Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Ngoại truyện (H+): Một đời dang dở
Vừa về đến nhà, Gia Khánh lập tức kéo cô vào phòng, đẩy mạnh cô xuống giường, động thái gấp gáp hơn bao giờ hết.
Anh cởi phăng đi chiếc váy cưới rườm rà của cô, rồi lại nhanh chóng cởi đi chiếc áo sơ mi trắng trên người.
Đôi môi mỏng bạc chiếm gọn lấy đôi môi anh đào của cô, cắn mút hút hết mật ngọt nơi khoang miệng, cái lưỡi không xương luồn lách vào bên trong, quấn quýt lấy cái lưỡi mẫn cảm của cô không rời.
Từ bao giờ trên người cả hai đã không còn một mảnh vải che thân.
Tay anh bắt đầu làm loạn trên bầu ngực trắng nõn đẹp đẽ của cô, những ngón tay dài xoa nắn nhũ hoa.
Cảm giác lâng lâng nơi đầu ngực khiến cô không kiềm được mà rên lên thành tiếng.
Cơ thể bắt đầu nóng ran, đôi môi bị anh dày vò gần như sưng đỏ lên.
" Ưm..."
Gia Khánh luyến tiếc rời môi cô, để hiện ra một sợi chỉ mỏng bạc nối tiếp khuôn miệng của cả hai.
Anh hôn xuống cổ cô, để lại những dấu cắn ửng đỏ, rồi lại di chuyển xuống một chút, ngậm lấy một bên gò bông của cô.
" A.."
Những tiếng rên rỉ yêu kiều của cô đang càng khiến ai kia sắp không trụ nổi, hành động lại càng gấp gáp và mạnh bạo hơn.
Anh chơi đùa với đôi gò bông của cô một cách say mê hứng thú, tiếng ngâm vang lên thật quyến rũ và xao xuyến lòng người.
Anh dùng tay tách hai chân cô ra, lộ ra nơi cơ mật ướt át.
Anh nhìn chăm chăm vào đó, khiến cô ngại đến đỏ cả mặt, uốn éo thân mình nức nở lên tiếng.
" Đừng nhìn nữa..."
Hành động lời nói kia của cô trông rất đáng yêu, khiến ai kia dường như càng thêm dục vọng trong người.
Anh đưa tay sờ vào nơi cơ mật kia, hung hãn thục mạnh hai ngón tay vào đó.
Cô cong người, miệng không ngừng rên rỉ.
" A...ư...đau..."
Hai ngón tay hư hỏng kia ra vào liên tục trong cô, đôi mắt anh chứa đầy sự thèm khát nhìn khuôn mặt xinh đẹp trông có vẻ như đang hưởng thụ của cô.
Cảm giác bên trong cô đang hút chặt lấy tay mình, anh dừng lại, rút tay khỏi nơi ướt át đó.
Cảm thấy được sự trống rỗng kia, cô khó chịu mà uốn éo, e thẹn lên tiếng.
" Em muốn nữa..."
Anh cong môi cười nham hiểm, vật dưới thân đã kiềm chế từ nãy đến giờ, bây giờ nếu không được "ăn" có lẽ nó sẽ phát điên mất...
Anh cọ xát "thằng nhỏ" của mình trước nơi cơ mật đẫm nước kia, dù đã không thể chịu nổi nữa nhưng anh vẫn ma rãnh nhìn cô.
" Bé con, mau cầu xin anh. "
Chu Xuân Miên đầu óc đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì ngoài việc muốn thứ đó của anh lấp đầy trong cô, nghe anh ra lệnh như vậy cô không do dự mà nức nở cầu xin.
" Xin anh...Cho nó vào đi...ưm.."
" Cho gì vào cơ? "
" Cái đó...của anh..."
Cô vừa nói vừa uốn éo thân mình, vật dưới thân cũng vì vậy mà đi vào.
Anh mạnh bạo thúc một cái, vật cứng nhắc kia đã vào sâu trong cô.
" A...."
Cô bấu chặt vào ga giường, trên trán đã đẫm mồ hôi, phía dưới truyền đến một cảm giác sung sướng đến lạ.
Bên trong cô cuốn chặt lấy anh, khiến anh lâng lâng cả người.
" Tiểu Chu...bên trong em ấm quá! "
Anh thở dốc, bên dưới bắt đầu chuyển động.
Mỗi lần di chuyển là mỗi lần sự sung sướng kia lại lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh không muốn dừng lại một giây phút nào.
Anh ra vào trong cô một cách mạnh bạo, đôi môi lại chiếm lấy môi cô một lần nữa.
" Ưm...a..."
Căn phòng nhỏ tràn ngập cảnh xuân ướt át cùng tiếng thở dốc đầy nam tính của anh và tiếng rên yêu kiều của cô, cùng tiếng ngâm đầy sức gợi tình.
" Ha...bé con...anh sắp..."
Bên dưới lại càng chuyển động dữ dội hơn, cảm nhận được bên trong cô cũng đang bóp chặt lấy mình, anh không kiềm được nữa!
" Hự! "
Anh cúi người ôm chặt lấy cô, cơ thể nam tính run lên một cái, bên dưới thân cô đã đón nhận hết thảy những tinh hoa của anh.
Mắt cô nhắm hờ, hơi thở vẫn chưa thể ổn định được.
Anh liếc nhìn sang phía cô, khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút sắc tình kia của cô khiến bên dưới anh lại ngóc đầu lần nữa.
Cảm nhận được hơi nóng bên trong mình, cô bất giác khẽ la lên.
" A...Lấy nó ra..."
Gia Khánh cười cười, đắc ý hỏi lại.
" Em chắc chứ? "
Không để cô kịp trả lời, anh liền rút vật kia ra khỏi người cô, thay vào đó lại kéo cô ngồi dậy, đặt cô lên trên người mình, vật dưới thân một lần nữa vào bên trong.
" Nào...di chuyển hông của em. "
Cô ngoan ngoãn nghe lời, hông bắt đầu di chuyển lên xuống.
Cảm giác tê dại sung sướng khiến anh bất giác rên lên, anh thở dốc nhìn cô gái trước mặt.
" Ha...a...đúng rồi...cứ tiếp tục như vậy đi. "
Hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, dùng sức giúp cô di chuyển nhanh hơn.
Chỉ vừa mới ra, "cô bé" của cô đương nhiên sẽ rất nhạy cảm, bây giờ lại "cưỡi" Gia Khánh như thế này, cô chịu không nổi mất!
" Ư...Khánh...em..."
Càng nói, hông của cô lại tự động chuyển động mạnh mẽ hơn, Gia Khánh hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
" A...Tiểu Chu..."
" Khánh...Em yêu anh...ưm..."
" Ha! "
Một lần nữa, bên dưới cô được lấp đầy **** **** của anh, cả hai ôm lấy nhau, thân thể run lên từng cơn.
Căn phòng nhỏ này, nguyên ngày hôm đó tràn ngập là tiếng ân ái của đôi vợ chồng mới cưới.
[.....]
Đã hai tuần kể từ khi cưới nhau, Chu Xuân Miên lúc này đang ở trong bếp, loay hoay nấu nướng.
Đương nhiên là vợ anh nên đây là bổn phận của cô, là việc cô phải làm, vậy mà...
Gia Khánh tiến tới ôm lấy cô từ đằng sau, hôn chụt lên má cô một cái, lúc sau lại cau có nói.
" Những việc này có người giúp việc làm, em cần gì phải động tay động chân cho cực thân? "
Cô cười trừ, nói lại.
" Em là vợ anh, đương nhiên phải đảm đương những việc này chứ! Lúc nào cũng sai bảo người giúp việc, sau này chả phải em sẽ bị đồn là một bà chủ dữ dằn chỉ biết bóc lột sức lao động của hạ nhân sao? "
Anh gật gù như đã hiểu, cũng không phản bác thêm gì, ngoan ngoãn ngồi vào bàn mà đợi đồ ăn.
" Anh có chuyện này muốn thông báo cho em.."
" Sao thế? "
Gia Khánh mím môi một lúc rồi khẽ nói.
" Diệp Manh đã...tự tử rồi. "
Cô ngớ người trong giây lát rồi nhanh chóng hỏi lại.
" Tại sao lại như vậy? "
Anh liền nói tiếp.
" Khi cảnh sát vào phòng giam đã thấy hắn dùng một mảnh vỡ của một cái chén rạch tay, do mất máu quá nhiều nên đã..."
" Sau khi dọn dẹp hiện trường thì cảnh sát lại phát hiện một bức thư được đặt dưới gối của hắn, chữ viết đúng là của Diệp Manh. "
Cô không kiềm được liền vội vàng hỏi.
" Anh ta đã viết gì? "
Gia Khánh nhìn cô một lúc rồi nói.
" Hắn viết..."
Nói đến đây anh ngập ngừng một lúc rồi lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt cô.
Cô tay run run đón nhận lấy, mở to mắt nhìn vào bức hình trong điện thoại của anh.
Những dòng chữ được viết nguệch ngoạc trên tờ giấy đã ngả màu mờ mờ hiện ra trước mắt cô.
" Khi em đọc được những dòng chữ này, có lẽ anh đã đi theo mẹ của mình rồi. Trên đời này ngoài Diệp Lưu Xuân, anh hoàn toàn không còn ai có thể nương tựa, bà là người thân nhất với anh, là người mẹ đã nuôi lớn anh. "
" Anh biết bà nuôi anh cũng vì bản thân mình, nhưng anh rất thương bà, anh không thể nào chấp nhận được việc bà phải tử hình, nên anh đã chọn cách tự kết liễu bản thân, đi theo bà ấy. "
" A Miên, em còn nhớ cái hôm anh tỏ tình với em không? Anh biết em đã nghĩ rằng đó chỉ là do anh diễn kịch, nhưng thật ra mọi thứ anh làm, mọi lời anh nói đều là sự thật. "
" Anh thật sự thích em. Nhưng tiếc thay mẹ của anh lại là kẻ thù của em. "
" Nếu có kiếp sau, anh chắc chắn sẽ yêu em một lần nữa, anh sẽ trả lại hết những gì đã nợ em. "
" Xin lỗi em. Xin lỗi vì tất cả. "
Nơi khóe mắt bỗng chảy ra một thứ nước nóng ấm, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Tình cảm này của Diệp Manh, quả là làm động lòng người!
Vì quá thương yêu mẹ mình mà lại chấp nhận tự kết liễu cuộc đời của chính mình.
Nhưng ông trời lại phụ lòng người, mẹ anh không thương anh, bà chỉ biết mỗi bản thân mình, anh lại đi thích cô, kẻ thù của chính người mẹ mình yêu thương.
Giữa hai sự lựa chọn này, chọn đâu cũng là sai lầm.
Nếu anh chọn cô, anh cũng không thể có được cô, bởi cô đã một lòng hướng về Gia Khánh. Đã thế anh cũng sẽ mất đi người mẹ mà anh yêu thương.
Anh chọn mẹ của mình, bà lại muốn giết chết người con gái anh yêu, bà hại biết bao nhiêu mạng người, kết cục bà nhận được đương nhiên là quá nhẹ rồi!
Cuộc đời này của Diệp Manh, cứ ngỡ như là một vở kịch dở khóc dở cười.
Chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt mọi chuyện, mọi dằn vặt, mọi buồn phiền của anh.
Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, hít sâu một hơi rồi đưa điện thoại cho Gia Khánh.
Anh lo lắng hỏi.
" Em ổn chứ? "
Cô khẽ gật đầu, cười gượng.
" Ăn cơm thôi. "
Nói rồi cô cúi đầu ăn cơm, tâm trí lại quay về thời điểm Diệp Manh tỏ tình với cô ở công viên.
" Anh thích em, thật sự rất thích em! "
Diệp Manh vừa nói, khuôn mặt nghiêm túc kiên định nhìn cô.
Cô nghe xong chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, dường như bất động không thể nói được gì.
Người cô xem là anh trai lại đang đứng trước mặt nói thích cô?
Cái tình huống này cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
" Tiểu Manh, em..."
Thấy được vẻ khó xử của cô anh cũng hiểu được phần nào, anh thở dài thành tiếng.
" Anh biết em chỉ coi anh như là anh trai, người em yêu là Gia Khánh, anh biết anh sẽ không có cơ hội. "
" Hôm nay anh chỉ muốn nói cho em biết tình cảm của anh đối với em, anh không ép em phải từ bỏ Khánh mà đến với anh. "
" Chỉ là..."
Nói đến đây, đôi mắt đen láy đằng sau chiếc kính cận lại càng sâu hun hút, cơ hồ như bên trong nó là một nỗi buồn, nỗi bất lực đến đau lòng.
" Nếu không có Gia Khánh, anh có cơ hội nào không? "
Diệp Manh trước đây với cô mà nói luôn là một người mẫu mực, chính trực và tốt bụng, anh giàu lòng yêu thương, anh là một người đàn ông rất tốt, hoàn toàn không có điểm gì đáng chê...
" Nếu không có Khánh, em nghĩ chúng ta cũng không thể nào... "
" Em thật sự chỉ và luôn xem anh là một người anh trai. "
Nhận được đáp án kia từ cô, Diệp Manh thật sự rất đau buồn, mọi hy vọng anh tự mình gầy dựng đều tan vỡ trong tích tắc.
Nhưng dù vậy anh cũng không thể hiện ra bên ngoài, anh không muốn cô thấy anh buồn rồi lại tự trách cứ bản thân mình.
" Được rồi, chúc em hạnh phúc bên người em yêu! "
Nói rồi anh xoa đầu cô, rồi lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Giọng nói trầm ấm nhẹ như lông vũ lại vang lên một lần nữa.
" Nếu được quay trở lại quá khứ, anh chắc chắn sẽ chọn ở lại và bảo vệ em suốt đời."
Câu nói kia cô không bao giờ quên được, giờ đây mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói đó, anh đang muốn nói đến thời điểm khi gặp cô ở Chu gia vào ngày đám tang giả của Diệp Lưu Xuân, nếu khi đó anh không đi theo mẹ của mình mà là ở lại thành phố này, đợi cô lớn lên, yêu thương và bảo vệ cô suốt một đời.
Nếu khi đó, cô nói rằng nếu không có Khánh, anh vẫn có cơ hội, thì liệu anh có thay đổi cái suy nghĩ chết chóc đó của mình không?
Có lẽ là không, bởi vì khi đó anh đã đi sai đường từ lâu rồi...
Chết đi rồi cũng xem như là một sự giải thoát cho Diệp Manh.
Xem ra cuộc đời của cô còn tốt hơn nhiều người, sau này cô phải trân trọng cuộc sống của mình hơn mới được...
[......]
Hết!!!!
Anh cởi phăng đi chiếc váy cưới rườm rà của cô, rồi lại nhanh chóng cởi đi chiếc áo sơ mi trắng trên người.
Đôi môi mỏng bạc chiếm gọn lấy đôi môi anh đào của cô, cắn mút hút hết mật ngọt nơi khoang miệng, cái lưỡi không xương luồn lách vào bên trong, quấn quýt lấy cái lưỡi mẫn cảm của cô không rời.
Từ bao giờ trên người cả hai đã không còn một mảnh vải che thân.
Tay anh bắt đầu làm loạn trên bầu ngực trắng nõn đẹp đẽ của cô, những ngón tay dài xoa nắn nhũ hoa.
Cảm giác lâng lâng nơi đầu ngực khiến cô không kiềm được mà rên lên thành tiếng.
Cơ thể bắt đầu nóng ran, đôi môi bị anh dày vò gần như sưng đỏ lên.
" Ưm..."
Gia Khánh luyến tiếc rời môi cô, để hiện ra một sợi chỉ mỏng bạc nối tiếp khuôn miệng của cả hai.
Anh hôn xuống cổ cô, để lại những dấu cắn ửng đỏ, rồi lại di chuyển xuống một chút, ngậm lấy một bên gò bông của cô.
" A.."
Những tiếng rên rỉ yêu kiều của cô đang càng khiến ai kia sắp không trụ nổi, hành động lại càng gấp gáp và mạnh bạo hơn.
Anh chơi đùa với đôi gò bông của cô một cách say mê hứng thú, tiếng ngâm vang lên thật quyến rũ và xao xuyến lòng người.
Anh dùng tay tách hai chân cô ra, lộ ra nơi cơ mật ướt át.
Anh nhìn chăm chăm vào đó, khiến cô ngại đến đỏ cả mặt, uốn éo thân mình nức nở lên tiếng.
" Đừng nhìn nữa..."
Hành động lời nói kia của cô trông rất đáng yêu, khiến ai kia dường như càng thêm dục vọng trong người.
Anh đưa tay sờ vào nơi cơ mật kia, hung hãn thục mạnh hai ngón tay vào đó.
Cô cong người, miệng không ngừng rên rỉ.
" A...ư...đau..."
Hai ngón tay hư hỏng kia ra vào liên tục trong cô, đôi mắt anh chứa đầy sự thèm khát nhìn khuôn mặt xinh đẹp trông có vẻ như đang hưởng thụ của cô.
Cảm giác bên trong cô đang hút chặt lấy tay mình, anh dừng lại, rút tay khỏi nơi ướt át đó.
Cảm thấy được sự trống rỗng kia, cô khó chịu mà uốn éo, e thẹn lên tiếng.
" Em muốn nữa..."
Anh cong môi cười nham hiểm, vật dưới thân đã kiềm chế từ nãy đến giờ, bây giờ nếu không được "ăn" có lẽ nó sẽ phát điên mất...
Anh cọ xát "thằng nhỏ" của mình trước nơi cơ mật đẫm nước kia, dù đã không thể chịu nổi nữa nhưng anh vẫn ma rãnh nhìn cô.
" Bé con, mau cầu xin anh. "
Chu Xuân Miên đầu óc đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì ngoài việc muốn thứ đó của anh lấp đầy trong cô, nghe anh ra lệnh như vậy cô không do dự mà nức nở cầu xin.
" Xin anh...Cho nó vào đi...ưm.."
" Cho gì vào cơ? "
" Cái đó...của anh..."
Cô vừa nói vừa uốn éo thân mình, vật dưới thân cũng vì vậy mà đi vào.
Anh mạnh bạo thúc một cái, vật cứng nhắc kia đã vào sâu trong cô.
" A...."
Cô bấu chặt vào ga giường, trên trán đã đẫm mồ hôi, phía dưới truyền đến một cảm giác sung sướng đến lạ.
Bên trong cô cuốn chặt lấy anh, khiến anh lâng lâng cả người.
" Tiểu Chu...bên trong em ấm quá! "
Anh thở dốc, bên dưới bắt đầu chuyển động.
Mỗi lần di chuyển là mỗi lần sự sung sướng kia lại lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh không muốn dừng lại một giây phút nào.
Anh ra vào trong cô một cách mạnh bạo, đôi môi lại chiếm lấy môi cô một lần nữa.
" Ưm...a..."
Căn phòng nhỏ tràn ngập cảnh xuân ướt át cùng tiếng thở dốc đầy nam tính của anh và tiếng rên yêu kiều của cô, cùng tiếng ngâm đầy sức gợi tình.
" Ha...bé con...anh sắp..."
Bên dưới lại càng chuyển động dữ dội hơn, cảm nhận được bên trong cô cũng đang bóp chặt lấy mình, anh không kiềm được nữa!
" Hự! "
Anh cúi người ôm chặt lấy cô, cơ thể nam tính run lên một cái, bên dưới thân cô đã đón nhận hết thảy những tinh hoa của anh.
Mắt cô nhắm hờ, hơi thở vẫn chưa thể ổn định được.
Anh liếc nhìn sang phía cô, khuôn mặt xinh đẹp còn vương chút sắc tình kia của cô khiến bên dưới anh lại ngóc đầu lần nữa.
Cảm nhận được hơi nóng bên trong mình, cô bất giác khẽ la lên.
" A...Lấy nó ra..."
Gia Khánh cười cười, đắc ý hỏi lại.
" Em chắc chứ? "
Không để cô kịp trả lời, anh liền rút vật kia ra khỏi người cô, thay vào đó lại kéo cô ngồi dậy, đặt cô lên trên người mình, vật dưới thân một lần nữa vào bên trong.
" Nào...di chuyển hông của em. "
Cô ngoan ngoãn nghe lời, hông bắt đầu di chuyển lên xuống.
Cảm giác tê dại sung sướng khiến anh bất giác rên lên, anh thở dốc nhìn cô gái trước mặt.
" Ha...a...đúng rồi...cứ tiếp tục như vậy đi. "
Hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, dùng sức giúp cô di chuyển nhanh hơn.
Chỉ vừa mới ra, "cô bé" của cô đương nhiên sẽ rất nhạy cảm, bây giờ lại "cưỡi" Gia Khánh như thế này, cô chịu không nổi mất!
" Ư...Khánh...em..."
Càng nói, hông của cô lại tự động chuyển động mạnh mẽ hơn, Gia Khánh hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
" A...Tiểu Chu..."
" Khánh...Em yêu anh...ưm..."
" Ha! "
Một lần nữa, bên dưới cô được lấp đầy **** **** của anh, cả hai ôm lấy nhau, thân thể run lên từng cơn.
Căn phòng nhỏ này, nguyên ngày hôm đó tràn ngập là tiếng ân ái của đôi vợ chồng mới cưới.
[.....]
Đã hai tuần kể từ khi cưới nhau, Chu Xuân Miên lúc này đang ở trong bếp, loay hoay nấu nướng.
Đương nhiên là vợ anh nên đây là bổn phận của cô, là việc cô phải làm, vậy mà...
Gia Khánh tiến tới ôm lấy cô từ đằng sau, hôn chụt lên má cô một cái, lúc sau lại cau có nói.
" Những việc này có người giúp việc làm, em cần gì phải động tay động chân cho cực thân? "
Cô cười trừ, nói lại.
" Em là vợ anh, đương nhiên phải đảm đương những việc này chứ! Lúc nào cũng sai bảo người giúp việc, sau này chả phải em sẽ bị đồn là một bà chủ dữ dằn chỉ biết bóc lột sức lao động của hạ nhân sao? "
Anh gật gù như đã hiểu, cũng không phản bác thêm gì, ngoan ngoãn ngồi vào bàn mà đợi đồ ăn.
" Anh có chuyện này muốn thông báo cho em.."
" Sao thế? "
Gia Khánh mím môi một lúc rồi khẽ nói.
" Diệp Manh đã...tự tử rồi. "
Cô ngớ người trong giây lát rồi nhanh chóng hỏi lại.
" Tại sao lại như vậy? "
Anh liền nói tiếp.
" Khi cảnh sát vào phòng giam đã thấy hắn dùng một mảnh vỡ của một cái chén rạch tay, do mất máu quá nhiều nên đã..."
" Sau khi dọn dẹp hiện trường thì cảnh sát lại phát hiện một bức thư được đặt dưới gối của hắn, chữ viết đúng là của Diệp Manh. "
Cô không kiềm được liền vội vàng hỏi.
" Anh ta đã viết gì? "
Gia Khánh nhìn cô một lúc rồi nói.
" Hắn viết..."
Nói đến đây anh ngập ngừng một lúc rồi lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt cô.
Cô tay run run đón nhận lấy, mở to mắt nhìn vào bức hình trong điện thoại của anh.
Những dòng chữ được viết nguệch ngoạc trên tờ giấy đã ngả màu mờ mờ hiện ra trước mắt cô.
" Khi em đọc được những dòng chữ này, có lẽ anh đã đi theo mẹ của mình rồi. Trên đời này ngoài Diệp Lưu Xuân, anh hoàn toàn không còn ai có thể nương tựa, bà là người thân nhất với anh, là người mẹ đã nuôi lớn anh. "
" Anh biết bà nuôi anh cũng vì bản thân mình, nhưng anh rất thương bà, anh không thể nào chấp nhận được việc bà phải tử hình, nên anh đã chọn cách tự kết liễu bản thân, đi theo bà ấy. "
" A Miên, em còn nhớ cái hôm anh tỏ tình với em không? Anh biết em đã nghĩ rằng đó chỉ là do anh diễn kịch, nhưng thật ra mọi thứ anh làm, mọi lời anh nói đều là sự thật. "
" Anh thật sự thích em. Nhưng tiếc thay mẹ của anh lại là kẻ thù của em. "
" Nếu có kiếp sau, anh chắc chắn sẽ yêu em một lần nữa, anh sẽ trả lại hết những gì đã nợ em. "
" Xin lỗi em. Xin lỗi vì tất cả. "
Nơi khóe mắt bỗng chảy ra một thứ nước nóng ấm, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Tình cảm này của Diệp Manh, quả là làm động lòng người!
Vì quá thương yêu mẹ mình mà lại chấp nhận tự kết liễu cuộc đời của chính mình.
Nhưng ông trời lại phụ lòng người, mẹ anh không thương anh, bà chỉ biết mỗi bản thân mình, anh lại đi thích cô, kẻ thù của chính người mẹ mình yêu thương.
Giữa hai sự lựa chọn này, chọn đâu cũng là sai lầm.
Nếu anh chọn cô, anh cũng không thể có được cô, bởi cô đã một lòng hướng về Gia Khánh. Đã thế anh cũng sẽ mất đi người mẹ mà anh yêu thương.
Anh chọn mẹ của mình, bà lại muốn giết chết người con gái anh yêu, bà hại biết bao nhiêu mạng người, kết cục bà nhận được đương nhiên là quá nhẹ rồi!
Cuộc đời này của Diệp Manh, cứ ngỡ như là một vở kịch dở khóc dở cười.
Chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt mọi chuyện, mọi dằn vặt, mọi buồn phiền của anh.
Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, hít sâu một hơi rồi đưa điện thoại cho Gia Khánh.
Anh lo lắng hỏi.
" Em ổn chứ? "
Cô khẽ gật đầu, cười gượng.
" Ăn cơm thôi. "
Nói rồi cô cúi đầu ăn cơm, tâm trí lại quay về thời điểm Diệp Manh tỏ tình với cô ở công viên.
" Anh thích em, thật sự rất thích em! "
Diệp Manh vừa nói, khuôn mặt nghiêm túc kiên định nhìn cô.
Cô nghe xong chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, dường như bất động không thể nói được gì.
Người cô xem là anh trai lại đang đứng trước mặt nói thích cô?
Cái tình huống này cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
" Tiểu Manh, em..."
Thấy được vẻ khó xử của cô anh cũng hiểu được phần nào, anh thở dài thành tiếng.
" Anh biết em chỉ coi anh như là anh trai, người em yêu là Gia Khánh, anh biết anh sẽ không có cơ hội. "
" Hôm nay anh chỉ muốn nói cho em biết tình cảm của anh đối với em, anh không ép em phải từ bỏ Khánh mà đến với anh. "
" Chỉ là..."
Nói đến đây, đôi mắt đen láy đằng sau chiếc kính cận lại càng sâu hun hút, cơ hồ như bên trong nó là một nỗi buồn, nỗi bất lực đến đau lòng.
" Nếu không có Gia Khánh, anh có cơ hội nào không? "
Diệp Manh trước đây với cô mà nói luôn là một người mẫu mực, chính trực và tốt bụng, anh giàu lòng yêu thương, anh là một người đàn ông rất tốt, hoàn toàn không có điểm gì đáng chê...
" Nếu không có Khánh, em nghĩ chúng ta cũng không thể nào... "
" Em thật sự chỉ và luôn xem anh là một người anh trai. "
Nhận được đáp án kia từ cô, Diệp Manh thật sự rất đau buồn, mọi hy vọng anh tự mình gầy dựng đều tan vỡ trong tích tắc.
Nhưng dù vậy anh cũng không thể hiện ra bên ngoài, anh không muốn cô thấy anh buồn rồi lại tự trách cứ bản thân mình.
" Được rồi, chúc em hạnh phúc bên người em yêu! "
Nói rồi anh xoa đầu cô, rồi lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Giọng nói trầm ấm nhẹ như lông vũ lại vang lên một lần nữa.
" Nếu được quay trở lại quá khứ, anh chắc chắn sẽ chọn ở lại và bảo vệ em suốt đời."
Câu nói kia cô không bao giờ quên được, giờ đây mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói đó, anh đang muốn nói đến thời điểm khi gặp cô ở Chu gia vào ngày đám tang giả của Diệp Lưu Xuân, nếu khi đó anh không đi theo mẹ của mình mà là ở lại thành phố này, đợi cô lớn lên, yêu thương và bảo vệ cô suốt một đời.
Nếu khi đó, cô nói rằng nếu không có Khánh, anh vẫn có cơ hội, thì liệu anh có thay đổi cái suy nghĩ chết chóc đó của mình không?
Có lẽ là không, bởi vì khi đó anh đã đi sai đường từ lâu rồi...
Chết đi rồi cũng xem như là một sự giải thoát cho Diệp Manh.
Xem ra cuộc đời của cô còn tốt hơn nhiều người, sau này cô phải trân trọng cuộc sống của mình hơn mới được...
[......]
Hết!!!!
Bình luận facebook