Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1601
CHƯƠNG 1601
Lưu Canh Hoằng thật sự rất thưởng thức phụ nữ có cá tính như vậy.
Không nói tiếp nữa, ăn xong xuôi, Đường Tiểu Nhiên đi thanh toán, cô mang theo bún gạo ngồi lên xe Lưu Canh Hoằng: “Tối nay không thể để mọi người ăn thoải mái được rồi, tôi xin lỗi nha, lần sau tôi lại mời.”
“Được thôi, được ăn cơm chùa thêm một lần, tôi rất tình nguyện.” Lưu Canh Hoằng trêu chọc.
Xe chạy đến dưới lầu, nếu như đuổi khách về như thế này thì cô cảm thấy không lịch sự cho lắm, cô liền lên tiếng đề nghị: “Có muốn đi lên lầu uống ly nước không?”
Lưu Canh Hoằng đáp lời, hai người đi lên trên lầu, nhưng lúc đi đến cửa, ngoại trừ nhìn thấy Cảnh Hiên thì còn có Tô Chính Kiêu.
Đường Tiểu Nhiên khó hiểu.
Tại sao không phải là chú Lưu đưa tới?
Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vốn dĩ đã rất khó coi.
Lúc này hoàn toàn âm trầm, đen kịt giống như bầu trời toàn là mây đen.
Cảnh Hiên ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại, Đường Tiểu Nhiên vẫy tay với cậu bé: “Chào chú đi con.”
“Chào chú ạ.” Cậu bé lễ phép chào một tiếng.
“Chào Cảnh Hiên, ngày hôm nay đến quá vội vàng, cho nên không có mang quà cho cháu, chú xin lỗi nha.” Lưu Canh Hoằng mỉm cười, nhìn đứa bé rất ngoan ngoãn, làm người khác ưa thích.
“Vào nhà hết đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Đường Tiểu Nhiên mở cửa nhà ra, Cảnh Hiên đi vào, Lưu Canh Hoằng cũng đi vào, sau đó tay đang rơi trên nắm cửa của cô muốn đóng cửa lại.
Tô Chính Kiêu đang đứng ở bên ngoài, thấy vậy anh nhanh chóng bước một bước đi ra phía trước, chân chặn cửa lại, vẻ mặt âm u.
Nhìn bộ dạng này là dự định nhốt một mình anh ở ngoài cửa à?
“Anh vào đây làm cái gì?” Đường Tiểu Nhiên hạ giọng.
“Anh ta vào đây làm cái gì?” Tô Chính Kiêu nheo mắt, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn thẳng vào Lưu Canh Hoằng.
“Cảnh Hiên là con của tôi, ra vào nhà tôi là chuyện bình thường, mà anh ta là bạn mà tôi mời đến đây, đương nhiên có thể vào nhà rồi. Còn anh thì sao?” Đường Tiểu Nhiên hỏi một cách xa cách.
Suy nghĩ một hồi, Tô Chính Kiêu nói: “Tôi là ba của Cảnh Hiên.”
“Nhưng mà đây là phòng của tôi, bản thân tôi tự làm chủ, vào phòng của tôi với chuyện anh là ba của Cảnh Hiên thì có liên quan gì với nhau?” Cô chất vấn anh.
“Con trai của tôi đã ở trong phòng, vậy thì tôi cũng phải đi vào theo, cô không cho tôi đi vào thì cũng được, vậy thì cứ duy trì tư thế như này đi, dù sao thì tôi cũng không quan tâm.”
Tô Chính Kiêu lạnh giọng nói.
Lúc nói chuyện, đôi chân dài của anh lại ngang ngược chen vào trong khe cửa thêm một chút nữa.
Tay Đường Tiểu Nhiên không hề lưu tình chút nào, dùng sức khép cánh cửa lại.
Cánh cửa khép lại làm đùi Tô Chính Kiêu bị kẹp đau, lông mi anh nhíu chặt.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, giằng co không xong, cô không chịu buông tay, anh cũng không chịu lui ra cửa, âm thầm nghiến răng, lại dùng lực kẹp đùi anh.
Lưu Canh Hoằng thật sự rất thưởng thức phụ nữ có cá tính như vậy.
Không nói tiếp nữa, ăn xong xuôi, Đường Tiểu Nhiên đi thanh toán, cô mang theo bún gạo ngồi lên xe Lưu Canh Hoằng: “Tối nay không thể để mọi người ăn thoải mái được rồi, tôi xin lỗi nha, lần sau tôi lại mời.”
“Được thôi, được ăn cơm chùa thêm một lần, tôi rất tình nguyện.” Lưu Canh Hoằng trêu chọc.
Xe chạy đến dưới lầu, nếu như đuổi khách về như thế này thì cô cảm thấy không lịch sự cho lắm, cô liền lên tiếng đề nghị: “Có muốn đi lên lầu uống ly nước không?”
Lưu Canh Hoằng đáp lời, hai người đi lên trên lầu, nhưng lúc đi đến cửa, ngoại trừ nhìn thấy Cảnh Hiên thì còn có Tô Chính Kiêu.
Đường Tiểu Nhiên khó hiểu.
Tại sao không phải là chú Lưu đưa tới?
Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vốn dĩ đã rất khó coi.
Lúc này hoàn toàn âm trầm, đen kịt giống như bầu trời toàn là mây đen.
Cảnh Hiên ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại, Đường Tiểu Nhiên vẫy tay với cậu bé: “Chào chú đi con.”
“Chào chú ạ.” Cậu bé lễ phép chào một tiếng.
“Chào Cảnh Hiên, ngày hôm nay đến quá vội vàng, cho nên không có mang quà cho cháu, chú xin lỗi nha.” Lưu Canh Hoằng mỉm cười, nhìn đứa bé rất ngoan ngoãn, làm người khác ưa thích.
“Vào nhà hết đi, ở bên ngoài lạnh lắm.” Đường Tiểu Nhiên mở cửa nhà ra, Cảnh Hiên đi vào, Lưu Canh Hoằng cũng đi vào, sau đó tay đang rơi trên nắm cửa của cô muốn đóng cửa lại.
Tô Chính Kiêu đang đứng ở bên ngoài, thấy vậy anh nhanh chóng bước một bước đi ra phía trước, chân chặn cửa lại, vẻ mặt âm u.
Nhìn bộ dạng này là dự định nhốt một mình anh ở ngoài cửa à?
“Anh vào đây làm cái gì?” Đường Tiểu Nhiên hạ giọng.
“Anh ta vào đây làm cái gì?” Tô Chính Kiêu nheo mắt, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn thẳng vào Lưu Canh Hoằng.
“Cảnh Hiên là con của tôi, ra vào nhà tôi là chuyện bình thường, mà anh ta là bạn mà tôi mời đến đây, đương nhiên có thể vào nhà rồi. Còn anh thì sao?” Đường Tiểu Nhiên hỏi một cách xa cách.
Suy nghĩ một hồi, Tô Chính Kiêu nói: “Tôi là ba của Cảnh Hiên.”
“Nhưng mà đây là phòng của tôi, bản thân tôi tự làm chủ, vào phòng của tôi với chuyện anh là ba của Cảnh Hiên thì có liên quan gì với nhau?” Cô chất vấn anh.
“Con trai của tôi đã ở trong phòng, vậy thì tôi cũng phải đi vào theo, cô không cho tôi đi vào thì cũng được, vậy thì cứ duy trì tư thế như này đi, dù sao thì tôi cũng không quan tâm.”
Tô Chính Kiêu lạnh giọng nói.
Lúc nói chuyện, đôi chân dài của anh lại ngang ngược chen vào trong khe cửa thêm một chút nữa.
Tay Đường Tiểu Nhiên không hề lưu tình chút nào, dùng sức khép cánh cửa lại.
Cánh cửa khép lại làm đùi Tô Chính Kiêu bị kẹp đau, lông mi anh nhíu chặt.
Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, giằng co không xong, cô không chịu buông tay, anh cũng không chịu lui ra cửa, âm thầm nghiến răng, lại dùng lực kẹp đùi anh.
Bình luận facebook