Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Bất đắc dĩ!
" Bác sĩ Hứa, tôi mong anh hiểu đâu là xấu, đâu là tốt. "
Vương Xuân Thành đi cạnh Hứa Vỹ Đạt, mắt vẫn điềm tĩnh nhìn về phía trước, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Vỹ Đạt đương nhiên trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ tiếc cũng do tình thế bắt buộc nên anh ta phải làm những việc này.
Anh ta thật sự theo phe của Diệp Lưu Xuân, nhưng anh ta nào muốn như vậy?
Diệp Lưu Xuân, bà ta không bằng loài cầm thú! Ép anh đến đường cùng, bắt anh phải hại chính ân nhân từng cứu mạng mình!
Bà ta bắt đi người mẹ già của anh, nói nếu không làm theo lời bà ta, mẹ của anh sẽ phải đi chầu Diêm vương!
Vỹ Đạt liếc nhìn chàng trai bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch.
" Trợ lý Vương, anh có thể ôm tôi không? "
Vương Xuân Thành đen mặt, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
Đang nói chuyện nghiêm túc, tại sao cái tên này lại muốn ôm ấp nhau chứ?
Cậu đánh giá sơ lược Vỹ Đạt từ trên xuống, thật không thể nhìn ra được vị bác sĩ này lại là gay?
Xuân Thành khuôn mặt có chút ửng hồng, ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc nhìn bác sĩ Hứa.
" Hứa Vỹ Đạt, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh. "
Vỹ Đạt cười khổ, chỉ là một cái ôm, có nhất thiết phải như vậy không?
" Tôi đang rất lo lắng, anh có thể ôm tôi, vỗ về tôi được không? "
Khóe môi cậu giật liên hồi, cả kinh nhìn người đàn ông trước mặt.
Đã nói như vậy rồi mà anh ta còn giữ cái ý nghĩ đó trong đầu được sao?
Hai tay cậu run rẩy đưa lên, tiến tới ôm lấy Vỹ Đạt.
Hai đại nam nhân ôm nhau, còn ra thể thống gì nữa?
Nếu có người bắt gặp cảnh này, há chẳng phải Vương Xuân Thành đây sẽ thành một tiểu mỹ thụ trong mắt người đời sao?
Hai tay cậu vòng qua ôm lấy eo của Vỹ Đạt, cơ thể không ngừng run lên từng cơn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lục Y Y, anh xin lỗi em!!! Nhưng anh chắc chắn không phải gay, anh chỉ yêu mình em!!!
Chợt cậu bất động khi tay vừa chạm vào một thứ gì đó đằng sau lưng của Vỹ Đạt.
Một thứ rất cứng, hình chữ nhật và rất nhỏ!
Vỹ Đạt nói khẽ vào tai cậu.
" Đó là máy nghe lén. "
" Không chỉ có mỗi cái đó, mà xung quanh đây cũng đang có rất nhiều con mắt theo dõi tôi. "
" Anh hiểu tại sao tôi phải làm vậy rồi chứ? "
Vương Xuân Thành dường như đã hiểu được tình hình bây giờ của vị bác sĩ này, cậu thắc mắc hỏi lại.
" Sao anh không lấy nó ra? "
" Tên ngốc, đã nói rồi, ngoài cái máy này còn có nhiều người khác theo dõi tôi, lấy ra được sao? "
Vương Xuân Thành đanh mặt lại, thật sự cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại hỏi cái câu ngớ ngẩn đó.
Vỹ Đạt từ tốn đẩy cậu ra, chớp mắt một cái đã chạy mất dạng.
Xuân Thành trợn tròn mắt nhìn anh ta đang lao đầu về phía đi đến văn phòng của Trần Hạo, vài giây sau mới định thần lại được mà chạy theo.
Vỹ Đạt tông cửa chạy vào bên trong, hớt hải nói.
" Trần Gia Khánh! Mau đi cứu Chu Xuân Miên! Cô ấy đang gặp nguy hiểm! "
Gia Khánh nhíu chặt chân mày nhìn anh ta, sao lại có một tên gián điệp ngang bướng đến như vậy chứ?
Đã cố tình đuổi anh ta đi, sao bây giờ lại quay trở lại?
Xuân Thành lúc này cũng đã vào bên trong, vừa thở dốc vừa nhìn Vỹ Đạt bằng đôi mắt rực lửa.
Tên khốn! Chạy nhanh như thế thì ai mà đuổi kịp?!
Sau khi đã ổn định được hơi thở, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt khó hiểu của thiếu gia nhà mình.
Cậu không nói không rằng đến kéo hết những tấm màng che ở nơi cửa sổ, căn phòng phút chốc tối om.
Cậu lại đi đến bên công tắc bật đèn lên, căn phòng sáng trở lại.
Cậu nhìn Vỹ Đạt như ra hiệu một điều gì đó, anh ta hiểu ý liền đưa tay ra đằng sau lưng mình, lấy ra một khối hình chữ nhật với kích thước nhỏ bằng đầu ngón tay cái.
Cẩn thận đưa cho Vương Xuân Thành.
Cậu cầm lấy rồi mở cửa, nhẹ nhàng chôn xuống đất của một chậu hoa gần đó.
Xong xuôi tất cả, Vỹ Đạt mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nhìn Gia Khánh rồi cúi đầu dứt khoát.
" Cậu Khánh, xin lỗi! "
Anh từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy hành động kia của Vỹ Đạt lại càng thêm nghi hoặc.
" Có chuyện gì? "
" Tôi đã bị Diệp Lưu Xuân uy hiếp, bà ta ép tôi phải làm việc cho bà ta. "
Vỹ Đạt hai tay nắm chặt thành quyền, run rẩy kể hết mọi chuyện ngay từ lúc bắt đầu cho Gia Khánh nghe.
Chu Xuân Miên vốn là ân nhân của Vỹ Đạt và cả người mẹ già của anh, đáng lẽ anh phải trả ơn nhưng anh đã không làm như vậy, ngược lại còn ăn cháo đá bát!
Vào cái ngày Chu Xuân Miên sang Mỹ, một chàng trai trẻ đã tìm đến bệnh viện gặp anh, người đó không ai khác chính là Diệp Manh!
Hắn ta đến và gặp riêng Vỹ Đạt, nói rằng mẹ của anh đang nằm trong tay hắn, bảo anh phải làm theo những gì mà hắn sai bảo, nếu không mẹ anh sẽ chết!
Vỹ Đạt lúc đó thật sự rất sợ! Vừa sợ lại vừa thấy có lỗi đối với cô.
Anh có nhiệm vụ theo dõi Trần Gia Khánh, Trần Hạo, Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên, và đợi cho đến khi cô quay trở về nước, theo dõi luôn cả nhất cử nhất động của cô!
Bất cứ ai làm chuyện gì đều phải báo cáo cho Diệp Manh biết, chụp ảnh và ghi âm, mọi thứ đều phải đầy đủ và rõ ràng, nếu sai sót, mẹ anh sẽ bị hành hạ một cách dã man!
Xung quanh Vỹ Đạt đều là tai mắt mà Diệp Manh phái đến theo dõi anh, nếu anh có ý định chống đối, giết chết không tha!
Đương nhiên một mình Vỹ Đạt không thể nào theo dõi nhiều người cùng một lúc, vì vậy Diệp Manh cũng đã phái thêm một số người để thay anh làm việc đó.
Nhưng được một thời gian, hắn ta thấy việc này quá phức tạp, liền sai bảo anh lén lắp đặt camera, máy định vị và máy nghe lén vào xe của Chu Lực Vinh, lên trên người Thụy Mỹ Yên.
Những người còn lại như Trần Gia Khánh, Trần Hạo và cả cô, tất cả vẫn theo dõi như thường lệ.
Bởi vì cả Diệp Lưu Xuân và Diệp Manh biết rằng một khi bị cô hoặc Gia Khánh phát hiện, chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn!
Mưu kế tinh vi như vậy, thảo nào lại lừa được Chu Xuân Miên trong ngần ấy năm.
Hôm nay Diệp Manh bảo anh phải đến văn phòng của Trần Hạo tìm gặp Gia Khánh, tiết lộ nơi Chu Xuân Miên bị bắt đến, để bọn họ có thể đạt được ước nguyện, hại chết từng người từng người một trong kế hoạch họ đã bày ra.
" Hóa ra Diệp Manh luôn ở trong nước từ đó đến giờ. "
" Đúng, từ khi Chu Xuân Miên cưới Trần Hạo, hắn đã ở đây, không đi đâu cả. "
Gia Khánh thật không ngờ tới kế hoạch mà Diệp Lưu Xuân bày ra lại kinh khủng đến như vậy.
" Anh nói bà ta muốn giết hại những người trong kế hoạch của bà ta từ trước đến nay, vậy thì Thiên Vân có liên quan gì? "
Bà ta chỉ cho theo dõi Chu gia, Trần Hạo, Gia Khánh và Chu Xuân Miên, vậy thì Thiên Vân vốn không dính líu đến cớ sao lại...
Hinh Nhi lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Gia Khánh.
" Vì cô ta đã nhìn thấy cảnh Diệp Manh giết Thụy Mỹ Yên. "
Anh liền cảm thấy không đúng, liền nghi vấn.
" Nhưng Thụy Mỹ Yên bị sát hại trong rừng, Thiên Vân vào trong đó làm gì? "
Hinh Nhi cười khẩy một tiếng, nhướng mày nhìn Gia Khánh.
" Sao anh có thể chắc chắn bà ta bị hại ở trong rừng? "
[......]
Vương Xuân Thành đi cạnh Hứa Vỹ Đạt, mắt vẫn điềm tĩnh nhìn về phía trước, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Vỹ Đạt đương nhiên trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ tiếc cũng do tình thế bắt buộc nên anh ta phải làm những việc này.
Anh ta thật sự theo phe của Diệp Lưu Xuân, nhưng anh ta nào muốn như vậy?
Diệp Lưu Xuân, bà ta không bằng loài cầm thú! Ép anh đến đường cùng, bắt anh phải hại chính ân nhân từng cứu mạng mình!
Bà ta bắt đi người mẹ già của anh, nói nếu không làm theo lời bà ta, mẹ của anh sẽ phải đi chầu Diêm vương!
Vỹ Đạt liếc nhìn chàng trai bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch.
" Trợ lý Vương, anh có thể ôm tôi không? "
Vương Xuân Thành đen mặt, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
Đang nói chuyện nghiêm túc, tại sao cái tên này lại muốn ôm ấp nhau chứ?
Cậu đánh giá sơ lược Vỹ Đạt từ trên xuống, thật không thể nhìn ra được vị bác sĩ này lại là gay?
Xuân Thành khuôn mặt có chút ửng hồng, ho khan vài tiếng rồi nghiêm túc nhìn bác sĩ Hứa.
" Hứa Vỹ Đạt, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh. "
Vỹ Đạt cười khổ, chỉ là một cái ôm, có nhất thiết phải như vậy không?
" Tôi đang rất lo lắng, anh có thể ôm tôi, vỗ về tôi được không? "
Khóe môi cậu giật liên hồi, cả kinh nhìn người đàn ông trước mặt.
Đã nói như vậy rồi mà anh ta còn giữ cái ý nghĩ đó trong đầu được sao?
Hai tay cậu run rẩy đưa lên, tiến tới ôm lấy Vỹ Đạt.
Hai đại nam nhân ôm nhau, còn ra thể thống gì nữa?
Nếu có người bắt gặp cảnh này, há chẳng phải Vương Xuân Thành đây sẽ thành một tiểu mỹ thụ trong mắt người đời sao?
Hai tay cậu vòng qua ôm lấy eo của Vỹ Đạt, cơ thể không ngừng run lên từng cơn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lục Y Y, anh xin lỗi em!!! Nhưng anh chắc chắn không phải gay, anh chỉ yêu mình em!!!
Chợt cậu bất động khi tay vừa chạm vào một thứ gì đó đằng sau lưng của Vỹ Đạt.
Một thứ rất cứng, hình chữ nhật và rất nhỏ!
Vỹ Đạt nói khẽ vào tai cậu.
" Đó là máy nghe lén. "
" Không chỉ có mỗi cái đó, mà xung quanh đây cũng đang có rất nhiều con mắt theo dõi tôi. "
" Anh hiểu tại sao tôi phải làm vậy rồi chứ? "
Vương Xuân Thành dường như đã hiểu được tình hình bây giờ của vị bác sĩ này, cậu thắc mắc hỏi lại.
" Sao anh không lấy nó ra? "
" Tên ngốc, đã nói rồi, ngoài cái máy này còn có nhiều người khác theo dõi tôi, lấy ra được sao? "
Vương Xuân Thành đanh mặt lại, thật sự cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại hỏi cái câu ngớ ngẩn đó.
Vỹ Đạt từ tốn đẩy cậu ra, chớp mắt một cái đã chạy mất dạng.
Xuân Thành trợn tròn mắt nhìn anh ta đang lao đầu về phía đi đến văn phòng của Trần Hạo, vài giây sau mới định thần lại được mà chạy theo.
Vỹ Đạt tông cửa chạy vào bên trong, hớt hải nói.
" Trần Gia Khánh! Mau đi cứu Chu Xuân Miên! Cô ấy đang gặp nguy hiểm! "
Gia Khánh nhíu chặt chân mày nhìn anh ta, sao lại có một tên gián điệp ngang bướng đến như vậy chứ?
Đã cố tình đuổi anh ta đi, sao bây giờ lại quay trở lại?
Xuân Thành lúc này cũng đã vào bên trong, vừa thở dốc vừa nhìn Vỹ Đạt bằng đôi mắt rực lửa.
Tên khốn! Chạy nhanh như thế thì ai mà đuổi kịp?!
Sau khi đã ổn định được hơi thở, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt khó hiểu của thiếu gia nhà mình.
Cậu không nói không rằng đến kéo hết những tấm màng che ở nơi cửa sổ, căn phòng phút chốc tối om.
Cậu lại đi đến bên công tắc bật đèn lên, căn phòng sáng trở lại.
Cậu nhìn Vỹ Đạt như ra hiệu một điều gì đó, anh ta hiểu ý liền đưa tay ra đằng sau lưng mình, lấy ra một khối hình chữ nhật với kích thước nhỏ bằng đầu ngón tay cái.
Cẩn thận đưa cho Vương Xuân Thành.
Cậu cầm lấy rồi mở cửa, nhẹ nhàng chôn xuống đất của một chậu hoa gần đó.
Xong xuôi tất cả, Vỹ Đạt mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nhìn Gia Khánh rồi cúi đầu dứt khoát.
" Cậu Khánh, xin lỗi! "
Anh từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy hành động kia của Vỹ Đạt lại càng thêm nghi hoặc.
" Có chuyện gì? "
" Tôi đã bị Diệp Lưu Xuân uy hiếp, bà ta ép tôi phải làm việc cho bà ta. "
Vỹ Đạt hai tay nắm chặt thành quyền, run rẩy kể hết mọi chuyện ngay từ lúc bắt đầu cho Gia Khánh nghe.
Chu Xuân Miên vốn là ân nhân của Vỹ Đạt và cả người mẹ già của anh, đáng lẽ anh phải trả ơn nhưng anh đã không làm như vậy, ngược lại còn ăn cháo đá bát!
Vào cái ngày Chu Xuân Miên sang Mỹ, một chàng trai trẻ đã tìm đến bệnh viện gặp anh, người đó không ai khác chính là Diệp Manh!
Hắn ta đến và gặp riêng Vỹ Đạt, nói rằng mẹ của anh đang nằm trong tay hắn, bảo anh phải làm theo những gì mà hắn sai bảo, nếu không mẹ anh sẽ chết!
Vỹ Đạt lúc đó thật sự rất sợ! Vừa sợ lại vừa thấy có lỗi đối với cô.
Anh có nhiệm vụ theo dõi Trần Gia Khánh, Trần Hạo, Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên, và đợi cho đến khi cô quay trở về nước, theo dõi luôn cả nhất cử nhất động của cô!
Bất cứ ai làm chuyện gì đều phải báo cáo cho Diệp Manh biết, chụp ảnh và ghi âm, mọi thứ đều phải đầy đủ và rõ ràng, nếu sai sót, mẹ anh sẽ bị hành hạ một cách dã man!
Xung quanh Vỹ Đạt đều là tai mắt mà Diệp Manh phái đến theo dõi anh, nếu anh có ý định chống đối, giết chết không tha!
Đương nhiên một mình Vỹ Đạt không thể nào theo dõi nhiều người cùng một lúc, vì vậy Diệp Manh cũng đã phái thêm một số người để thay anh làm việc đó.
Nhưng được một thời gian, hắn ta thấy việc này quá phức tạp, liền sai bảo anh lén lắp đặt camera, máy định vị và máy nghe lén vào xe của Chu Lực Vinh, lên trên người Thụy Mỹ Yên.
Những người còn lại như Trần Gia Khánh, Trần Hạo và cả cô, tất cả vẫn theo dõi như thường lệ.
Bởi vì cả Diệp Lưu Xuân và Diệp Manh biết rằng một khi bị cô hoặc Gia Khánh phát hiện, chắc chắn sẽ bị bại lộ hoàn toàn!
Mưu kế tinh vi như vậy, thảo nào lại lừa được Chu Xuân Miên trong ngần ấy năm.
Hôm nay Diệp Manh bảo anh phải đến văn phòng của Trần Hạo tìm gặp Gia Khánh, tiết lộ nơi Chu Xuân Miên bị bắt đến, để bọn họ có thể đạt được ước nguyện, hại chết từng người từng người một trong kế hoạch họ đã bày ra.
" Hóa ra Diệp Manh luôn ở trong nước từ đó đến giờ. "
" Đúng, từ khi Chu Xuân Miên cưới Trần Hạo, hắn đã ở đây, không đi đâu cả. "
Gia Khánh thật không ngờ tới kế hoạch mà Diệp Lưu Xuân bày ra lại kinh khủng đến như vậy.
" Anh nói bà ta muốn giết hại những người trong kế hoạch của bà ta từ trước đến nay, vậy thì Thiên Vân có liên quan gì? "
Bà ta chỉ cho theo dõi Chu gia, Trần Hạo, Gia Khánh và Chu Xuân Miên, vậy thì Thiên Vân vốn không dính líu đến cớ sao lại...
Hinh Nhi lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Gia Khánh.
" Vì cô ta đã nhìn thấy cảnh Diệp Manh giết Thụy Mỹ Yên. "
Anh liền cảm thấy không đúng, liền nghi vấn.
" Nhưng Thụy Mỹ Yên bị sát hại trong rừng, Thiên Vân vào trong đó làm gì? "
Hinh Nhi cười khẩy một tiếng, nhướng mày nhìn Gia Khánh.
" Sao anh có thể chắc chắn bà ta bị hại ở trong rừng? "
[......]
Bình luận facebook