Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Sự xuất hiện đột ngột của Chu Dịch Phong
Nghe Giang Doãn Hâm nói vậy, Khưu Tường không vui nói: "Giang Doãn Hâm, bạn gái hiện tại của cậu đang ngồi bên cạnh đó, sao quan tâm đến chuyện bạn gái cũ làm gì?"
Hình như cảm thấy lời mình vừa nói có chút không ổn, Khưu Tường vội vàng giảng hòa: "Ha ha ha, tôi uống nhiều quá rồi, nào mọi người, cạn ly".
Giang Doãn Hâm thấy Khưu Tường chủ động cầm ly rượu thì cũng không nói gì thêm, giơ ly rượu của mình cạn ly với anh ta và uống.
Sau đó, quay đầu liếc sang An Mạc Hạ đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, không phản ứng gì với lời bảo vệ của Giang Doãn Hâm, thấy thế anh ta chỉ đành hậm hực quay đầu lại.
Bạch Tô Nghi ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì căm hận chỉ muốn rút da lột gân An Mạc Hạ.
Sau đó, Khưu Tường luôn cố ý bắt chuyện với An Mạc Hạ, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra tâm tư của anh ta đối với cô.
An Mạc Hạ giả vờ như không biết, hôm nay cô đến đây không phải để kiếm bạn trai, cũng không muốn gây ra rắc rối không cần thiết.
"Mọi người hôm nay chơi đông vui quá, hay là chúng ta đi tăng hai đi, tôi biết một quán Karaoke không tồi, cùng đi đi", ăn no rượu say xong, Khưu Tường đề nghị đi tăng hai.
An Mạc Hạ nhíu mày, nhìn giờ trên điện thoại, đã hơn mười giờ đêm rồi.
Tối qua Chu Dịch Phong không về nhà, không biết hôm nay đã về chưa.
Ý nghĩ đó xuất hiện khiến An Mạc Hạ khẽ ngạc nhiên, cô cần gì quan tâm đến chuyện Chu Dịch Phong về nhà hay không, đàn ông trưởng thành như anh còn có thể bị người ta bắt cóc chắc!
Ở trong một căn phòng bên cạnh phòng An Mạc Hạ đang ngồi.
Chu Dịch Phong tựa lưng vào chiếc sô pha da kiểu châu Âu trong khu vực tiếp khách, khuôn mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang vô cùng bực bội.
Tối nay anh đã cố ý đẩy lùi mọi việc, thậm chí cả buổi họp trực tuyến quốc tế rất quan trọng, để đến khách sạn Bích Ngọc Cư đợi An Mạc Hạ, nhưng người phụ nữ này đến bây giờ vẫn chưa ra. Anh tưởng chỉ ăn một bữa cơm, muộn nhất là đến chín giờ hơn thôi, nhưng kim giờ sắp chỉ đến con số 11, mà vẫn chưa có một ai bước ra từ căn phòng kia.
Có nhiều chuyện để nói với đám bạn học cũ kia lắm à? Hay là An Mạc Hạ nhìn thấy bạn trai cũ nên không muốn rời đi?
Nghĩ đến tên bạn trai cũ của An Mạc Hạ, tâm trạng đang không vui của Chu Dịch Phong càng thêm bực bội hơn, anh dứt khoát đứng dậy sải bước đến phòng riêng bên cạnh.
Ngay khi anh bước đến cửa, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, bước ra đầu tiên là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, tướng mạo bình thường, sau đó là một tốp cả nam lẫn nữ lần lượt bước ra, trong đó nổi bật nhất là người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu đỏ, mặc dù lẫn trong đám đông, nhưng nhan sắc xinh đẹp của cô vẫn trở thành tâm điểm đám đông.
Chu Dịch Phong bất giác nhíu mày, người phụ nữ này có nhất thiết phải ăn mặc phô trương như vậy không?
An Mạc Hạ lúc này đang thì thầm với Lâm San San, không chú ý đến Chu Dịch Phong đáng đứng đó không xa, ngược lại mấy bạn nữ khác nhìn thấy Chu Dịch Phong thì kêu lên.
"Oa, người đàn ông kia là ai vậy, đẹp trai thế".
"Đúng thế, tôi chưa thấy ai đẹp trai như vậy luôn, so với người kia, hotboy trường chúng ta là Giang Doãn Hâm còn kém xa".
"Ý? Sao tôi thấy người đàn ông kia nhìn quen quen… A, đó chẳng phải là cậu hai của tập đoàn Chu Thị sao!"
"A a a, không phải chứ, hình như anh ấy đang nhìn về phía chúng ta, không phải đang nhìn mình đó chứ!"
"Cậu mơ mộng ít thôi!"
"…"
An Mạc Hạ đang thì thầm với Lâm San San, nghe thấy tên của Chu Dịch Phong thì lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, khi hai mắt chạm nhau, An Mạc Hạ bỗng có chút hoảng loạn.
Chu Dịch Phong… sao lại xuất hiện ở đây!
Khi tất cả mọi người đều cho rằng cậu hai Chu Dịch Phong xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, thì người đàn ông kia bỗng sải bước về phía bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười vừa tà ác vừa rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Cuối cùng, Chu Dịch Phong đứng lại trước mặt An Mạc Hạ.
Âm thanh xung quanh như bỗng chốc ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ sững sờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, tim đập thình thịch, Chu Dịch Phong rốt cuộc định làm gì! Chẳng phải lúc trước bọn họ đã thỏa thuận, giờ chưa phải lúc anh ra trận mà!
Dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Dịch Phong đột nhiên chậm rãi nói: "Cô nhìn quen quen, là nhân viên tập đoàn Chu Thị đúng không?"
An Mạc Hạ sững sờ hai giây mới gật đầu một cách máy móc.
"Ừ, xem ra tôi không nhớ nhầm, ngày mai có buổi họp tập đoàn, tất cả mọi người đều phải tham gia. Thường ngày tôi có thể không quan tâm, nhưng hôm nay tôi hi vọng cô có thể về nhà sớm, tránh làm lỡ công việc".
"Há?", lượng thông tin quá lớn, An Mạc Hạ nhất thời không tiêu hóa kịp, đợi đến khi cô phản ứng lại thì Chu Dịch Phong đã sải bước rời đi, chỉ để lại một bóng lưng đẹp trai thẳng tắp.
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Chu Dịch Phong sợ chuyện cô mạo danh nhân viên tập đoàn Chu Thị bị lộ, nên đặc biệt đến đây làm chứng? Cái tên này nhập vai quá rồi đấy…
"Oa, chuyện gì vậy? Ban nãy nhìn thấy Chu Dịch Phong bước đến trước mặt An Mạc Hạ, tôi còn tưởng bọn họ có quan hệ gì cơ, không ngờ là nhắc nhở nhân viên cuộc họp ngày mai, Chu Dịch Phong có vẻ không phải là kiểu lơ là công việc như lời đồn".
"Vừa rồi tôi cũng giật mình, suýt thì quên mất Mạc Hạ cũng là nhân viên tập đoàn Chu Thị", có người bàn luận, sau đó quay sang nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt ngưỡng mộ: "Làm việc cùng trai đẹp siêu cấp như Chu Dịch Phong chắc sung sướng lắm đúng không?"
An Mạc Hạ cười xòa, sướng cái gì, càng ngày cô càng không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Dịch Phong.
"Mạc Hạ, vậy cậu có đi karaoke không?", Khưu Tường đứng bên cạnh hỏi.
An Mạc Hạ vốn dĩ cũng không muốn đi karaoke, lời của Chu Dịch Phong nói vừa rồi trùng hợp trở thành lý do chính đáng của cô, do đó, An Mạc Hạ nhún vai xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi không thể đi, ông chủ đã nhắc nhở thế rồi, nếu bị phát hiện không nghe lời, không chừng mai sẽ đá tôi ra khỏi tập đoàn mất, mọi người cũng biết vào tập đoàn Chu Thị khó đến nhường nào mà".
Nghe An Mạc Hạ nói vậy, Khưu Tường không nói thêm được gì, chỉ đành thở dài tiếc nuối.
Lúc này, Bạch Tô nghi đột nhiên lên tiếng: "Mạc Hạ, chúng ta dù sao cũng từng là bạn thân, đừng trách tôi không nhắc nhỏ cô, cái người Chu Dịch Phong này là một công tử đào hoa, hiện giờ cô xinh đẹp như thế thì phải cẩn thận, tôi không tin một người có thân phận ông chủ như anh ta lại nhớ rõ một nhân viên bình thường, có thể anh ta đang có ý với cô, hoặc là cô vào tập đoàn Chu Thị với thủ đoạn không đàng hoàng".
Chương 32: Cô cũng làm phụ nữ xấu một lần
An Mạc Hạ chế giễu nói: "Có một số người không vào được tập đoàn Chu Thị, nên nghĩ người khác dùng thủ đoạn bẩn thỉu, cũng không động não suy nghĩ tập đoàn Chu Thị là nơi có thể dễ dàng đục nước béo cò như vậy à?"
Ban đầu, những người khác nghe Bạch Tô Nghi nói vậy cũng nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau khi nghe cô phản bác thì cảm thấy rất có lý. Tập đoàn Chu Thị là nơi nào chứ, không có năng lực thì sao tồn tại được ở đây, nếu kém cỏi sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào!
"Cô!", Bạch Tô Nghi bị An Mạc Hạ chặn miệng nói không nên lời, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giang Doãn Hâm đứng bên cạnh cũng nhíu mày, hơi khó chịu kéo cánh tay Bạch Tô Nghi nói: "Tô Nghi, em bớt nói một hai câu đi, hôm nay ngay cả anh cũng nhận ra em luôn nhằm vào Mạc Hạ, người ta có chọc gì em đâu".
"Giang Doãn Hâm, ai mới là bạn gái của anh, sao anh lại bênh cô ta!", Bạch Tô Nghi hất mạnh tay Giang Doãn Hâm ra, phẫn nộ hét lên một câu như giải tỏa toàn bộ buồn bực tịch tụ trong lòng.
Sắc mắt Giang Doãn Hâm bỗng chốc trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Tô Nghi bằng ánh mắt buốt giá như muốn đóng băng người đối diện.
Anh ta luôn là tâm điểm chú ý, là đối tượng được mọi người xu nịnh, sao có thể chấp nhận Bạch Tô Nghi làm mất mặt mình trước mặt mọi người chứ.
Bạch Tô Nghi cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, đáng lẽ cô ta không nên chọc giận Giang Doãn Hâm trước mặt nhiều người như vậy. Cô ta lập tức mềm lòng, định khoác lấy cánh tay Giang Doãn Hâm, nhưng lại bị anh ta thô lỗ gạt đi.
"Em muốn đi hát với bọn họ mà, tự đi đi, anh không đi, anh về trước đây", Giang Doãn Hâm nói rồi định sải bước ra cổng, có vẻ như đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh ta quay đầu đi đến trước mặt An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, em con gái một thân một mình về không an toàn, tôi tiện đường đưa em về luôn".
An Mạc Hạ sững sờ, vốn định từ chối Giang Doãn Hâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn giết người của Bạch Tô Nghi, thì mỉm cười gật đầu: "Được, vây làm phiên anh".
Giang Doãn Hâm hiển nhiên không ngờ An Mạc Hạ lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng chợt dâng trào một niềm vui sướng, cơn tức giận trước đó cũng tiêu tan rất nhiều.
"An Mạc Hạ, cô dám…", Bạch Tô Nghi lại định hét lên, nhưng bị ánh mắt của Giang Doãn Hâm nín lại những lời định nói.
Giang Doãn Hâm chưa bao giờ nhìn cô ta bằng ánh mắt này, thế nhưng hôm nay lại vì An Mạc Hạ mà đối xử với cô ta như vậy.
"Doãn Hâm, em đột nhiên thấy hơi khó chịu, không muốn đi hát nữa, em cũng muốn về nhà", Bạch Tô Nghi chỉ đành lấy ra con át chủ bài của mình, giả vờ đáng thương yếu đuối, trước đây Giang Doãn Hâm thích nhất dáng vẻ này của cô ta, mỗi lần cô ta tỏ ra đáng thương là anh ta lập tức đến dỗ dành.
Giang Doãn Hâm nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì quả nhiên tỏ ra do dự.
Bạch Tô Nghi vui sướng trong lòng, cô ta biết Giang Doãn Hâm thích phụ nữ nhỏ bé e ấp như chim nhỏ mà. Ngày trước Giang Doãn Hâm rời bỏ An Mạc Hạ, ngoài nguyên nhân cô xấu ra thì quan trọng là vì cô quá mạnh mẽ, đảm đương mọi việc, không thể kích thích mong muốn bảo vệ của Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhìn cảnh này thì thầm cười nhạo, xem ra Bạch Tô Nghi cũng khá có sức nặng trong lòng Giang Doãn Hâm.
Cô nắm chặt nắm đấm, muốn thử làm một người phụ nữ xấu xa, để Bạch Tô Nghi nếm trải cảm giác mất mặt trước mặt mọi người.
Do đó, An Mạc Hạ cố ý nghiêng chân, lảo đảo ngã về phía Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy An Mạc Hạ theo phản xạ, vội vàng nói: "Mạc Hạ, em sao vậy?"
An Mạc Hạ nhíu mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: "Hình như bị trật chân rồi, xem ra nếu anh không đưa thì tôi không về được rồi".
Cô thật sự không nói dối, vốn định diễn một trận nhưng không ngờ lại bong gân thật, quả nhiên cô không có thiên phú làm người phụ nữ xấu xa mà.
"An Mạc Hạ, chắc chắn là cô cố ý!", thấy hai người tựa vào nhau, Bạch Tô Nghi tức đỏ mắt, cô ta khó khăn lắm mới giành được cơ hội lại con tiện nhân này quấy rầy.
Nghe thấy Bạch Tô Nghi buộc tội, An Mạc hạ không hề tiếp lời, nhưng Giang Doãn Hâm lại trách mắng cô ta: "Chân bị sưng một cục rồi! Em thử giả vờ như thế cho anh xem!", nói rồi, Giang Doãn Hâm không thèm quan tâm đến Bạch Tô Nghi đang cố tình gây sự nữa, mà cẩn thận đỡ An Mạc Hạ bước ra ngoài cổng khách sạn Bích Ngọc Cư.
Bên ngoài khách sạn, mặc dù là mùa hè, nhưng gió đêm vẫn hơi se lạnh, An Mạc Hạ ăn mặc mỏng manh không khỏi rùng mình ôm chặt cơ thể.
"Lạnh à? Trên xe tôi có áo khoác, chút nữa tôi mặc cho em", Giang Doãn Hâm dịu dàng nói.
An Mạc Hạ sững sờ, trước đây cô rất ít khi được Giang Doãn Hâm đối xử dịu dàng như thế, không ngờ hiện tại hai người đã chia tay nhưng cô vẫn được trải nghiệm lại cảm giác này, nó khiến cô cảm thấy có chút buồn cười, cô lạnh lùng đáp: "Không cần đâu, tôi không lạnh", sau đó bình tĩnh rời khỏi người anh ta, khập khiễnh đi về phía trước.
Tay Giang Doãn Hâm cứng đờ giữa không trung, một lúc sau mới hoàn hồn đuổi theo: "Mạc Hạ, chân em bị trật rồi, để tôi đỡ em lên xe nhé".
An Mạc Hạ không hề quay đầu, cô không hề có ý định ngồi xe Giang Doãn Hâm, vừa nãy nói muốn đi nhờ xe anh ta về chỉ vì muốn chọc tức Bạch Tô Nghi mà thôi, cô phát hiện bản thân chưa sẵn sàng một mình đối diện Giang Doãn Hâm, mặc dù kế hoạch ban đầu của cô là khiến anh ta theo đuổi mình và đá Bạch Tô Nghi.
Nhưng dù sao Giang Doãn Hâm cũng là người cô từng yêu sâu đậm, khi gặp lại không thể bình tĩnh như cô tưởng tượng.
"Vẫn là không nên ngồi xe anh thì hơn, tôi tự bắt taxi về nhà".
Người phía sau im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm thấp mang đầy cảm xúc phức tạp: "Mạc Hạ, em vẫn hận tôi à?"
An Mạc Hạ dừng bước, nhưng chỉ khoảng vài giây sau cô lại bước tiếp về phía trước.
Giang Doãn Hâm thấy An Mạc Hạ không trả lời, vẫn muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng lại nghe thấy giọng nói cương quyết của cô: "Xin đừng đi theo tôi nữa".
Giang Doãn Hâm lúc này mới dừng bước, lúng tung đứng im tại chỗ.
An Mạc Hạ ở phía xa cũng dần hòa vào bóng đêm.
Đến khi xác định Giang Doãn Hâm không đi theo mình, An Mạc Hạ mới ngồi xuống bên đường, ôm đầu khóc lên thành tiếng.
Những hình ảnh cô và Giang Doãn Hâm bên nhau lần lượt xoẹt qua tâm trí cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô bị bỏ rơi ngay trong hôn lễ! Đây là người cô yêu và đồng hành suốt năm năm, nhưng anh ta lại đối xử với cô như vậy, tất cả hi sinh của cô chỉ đổi lại bị nhẫn tâm bỏ rơi!
An Mạc Hạ càng khóc càng đau lòng, sau đó khóc ngất đi lúc nào không biết, chỉ cảm thấy mình được ai đó dịu dàng ôm lên, để cô áp lên lồng ngực cảm nhận một dòng điện ấm áp chạy qua cơ thể.
Chương 33: Mệt rồi thì nghỉ, chẳng lẽ cô không hiểu sao
An Mạc Hạ cũng không biết tại sao lúc mình tỉnh dậy thì đã ở nhà, cô xoa xoa cái đầu nặng trịch, ngốc nghếch nhìn xung quanh căn phòng, một lúc lâu cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi cô nhìn thấy quần áo trên người mình đã không phải là chiếc váy màu đỏ rực tối qua cô mặc trong buổi họp lớp, mà đã được thay vào một chiếc váy ngủ hai dây, điều khủng khiếp nhất là cô còn không mặc nội y, lúc này cô mới kinh hãi kêu lên.
Lập tức, tiếng kêu chói tai phá vỡ không gian yên tĩnh.
An Mạc Hạ cảm thấy khuôn mặt của mình đã sắp biến thành gan heo rồi, chỉ có cô và Chu Dịch Phong ở trong căn nhà này. Ai đã thay quần áo cho cô, dùng mắt cá chân nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra.
Cô đang định bừng bừng khí thế hùng hổ định tìm Chu Dịch Phong tính sổ, người đàn ông lại nhanh hơn một bước đẩy mở cửa phòng cô, lười biếng dựa người vào khung: “An Mạc Hạ, cô cũng không cần dùng cách này để gọi tôi dậy thế chứ”.
An Mạc Hạ ngẩn người nhìn Chu Dịch Phong đột ngột xuất hiện trước mặt mình, trái tim vốn bốc lửa ngùn ngụt lại bỗng đập thùm thụp, không phải cô rén khi nhìn thấy Chu Dịch Phong mà là Chu Dịch Phong đang không mặc áo, không hề che đậy đứng trước mặt cô!
Tuy sự cố lần trước trong phòng tắm trước đây cô cũng từng nhìn thấy thân hình hoàn hảo của Chu Dịch Phong, nhưng dù sao tình hình lúc đó khá ngượng ngùng, An Mạc Hạ cũng chỉ liếc qua một cái, không giống như bây giờ, có thể to gan nhìn thẳng vào cơ thể Chu Dịch Phong.
Tuy bề ngoài Chu Dịch Phong trông có vẻ cao gầy, nhưng bộ ngực ẩn dưới lớp áo lại rắn chắc đến bất ngờ, đường nét hoàn hảo, lại thêm dưới ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, mỗi một phân cơ bắp lồng ngực anh dường như đang phát sáng, chói mắt đến mức khiến người ta không thể di chuyển ánh nhìn, anh giống như không thuộc về nhân gian mà thuộc về thiên đường.
Thấy ánh nhìn của cô gái sững sờ nhìn trên người mình, Chu Dịch Phong cong miệng mỉm cười, hài hước nói: “An Mạc Hạ, cô nhìn tôi như vậy là có ý đồ gì hả?”
Lúc này An Mạc Hạ mới phản ứng lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, tiện tay cầm một chiếc gối đập về phía Chu Dịch Phong, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống ngay lập tức.
“Chu Dịch Phong, anh đừng nói lung tung! Tôi có thể có ý đồ gì với anh hả, anh đừng có ý đồ với tôi là được rồi!”, nói xong, cô lại nghĩ đến Chu Dịch Phong đã thay quần áo của mình, càng nổi giận, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao anh phải thay quần áo cho tôi?”
Nghe thấy câu chất vấn của An Mạc Hạ, đôi lông mày của Chu Dịch Phong cũng chẳng cau lại, cứ như vừa nãy An Mạc Hạ đang hỏi anh bây giờ là mấy giờ vậy, cho nên anh trả lời cũng rất thản nhiên.
“Tối qua cô đã nôn làm bẩn quần áo, nếu tôi không thay, chẳng lẽ cô muốn cứ để thế mà ngủ hả? Hơn nữa trước đây cô đã sa thải người giúp việc, nói muốn tiết kiệm tiền cho tôi, tôi cũng hết cách, chỉ đành tự ra tay thôi”.
“Anh!”, An Mạc Hạ bị Chu Dịch Phong chặn họng không nói được gì, chỉ có thể cắn răng cắn lợi trừng mắt nhìn anh, sau đó lại đột ngột như nghĩ ra điều gì, nghi ngờ nói: “Tối qua… là anh đưa tôi về à?”
Chu Dịch Phong nhún vai, rõ ràng có ý đang nói: “Chẳng thế thì sao?”
Cảnh tượng chia tay Giang Doãn Hâm lại hiện lên trong đầu An Mạc Hạ lần nữa, lòng cô cũng quặn đau khó hiểu, hồi lâu mới nhìn sang Chu Dịch Phong, lí nhí nói: “Có lẽ tối qua tôi uống quá nhiều ngất trên đường, cảm ơn anh đưa tôi về”.
Chu Dịch Phong không nói gì, nhìn chăm chú An Mạc Hạ, đôi mắt sâu đẹp hiện lên tia phức tạp không dễ nhận ra.
Sau đó Chu Dịch Phong trở lại dáng vẻ lười biếng, thản nhiên nhìn cô gái trước mặt một cái, nói bừa một câu: “Tôi đói rồi, dậy làm bữa sáng đi”, nói xong liền sải bước rời khỏi phòng.
An Mạc Hạ nhìn cánh cửa đột ngột trống không, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc bất an kỳ lạ, tại sao vừa nãy cô phải gạt Chu Dịch Phong rằng mình đã uống say?
Sau khi thay một bộ đồ thể thao đơn giản, An Mạc Hạ từ trên tầng đi xuống, đến phòng bếp, cô vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Tuy trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, nhưng An Mạc Hạ cũng nhanh chóng làm xong một bữa sáng thịnh soạn đầy đủ màu sắc hương vị, sau đó cởi tạp dề trên người, ngồi xuống bên bàn ăn cùng Chu Dịch Phong.
“Hôm nay tôi làm món bánh trứng cuộn, còn có cháo gạo nếp cẩm”, An Mạc Hạ vừa nói, vừa giúp Chu Dịch Phong múc một bát cháo một cách tự nhiên, đưa đến trước mặt anh, lại tỉ mỉ thái bánh trứng cuộn thành miếng nhỏ giúp Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong nhìn động tác tỉ mỉ của cô gái, tuy trong lòng rất hưởng thụ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “An Mạc Hạ, tôi thấy cô có thói quen chăm sóc người khác, có phải cô luôn như vậy không?”
An Mạc Hạ dừng động tác.
Tuy gia đình cô không cao quý như những hào môn giàu có giống Chu Dịch Phong, nhưng cô cũng là con một trong gia đình khá giả, từ nhỏ đến lớn luôn là viên minh châu trong tay bố mẹ, trước khi gặp phải Giang Doãn Hâm, thậm chí ngay cả cái bát mà cô cũng rửa không xong, chứ đừng nói là chăm sóc người khác, nhưng để chăm sóc vị giác kén chọn của Giang Doãn Hâm, cô đã đặc biệt đăng ký học lớp đầu bếp, luyện thành tài nghệ cao siêu, người xưa nói nắm được dạ dày của đàn ông thì có thể nắm được trái tim của họ, nhưng cuối cùng thì cô đổi được cái gì?
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không khỏi chua xót trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong, không nói ra suy nghĩ thật của mình, mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi như này không tốt sao?”
“Với tôi mà nói thì rất tốt, nhưng…”, Chu Dịch Phong đột nhiên rướn người sang An Mạc Hạ, hai tay chống lên bàn, trong mắt hiện tia sáng mà người khác không hiểu: “Cô làm vậy có mệt không?”
Vốn dĩ An Mạc Hạ còn cảm thấy không được tự nhiên vì Chu Dịch Phong đột ngột sát gần như vậy, nhưng bỗng nghe thấy câu hỏi của Chu Dịch Phong, trái tim cũng không kiềm chế được đập mạnh, Chu Dịch Phong đang quan tâm cô ư?
Không biết tại sao, đôi mắt An Mạc Hạ liền long lanh nước mắt.
Cô làm vậy có mệt không?
Trước đây Giang Doãn Hâm chưa từng hỏi cô như vậy, đương nhiên hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của cô, đến nỗi khiến An Mạc Hạ cảm thấy những gì cô bỏ ra đều là lẽ thường tình.
Thực ra, làm sao cô không mệt cho được, có lúc thậm chí cô hận không thể nằm ngủ cả một ngày một đêm, nhưng không được, lúc đó sự nghiệp của Giang Doãn Hâm mới vừa khởi sắc, anh ta phải xuất hiện trước mặt người khác với vẻ sáng sủa gọn gàng, cô chỉ đành cắn răng làm thêm mấy việc, mua những thứ tốt nhất cho Giang Doãn Hâm, nhưng áp lực làm thêm quá nhiều công việc khiến cô gần như kiệt sức muốn bò ra, mà vẫn chưa hết, về nhà còn phải hầu hạ Giang Doãn Hâm, sợ anh ta làm việc mệt mỏi, ăn không ngon ảnh hưởng đến sức khỏe.
Trước đây mình thật ngu xuẩn.
An Mạc Hạ nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của người đàn ông, trong lòng đột nhiên nổi lên ý muốn ôm anh, nhưng vừa rướn người lên trước, lý trí lập tức trở lại trong đầu cô.
Sao cô lại có suy nghĩ này!
Đang định ngồi thẳng người lại, cánh tay người đàn ông nhanh hơn cô một bước, ôm lấy cổ của An Mạc Hạ, lập tức hương thơm của riêng anh vương vấn trên đầu mũi An Mạc Hạ.
“Mệt rồi thì nghỉ đi, chẵng lẽ cô không hiểu sao?”
Chương 34: Trốn tránh
“Mệt rồi thì nghỉ, chẳng lẽ cô không hiểu sao?”
Chu Dịch Phong cất giọng thản nhiên, giọng nói mang theo một ma lực khiến An Mạc Hạ vô cùng yên tâm, làm trái tim buồn rầu của cô được an ủi phần nào, lần đầu tiên cô muốn buông thả bản thân, chìm vào trong vòng tay ấm áp của Chu Dịch Phong, mặc dù cô biết người anh thích không phải là mình, mà là Sở Mạn Doanh.
Thời gian cứ trôi trong cái ôm của hai ngươi.
Cho đến khi điện thoại của Chu Dịch Phong đặt trên bàn đổ chuông, trên màn hình điện thoại sáng lên nhấp nháy ba chữ “Sở Mạn Doanh”, lúc này An Mạc Hạ mới định thần lại, đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mình ra.
Chu Dịch Phong cũng nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, không vui chau mày lại, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại.
Còn An Mạc Hạ cũng biết điều tránh sang một bên, giả bộ ngắm nghía bày biện hoa tươi trên bàn trà, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía Chu Dịch Phong.
Vừa nãy cô điên rồi sao? Sao cô lại cảm động vì một câu nói khó hiểu của Chu Dịch Phong chứ!
Tên khốn Chu Dịch Phong này cũng thật là, bên ngoài quen thói chăng hoa thì chớ, về nhà cũng không biết đường kiềm chế lại, không phải hôn thì là ôm cô, không biết rốt cuộc anh có ý gì với cô nữa!
An Mạc Hạ càng nghĩ càng khó chịu, đến nỗi hoa tươi trong tay cô bị cô ngắt đứt lúc nào cũng không biết.
Chu Dịch Phong ở một bên nghe điện thoại của Sở Mạn Doanh cũng tỏ ra lơ đãng, cả tâm trí đều đặt trên người cô gái đứng đằng sau thỉnh thoảng lại liếc sang anh, vừa nãy anh có thể cảm nhận rõ ràng An Mạc Hạ đã mở lòng với anh, nhưng lại bị cuộc gọi của Sở Mạn Doanh xen vào, lần sau có thể sẽ không dễ dàng như vậy nữa, trước đây An Mạc Hạ chịu tổn thương rất nặng nề, anh phải xoa dịu từng chút từng chút một mới được.
“Dịch Phong, anh có đang nghe tôi nói không?”, Sở Mạn Doanh vẫn nói giọng dịu dàng.
Chu Dịch Phong ngập ngừng rồi nói: “Vừa nãy cô nói là tiệc tối à?”
“Đúng thế, ngày mai nhà họ Lâm muốn tổ chức một buổi tiệc, tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng”, Sở Mạn Doanh cười nói: “Họ muốn mời anh đến tham dự, nhưng biết rất khó mời được Phong thiếu gia, cho nên cứ nói bóng gió bên tai tôi, bảo tôi mời anh”.
“Họ mời cậu chủ vô dụng như tôi làm gì?”, Chu Dịch Phong nhếch mép, lộ ra nụ cười mỉa mai.
Giọng nói Sở Mạn Doanh bên kia lập tức trở nên nghiêm túc: “Dịch Phong, anh biết bản thân anh không phải như vậy”.
Một lúc sau, có lẽ Sở Mạn Doanh ý thức được giọng nói của mình không đúng lắm, lại nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ lần này người muốn anh tham dự là cô chủ nhà họ Lâm, anh cũng không phải không biết cô ấy vẫn luôn nhớ nhung không quên người đàn ông đã kết hôn là anh”.
Chu Dịch Phong cau mày, anh định từ chối, nhưng bỗng nhìn thấy An Mạc Hạ ở phía xa, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng thú vị.
Hôn lễ trước đây của anh và An Mạc Hạ rất đơn giản, gần như người ở giới thượng lưu chưa có ai từng gặp vợ anh, chi bằng nhân cơ hội này đưa An Mạc Hạ cùng đến, vừa để giới thiệu An Mạc Hạ với mọi người, vừa để cắt đứt tâm tư của một số người.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Dịch Phong cong lên, nói: “Ừm, biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến tham dự buổi tiệc tối của nhà họ Lâm”.
Sở Mạn Doanh còn tưởng phải thuyết phục Chu Dịch Phong mấy câu, không ngờ Chu Dịch Phong đồng ý dễ dàng như vậy, ngẩn người mới trả lời: “Dịch Phong, quả nhiên anh nể mặt tôi”.
Sau đó, hai người cũng tắt máy không nói gì nữa.
Còn người nào đó đang nghịch hoa tươi đằng kia vẫn chưa phát hiện hoa tươi trong bình hoa đã bị cô ngắt đứt.
“An Mạc Hạ, tôi không biết cô có sở thích tàn phá hoa đấy”, Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, khoanh tay buồn cười nhìn cô.
Lúc này An Mạc Hạ mới phát hiện bình hoa trước mặt mình đã trụi hết hoa, vội vàng kêu lớn lùi lại mấy bước, vì lùi lại quá vội vàng, không cẩn thận vấp vào sofa, nhìn thấy cô sắp tiếp xúc với mặt đất, may mà Chu Dịch Phong nhanh tay nhanh mắt kịp thời ôm lấy cơ thể sắp ngã xuống của An Mạc Hạ.
Sau cái ôm khó hiểu vừa nãy, hai người lại thân mật với nhau một lần nữa.
Lần này An Mạc Hạ không ngây người như lần trước nữa mà lập tức phản ứng lại giống như vừa chạm vào luồng điện, bật dậy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, chạy như bay lên tầng hai.
"An Mạc Hạ, cô làm gì vậy, cô còn chưa ăn sáng đấy", Chu Dịch Phong cười vui vẻ nói, chẳng lẽ anh lại đáng sợ vậy sao?
"Tôi không đói, tôi đột nhiên nhớ ra là cái chăn trên phòng còn chưa gấp, tôi lên gấp trước đã…"
Gấp chăn?
Lý do củ chuối này mà cũng nghĩ ra được nữa.
Chu Dịch Phong cười híp cả mắt lại, nhìn theo bóng dáng cô gái đang chạy trốn trên tầng dần khuất sau bức tường.
An Mạc Hạ đợi đến khi Chu Dịch Phong rời đi mới xuống tầng.
Trong phòng khách rộng lớn không còn bóng hình cao lớn mạnh mẽ của Chu Dịch Phong nữa, tia sáng ấm áp chiếu xuống mặt đất mang theo cảm giác thoái mái sảng khoái của sớm mai.
An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn vẫn còn một nửa, anh cũng học cách làm vừa rồi của cô, múc một bát cháo gạo đen rồi thái bánh trứng cuộn thành miếng nhỏ vừa ăn.
Nhìn thấy vậy trong lòng An Mạc Hạ đột nhiên cảm thấy rung động, nói không cảm động là nói dối, cô không ngờ đại thiếu gia như Chu Dịch Phong lại làm chuyện này cho cô.
Nhưng rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rõ ràng bên cạnh anh đã có Sở Mạn Doanh rồi mà…
Cô sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Chu Dịch Phong đang thích mình đâu, cùng lắm thì chỉ là chút hứng thú tạm thời thôi.
Nghĩ vậy An Mạc Hạ lại tự cười bản thân, tự nhiên lại bối rối chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn này.
Cô vừa ăn sáng vừa mở điện thoại lên xem, hôm qua điện thoại của cô hết pin, vừa rồi lúc trốn Chu Dịch Phong cô tiện mang điện thoại vào trong phòng sạc một lúc.
Màn hình điện thoại sáng lên liền lập tức hiện ra mấy tin nhắn.
Hai tin nhắn của Lâm San San gửi hỏi cô đã về nhà an toàn chưa với hỏi tên khốn Giang Doãn Hâm có nói gì với cô không.
Một tin nhắn của Khưu Tường cũng hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.
Còn một tin nhắn cuối cùng…
An Mạc Hạ thấy chữ "tên khốn Giang Doãn Hâm" trên thông báo, cô ngây người một lúc rồi mới ấn mở đọc tin nhắn.
"Mạc Hạ, mặc dù lời anh nói có thể hơi ích kỷ nhưng anh thật sự hy vọng em đừng hận anh, dù gì chúng ta cũng đã từng yêu nhau".
An Mạc Hạ phải đọc lại tin nhắn đó mấy lần, cơn sóng thần mãnh liệt trong lòng cô cũng đã dần yên bình lại thành một vũng nước.
Đừng hận anh? Đã từng yêu nhau? Cô thật sự rất muốn hỏi, thời gian hai người yêu nhau anh ta rốt cuộc có thật lòng chút nào không, bây giờ phải đứng trên lập trường nào để cô không hận anh ta chứ.
Chương 35: Ứng tuyển
An Mạc Hạ không thèm để ý tới tin nhắn của Giang Doãn Hâm, bực bội ném điện thoại sang một bên.
Ăn cơm xong, cô dọn dẹp nhà cửa một chút rồi ngồi trên chiếc thảm trước bàn trà, mở laptop của Chu Dịch Phong đưa cho cô ra. Lúc trước cô và Chu Dịch Phong đã giao ước với nhau, mỗi ngày Chu Dịch Phong sẽ để tài liệu cần cô dịch trong laptop trên bàn, cô mở laptop ra là có thể nhìn thấy.
Tiếng khởi động máy quen thuộc vang lên, An Mạc Hạ thấy một file Word nổi bật giữa màn hình, cô định nhấp chuột mở ra thì thấy tên file, cô đứng hình mất mấy giây.
Tên tài liệu không giống như những nội dung công việc lúc trước cô nhận được mà là một câu: "Hôm qua cô đã mệt lắm rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi".
Nhìn thấy câu nói đấy, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy trong tim mình dâng lên một cảm xúc rung động khó nói, tên Chu Dịch Phong này cũng biết trêu chọc trái tim cô ghê.
Nhưng cũng đúng thôi, anh đã qua lại với nhiều người tình như vậy, kinh nghiệm phong phú cũng là điều đương nhiên.
Nghĩ tới đây, cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng An Mạc Hạ cũng dần biến mất.
Cô đóng laptop lại, không cần phải làm việc cũng tốt, cô có thể nhân cơ hội này tìm một công việc chính thức, không cần phải làm việc vặt cho Chu Dịch Phong mỗi ngày nữa, hơn nữa…
Trong tiềm thức An Mạc Hạ cảm thấy mình nên tránh xa Chu Dịch Phong, vì anh quá nguy hiểm, không chỉ là thân phận mà thái độ gần đây của anh không giống lúc trước cũng khiến cho An Mạc Hạ cảm thấy sợ hãi, cô sợ bản thân lại rơi vào đau khổ, buông lỏng bản thân giống như sáng hôm nay vậy.
Cho nên cô buộc phải cách xa Chu Dịch Phong, cô đã chắc chắn sẽ không có kết quả gì với Chu Dịch Phong, hơn nữa những tổn thương mà cô phải chịu khi yêu Giang Doãn Hâm cũng đã khiến cô khó tiếp nhận tình cảm mới.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, đứng lên trở về phòng, cô thay một bộ đồ đứng đắn lịch sự bước ra, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chân váy đen.
An Mạc Hạ đứng trước gương ngắm nghía, sau khi xác định vẻ ngoài của mình ổn cô mới cầm hồ sơ ứng tuyển đi ra ngoài.
Trước đây An Mạc Hạ đã làm rất nhiều công việc, cho nên chuyện tìm việc này khá đơn giản đối với cô, cô biết ngày nào trong tuần sẽ có ngày hội việc làm, sáng hôm nay giữa trung tâm triển lãm của chợ trung tâm cũng có một hội chợ tuyển dụng cỡ lớn.
Hội chợ tuyển dụng có rất nhiều người, bây giờ lại đúng vào mùa tuyển dụng nên số lượng người đến cũng nhiều hơn bình thường, An Mạc Hạ cùng rất nhiều người khác đến đây với mong muốn tìm việc làm, trong số bọn họ có người thì vui vẻ hớn hở, có người thì mặt mũi lo lắng.
Thị trường việc làm cạnh tranh khắc nghiệt vốn là như vậy, không thể lúc nào cũng khiến bạn hài lòng.
An Mạc Hạ dạo quanh hội việc làm một vòng, mặc dù cô ăn mặc rất đơn giản nhưng với nhan sắc xinh đẹp và cơ thể hoàn mĩ kia chắc chắn đã trở thành tiêu điểm của nhiều ánh nhìn, thậm chí còn có công ty chủ động tới mời chào cô những An Mạc Hạ đều khéo léo từ chối, nhưng công việc đó cô đều không muốn làm.
Cô không nhịn được than thở trong lòng, người đẹp với người xấu đúng là khác biệt quá lớn, trước đây cô đi tìm công việc toàn phải ăn nói khép nép xin xỏ người ta, làm gì có chuyện được chủ động mời chào như vậy chứ.
Đây đúng thật là thế giới coi trọng vẻ bề ngoài.
An Mạc Hạ vẫn thong thả đi dạo trong hội chợ để tìm công việc phù hợp với bản thân, đột nhiên bước chân của cô khựng lại, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bảng màu xanh lam phía trước.
Tập đoàn Chu Thị.
Cô thật sự không ngờ doanh nghiệp lớn như tập đoàn Chu Thị lại tới hội chợ tuyển dụng để tuyển người!
Trong đầu An Mạc Hạ bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo, hay là cô cũng thử xem, dùng thực lực của bản thân xem có được người của tập đoàn Chu Thị để mắt tới không, nếu cô thật sự được tuyển vào tập đoàn Chu Thị thì lần sau trước mặt bạn học cô chẳng cần phải giả vờ là nhân viên của tập đoàn Chu Thị nữa rồi.
Nghĩ vậy, trái tim An Mạc Hạ căng thẳng đập thịch thịch, cô không tiến vào luôn mà đứng ở gần đó quan sát, một mặt là vì cô thật sự đang rất hồi hộp, mặt khác là cô muốn xem nhân viên tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị có thái độ như thế nào với những ứng viên khác.
An Mạc Hạ đợi một lát, người đến ứng tuyển vào tập đoàn Chu Thị không nhiều lắm, cô đoán chắc là vì nhiều người cũng có ý nghĩ như cô không dám lên ứng tuyển.
Thấy sắp đến giờ triển lãm kết thúc An Mạc Hạ mới lấy hết can đảm bước tới bàn tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị.
Nhân viên tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị có ba người, hai nam một nữ, ai cũng xinh trai đẹp gái, điều này cũng có liên quan đến văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Chu Thị, bọn họ không chỉ cần những nhân viên có năng lực mà còn cần những người có vẻ bề ngoài một chút, dù gì thì bọn họ cũng là doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế, ngoại hình của nhân viên cũng sẽ đại diện cho hình tượng của công ty.
An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu rồi đưa hồ sơ ứng tuyển cho cô gái kia, khẽ cười nói: "Xin chào, tôi muốn ứng tuyển vị trí trợ lý hành chính của quý công ty, đây là CV của tôi".
Ánh mắt sắc bén của cô gái thản nhiên quan sát An Mạc Hạ một lượt, sau đó lướt qua CV mà An Mạc Hạ vừa đưa rồi hỏi một vài câu hỏi thông thường.
Ban đầu An Mạc Hạ còn có chút hồi hộp nhưng cuối cùng cô cũng có thể trả lời tốt các câu hỏi của cô gái kia đưa ra.
Không phải cô không có năng lực, cô cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, trong thời gian học tập cũng có nhiều thành tích, nhưng cuối cùng vì đặt hết tâm tình lên Giang Doãn Hâm nên mới từ bỏ cơ hội đào tạo chuyên sâu.
"Những điều kiện cơ bản của cô tôi đã hiểu rồi, cô cứ về trước đợi thông báo nhé, có thông tin phỏng vấn lần hai tôi sẽ thông báo cho cô".
Trong lòng An Mạc Hạ có chút hụt hẫng, với kinh nghiệm nhiều năm phỏng vấn, thông thường khi người ta nói về đợi thông báo thì đa phần hy vọng rất nhỏ.
Mặc dù trong lòng cô hơi thất vọng nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, chậm rãi nói: "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô".
An Mạc Hạ vừa định rời đi thì cô gái vừa phỏng vấn An Mạc Hạ nhận được một cuộc gọi, không biết là đầu giây bên kia nói gì mà cô gái chau mày lại rồi gọi An Mạc Hạ ở lại: "Cô ơi, phiền cô chờ tôi một chút".
An Mạc Hạ nghi ngờ quay đầu lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sung sướng, chẳng lẽ cô có hy vọng rồi sao?
"Là như thế này, thật ra những điều kiện của cô đều rất ổn, đặc biệt là ngoại hình của cô rất phù hợp với một vị trí mà gần đây công ty chúng tôi đang tìm kiếm, nhưng sẽ không giống lắm với vị trí mà cô ứng tuyển, không biết là cô có muốn cân nhắc không?"
Nghe Giang Doãn Hâm nói vậy, Khưu Tường không vui nói: "Giang Doãn Hâm, bạn gái hiện tại của cậu đang ngồi bên cạnh đó, sao quan tâm đến chuyện bạn gái cũ làm gì?"
Hình như cảm thấy lời mình vừa nói có chút không ổn, Khưu Tường vội vàng giảng hòa: "Ha ha ha, tôi uống nhiều quá rồi, nào mọi người, cạn ly".
Giang Doãn Hâm thấy Khưu Tường chủ động cầm ly rượu thì cũng không nói gì thêm, giơ ly rượu của mình cạn ly với anh ta và uống.
Sau đó, quay đầu liếc sang An Mạc Hạ đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, không phản ứng gì với lời bảo vệ của Giang Doãn Hâm, thấy thế anh ta chỉ đành hậm hực quay đầu lại.
Bạch Tô Nghi ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì căm hận chỉ muốn rút da lột gân An Mạc Hạ.
Sau đó, Khưu Tường luôn cố ý bắt chuyện với An Mạc Hạ, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra tâm tư của anh ta đối với cô.
An Mạc Hạ giả vờ như không biết, hôm nay cô đến đây không phải để kiếm bạn trai, cũng không muốn gây ra rắc rối không cần thiết.
"Mọi người hôm nay chơi đông vui quá, hay là chúng ta đi tăng hai đi, tôi biết một quán Karaoke không tồi, cùng đi đi", ăn no rượu say xong, Khưu Tường đề nghị đi tăng hai.
An Mạc Hạ nhíu mày, nhìn giờ trên điện thoại, đã hơn mười giờ đêm rồi.
Tối qua Chu Dịch Phong không về nhà, không biết hôm nay đã về chưa.
Ý nghĩ đó xuất hiện khiến An Mạc Hạ khẽ ngạc nhiên, cô cần gì quan tâm đến chuyện Chu Dịch Phong về nhà hay không, đàn ông trưởng thành như anh còn có thể bị người ta bắt cóc chắc!
Ở trong một căn phòng bên cạnh phòng An Mạc Hạ đang ngồi.
Chu Dịch Phong tựa lưng vào chiếc sô pha da kiểu châu Âu trong khu vực tiếp khách, khuôn mặt có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang vô cùng bực bội.
Tối nay anh đã cố ý đẩy lùi mọi việc, thậm chí cả buổi họp trực tuyến quốc tế rất quan trọng, để đến khách sạn Bích Ngọc Cư đợi An Mạc Hạ, nhưng người phụ nữ này đến bây giờ vẫn chưa ra. Anh tưởng chỉ ăn một bữa cơm, muộn nhất là đến chín giờ hơn thôi, nhưng kim giờ sắp chỉ đến con số 11, mà vẫn chưa có một ai bước ra từ căn phòng kia.
Có nhiều chuyện để nói với đám bạn học cũ kia lắm à? Hay là An Mạc Hạ nhìn thấy bạn trai cũ nên không muốn rời đi?
Nghĩ đến tên bạn trai cũ của An Mạc Hạ, tâm trạng đang không vui của Chu Dịch Phong càng thêm bực bội hơn, anh dứt khoát đứng dậy sải bước đến phòng riêng bên cạnh.
Ngay khi anh bước đến cửa, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, bước ra đầu tiên là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, tướng mạo bình thường, sau đó là một tốp cả nam lẫn nữ lần lượt bước ra, trong đó nổi bật nhất là người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu đỏ, mặc dù lẫn trong đám đông, nhưng nhan sắc xinh đẹp của cô vẫn trở thành tâm điểm đám đông.
Chu Dịch Phong bất giác nhíu mày, người phụ nữ này có nhất thiết phải ăn mặc phô trương như vậy không?
An Mạc Hạ lúc này đang thì thầm với Lâm San San, không chú ý đến Chu Dịch Phong đáng đứng đó không xa, ngược lại mấy bạn nữ khác nhìn thấy Chu Dịch Phong thì kêu lên.
"Oa, người đàn ông kia là ai vậy, đẹp trai thế".
"Đúng thế, tôi chưa thấy ai đẹp trai như vậy luôn, so với người kia, hotboy trường chúng ta là Giang Doãn Hâm còn kém xa".
"Ý? Sao tôi thấy người đàn ông kia nhìn quen quen… A, đó chẳng phải là cậu hai của tập đoàn Chu Thị sao!"
"A a a, không phải chứ, hình như anh ấy đang nhìn về phía chúng ta, không phải đang nhìn mình đó chứ!"
"Cậu mơ mộng ít thôi!"
"…"
An Mạc Hạ đang thì thầm với Lâm San San, nghe thấy tên của Chu Dịch Phong thì lập tức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, khi hai mắt chạm nhau, An Mạc Hạ bỗng có chút hoảng loạn.
Chu Dịch Phong… sao lại xuất hiện ở đây!
Khi tất cả mọi người đều cho rằng cậu hai Chu Dịch Phong xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, thì người đàn ông kia bỗng sải bước về phía bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười vừa tà ác vừa rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Cuối cùng, Chu Dịch Phong đứng lại trước mặt An Mạc Hạ.
Âm thanh xung quanh như bỗng chốc ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ sững sờ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, tim đập thình thịch, Chu Dịch Phong rốt cuộc định làm gì! Chẳng phải lúc trước bọn họ đã thỏa thuận, giờ chưa phải lúc anh ra trận mà!
Dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Dịch Phong đột nhiên chậm rãi nói: "Cô nhìn quen quen, là nhân viên tập đoàn Chu Thị đúng không?"
An Mạc Hạ sững sờ hai giây mới gật đầu một cách máy móc.
"Ừ, xem ra tôi không nhớ nhầm, ngày mai có buổi họp tập đoàn, tất cả mọi người đều phải tham gia. Thường ngày tôi có thể không quan tâm, nhưng hôm nay tôi hi vọng cô có thể về nhà sớm, tránh làm lỡ công việc".
"Há?", lượng thông tin quá lớn, An Mạc Hạ nhất thời không tiêu hóa kịp, đợi đến khi cô phản ứng lại thì Chu Dịch Phong đã sải bước rời đi, chỉ để lại một bóng lưng đẹp trai thẳng tắp.
Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Chu Dịch Phong sợ chuyện cô mạo danh nhân viên tập đoàn Chu Thị bị lộ, nên đặc biệt đến đây làm chứng? Cái tên này nhập vai quá rồi đấy…
"Oa, chuyện gì vậy? Ban nãy nhìn thấy Chu Dịch Phong bước đến trước mặt An Mạc Hạ, tôi còn tưởng bọn họ có quan hệ gì cơ, không ngờ là nhắc nhở nhân viên cuộc họp ngày mai, Chu Dịch Phong có vẻ không phải là kiểu lơ là công việc như lời đồn".
"Vừa rồi tôi cũng giật mình, suýt thì quên mất Mạc Hạ cũng là nhân viên tập đoàn Chu Thị", có người bàn luận, sau đó quay sang nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt ngưỡng mộ: "Làm việc cùng trai đẹp siêu cấp như Chu Dịch Phong chắc sung sướng lắm đúng không?"
An Mạc Hạ cười xòa, sướng cái gì, càng ngày cô càng không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Dịch Phong.
"Mạc Hạ, vậy cậu có đi karaoke không?", Khưu Tường đứng bên cạnh hỏi.
An Mạc Hạ vốn dĩ cũng không muốn đi karaoke, lời của Chu Dịch Phong nói vừa rồi trùng hợp trở thành lý do chính đáng của cô, do đó, An Mạc Hạ nhún vai xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tôi không thể đi, ông chủ đã nhắc nhở thế rồi, nếu bị phát hiện không nghe lời, không chừng mai sẽ đá tôi ra khỏi tập đoàn mất, mọi người cũng biết vào tập đoàn Chu Thị khó đến nhường nào mà".
Nghe An Mạc Hạ nói vậy, Khưu Tường không nói thêm được gì, chỉ đành thở dài tiếc nuối.
Lúc này, Bạch Tô nghi đột nhiên lên tiếng: "Mạc Hạ, chúng ta dù sao cũng từng là bạn thân, đừng trách tôi không nhắc nhỏ cô, cái người Chu Dịch Phong này là một công tử đào hoa, hiện giờ cô xinh đẹp như thế thì phải cẩn thận, tôi không tin một người có thân phận ông chủ như anh ta lại nhớ rõ một nhân viên bình thường, có thể anh ta đang có ý với cô, hoặc là cô vào tập đoàn Chu Thị với thủ đoạn không đàng hoàng".
Chương 32: Cô cũng làm phụ nữ xấu một lần
An Mạc Hạ chế giễu nói: "Có một số người không vào được tập đoàn Chu Thị, nên nghĩ người khác dùng thủ đoạn bẩn thỉu, cũng không động não suy nghĩ tập đoàn Chu Thị là nơi có thể dễ dàng đục nước béo cò như vậy à?"
Ban đầu, những người khác nghe Bạch Tô Nghi nói vậy cũng nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau khi nghe cô phản bác thì cảm thấy rất có lý. Tập đoàn Chu Thị là nơi nào chứ, không có năng lực thì sao tồn tại được ở đây, nếu kém cỏi sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào!
"Cô!", Bạch Tô Nghi bị An Mạc Hạ chặn miệng nói không nên lời, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giang Doãn Hâm đứng bên cạnh cũng nhíu mày, hơi khó chịu kéo cánh tay Bạch Tô Nghi nói: "Tô Nghi, em bớt nói một hai câu đi, hôm nay ngay cả anh cũng nhận ra em luôn nhằm vào Mạc Hạ, người ta có chọc gì em đâu".
"Giang Doãn Hâm, ai mới là bạn gái của anh, sao anh lại bênh cô ta!", Bạch Tô Nghi hất mạnh tay Giang Doãn Hâm ra, phẫn nộ hét lên một câu như giải tỏa toàn bộ buồn bực tịch tụ trong lòng.
Sắc mắt Giang Doãn Hâm bỗng chốc trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Tô Nghi bằng ánh mắt buốt giá như muốn đóng băng người đối diện.
Anh ta luôn là tâm điểm chú ý, là đối tượng được mọi người xu nịnh, sao có thể chấp nhận Bạch Tô Nghi làm mất mặt mình trước mặt mọi người chứ.
Bạch Tô Nghi cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, đáng lẽ cô ta không nên chọc giận Giang Doãn Hâm trước mặt nhiều người như vậy. Cô ta lập tức mềm lòng, định khoác lấy cánh tay Giang Doãn Hâm, nhưng lại bị anh ta thô lỗ gạt đi.
"Em muốn đi hát với bọn họ mà, tự đi đi, anh không đi, anh về trước đây", Giang Doãn Hâm nói rồi định sải bước ra cổng, có vẻ như đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh ta quay đầu đi đến trước mặt An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, em con gái một thân một mình về không an toàn, tôi tiện đường đưa em về luôn".
An Mạc Hạ sững sờ, vốn định từ chối Giang Doãn Hâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn giết người của Bạch Tô Nghi, thì mỉm cười gật đầu: "Được, vây làm phiên anh".
Giang Doãn Hâm hiển nhiên không ngờ An Mạc Hạ lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng chợt dâng trào một niềm vui sướng, cơn tức giận trước đó cũng tiêu tan rất nhiều.
"An Mạc Hạ, cô dám…", Bạch Tô Nghi lại định hét lên, nhưng bị ánh mắt của Giang Doãn Hâm nín lại những lời định nói.
Giang Doãn Hâm chưa bao giờ nhìn cô ta bằng ánh mắt này, thế nhưng hôm nay lại vì An Mạc Hạ mà đối xử với cô ta như vậy.
"Doãn Hâm, em đột nhiên thấy hơi khó chịu, không muốn đi hát nữa, em cũng muốn về nhà", Bạch Tô Nghi chỉ đành lấy ra con át chủ bài của mình, giả vờ đáng thương yếu đuối, trước đây Giang Doãn Hâm thích nhất dáng vẻ này của cô ta, mỗi lần cô ta tỏ ra đáng thương là anh ta lập tức đến dỗ dành.
Giang Doãn Hâm nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì quả nhiên tỏ ra do dự.
Bạch Tô Nghi vui sướng trong lòng, cô ta biết Giang Doãn Hâm thích phụ nữ nhỏ bé e ấp như chim nhỏ mà. Ngày trước Giang Doãn Hâm rời bỏ An Mạc Hạ, ngoài nguyên nhân cô xấu ra thì quan trọng là vì cô quá mạnh mẽ, đảm đương mọi việc, không thể kích thích mong muốn bảo vệ của Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhìn cảnh này thì thầm cười nhạo, xem ra Bạch Tô Nghi cũng khá có sức nặng trong lòng Giang Doãn Hâm.
Cô nắm chặt nắm đấm, muốn thử làm một người phụ nữ xấu xa, để Bạch Tô Nghi nếm trải cảm giác mất mặt trước mặt mọi người.
Do đó, An Mạc Hạ cố ý nghiêng chân, lảo đảo ngã về phía Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy An Mạc Hạ theo phản xạ, vội vàng nói: "Mạc Hạ, em sao vậy?"
An Mạc Hạ nhíu mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: "Hình như bị trật chân rồi, xem ra nếu anh không đưa thì tôi không về được rồi".
Cô thật sự không nói dối, vốn định diễn một trận nhưng không ngờ lại bong gân thật, quả nhiên cô không có thiên phú làm người phụ nữ xấu xa mà.
"An Mạc Hạ, chắc chắn là cô cố ý!", thấy hai người tựa vào nhau, Bạch Tô Nghi tức đỏ mắt, cô ta khó khăn lắm mới giành được cơ hội lại con tiện nhân này quấy rầy.
Nghe thấy Bạch Tô Nghi buộc tội, An Mạc hạ không hề tiếp lời, nhưng Giang Doãn Hâm lại trách mắng cô ta: "Chân bị sưng một cục rồi! Em thử giả vờ như thế cho anh xem!", nói rồi, Giang Doãn Hâm không thèm quan tâm đến Bạch Tô Nghi đang cố tình gây sự nữa, mà cẩn thận đỡ An Mạc Hạ bước ra ngoài cổng khách sạn Bích Ngọc Cư.
Bên ngoài khách sạn, mặc dù là mùa hè, nhưng gió đêm vẫn hơi se lạnh, An Mạc Hạ ăn mặc mỏng manh không khỏi rùng mình ôm chặt cơ thể.
"Lạnh à? Trên xe tôi có áo khoác, chút nữa tôi mặc cho em", Giang Doãn Hâm dịu dàng nói.
An Mạc Hạ sững sờ, trước đây cô rất ít khi được Giang Doãn Hâm đối xử dịu dàng như thế, không ngờ hiện tại hai người đã chia tay nhưng cô vẫn được trải nghiệm lại cảm giác này, nó khiến cô cảm thấy có chút buồn cười, cô lạnh lùng đáp: "Không cần đâu, tôi không lạnh", sau đó bình tĩnh rời khỏi người anh ta, khập khiễnh đi về phía trước.
Tay Giang Doãn Hâm cứng đờ giữa không trung, một lúc sau mới hoàn hồn đuổi theo: "Mạc Hạ, chân em bị trật rồi, để tôi đỡ em lên xe nhé".
An Mạc Hạ không hề quay đầu, cô không hề có ý định ngồi xe Giang Doãn Hâm, vừa nãy nói muốn đi nhờ xe anh ta về chỉ vì muốn chọc tức Bạch Tô Nghi mà thôi, cô phát hiện bản thân chưa sẵn sàng một mình đối diện Giang Doãn Hâm, mặc dù kế hoạch ban đầu của cô là khiến anh ta theo đuổi mình và đá Bạch Tô Nghi.
Nhưng dù sao Giang Doãn Hâm cũng là người cô từng yêu sâu đậm, khi gặp lại không thể bình tĩnh như cô tưởng tượng.
"Vẫn là không nên ngồi xe anh thì hơn, tôi tự bắt taxi về nhà".
Người phía sau im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm thấp mang đầy cảm xúc phức tạp: "Mạc Hạ, em vẫn hận tôi à?"
An Mạc Hạ dừng bước, nhưng chỉ khoảng vài giây sau cô lại bước tiếp về phía trước.
Giang Doãn Hâm thấy An Mạc Hạ không trả lời, vẫn muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng lại nghe thấy giọng nói cương quyết của cô: "Xin đừng đi theo tôi nữa".
Giang Doãn Hâm lúc này mới dừng bước, lúng tung đứng im tại chỗ.
An Mạc Hạ ở phía xa cũng dần hòa vào bóng đêm.
Đến khi xác định Giang Doãn Hâm không đi theo mình, An Mạc Hạ mới ngồi xuống bên đường, ôm đầu khóc lên thành tiếng.
Những hình ảnh cô và Giang Doãn Hâm bên nhau lần lượt xoẹt qua tâm trí cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô bị bỏ rơi ngay trong hôn lễ! Đây là người cô yêu và đồng hành suốt năm năm, nhưng anh ta lại đối xử với cô như vậy, tất cả hi sinh của cô chỉ đổi lại bị nhẫn tâm bỏ rơi!
An Mạc Hạ càng khóc càng đau lòng, sau đó khóc ngất đi lúc nào không biết, chỉ cảm thấy mình được ai đó dịu dàng ôm lên, để cô áp lên lồng ngực cảm nhận một dòng điện ấm áp chạy qua cơ thể.
Chương 33: Mệt rồi thì nghỉ, chẳng lẽ cô không hiểu sao
An Mạc Hạ cũng không biết tại sao lúc mình tỉnh dậy thì đã ở nhà, cô xoa xoa cái đầu nặng trịch, ngốc nghếch nhìn xung quanh căn phòng, một lúc lâu cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi cô nhìn thấy quần áo trên người mình đã không phải là chiếc váy màu đỏ rực tối qua cô mặc trong buổi họp lớp, mà đã được thay vào một chiếc váy ngủ hai dây, điều khủng khiếp nhất là cô còn không mặc nội y, lúc này cô mới kinh hãi kêu lên.
Lập tức, tiếng kêu chói tai phá vỡ không gian yên tĩnh.
An Mạc Hạ cảm thấy khuôn mặt của mình đã sắp biến thành gan heo rồi, chỉ có cô và Chu Dịch Phong ở trong căn nhà này. Ai đã thay quần áo cho cô, dùng mắt cá chân nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra.
Cô đang định bừng bừng khí thế hùng hổ định tìm Chu Dịch Phong tính sổ, người đàn ông lại nhanh hơn một bước đẩy mở cửa phòng cô, lười biếng dựa người vào khung: “An Mạc Hạ, cô cũng không cần dùng cách này để gọi tôi dậy thế chứ”.
An Mạc Hạ ngẩn người nhìn Chu Dịch Phong đột ngột xuất hiện trước mặt mình, trái tim vốn bốc lửa ngùn ngụt lại bỗng đập thùm thụp, không phải cô rén khi nhìn thấy Chu Dịch Phong mà là Chu Dịch Phong đang không mặc áo, không hề che đậy đứng trước mặt cô!
Tuy sự cố lần trước trong phòng tắm trước đây cô cũng từng nhìn thấy thân hình hoàn hảo của Chu Dịch Phong, nhưng dù sao tình hình lúc đó khá ngượng ngùng, An Mạc Hạ cũng chỉ liếc qua một cái, không giống như bây giờ, có thể to gan nhìn thẳng vào cơ thể Chu Dịch Phong.
Tuy bề ngoài Chu Dịch Phong trông có vẻ cao gầy, nhưng bộ ngực ẩn dưới lớp áo lại rắn chắc đến bất ngờ, đường nét hoàn hảo, lại thêm dưới ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, mỗi một phân cơ bắp lồng ngực anh dường như đang phát sáng, chói mắt đến mức khiến người ta không thể di chuyển ánh nhìn, anh giống như không thuộc về nhân gian mà thuộc về thiên đường.
Thấy ánh nhìn của cô gái sững sờ nhìn trên người mình, Chu Dịch Phong cong miệng mỉm cười, hài hước nói: “An Mạc Hạ, cô nhìn tôi như vậy là có ý đồ gì hả?”
Lúc này An Mạc Hạ mới phản ứng lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, tiện tay cầm một chiếc gối đập về phía Chu Dịch Phong, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống ngay lập tức.
“Chu Dịch Phong, anh đừng nói lung tung! Tôi có thể có ý đồ gì với anh hả, anh đừng có ý đồ với tôi là được rồi!”, nói xong, cô lại nghĩ đến Chu Dịch Phong đã thay quần áo của mình, càng nổi giận, lớn tiếng chất vấn: “Tại sao anh phải thay quần áo cho tôi?”
Nghe thấy câu chất vấn của An Mạc Hạ, đôi lông mày của Chu Dịch Phong cũng chẳng cau lại, cứ như vừa nãy An Mạc Hạ đang hỏi anh bây giờ là mấy giờ vậy, cho nên anh trả lời cũng rất thản nhiên.
“Tối qua cô đã nôn làm bẩn quần áo, nếu tôi không thay, chẳng lẽ cô muốn cứ để thế mà ngủ hả? Hơn nữa trước đây cô đã sa thải người giúp việc, nói muốn tiết kiệm tiền cho tôi, tôi cũng hết cách, chỉ đành tự ra tay thôi”.
“Anh!”, An Mạc Hạ bị Chu Dịch Phong chặn họng không nói được gì, chỉ có thể cắn răng cắn lợi trừng mắt nhìn anh, sau đó lại đột ngột như nghĩ ra điều gì, nghi ngờ nói: “Tối qua… là anh đưa tôi về à?”
Chu Dịch Phong nhún vai, rõ ràng có ý đang nói: “Chẳng thế thì sao?”
Cảnh tượng chia tay Giang Doãn Hâm lại hiện lên trong đầu An Mạc Hạ lần nữa, lòng cô cũng quặn đau khó hiểu, hồi lâu mới nhìn sang Chu Dịch Phong, lí nhí nói: “Có lẽ tối qua tôi uống quá nhiều ngất trên đường, cảm ơn anh đưa tôi về”.
Chu Dịch Phong không nói gì, nhìn chăm chú An Mạc Hạ, đôi mắt sâu đẹp hiện lên tia phức tạp không dễ nhận ra.
Sau đó Chu Dịch Phong trở lại dáng vẻ lười biếng, thản nhiên nhìn cô gái trước mặt một cái, nói bừa một câu: “Tôi đói rồi, dậy làm bữa sáng đi”, nói xong liền sải bước rời khỏi phòng.
An Mạc Hạ nhìn cánh cửa đột ngột trống không, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc bất an kỳ lạ, tại sao vừa nãy cô phải gạt Chu Dịch Phong rằng mình đã uống say?
Sau khi thay một bộ đồ thể thao đơn giản, An Mạc Hạ từ trên tầng đi xuống, đến phòng bếp, cô vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Tuy trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, nhưng An Mạc Hạ cũng nhanh chóng làm xong một bữa sáng thịnh soạn đầy đủ màu sắc hương vị, sau đó cởi tạp dề trên người, ngồi xuống bên bàn ăn cùng Chu Dịch Phong.
“Hôm nay tôi làm món bánh trứng cuộn, còn có cháo gạo nếp cẩm”, An Mạc Hạ vừa nói, vừa giúp Chu Dịch Phong múc một bát cháo một cách tự nhiên, đưa đến trước mặt anh, lại tỉ mỉ thái bánh trứng cuộn thành miếng nhỏ giúp Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong nhìn động tác tỉ mỉ của cô gái, tuy trong lòng rất hưởng thụ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “An Mạc Hạ, tôi thấy cô có thói quen chăm sóc người khác, có phải cô luôn như vậy không?”
An Mạc Hạ dừng động tác.
Tuy gia đình cô không cao quý như những hào môn giàu có giống Chu Dịch Phong, nhưng cô cũng là con một trong gia đình khá giả, từ nhỏ đến lớn luôn là viên minh châu trong tay bố mẹ, trước khi gặp phải Giang Doãn Hâm, thậm chí ngay cả cái bát mà cô cũng rửa không xong, chứ đừng nói là chăm sóc người khác, nhưng để chăm sóc vị giác kén chọn của Giang Doãn Hâm, cô đã đặc biệt đăng ký học lớp đầu bếp, luyện thành tài nghệ cao siêu, người xưa nói nắm được dạ dày của đàn ông thì có thể nắm được trái tim của họ, nhưng cuối cùng thì cô đổi được cái gì?
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không khỏi chua xót trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong, không nói ra suy nghĩ thật của mình, mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi như này không tốt sao?”
“Với tôi mà nói thì rất tốt, nhưng…”, Chu Dịch Phong đột nhiên rướn người sang An Mạc Hạ, hai tay chống lên bàn, trong mắt hiện tia sáng mà người khác không hiểu: “Cô làm vậy có mệt không?”
Vốn dĩ An Mạc Hạ còn cảm thấy không được tự nhiên vì Chu Dịch Phong đột ngột sát gần như vậy, nhưng bỗng nghe thấy câu hỏi của Chu Dịch Phong, trái tim cũng không kiềm chế được đập mạnh, Chu Dịch Phong đang quan tâm cô ư?
Không biết tại sao, đôi mắt An Mạc Hạ liền long lanh nước mắt.
Cô làm vậy có mệt không?
Trước đây Giang Doãn Hâm chưa từng hỏi cô như vậy, đương nhiên hưởng thụ sự quan tâm và chăm sóc của cô, đến nỗi khiến An Mạc Hạ cảm thấy những gì cô bỏ ra đều là lẽ thường tình.
Thực ra, làm sao cô không mệt cho được, có lúc thậm chí cô hận không thể nằm ngủ cả một ngày một đêm, nhưng không được, lúc đó sự nghiệp của Giang Doãn Hâm mới vừa khởi sắc, anh ta phải xuất hiện trước mặt người khác với vẻ sáng sủa gọn gàng, cô chỉ đành cắn răng làm thêm mấy việc, mua những thứ tốt nhất cho Giang Doãn Hâm, nhưng áp lực làm thêm quá nhiều công việc khiến cô gần như kiệt sức muốn bò ra, mà vẫn chưa hết, về nhà còn phải hầu hạ Giang Doãn Hâm, sợ anh ta làm việc mệt mỏi, ăn không ngon ảnh hưởng đến sức khỏe.
Trước đây mình thật ngu xuẩn.
An Mạc Hạ nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của người đàn ông, trong lòng đột nhiên nổi lên ý muốn ôm anh, nhưng vừa rướn người lên trước, lý trí lập tức trở lại trong đầu cô.
Sao cô lại có suy nghĩ này!
Đang định ngồi thẳng người lại, cánh tay người đàn ông nhanh hơn cô một bước, ôm lấy cổ của An Mạc Hạ, lập tức hương thơm của riêng anh vương vấn trên đầu mũi An Mạc Hạ.
“Mệt rồi thì nghỉ đi, chẵng lẽ cô không hiểu sao?”
Chương 34: Trốn tránh
“Mệt rồi thì nghỉ, chẳng lẽ cô không hiểu sao?”
Chu Dịch Phong cất giọng thản nhiên, giọng nói mang theo một ma lực khiến An Mạc Hạ vô cùng yên tâm, làm trái tim buồn rầu của cô được an ủi phần nào, lần đầu tiên cô muốn buông thả bản thân, chìm vào trong vòng tay ấm áp của Chu Dịch Phong, mặc dù cô biết người anh thích không phải là mình, mà là Sở Mạn Doanh.
Thời gian cứ trôi trong cái ôm của hai ngươi.
Cho đến khi điện thoại của Chu Dịch Phong đặt trên bàn đổ chuông, trên màn hình điện thoại sáng lên nhấp nháy ba chữ “Sở Mạn Doanh”, lúc này An Mạc Hạ mới định thần lại, đẩy mạnh người đàn ông đang ôm mình ra.
Chu Dịch Phong cũng nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, không vui chau mày lại, nhưng vẫn nhận cuộc điện thoại.
Còn An Mạc Hạ cũng biết điều tránh sang một bên, giả bộ ngắm nghía bày biện hoa tươi trên bàn trà, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía Chu Dịch Phong.
Vừa nãy cô điên rồi sao? Sao cô lại cảm động vì một câu nói khó hiểu của Chu Dịch Phong chứ!
Tên khốn Chu Dịch Phong này cũng thật là, bên ngoài quen thói chăng hoa thì chớ, về nhà cũng không biết đường kiềm chế lại, không phải hôn thì là ôm cô, không biết rốt cuộc anh có ý gì với cô nữa!
An Mạc Hạ càng nghĩ càng khó chịu, đến nỗi hoa tươi trong tay cô bị cô ngắt đứt lúc nào cũng không biết.
Chu Dịch Phong ở một bên nghe điện thoại của Sở Mạn Doanh cũng tỏ ra lơ đãng, cả tâm trí đều đặt trên người cô gái đứng đằng sau thỉnh thoảng lại liếc sang anh, vừa nãy anh có thể cảm nhận rõ ràng An Mạc Hạ đã mở lòng với anh, nhưng lại bị cuộc gọi của Sở Mạn Doanh xen vào, lần sau có thể sẽ không dễ dàng như vậy nữa, trước đây An Mạc Hạ chịu tổn thương rất nặng nề, anh phải xoa dịu từng chút từng chút một mới được.
“Dịch Phong, anh có đang nghe tôi nói không?”, Sở Mạn Doanh vẫn nói giọng dịu dàng.
Chu Dịch Phong ngập ngừng rồi nói: “Vừa nãy cô nói là tiệc tối à?”
“Đúng thế, ngày mai nhà họ Lâm muốn tổ chức một buổi tiệc, tiếp đãi các nhân vật nổi tiếng”, Sở Mạn Doanh cười nói: “Họ muốn mời anh đến tham dự, nhưng biết rất khó mời được Phong thiếu gia, cho nên cứ nói bóng gió bên tai tôi, bảo tôi mời anh”.
“Họ mời cậu chủ vô dụng như tôi làm gì?”, Chu Dịch Phong nhếch mép, lộ ra nụ cười mỉa mai.
Giọng nói Sở Mạn Doanh bên kia lập tức trở nên nghiêm túc: “Dịch Phong, anh biết bản thân anh không phải như vậy”.
Một lúc sau, có lẽ Sở Mạn Doanh ý thức được giọng nói của mình không đúng lắm, lại nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ lần này người muốn anh tham dự là cô chủ nhà họ Lâm, anh cũng không phải không biết cô ấy vẫn luôn nhớ nhung không quên người đàn ông đã kết hôn là anh”.
Chu Dịch Phong cau mày, anh định từ chối, nhưng bỗng nhìn thấy An Mạc Hạ ở phía xa, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng thú vị.
Hôn lễ trước đây của anh và An Mạc Hạ rất đơn giản, gần như người ở giới thượng lưu chưa có ai từng gặp vợ anh, chi bằng nhân cơ hội này đưa An Mạc Hạ cùng đến, vừa để giới thiệu An Mạc Hạ với mọi người, vừa để cắt đứt tâm tư của một số người.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Dịch Phong cong lên, nói: “Ừm, biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến tham dự buổi tiệc tối của nhà họ Lâm”.
Sở Mạn Doanh còn tưởng phải thuyết phục Chu Dịch Phong mấy câu, không ngờ Chu Dịch Phong đồng ý dễ dàng như vậy, ngẩn người mới trả lời: “Dịch Phong, quả nhiên anh nể mặt tôi”.
Sau đó, hai người cũng tắt máy không nói gì nữa.
Còn người nào đó đang nghịch hoa tươi đằng kia vẫn chưa phát hiện hoa tươi trong bình hoa đã bị cô ngắt đứt.
“An Mạc Hạ, tôi không biết cô có sở thích tàn phá hoa đấy”, Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, khoanh tay buồn cười nhìn cô.
Lúc này An Mạc Hạ mới phát hiện bình hoa trước mặt mình đã trụi hết hoa, vội vàng kêu lớn lùi lại mấy bước, vì lùi lại quá vội vàng, không cẩn thận vấp vào sofa, nhìn thấy cô sắp tiếp xúc với mặt đất, may mà Chu Dịch Phong nhanh tay nhanh mắt kịp thời ôm lấy cơ thể sắp ngã xuống của An Mạc Hạ.
Sau cái ôm khó hiểu vừa nãy, hai người lại thân mật với nhau một lần nữa.
Lần này An Mạc Hạ không ngây người như lần trước nữa mà lập tức phản ứng lại giống như vừa chạm vào luồng điện, bật dậy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, chạy như bay lên tầng hai.
"An Mạc Hạ, cô làm gì vậy, cô còn chưa ăn sáng đấy", Chu Dịch Phong cười vui vẻ nói, chẳng lẽ anh lại đáng sợ vậy sao?
"Tôi không đói, tôi đột nhiên nhớ ra là cái chăn trên phòng còn chưa gấp, tôi lên gấp trước đã…"
Gấp chăn?
Lý do củ chuối này mà cũng nghĩ ra được nữa.
Chu Dịch Phong cười híp cả mắt lại, nhìn theo bóng dáng cô gái đang chạy trốn trên tầng dần khuất sau bức tường.
An Mạc Hạ đợi đến khi Chu Dịch Phong rời đi mới xuống tầng.
Trong phòng khách rộng lớn không còn bóng hình cao lớn mạnh mẽ của Chu Dịch Phong nữa, tia sáng ấm áp chiếu xuống mặt đất mang theo cảm giác thoái mái sảng khoái của sớm mai.
An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn vẫn còn một nửa, anh cũng học cách làm vừa rồi của cô, múc một bát cháo gạo đen rồi thái bánh trứng cuộn thành miếng nhỏ vừa ăn.
Nhìn thấy vậy trong lòng An Mạc Hạ đột nhiên cảm thấy rung động, nói không cảm động là nói dối, cô không ngờ đại thiếu gia như Chu Dịch Phong lại làm chuyện này cho cô.
Nhưng rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Rõ ràng bên cạnh anh đã có Sở Mạn Doanh rồi mà…
Cô sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng Chu Dịch Phong đang thích mình đâu, cùng lắm thì chỉ là chút hứng thú tạm thời thôi.
Nghĩ vậy An Mạc Hạ lại tự cười bản thân, tự nhiên lại bối rối chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn này.
Cô vừa ăn sáng vừa mở điện thoại lên xem, hôm qua điện thoại của cô hết pin, vừa rồi lúc trốn Chu Dịch Phong cô tiện mang điện thoại vào trong phòng sạc một lúc.
Màn hình điện thoại sáng lên liền lập tức hiện ra mấy tin nhắn.
Hai tin nhắn của Lâm San San gửi hỏi cô đã về nhà an toàn chưa với hỏi tên khốn Giang Doãn Hâm có nói gì với cô không.
Một tin nhắn của Khưu Tường cũng hỏi cô đã về nhà an toàn chưa.
Còn một tin nhắn cuối cùng…
An Mạc Hạ thấy chữ "tên khốn Giang Doãn Hâm" trên thông báo, cô ngây người một lúc rồi mới ấn mở đọc tin nhắn.
"Mạc Hạ, mặc dù lời anh nói có thể hơi ích kỷ nhưng anh thật sự hy vọng em đừng hận anh, dù gì chúng ta cũng đã từng yêu nhau".
An Mạc Hạ phải đọc lại tin nhắn đó mấy lần, cơn sóng thần mãnh liệt trong lòng cô cũng đã dần yên bình lại thành một vũng nước.
Đừng hận anh? Đã từng yêu nhau? Cô thật sự rất muốn hỏi, thời gian hai người yêu nhau anh ta rốt cuộc có thật lòng chút nào không, bây giờ phải đứng trên lập trường nào để cô không hận anh ta chứ.
Chương 35: Ứng tuyển
An Mạc Hạ không thèm để ý tới tin nhắn của Giang Doãn Hâm, bực bội ném điện thoại sang một bên.
Ăn cơm xong, cô dọn dẹp nhà cửa một chút rồi ngồi trên chiếc thảm trước bàn trà, mở laptop của Chu Dịch Phong đưa cho cô ra. Lúc trước cô và Chu Dịch Phong đã giao ước với nhau, mỗi ngày Chu Dịch Phong sẽ để tài liệu cần cô dịch trong laptop trên bàn, cô mở laptop ra là có thể nhìn thấy.
Tiếng khởi động máy quen thuộc vang lên, An Mạc Hạ thấy một file Word nổi bật giữa màn hình, cô định nhấp chuột mở ra thì thấy tên file, cô đứng hình mất mấy giây.
Tên tài liệu không giống như những nội dung công việc lúc trước cô nhận được mà là một câu: "Hôm qua cô đã mệt lắm rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi".
Nhìn thấy câu nói đấy, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy trong tim mình dâng lên một cảm xúc rung động khó nói, tên Chu Dịch Phong này cũng biết trêu chọc trái tim cô ghê.
Nhưng cũng đúng thôi, anh đã qua lại với nhiều người tình như vậy, kinh nghiệm phong phú cũng là điều đương nhiên.
Nghĩ tới đây, cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng An Mạc Hạ cũng dần biến mất.
Cô đóng laptop lại, không cần phải làm việc cũng tốt, cô có thể nhân cơ hội này tìm một công việc chính thức, không cần phải làm việc vặt cho Chu Dịch Phong mỗi ngày nữa, hơn nữa…
Trong tiềm thức An Mạc Hạ cảm thấy mình nên tránh xa Chu Dịch Phong, vì anh quá nguy hiểm, không chỉ là thân phận mà thái độ gần đây của anh không giống lúc trước cũng khiến cho An Mạc Hạ cảm thấy sợ hãi, cô sợ bản thân lại rơi vào đau khổ, buông lỏng bản thân giống như sáng hôm nay vậy.
Cho nên cô buộc phải cách xa Chu Dịch Phong, cô đã chắc chắn sẽ không có kết quả gì với Chu Dịch Phong, hơn nữa những tổn thương mà cô phải chịu khi yêu Giang Doãn Hâm cũng đã khiến cô khó tiếp nhận tình cảm mới.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, đứng lên trở về phòng, cô thay một bộ đồ đứng đắn lịch sự bước ra, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng chân váy đen.
An Mạc Hạ đứng trước gương ngắm nghía, sau khi xác định vẻ ngoài của mình ổn cô mới cầm hồ sơ ứng tuyển đi ra ngoài.
Trước đây An Mạc Hạ đã làm rất nhiều công việc, cho nên chuyện tìm việc này khá đơn giản đối với cô, cô biết ngày nào trong tuần sẽ có ngày hội việc làm, sáng hôm nay giữa trung tâm triển lãm của chợ trung tâm cũng có một hội chợ tuyển dụng cỡ lớn.
Hội chợ tuyển dụng có rất nhiều người, bây giờ lại đúng vào mùa tuyển dụng nên số lượng người đến cũng nhiều hơn bình thường, An Mạc Hạ cùng rất nhiều người khác đến đây với mong muốn tìm việc làm, trong số bọn họ có người thì vui vẻ hớn hở, có người thì mặt mũi lo lắng.
Thị trường việc làm cạnh tranh khắc nghiệt vốn là như vậy, không thể lúc nào cũng khiến bạn hài lòng.
An Mạc Hạ dạo quanh hội việc làm một vòng, mặc dù cô ăn mặc rất đơn giản nhưng với nhan sắc xinh đẹp và cơ thể hoàn mĩ kia chắc chắn đã trở thành tiêu điểm của nhiều ánh nhìn, thậm chí còn có công ty chủ động tới mời chào cô những An Mạc Hạ đều khéo léo từ chối, nhưng công việc đó cô đều không muốn làm.
Cô không nhịn được than thở trong lòng, người đẹp với người xấu đúng là khác biệt quá lớn, trước đây cô đi tìm công việc toàn phải ăn nói khép nép xin xỏ người ta, làm gì có chuyện được chủ động mời chào như vậy chứ.
Đây đúng thật là thế giới coi trọng vẻ bề ngoài.
An Mạc Hạ vẫn thong thả đi dạo trong hội chợ để tìm công việc phù hợp với bản thân, đột nhiên bước chân của cô khựng lại, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bảng màu xanh lam phía trước.
Tập đoàn Chu Thị.
Cô thật sự không ngờ doanh nghiệp lớn như tập đoàn Chu Thị lại tới hội chợ tuyển dụng để tuyển người!
Trong đầu An Mạc Hạ bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo, hay là cô cũng thử xem, dùng thực lực của bản thân xem có được người của tập đoàn Chu Thị để mắt tới không, nếu cô thật sự được tuyển vào tập đoàn Chu Thị thì lần sau trước mặt bạn học cô chẳng cần phải giả vờ là nhân viên của tập đoàn Chu Thị nữa rồi.
Nghĩ vậy, trái tim An Mạc Hạ căng thẳng đập thịch thịch, cô không tiến vào luôn mà đứng ở gần đó quan sát, một mặt là vì cô thật sự đang rất hồi hộp, mặt khác là cô muốn xem nhân viên tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị có thái độ như thế nào với những ứng viên khác.
An Mạc Hạ đợi một lát, người đến ứng tuyển vào tập đoàn Chu Thị không nhiều lắm, cô đoán chắc là vì nhiều người cũng có ý nghĩ như cô không dám lên ứng tuyển.
Thấy sắp đến giờ triển lãm kết thúc An Mạc Hạ mới lấy hết can đảm bước tới bàn tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị.
Nhân viên tuyển dụng của tập đoàn Chu Thị có ba người, hai nam một nữ, ai cũng xinh trai đẹp gái, điều này cũng có liên quan đến văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Chu Thị, bọn họ không chỉ cần những nhân viên có năng lực mà còn cần những người có vẻ bề ngoài một chút, dù gì thì bọn họ cũng là doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế, ngoại hình của nhân viên cũng sẽ đại diện cho hình tượng của công ty.
An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu rồi đưa hồ sơ ứng tuyển cho cô gái kia, khẽ cười nói: "Xin chào, tôi muốn ứng tuyển vị trí trợ lý hành chính của quý công ty, đây là CV của tôi".
Ánh mắt sắc bén của cô gái thản nhiên quan sát An Mạc Hạ một lượt, sau đó lướt qua CV mà An Mạc Hạ vừa đưa rồi hỏi một vài câu hỏi thông thường.
Ban đầu An Mạc Hạ còn có chút hồi hộp nhưng cuối cùng cô cũng có thể trả lời tốt các câu hỏi của cô gái kia đưa ra.
Không phải cô không có năng lực, cô cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, trong thời gian học tập cũng có nhiều thành tích, nhưng cuối cùng vì đặt hết tâm tình lên Giang Doãn Hâm nên mới từ bỏ cơ hội đào tạo chuyên sâu.
"Những điều kiện cơ bản của cô tôi đã hiểu rồi, cô cứ về trước đợi thông báo nhé, có thông tin phỏng vấn lần hai tôi sẽ thông báo cho cô".
Trong lòng An Mạc Hạ có chút hụt hẫng, với kinh nghiệm nhiều năm phỏng vấn, thông thường khi người ta nói về đợi thông báo thì đa phần hy vọng rất nhỏ.
Mặc dù trong lòng cô hơi thất vọng nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, chậm rãi nói: "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô".
An Mạc Hạ vừa định rời đi thì cô gái vừa phỏng vấn An Mạc Hạ nhận được một cuộc gọi, không biết là đầu giây bên kia nói gì mà cô gái chau mày lại rồi gọi An Mạc Hạ ở lại: "Cô ơi, phiền cô chờ tôi một chút".
An Mạc Hạ nghi ngờ quay đầu lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sung sướng, chẳng lẽ cô có hy vọng rồi sao?
"Là như thế này, thật ra những điều kiện của cô đều rất ổn, đặc biệt là ngoại hình của cô rất phù hợp với một vị trí mà gần đây công ty chúng tôi đang tìm kiếm, nhưng sẽ không giống lắm với vị trí mà cô ứng tuyển, không biết là cô có muốn cân nhắc không?"