Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1688
Chương 1688
“Không sao cả, trong tám năm đó tôi không trân trọng em đàng hoàng, đó là nuối tiếc của tôi. Nói cho tôi biết đi, bây giờ em thật sự đã quên tôi, cho dù tôi hôn em như thế cũng không có bất kỳ cảm giác nào sao?”
“Nếu như bị người ta cưỡng hôn, thì anh sẽ có cảm giác gì?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại.
“Cho dù bị cưỡng hôn, cơ thể cũng vẫn sẽ có cảm giác.”
Tô Chính Kiêu dùng một tay giữ lấy cô, sau đó lấy một món đồ trong túi áo bỏ vào túi áo cô:
“Em luôn hỏi tôi, tôi đối với em là chiếm hữu hay là độc đoán và ích kỷ. Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi thấy bây giờ tôi có thể trả lời em.”
“Tôi đối với em, không phải chiếm hữu. Tôi đối với Tả Như Bội, hiện tại cũng không phải yêu sâu đậm.”
“Em tưởng là tôi vẫn còn yêu Tả Như Bội, tôi cũng tưởng là bản thân còn rất yêu rất yêu cô ấy, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, nhớ một người, yêu một người, tại sao cảnh tượng luôn xuất hiện trong trí óc tôi lại là cảnh cô ấy thê thảm trước khi chết?”
“Tại sao lần nào nằm mơ thấy cô ấy đều là cảnh cô ấy chịu tủi nhục, mà không phải là những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc trước kia. Trước đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì thật sự hiểu thật rồi…”
“Đó không thể gọi là tình yêu nữa, mà là áy náy. Sự áy náy không thể dứt ra được đó cắm sâu vào trong tim từ đó trở thành tâm ma, giày vò đau khổ, không chịu tha cho chính mình.”
“Những việc này tôi chưa từng nói với người khác, em là người đầu tiên cũng là người duy nhất, ngay cả Hoài Giang cũng không biết. Nói những lời này, tôi không phải muốn em lập tức tha thứ cho tôi.”
“Chỉ đơn giản là muốn đập tan thành kiến và oán hận trong lòng em đối với tôi thôi. Khi ấy kẻ cảm xúc mất khống chế, muốn giết chết em không phải là tôi thật sự, mà là tôi sau khi hóa thành ác quỷ!”
Tô Chính Kiêu rất chậm rãi, nói bằng giọng nói trầm khàn:
“Tôi đối với em, là một thứ tình cảm khác biệt, nó có thể được gọi là tình yêu. Tuy tôi nhận ra hơi trễ, nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa.”
“Có thể tôi đã yêu em từ sớm hơn thế nữa, chỉ là bản thân tôi luôn không biết mà thôi. Những thứ của Tả Như Bội trong nhà họ Tô tôi đã dọn ra và đem đốt hết rồi, khi nào em muốn đến đó thì tôi sẽ đưa em đi.”
“Còn nữa, khoảng thời gian này tôi đã tích cực tiếp nhận sự trị liệu từ bác sĩ tâm lý, cũng đang uống thuốc. Tôi muốn khỏe lại, tôi muốn mình bình thường.”
“Nếu không phải đang kìm chặt em lại, thì em chắc chắn không thể nào nghe tôi nói nhiều như thế. Chuyện đến nước này, cũng là do tôi tự chuốc lấy, nhưng tôi sẽ dùng hết sức mình khiến em hồi tâm chuyển ý. Còn nữa, vì tôi, em hãy giữ lấy trinh tiết của mình nhé…”
Nghe đến câu cuối, cảm xúc mà Đường Tiểu Nhiên đang cố gắng kiềm giữ thế lập tức bộc phát ra ngay.
Thật sự rất muốn đạp cho anh ta một cái!
Đem cút cái trinh tiết của anh ta đi!
“Ngủ ngon.”
Tô Chính Kiêu cử động cánh tay đau đớn của mình, bước xuống cầu thang:
“Em gặp tôi vào đúng năm tháng thanh xuân đẹp nhất của em, tôi lại phụ lòng em. Nhưng những tháng ngày sau này, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không phụ em nữa. Chính vì những sai lầm tôi từng phạm phải, nên mới trân trọng em hơn…”
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên có hơi rung động, nhưng cô vẫn chọn từ bỏ.
“Không sao cả, trong tám năm đó tôi không trân trọng em đàng hoàng, đó là nuối tiếc của tôi. Nói cho tôi biết đi, bây giờ em thật sự đã quên tôi, cho dù tôi hôn em như thế cũng không có bất kỳ cảm giác nào sao?”
“Nếu như bị người ta cưỡng hôn, thì anh sẽ có cảm giác gì?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại.
“Cho dù bị cưỡng hôn, cơ thể cũng vẫn sẽ có cảm giác.”
Tô Chính Kiêu dùng một tay giữ lấy cô, sau đó lấy một món đồ trong túi áo bỏ vào túi áo cô:
“Em luôn hỏi tôi, tôi đối với em là chiếm hữu hay là độc đoán và ích kỷ. Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi thấy bây giờ tôi có thể trả lời em.”
“Tôi đối với em, không phải chiếm hữu. Tôi đối với Tả Như Bội, hiện tại cũng không phải yêu sâu đậm.”
“Em tưởng là tôi vẫn còn yêu Tả Như Bội, tôi cũng tưởng là bản thân còn rất yêu rất yêu cô ấy, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, nhớ một người, yêu một người, tại sao cảnh tượng luôn xuất hiện trong trí óc tôi lại là cảnh cô ấy thê thảm trước khi chết?”
“Tại sao lần nào nằm mơ thấy cô ấy đều là cảnh cô ấy chịu tủi nhục, mà không phải là những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc trước kia. Trước đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì thật sự hiểu thật rồi…”
“Đó không thể gọi là tình yêu nữa, mà là áy náy. Sự áy náy không thể dứt ra được đó cắm sâu vào trong tim từ đó trở thành tâm ma, giày vò đau khổ, không chịu tha cho chính mình.”
“Những việc này tôi chưa từng nói với người khác, em là người đầu tiên cũng là người duy nhất, ngay cả Hoài Giang cũng không biết. Nói những lời này, tôi không phải muốn em lập tức tha thứ cho tôi.”
“Chỉ đơn giản là muốn đập tan thành kiến và oán hận trong lòng em đối với tôi thôi. Khi ấy kẻ cảm xúc mất khống chế, muốn giết chết em không phải là tôi thật sự, mà là tôi sau khi hóa thành ác quỷ!”
Tô Chính Kiêu rất chậm rãi, nói bằng giọng nói trầm khàn:
“Tôi đối với em, là một thứ tình cảm khác biệt, nó có thể được gọi là tình yêu. Tuy tôi nhận ra hơi trễ, nhưng cũng không phải là hết thuốc chữa.”
“Có thể tôi đã yêu em từ sớm hơn thế nữa, chỉ là bản thân tôi luôn không biết mà thôi. Những thứ của Tả Như Bội trong nhà họ Tô tôi đã dọn ra và đem đốt hết rồi, khi nào em muốn đến đó thì tôi sẽ đưa em đi.”
“Còn nữa, khoảng thời gian này tôi đã tích cực tiếp nhận sự trị liệu từ bác sĩ tâm lý, cũng đang uống thuốc. Tôi muốn khỏe lại, tôi muốn mình bình thường.”
“Nếu không phải đang kìm chặt em lại, thì em chắc chắn không thể nào nghe tôi nói nhiều như thế. Chuyện đến nước này, cũng là do tôi tự chuốc lấy, nhưng tôi sẽ dùng hết sức mình khiến em hồi tâm chuyển ý. Còn nữa, vì tôi, em hãy giữ lấy trinh tiết của mình nhé…”
Nghe đến câu cuối, cảm xúc mà Đường Tiểu Nhiên đang cố gắng kiềm giữ thế lập tức bộc phát ra ngay.
Thật sự rất muốn đạp cho anh ta một cái!
Đem cút cái trinh tiết của anh ta đi!
“Ngủ ngon.”
Tô Chính Kiêu cử động cánh tay đau đớn của mình, bước xuống cầu thang:
“Em gặp tôi vào đúng năm tháng thanh xuân đẹp nhất của em, tôi lại phụ lòng em. Nhưng những tháng ngày sau này, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không phụ em nữa. Chính vì những sai lầm tôi từng phạm phải, nên mới trân trọng em hơn…”
Trong lòng Đường Tiểu Nhiên có hơi rung động, nhưng cô vẫn chọn từ bỏ.