi chữ.
“Cô Cố à, ý của cô là gì?” Phượng Cừ cau chặt mày lại, anh ta vốn đã tràn đầy bất mãn với Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng cạnh Đường Tâm Nhan, bây giờ lại bị Cố Nhiễm Nhiễm ghim nữa, ngọn lửa giận trong lòng anh ta càng bùng cháy mãnh liệt.
Cố Nhiễm Nhiễm nhướng mày.
“Phượng Cừ, anh luôn là một người thông minh, anh nên biết lời của tôi là có ý gì chứ nhỉ, không phải vậy sao?”
Nghe những lời của Cố Nhiễm Nhiễm, gương mặt của Phượng Cừ trở nên rất khó coi.
“Nhiễm Nhiễm, cậu lên xe đi, tính cả hôm nay nữa là ba ngày sau chúng ta có thể kết thúc cảnh quay ở đây rồi, đừng phức tạp mọi chuyện lên.”
Nhìn thấy ánh mắt của một số người đang quét về phía họ, Đường Tâm Nhan nhanh chóng kéo Cố Nhiễm Nhiễm sang một bên và nhẹ nhàng nói với cô ấy.
“Vậy thì cậu phải cẩn thận đấy. Bây giờ anh ta đang có ý đồ với cậu, đừng để anh ta lợi dụng. Sớm biết Phượng Cừ sẽ thay đổi như vậy, ban đầu tớ sẽ không để anh ta trở thành diễn viên chính trong bộ phim này rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói mà lòng đầy tự trách.
Chương 631: Không thể liên lạc với người đàn ông của mình, cô có chút lo lắng
Sau khi an ủi Cố Nhiễm Nhiễm vài câu, cô ấy mới chịu lên xe, nhưng ngồi trên xe Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, cô cũng nghĩ rằng, có nhiều người như vậy, cho dù Phượng Cừ có muốn, anh ta cũng không dám thân mật hay làm nên chuyện gì tổn thương Đường Tâm Nhan đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Phượng Cừ đầy chua xót, chẳng lẽ biểu hiện từ trước tới giờ của anh ta thực sự dọa cô sợ rồi?
Với ánh mắt đề phòng như vậy, anh ta không khỏi suy nghĩ có nên giảm tốc độ tấn công hay không, hoặc có lẽ bắt đầu làm bạn tốt với cô có thể anh ta sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình muốn.
“Tâm Nhan, em không cần coi tôi là kẻ thù như vậy đâu. Bất kể trước đây tôi có làm gì từ nay về sau tôi cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương em đâu, em có thể thu lại sự đề phòng trong mắt mình rồi đó.”
Phượng Cừ nghiêm túc nói, nửa đùa nửa thật.
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi ngại khi nghe thấy Phượng Cừ nói điều này.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chúng ta diễn tập đi.”
Phượng Cừ nói một tiếng “OK”, ngay lập tức nhận lấy kịch bản từ tay người quản lý của anh ta. Khi cả hai bắt đầu diễn tập với nhau, người quản lý đứng rất thức thời mà đứng ở đằng xa.
Hiệu quả của việc diễn tập giúp ích rất nhiều khi quay chính thức, đặc biệt là về vị trí và một số câu thoại, cả hai người đều không có quá nhiều NG. Cảnh quay hôm nay suôn sẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đường Tâm Nhan.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, việc đầu tiên Đường Tâm Nhan làm là lên xe bảo mẫu.
“Có chắc là Phượng Cừ không làm gì với cậu không?”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi, dưới sự bảo vệ của cô mà Phượng Cừ còn dám làm gì thì cô ấy thật sự không dám ăn nói với Mặc Trì Úy, cái tên đại ma vương kia chắc sẽ giết cô ngay tức khắc.
“Yên tâm đi, anh ta thực sự không có làm gì, hơn nữa thái độ của tớ rất kiên quyết. Anh ta là một người thông minh, cũng nên biết chọn cách nào.” Đường Tâm Nhan cười nhẹ nói, nụ cười ngọt ngào càng tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Nghe Đường Tâm Nhan nói như vậy, trái tim lơ lừng cả buổi sáng của Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Buổi chiều quay phim cũng rất suôn sẻ, chín giờ tối, mọi cảnh quay trong ngày đã kết thúc, khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Tối nay em có muốn cùng nhau ăn cơm không? Tôi, quản lý cùng trợ lý của mình đang tính đi ăn đồ ăn Trung Quốc?”
Sau khi tẩy trang xong Phượng Cừ đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, mặt rất nhiệt tình, thành khẩn.
“Thôi vậy, hôm nay quay phim tôi thực sự rất mệt. Tôi và Nhiễm Nhiễm muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm, chuyển này để khi khác vậy.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười từ chối.
Phượng Cừ đã sớm biết cô sẽ từ chối nên anh ta cũng không lôi kéo nữa, sau khi dặn dò họ lái xe cẩn thận, anh ta liền quay người rời đi.
“Cậu nhìn kìa, anh ta thật sự muốn rời đi mà.”
Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm đang cảnh giác đề phòng bên cạnh cô.
Thực sự dễ dàng rời đi như vậy sao? Không cố chấp với tình cảm của bản thân nữa à?
Nhìn thấy Phượng Cừ mặt mày vui vẻ rời khỏi phim trường cùng người quản lý và trợ lý của anh ta, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng nghi ngờ.
“Được rồi, bà quản gia, chúng ta có thể trở về khách sạn rồi. Tớ còn đang đợi cuộc gọi video với người đàn ông của mình đây này?”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang nhìn chằm chằm hướng rời đi của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan không nhịn được nói đùa.
Bà quản gia? Nghe thấy tiếng gọi này, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được đập nhẹ vào vai Đường Tâm Nhan.
“Nha đầu thúi, không được nói như vậy với tớ.”
Cả hai ríu rít, ồn ào lên xe, nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Đường Tâm Nhan trở về khách sạn, tắm nước nóng với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi bật máy tính lên.
Không online?
Nhìn thấy ảnh đại diện của Mặc Trì Úy xám xịt trên phần mềm trò chuyện, Đường Tâm Nhan có chút thất vọng.
“Có muốn ăn chút gì không?”
Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa phòng nhẹ giọng hỏi.
“Không muốn ăn.”
Khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hiện lên một chút cô đơn, không liên lạc được với Mặc Trì Úy, gọi điện cho anh cũng không có người nhấc máy. Cô làm sao còn có tâm trạng ăn uống nữa?
“Sao vậy? Ai chọc đại tiểu thư nhà chúng ta tức giận rồi?”
Cảm thấy sự mất mát trong lòng Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đến bên cô hỏi han.
Đường Tâm Nhan lè lưỡi.
“Tớ không sao. Cậu mau trở về phòng với người đàn ông của cậu đi. Cậu ta đã đợi cả một ngày rồi đó. Nếu bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cậu, cậu ta sẽ sụp đổ đấy.”
Đường Tâm Nhan nói đùa, giọng nói ngọt ngào mà ý tứ hàm xúc.
“Cậu có chắc là không sao chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi đi hỏi lại, đàn ông đúng là rất quan trọng, nhưng chị em tốt cũng quan trọng không kém.
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.
“Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.”
Mãi cho đến khi Đường Tâm Nhan liên tục trấn an cô ấy rằng cô chỉ hơi mệt vì quay phim vào ban ngày thôi, Cố Nhiễm Nhiễm mới yên tâm rời khỏi phòng.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, Đường Tâm Nhan lại gọi lại cho Mặc Trì Úy, nhưng kết quả lần này vẫn là không liên lạc được.
Nếu là trước kia, khi không có cách nào liên lạc được với Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có thể sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí sẽ nghi ngờ Mặc Trì Úy đang đi cùng phụ nữ khác, cho nên anh mới không nghe điện thoại của cô.
Nhưng sau lần trước, cả hai moi tim móc phổi ra nói hết với nhau thì sự ngờ vực đó hoàn toàn không xảy ra nữa.
Có lẽ là anh đang bận, ngủ một lát đã, rồi cô sẽ gọi tiếp.
Đường Tâm Nhan đặt máy tính sang một bên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhã, rồi nhắm đôi mắt mơ màng sáng như sao.
Có lẽ thật sự là quá mệt, Đường Tâm Nhan vốn định chỉ chợp mắt một chút, nhưng không ngờ cô lại ngủ một mạch tới lúc trời sắp sáng.
Nhìn thời gian, ôi mẹ ơi, đã bốn giờ rồi.
Đường Tâm Nhan bị chính cô làm cho giật mình, cô vậy mà lại ngủ lâu như vậy.
Cô vội vàng mở máy tính lên, phát hiện Mặc Trì Úy vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, lẽ nào anh vẫn đang bận sao?
Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh đến tận bây giờ vẫn không có thời gian liên lạc với cô.
Một cảm giác lo lắng đâng tràn trong lòng Đường Tâm Nhan, cô lại gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Úy một lần nữa.
Lần này trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, cầu mong có thể nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, cho dù chỉ có một câu thôi cũng được, chỉ cần cô chắc chắn anh bình an, cô mới có thể thực sự yên tâm được.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Đường Tâm Nhan, khi điện thoại reo rất lâu, cô nghĩ rằng sẽ không có ai trả lời thì giọng nói của Mặc Trì Úy vang lên bên tai cô.
“Vợ à, có chuyện gì vậy?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan kích động tới nỗi suýt thì lăn xuống giường.
“Anh rất bận sao? Em đã gọi cho anh rất nhiều cuộc đó.” Đường Tân Nham sốt ruột, lo lắng hỏi.
Mặc Trì Úy nhìn về phía Tiểu Nghê đang ở trong phòng cấp cứu, lặng lẽ thở dài.
“Gần đây bên này có rất nhiều việc nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Để tránh cho Đường Tâm Nhan lo lắng, Mặc Trì Úy đành phải nói dối cô.
“Vậy thì anh phải chú ý đến sức khỏe của mình. Dù công việc rất quan trọng nhưng anh cũng đừng để cơ thể quá mệt mỏi. Đợi em quay xong phim ở bên này, nếu có thời gian nghỉ ngơi, em sẽ sang Ý thăm anh.”
Đường Tâm Nhan nói, giọng nói mệt mỏi của Mặc Trì Úy khiến cô vô cùng đau lòng.
“Được, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.”
Anh cũng dặn dò Đường Tâm Nhan chú ý đến sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, rồi Mặc Trì Úy mới cúp máy. Đôi mắt của anh khóa chặt lại hướng phòn cấp cứu.
Anh thấy may mắn vì trong lâu đài tại nước Ý của Phong Tiêu có một đội ngũ y bác sĩ và thiết bị y tế chuyên nghiệp.
“Tiểu Nghê, con nhất định sẽ vượt qua cửa này, nhất định.”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, trong lòng tràn đầy lo lắng, thấp thỏm.
Chương 632: Quán bar giải trí tiêu khiển
Đã cấp cứu gần một đêm nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến Mặc Trì Úy đang đứng bên ngoài chờ tin tức sốt ruột như ngồi trên chảo lửa, nếu như có thể, anh thực sự muốn gánh hết mọi đau khổ cho đứa bé đáng thương này.
“Có muốn uống một ly cà phê không?” Phong Tiêu bưng hai ly cà phê đến bên cạnh Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào bên trong phòng cấp cứu, không hề dịch chuyển tiêu cự.
“Bạch Chỉ trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Nghê. Cô ấy đặc biệt nhắc nhở anh rằng đừng nói chuyện này với chú, không muốn tạo thêm bất cứ gánh nặng nào cho chú.”
Phong Tiêu đột nhiên nói.
Mặc Trì Úy khẽ cau mày.
“Em biết rằng mặc dù có nhiều chuyện đã xảy ra giữa em và cô ấy nhưng Tiểu Nghê vẫn có ấn tượng tốt về cô ấy. Em thực sự cảm động khi cô ấy có thể đến đây để chăm sóc cho Tiểu Nghê, nhưng em sẽ không… trả giá bất kỳ quan hệ nam nữ nào nữa, anh cũng biết đấy, em đã chia tay với cô ấy rồi.”
Nói đến chuyện chia tay, Mặc Trì Úy không hề hối tiếc, dù sao anh cũng không còn tình cảm với cô ta, anh cũng không muốn làm lỡ dở việc Mạnh Bạch Chỉ tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Nghe giọng điệu kiên quyết của Mặc Trì Úy, Phong Tiêu không biết nên nói gì, dù sao chuyện tình cảm này, người ngoài như anh ta không nên xen vào.
Hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Mặc Trì Úy lập tức chạy về phía trước.
“Sao rồi?”
Mặc Trì Úy chưa bao giờ lo lắng như lúc này, thậm chí anh còn có chút sợ hãi.
“Hiện tại không có gì nguy hiểm, cháu bé đã thành vượt qua cơn nguy kịch lần này.” Biết Mặc Trì Úy đang rất lo lắng sốt ruột nên bác sỹ vội vàng nói.
Nghe tin Tiểu Nghê đã qua cơn nguy kịch, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá, em biết thằng nhóc này sẽ vượt qua được mà.”
Mặc Trì Úy hai tay nắm chặt, lắc mạnh.
“Sao rồi? Tiểu Nghê đã qua cơn nguy hiểm rồi phải không?” Mạnh Bạch Chỉ chạy đến, khi nhìn thấy động tác của Mặc Trì Úy, cô ta lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu Nghê an toàn rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng đối với anh mà nói, đây chính là một cơ hội.
Nghe thấy Mặc Trì Úy nói như vậy, Mạnh Bạch Chi cũng rất vui mừng.
Vì đứa trẻ còn ngủ say nên ba người sang nhà hàng nhỏ bên cạnh.
“Ăn chút gì không? Ban nãy tôi có làm vài món đơn giản.” Mạnh Bạch Chỉ mở nắp đĩa đậy ra. Bởi vì vẫn luôn đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi kết quả của Tiểu Nghê, từ lúc bay sang Ý đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, vậy nên khi nhìn thấy những món ăn này, anh thực sự cảm thấy hơi đói.
“Bạch Chỉ, cảm ơn cô đã quan tâm đến Tiểu Nghê trong thời gian qua.”
Lời cảm ơn lần này của Mặc Trì Úy là chân thành.
Mạnh Bạch Chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt khẽ nở nụ cười.
“Đã lâu lắm rồi em không được nghe thấy anh nói chuyện với em ôn hòa như thế này. Có lẽ đối với chúng ta làm bạn là tốt nhất.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, sau khi cô ta hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cũng sáng tỏ thông suốt hơn nhiều.
“Tôi tin rằng cô nhất định có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng cô.”
Mặc Trì Úy chúc phúc cô ta.
“Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.” Tiểu Nghê đã vượt qua cơn nguy hiểm, Mặc Trì Úy cũng vô cùng vui mừng, anh rất muốn nghe thấy giọng nói người phụ nữ của anh .
Nhìn thấy Mặc Trì Úy rõ ràng là rất đói bụng, nhưng vẫn đặt đũa xuống để đi gọi điện thoại, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ chợt dâng lên một chút chua xót.
Đường Tâm Nhan thực sự tốt như vậy sao, tốt đến mức khiến anh mê mẩn? Tình cảm mấy năm nay của cô ta cứ như thế này mà bị chôn vùi.
Mặc dù cô ta không cam tâm, nhưng có thể làm được gì chứ?
Nỗi đau trong lòng Mạnh Bạch Chỉ ngày càng rõ ràng.
Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi nhà hàng liền gọi điện cho Đường Tâm Nhan ngay lập tức, Đường Tâm Nhan có lẽ đang đóng phim nên không nghe điện thoại của anh.
Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan sắp quay xong rồi, anh chờ một chút.”
Thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy, ngay sau khi nhấn nút trả lời, Cố Nhiễm Nhiễm nói thẳng.
“Còn bao lâu nữa?” Sắp được nghe thấy giọng nói của người phụ nữ của mình nên Mặc Trì Úy có chút kích động, điều này khiến Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi trong nhà hàng bên cạnh bàn thức ăn, lộ vẻ thất vọng.
“Ngay đây.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm vẫy tay gọi mình, Đường Tâm Nhan vừa quay xong đã vội vàng chạy đến mà không kịp nói lời từ biệt với đạo diễn.
“Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói ngọt ngào của chính người phụ nữ của mình, môi mỏng của Mặc Trì Úy nở một nụ cười nhẹ.
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp nhét điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan.
“Điện thoại của người đàn ông của cậu này.”
Để cho Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy có không gian nói chuyện riêng tư, Cố Nhiễm Nhiễm rất thức thời kéo trợ lí xuống xe.
“Trì Úy, là anh sao?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, tuy mới liên lạc cách đây không lâu, nhưng lần trước thời gian nói chuyện của hai người quá ít, sự nhớ nhung của Đường Tâm Nhan vẫn chẳng hề thuyên giảm chút nào.
“Anh đây.” Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng giọng nói say mê như rượu ủ ngàn năm, khiến Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ.
“Bây giờ anh xong việc rồi à?”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Mặc Trì Úy làm việc thâu đêm, cô thực sự rất thương anh.
“Mọi việc đã xong rồi bà xã, có lẽ phải qua một thời gian nữa anh mới về được. Em phải tự chăm sóc bản thân, ăn cơm đúng giờ đấy, biết chưa hả?”
Mặc Trì Úy dặn dò cô qua điện thoại.
“Anh đừng lo lắng, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, còn anh thì sao? Anh có ăn cơm đúng giờ không đó?”
Nghe lời hỏi thăm của Đường Tâm Nhan, cơn đói của Mặc Trì Úy lại nổi lên.
“Anh vẫn chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ.”
Mặc Trì Úy không hề nói dối.
“Vậy anh mau đi ăn cơm rồi ngủ một giấc thật ngon nhé, đừng để cơ thể mệt mỏi quá sức.”
Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
“Được rồi, anh đi ăn cơm đây, em cũng phải về nghỉ ngơi sớm đi.” Sau khi hôn tạm biệt nhau qua điện thoại Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy mới cúp điện thoại.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm trông rất ái muội.
“Nói chuyện điện thoại với người đàn ông của mình, tâm trạng vui vẻ rồi à? Có cần ăn mừng không nhỉ? Dù sao thì trưa mai mới bắt đầu làm việc?”
Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói, trợ lý bên cạnh nghe vậy cũng rất háo hức.
“Được thôi, cậu sắp xếp đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói OK một tiếng, ngay lập tức thì thầm vài câu vào tai người trợ lý, rồi mới lên xe với Đường Tâm Nhan.
Quán bar? Nửa tiếng sau, khi xe của bọn họ dừng ở lối vào quán bar, Đường Tân Nham sửng sốt, nếu như bị Mặc Trì Úy biết được cô uống rượu trong quán bar, anh có… phát điên không?
Đường Tâm Nhan không thể tưởng tượng nổi khi Mặc Trì Úy biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Chương 633: Bên ngoài quán bar xảy ra chuyện ngoài ý muốn
“Nhiễm Nhiễm, nhất định phải đến nơi này để giải trí sao? Chúng ta có nên đổi chỗ khác không?” Đường Tâm Nhan vừa xuống xe nắm lấy Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt mày nói.
“Cậu là đang lo lắng người đàn ông nhà cậu đấy à?” Cố Nhiễm Nhiễm nói đùa, trên mặt nở nụ cười mờ ám.
Đường Tâm Nhan bất lực thở một hơi dài.
“Nếu anh ấy mà biết tớ uống rượu, có thể sẽ đuổi cùng giết tận tới đây mất.”
Đường Tâm Nhan lo lắng không thôi nói.
“Đi thôi, người đàn ông của cậu lần này sẽ không ngăn cản cậu đâu.” Không để cho Đường Tâm Nhan có bất kỳ phản ứng nào, Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý của cô ấy đã nắm tay cô bước vào quán bar.
“Ủa? Làm sao lại có ít người vậy? Đây không phải là lúc quán bar bùng nổ sao?” Đường Tâm Nhan bước vào quán bar, nhìn thấy chỉ có vài người trong đó, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đưa cô đến một vị trí trong góc.
“Chi Hành?”
Nhìn thấy Trì Chi Hành đang ngồi đó, Đường Tâm Nhan càng cảm thấy kỳ lạ, không phải Nhiễm Nhiễm nói rằng Trì Chi Hành đã trở về Trung Quốc rồi sao?
Có Trì Chi Hành ở đây, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Thấy thế nào? Môi trường cũng không tệ, đúng không?” Trì Chi Hành ga lăng mở hẳn ghế cho 3 cô gái, sau đó mới ngồi đối diện với họ.
“Môi trường rất tốt, nhưng hình như có rất ít người. Kinh doanh quán bar như thế này Chủ quán sẽ không bị lỗ vốn chứ?” Đường Tâm Nhan nhỏ giọng thì thào.
Nghe được lời nói của cô, Trì Chi Hành bật cười lớn.
“Đừng lo lắng, ông chủ quán bar này không quan tâm đến điều đó đâu, hơn nữa quán bar vẫn chưa chính thức mở cửa.”
Lời nói của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười nhẹ.
Trì Chi Hành phất tay, nhân viên liền pha mấy ly rượu đưa tới trước mặt bọn họ.
“Ly cocktail đẹp quá đi?” Đường Tâm Nhan thốt lên khi nhìn thấy ly cocktail trước mặt.
“Nếm thử mùi vị đi, đây là người pha chế được ông chủ đặc biệt mời đến làm đó.” Cố Nhiễm Nhiễm đưa rượu đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhấp một ngụm.
“Ngon đấy, không nếm ra được mùi vị của rượu, chua chua ngọt ngọt.” Đường Tâm Nhan sau khi nhấp một ngụm, khen không ngớt.
Trước khi kịp ý thức ra, Đường Tâm Nhan đã uống hết hai cốc, khi cốc thứ ba đặt trước mặt cô, cô lại cầm lên mà không cần suy nghĩ.
“Cậu có chắc là muốn uống nữa không? Có muốn ăn chút gì không?” Cố Nhiễm Nhiễm rất vui khi thấy Đường Tâm Nhan thực sự thích hương vị của loại rượu này, nhưng cô ấy thực sự lo lắng nếu cô cứ uống tiếp như vậy, sẽ say mất.
Đường Tâm Nhan ngại ngùng đặt chiếc cốc xuống.
Trì Chi Hành lại yêu cầu nhân viên mang đến một ít điểm tâm, sau khi ăn đồ điểm tâm xong, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong bụng thoải mái hơn rất nhiều.
Vì vui mừng và cũng vì hương vị của rượu thực sự hợp với khẩu vị của Đường Tâm Nhan, nên cho đến tận sáng sớm, nhóm người họ mới chịu nhổ rễ rời khỏi quán bar.
“Hay là chúng ta đi bộ về đi? Dù sao nơi này cũng không xa khách sạn lắm.”
Người trợ lý vừa rồi uống rất nhiệt tình, cô ấy mở miệng đề nghị.
Đi bộ về? Mọi người đều không phản đối đề nghị của cô ấy, màn đêm hơi se lạnh sẽ khiến họ thoải mái hơn.
Ngay khi họ chuẩn bị đi bộ về khách sạn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh ồn ào, huyên náo.
“Hình như tôi vừa nhìn thấy người quản lý của Phượng Cừ.” Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn xung quanh, bất giác cau mày.
“Người quản lý của Phượng Cừ sao?” Đường Tâm Nhan, người vốn dĩ không hơi đâu đi quản chuyện người khác nhưng cô lại nhìn theo ánh mắt của Cố Nhiễm Nhiễm.”Là anh ta, là người quản lý của anh ta.”
Nhìn thấy hai người họ bị một đám người vây quanh, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm bị dọa cho giật mình.
“Mau báo cảnh sát.”
Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
“Anh qua bên đó xem thế nào.” Dù sao anh ta cũng là diễn viên trong bộ phim truyền hình mà anh Tư đầu tư, nếu anh ta thật sự bị đánh bị thương, anh Tư có thể sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
“Anh cẩn thận đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hét lên.
Trì Chi Hành gật đầu và bước nhanh về hướng của Phượng Cừ.
“Dừng lại.” Trì Chi Hành hét lớn, khiến mấy người đàn ông đang đấm đá dừng lại.
“Cút đi cho bố mày, đừng có làm lỡ dở việc của bọn tao, nếu không mày sẽ xong đời đấy.” Một trong những người đàn ông hét vào mặt Trì Chi Hành bằng thứ tiếng Trung lơ lớ.
Liếc nhìn Phượng Cừ đang chật vật đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của người quản lý, Trì Chi Hành cũng yên tâm chút chút.
“Tao đã báo cảnh sát rồi. Nếu chúng mày không muốn bị bắt thì mau cút đi, nếu không thì tao cũng không để ý việc hai bên xông vào xâu xé nhau đâu.”
Trì Chi Hành đan hai tay vào nhau, khớp xương vang lên răng rắc.
Nhìn thấy sát khí trong mắt Trì Chi Hành, mấy người đàn ông nhìn nhau do dự một hồi rồi tức tốc bỏ chạy.
Sau khi mấy tên đàn ông rời đi, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng chạy đến trước mặt mấy người họ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan không khỏi lo lắng hỏi khi nhìn khuôn mặt bầm tím, sưng vù của Phượng Cừ.
Phượng Cừ khẽ thở dài.
“Bọn chúng định hành hung một cô gái. Phượng Cừ nhìn thấy sau đó ngay lập tức bước tới để ngăn cản. Tiếp theo đó là những gì cô nhìn thấy đấy.”
Người quản lý của Phượng Cừ lên tiếng.
“Đến bệnh viện đi.”
Phượng Cừ lắc đầu.
“Tôi… tôi không sao, trở về khách sạn thôi.”
Phượng Cừ nói một cách khó nhọc, mặt mũi bầm tím, sưng vù, mỗi khi nói ra là răng miệng đau nhức.
Cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, vì vậy họ nhanh chóng trở về khách sạn.
Vì người quản lý của Phượng Cừ là một người đàn ông, nên khi xử lý vết thương anh ta rất thô lỗ, Phượng Cừ vì hành động của anh ta mà cau mày nhăn nhó.
“Để tôi làm cho.” Dù sao thì anh ta cũng là một diễn viên cùng đoàn phim, cũng coi như là bạn bè, khi nhìn thấy Phượng Cừ đau đến sắp chảy cả nước mắt, Đường Tâm Nhan bước đến gần trợ lý và cầm lấy hộp cứu thương trên tay anh ta.
“Tâm Nhan, cảm ơn em.” Phượng Cừ nói, anh ta thực sự rất muốn mỉm cười, nhưng… sự đau nhức trên khuôn mặt khiến anh ta cười không nổi.
Đường Tâm Nhan thận trọng dùng đá viên để giúp Phượng Cừ tiêu sưng, một lúc sau, khuôn mặt sưng vù mới dịu đi phần nào.
“Cũng may là có mấy người đến kịp thời, nếu không thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.” Người quản lý của Phượng Cừ đi đến trước mặt mấy người họ và nói với vẻ cảm kích.
“Anh nghỉ ngơi sớm đi. Nếu ngày mai mặt anh vẫn chưa hết sưng, cũng chỉ có thể tạm thời lên lịch diễn cho các diễn viên khác.” Đường Tâm Nhan tự mình đưa đá viên cho Phượng Cừ.
“Em… muốn rời đi à?” Phượng Cừ nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.
“Tôi đã hứa với Trì Úy sẽ gọi video vào buổi tối với anh ấy. Bây giờ cũng sắp đến giờ rồi. Chúng tôi cũng nên về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi nói xong, Đường Tâm Nhan không để ý đến vẻ lưu luyến không nỡ của Phượng Cừ, cô cùng với Cố Nhiễm Nhiễm và Chi Chi Hành rời khỏi phòng của Phượng Cừ.
“Lại thất bại nữa.” Phượng Cừ thì thầm tiếc nuối sau khi Đường Tâm Nhan rời đi.
Giọng nói của Phượng Cừ rất nhỏ, nhưng người quản lý đang rót nước vẫn nghe rõ ràng, anh ta lập tức đi tới bên cạnh Phượng Cừ.
“Anh… anh đã sắp xếp tất cả những chuyện này?” Người quản lý hỏi anh ta với vẻ không thể tin nổi.
…
Chương 634: Tìm chồng nhưng lại thất vọng
Phượng Cừ không trả lời câu hỏi của người quản lý.
“Tôi phải đi nghỉ ngơi rồi, anh về trước đi.”
Người quản lý nhìn chăm chú Phượng Cừ một cái, rồi đi về phía cửa, nhưng khi bước đến cửa, anh ta lại dừng lại.
“Phượng Cừ, bây giờ anh trở nên thật đáng sợ, anh… làm tốt chuyện của mình đi, thu lòng bớt bớt lại đi?”
Ngay khi Phượng Cừ sắp nổi giận, người quản lý đã rời khỏi phòng của anh ta.
Chết tiệt, vừa há miệng là đau nhức, không còn cách nào khác, Phượng Cừ đành phải tiếp tục chườm đá.
Vào ngày hôm sau, khuôn mặt của Phượng Cừ không thuyên giảm, vì vậy đạo diễn phải tạm dừng quay các cảnh quay của anh ta, còn Đường Tâm Nhan người có nhiều cảnh quay cùng với Phượng Cừ nhất, cũng vì chuyện này của Phượng Cừ mà cô được nghỉ ngơi ba ngày.
Khi đạo diễn thông báo với cô tin tức này, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui mừng.
“Nhiễm Nhiễm, mau… mau đặt vé máy bay đi Ý cho tớ đi. Tớ phải đi Ý tìm Trì Úy.” Đường Tâm Nhan nóng vội nói.
“Nhan Nhan, cậu có cần phải vội vàng như vậy không?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bấm số đặt vé máy bay vừa trêu chọc Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đã quen với việc trêu chọc của cô ấy từ lâu rồi, nên trên mặt không có một chút tức giận nào.
Cố Nhiễm Nhiễm rất nhanh đã đặt xong vé máy bay.
“Một tiếng rưỡi nữa là lên máy bay.”
Đường Tâm Nhan nói OK một tiếng.
“Tớ phải trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, cậu và người đàn ông của cậu cũng có thể vui vẻ với nhau rồi.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan lập tức bắt một chiếc taxi, nhanh chóng trở về khách sạn nơi cô ở.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại thu dọn hành lý nhanh chóng như vậy, xách vali lên, Đường Tân Nham rời khỏi phòng không chút chậm trễ.
“Tâm Nhan, em định đi đâu vậy?”
Phượng Cừ đến tìm Đường Tâm Nhan, nhưng anh ta không ngờ lại nhìn thấy cảnh cô vội vã xách vali bước ra khỏi phòng, trong lòng Phượng Cừ đã lóe lên một điềm báo không lành.
“Anh có chuyện gì sao?” Mặc dù thời gian vô cùng cấp bách nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không thiếu sự tôn trọng tối thiểu cần có.
Phượng Cừ hít một hơi sâu.
“Ba ngày này tôi không thể quay phim được, Tâm Nhan, chúng ta ra ngoài chơi đi? Vừa hay có thể xả stress, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm, điều này sẽ giúp ích cho việc quay phim của chúng ta sau này.”
Phượng Cừ lấy hết can đảm và nói với Đường Tâm Nhan về đề nghị của anh ta.
Đi chơi?
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi phải đi gặp bạn trai nên không thể đi cùng anh được. Anh đi tìm biên kịch Chu đi. Tôi đang vội lên máy báy, đi trước vậy.”
Phượng Cừ bất lực nhìn Đường Tâm Nhan kéo va li bước ra khỏi tầm mắt anh ta.
Sau khi Đường Tâm Nhan vào thang máy thì Chu Tiểu Di, người vẫn luôn đứng trong góc khuất, bước đến trước mặt Phượng Cừ.
“Anh… anh có thể mời em, em cũng có thể đi chơi cùng với anh.” Chu Tiểu Di vô cùng cận trọng nói.
“Cô?” Khi nhìn thấy Chu Tiểu Di, trong mắt Phượng Cừ hiện lên một tia ghét bỏ.”Tôi không có thời gian.”
Phượng Cừ vừa nói xong liền trực tiếp đi về phòng.
“Phượng Cừ, vừa rồi không phải anh mời Đường Tâm Nhan sao? Tại sao lại không có thời gian với em? Anh… đừng làm như vậy với em, em là người phụ nữ của anh mà.”
Chu Tiểu Di lo lắng, vội vàng chặn đường của Phượng Cừ.
“Đúng vậy, cô là người phụ nữ của tôi, nhưng tôi đã từng có rất nhiều phụ nữ, cô chỉ là một trong số đó, Chu Tiểu Di, cô… không hợp với tôi, trong lòng tôi đã có người khác rồi, hơn nữa tôi tin rằng chỉ có cô ấy mới có thể mang lại hạnh phúc cho tôi thôi, xin lỗi, cô vẫn nên theo đuổi hạnh phúc của riêng mình đi thì hơn.”
Phượng Cừ nhàn nhạt nói, ngữ khí không quan tâm của anh ta khiến khuôn mặt của Chu Tiểu Di tái nhợt đi.
“Làm sao anh có thể đối xử với em thế này? Không phải đêm đó anh nói sẽ đối xử tốt với em sao? Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?”
Chu Tiểu Di khóc không ra nước mắt, giận dữ hét vào mặt Phượng Cừ.
“Cô chưa làm được những gì tôi muốn cô làm, vậy nên hai chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Phượng Cừ không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, đi thẳng về phòng ngay sau khi nói xong.
“Phượng Cừ, cho dù anh có cố gắng như thế nào, Đường Tâm Nhan sẽ không ở bên cạnh anh đâu.” Chu Tiểu Di hét lên về phía Phượng Cừ.
Phượng Cừ chỉ dừng lại bước chân một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi theo cách này?
Nhìn thấy bóng lưng của Phượng Cừ đã rời đi mà không dừng lại, Chu Tiểu Di đau đớn ngã ngồi xuống đất.
…
Lo sợ sẽ không kịp giờ lên máy bay, Đường Tâm Nhan liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn, cuối cùng cũng đến sân bay đúng giờ, thuận lợi đáp chuyến bay đến Ý.
Để tạo sự bất ngờ cho Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không gọi cho anh, nhưng sợ anh lại gọi cho mình, nên Đường Tâm Nhan dứt khoát tắt máy luôn.
Không biết có phải là do phấn khích hay vì lý do khác mà Đường Tâm Nhan không hề chợp trong suốt chuyến bay, cô vẫn ngồi tưởng tượng xem Mặc Trì Úy sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cô.
Chắc là anh sẽ rất vui vẻ, chắc chắn là như vậy.
Đường Tâm Nhan mong chờ mọi điều tốt đẹp với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay đúng giờ mà không chậm trễ một phút một giây nào cả.
Nhanh chóng lấy hành lý ra, Đường Tâm Nhan trực tiếp bắt xe, nói cho tài xế biết địa chỉ công ty con của tập đoàn Hoàn Hải ở Ý.
Chồng à, em đến đây.
Đường Tâm Nhan tràn đầy phấn khích, ngay cả tài xế lái xe cũng cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Nửa giờ sau, xe dừng ở trước cửa tập đoàn Hoàn Hải, Đường Tân Nham nhanh chóng nhảy xuống xe, xách vali bước vào công ty.
Với tấm danh thiếp độc quyền mà Mặc Trì Úy từng đưa cho cô, Đường Tâm Nhan không bị nhân viên an ninh chặn ở cửa, nhưng cô gái ở quầy lễ tân trước sảnh lớn đã đến trước mặt cô ngay khi cô khi cô bước vào.
“Xin chào, cô muốn tìm ai ạ?” Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười hỏi cô.
“Tôi đang tìm…” Đường Tân Nham rất muốn nói cô đến đây là để tìm chồng, nhưng cô nghĩ rằng mấy nhân viên của công ty con chưa từng tiếp xúc với cô, cho nên nhất định sẽ không biết cô.
“Tôi tới đây tìm Trì Úy, anh ấy có ở công ty không?”
Đường Tâm Nhan cười hỏi.
“Cô tìm Tổng giám đốc?”
Cô gái ở quầy lễ tân không ngờ Đường Tâm Nhan lại gọi sếp lớn của mình một cách trìu mến như vậy, điều này khiến cô ta phải cẩn thận mà nhìn Đường Tâm Nhan.
“Cô à, anh ấy có ở đây không?” Đường Tân Nham không nghe thấy câu trả lời của cô gái ở quầy lễ tân nên có chút lo lắng hỏi lại.
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, cô gái quầy lễ tân mới phản ứng lại.
“Xin lỗi, nếu cô muốn tìm Tổng giám đốc thì nên đến trụ sở chính. Tổng giám đốc không có ở đây.”
Cô gái quầy lễ tân vẫn cười nói với giọng ngọt ngào.
Anh ấy không ở công ty con? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi Trì Úy chuẩn bị rời đi, anh đã nói với cô rất chắc chắn rằng công ty con xảy ra chút chuyện, nên anh mới qua đây để xử lý mà.
Nhưng tại sao các nhân viên lại nói rằng anh không có ở đây?
Lẽ nào anh đã… gạt cô sao?
Chân mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt vào nhau.
Chương 635: Lời nói dối của anh khiến trái tim cô đau nhói
Không thể nào, anh không thể lấy cớ như vậy để lừa gạt cô đâu, nhất định phải có sự hiểu lầm nào ở trong đó.
“Cô à, cô có chắc là Trì Úy không có ở đây không?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa.
Cô gái ở quầy lễ tân nghiêm túc gật đầu trước câu hỏi của cô.
“Tôi có thể đảm bảo với cô rằng Tổng giám đốc chưa bao giờ đến đây. Nếu như ngài ấy đã từng đến, tôi sẽ không gạt cô đâu.” Cô gái ở quầy lễ tân vội vàng giải thích, vì sợ rằng Đường Tâm Nhan sẽ không tin lời cô ấy nói.
Hít một hơi thật sâu, nói lời chào tạm biệt với cô gái ở quầy lễ tân, Đường Tâm Nhan xoay người xách vali đi ra khỏi công ty.
Làm thế nào đây? Rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyển gì? Tại sao phải gạt cô chứ?
Đường Tâm Nhan nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào sai sót.
Đường Tâm Nhan đứng ở cửa công ty không có cách nào khác, đành phải bấm số điện thoại gọi cho Mặc Trì Úy.
Đang cùng với với Phong Tiêu thương lượng với bác sĩ về việc làm thế nào để đưa ra kế hoạch điều trị tốt nhất cho Tiểu Nghê, thì điện thoại của Mặc Trì Úy bất ngờ đổ chuông.
Nhìn thấy đó là số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy hơi kinh ngạc, vào giờ này đáng lẽ ra cô đang quay phim mới phải chứ?
Đi về phía cửa Phong Tiêu chỉ, Mặc Trì Úy cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng.
“Vợ à, có chuyện gì vậy? Em nhớ anh rồi à?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói khá ôn hòa của anh.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô rất tò mò anh sẽ trả lời như thế nào.
“Anh đang…” Mặc Trì Úy có chút do dự, nhưng sau khi do dự, anh lại mở ra đôi môi mỏng: “Anh đang ở công ty, còn có một cuộc họp nữa.”
Nghe được câu trả lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan trong lòng tan nát, anh rõ ràng không có ở công ty, vậy tại sao lại nói dối cô chứ?
Mặc Trì Úy, anh muốn em tin tưởng anh, nhưng anh giải thích thế nào về sự lừa dối của anh đây?
“Vợ à, em có nghe không đó?” Nói xong câu trả lời mà một lúc lâu sau vẫn không có nghe thấy giọng của Đường Tâm Nhan, cho nên Mặc Trì Úy vội vàng hỏi.
Hít một hơi thật sâu.
“Em đang nghe đây, em chỉ muốn biết, tại sao anh lại lừa dối em?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô thực sự rất muốn biết Mặc Trì Úy sẽ giải thích với cô như thế nào.
“Lừa dối em?”
Nghe được hai chữ này, đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy nhướng lên.
“Em đang ở trước cửa công ty con đây, nhân viên bên trong nói với em rằng anh chưa bao giờ đến công ty con cả.”
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng cô có thể nói ra những lời này một cách bình tĩnh như vậy.
“Em đang ở cửa công ty con sao?” Mặc Trì Úy sửng sốt, có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sẽ đáp chuyến bay đến Ý, hơn nữa còn không thông báo trước cho mình.
“Đợi anh, anh sẽ cho tài xế tới đón em ngay.”
Dặn dò Đường Tâm Nhan không nên tùy ý đi đâu mấy lần liền xong, Mặc Trì Úy mới vội vàng sắp xếp tài xế đến trước cửa công ty đón cô.
Không đến nửa tiếng sau, tài xế lái xe tới trước mặt Đường Tâm Nhan, cung kính cầm lấy hành lý của cô.
“Bà Mặc, mời lên xe.”
Người lái xe mở cửa, cười nói.
Đường Tâm Nhan lên xe, nhưng cô vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Mặc Trì Úy đã nói dối cô.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi người lái xe bên cạnh.
“Đi tới lâu đài cổ của ông Phong, ông Mặc đang đợi cô ở đó.”
Người lái xe nói.
Lâu đài cổ của ông Phong? Lẽ nào ông Phong này là ám chỉ Phong Tiêu sao?
Nghĩ tới ánh mắt không muốn gặp cô của Phong Tiêu, Đường Tâm Nhan trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an.
May mắn thay, người lái xe không nói với cô rằng Mặc Trì Úy đang ở với người phụ nữ khác.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi gò má xinh xắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Người lái xe đưa Đường Tâm Nhan tới tòa lâu đài cổ.
Quả là một tòa lâu đài tráng lệ, rất phù hợp với khí chất và tính cách của Phong Tiêu.
Đứng ở cổng tòa lâu đài cổ, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thán.
“Trì Úy đâu? Lẽ ra anh nên ra ngoài đón cô chứ? Tại sao bây giờ còn chưa đi ra?” Dù sao cũng là lần đầu tiên cô đến lâu đài cổ này, cho nên mọi thứ đối với cô đều rất xa lạ. Đường Tâm Nhan vẫn đứng đợi Mặc Trì Úy đi ra, nhưng chỉ có một người hầu bước ra.
“Bà Mặc, mời đi theo tôi. Ông Mặc bây giờ đang bàn chuyện quan trọng.”
Người hầu đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cầm lấy chiếc vali trong tay cô rồi dẫn cô vào trong lâu đài cổ.
Ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, Đường Tâm Nhan vẫn luôn lo lắng, lòng rất muốn được nhìn thấy Mặc Trì Úy nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng anh đâu, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan có chút mất mát.
“Uống tách trà cho hạ hỏa đi.”
Ngay khi Đường Tâm Nhan định gọi cho Mặc Trì Úy, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.
“Mạnh Bạch Chỉ? Cô… tại sao cô lại ở đây?” Đường Tâm Nhan chấn kinh khi nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ. Kể từ khi Mạnh Bạch Chỉ rời đi, Đường Tâm Nhan đã nghĩ rằng cuộc đời này có lẽ cô sẽ không bao giờ chạm mặt tiếp xúc với cô ta nữa.
“Uống trà đi, tôi tự pha đó. Anh Phong và A Lãnh đều rất thích uống.” Mạnh Bạch Chỉ ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan cười nói.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Đường Tân Nham vẫn cầm trà lên uống một hớp.
“Cũng khá lắm, kỹ thuật pha của cô Mạnh đây rất đáng khen.” Đường Tâm Nhan khoa trương nói.
Nghe lời khen của cô, Mạnh Bạch Chỉ khẽ mỉm cười.
“Có thể cô sẽ phải đợi một lúc đó, một lúc nữa A Lãnh mới xuống lầu.” Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói, nghe được lời nói này của cô ta, Đường Tâm Nhan dường như cảm thấy cô ta mới là người phụ nữ của Mặc Trì Úy vậy, còn cô chẳng qua chỉ là một người khách.
Cái quái gì vậy?
“Tôi ngồi đây đợi, sau khi anh ấy xong việc, sẽ tìm tôi ngay lập tức.”
Đường Tâm Nhan nở nụ cười ngọt ngào nói, mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù cô không biết tại sao Mặc Trì Úy lại nói dối mình, nhưng lần này, Đường Tâm Nhan không hề nghi ngờ, cho dù Mạnh Bạch Chí đang ngồi bên cạnh cô nhưng cô vẫn không hề tin tưởng Mặc Trì Úy.
Vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tâm Nhan khiến Mạnh Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, cô ta tưởng rằng khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy chính mình, cô có thể sẽ ghen tị và bực bội, nhưng bây giờ cô lại… nở một nụ cười ngọt ngào.
“Cô… không tức giận sao?” Mạnh Bạch Chỉ hỏi.
“Tức giận?” Đường Tân Nham nhướng mày, nụ cười ngọt ngào thoáng qua đôi môi đỏ mọng.”Tại sao tôi phải tức giận? Tôi đến gặp người đàn ông của tôi, tôi nên vui vẻ, phấn khích mới phải, sao lại tức giận cơ chứ? Cô Mạnh, cô… không bị bệnh đấy chứ?” Đường Tâm Nhan nói, đối với câu hỏi đột ngột này của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu.
“Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ ghen tị và tức giận khi nhìn thấy tôi, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra rằng cô quả thực thích hợp ở bên cạnh A Lãnh hơn là tôi.”
Mặc dù trong lòng đầy đau đớn và chua xót, nhưng màn diễn xuất này của Đường Tâm Nhan đã khiến Mạnh Bạch Chỉ gửi đến lời chúc phúc chân thành.
Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
Bình luận facebook