• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Con đường vinh hoa của thái tử phi (6 Viewers)

  • Chương 10

Editor: Vy Vy 1505

Đường đường một hầu phủ cha truyền con nối, vì sao đương gia chủ mẫu Tào thị nhấn mạnh “trong phủ hơi thiếu hụt” chứ?

Nói đến cái này, phải đề cập một chút quy củ của các nhà huân quý trong kinh thành, thế gia vì đề phòng phân tán tài sản thế lực, làm cho gia chủ suy tàn, tổ tông lưu lại quy củ phân gia, chia hai tám hoặc ba bảy.

Con vợ cả thừa tước chiếm phần to, lấy tám hoặc bảy phần, mà còn lại đích thứ tử và con vợ lẽ sẽ theo quy củ phân đều phần còn lại ba hoặc là hai phần.

Kỷ tổ phụ là con vợ lẽ, năm đó tài sản được phân thực tế không nhiều lắm, nhưng cũng may ông tòng quân, xưa nay chiến tranh là con đường nhanh nhất để làm giàu, ông anh dũng thiện chiến, ngoại trừ được vua ban tước vị, còn tích lũy của cải thật dày, tuy không bằng thế gia lâu đời, nhưng cũng tương đương lợi hại.

Gia sản Kỷ tổ phụ giành được đều là sản nghiệp tổ truyền của Tĩnh Bắc Hầu phủ, truyền lại cho con cháu, vốn dĩ Tĩnh Bắc Hầu đời thứ hai và thế tử đều tòng quân, nếu như vậy ba đời, tài sản trong phủ có thể so với thế gia lâu năm.

Đáng tiếc, cha con Kỷ Tông Khánh tuổi xuân chết sớm, kế hoạch bị đổ bể, nhưng tiền tài Kỷ phụ kiếm được cũng không thuộc về sản nghiệp tổ truyền của Tĩnh Bắc Hầu phủ, mấy thứ này đều thuộc về tỷ muội Kỷ Uyển Thanh.

Bởi vì có cữu cữu Trang Sĩ Nghiêm ra mặt tranh thủ, tài sản riêng của Kỷ phụ Kỷ mẫu không qua tay người ngoài, trực tiếp vào tay Kỷ Uyển Thanh.

Lúc ấy Kỷ Tông Hiền còn chưa chính thức thừa tước, Trang Sĩ Nghiêm hùng hổ doạ người đưa ra việc này ở trước linh đường Kỷ phụ Kỷ mẫu, các nhà thân cận đều nhìn, ông ta không thể thoái thác có lệ, chỉ đành một ngụm đáp ứng.

Trên thực tế, sở dĩ Kỷ Tông Hiền sảng khoái đáp ứng, chỉ vì ông ta chưởng quản chuyện trong phủ nửa tháng, trước tiên thăm dò đại khái tình huống nhà kho trong phủ, ông ta biết huynh tẩu để lại tài sản riêng chỉ cất trong hai nhà kho, cũng không nhiều.

Tào thị đại khái cũng biết tài sản khác bên ngoài phủ, phu thê hai người bàn bạc, đoán là đại ca ngay thẳng thành thật, không biết cách làm giàu bằng tổ phụ.

Tình huống thực tế đúng như hai người này đoán sao? Kỷ Tông Khánh là người không biết suy xét như vậy sao?

Đương nhiên không phải.

Kỷ Tông Khánh có thể nắm binh quyền, trò giỏi hơn thầy, mặc dù trung trực, lòng dạ cũng đủ thâm sâu. Sau khi ông bị thương nặng trở lại kinh thành, biết rõ chính mình không sống được bao lâu, để lại vợ yếu con thơ trên đời, tất nhiên ông muốn dốc hết sức lực suy xét tính toán cho vợ con.

Kỷ Tông Khánh tòng quân nhiều năm, tài sản trong tay không thua gì phụ thân, đương nhiên tất cả đều để lại cho vợ con, chẳng qua, về sau Tĩnh Bắc Hầu phủ sẽ là phu thê đệ đệ chưởng gia, tiền tài động lòng người, ông không thể không ác ý phỏng đoán.

Huân quý thế gia bề ngoài ngăn nắp, thực tế nội bộ dơ bẩn rất nhiều, vì phòng ngừa vợ con bị bắt “chết bệnh”, Kỷ Tông Khánh chống một hơi, lệnh tâm phúc dời đi phần lớn tài vật, bí mật đưa đến một thôn trang vùng ngoại ô, trong phủ chỉ để lại một ít trong hai nhà kho.

Lúc đó, Tĩnh Bắc Hầu phủ còn là địa bàn của Kỷ Tông Khánh, việc này làm được không tiểng động, không dấu vết, ngoại trừ vợ con và tâm phúc nhất đẳng, những người còn lại bao gồm Hà thái phu nhân đều không hề phát giác.

Cho nên, thực tế, tiền bạc tài sản nắm giữ trong tay Kỷ Uyển Thanh đã vượt xa toàn bộ gia sản Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Tất cả được nàng chia làm đôi, nàng và muội muội mỗi người một nửa.

Vốn dĩ, nàng cũng không dám để mọi người biết tình huống chân thật. Sau khi Kỷ Uyển Tương và Trịnh Nghị đính hôn, nàng chỉ ngầm chia đều, lệnh tâm phúc vụng trộm từ thôn trang dọn đến tòa nhà hồi môn của muội muội, sau đó viết trên danh sách của hồi môn, dù sao trong danh sách chỉ ghi là “một tòa nhà có bốn sân” chứ không ai biết trong nhà đó có bao nhiêu của cải.

Như vậy chỉnh lý thỏa đáng, danh sách của hồi môn đã đưa qua, ai ngờ tình huống lại có biến hóa lớn, thánh chỉ tứ hôn tới.

Kỷ Uyển Thanh bỗng chốc thành Thái tử phi, sau khi mạng sống của bản thân được bảo đảm an toàn, cách làm việc của nàng cũng hoàn toàn không giống trước kia, buổi trưa cùng ngày được tứ hôn, nàng ghi thêm danh sách của hồi môn bổ sung, liệt kê rõ ràng tất cả tài sản trong tòa nhà bốn sân đó, chờ ngày mai khi Trịnh gia đón dâu giáp mặt thuyết minh, làm tất cả tiền tài đều được đưa ra ánh sáng.

Từ trước đến nay của hồi môn là tài sản riêng duy nhất của nữ tử, cho nên danh sách của hồi môn cần liệt kê rõ ràng, về sau lỡ có tranh chấp còn có cơ sở chứng minh.

Như cách nói “đại loại có bao nhiêu” thực dễ dàng có hại, có nhà chồng thèm nhỏ dãi của hồi môn của con dâu, nghĩ cách chiếm đoạt, bị chiếm đoạt thì con dâu cũng không có chứng cứ chứng minh.

Kỷ Uyển Thanh hiểu biết người Trịnh gia, đều thực không tệ, nhưng bụng người cách một lớp da, của hồi môn lại rất quan trọng, là căn bản dừng chân của tầm thường phụ nhân, nếu có thể vì muội muội làm được tốt nhất, đương nhiên nàng sẽ tận hết sức lực.

Khi danh sách của hồi môn bổ sung được mọi người biết đến là ở tiền viện, cả chính đường nam khách ồ lên líu lưỡi, lúc ấy đôi mắt Kỷ Tông Hiền đều đỏ, chỉ là trước mắt bao người, ông ta cũng không thể nói gì, chỉ gắng gượng tươi cười tiễn khách ra cửa.

Tiền viện hậu viện được ngăn cách nghiêm cẩn, vốn dĩ hậu viện không biết nhanh như vậy, nhưng Tào thị lòng dạ hẹp hòi, bà có cài người bên cạnh phu quân, lúc ấy người này cũng có mặt, chuyện lớn như vậy, hắn tất nhiên phải trước tiên nghĩ cách báo cho chủ mẫu.

Tào thị thu được tin tức đã là lúc sắp tàn tiệc, này còn chờ gì nữa, bà thất thần đưa tiễn khách khứa, liền ngựa không ngừng vó đi thẳng đến Duyên Thọ Đường, ý muốn xúi giục mẹ chồng ra mặt, mưu đoạt một nửa tài sản còn lại trong tay Kỷ Uyển Thanh.

Một nửa của Kỷ Uyển Tương đã theo nàng về nhà chồng, không thể đòi lại, mặc dù Tào thị đau lòng muốn chết, cũng không có cách nào.

Bà chỉ có thể nghĩ biện pháp chiếm đoạt phần của Kỷ Uyển Thanh bên kia, đối mặt khối tài sản có thể ăn đứt tất cả của cải trong phủ, Tào thị tim đập gia tốc, mặc dù đối phương là Thái tử phi tương lai cũng không thể ngăn cản lửa tham nóng cháy trong lòng.

*****

Thực tế chứng minh gừng càng già càng cay, Hà thái phu nhân suy đoán không sai, tuy vết thương của Kỷ Uyển Xu không nhẹ, nhưng không đến mức gọi là trọng thương.

Vết thương ngay đầu lưỡi rất lớn rất sâu, mất không ít máu; cái răng bị gãy cũng không thể mọc lại, về sau nói chuyện chắc sẽ lọt gió; trên cằm có một vết thương khoảng hai ngón tay, cũng không biết có bị sẹo hay không.

Tào thị vừa tức vừa hận, dỗ dành con gái uống thuốc xong rồi ngủ, bà mới đen mặt về chính phòng, bà vừa vào cửa đã thấy phu quân ngồi chờ trên ghế thái sư.

“Hầu gia thật là khách ít đến.”

Không giống huynh trưởng vừa có tài vừa chuyên tình, Kỷ Tông Hiền năng lực bình thường lại hoa tâm, trước kia đã có một đống tiểu thiếp, mấy năm nay làm hầu gia, càng là mỹ thiếp thông phòng không ngừng, gần như không nghỉ ở chính phòng. Tâm tình Tào thị không vui, nhịn không được âm dương quái khí một câu.

“Bà nói cái gì?” Kỷ Tông Hiền nhíu mày, nhưng ông ta cũng không chú ý lâu lắm, vừa phất tay cho hạ nhân lui ra, vừa gấp không chờ nổi hỏi thê tử: “Mẫu thân nói như thế nào?”

Đúng vậy, Kỷ Tông Hiền biết rõ thê tử làm người như thế nào, vừa nghe thấy Tào thị đi qua Duyên Thọ đường, liền biết bà thu được tin tức, cũng đi xúi giục Hà thái phu nhân ra mặt.

Kỷ Tông Hiền ngứa ngáy trong lòng đã lâu, nhất thời cũng không rảnh so đo thê tử thả người bên cạnh mình, vội vàng truy vấn kết quả.

Trên thực tế, so với Tào thị, Kỷ Tông Hiền càng để ý khối tài sản khổng lồ này hơn, nếu không phải trước mắt bao người ông ta còn cần duy trì thể diện, hơn nữa của hồi môn của Kỷ Uyển Tương không ở trước mắt, nói không chừng sáng nay ông ta sẽ làm ra chuyện gì không lý trí.

Trơ mắt nhìn tiền tài của chính mình rơi vào tay người khác còn khó chịu hơn bị cắt thịt.

Không sai! Kỷ Tông Hiền cảm thấy tất cả của hồi môn đó đều thuộc về Tĩnh Bắc Hầu phủ, mà Tĩnh Bắc Hầu phủ thuộc về ông ta, vậy tất cả tiền bạc tài vật đó cũng thuộc về ông ta.

Từ trước cảm thấy đại ca không tích cóp bao nhiêu tiền tài, vì thể diện, phần đó chia cho tỷ muội Kỷ Uyển Thanh cũng thôi đi, hiện giờ biết được đại thể đã mất, Kỷ Tông Hiền cảm thấy hai nha đầu kia thật đáng chết, có tư cách gì mang đi số lượng tài sản lớn như vậy của Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Hôm nay bị mất đi một nửa, tim Kỷ Tông Hiền đang nhỏ máu, còn lại một nửa kia, cho dù như thế nào cũng muốn “vật về nguyên chủ”.

Nhắc tới chuyện này, Tào thị cũng đánh lên tinh thần, bà vội ngồi xuống bên cạnh phu quân: “Tôi tính toán ngày mai lại đi, Xu nhi bị thương, mẫu thân cũng thực mệt mỏi, liền kêu tôi trở về, tôi còn chưa bắt đầu nói chuyện này.”

Tào thị có chút sầu lo: “Hầu gia, xem ý của mẫu thân, hình như còn tính toán từ công trung xuất ra chút của hồi môn, nếu bà không đáp ứng, sợ là không dễ làm.”

Kỷ Tông Hiền nghe vậy lại cười: “Sẽ không, nếu mẫu thân biết đại ca để lại bao nhiêu tài sản, bà ấy sẽ đáp ứng.”

Ông ta ở bên cạnh mẹ già nhiều năm, tương đối hiểu biết mẫu thân của mình, chỉ cần ích lợi đủ lớn, cuối cùng Hà thái phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý: “Sáng sớm mai tôi cùng đi với bà.”

Tào thị vỗ tay: “Như thế vừa lúc, tuyệt đối không thể tiện nghi nha đầu ác độc kia.” Nhớ tới con gái bị thương, bà nghiến răng nghiến lợi.

Vì thế, hai vợ chồng liền ghé vào cùng nhau, thương lượng như thế như vậy, đợi bàn bạc thỏa đáng, Tào thị lại nói: “Nha đầu kia rất lợi hại, nếu nháo đến khó coi, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương sẽ không thích.”

Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi không sai, nhưng chuyện này xét đến cùng là việc nhà của thần tử, lại đề cập đến gia tài, chắc hoàng gia sẽ không ra mặt, để tránh mang danh cường thủ hào đoạt.

Quan trọng nhất, Hoàng đế có thể tứ hôn Kỷ gia nữ nhi cho Thái Tử, kẻ ngốc cũng biết ông ta không muốn cho Đông Cung gia tăng thế lực, nếu của hồi môn của Thái tử phi thiếu một số tiền lớn, nói vậy mình đã gãi đúng chỗ ngứa của Hoàng đế.

Phải biết rằng, tiền tài trên tay Kỷ Uyển Thanh ước chừng có thể so với toàn bộ Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Tào thị chủ yếu là sợ ảnh hưởng kế hoạch của Kỷ Hoàng Hậu, lần trước chuyện của Kỷ Uyển Tương đã làm Hoàng Hậu vạn phần không vui.

Điểm này Kỷ Tông Hiền sớm có tính toán, ông ta định phân số tiền này làm ba phần, một phần lấy ra lấp kín miệng Kỷ Hoàng Hậu, hẳn là không thành vấn đề.

Biện pháp này thực tục, nhưng tính khả thi rất lớn, rốt cuộc những năm gần đây Hoàng Hậu nhanh chóng quật khởi, muốn thu nạp thế lực, hai con trai lại khai phủ, tiêu phí nhiều vô số, chỉ bằng một Lâm Giang Hầu phủ chống đỡ, thật sự cố hết sức.

Hành vi của Kỷ Tông Hiền có lẽ làm Hoàng hậu thực không vui, nhưng nể mặt số tiền ông ta hiếu kính, vẫn có thể tiếp thu.

Không thể không nói, Kỷ Tông Hiền suy bụng ta ra bụng người, chút thông minh vặt vẫn có một ít.

Trong lúc nhiệt huyết dâng trào, Kỷ Tông Hiền đã không chút nào để ý đến việc đắc tội Thái tử phi tương lai Kỷ Uyển Thanh, ông ta hừ một tiếng, nói đến cùng cũng chỉ là con cờ bỏ đi thôi, hai núi dựa đều không đáng tin cậy, vị trí kia có thể ngồi bao lâu còn chưa biết.

*****

Trong Tĩnh Bắc Hầu phủ mạch nước ngầm mãnh liệt, ấp ủ một hồi bão lốc, Kỷ Uyển Thanh lại sớm rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.

Muội muội xuất giá, trong lòng nàng nhớ thương lưu luyến, một đêm này ngủ không an ổn, sau khi thức dậy lại đến phòng Kỷ Uyển Tương ngồi ngây người thật lâu, chờ sắp đền giờ thỉnh an mới ra cửa đi đến Duyên Thọ Đường.

Trước khi công khai của hồi môn của muội muội, Kỷ Uyển Thanh đã dự đoán xong việc sẽ có phiền toái, nhưng nàng vẫn làm không chút do dự.

Phụ thân cũng không phải không hề phòng bị, mà trước đó nàng cũng cẩn thận cân nhắc, chuẩn bị vài phương án, chỉ cần đối phương không thể dùng ám chiêu “chết bệnh” linh tinh, nàng đều nắm chắc thắng lợi.

Trước kia khi Tĩnh Bắc Hầu phủ thay đổi người đương gia, nàng xem như người sống dưới mái hiên, chỉ cần lộ ra tài sản quá lớn, một khi đối phương khóa chặt cửa phủ, nàng thực dễ dàng thiệt thòi lớn.

Nhưng mà, sau khi được hạ chỉ tứ hôn, vấn đề này liền không tồn tại. Rốt cuộc đường đường một Thái tử phi, tuy chưa đại hôn, nhưng tuyệt đối không thể vô cớ “chết bệnh”, triều đình truy cứu, đoạt tước xét nhà cũng có thể.

Kỷ Uyển Thanh sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không nghĩ tới, trời còn chưa sáng, nhị thúc nhị thẩm đã gấp không chờ nổi mà chạy đến Duyên Thọ Đường.

Sáng nay đi thỉnh an, nàng đã đoán trước một hồi phong ba sắp kéo đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom