Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1631
CHƯƠNG 1631
Sau khi sững người vài giây, cô vẫn có thể bình thản hỏi anh ta: “Cho nên?”
Tô Chính Kiêu nheo mắt nói từng chữ một: “Tôi không thể chịu đựng được việc em mặc quần áo của thằng đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc em đi chơi ở chung với anh ta!”
“Ha ha…”
Đường Tiểu Nhiên cười thành tiếng.
“Tô Chính Kiêu, đây chính là cảm giác khác lạ trong miệng anh sao? Đó chỉ là tính chiếm hữu, ngang ngược, ích kỷ của anh mà thôi. Đây không phải là phong cách thường ngày của anh.”
Cô tưởng đó có thể là cảm tình, là tình yêu. Kết quả thế nào?
Thật nực cười!
Đường Tiểu Nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta rồi lặng lẽ nhìn anh ta.
“Tô Chính Kiêu, có phải anh nghĩ tôi là rác rưởi không? Khi anh không cần thì anh vứt nó đi, lúc anh muốn thì lại nhặt trở lại? Hay là anh nghĩ tôi không có lòng tự trọng, anh ngoắc tay một cái là tôi sẽ vẫy đuôi chạy tới mặc cho anh sai khiến.”
“Khi anh cảm thấy tôi ghê tởm đáng ghét, tôi tự biết biến đi xa. Bây giờ anh nói một câu có cảm giác với tôi thì tôi phải đội ơn anh và quay trở về bên cạnh anh sao? Anh nghĩ anh là ai?”
“Ngoài ra, đừng nói là có chút cảm giác với tôi, cho dù anh có nói yêu tôi thì tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái!”
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống hồ anh còn không bằng một cọng cỏ, chỉ có thể xem là cặn bã mà thôi!”
Tô Chính Kiêu nhíu mày thành hình chữ xuyên.
Đường Tiểu Nhiên nói tiếp: “Còn nữa, khi anh nói những lời này với tôi, anh có từng nghĩ đến Tả Như Bội yêu dấu của mình không? Vẫn là câu nói kia, kiếp này tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Dứt lời, cô xoay người đi lên lầu.
Cô đi rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lúc Tô Chính Kiêu sắp đuổi kịp, Cảnh Hiên bước xuống, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Con còn mấy cuốn sách để lại nhà họ Tô, cho nên tối nay phải về với ba một chuyến.”
Thấy bây giờ cũng trễ rồi, anh ta mới từ bỏ ý định đuổi theo cô.
Chắc cô đã khóa trái cửa rồi, cho nên có lên cũng không vào được.
Tô Chính Kiêu lái xe nhưng đầu óc như trên mây.
Anh ta suýt chút nữa tông trúng xe người ta, may mà có Cảnh Hiên nhắc nhở.
Lúc về tới nhà họ Tô, Cảnh Hiên đã ngủ say rồi.
Anh ta đứng bên cửa sổ hút hết điếu này đến điếu khác.
Khoảng thời gian gần đây, Tả Như Bội hiếm khi xuất hiện trong đầu anh ta mà thay vào đó là cô và Cảnh Hiên.
Anh ta không hề bốc đồng khi nói nói ra những lời đó. Hơn nữa sau khi nói ra, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Có lẽ anh ta đã không chú ý và không cẩn thận thăm dò trái tim mình.
Tám năm, thời gian anh ta ở bên cô cũng chỉ có hơn 200 ngày.
Anh ta không phải là người nhẫn nại, lúc ông cụ chết, anh ta có thể ly hôn ngay lập tức, nhưng anh ta đã không làm vậy.
Sau khi sững người vài giây, cô vẫn có thể bình thản hỏi anh ta: “Cho nên?”
Tô Chính Kiêu nheo mắt nói từng chữ một: “Tôi không thể chịu đựng được việc em mặc quần áo của thằng đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc em đi chơi ở chung với anh ta!”
“Ha ha…”
Đường Tiểu Nhiên cười thành tiếng.
“Tô Chính Kiêu, đây chính là cảm giác khác lạ trong miệng anh sao? Đó chỉ là tính chiếm hữu, ngang ngược, ích kỷ của anh mà thôi. Đây không phải là phong cách thường ngày của anh.”
Cô tưởng đó có thể là cảm tình, là tình yêu. Kết quả thế nào?
Thật nực cười!
Đường Tiểu Nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta rồi lặng lẽ nhìn anh ta.
“Tô Chính Kiêu, có phải anh nghĩ tôi là rác rưởi không? Khi anh không cần thì anh vứt nó đi, lúc anh muốn thì lại nhặt trở lại? Hay là anh nghĩ tôi không có lòng tự trọng, anh ngoắc tay một cái là tôi sẽ vẫy đuôi chạy tới mặc cho anh sai khiến.”
“Khi anh cảm thấy tôi ghê tởm đáng ghét, tôi tự biết biến đi xa. Bây giờ anh nói một câu có cảm giác với tôi thì tôi phải đội ơn anh và quay trở về bên cạnh anh sao? Anh nghĩ anh là ai?”
“Ngoài ra, đừng nói là có chút cảm giác với tôi, cho dù anh có nói yêu tôi thì tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh một cái!”
“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống hồ anh còn không bằng một cọng cỏ, chỉ có thể xem là cặn bã mà thôi!”
Tô Chính Kiêu nhíu mày thành hình chữ xuyên.
Đường Tiểu Nhiên nói tiếp: “Còn nữa, khi anh nói những lời này với tôi, anh có từng nghĩ đến Tả Như Bội yêu dấu của mình không? Vẫn là câu nói kia, kiếp này tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Dứt lời, cô xoay người đi lên lầu.
Cô đi rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lúc Tô Chính Kiêu sắp đuổi kịp, Cảnh Hiên bước xuống, ngáp ngắn ngáp dài nói: “Con còn mấy cuốn sách để lại nhà họ Tô, cho nên tối nay phải về với ba một chuyến.”
Thấy bây giờ cũng trễ rồi, anh ta mới từ bỏ ý định đuổi theo cô.
Chắc cô đã khóa trái cửa rồi, cho nên có lên cũng không vào được.
Tô Chính Kiêu lái xe nhưng đầu óc như trên mây.
Anh ta suýt chút nữa tông trúng xe người ta, may mà có Cảnh Hiên nhắc nhở.
Lúc về tới nhà họ Tô, Cảnh Hiên đã ngủ say rồi.
Anh ta đứng bên cửa sổ hút hết điếu này đến điếu khác.
Khoảng thời gian gần đây, Tả Như Bội hiếm khi xuất hiện trong đầu anh ta mà thay vào đó là cô và Cảnh Hiên.
Anh ta không hề bốc đồng khi nói nói ra những lời đó. Hơn nữa sau khi nói ra, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Có lẽ anh ta đã không chú ý và không cẩn thận thăm dò trái tim mình.
Tám năm, thời gian anh ta ở bên cô cũng chỉ có hơn 200 ngày.
Anh ta không phải là người nhẫn nại, lúc ông cụ chết, anh ta có thể ly hôn ngay lập tức, nhưng anh ta đã không làm vậy.
Bình luận facebook