Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Chương 110
Quý Thính nhìn chằm chằm hạt rẻ bị rang thành màu đen một lúc thật lâu, đột nhiên ho khan, Thân Đồ Xuyên vội đỡ nàng, trong lúc rối loạn, túi hạt rẻ vốn đã không có nhiều còn rơi mất mấy hạt.
"Tìm ra thế nào vậy? Khoảng thời gian bị thiếu lương thực trước kia, mọi người chỉ thiếu gặm vỏ cây nữa thôi, đương nhiêu mấy đồ này đều bị ăn hết sạch, sao ngươi lại tìm được?" Quý Thính dựa vào ngực Thân Đồ Xuyên, vừa ho khan vừa buồn cười hỏi.
Trên cánh tay cường tráng của Thân Đồ Xuyên nổi đầy gân xanh nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng: "Cẩn thận tìm kiếm kỹ càng sẽ có chỗ lọt, đối với ta mà nói thì việc này không khó."
"Được rồi, nể mặt hạt dẻ, lần này bổn cung cho phép ngươi đi theo." Quý Thính nhướng mày.
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên miễn cưỡng cong lên, trực tiếp bế ngang nàng lên, nhanh chân đi về phía khu nhà trống.
Từ sau khi có phương thuốc, khu nhà trống trở thành khu nhà trống đúng nghĩa với cái tên của nó, bây giờ ngoại trừ thái y còn ở đây, gần như không có người dân nào ở lại cả.
Lúc Quý Thính và Thân Đồ Xuyên chạy đến, không chỉ có tất cả thái y mà tất cả đại phu trong thành cũng chen nhau ở đó, có thể thấy là đang chờ nàng.
"Sao cứ như trận chiến lớn thế này?" Quý Thính dở khóc dở cười nói.
Một đám người hành lễ xong, một ông cụ trong số đó nói: "Mấy người thảo dân cũng muốn cống hiến một phần sức mọn vì điện hạ, vì thế tự ý đến đây, mong điện hạ thứ tội."
"Đều là lòng tốt, có tội gì mà cần thứ đâu chứ." Quý Thính ung dung, ngồi xuống trước bàn: "Bắt đầu đi."
Thân Đồ Xuyên đi theo nàng vào nhà, đứng bên cạnh nàng như thần bảo vệ, khi thái y bưng chén thuốc tới, tay hắn vô thức siết chặt thành nắm đấm.
"Điện hạ, người uống chén thuốc chống dị ứng này trước, sau đó chúng thần châm cứu chặn huyệt vị của người lại, rồi mới dùng thuốc chữa bệnh." Thái y chậm rãi nói: "Vì muốn mọi chuyện chắc chắn, hôm nay trong thuốc chỉ cho thêm một ít thanh chi, có lẽ hiệu quả thuốc sẽ không tốt lắm, mong điện hạ không nên sốt ruột."
"Có thể sống qua đêm nay, bổn cung đã rất biết ơn rồi, sao có thể sốt ruột."Quý Thính nói xong thì cầm chén thuốc trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, người bình thường sợ đắng như nàng, ở giây phút này, lông mày cũng không nhíu lại cái nào.
Uống thuốc xong, thái y bắt đầu châm cứu cho nàng, Quý Thính liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đang cứng ngắc đứng bên cạnh, vỗ cái ghế cạnh nàng: "Cõ lẽ phải mất một lúc, ngồi xuống nghỉ đi."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, nghe lời ngồi xuống cạnh nàng, Quý Thính nắm chặt tay hắn, lúc này mới có một chút cảm giác an lòng.
Một đám đại phu vừa thảo luận vừa châm cứu vào huyệt vị của nàng, Quý Thính mệt mỏi nhắm mắt lại, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
"Thính nhi, đừng ngủ." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng gọi nàng.
Quý Thính mệt mỏi mở mắt ra: "Ta hơi buồn ngủ."
"Ta biết nhưng đừng ngủ." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng: "Ít nhất đêm nay đừng ngủ."
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau đành phải thỏa hiệp: "Vậy thì nếu ta mà ngủ, ngươi nhớ gọi ta dậy."
"...Ừm."
Trong lúc hai người nói chuyện, thái y đã châm cứu xong, cuối cùng dược đồng* vẫn luôn chờ ở bên cạnh cũng đưa chén thuốc tới.
Quý Thính nhìn chằm chằm chén thuốc đã lạnh một lúc lâu, lúc nhận chén thuốc từ tay dược đồng thì nhận ra mình còn chẳng nhấc tay lên nổi nữa.
*Dược đồng: người tham gia vào việc nấu thuốc, thường tương đối trẻ, kiểu chỉ là học việc, không phải đại phu.
"Để ta." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh bưng chén thuốc, bình tĩnh đút từng muỗng cho nàng, nếu không phải vì khi đút muỗng thuốc cuối cùng tay hắn bắt đầu khẽ run lên thì Quý Thính vẫn cho rằng hắn bình tĩnh thật như vẻ bề ngoài.
Đợi xuống xong một chén thuốc, thái y đứng đầu nói: "Điện hạ, phò mã gia, những gì có thể làm chúng thần đã làm rồi, phần còn lại phải xem số mệnh của điện hạ, chắc hẳn hai vị còn rất nhiều lời muốn nói, chúng thần xin phép ra về trước."
Quý Thính khẽ gật đầu, một phòng đầy người lần lượt đi ra, rất nhanh sau đó chỉ còn lại nàng và Thân Đồ Xuyên.
"Bế ta lên giường nghỉ ngơi đi, ta không đứng lên nổi." Giọng Quý Thính bắt đầu khàn nghẹn rồi.
Thân Đồ Xuyên nhìn gò má nàng dần ửng đỏ, im lặng ôm nàng tới giường, bản thân hắn cũng nằm xuống cạnh nàng.
Quý Thính muốn thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng lại phát hiện ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, vì không muốn khiến Thân Đồ Xuyên căng thẳng, nàng đành lặng lẽ nhẫn nhịn sự không thoải mái ấy.
"Hạt dẻ đâu?" Nàng khàn giọng hỏi.
Thân Đồ Xuyên móc ra từ trong lồng ngực, đặt vào lòng bàn tay nàng."
Quý Thính bật cười: "Sao lại không bóc ra cho ta?"
"Chờ sáng sớm mai ta sẽ bóc cho Thính nhi." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng dỗ dành.
Quý Thính cong khóe môi lên, định nói gì nữa nhưng tiếc là cổ họng đột nhiên như bị nhét một miếng thịt vào vậy, nuốt không trôi mà nhổ cũng không ra, còn chặn hô hấp của nàng.
Nàng nắm chặt váy, chỉ hít hở cũng tốn rất nhiều sức lực của nàng, nàng có thể cảm nhận được cả người đang sưng lên, mỗi một tấc da thịt đều ửng đỏ.
Chắc chắn dáng vẻ lúc này cực kỳ xấu, không biết có xấu hơn lúc nàng chết ở kiếp trước hay không.
Lúc tốn sức hít thở, Quý Thính tự giễu nghĩ.
Nàng đột nhiên thay đổi, Thân Đồ Xuyên biết, hắn ngồi dậy cởi cổ áo nàng ra, cầm quạt lên quạt cho nàng.
Quý Thính cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút, khó khăn nhìn sang phía hắn: "Có phải bây giờ ta rất xấu không?"
"Ừ, rất xấu, nếu chết thế này thì e là kiếp sau cũng xấu như thế." Khóe mắt Thân Đồ Xuyên ửng đỏ nhưng lời nói ra lại không bộc lộ tâm trạng của hắn: "Vì thế, Thính nhi phải chịu đựng, tránh để kiếp sau quá xấu."
"Ngươi đúng là...!Yên tâm đi Thân Đồ đại nhân, có thế nào ta cũng không thể chết trước ngươi." Quý Thính cong khóe môi mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên cũng hơi cong khóe môi lên nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: "Hy vọng điện hạ nói được làm được."
Quý Thính miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó bắt đầu khó khăn mở miệng lớn thở hổn hển, cổ họng nàng sưng tấy lên, dù cố gắng như thế nhưng vẫn có cảm giác nghẹt thở, rất nhanh sau đó mặt càng sưng đỏ hơn, nhưng lần này phải nhịn.
Nước mắt nàng rơi lã chã nhưng bản thân nàng không biết, cứ như cá lên bờ vậy, mỗi một lần vùng vẫy đều toát ra sự tuyệt vọng sắp chết.
Ý thức nàng ngày càng mơ hồ, giống như có đôi bàn tay vô hình không ngừng kéo nàng về phía bóng tối.
Nàng lặng lẽ sa xuống, cứ sa xuống, chỉ thiết chút nữa thôi là có thể giải thoát, khi nàng bị hai chữ giải thoát hấp dẫn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc...
"Điện hạ, chịu đựng."
Nàng bừng tỉnh trong nháy mắt, màn đêm trước mắt dần dần biến mất, để lộ dáng dấp vốn có của gian phòng này.
Lúc này, Thân Đồ Xuyên đang lau mồ hôi trên người giúp nàng, mỗi một lần lau đều toát ra sự cố chấp.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau bỗng nhiên hỏi: "Ngươi khóc?"
Thân Đồ Xuyên cứng đờ không nói gì, Quý Thính không kịp đợi câu trả lời của hắn đã rơi vào bóng tối một lần nữa.
Suốt một đêm, nàng tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, nửa đêm còn sốt cao, mơ màng có thể cảm nhận được Thân Đồ Xuyên lau tay chân cho nàng bằng rượu mạnh, cảm giác lành lạnh rất thoải mái.
Nhiều lần nàng muốn buông bỏ hết, hắn sẽ dùng cách của mình nhắc nhở nàng, giây phút này, trong gian phòng này không chỉ có một mình nàng, mà còn có một người đàn ông bất cứ lúc nào cũng chờ cùng sống cùng chết với nàng.
Quý Thính đột nhiên thấy vui mừng vì nàng đã dẫn hắn tới đây, nếu không thì ngay từ lúc bắt đầu hứng chịu làn sóng khó chịu này, có khả năng nàng đã không kiên trì nổi.
Nàng muốn nói câu cảm ơn nhưng môi vừa động đậy đã mất đi ý thức hoàn toàn.
Sau đó nàng tỉnh dậy thế nào, nàng cũng không biết rõ, nàng chỉ biết khi mở mắt ra mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng ấm áp màu vàng rực rỡ nhuộm áng mây bên cạnh cửa sổ thành màu vàng, trông có cảm giác như mùa thu vậy.
Nàng chết rồi sao?
Vừa nghĩ đến cái này, Phù Vân đi tới, vốn dĩ y định chỉnh lại góc chăn cho nàng, thấy nàng mở mắt ra thì ngẩn người, không thể tin nổi vẫy tay trước mắt nàng: "....Điện hạ?"
"Sao mắt ngươi lại sưng thế?" lúc Quý Thính cất tiếng thì nghe thấy giọng nói thô ráp như đất cát phát ra từ miệng mình, nàng sửng sốt trong phút chốc mới nhận ra đó là giọng của mình.
"Điện hạ tỉnh rồi! Điện hạ tỉnh lại rồi!" Phù Vân đột nhiên kích động chạy ra bên ngoài: "Điện hạ tỉnh rồi!"
Nghe y hét lên một tiếng như thế, Quý Thính bỗng tỉnh táo lại, dở khóc dở cười nghe y gọi một đống người tới, vừa bắt mạch vừa rút kim, bận lên bận xuống một lúc.
Sau khi các thái y đi khỏi, Quý Thính mới nhìn sang ba người ở cạnh giường, Phù Vân, Mục Dự Chi, Chử Yến...
"Thân Đồ Xuyên đâu?" Nàng khó hiểu hỏi.
Mục Dự Chi bình tĩnh trả lời: "Hắn ngất rồi."
Quý Thính bật cười: "Bị dọa ngất hả?"
"Hắn cũng bị nhiễm dịch bệnh." Mục Dự Chi lạnh nhạt trả lời.
Quý Thính hơi run: "Sao lại thế..."
"Từ khi biết điện hạ nhiễm bệnh, hắn không uống nước thanh chi nữa, bây giờ bị nhiễm bệnh cũng không có gì bất ngờ." Mục Dự Chi ngắt lời nàng.
Quý Thính thất thần trong chốc lát: "Vậy hắn uống thuốc chưa?"
"Hắn vẫn chưa tỉnh."
Quý Thính mím môi, nhất thời không nói gì nữa, Mục Dự Chi im lặng một lúc cũng chỉ nói một câu: "Sau này đối xử tốt với hắn hơn một chút."
Quý Thính lặng lẽ gật đầu, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi.
"Thái y nói điện hạ sống được qua lần uống thuốc đầu tiên, sau đó phản ứng với thanh chi sẽ ngày càng nhỏ, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ khỏi." Chử Yến chậm rãi mở miệng nói.
Quý Thính miễn cưỡng gắng mỉm cười, ngẩng đầu lên thì thấy mắt ba người đều không ổn cho lắm, dừng một lúc mới nói: "Ở đây có các thái y chăm sóc rồi, các ngươi về nghỉ cả đi, ta cũng phải ngủ thêm một lúc."
"Vâng." Mdx đáp một tiếng, trực tiếp dẫn hai người họ đi.
Nếu Quý Thính có chút sức lực và tinh thần thì sẽ phát hiện ra tâm trạng của bọn họ không đúng lắm nhưng lúc này quả thực nàng đã mệt đến hoảng sợ, nhất thời không muốn nghĩ nhiều như thế, chờ bọn họ đi khỏi thì nhắm mắt lại ngủ.
Lần này nàng ngủ không lâu, hơn một canh giờ sau đã dậy, khi mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt của Thân Đồ Xuyên.
Nàng im lặng chốc lát: "Ngươi tới từ bao giờ vậy?"
"Sau khi nàng ngủ không bao lâu." Thân Đồ Xuyên nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt của nàng.
Quý Thính nắm chặt tay hắn: "Ta vượt qua rồi."
"Chúc mừng điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì bóc một hạt dẻ đưa tới lòng bàn tay nàng.
Quý Thính mỉm cười bỏ vào miệng, sau đó mặt nhăn lại: "Rất đắng."
"Sao có thể chứ, chỗ hạt dẻ này đều tốt cả, không nên đắng mới phải." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính ôm lấy cổ hắn, truyền hạt dẻ qua cho hắn, Thân Đồ Xuyên nếm thử thì bất đắc dĩ mở miệng: "Xem ra điện hạ khỏe hơn nhiều rồi, còn có sức đùa thế này."
"Nghe Dự Chi nói, ngươi cũng bị bệnh." Quý Thính chui vào lòng hắn.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: "Ta không dị ứng với thanh chi, Thính nhi không cần lo lắng."
"Ta còn lâu mới lo." Quý Thính cong môi: "Chỉ muốn nói, mấy ngày tới đừng làm gì cả, chúng ta yên tâm dưỡng bệnh với nhau đi."
"....Được.".
"Tìm ra thế nào vậy? Khoảng thời gian bị thiếu lương thực trước kia, mọi người chỉ thiếu gặm vỏ cây nữa thôi, đương nhiêu mấy đồ này đều bị ăn hết sạch, sao ngươi lại tìm được?" Quý Thính dựa vào ngực Thân Đồ Xuyên, vừa ho khan vừa buồn cười hỏi.
Trên cánh tay cường tráng của Thân Đồ Xuyên nổi đầy gân xanh nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng: "Cẩn thận tìm kiếm kỹ càng sẽ có chỗ lọt, đối với ta mà nói thì việc này không khó."
"Được rồi, nể mặt hạt dẻ, lần này bổn cung cho phép ngươi đi theo." Quý Thính nhướng mày.
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên miễn cưỡng cong lên, trực tiếp bế ngang nàng lên, nhanh chân đi về phía khu nhà trống.
Từ sau khi có phương thuốc, khu nhà trống trở thành khu nhà trống đúng nghĩa với cái tên của nó, bây giờ ngoại trừ thái y còn ở đây, gần như không có người dân nào ở lại cả.
Lúc Quý Thính và Thân Đồ Xuyên chạy đến, không chỉ có tất cả thái y mà tất cả đại phu trong thành cũng chen nhau ở đó, có thể thấy là đang chờ nàng.
"Sao cứ như trận chiến lớn thế này?" Quý Thính dở khóc dở cười nói.
Một đám người hành lễ xong, một ông cụ trong số đó nói: "Mấy người thảo dân cũng muốn cống hiến một phần sức mọn vì điện hạ, vì thế tự ý đến đây, mong điện hạ thứ tội."
"Đều là lòng tốt, có tội gì mà cần thứ đâu chứ." Quý Thính ung dung, ngồi xuống trước bàn: "Bắt đầu đi."
Thân Đồ Xuyên đi theo nàng vào nhà, đứng bên cạnh nàng như thần bảo vệ, khi thái y bưng chén thuốc tới, tay hắn vô thức siết chặt thành nắm đấm.
"Điện hạ, người uống chén thuốc chống dị ứng này trước, sau đó chúng thần châm cứu chặn huyệt vị của người lại, rồi mới dùng thuốc chữa bệnh." Thái y chậm rãi nói: "Vì muốn mọi chuyện chắc chắn, hôm nay trong thuốc chỉ cho thêm một ít thanh chi, có lẽ hiệu quả thuốc sẽ không tốt lắm, mong điện hạ không nên sốt ruột."
"Có thể sống qua đêm nay, bổn cung đã rất biết ơn rồi, sao có thể sốt ruột."Quý Thính nói xong thì cầm chén thuốc trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, người bình thường sợ đắng như nàng, ở giây phút này, lông mày cũng không nhíu lại cái nào.
Uống thuốc xong, thái y bắt đầu châm cứu cho nàng, Quý Thính liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên đang cứng ngắc đứng bên cạnh, vỗ cái ghế cạnh nàng: "Cõ lẽ phải mất một lúc, ngồi xuống nghỉ đi."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt, nghe lời ngồi xuống cạnh nàng, Quý Thính nắm chặt tay hắn, lúc này mới có một chút cảm giác an lòng.
Một đám đại phu vừa thảo luận vừa châm cứu vào huyệt vị của nàng, Quý Thính mệt mỏi nhắm mắt lại, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
"Thính nhi, đừng ngủ." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng gọi nàng.
Quý Thính mệt mỏi mở mắt ra: "Ta hơi buồn ngủ."
"Ta biết nhưng đừng ngủ." Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng: "Ít nhất đêm nay đừng ngủ."
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lát sau đành phải thỏa hiệp: "Vậy thì nếu ta mà ngủ, ngươi nhớ gọi ta dậy."
"...Ừm."
Trong lúc hai người nói chuyện, thái y đã châm cứu xong, cuối cùng dược đồng* vẫn luôn chờ ở bên cạnh cũng đưa chén thuốc tới.
Quý Thính nhìn chằm chằm chén thuốc đã lạnh một lúc lâu, lúc nhận chén thuốc từ tay dược đồng thì nhận ra mình còn chẳng nhấc tay lên nổi nữa.
*Dược đồng: người tham gia vào việc nấu thuốc, thường tương đối trẻ, kiểu chỉ là học việc, không phải đại phu.
"Để ta." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh bưng chén thuốc, bình tĩnh đút từng muỗng cho nàng, nếu không phải vì khi đút muỗng thuốc cuối cùng tay hắn bắt đầu khẽ run lên thì Quý Thính vẫn cho rằng hắn bình tĩnh thật như vẻ bề ngoài.
Đợi xuống xong một chén thuốc, thái y đứng đầu nói: "Điện hạ, phò mã gia, những gì có thể làm chúng thần đã làm rồi, phần còn lại phải xem số mệnh của điện hạ, chắc hẳn hai vị còn rất nhiều lời muốn nói, chúng thần xin phép ra về trước."
Quý Thính khẽ gật đầu, một phòng đầy người lần lượt đi ra, rất nhanh sau đó chỉ còn lại nàng và Thân Đồ Xuyên.
"Bế ta lên giường nghỉ ngơi đi, ta không đứng lên nổi." Giọng Quý Thính bắt đầu khàn nghẹn rồi.
Thân Đồ Xuyên nhìn gò má nàng dần ửng đỏ, im lặng ôm nàng tới giường, bản thân hắn cũng nằm xuống cạnh nàng.
Quý Thính muốn thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng lại phát hiện ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, vì không muốn khiến Thân Đồ Xuyên căng thẳng, nàng đành lặng lẽ nhẫn nhịn sự không thoải mái ấy.
"Hạt dẻ đâu?" Nàng khàn giọng hỏi.
Thân Đồ Xuyên móc ra từ trong lồng ngực, đặt vào lòng bàn tay nàng."
Quý Thính bật cười: "Sao lại không bóc ra cho ta?"
"Chờ sáng sớm mai ta sẽ bóc cho Thính nhi." Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng dỗ dành.
Quý Thính cong khóe môi lên, định nói gì nữa nhưng tiếc là cổ họng đột nhiên như bị nhét một miếng thịt vào vậy, nuốt không trôi mà nhổ cũng không ra, còn chặn hô hấp của nàng.
Nàng nắm chặt váy, chỉ hít hở cũng tốn rất nhiều sức lực của nàng, nàng có thể cảm nhận được cả người đang sưng lên, mỗi một tấc da thịt đều ửng đỏ.
Chắc chắn dáng vẻ lúc này cực kỳ xấu, không biết có xấu hơn lúc nàng chết ở kiếp trước hay không.
Lúc tốn sức hít thở, Quý Thính tự giễu nghĩ.
Nàng đột nhiên thay đổi, Thân Đồ Xuyên biết, hắn ngồi dậy cởi cổ áo nàng ra, cầm quạt lên quạt cho nàng.
Quý Thính cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút, khó khăn nhìn sang phía hắn: "Có phải bây giờ ta rất xấu không?"
"Ừ, rất xấu, nếu chết thế này thì e là kiếp sau cũng xấu như thế." Khóe mắt Thân Đồ Xuyên ửng đỏ nhưng lời nói ra lại không bộc lộ tâm trạng của hắn: "Vì thế, Thính nhi phải chịu đựng, tránh để kiếp sau quá xấu."
"Ngươi đúng là...!Yên tâm đi Thân Đồ đại nhân, có thế nào ta cũng không thể chết trước ngươi." Quý Thính cong khóe môi mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên cũng hơi cong khóe môi lên nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: "Hy vọng điện hạ nói được làm được."
Quý Thính miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó bắt đầu khó khăn mở miệng lớn thở hổn hển, cổ họng nàng sưng tấy lên, dù cố gắng như thế nhưng vẫn có cảm giác nghẹt thở, rất nhanh sau đó mặt càng sưng đỏ hơn, nhưng lần này phải nhịn.
Nước mắt nàng rơi lã chã nhưng bản thân nàng không biết, cứ như cá lên bờ vậy, mỗi một lần vùng vẫy đều toát ra sự tuyệt vọng sắp chết.
Ý thức nàng ngày càng mơ hồ, giống như có đôi bàn tay vô hình không ngừng kéo nàng về phía bóng tối.
Nàng lặng lẽ sa xuống, cứ sa xuống, chỉ thiết chút nữa thôi là có thể giải thoát, khi nàng bị hai chữ giải thoát hấp dẫn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc...
"Điện hạ, chịu đựng."
Nàng bừng tỉnh trong nháy mắt, màn đêm trước mắt dần dần biến mất, để lộ dáng dấp vốn có của gian phòng này.
Lúc này, Thân Đồ Xuyên đang lau mồ hôi trên người giúp nàng, mỗi một lần lau đều toát ra sự cố chấp.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau bỗng nhiên hỏi: "Ngươi khóc?"
Thân Đồ Xuyên cứng đờ không nói gì, Quý Thính không kịp đợi câu trả lời của hắn đã rơi vào bóng tối một lần nữa.
Suốt một đêm, nàng tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, nửa đêm còn sốt cao, mơ màng có thể cảm nhận được Thân Đồ Xuyên lau tay chân cho nàng bằng rượu mạnh, cảm giác lành lạnh rất thoải mái.
Nhiều lần nàng muốn buông bỏ hết, hắn sẽ dùng cách của mình nhắc nhở nàng, giây phút này, trong gian phòng này không chỉ có một mình nàng, mà còn có một người đàn ông bất cứ lúc nào cũng chờ cùng sống cùng chết với nàng.
Quý Thính đột nhiên thấy vui mừng vì nàng đã dẫn hắn tới đây, nếu không thì ngay từ lúc bắt đầu hứng chịu làn sóng khó chịu này, có khả năng nàng đã không kiên trì nổi.
Nàng muốn nói câu cảm ơn nhưng môi vừa động đậy đã mất đi ý thức hoàn toàn.
Sau đó nàng tỉnh dậy thế nào, nàng cũng không biết rõ, nàng chỉ biết khi mở mắt ra mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng ấm áp màu vàng rực rỡ nhuộm áng mây bên cạnh cửa sổ thành màu vàng, trông có cảm giác như mùa thu vậy.
Nàng chết rồi sao?
Vừa nghĩ đến cái này, Phù Vân đi tới, vốn dĩ y định chỉnh lại góc chăn cho nàng, thấy nàng mở mắt ra thì ngẩn người, không thể tin nổi vẫy tay trước mắt nàng: "....Điện hạ?"
"Sao mắt ngươi lại sưng thế?" lúc Quý Thính cất tiếng thì nghe thấy giọng nói thô ráp như đất cát phát ra từ miệng mình, nàng sửng sốt trong phút chốc mới nhận ra đó là giọng của mình.
"Điện hạ tỉnh rồi! Điện hạ tỉnh lại rồi!" Phù Vân đột nhiên kích động chạy ra bên ngoài: "Điện hạ tỉnh rồi!"
Nghe y hét lên một tiếng như thế, Quý Thính bỗng tỉnh táo lại, dở khóc dở cười nghe y gọi một đống người tới, vừa bắt mạch vừa rút kim, bận lên bận xuống một lúc.
Sau khi các thái y đi khỏi, Quý Thính mới nhìn sang ba người ở cạnh giường, Phù Vân, Mục Dự Chi, Chử Yến...
"Thân Đồ Xuyên đâu?" Nàng khó hiểu hỏi.
Mục Dự Chi bình tĩnh trả lời: "Hắn ngất rồi."
Quý Thính bật cười: "Bị dọa ngất hả?"
"Hắn cũng bị nhiễm dịch bệnh." Mục Dự Chi lạnh nhạt trả lời.
Quý Thính hơi run: "Sao lại thế..."
"Từ khi biết điện hạ nhiễm bệnh, hắn không uống nước thanh chi nữa, bây giờ bị nhiễm bệnh cũng không có gì bất ngờ." Mục Dự Chi ngắt lời nàng.
Quý Thính thất thần trong chốc lát: "Vậy hắn uống thuốc chưa?"
"Hắn vẫn chưa tỉnh."
Quý Thính mím môi, nhất thời không nói gì nữa, Mục Dự Chi im lặng một lúc cũng chỉ nói một câu: "Sau này đối xử tốt với hắn hơn một chút."
Quý Thính lặng lẽ gật đầu, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi.
"Thái y nói điện hạ sống được qua lần uống thuốc đầu tiên, sau đó phản ứng với thanh chi sẽ ngày càng nhỏ, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ khỏi." Chử Yến chậm rãi mở miệng nói.
Quý Thính miễn cưỡng gắng mỉm cười, ngẩng đầu lên thì thấy mắt ba người đều không ổn cho lắm, dừng một lúc mới nói: "Ở đây có các thái y chăm sóc rồi, các ngươi về nghỉ cả đi, ta cũng phải ngủ thêm một lúc."
"Vâng." Mdx đáp một tiếng, trực tiếp dẫn hai người họ đi.
Nếu Quý Thính có chút sức lực và tinh thần thì sẽ phát hiện ra tâm trạng của bọn họ không đúng lắm nhưng lúc này quả thực nàng đã mệt đến hoảng sợ, nhất thời không muốn nghĩ nhiều như thế, chờ bọn họ đi khỏi thì nhắm mắt lại ngủ.
Lần này nàng ngủ không lâu, hơn một canh giờ sau đã dậy, khi mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt của Thân Đồ Xuyên.
Nàng im lặng chốc lát: "Ngươi tới từ bao giờ vậy?"
"Sau khi nàng ngủ không bao lâu." Thân Đồ Xuyên nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt của nàng.
Quý Thính nắm chặt tay hắn: "Ta vượt qua rồi."
"Chúc mừng điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì bóc một hạt dẻ đưa tới lòng bàn tay nàng.
Quý Thính mỉm cười bỏ vào miệng, sau đó mặt nhăn lại: "Rất đắng."
"Sao có thể chứ, chỗ hạt dẻ này đều tốt cả, không nên đắng mới phải." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính ôm lấy cổ hắn, truyền hạt dẻ qua cho hắn, Thân Đồ Xuyên nếm thử thì bất đắc dĩ mở miệng: "Xem ra điện hạ khỏe hơn nhiều rồi, còn có sức đùa thế này."
"Nghe Dự Chi nói, ngươi cũng bị bệnh." Quý Thính chui vào lòng hắn.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: "Ta không dị ứng với thanh chi, Thính nhi không cần lo lắng."
"Ta còn lâu mới lo." Quý Thính cong môi: "Chỉ muốn nói, mấy ngày tới đừng làm gì cả, chúng ta yên tâm dưỡng bệnh với nhau đi."
"....Được.".
Bình luận facebook