Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1607
CHƯƠNG 1607
Ánh mắt đảo qua Lưu Canh Hoằng, giọng nói của anh không khỏi trầm hơn: “Tôi đã nhượng bộ cô nhiều lần lắm rồi, thậm chí còn để Cảnh Hiên ngủ ở đây, không ngờ cô càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có lẽ tôi không nên tiếp tục nhân từ nữa. Cảnh Hiên, đi.”
Lần này thật sự là do cô sai rồi.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi xin lỗi, tôi cũng có chút trách nhiệm, tôi nên gọi điện thoại cho chú Lưu trước.”
Lưu Canh Hoằng cũng nói đỡ: “Mọi người bình tĩnh một chút đi, hai người nói chuyện với nhau, tôi dẫn đứa nhỏ ra ngoài.”
Thế là trong phòng chỉ còn lại có hai người.
“Chuyện ngày hôm nay đúng thật là do tôi sai, là do tôi sai sót, tôi xin lỗi.”
“Không chỉ lén lút gặp người đàn ông khác, còn dẫn theo con trai của tôi ở cùng các người. Haha, còn muốn nấu bữa tối nữa à?”
Tô Chính Kiêu đứng trước tủ chén, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mấy cái dĩa.
Sau khi Lưu Canh Hoằng rời khỏi đây, tâm trạng của anh dần dần tốt hơ,n không còn điên cuồng giống như lúc nãy nữa.
Sức chịu đựng của Đường Tiểu Nhiên có giới hạn: “Anh ta là đồng nghiệp trong công ty tôi, đừng có thêu dệt mối quan hệ giữa chúng tôi.”
“Đồng nghiệp hả?”
Tô Chính Kiêu nhìn cô chăm chú, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy cằm cô, mở miệng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin loại chuyện hoang đường này à?”
“Đồng nghiệp trong công ty bình thường sẽ đến nhà cô hết lần này tới lần khác, sẽ đón cô đi làm, đón cô tan làm, cô đang lừa tôi hay là đang gạt quỷ.”
Cô xoay đầu qua chỗ khác: “Vậy được rồi, xem như là tôi lừa anh đi được chưa hả? Chuyện mà chúng ta đang nói là Cảnh Hiên, không có liên quan gì với anh ta.”
“Bây giờ còn chưa có gì mà cô đã bắt đầu bảo vệ cho anh ta?”
Tô Chính Kiêu bắt đầu ăn nói không đâu vào đâu.
“Tôi đang bàn với anh về chuyện của Cảnh Hiên!”
Đường Tiểu Nhiên lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Mà tôi thì đang nói về người đàn ông kia, sao hả, dự định từ nay về sau sẽ sống cùng anh ta à?”
Chỉ cần trong lòng vừa mới nghĩ tới người đàn ông kia sẽ lấy cương vị là chủ nhân mà đứng trong căn nhà này, Tô Chính Kiêu có làm như thế nào cũng không thể đè nén lửa giận.
Rốt cuộc, Đường Tiểu Nhiên cũng đã nổi giận rồi: “Anh có thể đừng kiếm chuyện vô cớ như vậy không hả, bây giờ tôi đang nói với anh chuyện của Cảnh Hiên mà không phải là chuyện liên quan tới Canh Hoằng, tạm thời không nói đến chuyện giữa chúng tôi, cho dù giữa chúng tôi có quan hệ gì đó thì cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, anh căn bản không có tư cách để hỏi và bình luận.”
Canh Hoằng?
Gọi nhau thân mật như thế rồi à?
Lửa giận trong lòng Tô Chính Kiêu sôi trào, giống như là một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch.
Những lời nói này đã thành công chọc giận người đàn ông.
Ánh mắt đảo qua Lưu Canh Hoằng, giọng nói của anh không khỏi trầm hơn: “Tôi đã nhượng bộ cô nhiều lần lắm rồi, thậm chí còn để Cảnh Hiên ngủ ở đây, không ngờ cô càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có lẽ tôi không nên tiếp tục nhân từ nữa. Cảnh Hiên, đi.”
Lần này thật sự là do cô sai rồi.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi xin lỗi, tôi cũng có chút trách nhiệm, tôi nên gọi điện thoại cho chú Lưu trước.”
Lưu Canh Hoằng cũng nói đỡ: “Mọi người bình tĩnh một chút đi, hai người nói chuyện với nhau, tôi dẫn đứa nhỏ ra ngoài.”
Thế là trong phòng chỉ còn lại có hai người.
“Chuyện ngày hôm nay đúng thật là do tôi sai, là do tôi sai sót, tôi xin lỗi.”
“Không chỉ lén lút gặp người đàn ông khác, còn dẫn theo con trai của tôi ở cùng các người. Haha, còn muốn nấu bữa tối nữa à?”
Tô Chính Kiêu đứng trước tủ chén, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mấy cái dĩa.
Sau khi Lưu Canh Hoằng rời khỏi đây, tâm trạng của anh dần dần tốt hơ,n không còn điên cuồng giống như lúc nãy nữa.
Sức chịu đựng của Đường Tiểu Nhiên có giới hạn: “Anh ta là đồng nghiệp trong công ty tôi, đừng có thêu dệt mối quan hệ giữa chúng tôi.”
“Đồng nghiệp hả?”
Tô Chính Kiêu nhìn cô chăm chú, hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy cằm cô, mở miệng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ tin loại chuyện hoang đường này à?”
“Đồng nghiệp trong công ty bình thường sẽ đến nhà cô hết lần này tới lần khác, sẽ đón cô đi làm, đón cô tan làm, cô đang lừa tôi hay là đang gạt quỷ.”
Cô xoay đầu qua chỗ khác: “Vậy được rồi, xem như là tôi lừa anh đi được chưa hả? Chuyện mà chúng ta đang nói là Cảnh Hiên, không có liên quan gì với anh ta.”
“Bây giờ còn chưa có gì mà cô đã bắt đầu bảo vệ cho anh ta?”
Tô Chính Kiêu bắt đầu ăn nói không đâu vào đâu.
“Tôi đang bàn với anh về chuyện của Cảnh Hiên!”
Đường Tiểu Nhiên lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Mà tôi thì đang nói về người đàn ông kia, sao hả, dự định từ nay về sau sẽ sống cùng anh ta à?”
Chỉ cần trong lòng vừa mới nghĩ tới người đàn ông kia sẽ lấy cương vị là chủ nhân mà đứng trong căn nhà này, Tô Chính Kiêu có làm như thế nào cũng không thể đè nén lửa giận.
Rốt cuộc, Đường Tiểu Nhiên cũng đã nổi giận rồi: “Anh có thể đừng kiếm chuyện vô cớ như vậy không hả, bây giờ tôi đang nói với anh chuyện của Cảnh Hiên mà không phải là chuyện liên quan tới Canh Hoằng, tạm thời không nói đến chuyện giữa chúng tôi, cho dù giữa chúng tôi có quan hệ gì đó thì cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, anh căn bản không có tư cách để hỏi và bình luận.”
Canh Hoằng?
Gọi nhau thân mật như thế rồi à?
Lửa giận trong lòng Tô Chính Kiêu sôi trào, giống như là một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch.
Những lời nói này đã thành công chọc giận người đàn ông.
Bình luận facebook