• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Con Đường Sủng Thê (1 Viewer)

  • Chương 45

dù người lớn trong nhà không có nói với hắn gì cả, nhưng hắn cũng nghe được trong nhà tỷ phu có khả năng sẽ có người ức hiếp trưởng tỷ, nên lúc Triệu Trầm thả hắn, hắn liền ôm cổ Triệu Trầm, nhỏ giọng nói: "Tỷ phu nhớ giữ lời, giúp đệ chăm sóc tốt ô ô, cũng phải chăm sóc đại tỷ kỹ lưỡng, đừng để cho nàng bị người khác ức hiếp, đại tỷ không có hư như nhị tỷ, đánh không lại người khác..."

Vừa ngây thơ nói, nhưng lại làm lòng người xúc động. Triệu Trầm ôm hắn xoay người, nhìn sang phía nhạc mẫu và tiểu di tử đến phòng đi thê tử, vững vàng thả Lâm Trọng Cửu xuống đất, ngồi chồm hổm xuống, trịnh trọng nói với Tiểu Cửu: "Nhất định, nếu tỷ phu nuốt lời, chờ Tiểu Cửu trưởng thành, liền dùng công phu tỷ phu dạy đệ để đánh ta?"

Lâm Trọng Cửu nhìn hắn, sau một lát bĩu bĩu môi, "Đệ đánh không lại tỷ phu..."

Triệu Trầm ngẩn ra, cười vang. Trong hàng rào ô ô vốn đang nằm trên cỏ, nghe được tiếng động thì đứng lên, mở to mắt cảnh giác nhìn về phía bên ngoài hàng rào có hai bóng người một lớn một nhỏ.

Sau buổi cơm trưa, A Kết về nhà Tây thu xếp hành lý, thuận tiện cùng mẫu thân và muội muội chia tay, mồng tám đến đây sẽ phải đi qua cửa nhà Lâm gia nhưng đến khi đó có thể dừng bao lâu chứ, có thể nói chuyện chỉ có hiện tại. Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu đều rơi lệ, A Kết cũng cầm khăn lau nước mắt, cuối cùng tựa vào trong lòng Liễu thị rơi lệ. Khi xuất giá đã cảm thấy Đồng Loan thôn là nơi xa nhất nàng rời đi, hiện tại phải đi ngàn dặm đến kinh thành, chẳng biết sang năm có thể gặp lại người nhà ở kinh thành được không, nàng vẫn không nỡ bỏ.

Mấy mẫu tử ở trong phòng lưu luyến không rời, trong thư phòng, Lâm Hiền lại lần nữa ân cần dạy bảo Triệu Trầm một lúc, nói không nên lời nữa, mới thở dài một tiếng, đứng lên nói: "Đi thôi, thừa dịp hiện tại thời tiết ấm áp, tránh việc lát nữa lại nổi gió."

Triệu Trầm đi theo phía sau hắn, một lần cuối cùng bảo đảm nói: "Nhạc phụ nhìn xem, Thừa Viễn nhất định sẽ đối xử tốt với A Kết."

Lâm Hiền không nói cái gì nữa, dẫn người ra hiên nhà.

A Kết vừa mới rửa mặt bôi phấn mỏng, đôi mắt hồng hồng, vừa nhìn thấy phụ thân lại muốn rơi lệ. Liễu thị vội khoát tay, ý bảo trượng phu đừng nói gì nữa, nên nói đều đã nói, làm gì lại chọc nữ nhi khóc, bảo Lâm Trúc và Lâm Trọng Cửu lấy đồ giúp trưởng tỷ, nàng buộc lại áo choàng cho nữ nhi, dẫn người đi ra ngoài trước.

Triệu Trầm đương nhiên không thể để cho tiểu di tử và tiểu cữu tử lấy đồ đạc, cười muốn giúp đỡ, Lâm Trúc hừ lạnh một tiếng không để ý hắn, Lâm Trọng Cửu học theo nhị tỷ, cũng tự mình ôm đồ đi, đảo mắt trong phòng chỉ còn lại mình Triệu Trầm. Hắn tự hiểu, người Lâm gia cho rằng, hắn là người xấu cướp đi A Kết, sắp chia xa nên có chút bực bội. Cuối cùng nhìn quét một vòng gian phòng thê tử sinh sống nhiều năm, Triệu Trầm xoay người rời đi.

Ở cửa, Trần Bình buộc hai con nai lại, yên lặng đứng một bên xe ngựa, nghe thiếu nãi nãi nhà mình không đè nén được tiếng khóc, trong lòng cũng không khỏi thổn thức. Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người thiếu gia, thiếu gia vì thế nào mới tới đây hắn đều biết, đâu ngờ chỉ một lần gặp mặt thì thiếu gia đã rung động chứ? Vị thiếu nãi nãi này, Trần Bình không tìm ra nửa điểm sai, chỉ là nhịn không được mà thay nàng lo lắng, địa phương như vậy, nàng thật sự có thể thích ứng sao?

Suy nghĩ miên man, nghe thiếu gia nói một câu muốn đỡ người lên xe, Trần Bình vội vàng ổn định ngựa, trong lúc vô ý liếc vào trong xa một cái, vừa lúc rèm xe còn chưa hạ xuống, ở bên trong, thiếu nãi nãi tựa vào đầu vai thiếu gia, lộ ra nửa khuôn mặt trắng hồng như hoa mai vừa hé nở, năm ngón tay thon thon khoát lên đầu vai thiếu gia...

Trong lòng Trần Bình không lý do lại cảm thấy đau, may mắn màn xe thật dày đã rơi xuống cắt đứt ý niệm không nên có của hắn. Hắn nhanh chóng nhảy lên ngồi trên càng xe, chắp tay chào lão gia nhà thông gia, chậm rãi quay đầu ngựa lại, nhớ ra đằng có hai con nai bị trói lại hai, chậm rãi rời đi.

~

Xe ngựa ra khỏi thôn, nước mắt A Kết cuối cùng cũng dừng lại, suy nghĩ, Triệu Trầm không thả tay ôm, nâng mặt nàng nhẹ nhàng hôn, như đang lẩm bẩm: "Đừng khóc, ta sẽ đối tốt với nàng, đặt nàng trong lòng." Lôi kéo tay nàng đưa vào trong y phục của hắn, làm cho bàn tay bé đang lạnh của nàng kề sát bộ ngực hắn. Không có suy nghĩ khác chỉ là muốn nói cho nàng biết hắn đau lòng.

A Kết cũng không trách hắn, chỉ là không nỡ, bây giờ bị hắn ôm dụ dỗ như vậy, sự xót xa ấy cũng vơi bớt. Dù sao cũng là ở trong xe, chỉ có hai phu thê, nếu hắn không buông, nàng liền tựa vào đầu vai hắn, lẳng lặng cảm nhận sự xóc nảy của xe ngựa.

Triệu Trầm cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lông mi dài cong cong, đôi mắt hơi hồng điểm thêm vài phần điềm đạm đáng yêu. Có lẽ là nhiều ngày chưa từng thân mật như vậy, Triệu Trầm cảm thấy hôm nay thê tử còn đẹp hơn bình thường, như nụ hoa mai sắp nở rộ trong tuyết, bị hắn hái xuống.

"A Kết, nhớ ta không?" Trán hắn nhẹ nhàng áp vào nàng , thanh âm bé không thể nghe thấy, "Mấy ngày nay, buổi tối ta đều ngủ không yên, bên cạnh trống vắng, không ấm áp, chỉ hận không thể chạy đến nhà nàng leo cửa sổ. Thật sự, nếu không phải là biết nàng ngủ cùng với A Trúc, ta đã đi."

Hắn nói những lời này không xấu hổ còn mang vẻ mặt chuyên chú, A Kết nhìn thấy liền hoảng hốt, chôn đầu vào bên trong bả vai của hắn. Mấy buổi tối mà thôi, sao lại nói thành như vậy, chỉ biết dỗ người.

Nàng xấu hổ, Triệu Trầm còn muốn hỏi xem nàng có nhớ mình hay không nhưng trước mắt là vành tai trắng nõn của nàng, nàng đang đeo khuyên tai phỉ thúy mà hắn đưa, giọt nước lớn nhỏ, tươi mát làm động lòng người. Hắn đưa tay khêu một cái, thật cẩn thận lấy xuống nhét vào trong tay nàng, sau đó khi nàng hoang mang lúc ngẩng đầu, hắn cúi đầu ngậm lấy thùy tai của nàng.

Khó có thể hình dung cảm giác vừa truyền khắp toàn thân, tất cả sức lực dường như đều bị hắn hút đi. A Kết không khỏi muốn tránh, nhưng nàng bị hắn ôm trên đùi, cánh tay phải đặt giữa hai người không rút ra được, một cánh tay khác cũng bị hắn đè nặng, chỉ có ngoan ngoãn cho hắn hôn. Nhưng sự cố chấp đụng chạm hơn bao giờ hết của hắn lúc này khiến nàng thật khó chấp nhận, A Kết trốn trong ngực hắn nhưng trốn không thoát,tình thế khó kiềm chế nàng liền cắn bộ ngực hắn qua lớp ý phục, không để cho mình kêu ra tiếng.

Một bên lỗ tai hôn khoảng một khắc, toàn thân nàng như nhũn ra, lúc Triệu Trầm chuyển qua hôn miệng nàng thì A Kết đã hoàn toàn hết cách phản kháng, đưa tay ôm lấy cổ hắn, cùng hắn trầm luân trong sự lắc lư nhẹ nhàng của xe ngựa theo, hai đôi môi như thể hiện hết nỗi nhớ nhung, là khát vọng bản năng.

Rốt cuộc khi tách ra thì nàng đã dựa vào trong lòng hắn, đầu hắn chôn vào mái tóc nàng, thở gấp.

"A Kết, nàng đã để ta đợi mấy tối rồi, nàng có biết không?" Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Trầm ngẩng đầu, hung hăng nhéo cánh tay nàng một chút. Có phải bởi vì sợ bị hắn thu thập, nàng mới cố ý ở ỳ tại nhà mấy ngày không? Nàng biết hắn trông cùng gấp gáp, đêm tân hôn cũng không bằng mấy ngày nay trằn trọc khó khăn.

A Kết hiểu ý của hắn, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Triệu Trầm ôm sát nàng, một tay theo thắt lưng nàng di chuyển đi xuống, cách y phục dùng sức nhéo hai cái vào phía sau nàng, nói nhỏ vào tai nàng: "Sau khi về nhà xem ta thu thập nàng như thế nào, A Kết, nàng xem ta thu thập nàng như thế nào..." Một chữ so với một chữ càng đáng khinh, so khi tức giận uy hiếp càng làm cho người ta sợ hắn.

Hắn hy vọng như vậy, A Kết sinh ra chút áy náy, nhưng nếu bây giờ không nói, sau khi trở về hắn còn khao khát hơn, lúc đó càng thất vọng. Trong đầu suy đi nghĩ lại, cuối cùng A Kết vẫn cắn cắn môi, trốn tại trong ngực hắn nhỏ giọng thầm thì một câu.

Tiếng nàng quá nhỏ, Triệu Trầm không nghe rõ, lại gần hỏi nàng: "Nàng vừa mới nói cái gì?"

A Kết mặt nóng lên, "Thiếp, thiếp, cái kia đến..."

"Cái nào..." Mới hỏi hai chữ, Triệu Trầm liền cứng lại, giống như khi đang bị nướng trên lửa lại bị tạt một chậu nước lạnh xuống đầu, mát mẻ không có, trực tiếp đông lạnh thành băng.

A Kết có thể cảm nhận được phía dưới vạt áo tiểu tướng quân vẫn diễu võ dương oai ngừng công kích, nàng đột nhiên có chút bất an, những bất an cùng với thời gian Triệu Trầm im lặng càng ngày càng dài biến thành thấp thỏm. Nàng lặng lẽ quay đầu, khẩn trương nhìn hắn, liền thấy Triệu Trầm mặt không chút thay đổi nhìn nàng, nói là nhìn nàng, lại không giống, càng giống như là ngẩn người.

A Kết có chút sợ hãi , rèm mắt rũ xuống, bàn tay vì bất an nên nắm chặt cổ tay áo. Dù sao hắn cũng là nam nhân, trước đây chính hắn chịu đựng không muốn nàng, hiện tại... A Kết sợ hãi, nhưng cũng có chút ủy khuất. Nàng không phải cố ý không nghĩ cho hắn, ngoại trừ đêm đó nhất thời bực hắn muốn phạt hắn một lần, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sau khi trở về liền cùng hắn làm phu thê chân chính, ai ngờ sự tình lại khéo như vậy chứ?

Giống như dáng vẻ lúc đệ đệ bướng bỉnh chọc giận phụ thân, rõ ràng nàng không làm sai, nhìn phụ thân mặt nghiêm túc, cũng không nhịn được nên sợ hãi. Hiện tại đổi thành Triệu Trầm , A Kết co quắp nhìn về phía màn xe, tại sao nam nhân khi mặt lạnh đều dọa người như vậy chứ? Nếu là nàng thật sự phạm sai lầm, giải thích là được, nhưng hiện tại, chẳng lẽ muốn nàng bởi vì kinh nguyệt đến mà giải thích sao?


Nếu Triệu Trầm tức giận, A Kết cũng xấu hổ khi để hắn ôm, nên thử thăm dò đứng dậy, tính tự mình ngồi.

Đôi bàn tay lớn đã có chút buông ra lại bóp chặt eo nàng, "Ngồi im đừng nhúc nhích."

Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, A Kết không biết vì sao lại càng thêm uất ức, né tránh bàn tay hắn duỗi ra, quay đầu nói: "Không phải chàng đang giận sao?" Thì ra vừa rồi những tâm tình là vì chuyện đó mới nói, vừa thấy không thể thực hiện được lập tức bày ra một gương mặt thúi.

Triệu Trầm tất nhiên là thất vọng, đổi lại nam nhân khác cũng khó có khả năng có thể thản nhiên chấp nhận, đặc biệt là đã nhịn lâu như vậy, thê tử lại xinh đẹp động lòng người...

Hắn cũng không đến mức bởi vì loại chuyện này lại tức giận với nàng nha?

Nhìn gương mặt thê tử, Triệu Trầm bật cười, kéo nàng lại, giận dữ nói: "Ta không tức giận, chỉ là, A Kết nàng hứa với ta, cái kia vừa đi thì sẽ cho ta, được không?" Cúi đầu đến cạnh tai nàng, nhẹ giọng cầu nàng: "Nhưng chịu đựng thật sự rất khó chịu, A Kết nghe ta một chút được không?"

Hắn ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ, ban ngày ban mặt nói chuyện này thật xấu hổ, A Kết chôn trong lòng hắn, dùng tốc độ mà người khác không thấy được gật đầu, sau đó không đồng ý nói chuyện. Nàng gật đầu thì Triệu Trầm đã cảm thấy thỏa mãn, vững vàng ôm nàng, biết thân thể nàng lúc này không thoải mái, lấy áo choàng bao người nàng lại một tầng, thấp giọng bàn chuyện trong nhà cùng nàng.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn chỉ có mẫu thân, áo cơm sinh hoạt thường ngày đều do mẫu thân sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Triệu Trầm rất ít nói với ai những chuyện vụn vặt. Nhưng trước kia A Kết ít được tiếp xúc nên hắn phải dạy cho nàng, mà hắn cũng thích dạy, hai người tựa vào nhau nói việc vặt linh tinh, đây mới là phu thê, cùng nhau sống qua ngày.

~

Xuống xe ngựa, hai vợ chồng đến chỗ Ninh thị thỉnh an (hành lễ thời xưa).

Ninh thị gọi A Kết đến ngồi trước mặt mình, hỏi tình hình Lâm gia, sau đó bàn bạc với nàng về chuyện hành lý. Lần đi kinh thành này, bọn họ đi đường thủy, Triệu Trầm đã thu xếp thuyền, hai ngày này đã kiểm tra tốt, buổi sáng có thể trực tiếp khởi hành. Hành lý lại là thứ yếu (thứ ít quan trọng hơn), Ninh thị chủ yếu dặn A Kết quản thúc chuyện nha hoàn bên người.

"Tưởng mama là dì con đưa đến, tự nhiên sẽ một lòng với con, nhưng Tưởng mama chỉ có một mình, không ở bên cạnh con bất cứ lúc nào được, A Kết, con không thể việc gì cũng đều dựa vào Tưởng mama. Trở về hầu phủ, ở tiền viện, bên Thừa Viễn đều là gã sai vặt hầu hạ, trở hậu viện thì ở chung với con, không dùng được nha hoàn bên người. Khế ước bán thân của Cẩm Thư và Cẩm Mặc nương đã đưa cho con, tính cả Lục Vân và Thuý Ngọc là bốn người. Bên này bình thường không có chuyện gì, các nàng phân tán một chút cũng không có gì đáng ngại, nhưng đến bên kia nhiều người lẫn lộn, con nhớ sắp xếp cho rõ ràng, để cho các nàng thể hiện sở trường. Đoạn đường này con hãy quan sát các nàng, trước khi vào kinh phải sắp xếp ổn thỏa tránh việc sau khi vào phủ lại luống cuống tay chân."

A Kết lắng nghe, nhớ trong lòng.

Ninh thị thấy vẻ mặt nàng chăm chú, cười kết thúc đề tài: "Mọi người trong Hầu phủ cùng với những quan hệ của nhà chúng ta ở kinh thành thì những ngày qua ta đã nói cho Tưởng mama biết, trên đường đi Thừa Viễn cũng sẽ nói tỉ mỉ lại với con, để khi gặp mặt với bề trên cũng thuận lợi hơn, không có gì phải khẩn trương. Được rồi, tiểu lưỡng khẩu(vợ chồng son) các con đã vài ngày không gặp rồi, về phòng nói chuyện đi thôi."

Khi con dâu và bà bà nói chuyện, Triệu Trầm cũng ngồi một bên, nghe đến đó thì đứng dậy, một chút cũng không biết rụt rè.

A Kết đỏ mặt cùng hắn đi ra ngoài.

Ninh thị ngồi ở trên giường, cười yếu ớt nhìn theo nhi tử con dâu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng, nàng một tay chống cằm nằm nghiêng ở trên đệm dựa, nhìn bồn hoa lan trên cửa sổ. Đóa hoa tuyết trắng, nhụy vàng nhạt, tươi đẹp rực rỡ, cảnh đẹp ý vui.

Vợ chồng son ân ái như vậy, chắc chắn rất nhanh nàng sẽ được ôm tôn tử(cháu trai) thôi nhỉ? tôn tử chắc sẽ bướng bỉnh giống nhi tử trước đây, tôn nữa (cháu gái) chắc sẽ nhu thuận hiểu chuyện như con dâu, sinh nhiều một chút, ở trước người chạy tới chạy lui náo nhiệt.

~

Triệu Trầm cũng muốn nhanh sinh nhi tử, đáng tiếc thiên thời khiếm khuyết(thiên thời-địa lợi-nhân hòa ấy, ở đây anh ý muốn nói người có lòng mà điều kiện không cho phép :v).

Về đến sân hắn liền ssi vào phòng trong, A Kết đã vài ngày không ở nhà, có rất nhiều muốn nói với Tưởng mama, nàng ở lại gian ngoài.

Bốn đại nha hoàn cũng đều ở đây.

A Kết nhìn các nàng, đối với Lục Vân và Ngọc Bích đã rất quen thuộc, Cẩm Thư và Cẩm Mặc thì bởi vì bên này không có chuyện gì, nàng để Lục Vân hầu hạ, bình thường tiếp xúc không nhiều lắm với Cẩm Thư và Cẩm Mặc.

Nghĩ nghĩ, A Kết nhìn với các nàng nói: " Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi kinh thành, quy củ trong Hầu phủ, mama đã bắt đầu dạy các ngươi, các ngươi học cho tốt, đến bên kia nhớ cẩn thận làm việc, không để người ngoài lấy sai lầm ra làm chuyện cười, cười xuất thân chúng ta quê mùa." Xuất thân không có cách nào thay đổi, nàng không sợ bị người chê cười, nhưng không thể không học được quy củ để người ta nắm được sơ hở.

Bốn người nha hoàn lập tức cùng nói: "Thiếu phu nhân yên tâm,bọn nô tỳ nhất định chăm chỉ học từ mama."

A Kết gật đầu, nghĩ đến lời Ninh thị dặn dò, lại nói: "Trên đường các ngươi thay phiên nhau hầu hạ bên người ta cùng thiếu gia, vào kinh ta sẽ sắp xếp cho các người." Trước kia không cần Cẩm Thư và Cẩm Mặc là do cảm thấy bên người có hai nha hoàn hầu hạ là đã đủ rồi, nghe Ninh thị nói một lúc, mới biết được trong đại trạch dùng nha hoàn rất nhiều, vừa tới nhiều người không đến mức luống cuống tay chân hay không người có thể làm việc, thứ hai có người phạm sai lầm, lập tức là có thể tìm người thay thế.

Lục Vân cùng Thuý Ngọc và Cẩm Thư lập tức đồng ý, Cẩm Mặc nhìn tỷ muội bên người lại nhìn thiếu phu nhân, hiện lên vẻ do dự.

A Kết thấy, rất nhanh liền suy nghĩ. Tưởng mama nói với nàng, Cẩm Mặc đã từng phạm sai lầm khiến Triệu Trầm tức giận, nàng về hỏi riêng Triệu Trầm, biết là bởi vì Cẩm Mặc nghĩ muốn đụng vào bồn hoa lan nàng đưa mới bị cấm bước vào nội thất. Triệu Trầm khẩn trương giữ gìn hoa nàng tặng, A Kết đương nhiên cảm thấy ngọt ngào, lại cảm thấy đây không tính là sai lầm lớn, hơn nữa khi Triệu Trầm đem khế ước bán thân của hai nha hoàn cho nàng cũng nói qua nàng cứ tùy ý quản lý hai người họ, liền hỏi Cẩm Mặc: "Lần trước thiếu gia phạt ngươi, ngươi đã biết sai ở nơi nào chưa?" Nếu Triệu Trầm phạt, nàng phải làm bộ dáng hỏi, không thể không có lý do gì mà thay hắn xử trí.

Lời vừa nói ra, Tưởng ma ma có chút ngoài ý muốn khen ngợi nhìn A Kết một cái. Đại cô nương trong ngày thường không phải ở một chỗ với phu nhân thì là cùng thiếu gia nghiêng ngả, Cẩm Mặc lại rất ít khi ở trước mặt nàng mặt mày rạng rỡ, đại cô nương không phát hiện tiểu tâm tư của Cẩm Mặc về tình có thể tha thứ. Giờ phút này nghĩ muốn đối xử bình đẳng với bốn người nha hoàn nhưng chưa trực tiếp tha thứ cho Cẩm Mặc, đã biểu hiện không sai, dù sao hàng năm đều cũng ở Chu gia một thời gian, mưa dầm thấm đất đối với tác phong làm việc của tiểu Liễu Thị, ít nhiều đều có thể học được cách xuống tay.

Cẩm Mặc nghe ra thiếu phu nhân có ý muốn dùng nàng, lập tức dập đầu nói: "Nô tỳ biết sai rồi, sau này cũng không dám chưa được chủ tử cho phép mà tự tiện đụng chạm trong phòng, còn xin thiếu phu nhân tha thứ Cẩm Mặc một lần, Cẩm Mặc nhất định thay đổi, một lòng hầu hạ tốt thiếu phu nhân." Nếu không có chuyện gì làm, nàng đâu còn là đại nha hoàn chứ? Hầu phủ là nơi phú quý, chỉ cần nàng có thể đứng vững chân ở bên cạnh thiếu nãi nãi, mặc dù cả đời đều chỉ là nha hoàn cũng đủ rồi.

"Biết sai thì tốt, trên đường để tâm hầu hạ, đến Hầu phủ ta sẽ sắp xếp thích hợp cho ngươi. Tốt, các ngươi đi xuống trước đi, muốn đem thứ gì đó thì hãy chuẩn bị đi, đừng để thiếu đồ vật quan trọng." Thu xếp xong, A Kết bảo các nàng đi xuống, bọn nha hoàn có quy củ nha hoàn cần học, nàng cũng có việc muốn thỉnh giáo Tưởng ma ma.

Chờ đám người Lục Vân rời đi, A Kết nhìn nội thất, nhỏ giọng xin giúp đỡ từ Tưởng ma ma: "Ma ma, ta có cần phải học rất nhiều lễ tiết không?" Phụ thân là tú tài, mẫu thân ngăn nắp ưa sạch sẽ, dì là thiếu phu nhân Chu gia đều có khí phách, A Kết biết nàng và muội muội so với nữ nhân nhà nông thì cử chỉ có khéo hơn chút, nhưng cùng tiểu thư khuê các chân chính so sánh thì kém xa.

Tưởng ma ma đã sớm nghĩ tới, cười trấn an nói: "Cũng không phải quá nhiều, thiếu phu nhân hiện tại lời nói cử chỉ đều tốt, chỉ cần chú ý chút, gặp được phu nhân, thái thái bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là quy củ hoàng gia nhiều, với thân phận Hầu gia hiện tại, sau này dự tiệc thì rất có khả năng gặp phải công chúa hay quận chúa, vậy thì phải học quỳ lạy Chi Lễ, trên đường ma ma sẽ dạy thiếu phu nhân, rất đơn giản."

Quy củ đều là vật chết, đại cô nương chỉ kém ở việc chưa biết nhiều về thế giới bên ngoài, cái này không quá gấp, may mà đại cô nương tính tình yên lặng, không giống phụ nhân, rõ ràng không có kiến thức như người ta còn muốn thể hiện mình không kém như người ta, kết quả mất mặt xấu hổ.

Nghe nàng nói, A Kết trong lòng có chuẩn bị, cảm kích nói: "May mắn có ma ma theo giúp ta, loại địa phương đó, ta nằm mơ cũng chưa nghĩ tới."

Tưởng ma ma sờ tóc nàng, thấm thía mà nói: "Đại cô nương chỉ cần nhớ kỹ một câu, không nên có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người. Người với người giao tiếp, đa số vì ích lợi, thoạt nhìn ôn hòa nói chuyện dễ nghe, người đừng để ý những khách sáo kia, chỉ nên cân nhắc xem nghe lời của nàng hành sự thì sau này đối với người, đối nàng, hay đối với thiếu gia thậm chí Triệu gia sẽ có hậu quả gì, lại căn cứ vào những hậu quả đó để lựa chọn, nếu như không xác định rõ thì cứ nói có lệ cho qua rồi về cùng thiếu gia thương lượng. Dù ở nơi nào, dè dặt cẩn thận đều không đủ."

A Kết âm thầm ghi nhớ.

Bên trong Triệu Trầm kêu nàng đi vào.

Tưởng ma ma nở nụ cười, "Đi đi, đạo lý lớn có rất nhiều, sau này chúng ta vừa nhìn vừa học, thiếu phu nhân vào nhà đi, người không ở nhà nhiều ngày, thiếu gia dùng cơm so với trước kia cũng ít đi."

A kết nhất thời đỏ mặt, bước nhanh vào phòng.

"Học hỏi kinh nghiệm từ Tưởng ma ma sao?" Triệu Trầm tựa vào chăn, cười hỏi nàng, nói xong vươn tay, ý bảo nàng đi lên giường.

A Kết có nguyệt sự trong người nên cũng không sợ hắn làm loạn, ngoan ngoãn lên ngồi đối diện hắn. Triệu Trầm mất hứng, dậy ngồi xếp bằng, ôm nàng đến trên đùi, lúc này mới mãn nguyện, hỏi nàng cùng Tưởng ma ma đã nói gì, khi nàng phân phó nha hoàn thanh âm không nhỏ, hắn lại nghe thấy được.

A Kết không có gì giấu diếm hắn, nhẹ giọng nói ra.

Triệu Trầm cực kỳ đồng ý lời Tưởng ma ma nói, lục đục với nhau ngươi tranh ta đoạt, không phải là vì ích lợi sao? Đương nhiên, cũng là vì tham lam, tham tiền, ham mê nữ sắc, tham thanh danh, tham quyền thế. Hắn đem điều mình nghĩ bổ sung cho nàng nghe, lại nói: "A Kết, đến chỗ bên kia, trừ bỏ ta cùng nương, người nào nàng cũng không cần toàn tâm tín nhiệm, bao gồm Tưởng ma ma cùng bốn nha hoàn kia, lòng người dễ đổi, nói không chừng khi nào sẽ lợi dụng tín nhiệm của nàng mà cắn nàng một miếng, hiểu không?"

Làm sao A Kết có thể không hiểu?

Mạnh Trọng Cảnh đã cho nàng biết rõ cái gì là lòng người dễ đổi, Như nương dạy nàng tri nhân tri diện bất tri tâm(biết người biết mặt không biết lòng), mà Triệu Trầm...

Những thủ đoạn của hắn, so với cái gì đi nữa cũng đều âm hiểm.

Nàng rất may mắn, Triệu Trầm chỉ là vì thú nàng, hắn đối nàng cũng là thật lòng, ít nhất hiện tại là vậy.

Thấy nàng nhìn chằm chằm mình xuất thần, thần sắc hơi chút mê mang, Triệu Trầm bỗng nhiên có chút bất an, hôn nhẹ trên trán nàng hỏi: "Nghĩ cái gì a?"

A Kết lắc đầu, không dám cho hắn biết nàng cũng không dám hoàn toàn tin hắn, khẳng định người này sẽ tức giận.

Nàng kiên quyết không nói, Triệu Trầm hỏi không ra, rất nhanh liền dời đề tài, lại gần tai nàng nói thầm.

A Kết càng nghe mặt càng nóng, nói cái gì cũng không chịu đồng ý, đáng tiếc nam nữ sức lực cách xa nhau, đến buổi tối vẫn bị Triệu Trầm bá đạo lại ôn nhu cởi trung y(quần áo trong), hắn dùng môi lưỡi công thành đoạt đất, nàng mỗi một tấc đều thất thủ.

Một hồi bận rộn, ngày mồng tám ấy Triệu Trầm chính thức mang theo mẫu thân và thê tử khởi hành, từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu, đi thuyền lên phía Bắc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nói là ở trên thuyền làm chuyện đó, hay là ở trong kinh thành nơi sào huyệt của Triệu Hôi Hôi đây? Dù sao cũng là hai ngày này, nhưng không cần quá chờ mong a..., phía dưới kia~~~

Triệu Hôi Hôi: Ta không hiểu, ta cũng không muốn biết! Như thế nào hiện lên của ta sức chiến đấu như thế nào tới!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom