Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1683
Chương 1683
Cảnh Hiên đang ăn bánh bích quy, còn không ngừng ngẩng đầu nói với Tô Chính Kiêu: “Ba ơi, con cảm thấy bánh quy này ăn rất ngon đó ạ.”
Tô Chính Kiêu nhìn cậu bé: “Đến lúc về ba sẽ bảo chú Lưu mua cho con ăn, hoặc là lát nữa lúc về ghé vào siêu thị mua nhé.”
Đường Tiểu Nhiên vội vàng chạy xộc vào.
Cảnh Hiên vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lau qua loa vụn bánh quy ở khóe miệng và cả ở trên người, ăn hơi nghẹn…
Ánh mắt Tô Chính Kiêu quét qua mặt bàn, bàn tay hất một cái, nhanh chóng hết túi bánh bích quy trên bàn vào thùng rác, động tác nhanh gọn mà lưu loát.
Lúc này, Đường Tiểu Nhiên cũng vừa kịp tới, chạy thẳng tới chỗ hai người đang ngồi.
Vừa rồi Cảnh Hiên ăn nhanh quá, đến lúc này vẫn còn bị nghẹn, không ngừng nấc.
Đường Tiểu Nhiên đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Cảnh Hiên, cau mày: “Là ăn bị nghẹn hay là bị cảm lạnh, sao cứ nấc hoài vậy?”
Ăn?
Cảnh Hiên sợ lại làm hỏng chuyện của ba mình, vội vàng lắc đầu thật nhanh: “Bị cảm lạnh ạ.”
Cô khom người, khoảng cách với anh rất gần.
Tô Chính Kiêu có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, mắt anh hơi run run.
Mà Đường Tiểu Nhiên lại lạnh nhạt liếc nhìn Tô Chính Kiêu, với thân phận như vậy của anh mà lại không ra nổi đồn cảnh sát á!
“Cảnh sát, xin hỏi bây giờ tôi có thể đưa bọn họ rời đi chưa?”
Cô xoay người, nhìn về phía nữ cảnh sát phía sau.
“Ký tên là được rồi.” Nữ cảnh sát chỉ chỉ một bên.
Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên cảm ơn nữ cảnh sát, sau đó đi về bên cạnh.
Đường Tiểu Nhiên cách xa, nhưng nữ cảnh sát lại đứng khá gần hai người kia, cho nên có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai ba con họ, thấy cậu bé trai kéo vạt áo người đàn ông: “Ba, tiếp theo nên làm thế nào?
Suy nghĩ một chút, Tô Chính Kiêu híp mắt nói: “Cứ nói là con chưa ăn gì, bây giờ đang đói.”
Nghe vậy, chân mày nữ cảnh sát không nhịn được mà run rẩy.
Cô ta không nghe nhầm đó chứ, rõ ràng cậu bé trai ăn no quá rồi, giờ vẫn còn đang nấc không ngừng kia kìa, vậy là còn bảo là đói, đúng là…Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Quả nhiên, cậu bé trai lau khóe miệng: “Ba, con thật sự không ăn được nữa đâu, bụng sắp nổ luôn rồi.”
Liếm nhẹ cái miệng nhỏ đầy mùi bánh quy, Cảnh Hiên bảo: “Mẹ ơi, con đói quá, từ trưa tới giờ con chưa ăn gì hết.”
Nghe thế, Đường Tiểu Nhiên liền bảo: “Chẳng phải mấy hôm trước con đòi ăn lẩu sao, bây giờ mẹ đưa con đi ăn lẩu nhé.”
Cảnh Hiên sờ mũi rồi lại nói:
“Mẹ ơi, dắt ba theo nhé, ba không mang theo ví tiền trên người, cũng nhịn đói lâu lắm rồi.”
“Ba con có xe, có thể tự về nhà họ Tô ăn.”
Đường Tiểu Nhiên nói.
Tô Chính Kiêu nhăn mày, chân cộp cộp mấy cái, Cảnh Hiên hiểu được những ám hiệu không lời này, bèn quay đầu lại nhìn.
Cảnh Hiên đang ăn bánh bích quy, còn không ngừng ngẩng đầu nói với Tô Chính Kiêu: “Ba ơi, con cảm thấy bánh quy này ăn rất ngon đó ạ.”
Tô Chính Kiêu nhìn cậu bé: “Đến lúc về ba sẽ bảo chú Lưu mua cho con ăn, hoặc là lát nữa lúc về ghé vào siêu thị mua nhé.”
Đường Tiểu Nhiên vội vàng chạy xộc vào.
Cảnh Hiên vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lau qua loa vụn bánh quy ở khóe miệng và cả ở trên người, ăn hơi nghẹn…
Ánh mắt Tô Chính Kiêu quét qua mặt bàn, bàn tay hất một cái, nhanh chóng hết túi bánh bích quy trên bàn vào thùng rác, động tác nhanh gọn mà lưu loát.
Lúc này, Đường Tiểu Nhiên cũng vừa kịp tới, chạy thẳng tới chỗ hai người đang ngồi.
Vừa rồi Cảnh Hiên ăn nhanh quá, đến lúc này vẫn còn bị nghẹn, không ngừng nấc.
Đường Tiểu Nhiên đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Cảnh Hiên, cau mày: “Là ăn bị nghẹn hay là bị cảm lạnh, sao cứ nấc hoài vậy?”
Ăn?
Cảnh Hiên sợ lại làm hỏng chuyện của ba mình, vội vàng lắc đầu thật nhanh: “Bị cảm lạnh ạ.”
Cô khom người, khoảng cách với anh rất gần.
Tô Chính Kiêu có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, mắt anh hơi run run.
Mà Đường Tiểu Nhiên lại lạnh nhạt liếc nhìn Tô Chính Kiêu, với thân phận như vậy của anh mà lại không ra nổi đồn cảnh sát á!
“Cảnh sát, xin hỏi bây giờ tôi có thể đưa bọn họ rời đi chưa?”
Cô xoay người, nhìn về phía nữ cảnh sát phía sau.
“Ký tên là được rồi.” Nữ cảnh sát chỉ chỉ một bên.
Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên cảm ơn nữ cảnh sát, sau đó đi về bên cạnh.
Đường Tiểu Nhiên cách xa, nhưng nữ cảnh sát lại đứng khá gần hai người kia, cho nên có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai ba con họ, thấy cậu bé trai kéo vạt áo người đàn ông: “Ba, tiếp theo nên làm thế nào?
Suy nghĩ một chút, Tô Chính Kiêu híp mắt nói: “Cứ nói là con chưa ăn gì, bây giờ đang đói.”
Nghe vậy, chân mày nữ cảnh sát không nhịn được mà run rẩy.
Cô ta không nghe nhầm đó chứ, rõ ràng cậu bé trai ăn no quá rồi, giờ vẫn còn đang nấc không ngừng kia kìa, vậy là còn bảo là đói, đúng là…Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Quả nhiên, cậu bé trai lau khóe miệng: “Ba, con thật sự không ăn được nữa đâu, bụng sắp nổ luôn rồi.”
Liếm nhẹ cái miệng nhỏ đầy mùi bánh quy, Cảnh Hiên bảo: “Mẹ ơi, con đói quá, từ trưa tới giờ con chưa ăn gì hết.”
Nghe thế, Đường Tiểu Nhiên liền bảo: “Chẳng phải mấy hôm trước con đòi ăn lẩu sao, bây giờ mẹ đưa con đi ăn lẩu nhé.”
Cảnh Hiên sờ mũi rồi lại nói:
“Mẹ ơi, dắt ba theo nhé, ba không mang theo ví tiền trên người, cũng nhịn đói lâu lắm rồi.”
“Ba con có xe, có thể tự về nhà họ Tô ăn.”
Đường Tiểu Nhiên nói.
Tô Chính Kiêu nhăn mày, chân cộp cộp mấy cái, Cảnh Hiên hiểu được những ám hiệu không lời này, bèn quay đầu lại nhìn.
Bình luận facebook