Khóc suốt nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau A Kết tỉnh lại, cảm giác mắt không thoải mái, đưa tay day day, nhưng lại làm Triệu Trầm tỉnh giấc, thấy nàng đang lau mắt thì hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng xuống, lúc này mới phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió, "Ta còn tưởng nàng khóc ."
Nàng làm gì có nhiều như vậy nước mắt?
A Kết thầm cười hắn lo lắng vớ vẩn, nhưng mà lo lắng vẫn tốt hơn so với việc không để trong lòng. Nàng cúi đầu, tiếp tục dụi mắt, trước đây cũng có vài lần khóc như vậy, biết khóe mắt sẽ có gì đó, không muốn hắn nhìn thấy.
Triệu Trầm không hiểu suy nghĩ của cô nương gia cho rằng nàng còn mệt mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời xám xịt, giúp nàng đắp chăn rồi nói: "Ngủ đi, đến khắc hai(Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng) ta gọi nàng dậy." Thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh ngủ làm cho người nghe cũng an tâm.
A Kết lẳng lặng nằm trong lòng hắn, chớp chớp mắt.
Mặc kệ là trưởng tử Hầu phủ, hay là thiếu gia nhà giàu, hắn vẫn là hắn, là trượng phu của nàng. Mặc kệ hắn ở trước mặt người bên ngoài thanh trong veo mà lạnh lùng hay là là lá mặt lá trái thì khi trước mặt nàng đều là vừa bá đạo vừa ôn nhu, sẽ ôm nàng ngủ chung một chỗ, là hai người thân mật nhất. Lo lắng cái gì chứ, chỉ cần Triệu Trầm còn vẫn đối xử với nàng như vậy một ngày, nàng sẽ bên cạnh hắn một ngày. Nàng không giỏi cầm kỳ thư họa nhưng nàng sẽ chăm sóc việc ăn, mặc ở, đi lại của hắn, hỏi han ân cần, đây là những thứ mà một thê tử tốt cần làm trong suy nghĩ của nàng, trước mắt nàng chỉ làm được những thứ này, sau này nàng sẽ cố gắng học hỏi không làm mất mặt hắn.
Có lẽ do được nam nhân ôm,những lo lắng bất an kinh hãi hôm qua đều biến mất tâm tình cũng bình tĩnh. Áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, A Kết nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Việc này lúc nào sẽ nói với nhóm người Tưởng ma ma đây? Các nàng cũng sẽ cùng đi phải không?"
Triệu Trầm kinh ngạc vì nàng tỉnh táo, nhấc nàng lên, hai người mặt đối mặt.
Bởi vì trong phòng mờ tối, A Kết không ngượng ngùng, lớn mật nhìn lại hắn, cũng không biết mắt của mình vì khóc nên sưng lên, không dễ nhìn như thường ngày. Nhưng Triệu Trầm không cảm thấy khó coi, chỉ đau lòng, thương nàng đối với hắn khoan dung tín nhiệm, thương nàng ôn nhu kiên cường, không khóc nháo, sau khi được dỗ dành liền bắt đầu suy xét cuộc sống sau này.
Sắp xa xứ, trong lòng nàng chắc chắn sẽ lo lắng nhưng nàng thật dũng cảm, biết nhìn về phía trước.
Đơn giản lại giản dị.
Nữ nhân nhà nông thì sao chứ, hắn chỉ thích như vậy đấy.
Triệu Trầm không nhịn được hôn lên mắt nàng, chỉ khẽ chạm lên chỗ sưng. Không cho nàng khóc , sau này sẽ không để cho nàng vì hắn sai mà khóc mấy canh giờ nữa.
Thật cẩn thận và ôn nhu như vậy khiến A Kết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác chờ hắn kết thúc.
Triệu Trầm hôn lên hai mắt nàng, cuối cùng hôn lên mặt nàng một chút, sau đó tụa vào mái tóc dài của nàng, nói: "Từ nhà nàng trở về thì nói cho các nàng ấy biết đi, gã sai vặt ở ngoài viện thì ta đã có sắp xếp nhưng những người trong nội việnđều đã dùng quen, nếu nàng không có gì không hài lòng thì chúng ta đều đưa đưa, dù sao thì dùng người mình quen thuộc vẫn hơn."
Nàng mang đến ba người, Tưởng mama thì không cần phải nói, quả thực đây là chuyện ngoài ý muốn, dù cho chỉ là cung nữ thông thường, có thể từ địa phương ăn thịt người đó có thể sống sót rời đi, bản thân chắc cũng không bình thường. Lục Vân và Bích Ngọc tuổi còn nhỏ chút, lại được Tưởng ma ma dạy dỗ, biết tiến biết lùi, đối với quy củ và cấp bậc lễ nghĩa ở Hầu phủ thì chỉ cần thay đổi chút ít là được. Bên cạnh hắn, Cẩm Thư và Cẩm Mặc là người mà mẫu thân chỉ bảo, ba năm gần đây không phạm phải quy củ. Cẩm Mặc, tâm tư hơi chút linh hoạt, cũng may biết khắc chế, chỉ cần nàng vẫn làm đúng bổn phận, sau khi đến Hầu phủ có thể tiếp tục dùng, có thể giúp đỡ A Kết khoảng hai năm rồi thả đi, còn nếu dám có suy nghĩ gì khác, hắn sẽ dùng nàng ta chỉ bảo cho A Kết. Có một số việc không phải cứ nhắc nhở trước là được, hắn sẽ không để cho A Kết khổ sở, nhưng sẽ khiến nàng chú ý hơn. Không phải Cẩm Mặc thì cũng sẽ có tiểu quỷ khác, dù sao cũng phải khiến A Kết cảnh giác một chút, học được phải đề phòng người khác.
Lại nói đến chuyện đến Lâm gia, "Ta bảo Trần Bình mời dượng và dì nàng đến luôn, chuyện lớn như thế này thì bọn họ cũng nên biết, ta trực tiếp nói ra để nhạc phụ không phải nói lại. Dượng có kiến thức rộng rãi, sau khi chúng ta đi , nhạc phụ có cái gì không rõ thì dượng cũng có thể đưa ra vài ý kiến giúp đỡ giúp nhạc phụ."
Hắn suy nghĩ chu đáo, A Kết ngoan ngoãn nghe là được, chờ hắn nói xong, bên ngoài đã sáng hơn một chút, nàngrời khỏi ngực hắn, "Nên dậy thôi."
Triệu Trầm có chút luyến tiếc không khí yên tĩnh như vậy, muốn tiếp tục ôm nàng thêm một chút.
A Kết cười hắn: "Đứng lên đi, đừng làm cho nương đợi lâu."
Hôm qua náo loạn một trận, chắc hẳn mẫu thân vẫn còn lo lắng, Triệu Trầm đành phải đồng ý, cùng nàng ngồi dậy, nhưng không vội vã mặc quần áo, mà là ôm chăn nhìn A Kết, hắn thích xem dáng vẻ tóc dài rối tung của nàng.
Dù sao thì trời cũng lạnh, A Kết cũng lưu luyến sự ấm áp trong chăn, nàng giấu chân trong chăn, xoay người lấy y phục đã được đặt sẵn một bên, thân mình nghiêng về trước khiến trung y căng lên, phía dưới cánh tay phải lộ ra nửa đường cong. A Kết đương nhiên vẫn không ý thức được, Triệu Trầm ánh mắt nhìn thẳng, ánh mắt vừa cố gắng dời đi thì lại tự quay về, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, lúc A Kết chuẩn bị đụng vào đống y phục định ngồi thẳng dậy thì lại bị ức hiếp, hai bàn tay tiến đến nơi hôm qua vẫn mơ ước, A Kết chưa hề có sự chuẩn bị, hô hấp loạn nhịp.
"Buông ra, chàng buông tay ra!"
A Kết đâu có nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ mà đánh lén, vừa thẹn vừa giận, nhưng thân mình lại bị hắn ép nghiêng nên không thể dùng lực, không thể lui được nữa. Nàng thử trốn về phía trước, lập tức bị hắn dùng sức đè lại, lại bị ấn vào... Sợ thanh âm quá lớn bị nha hoàn bên ngoài nghe được, hai mắt A Kết nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, phí công kéo tay hắn, nhỏ giọng trách mắng: "Buông ra, chàng đã đồng ý với thiếp!" mới sớm tinh mơ, làm sao hắn có thể như vậy!
Mộng đẹp trở thành sự thật, sao Triệu Trầm bỏ được, vừa hôn tù binh vừa nói nhỏ bên tai nàng: "Hai quân giao chiến, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tối qua ta để cho nàng kiểm tra tình hình quân địch, có qua có lại, bây giờ nàng cũng nên để ta kiểm tra có đúng không? A Kết nàng nhỏ bé xương cốt không chắc chắn, làm sao có thể đánh nhau? Dù cho bản tướng quân lần đầu ra trận, nhưng vẫn có thể khiến chúng trở nên dễ bảo như thường..."
Nếu hai người đang ngồi ngay ngắn trên bàn, có lẽ A Kết còn có thể cho rằng nam nhân đang nói về chiến trường chiến sự, nhưng hiện tại trong tình hình như thế, hơn nữa tối qua hắn còn nói những lời hồ ngôn loạn ngữ kia, A Kết lập tức nghe hiểu hắn có ý tại ngôn ngoại (cái này ta thích để nguyên, ảnh hưởng khi học Ông già và biển cả hồi c3 đây mà), xấu hổ đến mức hận không thể chết, vội vàng cầu xin hắn: "Đừng nói nữa, buông ra ta..."
Thời cơ không đúng, Triệu Trầm lưu luyến thu binh, ôm người đang xụi lơ vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng một lát, hôn lên mắt nàng, hôn tai nàng, " Được, chúng ta buổi tối tái chiến." Hắn muốn chiến đấu tốt, để nàng nếm thử sự lợi hại của hắn.
Hắn thật vô liêm sỉ, A Kết thực sự nhịn không được, nắm chặt tay thành quyền đập vào lồng ngực hắn, đánh tới lại chỉ nhận lấy việc nam nhân cao giọng cười to.
Sau sự náo loạn này, A Kết lại không dám nhìn Triệu Trầm, trang điểm cũng không dám nhìn hắn. Trước đây đã ]biết hắn hư, nhưng nhìn cũng là một dáng vẻ chính nhân quân tử, ai biết lại là...
A Kết thật sự không biết làm thế nào đối mặt với hắn, sau khi đến sảnh liền cúi đầu, không để ý tới nam nhân đối diện đang mỉm cười nhìn mình chăm chú. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nghĩ tới việc Ninh thị biết Triệu Trầm có những cam đoan hoang đường, A Kết càng không được tự nhiên, khi vào phòng được Ninh thị đứng dậy đón chào cũng không dám nhìn nàng.
Ninh thị nhìn dáng vẻ xấu hổ của con dâu một cách rõ ràng, lại nhìn sắc mặt đầy đắc ý của nhi tử, vừa buồn cười lại thở ra một hơi, kéo tay A Kết ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "A Kết, sự tình ngọn nguồn Thừa Viễn cũng đã nói với con rồi, dù cho thế nào, là chúng ta lừa hôn trước, nương cũng có sai, sau bữa cơm ta sẽ theo các con trở về gặp bà thông gia, xin lỗi."
Tiếng nàng nhẹ nhàng, A Kết vội hỏi: "Không cần, nương cũng không cố ý, người ở nhà chờ chúng con cũng được, Thừa Viễn đi nói là được rồi." Nàng chưa từng có oán trách bà bà, sau khi nàng cùng Triệu Trầm nói chuyện rõ ràng, nghĩ đến Ninh thị, chỉ còn đau lòng, bị người hại toàn tộc rồi còn cướp tướng công, Ninh thị chịu bao nhiêu khổ.
Nghĩ tới những thứ này, trên mặt A Kết không còn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Ninh thị, nói: "Nương, thật sự không cần người đi."
Ninh thị lắc đầu, vừa muốn giải thích, Triệu Trầm đã xen vào nói: "A Kết nàng đừng khuyên, nương muốn đi, ta cũng hy vọng nương đi, nếu không tới nhà nàng thì trong lòng nàng còn oán trách ta chắc chắn sẽ không giúp ta, nhạc phụ nhạc mẫu nếu giận không chừng còn đánh ta, có nương bên cạnh, tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt nương, không hành hạ ta nhiều."
Nói thì nói như thế, nhưng hắn sắc mặt hồng hào, nhuận khí định thần nhàn, làm gì có dáng vẻ hoảng sợ chứ?
A Kết giận hắn, trừng mắt không hề để ý tới.
Ninh thị cười, vỗ tay con dâu, hất lên đầu nhi tử một chậu nước lạnh: "Không cần con miệng lưỡi trơn tru, ta không phải giúp con nói chuyện, ta lo lắng nhạc phụ nhạc mẫu khoan hậu ôn hòa không đành lòng phạt con nặng tay, nếu bọn họ thật sự không ra tay, ta tự mình dạy dỗ con, cái đồ hỗn trướng (đồ vô liêm sỉ)!"
Triệu Trầm làm mặt khổ, ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đá vào giày A Kết, lúc nàng ngẩng đầu, nói: "Ta nói đúng không? Nương nhất định sẽ giúp nàng, nàng đã tin chưa?"
A Kết không khỏi nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị ôn nhu cười, nhỏ giọng nói với nàng: "Chứng từ đó nương đã xem rồi, yên tâm, tương lai Thừa Viễn nếu dám có lỗi với con, hai chúng ta hai trở về Đồng Loan thôn sinh sống, mặc kệ con sinh mấy đứa chúng ta cũng đưa đi theo, một đứa cũng không để lại cho hắn!"
"Nương..." Nghe mẹ chồng là thật sự biết rõ, còn đề cập đến việc con cái, A Kết xấu hổ trốn vào lòng Ninh thị, cái này là thật sự không dám gặp người khác.
Ninh thị khó có khi được cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sau một lát thì nói: "A Kết đừng lo lắng, chúng ta ở sống ở đây như thế nào, đến kinh thành cứ như vậy, không có gì khác biệt . Tốt lắm, đứng lên ăn cơm đi, lát nữa còn đến nhà con có thể sẽ không thoải mái, nhỡ bà thông gia ngay cả ta cũng tức giận, A Kết nên thay ta ra mặt nha."
A Kết đỏ mặt gật đầu.
Sau bữa cơm, chuẩn bị một chút, cả nhà xuất phát , A Kết ngồi cùng Ninh thị trên một chiếc xe ngựa, Triệu Trầm cưỡi ngựa ở bên cạnh.
"Vào lúc này ra ngoài thật không sai, có thể ngắm tuyết." Xe ngựa đi một lúc, Ninh thị vén màn xe, cùng con dâu ngắm cảnh.
A Kết quay đầu nhìn lại. Bên ngoài ruộng đất màu trắng, ngọn cây màu trắng, núi xa cũng màu trắng, một vùng trắng xóa như vừa được tẩy sạch.
"Sao lại cuốn rèm lên, bên ngoài lạnh." Đang nhìn, Triệu Trầm cưỡi ngựa lại gần, cúi đầu nói với các nàng, ánh mắt dừng lại trên nguo. A Kết phát hiện, nhịn không được nhìn hắn, hắn mặc một thân áo lam ngồi trên lưng ngựa không nói hết sự phong lưu phóng khoáng, làm cho người ta dù biết không ổn vẫn không nỡ rời mắt.
Cũng may bà bà vội vàng đáp lời, không nhìn nàng.
Thấy nam nhân lại liếc mình một cái, A Kết cúi đầu, không muốn đối diện với hắn, đáy lòng lại càng ngày càng nhiều vui vẻ, cứ không ngừng dâng lên.
Đường quá dài, nàng cố gắng đi cùng hắn, chỉ cần nàng nỗ lực, như vậy thì dù phải đi tới chỗ nào, ít nhất quá trình này không có nửa phần tiếc nuối.
tử cũng không thể bảo vệ. Nhưng phụ thân gắng gượng trở lại, hắn phò tá Đường Văn đế lật đổ Tần gia, ngăn chặn lời nói những người đó, chứng minh rằng hắn không phải kẻ chỉ có vẻ bề ngoài mặc người ta ức hiếp. Giờ này ngày này, không cần thư của phụ thân, Triệu Trầm cũng biết, phụ thân sẽ còn tiếp tục đấu với Tần Tư Dũng, cho đến khi tất cả những người ức hiếp hắn biến mất.
Phụ thân là trò cười, hắn cũng là trò cười, chỉ có thể ở nông thôn trốn tránh Tần gia, nay Tần gia gần như lụn bại, mới dám quang minh chính đại hồi kinh.
Trò cười thì thế nào?
Hắn cũng không muốn trốn, không nghĩ trốn, hắn cũng muốn làm một trưởng tử đỉnh thiên lập địa, nhưng hắn có tư cách để được tin tưởng sao? Hắn không tránh né, vẫn ở tại Hầu phủ, không nói đến chuyện hắn tuổi nhỏ sức yếu có bị người ta hại chết hay không, mẫu thân phải lẻ loi ở chỗ này nhiều năm như vậy, Triệu Trầm không thể tưởng tượng mẫu thân một mình sống trong tiểu viện, có con lại không thể nhìn thấy, thật thê lương.
Nếu có thể quay trở lại một lần, hắn vẫn sẽ trốn như cũ, bảo vệ tính mạng, ở nông thôn phụng dưỡng mẫu thân.
Nhưng hắn sẽ không trốn mãi.
Biết sỉ(nhục nhã) rồi sau đó dũng(gan dạ). Hắn trở lại kinh thành, mặc người chê cười, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ khiến những người trào phúng hắn đều câm miệng, chờ hắn thành người trên người, này đó ai còn nhớ rõ chuyện cũ chứ? Dù cho nhớ rõ, ai dám ở trước mặt hắn đề cập đến nữa chứ?
Không tranh nhất thời, tranh một đời.
~
Sự tình được nói rõ ràng, Lâm Hiền không đánh Triệu Trầm cũng không mắng hắn, cùng hắn vào trong thư phòng nói chuyện một lúc, rồi cho Triệu Trầm đưa Ninh thị về trước, cả nhà bọn họ muốn thương lượng. Hiện tại trong đầu hắn có chút loạn, không muốn bởi vì tức giận nhất thời mà nói ra những lời khiến bản thân sau này hối hận, dù sao trưởng nữ đã thành người Triệu gia, không phải một câu đoạn tuyệt lui tới đơn giản là được.
Triệu Trầm không ngờ tới kết quả này. Có lẽ hắn nên dự đoán được, nhưng hôm qua A Kết đồng ý với hắn, hắn rất vui vẻ, chỉ muốn nhạc phụ nhạc mẫu sẽ hỏi ý kiến A Kết, lại không ngờ tới bọn họ muốn giữ A Kết lại nương gia(nhà mẹ đẻ).
Hắn nhìn về phía A Kết, đáy mắt mang theo một tia khẩn cầu, chính mình cũng rõ là đang cầu nàng dù nhạc phụ nhạc mẫu nói gì nàng cũng đừng thay lòng đổi dạ, hay là cầu nàng cùng mình về nhà. Thành thân hơn một tháng, ngoại trừ lần về nhà đó, hai người vẫn ngủ chung một chỗ, dù cho nàng đến nguyệt sự, hắn cũng ôm nàng ngủ, dùng bàn tay của hắn cách trung y giúp nàng ấm bụng.
A Kết nhìn ra Triệu Trầm đang lo lắng, muốn nói chút gì, nhưng phụ thân bỗng nhiên quay đầu, bảo nàng vào trong phòng đi, giọng điệu không cho phép từ chối.
Từ nhỏ đến lớn, phụ chưa từng nghiêm khắc như thế với nàng, A Kết không dám làm trái ý phụ thân, huống chi là loại chuyện này, sáu ngày sau có thể xa người nhà, trong lòng A Kết cũng muốn ở lại. Về phần Triệu Trầm, A Kết tin tưởng phụ mẫu sẽ đồng ý để nàng đi cùng hắn, cho nên hai người tách ra mấy ngày cũng không tính là gì.
Đến cùng vẫn sợ hắn nghĩ nhiều, bước vào trước cửa phòng, A Kết quay đầu nhìn thoáng qua, Triệu Trầm quả nhiên vẫn nhìn nàng, không để ý người nào, cứ nhìn nàng, lại hiện ra vài phần đáng thương. A Kết mềm lòng lại bất đắc dĩ, gật gật đầu với hắn, mắt thấy phụ thân hình như muốn quay đầu nhìn sang, cũng không dám chậm trễ, vén mành đi vào.
Triệu Trầm chỉ cảm thấy lòng của mình cũng đi theo vào .
Thấy hắn mất hồn mất vía, Ninh thị âm thầm thở dài, xoay người nói với Liễu thị: "Chúng ta đi trước , ngày mai ta lại để Thừa Viễn lại đây. A Kết là cô nương tốt, ta thật tâm thích người con dâu này, khi giấu diếm thân phận để cầu hôn ta cùng với Thừa Viễn đều sai, chỉ mong bà thông gia nhìn Thừa Viễn đối với A Kết cố chấp si tình, tha thứ hắn một lần đi."
"Nương, người không cần thay ta nói chuyện, lúc trước người nhiều lần khuyên ta nói tình hình thực tế, là ta lo lắng A Kết không muốn gả ta mới lừa nhạc phụ nhạc mẫu." Triệu Trầm thu lại luyến tiếc trong lòng, cúi mình thật thấp hành lễ với phu thê Lâm Hiền, "Nhạc phụ nhạc mẫu, Thừa Viễn biết sai, chỉ là Thừa Viễn đã nhận định A Kết, về sau mỗi ngày đều sẽ lại đây xin lỗi,cho đến khi nhị lão đồng ý để A Kết đi cùng con mới thôi. Thừa Viễn biết nhạc phụ nhạc mẫu giờ phút này không muốn thấy con, vậy con đưa nương con trở về trước, ngày mai lại đến xin lỗi."
Nói xong xoay người, đỡ Ninh thị đi ra ngoài, Ninh thị áy náy liếc mắt nhìn Liễu thị, đi theo hắn.
Trong lòng Liễu thị phức tạp, cùng trượng phu và phu thê Chu Bồi tiễn họ ra ngoài.
Xe ngựa đi xa, Lâm Hiền nhìn thê tử thân thương, tự mình đi thư phòng.
Cơm trưa hắn cũng không dùng, Chu Bồi trước khi lên đường có đi tìm hắn, hai người nói vài lời, Lâm Hiền tiễn ra cửa xong lại đến thư phòng ngẩn người. Buổi tối người một nhà dùng cơm, Lâm Hiền giữ A Kết lại, tỷ đệ Lâm Trúc cũng muốn ở lại, bị hắn đuổi đi .
Liễu thị dọn dẹp xong phòng bếp trở về, đã thấy này hai phụ tử nàng ngồi ở trên kháng, một người quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, một người cúi đầu khâu tất. Liễu thị thở dài, đóng cửa ngồi lên kháng, cầm kim chỉ trong ta trưởng nữ, "Trời đã tối, tất phụ thân con cũng đâu phải không đủ dùng, không cần vội."
A Kết không khỏi nhìn về phía phụ thân, vừa lúc Lâm Hiền cũng nhìn lại, hai phụ tử nàng bốn mắt nhìn nhau, đều nhanh chóng tránh đi.
Thật ra nếu bàn về cảm tình phụ nữ, trong lòng Lâm Hiền, 2nữ nhi đương nhiên không phân cao thấp, nhưng nữ nhi tính cách khác nhau, phụ nữ thường ngày ở chung tình hình cũng khác. Giống như Lâm Trúc, biết làm nũng, thường thường bổ nhào lên người Lâm Hiền, mỗi khi Lâm Hiền vui vẻ sẽ cười, sờ đầu nàng, lúc tức giận cũng có thể trừng mắt răn dạy nàng. Nhưng A Kết lại khác, ngoại trừ khi còn nhỏ sẽ làm nũng với phụ thân, bảy tám tuổi bắt đầu chững chạc sẽ khâu tất giặt xiêm y cho hắn, rồi hắn sau một ngày bận rộn trở về nhà sau thì bưng cơm châm trà cho hắn, cũng sẽ không ôm hắn xin phụ thân mua cho nàng xiêm y trang sức đẹp mắt, sẽ không bởi vì giận dỗi với đệ đệ chạy đến trước mặt hắn tố cáo. Nàng hiểu chuyện như vậy, căn bản không cần hắn, người phụ thân này lo lắng gì, phần lớn thời gian Lâm Hiền đều giao trưởng nữ làm việc, khen trưởng nữ hiểu chuyện, bảo trưởng nữ mua gì đó trực tiếp cho nàng, trưởng nữ ôn nhu cười, không có động tác thân mật.
Có đôi khi nhìn thấy trưởng nữ cùng nương nàng thân mật, trong lòng Lâm Hiền ít nhiều có chút ghen tị, nhưng trưởng nữ từ nhỏ đã không dính phụ thân, hắn cũng không có biện pháp.
Nhìn nữ nhi khâu được nửa tất, Lâm Hiền thử thăm dò mở miệng, "A Kết, con nói thật cho phụ thân biết, Thừa Viễn đối với con thế nào, con muốn cùng hắn đi kinh thành sao?"
Ánh mắt A Kết lại dừng lại trên đôi bàn tay sần sùi của mẫu thân đang nắm tay nàng, khẽ giọng đáp: "Hắn đối với con rất tốt, con, con cũng muốn cùng hắn đi. Cha, nương, đừng lo lắng, đến kinh thành con sẽ cố gắng chăm sóc tốt chính mình."
Liễu thị không biết nên nói gì, nhìn về phía trượng phu. Những chuyện ở Kinh thành nàng không hiểu, nàng chỉ biết ý kiến của nữ nhi, nghe trượng phu quyết định, nếu hai phụ tử nàng ý kiến không thống nhất, nàng lại nghĩ biện pháp hòa giải.
Trong lòng Lâm Hiền phức tạp.
Ván đã đóng thuyền, truy cứu lại những gì Triệu Trầm đã lừa gạt cũng không có ý nghĩa, hơn nữa Triệu Trầm lừa bọn họ cũng là vì lo lắng bọn họ bởi xuất thân của hắn mà từ chối. Đổi thành kẻ khác đã tự cho là thanh cao mắt chó coi thường người khác, ăn chơi trác táng, căn bản không cần giấu diếm, đã sớm nói ra thân phận với suy nghĩ thô bỉ rằng bọn họ chỉ là người nông thôn phải uổng phí tâm tư nịnh bợ nữa, Triệu Trầm giấu diếm thân phận cũng minh chứng cho cách nhìn người của hắn. Ngoài ra Triệu Trầm đối với nữ nhi là thật lòng, chỉ nhìn một cách đơn thuần việc hắn chịu xuống ruộng làm việc, Lâm Hiền liền tin , ít nhất là bây giờ, Triệu Trầm đối với nữ nhi là thật lòng.
Nhưng thành thân không phải chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình, đến phiên Triệu gia, dù cho phụ mẫu hắn đều đồng ý thì vẫn còn có rất nhiều chuyện đủ khiến nữ nhi nhức đầu.
"A Kết, con có bao giờ nghĩ tới, loại người như chúng ta vào Hầu phủ, những người thân thích của Triệu gia bình thường đi lại cùng phu nhân tiểu thư nhà quan sẽ khinh thường con không?" Tuy rằng không muốn khiến nữ nhi khổ sở, Lâm Hiền vẫn phải chỉ ra.
Quan điểm riêng của từng bè phái từ xưa đã có, năm đó hắn lên trấn trên đọc sách, ở trấn trên, đứa nhỏ nhà người có tiền khinh thường hắn, hắn đi trong thành thi tú tài, mang xiêm y vải thô, thí sinh cùng khoa nhìn thấy hắn cũng sẽ cười nhạt. Hắn là nam tử do bị xem nhẹ nhiều lần mới dần dần lạnh nhạt, cô nương gia da mặt như vậy mỏng bị người cười nhạo thì sao? Trời sinh khác biệt như thế không phải nam nhân sủng ái thì có thể bù đắp, nữ nhi một khi tự ti, sau này càng ngày càng không ngốc đầu lên được, thời gian dài sợ hãi rụt rè bó tay bó chân, lúc này thuần phác cũng mất đi, Triệu Trầm có thể tiếp tục thích sao?
"Còn có, Thừa Viễn thân phận như vậy, vạn nhất sau vài năm hắn để ý người khác, cưới tiểu thiếp thì làm thế nào?" Thấy nữ nhi cúi đầu không nói, Lâm Hiền nói rõ ràng một lần, "Con đừng nghe những lời cam đoan của hắn, lời nói của nam nhân phần lớn thì không đáng tin cậy, người trong thôn không có tiền nuôi dưỡng tiểu thiếp, trong thôn cũng không có tập tục ấy, nhưng Triệu gia không giống với họ, sau khi trở lại kinh thành, Thừa Viễn sẽ tiếp xúc với nhóm công tử đều có thông phòng tiểu thiếp, ai có thể bảo đảm hắn sẽ không động tâm đây?"
Lời này quá nặng, dù cho trong lòng Liễu thị tán thành, nhưng vẫn nhịn không được phản bác: "Chàng đừng vơ đũa cả nắm, muội phu trong nhà cũng đâu có như vậy, còn canh chừng dì ấy chứ. Thừa Viễn đối xử tốt với A Kết là chuyện không hẳn làm không được. A Kết đừng nghe phụ thân con, trước tiên đừng hoài nghi Thừa Viễn, chỉ là vế trước phụ thân con nói đúng, con đi kinh thành bị người ta khinh thường thì làm thế nào?"
Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, phụ mẫu mỗi lời nói ra đều là quan tâm, A Kết nắm tay của mẫu thân, ngẩng đầu nói với hai người: "Cha, nương, những chuyện này con đều từng nghĩ. Con xuất thân tại nơi này, người bên ngoài khinh thường con con cũng không có biện pháp, nhưng con đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không có gì là mất mặt , người khác trào phúng con con cũng sẽ không để bụng. Về phần hắn, con cũng đã gả cho hắn, nếu giờ bởi vì nghi ngờ hắn sau này có người khác mà chia tách thì con không cam lòng. Hiện tại hắn rất tốt với con, con chỉ muốn thử xem, có thể sống cả đời với hắn là tốt nhất, nếu hắn là loại người có mới nới cũ, sau khi trở lại kinh thành chắc chắn sẽ thay lòng đổi dạ rất nhanh, khi đó con lại trở về, dù sao không phải là cùng cách chính là hưu thê, sớm một năm hay trễ một năm cũng không có gì khác nhau. Đến lúc đó hai người bảo con tái giá cũng tốt, nuôi dưỡng con một đời cũng tốt, con đều nghe theo hai người."
Nàng từ từ nói, cô nương mới mười lăm tuổi nhưng lời nói lại thông suốt không hợp với tuổi.
Liễu thị nhịn không được rơi lệ, ôm nữ nhi khóc nói: "Đều do nương không tốt, một lần hai lần đều nhận thức không rõ người, liên lụy con không sống yên ổn ngày nào." Trưởng nữ muốn cái gì, không có người nào so với nàng rõ ràng hơn.
A Kết chính mình từng khóc, cũng không muốn chọc mẫu thân khóc, vội vàng trấn an nói: "Nương người đừng nói như vậy, hắn đối với con rất tốt, con, trong lòng con cũng có hắn, cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, người đừng nói như con chuẩn bị rơi vào hố lửa vậy, có lẽ hắn sẽ một đời đều tốt với ta thì sao?"
Liên quan đến chuyện cả đời của nữ nhi, Liễu thị lập tức nhịn lại nước mắt, "Đúng, A Kết nhà chúng ta tốt số, sau này chắc chắn xuôi gió xuôi nước, tương lai sẽ khiến mọi người đều hâm mộ, Hầu phu nhân! Khi đó nương cũng đi theo được thơm lây!" Nếu nữ nhi muốn đi, nàng nên nói chút chuyện tốt.
A Kết cười, ôm mẫu thân nói: "Được, chờ con làm Hầu phu nhân, nương chính là mẫu thân của Hầu phu nhân bao nhiêu người đều hâm mộ!"
Hai mẫu tử trấn an cho nhau, trên mặt đều mang theo ý cười, Lâm Hiền bị tươi cười của hai người làm ấm lòng, cũng cười : "Được, nếu con tin tưởng Thừa Viễn, cha cũng tin hắn một lần. A Kết, Thừa Viễn đề nghị ta sang năm tham gia thi Hương, hắn giới thiệu tiên sinh(thầy giáo) cho ta, cha trước đây không muốn thi, bây giờ vì con, cha nói gì cũng muốn thi đậu, chẳng sợ chỉ là quan nhỏ, nói ra con cũng có chút mặt mũi, nếu may mắn cha được làm quan tại kinh thành, người một nhà chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ."
Hắn mới 33, không tính là già.
Vì thê tử nữ nhi, liều mạng thì sao?
Tác giả có lời muốn nói: ngày mai phỏng chừng liền sẽ tới kinh thành , ha ha, ta cũng đều tò mò chính mình sẽ viết ra cái dạng câu chuyện hào môn gì, đây là giai nhân nếm thử, mặc kệ thành công hay không, giai nhân sẽ cố gắng viết xong, hi vọng không cô phụ đại gia thích đi.
Bình luận facebook