Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Tại sao phải tàn nhẫn đến mức này?
Gia Khánh vừa gục xuống, Trần Hạo đã bị Vương Xuân Thành khống chế, khóa hai tay đằng sau lưng hắn.
Cảnh sát núp gần đó cũng bắt đầu chĩa súng về phía Trần Hạo, khuôn mặt hiện rõ sự bất ngờ.
Trần Hạo khóe môi khẽ nhếch, hắn bật cười ngạo nghễ.
" Lũ ngu xuẩn! "
Chu Xuân Miên chạy đến bên cạnh anh, ôm anh vào trong lòng.
Máu của Gia Khánh chảy ra rất nhiều, cô luống cuống tìm cách để cầm máu giúp anh.
Khuôn mặt xinh đẹp lấm lem nước mắt, cô thút thít lên tiếng.
" Em ra lệnh cho anh không được có mệnh hệ gì! "
Gia Khánh cười trừ, tay run run đưa lên lau đi những giọt nước mắt của cô.
" Trước khi chết mà gặp được em, anh mãn nguyện lắm rồi! "
Cô lập tức lắc đầu lia lịa, nấc lên từng cơn.
" Không...Anh sẽ không chết..."
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, tiếng khóc lại càng thương tâm hơn.
" Anh lạnh quá..."
Cô nghe thấy thế liền ôm chặt anh hơn, đôi môi run rẩy hôn nhẹ lên trán anh.
" Em sẽ bảo vệ anh, anh sẽ không sao hết! "
Gia Khánh cười cười, sự hạnh phúc len lỏi bên trong anh, giờ phút này anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Sống một cuộc sống có cô bên cạnh, anh rất hạnh phúc, hài lòng vì điều mà ông Trời đã ban tặng cho anh.
Ban tặng cho anh một người phụ nữ tốt nhất trên đời này.
Xuân Thành nhìn cảnh tượng vô cùng bi ai trước mặt liền lắc đầu ngao ngán.
Cậu vội lên tiếng.
" Hai người có thể ngưng được rồi, cần gì phải diễn lố như vậy? "
Chu Xuân Miên nghe xong liền đập một cái thật mạnh vào ngực anh.
" Đúng đấy, anh diễn lố quá rồi! "
Gia Khánh xuýt xoa vì đau, ôm ngực mà bò dậy.
Trần Hạo trợn tròn mắt nhìn anh, cơ hồ như vẫn chưa hiểu được chuyện vừa xảy ra.
Gì mà diễn kịch? Tại sao Gia Khánh lại trở lại bình thường rồi? Hắn rõ ràng đã bắn súng vào người anh, đáng lý ra anh phải chết chứ?
Cô tiến tới đứng trước mặt Trần Hạo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Lúc này những lời nói của Vỹ Đạt vẫn còn lẩn quẩn bên tai cô.
" Tí nữa gặp Gia Khánh, cô hãy cùng đóng một vở kịch với anh ấy! "
" Đóng kịch? Để làm gì? "
" Đương nhiên là để vạch trần bộ mặt thật của Trần Hạo. "
Chỉ vừa nghe đến đây cô đã biết Trần Hạo từ trước đến nay vẫn luôn diễn tuồng, chưa một câu nào của hắn là thật lòng.
Cô đã từng nhắc nhở Gia Khánh, hãy cảnh giác với hắn, nhưng anh lại quá ngây thơ mà tin tưởng hắn.
Nếu không có Hinh Nhi nói ra sự thật, e là ngày hôm nay anh đã chết thật rồi!
Khi ở trong văn phòng của Trần Hạo, anh sốt sắng nhìn Hinh Nhi.
" Kế hoạch mà cô nói, rốt cuộc là như thế nào? "
Hinh Nhi chồm người lên phía trước, đưa tay ra hiệu cho Gia Khánh lại gần để nói gì đó.
" Nơi này có máy nghe lén. "
Anh chau mày, vẻ mặt thoáng qua sự bất ngờ rồi lại bình tĩnh như phút ban đầu.
" Tôi đói rồi, chúng ta nên đi ăn chút gì đó nhỉ? "
Gia Khánh nói rồi liền đi ra ngoài trước, Vỹ Đạt cùng Vương Xuân Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Tình cảnh như bây giờ mà anh cũng có thể ung dung ăn uống sao?
Anh dẫn theo đám người đi tới nhà kho của công ty, khi đã xác định chắc chắn không có người đi theo, anh mới dám hỏi chuyện Hinh Nhi.
" Vì sao cô biết ở trong đó có máy nghe lén? "
Hinh Nhi đương nhiên biết, bởi vì từ trước đến nay nhiệm vụ mà Chu Xuân Miên giao cho cô là theo dõi Trần Hạo.
Cô vẫn luôn theo dõi hắn từng giây từng phút, mọi hành động của hắn cô đều nắm rõ.
Trần Hạo trước đây vốn là một kẻ độc ác, hắn luôn mang một suy nghĩ trong đầu là phải diệt trừ được Chu Xuân Miên.
Khi nghe tin cô đã chết, hắn vui mừng khôn xiết, nhưng đến khi cô quay trở về với thân phận Bella chủ tịch tập đoàn MK, hắn đã có ý đồ xấu với cô. Vào cái hôm hắn bắt cóc cô, chủ yếu là muốn cưỡng hiếp cô, muốn cô trở thành của hắn, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo bên vai phải của cô, hắn như muốn bật ngửa!
Chu Xuân Miên, vợ cũ của hắn cũng có một vết sẹo tương tự!
Nghĩ kĩ lại thì Gia Khánh thân thiết với cô như vậy, quả là có điều bất thường!
Từ trước đến giờ, ngoài Chu Xuân Miên thì Gia Khánh hoàn toàn không để bất cứ một người phụ nữ nào vào trong mắt.
Thời điểm đó hắn đã chắc chắn được Bella này chính là Chu Xuân Miên! Cô chưa hề chết!
Khi cô cắt đứt hợp đồng với công ty hắn, hắn như muốn phát điên! Hắn muốn cô phải thân bại danh liệt! Hắn muốn cô phải chết!
Hắn đến nhờ Chu Lực Vinh giúp đỡ là thật, nhưng rồi khi thấy cô đối đầu với ông ta, hắn lại nảy ra một kế hoạch.
Hắn bắt Chu Lực Vinh cho cô, làm cô và Gia Khánh tin tưởng hắn, đợi khi có cơ hội sẽ diệt trừ cả hai!
Suy cho cùng điều mà hắn muốn làm nhất trong cuộc đời này vẫn là giết chết cô, và cả người em trai của hắn, Trần Gia Khánh!
Khi cô chạy đến bên Gia Khánh, thấy đằng sau lưng anh là Trần Hạo đang chuẩn bị nổ súng, cô liền hiểu ngay "vở kịch" mà Vỹ Đạt nói là ý gì.
Chu Xuân Miên nhếch môi, khinh bỉ nhìn Trần Hạo.
" Không ngờ tới, đúng chứ? "
" T...chuyện gì thế này?! "
Gia Khánh cũng từ tốn bước đến trước mặt hắn, đôi mắt nâu trầm ngập tràn sự thất vọng.
" Anh trai, anh làm tôi đau quá. "
" Mày...tại sao mày...Mày bị bắn, còn chảy máu cơ mà! "
" Máu? Ý anh nói là..."
Gia Khánh luồng tay ra đằng sau lưng mình, lấy ra một bịch gì đó màu đỏ, giơ ra trước mặt hắn.
" Ngửi đi. "
Trần Hạo nhíu mày, mùi tanh tưởi của máu xộc thẳng vào mũi hắn.
Hắn cả kinh nhìn anh.
" Máu gà?! "
Hắn vừa nói xong, đằng sau lưng phát ra những tiếng bước chân dồn dập.
Quay lại nhìn đã thấy Diệp Lưu Xuân cùng Diệp Manh và những tên tay sai của mình chạy đến.
Giọng nói chua ngoa của bà ta vang lên.
" Đầu hàng hết đi, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. "
Lực lượng cảnh sát bắt đầu cảnh giác nhìn bà ta, súng đã được lên nòng, một khi bà ta manh động đồng nghĩa với việc đạn sẽ được bắn ra, mục tiêu hướng thẳng về phía bà.
Gia Khánh che chắn cẩn thận cho cô, người bà ta nhắm đến không ai khác ngoài cô.
Nhưng Chu Xuân Miên biết rõ, giờ phút này cô không còn là kẻ duy nhất bà ta muốn giết nữa, mà là tất cả những người ở đây đều phải chết!
Bên phía bà ta có kha khá người, tên nào cũng đều mang trên tay một khẩu súng, chỉ cần bà ta ra lệnh, bọn họ sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Tình thế này đây đang rất căng thẳng!
Vương Xuân Thành tay giữ chặt Trần Hạo, sợ ngộ nhỡ sơ suất một tí, hắn có thể trốn thoát và làm loạn bất cứ lúc nào!
Tuy hắn không theo phe của Diệp Lưu Xuân nhưng thời khắc này chỉ có bà ta là cùng chí hướng với hắn, chính là giết Chu Xuân Miên và Trần Gia Khánh!
Một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, cả đám người giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nổ đó.
Căn biệt thự đằng xa từ từ sụp đổ trước mắt Diệp Lưu Xuân, đôi mắt sắc sảo chợt thoáng qua sự hoảng hốt.
Ai? Là ai đã cho nổ căn biệt thự ấy?
Chợt một chiếc xe lao vụt tới như muốn đâm thẳng vào Diệp Lưu Xuân, bà ta hét lên một tiếng.
" Bắn! "
Bên phía các cảnh sát thấy vậy liền nổ súng bắn gục hết những tên bên phe bà, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Diệp Manh bảo vệ người mẹ của mình, ôm chầm lấy bà, dùng thân mình che chắn không cho một viên đạn nào có thể bắn trúng bà.
Quả là mẹ con tình thương mến thương!
Trước khi phe của bà ta bị hạ gục hết hoàn toàn thì cũng đã bắn được vào chiếc xe đang chạy tới, suýt nữa chiếc xe kia đã nổ tung, cũng may Vỹ Đạt mạng lớn, không ảnh hưởng gì mấy!
Tiếng súng ngừng hẳn, không gian trở nên im bặt.
Chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Diệp đang run rẩy ôm lấy nhau, xung quanh họ là các tên tay sai đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Vỹ Đạt dừng xe, đi tới đứng bên cạnh Gia Khánh.
" Cũng may anh bảo Hinh Nhi tới cứu, không là tôi đã đi chầu diêm vương rồi! "
" Hinh Nhi đâu? "
" Không biết, sau khi cứu tôi thì cô ấy cũng đi mất tiêu. "
Chu Xuân Miên chợt dấy lên một cảm giác lo lắng, bất an.
Hinh Nhi sẽ không làm điều gì dại dột, đúng chứ?
Diệp Manh nhìn người phụ nữ trung niên trong lòng, thở dài thành tiếng.
Cớ sao bà lại thành ra như vậy? Chỉ vì một người đàn ông mà đánh mất cả lý trí?
Diệp Manh buông bà ra, quay sang nhìn về phía Gia Khánh.
Cảnh sát núp gần đó cũng bắt đầu chĩa súng về phía Trần Hạo, khuôn mặt hiện rõ sự bất ngờ.
Trần Hạo khóe môi khẽ nhếch, hắn bật cười ngạo nghễ.
" Lũ ngu xuẩn! "
Chu Xuân Miên chạy đến bên cạnh anh, ôm anh vào trong lòng.
Máu của Gia Khánh chảy ra rất nhiều, cô luống cuống tìm cách để cầm máu giúp anh.
Khuôn mặt xinh đẹp lấm lem nước mắt, cô thút thít lên tiếng.
" Em ra lệnh cho anh không được có mệnh hệ gì! "
Gia Khánh cười trừ, tay run run đưa lên lau đi những giọt nước mắt của cô.
" Trước khi chết mà gặp được em, anh mãn nguyện lắm rồi! "
Cô lập tức lắc đầu lia lịa, nấc lên từng cơn.
" Không...Anh sẽ không chết..."
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, tiếng khóc lại càng thương tâm hơn.
" Anh lạnh quá..."
Cô nghe thấy thế liền ôm chặt anh hơn, đôi môi run rẩy hôn nhẹ lên trán anh.
" Em sẽ bảo vệ anh, anh sẽ không sao hết! "
Gia Khánh cười cười, sự hạnh phúc len lỏi bên trong anh, giờ phút này anh cảm thấy rất mãn nguyện.
Sống một cuộc sống có cô bên cạnh, anh rất hạnh phúc, hài lòng vì điều mà ông Trời đã ban tặng cho anh.
Ban tặng cho anh một người phụ nữ tốt nhất trên đời này.
Xuân Thành nhìn cảnh tượng vô cùng bi ai trước mặt liền lắc đầu ngao ngán.
Cậu vội lên tiếng.
" Hai người có thể ngưng được rồi, cần gì phải diễn lố như vậy? "
Chu Xuân Miên nghe xong liền đập một cái thật mạnh vào ngực anh.
" Đúng đấy, anh diễn lố quá rồi! "
Gia Khánh xuýt xoa vì đau, ôm ngực mà bò dậy.
Trần Hạo trợn tròn mắt nhìn anh, cơ hồ như vẫn chưa hiểu được chuyện vừa xảy ra.
Gì mà diễn kịch? Tại sao Gia Khánh lại trở lại bình thường rồi? Hắn rõ ràng đã bắn súng vào người anh, đáng lý ra anh phải chết chứ?
Cô tiến tới đứng trước mặt Trần Hạo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Lúc này những lời nói của Vỹ Đạt vẫn còn lẩn quẩn bên tai cô.
" Tí nữa gặp Gia Khánh, cô hãy cùng đóng một vở kịch với anh ấy! "
" Đóng kịch? Để làm gì? "
" Đương nhiên là để vạch trần bộ mặt thật của Trần Hạo. "
Chỉ vừa nghe đến đây cô đã biết Trần Hạo từ trước đến nay vẫn luôn diễn tuồng, chưa một câu nào của hắn là thật lòng.
Cô đã từng nhắc nhở Gia Khánh, hãy cảnh giác với hắn, nhưng anh lại quá ngây thơ mà tin tưởng hắn.
Nếu không có Hinh Nhi nói ra sự thật, e là ngày hôm nay anh đã chết thật rồi!
Khi ở trong văn phòng của Trần Hạo, anh sốt sắng nhìn Hinh Nhi.
" Kế hoạch mà cô nói, rốt cuộc là như thế nào? "
Hinh Nhi chồm người lên phía trước, đưa tay ra hiệu cho Gia Khánh lại gần để nói gì đó.
" Nơi này có máy nghe lén. "
Anh chau mày, vẻ mặt thoáng qua sự bất ngờ rồi lại bình tĩnh như phút ban đầu.
" Tôi đói rồi, chúng ta nên đi ăn chút gì đó nhỉ? "
Gia Khánh nói rồi liền đi ra ngoài trước, Vỹ Đạt cùng Vương Xuân Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo.
Tình cảnh như bây giờ mà anh cũng có thể ung dung ăn uống sao?
Anh dẫn theo đám người đi tới nhà kho của công ty, khi đã xác định chắc chắn không có người đi theo, anh mới dám hỏi chuyện Hinh Nhi.
" Vì sao cô biết ở trong đó có máy nghe lén? "
Hinh Nhi đương nhiên biết, bởi vì từ trước đến nay nhiệm vụ mà Chu Xuân Miên giao cho cô là theo dõi Trần Hạo.
Cô vẫn luôn theo dõi hắn từng giây từng phút, mọi hành động của hắn cô đều nắm rõ.
Trần Hạo trước đây vốn là một kẻ độc ác, hắn luôn mang một suy nghĩ trong đầu là phải diệt trừ được Chu Xuân Miên.
Khi nghe tin cô đã chết, hắn vui mừng khôn xiết, nhưng đến khi cô quay trở về với thân phận Bella chủ tịch tập đoàn MK, hắn đã có ý đồ xấu với cô. Vào cái hôm hắn bắt cóc cô, chủ yếu là muốn cưỡng hiếp cô, muốn cô trở thành của hắn, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo bên vai phải của cô, hắn như muốn bật ngửa!
Chu Xuân Miên, vợ cũ của hắn cũng có một vết sẹo tương tự!
Nghĩ kĩ lại thì Gia Khánh thân thiết với cô như vậy, quả là có điều bất thường!
Từ trước đến giờ, ngoài Chu Xuân Miên thì Gia Khánh hoàn toàn không để bất cứ một người phụ nữ nào vào trong mắt.
Thời điểm đó hắn đã chắc chắn được Bella này chính là Chu Xuân Miên! Cô chưa hề chết!
Khi cô cắt đứt hợp đồng với công ty hắn, hắn như muốn phát điên! Hắn muốn cô phải thân bại danh liệt! Hắn muốn cô phải chết!
Hắn đến nhờ Chu Lực Vinh giúp đỡ là thật, nhưng rồi khi thấy cô đối đầu với ông ta, hắn lại nảy ra một kế hoạch.
Hắn bắt Chu Lực Vinh cho cô, làm cô và Gia Khánh tin tưởng hắn, đợi khi có cơ hội sẽ diệt trừ cả hai!
Suy cho cùng điều mà hắn muốn làm nhất trong cuộc đời này vẫn là giết chết cô, và cả người em trai của hắn, Trần Gia Khánh!
Khi cô chạy đến bên Gia Khánh, thấy đằng sau lưng anh là Trần Hạo đang chuẩn bị nổ súng, cô liền hiểu ngay "vở kịch" mà Vỹ Đạt nói là ý gì.
Chu Xuân Miên nhếch môi, khinh bỉ nhìn Trần Hạo.
" Không ngờ tới, đúng chứ? "
" T...chuyện gì thế này?! "
Gia Khánh cũng từ tốn bước đến trước mặt hắn, đôi mắt nâu trầm ngập tràn sự thất vọng.
" Anh trai, anh làm tôi đau quá. "
" Mày...tại sao mày...Mày bị bắn, còn chảy máu cơ mà! "
" Máu? Ý anh nói là..."
Gia Khánh luồng tay ra đằng sau lưng mình, lấy ra một bịch gì đó màu đỏ, giơ ra trước mặt hắn.
" Ngửi đi. "
Trần Hạo nhíu mày, mùi tanh tưởi của máu xộc thẳng vào mũi hắn.
Hắn cả kinh nhìn anh.
" Máu gà?! "
Hắn vừa nói xong, đằng sau lưng phát ra những tiếng bước chân dồn dập.
Quay lại nhìn đã thấy Diệp Lưu Xuân cùng Diệp Manh và những tên tay sai của mình chạy đến.
Giọng nói chua ngoa của bà ta vang lên.
" Đầu hàng hết đi, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. "
Lực lượng cảnh sát bắt đầu cảnh giác nhìn bà ta, súng đã được lên nòng, một khi bà ta manh động đồng nghĩa với việc đạn sẽ được bắn ra, mục tiêu hướng thẳng về phía bà.
Gia Khánh che chắn cẩn thận cho cô, người bà ta nhắm đến không ai khác ngoài cô.
Nhưng Chu Xuân Miên biết rõ, giờ phút này cô không còn là kẻ duy nhất bà ta muốn giết nữa, mà là tất cả những người ở đây đều phải chết!
Bên phía bà ta có kha khá người, tên nào cũng đều mang trên tay một khẩu súng, chỉ cần bà ta ra lệnh, bọn họ sẽ xông lên bất cứ lúc nào.
Tình thế này đây đang rất căng thẳng!
Vương Xuân Thành tay giữ chặt Trần Hạo, sợ ngộ nhỡ sơ suất một tí, hắn có thể trốn thoát và làm loạn bất cứ lúc nào!
Tuy hắn không theo phe của Diệp Lưu Xuân nhưng thời khắc này chỉ có bà ta là cùng chí hướng với hắn, chính là giết Chu Xuân Miên và Trần Gia Khánh!
Một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, cả đám người giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nổ đó.
Căn biệt thự đằng xa từ từ sụp đổ trước mắt Diệp Lưu Xuân, đôi mắt sắc sảo chợt thoáng qua sự hoảng hốt.
Ai? Là ai đã cho nổ căn biệt thự ấy?
Chợt một chiếc xe lao vụt tới như muốn đâm thẳng vào Diệp Lưu Xuân, bà ta hét lên một tiếng.
" Bắn! "
Bên phía các cảnh sát thấy vậy liền nổ súng bắn gục hết những tên bên phe bà, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Diệp Manh bảo vệ người mẹ của mình, ôm chầm lấy bà, dùng thân mình che chắn không cho một viên đạn nào có thể bắn trúng bà.
Quả là mẹ con tình thương mến thương!
Trước khi phe của bà ta bị hạ gục hết hoàn toàn thì cũng đã bắn được vào chiếc xe đang chạy tới, suýt nữa chiếc xe kia đã nổ tung, cũng may Vỹ Đạt mạng lớn, không ảnh hưởng gì mấy!
Tiếng súng ngừng hẳn, không gian trở nên im bặt.
Chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Diệp đang run rẩy ôm lấy nhau, xung quanh họ là các tên tay sai đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Vỹ Đạt dừng xe, đi tới đứng bên cạnh Gia Khánh.
" Cũng may anh bảo Hinh Nhi tới cứu, không là tôi đã đi chầu diêm vương rồi! "
" Hinh Nhi đâu? "
" Không biết, sau khi cứu tôi thì cô ấy cũng đi mất tiêu. "
Chu Xuân Miên chợt dấy lên một cảm giác lo lắng, bất an.
Hinh Nhi sẽ không làm điều gì dại dột, đúng chứ?
Diệp Manh nhìn người phụ nữ trung niên trong lòng, thở dài thành tiếng.
Cớ sao bà lại thành ra như vậy? Chỉ vì một người đàn ông mà đánh mất cả lý trí?
Diệp Manh buông bà ra, quay sang nhìn về phía Gia Khánh.
Bình luận facebook