Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1556
CHƯƠNG 1556
“Nghe thì như thế nào, không nghe thì như thế nào hả?”
Cô đứng vững bước chân, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Lần này, đổi lại là Tô Chính Kiêu có chút giật mình.
Có khi nào mà cô đối xử với mình lạnh lùng như thế?
Ồ.
Diễn kịch đến nghiện rồi.
Cuối cùng, anh lắc lắc đồ vật trong lòng bàn tay: “Có cần hay không hả?”
“Không cần.” Cô thẳng thừng trả lời.
Vác theo cái túi đi vòng qua anh, đứng ở trạm dừng chờ xe buýt.
“Đường Tiểu Nhiên, nếu như cô muốn mượn những chuyện này để thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi nói cho cô biết, vô dụng thôi.”
Đường Tiểu Nhiên cau mày nhìn Tô Chính Kiêu: “Thu hút sự chú ý của anh hả, chú ý cái gì?”
Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu liền trầm xuống: “Mỗi ngày bày sạp bán đồ trên vỉa hè ở con đường mà tôi đi qua, không phải là muốn giả vờ cực khổ để có được sự đồng tình và sự chú ý của tôi hả?”
“Phụt…”
Đường Tiểu Nhiên nhịn không được mà bật cười thành tiếng, cô nhìn anh rồi nói: “Tô Chính Kiêu, tự luyến là một loại bệnh, cần phải chữa trị đó.”
Tô Chính Kiêu vừa kiêu ngạo lại tự đại: “Có bị bệnh hay không, trong lòng tôi biết rất rõ, cô nghĩ như thế nào, tôi cũng biết rõ ràng.”
“Tô Chính Kiêu à, tôi khuyên anh đi bệnh viện một chuyến đi, khám nơi này này.” Đường Tiểu Nhiên nâng tay lên chỉ nhẹ vào huyệt thái dương.
Tô Chính Kiêu nhíu mày, căn bản nghe không lọt tai.
Trong suy nghĩ của anh, cái này chỉ là Đường Tiểu Nhiên cố ý diễn trò mà thôi.
Người phụ nữ này đúng là quỷ kế đa đoan.
Lúc này, xe buýt đã dừng lại.
Đường Tiểu Nhiên mang theo cái túi cố gắng đi về phía xe buýt.
Nhưng mà mới bước về phía trước hai bước, cái túi lại bị người khác kéo lại từ đằng sau.
Cô quay đầu: “Buông tay ra!”
Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu híp lại, tròng mắt đen nhánh rơi trên người cô.
Đôi môi mỏng khẽ động, vô cùng bất mãn nói: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy mất mặt xấu hổ hả?”
Mất mặt xấu hổ?
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên xuất hiện từng ngọn gió lạnh.
Cô quay đầu, ngước mắt lên nhìn Tô Chính Kiêu.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn đẹp trai như cũ, chỉ có điều góc cạnh sắc bén, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Nhưng bây giờ Đường Tiểu Nhiên cũng không để ý cho lắm, thậm chí cô còn cười nhạt: “Tô Chính Kiêu, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không mượn anh xen vào.
“Nghe thì như thế nào, không nghe thì như thế nào hả?”
Cô đứng vững bước chân, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Lần này, đổi lại là Tô Chính Kiêu có chút giật mình.
Có khi nào mà cô đối xử với mình lạnh lùng như thế?
Ồ.
Diễn kịch đến nghiện rồi.
Cuối cùng, anh lắc lắc đồ vật trong lòng bàn tay: “Có cần hay không hả?”
“Không cần.” Cô thẳng thừng trả lời.
Vác theo cái túi đi vòng qua anh, đứng ở trạm dừng chờ xe buýt.
“Đường Tiểu Nhiên, nếu như cô muốn mượn những chuyện này để thu hút sự chú ý của tôi, vậy thì tôi nói cho cô biết, vô dụng thôi.”
Đường Tiểu Nhiên cau mày nhìn Tô Chính Kiêu: “Thu hút sự chú ý của anh hả, chú ý cái gì?”
Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu liền trầm xuống: “Mỗi ngày bày sạp bán đồ trên vỉa hè ở con đường mà tôi đi qua, không phải là muốn giả vờ cực khổ để có được sự đồng tình và sự chú ý của tôi hả?”
“Phụt…”
Đường Tiểu Nhiên nhịn không được mà bật cười thành tiếng, cô nhìn anh rồi nói: “Tô Chính Kiêu, tự luyến là một loại bệnh, cần phải chữa trị đó.”
Tô Chính Kiêu vừa kiêu ngạo lại tự đại: “Có bị bệnh hay không, trong lòng tôi biết rất rõ, cô nghĩ như thế nào, tôi cũng biết rõ ràng.”
“Tô Chính Kiêu à, tôi khuyên anh đi bệnh viện một chuyến đi, khám nơi này này.” Đường Tiểu Nhiên nâng tay lên chỉ nhẹ vào huyệt thái dương.
Tô Chính Kiêu nhíu mày, căn bản nghe không lọt tai.
Trong suy nghĩ của anh, cái này chỉ là Đường Tiểu Nhiên cố ý diễn trò mà thôi.
Người phụ nữ này đúng là quỷ kế đa đoan.
Lúc này, xe buýt đã dừng lại.
Đường Tiểu Nhiên mang theo cái túi cố gắng đi về phía xe buýt.
Nhưng mà mới bước về phía trước hai bước, cái túi lại bị người khác kéo lại từ đằng sau.
Cô quay đầu: “Buông tay ra!”
Đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu híp lại, tròng mắt đen nhánh rơi trên người cô.
Đôi môi mỏng khẽ động, vô cùng bất mãn nói: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy mất mặt xấu hổ hả?”
Mất mặt xấu hổ?
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên xuất hiện từng ngọn gió lạnh.
Cô quay đầu, ngước mắt lên nhìn Tô Chính Kiêu.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn đẹp trai như cũ, chỉ có điều góc cạnh sắc bén, ánh mắt lạnh đến thấu xương.
Nhưng bây giờ Đường Tiểu Nhiên cũng không để ý cho lắm, thậm chí cô còn cười nhạt: “Tô Chính Kiêu, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không mượn anh xen vào.
Bình luận facebook