• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Con Đường Sủng Thê (2 Viewers)

  • Chương 114

Lần này Đông Việt xâm chiếm đại Đường, lòng muông dạ thú rất rõ ràng, nếu không đánh tan được mũi nhọn của địch, dù cho lần này đánh lui được Đông Việt, một khi nghỉ ngơi dưỡng sức đủ, chắc chắn chúng lại lần nữa khiêu khích. Lúc trước huynh đệ Hạ gia trấn thủ Nam Cương, Đông Việt đã nhiều lần rục rịch, huynh đệ Hạ gia không cầu công lao nhưng cầu vô sự, mỗi lần ra quân chỉ đánh đuổi đối phương rồi lui binh, làm như thế càng cổ vũ cho khí thế của Đông Việt.

Vân Dương bá Lý Càn và Triệu Trầm không mưu mà hợp cùng nêu ra chủ ý diệt toàn bộ mười lăm vạn tinh binh của Đông Việt, nếu như chỉ là đánh lui thì bọn họ có khác gì huynh đệ Hạ gia đâu? Triệu Trầm có kế hoạch của Triệu Trầm, Lý Càn cũng phải vì kế hoạch của Lý gia. Nếu đã đi ngàn dặm xa xôi tới, thì phải lập công lớn, Đông Việt không thể so với người Hồ về dũng mãnh, mười lăm vạn tinh binh này để huấn luyện được thật không dễ dàng, lần này bại một lần, trong vòng mấy chục năm khó có khả năng lại gây sự.

Thổ ty Xa Lý am hiểu địa hình Nam Cương, mang theo sứ thần Đại Đường bí mật lẻn vào tuyên úy sử ti Tứ Xử, ngoại trừ thành Mạnh Dưỡng mới bị Đông Việt đóng chiếm phải tốn mất mấy ngày thổ ty Mạnh Dưỡng mới ra mặt đồng ý thì ba chỗ còn lại rất nhanh đã đạt được hiệp ước liên minh.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, cuối tháng 10, Lý Càn tự mình suất lĩnh đại quân tiến công.

Triệu Trầm dẫn hai vạn tinh binh theo đường vòng lẻn đến sơn cốc đánh gãy đường lui của đại quân Đông Việt. Đây là một trọng trách, cũng là một nhiệm vụ nguy hiểm, nếu như quân Đại Đường đánh chính diện đại bại thì quân Đông Việt sẽ tiếp đón quân viện trợ. Hai bên cùng nhau giáp kích thì Triệu Trầm sẽ rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.

Cho dù Lý Càn nhất định muốn lấy được nhưng Quý Chiêu lại vẫn không yên lòng, kéo lấy dây cương Triệu Trầm khăng khăng muốn cùng đi.

Triệu Trầm một thân quân phục ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu hỏi hắn: "Ngươi đi làm cái gì? Lần này ngay cả ta cũng phải ra trận giết địch, ngươi đi có thể đánh chết vài địch nhân hay là có thể khuyên bọn họ đầu hàng? Hãy cứ ở chỗ này chờ!" Quý Chiêu đầu óc thông minh, Triệu Trầm nguyện ý cho hắn thể hiện để tranh chút công lao nhưng chuyện cầm gươm giết giặc này thực sự không thích hợp với Quý Chiêu.

"Thế huynh đừng coi khinh đệ!" Quý Chiêu giương cổ lên giải thích, "Chúng ta đi hơn nửa năm, đệ không còn là chàng thiếu gia chỉ biết ăn chơi như trước nữa, hơn nữa công phu của huynh tốt như vậy, đệ đi theo thế huynh giết chết một, hai tên giặc không thành vấn đề!” Đưa tay ngăn đón trước ngựa Triệu Trầm, nhất quyết không đi. Triệu Trầm sống sót hắn liền sống sót, cùng nhau thơm lây, nếu Triệu Trầm gặp chuyện không may, hắn trở về Bảo Châu cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.

Ánh mắt thiếu niên kiên định, màu da hơi đen, so với người hồi trước ở kinh thành tưởng như hai người.

Triệu Trầm nhìn quân đội phía trước đã tập kết tốt, trầm tư một lát, gọi Quý Chiêu đến bên người, cúi người nói nhỏ: "Ta cho ngươi 1000 nhân mã, nếu..."

Quý Chiêu nghe xong, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trừng mắt nhìn nói: "Bọn họ dám!"

Triệu Trầm cười cười, "Có lẽ dám, cũng có thể không dám, chúng ta chỉ là đề phòng lỡ như. Quý Chiêu, tính mạng ta giao đến trong tay ngươi, đừng làm cho ta thất vọng." Nói rồi vỗ vỗ bả vai Quý Chiêu, phóng ngựa rời đi.

Quý Chiêu đứng tại chỗ, nhìn Triệu Trầm sai bảo một Thiên phu trưởng mang binh ra khỏi hàng, sau đó trực tiếp dẫn đầu đội ngũ.

Lúc này trời vừa tảng sáng, lúc Thiên phu trưởng kia đi đến trước người mình thì trong lòng Quý Chiêu đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện sự hăng hái, sai người đưa chiến mã tới, hắn ra lệnh cho Thiên phu trưởng: "Mang theo người của ngươi, đi theo ta!"

Ba ngày sau, Lý Càn suất lĩnh Đường quân, thế như chẻ tre, một đường đoạt lại tuyên úy sử tư Mạnh Dưỡng, Thụy vương dẫn theo một đội binh mã sắp xếp lại mấy chỗ tuyên úy sử tư còn Lý Càn tiếp tục truy kích quân Đông Việt đang tìm đường trốn đi, mệnh lệnh cho huynh đệ Hạ dẫn theo một vạn kị binh vây đánh trốn quân từ hai cánh, làm tan rã binh lực của Đông Việt, tránh cho việc chặn đường của Triệu Trầm thất bại.

Huynh đệ Hạ gia nhận lệnh rời đi, một đông một tây, đi đến nửa đường lại đồng thời mệnh lệnh quân đội dừng lại, án binh bất động.

Huynh đệ hai người đóng giữ tại Nam Cương nhiều năm, bên người cũng nuôi dưỡng thuộc hạ trung thành và tận tâm, ví dụ như binh mã mang ra ngoài lần này đều do huynh đệ bọn họ làm chủ, sai đâu đánh đó, tuy rằng trong lòng kỳ quái vì sao dừng lại ở đây, cũng không ai nói ra nghi ngờ.

Hạ Nhữ Phương dừng ngựa đứng tại một đỉnh núi, nhìn phía dưới thấy đại quân Đông Việt như thủy triều đang tìm đường rút lui về núi thì khóe miệng lộ ra một tia cười giễu cợt. Hoàng thượng ra lệnh cho hai huynh đệ bọn họ lập công chuộc tội, chỉ cần đánh lui được Đông Việt, bọn họ có thể lập công chuộc tội, mà nếu diệt được toàn bộ quân đội Đông Việt, công lao đều chia cho Triệu Trầm cùng Lý Càn, chỉ khiến mọi người thấy huynh đệ bọn họ thêm vô dụng. Cho nên bọn họ không thể để cho Đông Việt bị diệt quân, chờ Đông Việt tiêu diệt được một phần hai vạn nhân mã mà Triệu Trầm dẫn đầu, bọn họ lại đuổi theo, đến thời điểm sẽ đẩy hết mọi trách nhiệm cho Triệu Trầm, lúc đó thì Triệu Trầm và thủ hạ của hắn đã sớm bỏ mạng rồi nên cũng không thể tranh cãi được gì nữa.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Hạ Nhữ Phương khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy ước chừng 500 thiết kỵ nhanh như chớp đuổi tới hướng này.

Thám báo (binh do thám) cao giọng bẩm báo: "Tướng quân, là Trung Nghĩa hầu thế tử Quý Chiêu!"

"Tại sao hắn lại ở chỗ này?" Hạ Nhữ Phương nhíu mày, sai người đưa Quý Chiêu tới. Năm trước mẫu thân gởi thư có ý gả nữ nhi của hắn, Mân Quân, cho Quý Chiêu, sau này tuy không có tin tức, Hạ Nhữ Phương cũng ưu ái Quý Chiêu vài phần, đáng tiếc từ lúc Quý Chiêu đi theo bên người Triệu Trầm, những hảo cảm kia của hắn đã hoàn toàn biến mất.

Nửa năm nay Quý Chiêu đã cao lên không ít, một thân áo giáp cưỡi ngựa ngược ánh sáng đi tới nên trên người tràn ngập anh khí. Đến trước người Hạ Nhữ Phương thì Quý Chiêu cũng không xuống ngựa, chắp tay với Hạ Nhữ Phương, trầm mặt nói: "Hạ tướng quân, vương gia lần này mang trọng trách là giám quân, tuy thân ở hậu phương nhưng việc tình hình quân tình như thế nào người đều nắm rõ nên đặc biệt sai tại hạ dẫn người đi đôn đốc binh lính. Thám báo báo lại là hai vị dừng quân ở nửa đường, ta vốn không tin, ai ngờ... Xin hỏi Hạ Tướng quân là có ý gì?

Chàng thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa bị vây ở bên trong bởi hơn một vạn tinh binh nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, khí thế quý tộc không hề thua kém Thụy vương.

Hạ Nhữ Phương đã qua 40, lại bị Quý Chiêu nói đến trán đổ đầy mồ hôi. Đã sớm nghe nói Thụy vương văn thao vũ lược, chẳng lẽ dự đoán được hai huynh đệ hắn sẽ không làm hết sức nên mới phái Quý Chiêu lại đây? Càng thâm hơn là có khi nào hoàng thượng ở kinh thành đã bày mưu nghĩ kế, nhắc nhở Thụy vương phải lưu ý đến hai huynh đệ bọn họ?

Trong lòng hắn sóng to gió lớn, Quý Chiêu nhìn lướt qua xuống dưới chân núi thì thấy đại quân đang ùn ùn kéo đến, quát to: “Quân cơ không thể chậm trễ được, Hạ tướng quân còn không mau xuất binh chặn lại! Nếu như Hạ tướng quân vô duyên vô cớ thả hổ về rừng thì đừng trách tại hạ không nể tình cũ mà báo cáo tình hình thực tế trước mặt vương gia, cáo từ!” Nói xong thì quay đầu ngựa lại, nghênh ngang phóng đi."

"Tướng quân, có muốn..." Tâm phúc của Hạ Nhữ Phương nhỏ giọng hỏi, nhìn theo bóng dáng của Quý Chiêu làm tư thế chém đầu.

Hạ Nhữ Phương nhìn chằm chằm bóng dáng Quý Chiêu thong dong rời đi, khẽ cắn môi, dẫn đầu hướng chân núi phóng đi.

Hắn gánh không nổi cái hành động nguy hiểm này.

Nghe lệnh ngăn trở đại quân Đông Việt, liệu họ có thể có được mấy phần công lao chứ? Hắn cũng có thể giết Quý Chiêu, nhưng lỡ như, lỡ như Quý Chiêu thật sự do Thụy vương phái tới, lỡ như trước khi Quý Chiêu tới gặp hắn đã phái người trở về bẩm báo cho Thụy vương, huynh đệ bọn họ liền lâm vào vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được), đừng nói công lao, ngay cả mạng sống cũng không còn.

Bên này người ngựa của hắn vừa lao xuống núi liền gây ra một trận hỗn loạn. Ở đỉnh núi phía trước, sau khi Hạ Nhữ Minh nhẫn tâm quyết định giết chết năm trăm binh lính dưới tay Triệu Trầm, nhìn thấy đệ đệ ra tay, hắn âm thầm mắng đệ đệ vụng về, lại không có con đường thứ hai có thể đi, đành hét lớn một tiếng, suất quân xuống núi nghênh địch.

Một ngày huyết chiến, mười vạn đại quân Đông Việt toàn quân bị diệt, Triệu Trầm còn bắt giữ Đông Việt vương Mãng Ứng Lệ.

~

A Kết đối với chiến sự Nam Cương hoàn toàn không biết gì cả.

Nữ nhi muốn chọn đồ vật đoán tương lai, lễ thượng vãng lai (có qua có lại), lần này, sau khi A Kết thương lượng cùng mẹ chồng liền chủ động gởi thiệp cho Cảnh vương phi. Suy nghĩ kỹ một chút, ngoài lễ đầy tháng và đầy tuổi của hai đứa nhỏ Cảnh vương phi đối xử với bọn họ có chút đặc biệt, thường ngày cũng không đi lại gì, Cảnh vương cũng chưa từng tới hầu phủ, hiện tại mời Cảnh vương phi hẳn không phải chuyện gì lớn, dù sao hoàng thượng cũng biết chuyện đèn lồng, đầu năm còn vì vậy mà ban thưởng cho Xán Xán.

Ngày hôm đó, A Kết thức dậy thật sớm mặc áo bông mới cho nữ nhi.

Xán Xán vừa được bế từ trong chăn ra nhìn vẫn rất gầy, sau khi mặc áo bông vào thì giống như mập hơn gấp ba lần, buổi tối lúc chơi đùa với mẫu thân thì bé đã có thể tự mình đứng lên được rồi, hiện tại chỉ có thể ngây ngốc mà ngồi, hơi di chuyển thân mình một chút thì sẽ ngã ngay, đôi mắt đen lúng liếng nhìn mẫu thân, không hiểu tại sao mình lại không đi được nữa.

Nhìn thế nào cũng thấy nữ nhi thật đáng yêu, A Kết dịu dàng rửa mặt cho bé còn xoa thêm phấn thơm, hôn vài cái rồi ôm bé ra gian ngoài chơi đùa.

Lâm gia đã đến đây, Quách gia thì chậm chút, chỉ cần một mình Lâm Trúc dỗ Xán Xán liền đủ náo nhiệt, Quách Bảo Châu vừa đến, trong Vọng Trúc hiên lập tức ngập tràn tiếng nói tiếng cười. Xán Xán bị hai tiểu trưởng bối giành nhau cướp đi, ai cũng đùa bé gọi người, Lâm Trọng Cửu cũng đứng trên mặt đất đùa cháu gái. Xán Xán biết kêu ‘cữu’ rồi, Lâm Trọng Cửu đắc ý, đang đắc ý thì bị Lâm Trúc và Quách Bảo Châu bắt lấy, đẩy cậu về phía cửa, đương nhiên Lâm Trọng Cửu không muốn đi, ôm cánh cửa kêu trưởng tỷ chủ trì công đạo.

A Kết đang cùng mẫu thân và Quách phu nhân nói chuyện, đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách, dù sao cũng không có người ngoài, náo nhiệt một chút cũng tốt.

Xán Xán ngồi ở đầu giường, không chớp mắt nhìn ba người đẩy tới đẩy lui, cảm thấy cực kì mới lạ.

Cho đến khi nha hoàn báo Cảnh vương phi tới, ầm ĩ trong phòng mới chấm dứt, A Kết để Tưởng ma ma trông chừng Xán Xán, một đám người nhao nhao đi ra trước cửa hầu phủ để nghênh đón, nửa đường gặp Thái phu nhân cùng Triệu Duẫn Đình.

A Kết gọi Triệu Duẫn Đình một tiếng phụ thân, sau đó thả chậm bước chân đi theo phía sau hai người.

Lâm Trúc nhỏ giọng hỏi trưởng tỷ: "Vị biểu cô nương Tằng gia kia đâu?" Lần trước lúc nàng tới còn thiếu chút nữa cãi nhau với vị biểu cô nương phách lối kia.

"Về Liêu Đông." A Kết trả lời đơn giản, nói xong nhìn thoáng qua Thái phu nhân. Kỳ thật, khi biết được Tằng lão thái thái lại mang theo một cháu gái khác đến đây, nàng còn tưởng rằng là ý của Thái phu nhân, không ngờ Thái phu nhân lại để Tằng lão thái thái đưa người về, cũng không biết đến cùng trong đó là có duyên cớ gì.

Dù cho thế nào, ít đi một người chướng mắt, đều là chuyện tốt.

Đến bên ngoài, xe ngựa vương phủ vừa vặn dừng lại, Triệu Duẫn Đình dẫn đầu mọi người cùng nhau cung nghênh Cảnh vương phi.

"Hầu gia không cần phải khách khí, ta cố ý đến sớm một chút, chính là không muốn làm hỏng không khí vui vẻ trong nhà, hầu gia cứ xem ta là bạn thân khuê phòng của Triệu phu nhân là được." Cảnh vương phi tự nhiên hào phóng nói, mời mọi người miễn lễ, xoay người ôm Phúc ca nhi từ trong ngực nhũ mẫu, đi đến trước người A Kết, cười dỗ nói: "Phúc ca nhi, đây là mẫu thân của Xán Xán, con còn nhận ra không? Gọi bá mẫu."

Phúc ca nhi mím miệng nhỏ không nói một lời, ánh mắt nhìn về A Kết rồi nhìn sang chỗ khác, sau đó nhìn thấy Lâm Trọng Cửu, ánh mắt dừng một lát, rất nhanh lại dời đi.

Tiểu hài tử thích chơi với tiểu hài tử, A Kết đoán Phúc ca nhi đang tìm nữ nhi của mình, nghiêng người mời mọi người đi vào: "Bên ngoài trời giá rét, vương phi và thế tử nhanh đến trong phòng ngồi đi."

Cảnh vương phi gật đầu, tự mình ôm nhi tử đi vào trong, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Thái phu nhân.

Thái phu nhân đi đến trước lối rẽ vào Vọng Trúc hiên liền ngừng lại, sắc mặt không quá dễ nhìn.

Triệu Duẫn Đình trấn an mẫu thân: "Mẫu thân về Vinh Thọ đường nghỉ ngơi trước đi, đợi khách nhân đến đông đủ, nhi tử lại mời người đi qua, hôm nay không ít lão thái quân đều sẽ lại đây, còn phải có người ra mặt chiêu đãi mới đúng."

Thái phu nhân hừ một tiếng, xoay người trở về, trong lòng lần đầu tiên sinh ra hối hận.

Lúc thế tử đầy tháng thì Cảnh vương phi mời bà đến vương phủ, sau này bà và Lâm thị náo loạn, không biết được Cảnh vương phi có được tin tức từ đâu nên không thích bà nữa, có thể thấy được đúng là Cảnh vương phi đứng về phía Lâm thị.

Đi tới đi lui, lại nghĩ tới Tằng lão thái thái, không khỏi lại xuất hiện một trận bực mình.

Tằng gia thật đúng coi bà là đá kê chân, thấy Tằng Tuyết Nhu tìm được một mối hôn sự tốt thì vội vàng đưa cháu gái của nhị phòng tới, sao bà ta không nhìn xem cháu gái của bà ta có tính nết như thế nào chứ! Giáp mặt thì tỏ ra kính trọng bà, nhưng sau lưng thì ghét bỏ, không bằng nửa ngón tay cái của Tằng Tuyết Nhu, hôm ấy thế nhưng lại còn muốn đánh nai của Vọng Trúc hiên… Ngốc đến mức đó thì ở lại kinh thành cũng chỉ làm cho bà thêm xấu hổ mà thôi.

Nhi tử nói đúng, có Cảnh vương phi coi trọng, cho dù là vì Triệu gia, bà cũng không thể lại khiến cho Lâm thị ngột ngạt.

Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: Nương, phụ thân sắp trở về rồi!

Triệu Hôi Hôi: Khà khà.

Triệu Xán Xán: A, phụ thân cười thật kỳ quái. . .

Triệu Hôi Hôi: Nào có, ta đây là thật cao hứng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom