Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Chương 2
"Còn nói cái gì mà đi xem trò cười của Thân Đồ Xuyên, điện hạ, cho dù là người muốn nói dối, thì cũng nên giả cho giống một chút được không?" Sắc mặt Phù Vân phức tạp, làm thế nào cũng cảm thấy không vui trong lòng.
Điện hạ nhà y ngày thường là một người rất thông minh, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì liên quan đến Thân Đồ Xuyên, nàng lại giống như một kẻ ngu ngốc.
Quý Thính: "...Trong lòng ngươi đang thầm mắng ta đúng không?"
"Không, không có!" Phù Vân trong chốc lát cảm thấy kinh sợ, ho một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Quý Thính dở khóc dở cười nhìn y rời đi.
Phải một lúc lâu sau nụ cười trên môi nàng mới dần biến mất, sau một thoáng im lặng, nàng đứng dậy đi đến ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mịn màng của mình trong gương, đầy ngạo mạn thở dài một cái, bình tĩnh nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này ở kiếp trước.
Hoàng đế vừa mới lên ngôi và ngai vàng vẫn chưa được thiết lập vững chắc.
Khi vừa nhận được sự đồng tình của văn võ bá quan, đúng lúc đó lại có người tố cáo phụ thân của Thân Đồ Xuyên, hiện giờ đang là Thân Đồ thừa tướng, có ý định mưu phản, sự việc chưa được xem xét kỹ lưỡng đã bị đoạt mất chức quan thừa tướng, gia tộc Thân Đồ bị lưu đày.
Hoàng đệ này của nàng, có tâm cơ nhưng quá không phóng khoáng, chỉ muốn làm việc lớn để chứng tỏ bản thân, nhưng lại không nghĩ đến, Thân Đồ thừa tướng là nguyên lão trong triều, một nửa quan lại triều đình đều là học trò của ông ấy, biết rõ tính tình, phẩm chất của ông, làm sao bọn họ có thể tin ông ấy mưu phản được.
Trong khoảng thời gian này, các hạ thần lần lượt đến khuyên can, sự việc càng ngày càng trở nên tồi tệ, hoàng đế vẫn cứ cố chấp, cho dù biết bản thân quá mức tắc trách, cũng không chịu đồng ý cho điều tra lại dù chỉ một lần, ngược lại còn bắt giáng chức hết tất cả những ai nói giúp thừa tướng, cuối cùng vẫn là thừa tướng vì muốn bảo vệ sự ổn định của triều đình, tự mình thừa nhận việc mưu phản, sự việc vì thế mới kết thúc.
Đáng lẽ ban đầu Thân Đồ Xuyên cũng phải lưu đày theo phụ thân mình, nhưng đáng tiếc hắn là con trai duy nhất của thừa tướng, không chịu chứng kiến cảnh phụ thân mình bị xử oan, hắn đã tự mình lén điều tra sự việc.
Sau khi hoàng thượng phát hiện đã rất tức giận, bỏ qua sự phản đối của văn võ bá quan, mất hết lý trí, đày hắn vào tiện tịch, còn đưa đến nơi như Phong Nguyệt Lâu.
...Nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là mất hết lý trí, mà y tin chắc rằng, vị hoàng tỷ này của mình nhất định sẽ không ngồi yên trước việc của Thân Đồ Xuyên, cho nên chỉ là muốn xem nàng sẽ lấy cái gì để đổi lấy tự do của Thân Đồ Xuyên mà thôi, mà nàng cũng không làm y thất vọng.
Quý Thính nhớ lại kiếp trước đã lấy hổ phù* để đổi lấy chuyện của Thân Đồ Xuyên, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng một tia nắng xinh đẹp.
*Hổ phù: Ấn tín dùng để hiệu lệnh quân lính.
Vào giữa tháng 4, cuối mùa xuân bước vào đầu mùa hè, đây là khoảng thời gian rất đẹp, Quý Thính đứng dậy bình tĩnh đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn những loài hoa quý và cây cảnh trong sân phủ, nhất thời cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm.
Buổi trưa, trong cung phái người đến, mời Quý Thính vào cung dùng bữa.
Đợi Quý Thính thay xong trang phục trong cung, Phù Vân mới từ ngoài đi vào, vừa nhìn người hầu đang sửa soạn trang điểm cho nàng vừa nghi ngờ: "Ngày thường hoàng thượng muốn gọi điện hạ vào cung đều thông báo cho người trước một ngày, sao hôm nay lại đột ngột phái người đến như vậy?"
"Có lẽ mấy ngày rồi không gặp ta nên có chút sốt ruột." Quý Thính nhìn một loạt hoa tai, cẩn thận lựa chọn.
Hắn ta bất chấp việc quân thần phản đối chuyện làm nhục Thân Đồ Xuyên, mục đích chỉ vì những thứ nàng đang nắm giữ trong tay, nàng lại chỉ vì mấy tên càn quấy trong nhà mà ở lại trong phủ liên tiếp ba ngày liền, hắn ta có thể không sốt ruột sao.
"Đeo đôi san hô đỏ này đi, đây là đồ mà Mục ca ca đặc biệt chọn cho người khi ở Nam Hải...!Ta phải gọi tên nhóc Chử Yến đó đến đây, chỉ có hắn hộ tống điện hạ, ta mới yên tâm." Phù Vân vừa nói vừa đi ra ngoài.
Quý Thính khựng lại một lúc khi nghe thấy cái tên quen thuộc này, sau đó cầm lấy đôi hoa tai san hô đỏ nhanh chóng đeo lên, tiếp đó thúc giục người hầu sửa soạn nhanh.
Kiếp trước nàng bị rơi vào cái bẫy của hoàng đế, Chử Yến vì để cứu nàng, một mình đánh lạc hướng truy binh, nhưng cuối cùng đến cả bản thân mình, hắn cũng không bảo vệ được.
Hắn là người đầu tiên vì nàng mà mất mạng, bây giờ chắc cũng đã hai năm rồi, nàng rất muốn gặp hắn.
Quý Thính nhanh chóng trang điểm xong, thu dọn váy áo chạy chầm chậm đến trước khuôn viên.
Khi nàng vừa đến nơi, xe ngựa và hộ vệ đều đang chờ ở đó, ngay cả Phù Vân cũng có mặt, nhưng lại không thấy cái tên quen thuộc kia đâu.
Quý Thính có chút bất lực: "Lại chui xuống đáy xe?"
Câu nói này của nàng không chỉ đích danh ai, dưới xe ngựa lại truyền đến một âm thanh vừa lạnh lùng vừa tàn khốc: "Điện hạ nói như vậy ở trong phủ thì đã đành, ra ngoài khỏi phủ là trưởng công chúa nhất định phải cẩn thận, để tránh gặp phải kẻ xấu."
Quý Thính: "...!Lần nào ngươi cũng nói như vậy, nhưng ta lớn lên ở kinh đô hơn mười chín năm rồi, chưa bao giờ gặp phải kẻ xấu nào."
"Điện hạ yên tâm, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ gặp được." Vẫn là giọng nói vừa lạnh lùng vừa tàn khốc.
Quý Thính: "..." Tại sao nàng nghe cứ thấy kỳ quái thế nào ấy nhỉ?
"Hừ! Ngươi đang nguyền rủa điện hạ? Mau quỳ xuống!" Phù Vân bên cạnh không nhịn được, tức giận khiển trách.
Quý Thính không biết phải làm sao với hai người này, chỉ sợ họ sẽ cãi nhau, đang nghĩ xem sẽ khuyên họ thế nào, kết quả còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy ba tiếng vang phát ra từ tấm gỗ chỗ xe ngựa.
"...!Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên xuất phát thôi." Quý Thính dở khóc dở cười, cảm thấy sự lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.
Phù Vân nghe xong liền vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa, Quý Thính ngồi vào chiếc ghế mềm mại trên xe, còn không quên đá vào tấm gỗ dưới chân nàng: "Nếu như cảm thấy không thoải mái thì ra đây nghỉ ngơi tạm."
"Được." Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ dưới tấm ván.
Nghĩ đến chuyện đồng bọn của mình đã chết thảm trong quá khứ, thế nhưng hiện giờ họ vẫn còn sống bên cạnh mình, mặc dù vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy hắn ta, nhưng Quý Thính vẫn không thể kiềm chế được mà nở nụ cười trên khóe môi.
Tất cả điều này thực sự đều rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến nàng cảm thấy mọi thứ đều là giả dối, khi mở mắt ra, lại là địa ngục vô hạn.
Mọi thứ trong phủ của công chúa đều là đồ tốt nhất, ngay cả xe ngựa cũng không ngoại lệ, dù có chạy qua đá cũng không thấy lắc lư.
Quý Thính chợp mắt một chút trên chiếc xe ngựa êm ái, chẳng mấy chốc đã đến Hoàng Cung.
"Điện hạ, đến rồi." Một giọng nói nhắc nhở vang lên dưới gầm xe ngựa.
Quý Thính mở to mắt, một lúc sau mới lấy lại được phong thái trong mắt, từ chân mày cho đến đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Nàng cụp mắt xuống, bình tĩnh xuống xe ngựa, nhưng không trực tiếp đi thẳng vào trong cung mà quay đầu nhìn chiếc xe ngựa trống không: "Trong xe có bánh ngọt, nếu như đói có thể tự mình ăn một chút."
Tuy nhiên lần này lại không có ai lên tiếng trả lời, nàng cũng không quan tâm, mỉm cười rồi đi vào trong cung.
Chiếc cổ mảnh khảnh nâng đỡ cái đầu đầy ngọc của nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy một chút khó khăn nào, chiếc cằm luôn luôn hơi nhô lên, sự uy nghiêm và kiêu hãnh của hoàng tộc được thể hiện một cách sinh động trong nàng.
Quý Thính tiến dần vào trong cung, đi qua hành lang dài gấp khúc cùng hoa viên, vừa đến cửa cung Càn Thanh, liền nhìn thấy hoàng thượng đang đứng ở đó.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mỉm cười và vẫy tay chào đối phương, dường như không có bất kỳ sự thù ghét nào đối với hắn ta.
"Hoàng tỷ!" Sau khi nhìn thấy Quý Thính, đối phương vui mừng chào hỏi.
Quý Thính mỉm cười: "Thần tham kiến hoàng thượng."
"Ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần phải nói những lời này." Y có chút bất lực vội vàng đỡ lấy Quý Thính.
Quý Thính thuận thế đứng dậy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt này.
Y trời sinh đã rất giống nàng, đặc biệt là dung mạo, thực sự giống như được đúc ra từ một khuôn, chỉ là so với nàng thì y có khí phách nam nhân hơn.
Y chính là đệ đệ ruột của Quý Thính, hoàng đế đương triều Quý Văn.
"Hoàng tỷ, sao tỷ lại nhìn trẫm như vậy?" Quý Văn khó hiểu hỏi.
Quý Thính mỉm cười, lùi lại một bước, tránh né cái dìu đỡ của y: "Chỉ là mấy ngày không gặp, ta thấy có chút nhớ người."
"Là bởi vì nhớ trẫm à, vậy thì tốt." Quý Văn thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt thiếu niên mười tám đầy vẻ ngây thơ.
"Trẫm còn tưởng tỷ tức giận với trẫm vì đã trừng phạt Thân Đồ Xuyên."
Nhanh như vậy đã muốn thăm dò rồi sao? Đúng là thiếu kiên nhẫn.
Quý Thính nghe thấy y nói vậy, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên lạnh nhạt: "Hoàng thượng vẫn còn biết là thần sẽ tức giận?"
Trong mắt mọi người, nàng mê đắm Thân Đồ Xuyên đến chết đi sống lại.
Nếu đột nhiên thay đổi thái độ, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, vì vậy ngoài phủ công chúa, nàng không vội để người khác thấy sự thay đổi của bản thân.
"Hoàng tỷ, Thân Đồ Xuyên coi thường thiên uy, trẫm không trực tiếp giết hắn, cũng coi như là nể mặt tỷ mà khai ân rồi." Quả nhiên Quý Văn không một chút nghi ngờ, cùng nàng đi vào trong điện: "Trẫm chỉ là khó chịu việc hắn phớt lờ hoàng tỷ, nên mới đưa hắn đến một nơi như vậy để dạy dỗ lại một trận, phải cho hắn biết uy nghiêm của hoàng tộc không thể xúc phạm."
"Nói như vậy, hoàng thượng xử phạt hắn như thế là vì thần?" Quý Thính nhướng mày.
Quý Văn cười cười, bảo nàng ngồi xuống: "Hoàng tỷ đừng giận, Trẫm cũng không định bắt giam hắn cả đời, đợi khi tâm trạng trẫm tốt, dĩ nhiên sẽ thả hắn ra."
"Vậy khi nào thì tâm trạng người mới tốt?" Quý Thính nhíu mày hỏi.
Người hầu mang thức ăn lên, Quý Văn không trả lời câu hỏi của nàng, mà nói với cung nữ bên cạnh nàng: "Món Vịt Bát Bảo này rất ngon, mau đưa cho trưởng công chúa thử."
Cung nữ vội vàng đáp lại một tiếng rồi gắp cho Quý Thính một miếng thịt vịt.
Quý Thính cụp mắt xuống, che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt, gắp một miếng lên ăn thử sau đó liền gật đầu: "Quả nhiên không tồi."
Quý Văn lúc này mới nói: "Hoàng tỷ, bây giờ trẫm đang có một chuyện rất phiền lòng, muốn tỷ giúp trẫm đưa ra biện pháp giải quyết."
"Hoàng thượng cứ nói, đừng ngại." Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Quý Thính nên nàng biết rõ y muốn nói gì, vì vậy nàng cong môi cười và bình tĩnh đợi y nói tiếp.
Quý Văn khẽ thở dài: "Bây giờ Trẫm mới lên ngôi chưa được vài tháng, nhưng lại nhiều lần xung đột với các võ tướng trong triều, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tôn nghiêm của vua sẽ không còn nữa."
"Lại có cả chuyện như vậy sao?" Quý Thính cau mày.
Quý Văn cười khổ: "Trẫm cũng có thể hiểu, khi trẫm còn là hoàng tử đã không giao thiệp nhiều với các võ tướng.
Bởi vì công việc trong triều đã có hoàng tỷ lo liệu, cho nên trẫm luôn không quan tâm, bây giờ gặp khó khăn, thật sự là trẫm không có cách nào cả."
"Như vậy có gì là khó đâu, hoàng tỷ có chủ kiến này có thể khiến họ tâm phục khẩu phục." Quý Thính tùy ý đáp.
Quý Văn thấy vậy lập tức buông đũa xuống: "Chủ kiến gì?"
"Giết." Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính khẽ mở, chỉ nói đúng một từ.
Quý Văn sửng sốt trong giây lát, nhất thời nhíu chặt mày lại: "Mệnh quan triều đình, không phạm phải tội gì, làm sao nói muốn giết là giết được?"
"Bọn họ là hạ thần, người là vua, vua muốn thần chết thì thần phải chết." Quý Thính nhìn sắc mặt của y, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều liền nhấp thử một ngụm súp trân châu: "Không vấn đề gì, hoàng thượng, chỉ cần người hạ lệnh, ta sẽ lập tức phái người đi bắt những kẻ khi quân phạm thượng, chém đầu chúng trước toàn dân kinh đô này."
"...!Hồ đồ, làm như vậy thì trẫm có khác gì một tên sát nhân chứ?" Quý Văn không đồng ý nhìn nàng.
Quý Thính khịt mũi một cái: "Không thể giết, vậy thần cũng không biết nên làm thế nào."
Vẫn còn muốn nàng giao ra hổ phù giống như kiếp trước? Hãy cứ tự mình mơ giấc mộng xuân đó đi.
Quý Văn liếc mắt nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau khi dùng bữa xong, họ cùng nhau đến ngự hoa viên đi dạo một lúc, sau đấy Quý Thính cũng chào tạm biệt.
Quý Văn lệnh cho tất cả người hầu ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Hoàng tỷ hãy nghĩ kỹ lại chuyện của các võ tướng, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ về Thân Đồ Xuyên, gia tộc Thân Đồ đang bị lưu đày.
Cho dù là vì cha mẹ hắn, hắn cũng sẽ không tự sát đâu, cùng lắm là hắn cũng chỉ chịu một chút tủi nhục mà thôi."
Quý Thính thấy y lại nhắc đến Thân Đồ Xuyên, nàng tiện thể đáp: "Những nỗi nhục này không phải người nào cũng có thể chịu được, hoàng thượng...!"
"Được rồi, hoàng tỷ quay về đi." Quý Văn xua tay, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Quý Thính thở dài một hơi, cau mày đi ra khỏi cung, trên mặt hiện rõ hai chữ lo lắng, nhưng khi bước lên xe ngựa, nỗi lo âu giữa hai hàng lông mày của nàng liền biến mất, thoải mái dựa vào chiếc sập mềm mại, nhìn thấy bánh ngọt trên đĩa đã hết hơn nửa, nhất thời có chút buồn cười.
Khi xe ngựa chạy, thân thể Quý Thính mới dần được thả lỏng, hỏi một cách thoải mái: "Chử thị vệ, tại sao chỉ ăn bánh Bông Tuyết, những cái khác lại không động đến?"
"Ngọt." Chử Yến lạnh nhạt đáp.
Quý Thính cười nói: "Sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, coi chừng bị đau răng."
Chử Yến vừa nghe đến việc không được ăn đồ ngọt, nhất thời không nói gì nữa, có ý phản đối trong im lặng.
Quý Thính nhấp một ngụm trà, lấy cuốn sổ từ chiếc tủ nhỏ bên cạnh ra để sắp xếp lại thời gian, nhưng xem một lúc nàng càng cảm thấy không có hứng thú, liền vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng nàng không ngờ rằng lại tình cờ nhìn thấy tấm biển hiệu của Phong Nguyệt Lâu.
Trái tim nàng rung động, không nhịn được mà nhìn lâu hơn, chỉ tiếc là ban ngày cửa ra vào của Phong Nguyệt Lâu đều đóng chặt, cho dù nàng có nhìn lâu hơn nữa cũng không nhìn thấy được gì.
Không thể nào nhìn thấy tình trạng bi thảm của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính khá tiếc nuối.
Vừa định hạ rèm xuống, cửa sổ tầng ba của Phong Nguyệt Lâu đột nhiên mở ra, người mà nàng ngày đêm nhớ mong vừa xuất hiện trước mắt nàng.
Có lẽ là do tất cả tài sản nhà Thân Đồ đều bị tịch thu hết, hắn không đeo vàng bạc, chỉ mặc một bộ trang phục sáng màu, khuôn mặt anh tuấn, trẻ hơn mấy tuổi so với trong trí nhớ của nàng.
Dường như giờ phút này hắn vẫn là đại thiếu gia của nhà thừa tướng, không có một chút nhếch nhác nào của việc bị đày vào tiện tịch.
Hắn dường như cảm nhận được gì đó, liền cúi đầu nhìn xuống chiếc xe ngựa vừa đi qua cửa Phong Nguyệt Lâu, vô tình chạm phải ánh nhìn của Quý Thính.
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Quý Thính một lúc, đóng sầm cửa sổ trước mặt nàng.
...!Không được, nàng không thể đợi thêm được nữa, đêm nay cho dù như thế nào thì nàng cũng phải đi một chuyến, phải dạy cho tên tiện nhân không biết trời cao đất dày này một trận.
Quý Thính nghiến răng, trong lòng thầm đánh hắn tám trăm lần.
"Điện hạ, đẹp không?"
Bên tai truyền đến một câu hỏi nhẹ nhàng, Quý Thính quay đầu liền nhìn thấy một chàng trai rất ngầu trong trang phục màu đen, lúc này đang để một chân lên thanh ngang dưới bàn nhỏ, một tay đỡ thanh đao vừa dày vừa nặng ngồi bên cạnh nàng..
Điện hạ nhà y ngày thường là một người rất thông minh, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì liên quan đến Thân Đồ Xuyên, nàng lại giống như một kẻ ngu ngốc.
Quý Thính: "...Trong lòng ngươi đang thầm mắng ta đúng không?"
"Không, không có!" Phù Vân trong chốc lát cảm thấy kinh sợ, ho một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Quý Thính dở khóc dở cười nhìn y rời đi.
Phải một lúc lâu sau nụ cười trên môi nàng mới dần biến mất, sau một thoáng im lặng, nàng đứng dậy đi đến ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mịn màng của mình trong gương, đầy ngạo mạn thở dài một cái, bình tĩnh nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này ở kiếp trước.
Hoàng đế vừa mới lên ngôi và ngai vàng vẫn chưa được thiết lập vững chắc.
Khi vừa nhận được sự đồng tình của văn võ bá quan, đúng lúc đó lại có người tố cáo phụ thân của Thân Đồ Xuyên, hiện giờ đang là Thân Đồ thừa tướng, có ý định mưu phản, sự việc chưa được xem xét kỹ lưỡng đã bị đoạt mất chức quan thừa tướng, gia tộc Thân Đồ bị lưu đày.
Hoàng đệ này của nàng, có tâm cơ nhưng quá không phóng khoáng, chỉ muốn làm việc lớn để chứng tỏ bản thân, nhưng lại không nghĩ đến, Thân Đồ thừa tướng là nguyên lão trong triều, một nửa quan lại triều đình đều là học trò của ông ấy, biết rõ tính tình, phẩm chất của ông, làm sao bọn họ có thể tin ông ấy mưu phản được.
Trong khoảng thời gian này, các hạ thần lần lượt đến khuyên can, sự việc càng ngày càng trở nên tồi tệ, hoàng đế vẫn cứ cố chấp, cho dù biết bản thân quá mức tắc trách, cũng không chịu đồng ý cho điều tra lại dù chỉ một lần, ngược lại còn bắt giáng chức hết tất cả những ai nói giúp thừa tướng, cuối cùng vẫn là thừa tướng vì muốn bảo vệ sự ổn định của triều đình, tự mình thừa nhận việc mưu phản, sự việc vì thế mới kết thúc.
Đáng lẽ ban đầu Thân Đồ Xuyên cũng phải lưu đày theo phụ thân mình, nhưng đáng tiếc hắn là con trai duy nhất của thừa tướng, không chịu chứng kiến cảnh phụ thân mình bị xử oan, hắn đã tự mình lén điều tra sự việc.
Sau khi hoàng thượng phát hiện đã rất tức giận, bỏ qua sự phản đối của văn võ bá quan, mất hết lý trí, đày hắn vào tiện tịch, còn đưa đến nơi như Phong Nguyệt Lâu.
...Nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là mất hết lý trí, mà y tin chắc rằng, vị hoàng tỷ này của mình nhất định sẽ không ngồi yên trước việc của Thân Đồ Xuyên, cho nên chỉ là muốn xem nàng sẽ lấy cái gì để đổi lấy tự do của Thân Đồ Xuyên mà thôi, mà nàng cũng không làm y thất vọng.
Quý Thính nhớ lại kiếp trước đã lấy hổ phù* để đổi lấy chuyện của Thân Đồ Xuyên, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng một tia nắng xinh đẹp.
*Hổ phù: Ấn tín dùng để hiệu lệnh quân lính.
Vào giữa tháng 4, cuối mùa xuân bước vào đầu mùa hè, đây là khoảng thời gian rất đẹp, Quý Thính đứng dậy bình tĩnh đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn những loài hoa quý và cây cảnh trong sân phủ, nhất thời cảm thấy thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm.
Buổi trưa, trong cung phái người đến, mời Quý Thính vào cung dùng bữa.
Đợi Quý Thính thay xong trang phục trong cung, Phù Vân mới từ ngoài đi vào, vừa nhìn người hầu đang sửa soạn trang điểm cho nàng vừa nghi ngờ: "Ngày thường hoàng thượng muốn gọi điện hạ vào cung đều thông báo cho người trước một ngày, sao hôm nay lại đột ngột phái người đến như vậy?"
"Có lẽ mấy ngày rồi không gặp ta nên có chút sốt ruột." Quý Thính nhìn một loạt hoa tai, cẩn thận lựa chọn.
Hắn ta bất chấp việc quân thần phản đối chuyện làm nhục Thân Đồ Xuyên, mục đích chỉ vì những thứ nàng đang nắm giữ trong tay, nàng lại chỉ vì mấy tên càn quấy trong nhà mà ở lại trong phủ liên tiếp ba ngày liền, hắn ta có thể không sốt ruột sao.
"Đeo đôi san hô đỏ này đi, đây là đồ mà Mục ca ca đặc biệt chọn cho người khi ở Nam Hải...!Ta phải gọi tên nhóc Chử Yến đó đến đây, chỉ có hắn hộ tống điện hạ, ta mới yên tâm." Phù Vân vừa nói vừa đi ra ngoài.
Quý Thính khựng lại một lúc khi nghe thấy cái tên quen thuộc này, sau đó cầm lấy đôi hoa tai san hô đỏ nhanh chóng đeo lên, tiếp đó thúc giục người hầu sửa soạn nhanh.
Kiếp trước nàng bị rơi vào cái bẫy của hoàng đế, Chử Yến vì để cứu nàng, một mình đánh lạc hướng truy binh, nhưng cuối cùng đến cả bản thân mình, hắn cũng không bảo vệ được.
Hắn là người đầu tiên vì nàng mà mất mạng, bây giờ chắc cũng đã hai năm rồi, nàng rất muốn gặp hắn.
Quý Thính nhanh chóng trang điểm xong, thu dọn váy áo chạy chầm chậm đến trước khuôn viên.
Khi nàng vừa đến nơi, xe ngựa và hộ vệ đều đang chờ ở đó, ngay cả Phù Vân cũng có mặt, nhưng lại không thấy cái tên quen thuộc kia đâu.
Quý Thính có chút bất lực: "Lại chui xuống đáy xe?"
Câu nói này của nàng không chỉ đích danh ai, dưới xe ngựa lại truyền đến một âm thanh vừa lạnh lùng vừa tàn khốc: "Điện hạ nói như vậy ở trong phủ thì đã đành, ra ngoài khỏi phủ là trưởng công chúa nhất định phải cẩn thận, để tránh gặp phải kẻ xấu."
Quý Thính: "...!Lần nào ngươi cũng nói như vậy, nhưng ta lớn lên ở kinh đô hơn mười chín năm rồi, chưa bao giờ gặp phải kẻ xấu nào."
"Điện hạ yên tâm, chỉ cần thành tâm, nhất định sẽ gặp được." Vẫn là giọng nói vừa lạnh lùng vừa tàn khốc.
Quý Thính: "..." Tại sao nàng nghe cứ thấy kỳ quái thế nào ấy nhỉ?
"Hừ! Ngươi đang nguyền rủa điện hạ? Mau quỳ xuống!" Phù Vân bên cạnh không nhịn được, tức giận khiển trách.
Quý Thính không biết phải làm sao với hai người này, chỉ sợ họ sẽ cãi nhau, đang nghĩ xem sẽ khuyên họ thế nào, kết quả còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy ba tiếng vang phát ra từ tấm gỗ chỗ xe ngựa.
"...!Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên xuất phát thôi." Quý Thính dở khóc dở cười, cảm thấy sự lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.
Phù Vân nghe xong liền vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa, Quý Thính ngồi vào chiếc ghế mềm mại trên xe, còn không quên đá vào tấm gỗ dưới chân nàng: "Nếu như cảm thấy không thoải mái thì ra đây nghỉ ngơi tạm."
"Được." Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ dưới tấm ván.
Nghĩ đến chuyện đồng bọn của mình đã chết thảm trong quá khứ, thế nhưng hiện giờ họ vẫn còn sống bên cạnh mình, mặc dù vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy hắn ta, nhưng Quý Thính vẫn không thể kiềm chế được mà nở nụ cười trên khóe môi.
Tất cả điều này thực sự đều rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến nàng cảm thấy mọi thứ đều là giả dối, khi mở mắt ra, lại là địa ngục vô hạn.
Mọi thứ trong phủ của công chúa đều là đồ tốt nhất, ngay cả xe ngựa cũng không ngoại lệ, dù có chạy qua đá cũng không thấy lắc lư.
Quý Thính chợp mắt một chút trên chiếc xe ngựa êm ái, chẳng mấy chốc đã đến Hoàng Cung.
"Điện hạ, đến rồi." Một giọng nói nhắc nhở vang lên dưới gầm xe ngựa.
Quý Thính mở to mắt, một lúc sau mới lấy lại được phong thái trong mắt, từ chân mày cho đến đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Nàng cụp mắt xuống, bình tĩnh xuống xe ngựa, nhưng không trực tiếp đi thẳng vào trong cung mà quay đầu nhìn chiếc xe ngựa trống không: "Trong xe có bánh ngọt, nếu như đói có thể tự mình ăn một chút."
Tuy nhiên lần này lại không có ai lên tiếng trả lời, nàng cũng không quan tâm, mỉm cười rồi đi vào trong cung.
Chiếc cổ mảnh khảnh nâng đỡ cái đầu đầy ngọc của nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy một chút khó khăn nào, chiếc cằm luôn luôn hơi nhô lên, sự uy nghiêm và kiêu hãnh của hoàng tộc được thể hiện một cách sinh động trong nàng.
Quý Thính tiến dần vào trong cung, đi qua hành lang dài gấp khúc cùng hoa viên, vừa đến cửa cung Càn Thanh, liền nhìn thấy hoàng thượng đang đứng ở đó.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mỉm cười và vẫy tay chào đối phương, dường như không có bất kỳ sự thù ghét nào đối với hắn ta.
"Hoàng tỷ!" Sau khi nhìn thấy Quý Thính, đối phương vui mừng chào hỏi.
Quý Thính mỉm cười: "Thần tham kiến hoàng thượng."
"Ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần phải nói những lời này." Y có chút bất lực vội vàng đỡ lấy Quý Thính.
Quý Thính thuận thế đứng dậy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt này.
Y trời sinh đã rất giống nàng, đặc biệt là dung mạo, thực sự giống như được đúc ra từ một khuôn, chỉ là so với nàng thì y có khí phách nam nhân hơn.
Y chính là đệ đệ ruột của Quý Thính, hoàng đế đương triều Quý Văn.
"Hoàng tỷ, sao tỷ lại nhìn trẫm như vậy?" Quý Văn khó hiểu hỏi.
Quý Thính mỉm cười, lùi lại một bước, tránh né cái dìu đỡ của y: "Chỉ là mấy ngày không gặp, ta thấy có chút nhớ người."
"Là bởi vì nhớ trẫm à, vậy thì tốt." Quý Văn thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt thiếu niên mười tám đầy vẻ ngây thơ.
"Trẫm còn tưởng tỷ tức giận với trẫm vì đã trừng phạt Thân Đồ Xuyên."
Nhanh như vậy đã muốn thăm dò rồi sao? Đúng là thiếu kiên nhẫn.
Quý Thính nghe thấy y nói vậy, nụ cười trên mặt cũng dần trở nên lạnh nhạt: "Hoàng thượng vẫn còn biết là thần sẽ tức giận?"
Trong mắt mọi người, nàng mê đắm Thân Đồ Xuyên đến chết đi sống lại.
Nếu đột nhiên thay đổi thái độ, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, vì vậy ngoài phủ công chúa, nàng không vội để người khác thấy sự thay đổi của bản thân.
"Hoàng tỷ, Thân Đồ Xuyên coi thường thiên uy, trẫm không trực tiếp giết hắn, cũng coi như là nể mặt tỷ mà khai ân rồi." Quả nhiên Quý Văn không một chút nghi ngờ, cùng nàng đi vào trong điện: "Trẫm chỉ là khó chịu việc hắn phớt lờ hoàng tỷ, nên mới đưa hắn đến một nơi như vậy để dạy dỗ lại một trận, phải cho hắn biết uy nghiêm của hoàng tộc không thể xúc phạm."
"Nói như vậy, hoàng thượng xử phạt hắn như thế là vì thần?" Quý Thính nhướng mày.
Quý Văn cười cười, bảo nàng ngồi xuống: "Hoàng tỷ đừng giận, Trẫm cũng không định bắt giam hắn cả đời, đợi khi tâm trạng trẫm tốt, dĩ nhiên sẽ thả hắn ra."
"Vậy khi nào thì tâm trạng người mới tốt?" Quý Thính nhíu mày hỏi.
Người hầu mang thức ăn lên, Quý Văn không trả lời câu hỏi của nàng, mà nói với cung nữ bên cạnh nàng: "Món Vịt Bát Bảo này rất ngon, mau đưa cho trưởng công chúa thử."
Cung nữ vội vàng đáp lại một tiếng rồi gắp cho Quý Thính một miếng thịt vịt.
Quý Thính cụp mắt xuống, che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt, gắp một miếng lên ăn thử sau đó liền gật đầu: "Quả nhiên không tồi."
Quý Văn lúc này mới nói: "Hoàng tỷ, bây giờ trẫm đang có một chuyện rất phiền lòng, muốn tỷ giúp trẫm đưa ra biện pháp giải quyết."
"Hoàng thượng cứ nói, đừng ngại." Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của Quý Thính nên nàng biết rõ y muốn nói gì, vì vậy nàng cong môi cười và bình tĩnh đợi y nói tiếp.
Quý Văn khẽ thở dài: "Bây giờ Trẫm mới lên ngôi chưa được vài tháng, nhưng lại nhiều lần xung đột với các võ tướng trong triều, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tôn nghiêm của vua sẽ không còn nữa."
"Lại có cả chuyện như vậy sao?" Quý Thính cau mày.
Quý Văn cười khổ: "Trẫm cũng có thể hiểu, khi trẫm còn là hoàng tử đã không giao thiệp nhiều với các võ tướng.
Bởi vì công việc trong triều đã có hoàng tỷ lo liệu, cho nên trẫm luôn không quan tâm, bây giờ gặp khó khăn, thật sự là trẫm không có cách nào cả."
"Như vậy có gì là khó đâu, hoàng tỷ có chủ kiến này có thể khiến họ tâm phục khẩu phục." Quý Thính tùy ý đáp.
Quý Văn thấy vậy lập tức buông đũa xuống: "Chủ kiến gì?"
"Giết." Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính khẽ mở, chỉ nói đúng một từ.
Quý Văn sửng sốt trong giây lát, nhất thời nhíu chặt mày lại: "Mệnh quan triều đình, không phạm phải tội gì, làm sao nói muốn giết là giết được?"
"Bọn họ là hạ thần, người là vua, vua muốn thần chết thì thần phải chết." Quý Thính nhìn sắc mặt của y, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều liền nhấp thử một ngụm súp trân châu: "Không vấn đề gì, hoàng thượng, chỉ cần người hạ lệnh, ta sẽ lập tức phái người đi bắt những kẻ khi quân phạm thượng, chém đầu chúng trước toàn dân kinh đô này."
"...!Hồ đồ, làm như vậy thì trẫm có khác gì một tên sát nhân chứ?" Quý Văn không đồng ý nhìn nàng.
Quý Thính khịt mũi một cái: "Không thể giết, vậy thần cũng không biết nên làm thế nào."
Vẫn còn muốn nàng giao ra hổ phù giống như kiếp trước? Hãy cứ tự mình mơ giấc mộng xuân đó đi.
Quý Văn liếc mắt nhìn nàng một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau khi dùng bữa xong, họ cùng nhau đến ngự hoa viên đi dạo một lúc, sau đấy Quý Thính cũng chào tạm biệt.
Quý Văn lệnh cho tất cả người hầu ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Hoàng tỷ hãy nghĩ kỹ lại chuyện của các võ tướng, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ về Thân Đồ Xuyên, gia tộc Thân Đồ đang bị lưu đày.
Cho dù là vì cha mẹ hắn, hắn cũng sẽ không tự sát đâu, cùng lắm là hắn cũng chỉ chịu một chút tủi nhục mà thôi."
Quý Thính thấy y lại nhắc đến Thân Đồ Xuyên, nàng tiện thể đáp: "Những nỗi nhục này không phải người nào cũng có thể chịu được, hoàng thượng...!"
"Được rồi, hoàng tỷ quay về đi." Quý Văn xua tay, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Quý Thính thở dài một hơi, cau mày đi ra khỏi cung, trên mặt hiện rõ hai chữ lo lắng, nhưng khi bước lên xe ngựa, nỗi lo âu giữa hai hàng lông mày của nàng liền biến mất, thoải mái dựa vào chiếc sập mềm mại, nhìn thấy bánh ngọt trên đĩa đã hết hơn nửa, nhất thời có chút buồn cười.
Khi xe ngựa chạy, thân thể Quý Thính mới dần được thả lỏng, hỏi một cách thoải mái: "Chử thị vệ, tại sao chỉ ăn bánh Bông Tuyết, những cái khác lại không động đến?"
"Ngọt." Chử Yến lạnh nhạt đáp.
Quý Thính cười nói: "Sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, coi chừng bị đau răng."
Chử Yến vừa nghe đến việc không được ăn đồ ngọt, nhất thời không nói gì nữa, có ý phản đối trong im lặng.
Quý Thính nhấp một ngụm trà, lấy cuốn sổ từ chiếc tủ nhỏ bên cạnh ra để sắp xếp lại thời gian, nhưng xem một lúc nàng càng cảm thấy không có hứng thú, liền vén rèm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng nàng không ngờ rằng lại tình cờ nhìn thấy tấm biển hiệu của Phong Nguyệt Lâu.
Trái tim nàng rung động, không nhịn được mà nhìn lâu hơn, chỉ tiếc là ban ngày cửa ra vào của Phong Nguyệt Lâu đều đóng chặt, cho dù nàng có nhìn lâu hơn nữa cũng không nhìn thấy được gì.
Không thể nào nhìn thấy tình trạng bi thảm của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính khá tiếc nuối.
Vừa định hạ rèm xuống, cửa sổ tầng ba của Phong Nguyệt Lâu đột nhiên mở ra, người mà nàng ngày đêm nhớ mong vừa xuất hiện trước mắt nàng.
Có lẽ là do tất cả tài sản nhà Thân Đồ đều bị tịch thu hết, hắn không đeo vàng bạc, chỉ mặc một bộ trang phục sáng màu, khuôn mặt anh tuấn, trẻ hơn mấy tuổi so với trong trí nhớ của nàng.
Dường như giờ phút này hắn vẫn là đại thiếu gia của nhà thừa tướng, không có một chút nhếch nhác nào của việc bị đày vào tiện tịch.
Hắn dường như cảm nhận được gì đó, liền cúi đầu nhìn xuống chiếc xe ngựa vừa đi qua cửa Phong Nguyệt Lâu, vô tình chạm phải ánh nhìn của Quý Thính.
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Quý Thính một lúc, đóng sầm cửa sổ trước mặt nàng.
...!Không được, nàng không thể đợi thêm được nữa, đêm nay cho dù như thế nào thì nàng cũng phải đi một chuyến, phải dạy cho tên tiện nhân không biết trời cao đất dày này một trận.
Quý Thính nghiến răng, trong lòng thầm đánh hắn tám trăm lần.
"Điện hạ, đẹp không?"
Bên tai truyền đến một câu hỏi nhẹ nhàng, Quý Thính quay đầu liền nhìn thấy một chàng trai rất ngầu trong trang phục màu đen, lúc này đang để một chân lên thanh ngang dưới bàn nhỏ, một tay đỡ thanh đao vừa dày vừa nặng ngồi bên cạnh nàng..
Bình luận facebook