Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Chương 106
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát, nháy mắt đã hiểu ra ý nàng: "Ý điện hạ là..."
"Mấy ngày nay ta ở thiên viện, ngươi là người làm việc với Chu đại nhân, hắn là một người cẩn thận, trong nhà còn có vợ con, chắc hẳn bảo vệ bản thân không kém gì ngươi, nhưng dù vậy vẫn bị nhiễm bệnh, mà ngươi lại không sao hết." Quý Thính càng nói, mạch suy nghĩ càng rõ ràng: "Còn cả hai đứa trẻ nhà Ngô tẩu, cha mẹ đều nhiễm bệnh mà hai đứa vẫn khỏe mạnh, tại sao chứ? Thân thể hai đứa bé không thể khỏe mạnh hơn cả hai người đứng tuổi đó."
"Chưa hết, số trẻ nhỏ bị nhiễm bệnh trong thành cũng rất ít, cũng khác các loại bệnh dịch khác, mà tập quán ở Giao Huyền là dùng nước thanh chi ngâm thức đồ ăn khác rồi cho trẻ nhỏ ăn." Thân Đồ Xuyên nói tiếp lời nàng.
Quý Thính lập tức gật đầu: "Không sai, đúng là như vậy."
"Điện hạ, việc này không thể chậm trễ, chúng ta cần mau chóng đi tìm thái y." Gương mặt vốn luôn bình tĩnh của Thân Đồ Xuyên bỗng xuất hiện biểu cảm nôn nóng.
Quý Thính cũng giống vậy, nàng nghe thế thì lập tức kéo hắn chạy ra ngoài.
Hôm nay đường phố Giao Huyền vẫn hỗn loạn như trước nhưng có vẻ đỡ hơn nhiều so với hôm qua, có lẽ người dân đã tuyệt vọng, không còn sức lực làm gì nữa.
Hai người đến khu nhà trống, tụ tập các thái y lại, nói chuyện mình phát hiện trong hôm nay ra.
Có mấy thái y cũng nhiễm bệnh nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, ai cũng gắng gượng tiếp tục làm việc, không ai vắng mặt, đều đang ở đây nghe nàng nói.
Trời vừa sáng Thân Đồ Xuyên đã chuẩn bị xong cành thanh chi mang theo đến đây, sau khi mấy thái y nghiên cứu thì không chắc chắn lắm nói: "Đây đúng là một loại dược liệu, nhưng bình thường dùng nhiều sẽ trị được phế nhiệt và chống cảm lạnh nhưng hiệu quả không bằng các loại thuốc như tang bạch bì, sơn chi, vì thế chúng thần không nghĩ đến việc lấy nó làm thuốc."
"Ý của thái y là không thể dùng?" Quý Thính nhíu mày.
Thái y than thở: "Bây giờ cũng không còn cách gì khác, điện hạ nói cũng có lý, nếu trẻ nhỏ trong thành ít nhiễm bệnh hơn, lại hay uống thanh chi, ắt hẳn có liên quan nhất định nào đó, chi bằng còn nước còn tát, cứ thử rồi nói tiếp."
"Chúng thần sẽ đi điều chế phương thuốc ngay, đun một nồi thuốc cho người bệnh uống."
Quý Thính gật đầu: "Mau đi đi."
"Vâng."
Các thái y lập tức đi nấu thuốc, bây giờ nhóm bệnh nhân đến khu nhà trống sớm nhất đã bệnh nặng lắm rồi, người có thể giúp đỡ một tay cũng càng ít hơn, bọn họ chỉ có thể tự làm việc nặng, nhưng một số thái y lớn tuổi rõ ràng là có lòng mà chẳng có sức.
Quý Thính nôn nóng, vén tay áo lên định qua hỗ trợ nhưng Thân Đồ Xuyên ngăn nàng lại đúng lúc: "Điện hạ, để ta đi."
Dứt lời, hắn vác nồi sắt mấy chục cân lên, giúp các thái y chuẩn bị xong xuôi.
Quý Thính ở bên cạnh nhíu mày nhìn, thấy các thái y bỏ thanh chi vào nồi rồi thả thêm các thảo dược đông y khác nữa, bỏ đầy cả một nồi rồi mới đổ nước vào.
Nồi thuốc ấy đun gần một canh giờ, cuối cùng chia ra làm mấy chục bát đưa cho người dân ở khu nhà trống, mấy thái y bệnh không nặng cũng chia nhau mỗi người một bát, uống xong thì lặng lẽ chờ đợi.
Trái tim Quý Thính đã lên tới cuống họng, ngồi ở đó không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của các thái y.
Không biết qua bao lâu, một thái y bị nhiễm bệnh đột nhiên co giật ngã xuống đất, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi.
Các thái y còn lại vây quanh ông ấy lại, còn chưa làm người tỉnh lại thì thái y ở khu nhà trống bên kia chạy ra: "Không hay rồi, không hay rồi! Mấy người nhiễm bệnh uống thuốc xong thì đột nhiên co giật, tắt thở rồi!"
Quý Thính sững sờ, chỉ cảm thấy dưới chân nhũn ra không còn sức lực.
"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng an ủi.
Quý Thính rũ mắt: "Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi thôi." Dứt lời, nàng không để ý Thân Đồ Xuyên, hồn bay phách lạc tự mình đi khỏi đó.
Ngoài đường vẫn hỗn loạn như trước, ai cũng tranh đấu với cái chết nhưng dường như không hề có tác dụng, ông lão lần trước quỳ bên chân nàng xin ăn, nay thi thể đang nằm giữa đường, sắc mặt ông lão vàng như nghệ, cơ thể gầy gò, không biết do chết vì hay chết vì đói.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng đi phía sau nàng, khi thấy nàng đi về phía tiệm buôn thì rũ mắt xuống.
Quý Thính quả thực đi tới tiệm buôn nhưng chỉ đứng ở đó một lát rồi quay người đi, chưa đi được mấy bước thì cửa mở ra, Mục Dự Chi nhiều ngày không gặp xuất hiện trước cửa: "Điện hạ."
Quý Thính dừng lại, quay lại nhìn hắn ta: "Mấy ngày nay ngươi có khỏe không?"
Hai má Mục Dự Chi hóp lại, gầy hệt như những người dân bệnh tật triền miên ở bên ngoài nhưng eo lưng hắn ta vẫn giữ thẳng tắp: "Vẫn ổn, nếu như không khỏe thì đã sớm đi tìm điện hạ rồi."
"...Không nhiễm bệnh chứ?" Quý Thính thấp giọng hỏi.
Mục Dự Chi im lặng chốc lát rồi đáp: "Mặc dù mấy ngày nay ta vẫn không ra ngoài nhưng vẫn biết chuyện trong thành, ta tin điện hạ sẽ không từ bỏ bất cứ người dân nào mà đi, vậy thì đương nhiên ta cũng không bỏ điện hạ mà đi."
Quý Thính nghe vậy thì biết hắn ta sẽ không đồng ý dự định lén đưa hắn ta ra khỏi thành của nàng, cười khổ một tiếng: "Biết rồi, ngươi trở về đi, cẩn thận giữ gìn sức khỏe."
"Vâng."
Đợi cửa của tiệm buôn đóng lại, Quý Thính bĩnh tĩnh quay người, nhìn Thân Đồ Xuyên một lúc rồi đi về nơi ở.
Thân Đồ Xuyên đi cạnh nàng, một lúc sau chậm rãi nói: "Điện hạ chấp nhận số phận?"
"Ừ, chấp nhận số phận." Ánh mắt Quý Thính dịu lại: "Chẳng trách ông trời cho ta sống lại một lần nữa, hóa ra là vì phạt ta chịu đựng hết thảy nỗi đau đớn của người dân Giao Huyền ở kiếp trước."
Thân Đồ Xuyên không nói gì, lặng lẳng đi cùng nàng về phía trước, đi đến đoạn phải tách nhau thì đột nhiên hắn mở miệng: "Không phải."
"Hả?" Quý Thính ngẩng đầu lên.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Ông trời cho nàng sống lại một đời, không phải vì phạt nàng chịu khổ mà là để chúng ta không còn gì hối tiếc."
Đôi mắt Quý Thính khẽ chuyển động.
"Có thể trở thành phu thê với điện hạ, ta cảm thấy đời này đủ rồi." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, muốn đưa tay ôm hắn nhưng nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn từ bỏ, quay người đi vào thiên viện.
Một người đã từ bỏ rồi thì thời gian như trôi nhanh hơn, nàng cảm thấy mình chẳng làm gì mà trời đã sáng rồi.
Nhìn mặt trời mới lên, nàng không biết có cần thiết chỉ huy tình hình chung gì nữa hay không, trong lúc ủ rũ, thái y vội vã xông vào, vừa nhìn thấy nàng thì mặt sáng bừng cất lời: "Điện hạ! Thanh chi có tác dụng! Những người bệnh uống thuốc hôm qua, có một số người có thể xuống giường đi bộ được rồi! Còn có người bệnh nhẹ khiêng được cả đồ nặng!"
Quý Thính sửng sốt một lát, bỗng phản ứng lại: "Thật sao?!"
"Hoàn toàn chính xác!"
"Vậy còn chờ gì nữa, mau chóng tập trung toàn bộ dân trong thành, nói chuyện này cho họ biết, trước hết cứ để bọn họ tự nấu thanh chi uống trước, các ngươi tiến hành điều chế thuốc!" Quý Thính vừa nói vừa đi ra ngoài, thái y vội vàng đuổi theo.
Buổi chiều hôm ấy vẫn loạn hết cả lên nhưng không giống trước nữa, bây giờ ai cũng tràn đầy hi vọng, chỉ muốn mau chóng nấu thuốc xong, cứu thêm được mấy mạng người.
Nhưng dược liệu không đủ.
Các thái y phát sầu, một người trong số họ nói với Quý Thính: "Điện hạ, thanh chi cực kỳ hữu dụng với việc phòng bệnh, nhưng nếu muốn chưa khỏi người bị bệnh thì phải dùng thêm các dược liệu khác nữa, e là số thuốc của chúng ta không đủ."
"Ta đi tìm Tiền Đức, nói cho hắn biết đã có thuốc chữa, xem hắn có thể đưa dược liệu tới hay không." Quý Thính nhíu mày nói.
Nàng vừa dứt lời, một người dân lảo đảo nghiêng ngả chạy vào, thấy Quý Thính thì quỳ sụp xuống: "Điện hạ, không hay rồi, vừa nãy có người muốn cưỡng chế phá cổng thành ra ngoài, bị cấm vệ quân bên ngoài bắn chết rồi."
"Cái gì?!" Quý Thính đứng phắt dậy, lập tức đi tới thành lầu.
Khi nàng chạy đến nơi thì cổng thành tụ tập rất nhiều người, mà cấm vệ quân bên ngoài dàn trận như sẵn sàng đón địch, bọn họ chỉ cần dám ra khỏi thành thì trực tiếp lấy cung tên bắt chết.
"Đứng lại hết cho bổn cung!" Quý Thính hét lên.
Lúc đầu dân chúng chỉ do mù quáng mới tập trung lại, nghe thấy tiếng nàng thì sừng sờ nhưng lại nhanh chóng xông về phía cổng thành, trong lúc Quý Thính nóng ruột, Thân Đồ Xuyên đạp vai một người nhảy lên cổng thành, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ đánh mấy người đi đầu lùi lại.
Hắn đứng ở cổng thành, một mình cũng đủ giữ cửa, không ai đi qua hắn được, Quý Thính vội đến đứng bên cạnh hắn, nổi giận nói với người dân: "Các ngươi làm gì vậy hả?!"
"Điện hạ, bọn ta muốn tìm một con đường sống." Người dân kêu la: "Hoàng thượng mặc kệ chúng ta, chúng ta đi lây bệnh cho tất cả người ở kinh đô, xem hắn có quan tâm đến người dân ở kinh đô hay không!"
Quý Thính tái mặt: "Làm nhắng! Người dân kinh đô cũng có vợ con, già trẻ, họ làm gì sai mà phải chịu lây nhiễm?!"
"Bọn ta cũng có vợ con, già trẻ giống họ!" Lập tức có người lên tiếng tranh luận, nói xong thì nghẹn ngào: "Nhưng họ không có cơ hội kêu than không công bằng cho chính mình..."
Quý Thính hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại: "Đã tìm được cách trị bệnh dịch rồi."
Dân chúng đều sững sờ.
"Hôm qua bệnh nhân ở khu nhà trống đã uống, trừ những người không chịu nổi thuốc, triệu chứng bệnh của những người còn lại đều đỡ hơn không ít, có thời gian là nhất định sẽ khỏi hẳn, nếu các ngươi không tin thì có thể đến đó xem thử." Quý Thính trầm giọng nói.
Dân chúng nhìn nhau, một lát sau có người mạnh dạn hỏi: "Nhưng, nhưng có cách chữa thì có ích gì chứ, chúng ta không có gì ăn, chữa khỏi cũng chỉ còn đường chết thôi."
"Sẽ có cách, cứ chữa bệnh trước, các ngươi về đi, chắc chắn bổn cung sẽ không để các ngươi chết đói." Quý Thính cam đoan.
Cho dù lúc lòng dân dao động nhất, nàng ít khi cam đoan như vậy với họ, hễ là chuyện gì đã hứa trước thì không cái nào không thực hiện được, vì vậy phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là tin tưởng nàng.
Im lặng một lúc, có một người quay về trước, sau đó càng ngày càng nhiều người dân đi về theo, cổng thành nhanh chóng thoáng đãng, nếu không phải trên đất có vết máu và thi thể thì hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Quý Thính nhìn khe hở ở cổng thành, trầm ngâm chốc lát rồi đi ra ngoài, cấm vệ quân bên ngoài lập tức giường cung trong tay lên, Tiền Đức nhìn thấy rõ người là ai thì hô lớn bảo họ dừng lại, hắn ta cưỡi ngựa đi đến cổng thành.
"Tiền thống lĩnh." Quý Thính cúi chào hắn ta.
"Không được!" Tiền Đức vội tung người xuống ngựa, muốn tiến lên đỡ nhưng vì kiêng kỵ gì đó nên không đi lên trước: "Điện hạ không thể làm ti chức tổn thọ thế chứ."
"Tiền thống lĩnh, bổn cũng đã tìm ra phương thuốc trị bệnh dịch rồi, chỉ mấy ngày nữa là có thể xử lý dịch bệnh ổn thỏa, nhưng dược liệu và lương thực trong thành không đủ, xin Tiền thống lĩnh tạo điều kiện thuận lợi, trợ giúp nhân dân Giao Huyền một ít." Quý Thính chậm rãi nói.
Tiền Đức cau mày lại: "Không phải ti chức không tin điện hạ, nhưng ti chức không thể giúp gì, mặc dù ti chức là thống lĩnh cấm vệ quân nhưng mệnh lệnh của hoàng thượng là ti chức phải nghe lời của các phó thống lĩnh đến chi viện, bây giờ ti chức cũng không làm chủ được."
Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn phó thống lĩnh mới nhậm chức cách đó không xa, im lặng một lát rồi nói: "Ngươi đi khuyên hắn thử xem?"
Tiền Đức trầm ngâm chốc lát rồi cắn răng gật đầu, xoay người lên ngựa chạy đi, nói rõ tình hình.
Phó thống lĩnh không hề bị lay động: "Nếu như có thể chữa khỏi thì đã sớm chữa rồi, vì sao đến khi cạn sạch lương thực rồi mới nói là có thể chữa được? Sợ là chỉ lừa lương thực của chúng ta mà thôi, ti chức sẽ dâng tấu báo với hoàng thượng chuyện người dân làm phản hôm nay, cũng báo với hoàng thượng công chúa nói có thể chữa trị, sau đó hoàng thượng sẽ quyết định nên làm như thế nào."
"Nếu ngươi mà dâng tấu thì chắc chắn hoàng thượng sẽ cảm thấy người dân làm phản là vì đã đến bước đường cùng, hoàng thượng cũng sẽ không tin điện hạ tìm ra phương thuốc." Tiền Đức cau mày.
Phó thống lĩnh bình thản nhìn hắn ta: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngươi!" Tiền Đức bực tức nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống: "Ở đây đều là dân chúng vô tội, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận?"
"Ti chức chỉ suy xét cho càng nhiều người dân hơn mà thôi." Phó thống lĩnh lạnh nhạt nói: "Chẳng trách hoàng thượng bảo ti chức đến trợ giúp, hóa ra là thống lĩnh già cả rồi, bây giờ đã bắt đầu không phân biệt được phải trái đúng sai."
"...Ngươi sẽ gặp quả báo." Tiền Đức trừng gã một cái rồi quay lại nhìn Quý Thính.
Quý Thính biết bàn bạc không thành công, hai tay siết chặt lại thành quyền, trong lúc không biết phải làm sao thì đột nhiên một nhóm binh chạy đến trước mặt Tiền Đức, nói với hắn ta mấy câu, mắt Tiền Đức sáng bừng lên.
Hình ảnh ấy lọt vào mắt Quý Thính, nàng bỗng nhiên cảm thấy tình hình có khả năng chuyển biến tốt.
Bên này Tiền Đức nghe tên binh lính nói xong thì cau mày lại nói: "Vậy còn chờ gì nữa, còn không mau để bọn họ qua!"
"Chuyện gì?" Phó thống lĩnh hỏi.
ngôn tình sủng
Tiền Đức liếc mắt nhìn gã, xuề xòa đáp: "Không có gì, người nhà của trưởng công chúa đến, ta định cho họ vào thành mà thôi."
"Không được phép." Phó thống lĩnh lạnh mặt.
Tiền Đức cười lạnh: "Hoàng thượng chỉ nói người trong thành không được đi ra, có nói người bên ngoài không được đi vào sao? Phó thống lĩnh, chuyện dịch bệnh phải nghe ngươi nhưng những chuyện còn lại vẫn phải nghe lão tử."
"Tiền Đức!" Phó thống lĩnh tực giận ra mặt, gã vừa dứt lời, không ít cấm vệ quân rút đao ra, nhưng mũi đao chĩa về gã, có thể thấy rõ gã hơi sửng sốt.
Tiền Đức cong môi: "Đừng tưởng rằng ngươi tiểu nhân đắc ý được một lần mà cho rằng có thể đè lão tử xuống, lúc lão tử làm thống lĩnh cấm vệ quân thì ngươi còn không biết đang nghịch bùn ở đâu đâu!"
"Ta sẽ báo tất cả mọi chuyện này với hoàng thượng." Phó thống lĩnh trừng hắn ta, cưỡi ngựa bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Tiền Đức cứng đờ, cuối cùng hắn ta buông tiếng thở dài thật sâu, quay lại nói với binh lính kia: "Nhường đường cho bọn họ."
"Vâng!"
Lúc cấm vệ quân vội vã nhường đường, Tiền Đức đi tới trước mặt Quý Thính: "Điện hạ, vì giúp người, có khả năng ti chức đắc tội với cả hoàng thượng rồi, lần này coi như chúng ta hòa nhau, sau này có chuyện gì nữa thì thứ lỗi cho ti chức chỉ có thể công ra công, tư ra tư."
"Đa tạ Tiền thống lĩnh." Quý Thính nhìn lối đi do cấm vệ quân tách ra: "Không biết mọi người đang làm gì thế kia?"
"À, điện hạ, người của phủ điện hạ dẫn người ngựa đến rồi, ti chức bảo họ nhường đường."
Tiền Đức vừa dứt lời, xe ngựa dẫn đầu chạy đến bên này, Phù Vân ngồi cạnh phu xe nhìn thấy nàng thì lập tức mừng rỡ vẫy tay: "Điện hạ! Điện hạ!"
Quý Thính ngạc nhiên nhìn y, một lúc lâu sau mới cười một tiếng.
Dân chúng Giao Huyền được cứu rồi.
"Mấy ngày nay ta ở thiên viện, ngươi là người làm việc với Chu đại nhân, hắn là một người cẩn thận, trong nhà còn có vợ con, chắc hẳn bảo vệ bản thân không kém gì ngươi, nhưng dù vậy vẫn bị nhiễm bệnh, mà ngươi lại không sao hết." Quý Thính càng nói, mạch suy nghĩ càng rõ ràng: "Còn cả hai đứa trẻ nhà Ngô tẩu, cha mẹ đều nhiễm bệnh mà hai đứa vẫn khỏe mạnh, tại sao chứ? Thân thể hai đứa bé không thể khỏe mạnh hơn cả hai người đứng tuổi đó."
"Chưa hết, số trẻ nhỏ bị nhiễm bệnh trong thành cũng rất ít, cũng khác các loại bệnh dịch khác, mà tập quán ở Giao Huyền là dùng nước thanh chi ngâm thức đồ ăn khác rồi cho trẻ nhỏ ăn." Thân Đồ Xuyên nói tiếp lời nàng.
Quý Thính lập tức gật đầu: "Không sai, đúng là như vậy."
"Điện hạ, việc này không thể chậm trễ, chúng ta cần mau chóng đi tìm thái y." Gương mặt vốn luôn bình tĩnh của Thân Đồ Xuyên bỗng xuất hiện biểu cảm nôn nóng.
Quý Thính cũng giống vậy, nàng nghe thế thì lập tức kéo hắn chạy ra ngoài.
Hôm nay đường phố Giao Huyền vẫn hỗn loạn như trước nhưng có vẻ đỡ hơn nhiều so với hôm qua, có lẽ người dân đã tuyệt vọng, không còn sức lực làm gì nữa.
Hai người đến khu nhà trống, tụ tập các thái y lại, nói chuyện mình phát hiện trong hôm nay ra.
Có mấy thái y cũng nhiễm bệnh nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, ai cũng gắng gượng tiếp tục làm việc, không ai vắng mặt, đều đang ở đây nghe nàng nói.
Trời vừa sáng Thân Đồ Xuyên đã chuẩn bị xong cành thanh chi mang theo đến đây, sau khi mấy thái y nghiên cứu thì không chắc chắn lắm nói: "Đây đúng là một loại dược liệu, nhưng bình thường dùng nhiều sẽ trị được phế nhiệt và chống cảm lạnh nhưng hiệu quả không bằng các loại thuốc như tang bạch bì, sơn chi, vì thế chúng thần không nghĩ đến việc lấy nó làm thuốc."
"Ý của thái y là không thể dùng?" Quý Thính nhíu mày.
Thái y than thở: "Bây giờ cũng không còn cách gì khác, điện hạ nói cũng có lý, nếu trẻ nhỏ trong thành ít nhiễm bệnh hơn, lại hay uống thanh chi, ắt hẳn có liên quan nhất định nào đó, chi bằng còn nước còn tát, cứ thử rồi nói tiếp."
"Chúng thần sẽ đi điều chế phương thuốc ngay, đun một nồi thuốc cho người bệnh uống."
Quý Thính gật đầu: "Mau đi đi."
"Vâng."
Các thái y lập tức đi nấu thuốc, bây giờ nhóm bệnh nhân đến khu nhà trống sớm nhất đã bệnh nặng lắm rồi, người có thể giúp đỡ một tay cũng càng ít hơn, bọn họ chỉ có thể tự làm việc nặng, nhưng một số thái y lớn tuổi rõ ràng là có lòng mà chẳng có sức.
Quý Thính nôn nóng, vén tay áo lên định qua hỗ trợ nhưng Thân Đồ Xuyên ngăn nàng lại đúng lúc: "Điện hạ, để ta đi."
Dứt lời, hắn vác nồi sắt mấy chục cân lên, giúp các thái y chuẩn bị xong xuôi.
Quý Thính ở bên cạnh nhíu mày nhìn, thấy các thái y bỏ thanh chi vào nồi rồi thả thêm các thảo dược đông y khác nữa, bỏ đầy cả một nồi rồi mới đổ nước vào.
Nồi thuốc ấy đun gần một canh giờ, cuối cùng chia ra làm mấy chục bát đưa cho người dân ở khu nhà trống, mấy thái y bệnh không nặng cũng chia nhau mỗi người một bát, uống xong thì lặng lẽ chờ đợi.
Trái tim Quý Thính đã lên tới cuống họng, ngồi ở đó không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của các thái y.
Không biết qua bao lâu, một thái y bị nhiễm bệnh đột nhiên co giật ngã xuống đất, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi.
Các thái y còn lại vây quanh ông ấy lại, còn chưa làm người tỉnh lại thì thái y ở khu nhà trống bên kia chạy ra: "Không hay rồi, không hay rồi! Mấy người nhiễm bệnh uống thuốc xong thì đột nhiên co giật, tắt thở rồi!"
Quý Thính sững sờ, chỉ cảm thấy dưới chân nhũn ra không còn sức lực.
"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng an ủi.
Quý Thính rũ mắt: "Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi thôi." Dứt lời, nàng không để ý Thân Đồ Xuyên, hồn bay phách lạc tự mình đi khỏi đó.
Ngoài đường vẫn hỗn loạn như trước, ai cũng tranh đấu với cái chết nhưng dường như không hề có tác dụng, ông lão lần trước quỳ bên chân nàng xin ăn, nay thi thể đang nằm giữa đường, sắc mặt ông lão vàng như nghệ, cơ thể gầy gò, không biết do chết vì hay chết vì đói.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng đi phía sau nàng, khi thấy nàng đi về phía tiệm buôn thì rũ mắt xuống.
Quý Thính quả thực đi tới tiệm buôn nhưng chỉ đứng ở đó một lát rồi quay người đi, chưa đi được mấy bước thì cửa mở ra, Mục Dự Chi nhiều ngày không gặp xuất hiện trước cửa: "Điện hạ."
Quý Thính dừng lại, quay lại nhìn hắn ta: "Mấy ngày nay ngươi có khỏe không?"
Hai má Mục Dự Chi hóp lại, gầy hệt như những người dân bệnh tật triền miên ở bên ngoài nhưng eo lưng hắn ta vẫn giữ thẳng tắp: "Vẫn ổn, nếu như không khỏe thì đã sớm đi tìm điện hạ rồi."
"...Không nhiễm bệnh chứ?" Quý Thính thấp giọng hỏi.
Mục Dự Chi im lặng chốc lát rồi đáp: "Mặc dù mấy ngày nay ta vẫn không ra ngoài nhưng vẫn biết chuyện trong thành, ta tin điện hạ sẽ không từ bỏ bất cứ người dân nào mà đi, vậy thì đương nhiên ta cũng không bỏ điện hạ mà đi."
Quý Thính nghe vậy thì biết hắn ta sẽ không đồng ý dự định lén đưa hắn ta ra khỏi thành của nàng, cười khổ một tiếng: "Biết rồi, ngươi trở về đi, cẩn thận giữ gìn sức khỏe."
"Vâng."
Đợi cửa của tiệm buôn đóng lại, Quý Thính bĩnh tĩnh quay người, nhìn Thân Đồ Xuyên một lúc rồi đi về nơi ở.
Thân Đồ Xuyên đi cạnh nàng, một lúc sau chậm rãi nói: "Điện hạ chấp nhận số phận?"
"Ừ, chấp nhận số phận." Ánh mắt Quý Thính dịu lại: "Chẳng trách ông trời cho ta sống lại một lần nữa, hóa ra là vì phạt ta chịu đựng hết thảy nỗi đau đớn của người dân Giao Huyền ở kiếp trước."
Thân Đồ Xuyên không nói gì, lặng lẳng đi cùng nàng về phía trước, đi đến đoạn phải tách nhau thì đột nhiên hắn mở miệng: "Không phải."
"Hả?" Quý Thính ngẩng đầu lên.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Ông trời cho nàng sống lại một đời, không phải vì phạt nàng chịu khổ mà là để chúng ta không còn gì hối tiếc."
Đôi mắt Quý Thính khẽ chuyển động.
"Có thể trở thành phu thê với điện hạ, ta cảm thấy đời này đủ rồi." Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, muốn đưa tay ôm hắn nhưng nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn từ bỏ, quay người đi vào thiên viện.
Một người đã từ bỏ rồi thì thời gian như trôi nhanh hơn, nàng cảm thấy mình chẳng làm gì mà trời đã sáng rồi.
Nhìn mặt trời mới lên, nàng không biết có cần thiết chỉ huy tình hình chung gì nữa hay không, trong lúc ủ rũ, thái y vội vã xông vào, vừa nhìn thấy nàng thì mặt sáng bừng cất lời: "Điện hạ! Thanh chi có tác dụng! Những người bệnh uống thuốc hôm qua, có một số người có thể xuống giường đi bộ được rồi! Còn có người bệnh nhẹ khiêng được cả đồ nặng!"
Quý Thính sửng sốt một lát, bỗng phản ứng lại: "Thật sao?!"
"Hoàn toàn chính xác!"
"Vậy còn chờ gì nữa, mau chóng tập trung toàn bộ dân trong thành, nói chuyện này cho họ biết, trước hết cứ để bọn họ tự nấu thanh chi uống trước, các ngươi tiến hành điều chế thuốc!" Quý Thính vừa nói vừa đi ra ngoài, thái y vội vàng đuổi theo.
Buổi chiều hôm ấy vẫn loạn hết cả lên nhưng không giống trước nữa, bây giờ ai cũng tràn đầy hi vọng, chỉ muốn mau chóng nấu thuốc xong, cứu thêm được mấy mạng người.
Nhưng dược liệu không đủ.
Các thái y phát sầu, một người trong số họ nói với Quý Thính: "Điện hạ, thanh chi cực kỳ hữu dụng với việc phòng bệnh, nhưng nếu muốn chưa khỏi người bị bệnh thì phải dùng thêm các dược liệu khác nữa, e là số thuốc của chúng ta không đủ."
"Ta đi tìm Tiền Đức, nói cho hắn biết đã có thuốc chữa, xem hắn có thể đưa dược liệu tới hay không." Quý Thính nhíu mày nói.
Nàng vừa dứt lời, một người dân lảo đảo nghiêng ngả chạy vào, thấy Quý Thính thì quỳ sụp xuống: "Điện hạ, không hay rồi, vừa nãy có người muốn cưỡng chế phá cổng thành ra ngoài, bị cấm vệ quân bên ngoài bắn chết rồi."
"Cái gì?!" Quý Thính đứng phắt dậy, lập tức đi tới thành lầu.
Khi nàng chạy đến nơi thì cổng thành tụ tập rất nhiều người, mà cấm vệ quân bên ngoài dàn trận như sẵn sàng đón địch, bọn họ chỉ cần dám ra khỏi thành thì trực tiếp lấy cung tên bắt chết.
"Đứng lại hết cho bổn cung!" Quý Thính hét lên.
Lúc đầu dân chúng chỉ do mù quáng mới tập trung lại, nghe thấy tiếng nàng thì sừng sờ nhưng lại nhanh chóng xông về phía cổng thành, trong lúc Quý Thính nóng ruột, Thân Đồ Xuyên đạp vai một người nhảy lên cổng thành, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ đánh mấy người đi đầu lùi lại.
Hắn đứng ở cổng thành, một mình cũng đủ giữ cửa, không ai đi qua hắn được, Quý Thính vội đến đứng bên cạnh hắn, nổi giận nói với người dân: "Các ngươi làm gì vậy hả?!"
"Điện hạ, bọn ta muốn tìm một con đường sống." Người dân kêu la: "Hoàng thượng mặc kệ chúng ta, chúng ta đi lây bệnh cho tất cả người ở kinh đô, xem hắn có quan tâm đến người dân ở kinh đô hay không!"
Quý Thính tái mặt: "Làm nhắng! Người dân kinh đô cũng có vợ con, già trẻ, họ làm gì sai mà phải chịu lây nhiễm?!"
"Bọn ta cũng có vợ con, già trẻ giống họ!" Lập tức có người lên tiếng tranh luận, nói xong thì nghẹn ngào: "Nhưng họ không có cơ hội kêu than không công bằng cho chính mình..."
Quý Thính hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại: "Đã tìm được cách trị bệnh dịch rồi."
Dân chúng đều sững sờ.
"Hôm qua bệnh nhân ở khu nhà trống đã uống, trừ những người không chịu nổi thuốc, triệu chứng bệnh của những người còn lại đều đỡ hơn không ít, có thời gian là nhất định sẽ khỏi hẳn, nếu các ngươi không tin thì có thể đến đó xem thử." Quý Thính trầm giọng nói.
Dân chúng nhìn nhau, một lát sau có người mạnh dạn hỏi: "Nhưng, nhưng có cách chữa thì có ích gì chứ, chúng ta không có gì ăn, chữa khỏi cũng chỉ còn đường chết thôi."
"Sẽ có cách, cứ chữa bệnh trước, các ngươi về đi, chắc chắn bổn cung sẽ không để các ngươi chết đói." Quý Thính cam đoan.
Cho dù lúc lòng dân dao động nhất, nàng ít khi cam đoan như vậy với họ, hễ là chuyện gì đã hứa trước thì không cái nào không thực hiện được, vì vậy phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là tin tưởng nàng.
Im lặng một lúc, có một người quay về trước, sau đó càng ngày càng nhiều người dân đi về theo, cổng thành nhanh chóng thoáng đãng, nếu không phải trên đất có vết máu và thi thể thì hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Quý Thính nhìn khe hở ở cổng thành, trầm ngâm chốc lát rồi đi ra ngoài, cấm vệ quân bên ngoài lập tức giường cung trong tay lên, Tiền Đức nhìn thấy rõ người là ai thì hô lớn bảo họ dừng lại, hắn ta cưỡi ngựa đi đến cổng thành.
"Tiền thống lĩnh." Quý Thính cúi chào hắn ta.
"Không được!" Tiền Đức vội tung người xuống ngựa, muốn tiến lên đỡ nhưng vì kiêng kỵ gì đó nên không đi lên trước: "Điện hạ không thể làm ti chức tổn thọ thế chứ."
"Tiền thống lĩnh, bổn cũng đã tìm ra phương thuốc trị bệnh dịch rồi, chỉ mấy ngày nữa là có thể xử lý dịch bệnh ổn thỏa, nhưng dược liệu và lương thực trong thành không đủ, xin Tiền thống lĩnh tạo điều kiện thuận lợi, trợ giúp nhân dân Giao Huyền một ít." Quý Thính chậm rãi nói.
Tiền Đức cau mày lại: "Không phải ti chức không tin điện hạ, nhưng ti chức không thể giúp gì, mặc dù ti chức là thống lĩnh cấm vệ quân nhưng mệnh lệnh của hoàng thượng là ti chức phải nghe lời của các phó thống lĩnh đến chi viện, bây giờ ti chức cũng không làm chủ được."
Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn phó thống lĩnh mới nhậm chức cách đó không xa, im lặng một lát rồi nói: "Ngươi đi khuyên hắn thử xem?"
Tiền Đức trầm ngâm chốc lát rồi cắn răng gật đầu, xoay người lên ngựa chạy đi, nói rõ tình hình.
Phó thống lĩnh không hề bị lay động: "Nếu như có thể chữa khỏi thì đã sớm chữa rồi, vì sao đến khi cạn sạch lương thực rồi mới nói là có thể chữa được? Sợ là chỉ lừa lương thực của chúng ta mà thôi, ti chức sẽ dâng tấu báo với hoàng thượng chuyện người dân làm phản hôm nay, cũng báo với hoàng thượng công chúa nói có thể chữa trị, sau đó hoàng thượng sẽ quyết định nên làm như thế nào."
"Nếu ngươi mà dâng tấu thì chắc chắn hoàng thượng sẽ cảm thấy người dân làm phản là vì đã đến bước đường cùng, hoàng thượng cũng sẽ không tin điện hạ tìm ra phương thuốc." Tiền Đức cau mày.
Phó thống lĩnh bình thản nhìn hắn ta: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngươi!" Tiền Đức bực tức nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống: "Ở đây đều là dân chúng vô tội, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận?"
"Ti chức chỉ suy xét cho càng nhiều người dân hơn mà thôi." Phó thống lĩnh lạnh nhạt nói: "Chẳng trách hoàng thượng bảo ti chức đến trợ giúp, hóa ra là thống lĩnh già cả rồi, bây giờ đã bắt đầu không phân biệt được phải trái đúng sai."
"...Ngươi sẽ gặp quả báo." Tiền Đức trừng gã một cái rồi quay lại nhìn Quý Thính.
Quý Thính biết bàn bạc không thành công, hai tay siết chặt lại thành quyền, trong lúc không biết phải làm sao thì đột nhiên một nhóm binh chạy đến trước mặt Tiền Đức, nói với hắn ta mấy câu, mắt Tiền Đức sáng bừng lên.
Hình ảnh ấy lọt vào mắt Quý Thính, nàng bỗng nhiên cảm thấy tình hình có khả năng chuyển biến tốt.
Bên này Tiền Đức nghe tên binh lính nói xong thì cau mày lại nói: "Vậy còn chờ gì nữa, còn không mau để bọn họ qua!"
"Chuyện gì?" Phó thống lĩnh hỏi.
ngôn tình sủng
Tiền Đức liếc mắt nhìn gã, xuề xòa đáp: "Không có gì, người nhà của trưởng công chúa đến, ta định cho họ vào thành mà thôi."
"Không được phép." Phó thống lĩnh lạnh mặt.
Tiền Đức cười lạnh: "Hoàng thượng chỉ nói người trong thành không được đi ra, có nói người bên ngoài không được đi vào sao? Phó thống lĩnh, chuyện dịch bệnh phải nghe ngươi nhưng những chuyện còn lại vẫn phải nghe lão tử."
"Tiền Đức!" Phó thống lĩnh tực giận ra mặt, gã vừa dứt lời, không ít cấm vệ quân rút đao ra, nhưng mũi đao chĩa về gã, có thể thấy rõ gã hơi sửng sốt.
Tiền Đức cong môi: "Đừng tưởng rằng ngươi tiểu nhân đắc ý được một lần mà cho rằng có thể đè lão tử xuống, lúc lão tử làm thống lĩnh cấm vệ quân thì ngươi còn không biết đang nghịch bùn ở đâu đâu!"
"Ta sẽ báo tất cả mọi chuyện này với hoàng thượng." Phó thống lĩnh trừng hắn ta, cưỡi ngựa bỏ đi.
Nụ cười trên mặt Tiền Đức cứng đờ, cuối cùng hắn ta buông tiếng thở dài thật sâu, quay lại nói với binh lính kia: "Nhường đường cho bọn họ."
"Vâng!"
Lúc cấm vệ quân vội vã nhường đường, Tiền Đức đi tới trước mặt Quý Thính: "Điện hạ, vì giúp người, có khả năng ti chức đắc tội với cả hoàng thượng rồi, lần này coi như chúng ta hòa nhau, sau này có chuyện gì nữa thì thứ lỗi cho ti chức chỉ có thể công ra công, tư ra tư."
"Đa tạ Tiền thống lĩnh." Quý Thính nhìn lối đi do cấm vệ quân tách ra: "Không biết mọi người đang làm gì thế kia?"
"À, điện hạ, người của phủ điện hạ dẫn người ngựa đến rồi, ti chức bảo họ nhường đường."
Tiền Đức vừa dứt lời, xe ngựa dẫn đầu chạy đến bên này, Phù Vân ngồi cạnh phu xe nhìn thấy nàng thì lập tức mừng rỡ vẫy tay: "Điện hạ! Điện hạ!"
Quý Thính ngạc nhiên nhìn y, một lúc lâu sau mới cười một tiếng.
Dân chúng Giao Huyền được cứu rồi.
Bình luận facebook