Ngày hôm đó A Kết dậy từ sớm, ngoài cửa sổ trời mới tờ mờ sáng, rõ ràng là không khác gì mọi ngày nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng thoải mái.
Xán Xán còn ngủ, A Kết cúi xuống hôn nữ nhi rồi xuống giường đi rửa mặt, tới khi nàng vệ sinh cá nhân xong thì bên trong mới truyền đến chút động tĩnh. Vừa đi vào liền thấy Tưởng ma ma đang ôm Xán Xán xuỵt xuỵt, tiểu nha đầu còn đang dụi mắt, vừa nhìn thấy nàng liền nhếch miệng cười.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ cũng không bằng nụ cười ngây thơ của thân nữ nhi, trong lòng A Kết cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong phòng ấm áp, A Kết mặc áo bông quần bông cho nữ nhi, ngồi tại đầu giường cho bé bú. Mẹ chồng và mẫu thân đều nói hiện tại nên thử cho Xán Xán cai sữa, A Kết có chút luyến tiếc, lúc nữ nhi được nàng cho bú đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi lần nàng nhớ Triệu Trầm đến khó chịu, được nữ nhi ôm một cái liền cảm thấy tốt hơn. Cũng may hiện tại Xán Xán chỉ có sáng sớm và trước khi ngủ mới bú sữa, vào ban ngày đều là ăn cơm, cứ như vậy cai sữa cũng không khó.
Ăn xong điểm tâm không lâu, Quách Bảo Châu và Lâm Trúc liền chạy tới.
A Kết mặc áo choàng lông cáo lên cho nữ nhi, lại đội lên cho bé cái mũ quả dưa được khảm một viên mã não màu đỏ lên đỉnh rồi hôn bé, hỏi: "Nương mang Xán Xán đi gặp phụ thân, Xán Xán vui không?"
Xán Xán tròn tuổi càng thêm nghịch, chỉ cần có thể đi ra ngoài liền vui vẻ, A Kết mới mặc xong quần áo cho bé, tiểu nha đầu liền chỉ vào cửa hô lên, "Ra ngoài, ra ngoài..." Một tháng này miệng nhỏ của nàng càng ngày càng khéo, đã biết nói những từ hai chữ đơn giản.
Vì thế A Kết ôm nữ nhi, dẫn theo hai muội muội đến Hinh Lan uyển từ biệt mẹ chồng.
Ninh thị nhiều lần dặn dò các nàng: "Nhớ chỉ ở trong nhã gian nhìn thôi, ngàn lần vạn lần đừng đi trên đường, phía dưới biển người tấp nập, đừng để người ta đụng phải." Con dâu thì nàng yên tâm rồi, chủ yếu vẫn là không yên lòng Quách Bảo Châu, Lâm Trúc tuy rằng cũng hoạt bát nhưng vẫn nghe lời trưởng tỷ, chỉ có Quách Bảo Châu là tinh nghịch quá.
Quách Bảo Châu khua môi múa mép: "Nếu dì không yên lòng thì đi cùng chúng ta đi, biểu huynh đi ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ dì không nhớ sao?"
Ninh thị dĩ nhiên nhớ nhi tử, nhưng bà là trưởng bối, không thể đứng ngồi không yên như bọn tiểu bối, lưu luyến chơi đùa với cháu gái xong liền thúc giục: "Đi thôi, đi sớm một chút, kẻo lát nữa trên đường lại đông đúc khó đi."
A Kết nhận nữ nhi, có chút ngượng ngùng nói: "Nương, chúng ta xem xong sẽ trở lại, sẽ không quá muộn."
Ninh thị gật đầu: "Về sớm một chút là được, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hạ chỉ ban thưởng, con phải tiếp chỉ." Lần này nhi tử lập công lớn.
A Kết cười gật đầu, nếu không phải là muốn nhìn thấy Triệu Trầm thì đoán chừng lúc này nàng cũng rất khẩn trương, trượng phu lập công, nàng cũng hiếu kì Hoàng Thượng sẽ phong thưởng cho hắn cái gì.
Hai khắc sau, mấy người đã ngồi tại lầu hai nhã gian uống trà.
Người ở ngoài đường dần dần xếp thành hàng, Quách Bảo Châu và Lâm Trúc đã sớm đứng ở cửa sổ nhìn xung quanh, còn A Kết cố gắng trấn định bế nữ nhi ngồi trên ghế, nhưng Xán Xán thấy cô dì đứng ở cửa sổ nói chuyện đùa giỡn nên bé cũng muốn qua đó, xoay tới xoay lui không chịu ngồi yên trong lòng mẫu thân. A Kết không có cách nào, đành phải bế bé qua.
Xán Xán đứng trên cửa sổ, hai tay vừa vặn nắm lấy cửa gỗ khắc hoa trước mặt. Lần đầu tiên đứng tại chỗ cao xem gì đó nên tiểu nha đầu cực kỳ hưng phấn. Đầu nhỏ hết quay trái rồi lại quay phải, nhìn chung quanh. A Kết ôm thân mình nhỏ bé của nữ nhi, ánh mắt lại chỉ nhìn hướng phố Đông, ngóng trông Triệu Trầm nhanh nhanh xuất hiện. Gần như suốt cả chín tháng, không biết hắn liệu có đen đi hay gầy xuống, có bị thương hay không.
Bên cạnh nàng, Quách Bảo Châu cũng ngơ ngác nhìn bên kia, chỉ có Lâm Trúc không có gì vướng bận, phần lớn thời gian nàng dùng để chơi đùa với cháu gái.
Khoảng hai khắc sau, đột nhiên có hai con kỵ mã vọt tới, đi đến đâu thì dân chúng đều im lặng đến đó, mọi người đua nhau nhón chân lên nhìn. Lúc Xán Xán đang muốn nhìn theo con kỵ mã vừa chạy qua thì A Kết lại không tự chủ ôm chặt nữ nhi, nắm tay nhỏ của bé nói: "Xán Xán nhìn bên này, phụ thân sắp tới."
Vừa dứt lời, phía đông liền truyền đến tiếng vó ngựa chỉnh tề, theo sau đó là tiếng bước chân hùng hậu đan xen vào một chỗ.
Gần như khi Triệu Trầm mới vừa xuất hiện, A Kết đã nhìn thấy hắn.
Hắn mang khôi giáp cưỡi ngựa đi bên trái chủ tướng, mặt bị mũ che mất một chút nên nhìn không rõ là gầy đi bao nhiêu nhưng mà rõ ràng đã đen hơn rất nhiều, đôi mắt phượng giống như đang tìm kiếm cái gì đó, tầm mắt đảo qua cửa sổ lầu hai của mấy cửa hàng. A Kết từ cửa sổ đối diện nhìn thấy hắn thu hồi lại tầm mắt nhưng rất nhanh đã nhìn lại, hắn chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng là mắt đối mắt với nàng.
Nước mắt trào lên, A Kết không thấy rõ cảm xúc trong mắt phượng của Triệu Trầm, nàng ôm chặt nữ nhi, chỉ vào Triệu Trầm dạy bé: "Xán Xán thấy không, người kia chính là phụ thân, Xán Xán nhanh gọi phụ thân!" Nữ nhi của bọn bọ đã trưởng thành, có thể nói chuyện, mẹ con các nàng đều tốt, nàng muốn cho Triệu Trầm nhìn thấy.
Trên đường người quá nhiều, Xán Xán không phân biệt được nương muốn nói đến người nào, mờ mịt hô phụ thân, giọng nhỏ đến mức ngay cả A Kết cũng nghe không rõ ràng, mà lúc này một đoàn ngựa thồ đang đi ngang qua quán, A Kết nhanh chóng lau sạch nước mắt, nàng chỉ có thể nhìn bóng lưng thẳng tắp của Triệu Trầm.
Có chút tiếc nuối, lại càng thỏa mãn.
Hắn thông minh như vậy, đoán được mẹ con các nàng nhất định sẽ đến nhìn hắn, nhất định sẽ chọn lầu hai, cho nên hắn nhất định nhìn thấy nữ nhi .
A Kết lại không biết Triệu Trầm lúc này phải ẩn nhẫn thật vất vả.
Mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ vô số lần nhớ đến thê tử và nữ nhi ở nơi xa, hắn còn phải tiến cung diện thánh, không thể tùy tâm sở dục nhảy xuống ngựa đi tìm các nàng, ôm các nàng, hôn các nàng, không thể cùng các nàng về nhà...
"Thế huynh, lúc nãy huynh không thấy tẩu tử sao?" Khoảng cách quá xa khiến hắn không thấy rõ gương mặt của người trong lòng, Quý Chiêu vẫn lưu luyến không ngừng quay đầu, chỉ đến lúc nhận ra bóng dáng phía trước vẫn trong tư thế đoan chính không quay đầu nhìn thì hắn mới không dám tin tưởng mở lời hỏi Triệu Trầm.
"Nhìn thấy." Triệu Trầm nhàn nhạt trả lời. Hắn nhớ thương thê tử so với Quý Chiêu nhớ thương biểu muội chỉ nhiều hơn chứ không ít nhưng hắn có thể nhịn được, hắn muốn nhịn để đến khi về nhà nhìn cho đã.
Gió lạnh thổi tới, Triệu Trầm thở ra một hơi.
Chín tháng cũng cố gắng được, thêm một chút thời gian cũng không sao.
Lúc đoàn người Triệu Trầm áp tải Đông Việt vương đi vào cung thì mấy người A Kết tự ai về phủ nấy.
A Kết trực tiếp đi đến Hinh Lan uyển, hưng phấn miêu tả trượng phu cho mẹ chồng nghe: "Tướng công có đen đi chút, nhìn cũng gầy hơn, nhưng tinh thần rất tốt, nương yên tâm đi."
Tâm trạng lo lắng của Ninh thị đã buông xuống khi biết tin nhi tử thắng trận bình an trở về, khi nghe xong lời con dâu nói, bà cầm tay nhỏ của cháu gái lắc lắc, cúi đầu hỏi bé: "Xán Xán nhìn thấy phụ thân không?"
Xán Xán ngửa đầu, khoa múa tay chân nói: "Đại mã (ngựa lớn)!"
Hóa ra đi ra ngoài một chuyến tiểu nha đầu lại chỉ nhớ tới đại mã ...
Ninh thị ôm lấy cháu gái đáng yêu hôn một cái.
Mặt trời lên cao, trong cung quả nhiên hạ chỉ ý. A Kết dưới sự chỉ điểm của mẹ chồng tận lực ung dung đi đến tiền viện, nửa đường gặp Thái phu nhân. Lúc này ai cũng không muốn so đo, Thái phu nhân một thân mặc triều phục Cáo mệnh dẫn đầu, A Kết theo sau lưng, nhũ mẫu ôm Xán Xán theo sát sau nàng.
Công công truyền chỉ vừa uống trà xong, thấy đoàn người của Hầu phủ đi tới liền đứng dậy, nâng lên thánh chỉ màu vàng, đoàn người A Kết thấy vậy thì lập tức quỳ xuống.
Công công truyền chỉ không nhanh không chậm tuyên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm lấy đức để quản lý thiên hạ, dùng võ trị loạn lạc. Nay Kim Ngô tiền vệ Chỉ huy sứ Triệu Trầm suất quân Nam chinh …”
Đoạn đầu đều là những lời nói khích lệ công lao của Triệu Trầm, đoạn cuối mới là ban thưởng.
Thái phu nhân khiếp sợ đến không nói nên lời.
Trong đầu A Kết cũng trống rỗng, vẫn đợi đến lúc công công truyền chỉ hô Hầu phu nhân thì nàng mới nhanh chóng đứng dậy, dựa theo lời mẹ chồng chỉ bảo tiếp nhận thánh chỉ, Lục Vân theo sát phía sau đưa qua một phong bao hai trăm lượng. Truyền chỉ công công cười tủm tỉm nhận lấy, sau khi chúc mừng liền hồi cung phục mệnh.
Nhìn theo hướng bọn họ đi, A Kết chậm rãi lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy thánh chỉ trong tay thật nóng.
Triệu Trầm vẫn luôn nói muốn nàng mau chóng được làm thế tử phu nhân, lần này hắn đã lập được chiến công hiển hách, A Kết cũng cảm thấy cùng lắm thì hoàng thượng sẽ cho trượng phu kế thừa tước vị thế tử của phủ Duyên Bình hầu, ai có thể đoán được hoàng thượng lại phong cho Triệu Trầm tước vị Võ Anh hầu chứ? Mà thê bằng phu quý (vợ được nhờ chồng), nàng cứ thế được phong làm Cáo mệnh Nhất phẩm phu nhân.
Trong một nhà có thể có hai Hầu gia sao?
Trở lại Vọng Trúc hiên, A Kết không hiểu hỏi mẹ chồng.
Ninh thị đã nhìn qua thánh chỉ, thấy con dâu không có nửa điểm vui mừng mà chỉ hoang mang vì vấn đề tước vị thì cười nói: "Ít, nhưng không phải là không có, nhưng mà đa phần đều là trưởng tử kế thừa tước vị của tổ tông, thứ tử sau khi lập công được phong Tước khác. Thừa Viễn là tình huống đặc biệt, nếu như nó chỉ lập được một cái công nhỏ, hoàng thượng cho nó tước vị thế tử là đủ rồi, nhưng mà công lớn như vậy, tước vị thế tử có hơi thấp, ngoài ra, thay vì phải mang tội danh bất kính với tiên đế, không bằng trực tiếp cho Thừa Viễn cái tước vị cao hơn, nhất cử lưỡng tiện.”
Thì ra là như vậy, A Kết vừa hiểu ra lại bắt đầu cảm thấy lo lắng: "Trên thánh chỉ nói ban cho Võ Anh hầu phủ khác, nương..." Thật là tốt khi có một nơi thuộc về một nhà ba người bọn họ, chỉ là, A Kết không muốn rời xa mẹ chồng. Ninh thị đối xử với nàng như nữ nhi ruột thịt, hết lòng thương yêu Xán Xán, nàng đã quen sống cuộc sống có mẹ chồng.
Ninh thị cười nàng ngốc, bảo Tưởng ma ma cất thánh chỉ, ôm lấy Xán Xán nói: "Ta chỉ luyến tiếc Xán Xán, Xán Xán đi đâu ta liền theo đến đó, Xán Xán sắp chuyển đến nhà mới rồi, có muốn tổ mẫu cùng đi không?" Bây giờ trên danh nghĩa thì bà là nghĩa mẫu của nhi tử, cũng không phải là thê tử của Triệu Duẫn Đình, đương nhiên là bà phải đi theo nhi tử rồi.
Xán Xán không hiểu tổ mẫu đang nói cái gì, thấy tổ mẫu cười, bé cũng ôm tổ mẫu cười theo.
A Kết ngây ngẩn cả người, mẹ chồng đi cùng bọn họ, nàng cầu còn không được, chỉ là, cha chồng bên kia...
Nàng bỗng nhiên có chút đau đầu, vô cớ lo lắng trượng phu cùng cha chồng sẽ vì nguyên nhân này mà tranh cãi với nhau.
Triệu Duẫn Đình cũng không gây chuyện với nhi tử.
Gần một năm không thấy, sau tiệc ăn mừng, Triệu Duẫn Đình cứng rắn kéo nhi tử đang muốn cưỡi ngựa về vào trong xe ngựa, thân thiết hỏi xem trên người hắn có chỗ nào bị thương hay không.
Đã lên xe, Triệu Trầm đành phải áp chế khẩn cấp trong lòng, nói chuyện với phụ thân.
Triệu Trầm không đề cập tới việc chuyển nhà, Triệu Duẫn Đình cũng không suy nghĩ mở miệng nói ra, cho đến khi xe ngựa rẽ vào ngõ nhỏ đi vào Hầu phủ, Triệu Duẫn Đình nhịn không được nữa, mở miệng thăm dò: "Hoàng Thượng cho con phủ đệ, sau khi được tu sửa mới chuyển đến ở đúng không?"
Khóe miệng Triệu Trầm nhếch lên: "Hoàng thượng đã ra lệnh cho Công bộ qua năm sẽ tu sửa, trong vòng nửa năm mới có thể làm xong, đến lúc đó phụ thân nhớ Xán Xán, lúc nào cũng có thể đến thăm một chút, người một nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm." Nhà của mình, thê tử làm chủ, mẫu thân cũng không cần che giấu, sớm biết Hoàng Thượng sẽ cho hắn vui mừng lớn như vậy, hắn đã đánh vào tận hang ổ của Đông Việt rồi.
Nửa năm...
Triệu Duẫn Đình nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải lập tức liền chuyển qua.
Xe ngựa dừng lại, Triệu Trầm không muốn lãng phí thời gian với phụ thân, bước nhanh về phía Vọng Trúc hiên.
Bước chân của Triệu Duẫn Đình cũng không chậm hơn, chạy thẳng vào Hinh Lan uyển, đáng tiếc là không gặp ai, Ninh thị đã đến Vọng Trúc hiên chờ nhi tử trở về.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: Sắp được nhìn thấy phụ thân, thật cao hứng!
Triệu lão tro: ... Ai...
Triệu Xán Xán: Vì sao tổ phụ lại thở dài?
Triệu lão tro: Cha cháu muốn đoạt tổ mẫu cháu đi!
Triệu Xán Xán: Thật tốt quá, tổ mẫu theo chúng ta, đến sống cùng nhau!
Triệu lão tro: Khóc...
Bình luận facebook