Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1690
Chương 1690
Trong khoảng thời gian đó, Tô Chính Kiêu từng gọi tới rất nhiều lần, nhưng cô đều không nghe máy.
Mà Lưu Canh Hoằng cũng gọi rất nhiều cuộc, cô cũng không nghe nốt.
Đọc sách, đan len, bình tĩnh im ắng.
Tuy rằng mỗi tối đều đau đến chết đi sống lại, ngủ cũng không ngủ được, nhưng vẫn phải ráng chống chọi.
Vào khoảng ngày thứ mười tám, cô bắt đầu rụng tóc, tóc rụng rất nhiều, lần nào cũng rụng từng nhúm từng nhúm.
Lâm Thanh thấy thế đau lòng vô cùng: “Sao lại rụng tóc nhiều thế kia?”
Đường Tiêu Nhu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen huyền óng ả ấy, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
Cô cầm túi xách lên.
Lâm Thanh hỏi: “Đi đâu thế?”
“Tiệm làm tóc.”
Nghe thấy thế, Lâm Thanh cũng vội đi theo.
Ở gần bệnh viện có một tiệm làm tóc.
Vừa thấy Đường Tiểu Nhiên, thợ làm tóc đang nhiệt tình ra đón: “Xin hỏi, quý khách nhuộm tóc hay uốn tóc ạ?”
Đường Tiểu Nhiên bình tĩnh đáp: “Cắt tóc.”
“Cô để tóc dài đẹp lắm mà, tại sao lại cắt đi thế? Cô có thể nhuộm màu nâu hạt dẻ rồi uốn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy ạ.” Thợ làm tóc vẫn còn đang nhiệt tình marketing.
“Cảm ơn, không cần đâu, cạo trọc là được.”
Thợ làm tóc ngơ ngác.
Rất hiếm khi gặp được khách hàng nữ đòi cạo trọc.
“Không được à? Vậy tôi đến tiệm khác.”
Thợ làm tóc vội bảo: “Dạ được.”
Ngồi trước gương, Đường Tiểu Nhiên nhìn mái tóc dài ngang vai ấy rồi chụp một tấm hình.
Cứ xem như là… Giữ làm kỷ niệm vậy.
Rất nhanh, chỉ vài phút thôi đã cạo sạch hết.
Lâm Thanh đưa nón qua: “Vừa mới mua đấy.”
“Cảm ơn.”
Đường Tiểu Nhiên đội lên.
Lâm Thanh bảo: “Trông rất bảnh luôn, sau này có thể đội mấy loại tóc giả, đổi phong cách.”
Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.
Lâm Thanh sợ cô buồn nên hào hứng bảo: “Đi mua tóc giả đi, đi ngay bây giờ luôn.”
Đường Tiểu Nhiên không muốn đi, nhưng vẫn bị cô cố kéo đến tiệm tóc giả.
Chọn được ba bộ tóc giả, đều là Lâm Thanh trả tiền hết.
Trong khoảng thời gian đó, Tô Chính Kiêu từng gọi tới rất nhiều lần, nhưng cô đều không nghe máy.
Mà Lưu Canh Hoằng cũng gọi rất nhiều cuộc, cô cũng không nghe nốt.
Đọc sách, đan len, bình tĩnh im ắng.
Tuy rằng mỗi tối đều đau đến chết đi sống lại, ngủ cũng không ngủ được, nhưng vẫn phải ráng chống chọi.
Vào khoảng ngày thứ mười tám, cô bắt đầu rụng tóc, tóc rụng rất nhiều, lần nào cũng rụng từng nhúm từng nhúm.
Lâm Thanh thấy thế đau lòng vô cùng: “Sao lại rụng tóc nhiều thế kia?”
Đường Tiêu Nhu nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen huyền óng ả ấy, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
Cô cầm túi xách lên.
Lâm Thanh hỏi: “Đi đâu thế?”
“Tiệm làm tóc.”
Nghe thấy thế, Lâm Thanh cũng vội đi theo.
Ở gần bệnh viện có một tiệm làm tóc.
Vừa thấy Đường Tiểu Nhiên, thợ làm tóc đang nhiệt tình ra đón: “Xin hỏi, quý khách nhuộm tóc hay uốn tóc ạ?”
Đường Tiểu Nhiên bình tĩnh đáp: “Cắt tóc.”
“Cô để tóc dài đẹp lắm mà, tại sao lại cắt đi thế? Cô có thể nhuộm màu nâu hạt dẻ rồi uốn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rất đẹp đấy ạ.” Thợ làm tóc vẫn còn đang nhiệt tình marketing.
“Cảm ơn, không cần đâu, cạo trọc là được.”
Thợ làm tóc ngơ ngác.
Rất hiếm khi gặp được khách hàng nữ đòi cạo trọc.
“Không được à? Vậy tôi đến tiệm khác.”
Thợ làm tóc vội bảo: “Dạ được.”
Ngồi trước gương, Đường Tiểu Nhiên nhìn mái tóc dài ngang vai ấy rồi chụp một tấm hình.
Cứ xem như là… Giữ làm kỷ niệm vậy.
Rất nhanh, chỉ vài phút thôi đã cạo sạch hết.
Lâm Thanh đưa nón qua: “Vừa mới mua đấy.”
“Cảm ơn.”
Đường Tiểu Nhiên đội lên.
Lâm Thanh bảo: “Trông rất bảnh luôn, sau này có thể đội mấy loại tóc giả, đổi phong cách.”
Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.
Lâm Thanh sợ cô buồn nên hào hứng bảo: “Đi mua tóc giả đi, đi ngay bây giờ luôn.”
Đường Tiểu Nhiên không muốn đi, nhưng vẫn bị cô cố kéo đến tiệm tóc giả.
Chọn được ba bộ tóc giả, đều là Lâm Thanh trả tiền hết.
Bình luận facebook