Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Chương 42
Quý Thính yên lặng nhìn chằm chằm Thân Đồ Xuyên một lúc, cảm khái một câu: "Ngươi đúng là biết thích ứng với hoàn cảnh."
"Ta bảo người đi nấu nước." Thân Đồ Xuyên nói xong thì định đi luôn.
"Không cần." Quý Thính gọi hắn lại, "Đêm nay bổn cung không định ngủ lại."
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ điểm canh, đã đến giờ giới nghiêm rồi.
Quý Thính: "..."
"Ông trời bảo điện hạ ở lại, điện hạ không cần cố đấu tranh." Thân Đồ Xuyên nói xong thì đi dặn dò người dưới.
Quý Thính cạn lời, yên lặng quay người đi về phòng ngủ, Thân Đồ Xuyên căn dặn người làm xong thì cũng theo vào, thấy nha hoàn thay y phục cho Quý Thính thì bình tĩnh tiến lên: "Ngươi lui xuống đi."
Nha hoàn khó xử nhìn Quý Thính, thấy Quý Thính không phản đối thì đáp một tiếng rồi đi ra, Thân Đồ Xuyên liếc nha hoàn một cái rồi đi tới phía sau Quý Thính.
Quý Thính biếng nhác đứng đó, uể oải nói: "Ngươi đúng là ân cần."
"Là việc ta nên làm." Thân Đồ Xuyên cụp mắt, cởi áo ngoài của nàng ra, "Điện hạ, lúc người không đến, chỉ có mình ta ở đây, để nha hoàn hầu hạ trong phòng sợ sẽ không biết chừng mực, chi bằng chuyển người đó qua chỗ khác, bao giờ điện hạ đến thì ta hầu hạ cho người là được."
"Đây là chỗ của ngươi, tùy ngươi thôi." Quý Thính thuận miệng nói.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, bắt đầu tháo đồ trang sức trên tóc nàng, giờ đây tay nghề của hắn đã thành thạo hơn lần đầu tiên không biết bao nhiêu lần rồi, giờ làm việc vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó đã tháo hết trang sức xuống rồi, còn không quên dùng một cái trâm ngọc búi tóc Quý Thính lên để nàng tắm không bị ướt.
Khi hắn hầu hạ, Quý Thính vẫn luôn nhìn hắn qua gương đồng, chờ đến lúc tóc được búi lên rồi, không nhịn được nói một câu: "Ngươi rất có thiên phú làm nha hoàn."
"Là thiên phú làm phu quân." Thân Đồ Xuyên sửa lại.
Quý Thính khẽ cười, không coi đó là chuyện to tát, quay người đi ra sau bình phong, nhưng vừa mới đi được hai bước Thân Đồ Xuyên cũng đi theo, nàng dừng một chút nheo mắt lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Kỳ cọ cho điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói vô cùng đàng hoàng.
Quý Thính liếc hắn một lúc: "Không cần, hôm nay bổn cung không có hứng thú." Ý mấy lời này bằng nghĩa với việc nói thẳng với hắn là đêm nay không cần hầu hạ.
Thân Đồ Xuyên mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn bức bình phong, chờ phía sau bình phong truyền đến tiếng nước hắn mới cụp mắt, đứng yên tại chỗ.
Quý Thính tắm rửa qua loa xong, đi ra thì thấy Thân Đồ Xuyên vẫn đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Ngươi vẫn canh giữ ở đây làm gì?"
"Sợ điện hạ đuổi nước." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính bỗng nhớ chuyện tối hôm chép kinh, im lặng chốc lát rồi nói: "Lần đó chỉ là bất ngờ, bổn cung đâu phải kẻ ngốc, sao lần nào cũng đuối nước được."
"Không sợ gì ngoài chẳng may, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Thân Đồ Xuyên nói xong thì cầm cái khăn khô ráo đi qua, tỉ mỉ lau khô mái tóc ướt của nàng, thấy đáy mắt nàng toát ra sự mệt mỏi thì dừng lại, "Không còn sớm nữa, điện hạ ngủ ngon."
Quý Thính đáp một tiếng, lười biếng đi đến bên giường rồi nằm xuống, nhắm mắt lại dặn dò: "Tối nay bổn cung rất mệt, chớ gây sự với bổn cung biết chưa?"
"Vâng, điện hạ yên tâm ngủ đi, không làm ồn tới người."
Giọng Thân Đồ Xuyên rất dịu dàng, Quý Thính mơ màng, lỗ tai giật một cái, sau đó lại cảm thấy chắc mình nghe nhầm nên không nghĩ thêm nữa, chờ Thân Đồ Xuyên tắm rửa xong đi đến thì nàng đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Nàng ngủ một mạch đến nửa đêm, sau đó thức dậy một cách kỳ lạ.
Nàng mở mắt ra, trong phòng ngủ đã tắt đèn, xung quang đều là màu đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng gắng gượng nhìn rõ mặt Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính không buồn ngủ nữa, dậy cũng không biết làm gì bèn cúi đầu nghịch góc áo Thân Đồ Xuyên, chơi một lúc thì thấy chán, lại tập trung ánh mắt lên mặt Thân Đồ Xuyên.
Người này ấy à, mặc dù không có lương tâm nhưng vẻ ngoài thật đẹp trai, cho dù nằm ngửa, gương mặt cũng không biến xấu chút xíu nào, sống mũi thẳng cằm góc cạnh, ngay cả đôi mắt nhắm lại vẫn đẹp, còn có thêm tài hoa và kiêu ngạo, khó trách kiếp trước nàng theo đuổi hắn không chịu buông.
Nếu như hắn xấu một chút thì chắc mình dù lạc đường cũng biết vòng quay lại rồi.
Quý Thính vừa lóe lên suy nghĩ này, tò mò hắn mà xấu thì sẽ thế nào, bèn giơ tay véo môi hắn, tạo thành cái miệng méo, sau đó cảm thấy chưa vừa lòng lại ra tay với cái mũi của hắn.
Trong lúc nàng nghịch không biết trời đất thì giọng nói lành lạnh của Thân Đồ Xuyên vang lên: "Điện hạ."
Quý Thính khựng người, bình tĩnh rụt tay lại, nhắm mắt không nói gì nữa, giả bộ vừa nãy chỉ là mộng du.
Nàng giả vờ ngủ chỉ do phản ứng vô thức, giả bộ xong mới thấy hối hận, cứ như diễn xiếc vậy, thế này thì đứa trẻ ba tuổi cũng không gạt nổi, sao có thể lừa được Thân Đồ Xuyên.
Nhưng dù sao cũng đã giả bộ rồi, giờ mà tỉnh lại thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao, Quý Thính quyết tâm giả bộ đến cùng.
"Sao điện hạ lại tỉnh dậy vào giờ này?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Vành tai Quý Thính khẽ nhúc nhích, vẫn không có phản ứng.
Thân Đồ Xuyên chờ một lúc không thấy nàng trả lời, nghiêng người nhìn hàng lông mi khẽ run lên của nàng, nhếch khóe môi lên bình tĩnh cất lời: "Điện hạ không nói gì thì chắc ban nãy là mộng du, giờ lại ngủ say rồi."
Quý Thính nghĩ thầm hắn quả có mắt nhìn, biết nàng giả vờ ngủ nên cho nàng một cái bậc thang, không uổng...!Ơ? Sao đột nhiên trên người nàng lành lạnh?
Quý Thính ngẩn người, lúc phản ứng lại thì nhận ra áo đã bị cởi, Thân Đồ Xuyên đang chôn mặt ở cổ nàng, hơi nóng thở ra phả lên da thịt nàng.
"Nếu điện hạ ngủ rồi, chắc động tác ta nhẹ một chút thì sẽ không bị phát hiện." Hắn nói hết câu thì dùng bàn tay to lớn chen vào giữa lưng nàng và đệm giường, ngón tay cong lên cởi áo lót của nàng ra, phần mềm mại trước người mất đi lớp che chắn cuối cùng.
Quý Thính: "..."
Nàng cắn răng, đè nén kích động muốn vung tay đánh người, hai tay lặng lẽ siết chặt ráp trải giường bên cạnh người khiến nó nhăn nhúm hết cả lại.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng kìm nén thì trong mắt thoáng hiện ý cười, đôi tay không khách sáo làm hành động xấu xa trên người nàng, môi mỏng góp gió nổi lửa hôn cắn khắp nơi, tựa như đang hưởng thụ món ăn ngon nào đó.
Lúc đầu Quý Thính cắn răng là muốn đánh người, giờ đây cắn răng lại vì phòng ngừa mình phát ra âm thanh không nên có, nàng vừa nhận nhìn cảm giác bị trêu chọc, vừa nghĩ nên làm thế nào để "tỉnh dậy" một cách tự nhiên.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ gì, quần trong bỗng bị kéo xuống khuỷu chân.
Cuối cùng Quý Thính cũng không thể nhịn được nữa, mở mắt ra quát lên: "Làm bậy!"
Vốn dĩ nàng định trầm giọng dùng uy thế của trưởng công chúa, chỉ tiếc vừa nãy giả vờ ngủ tốn quá nhiều sức lực, lúc này khóe mắt ửng đỏ cơ thể mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng thêm mấy phần ngây thơ mà bình thường không có.
"Điện hạ dậy rồi?" Thân Đồ Xuyên vừa hỏi vừa hôn môi nàng.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Thân Đồ Xuyên, ngươi thật to...!Bổn, bổn cung bảo ngươi hầu hạ à?"
Nàng muốn nói rõ ràng nhưng người nào đó đã cướp mất rất nhiều không khí thuộc về nàng, nhất thời nàng hô hấp dồn dập, nói chuyện cũng tốn sức.
"Điện hạ dậy đúng lúc lắm, đêm không còn dài, không nên để lỡ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì nắm lấy cổ tay nàng.
Quý Thính muốn cười lạnh một tiếng để tỏ ý xem thường nhưng mở miệng ra lại phát ra những âm thanh khác, nàng đành phải nhịn, nhưng có thể nhịn đến lúc nào thì nàng không chắc.
Chiếc giường trong sương phòng kêu kẽo kẹt, rèm giường tung bay đung đưa như yêu tinh vậy, trời đất đều đang yên giấc, một góc nơi đây lại vô cùng náo nhiệt.
Hai người phóng túng thật lâu mới dừng lại, đến lúc Thân Đồ Xuyên bắt đầu dùng dầu thuốc xoa bóp của Quý Thính thì ngoài trời vẫn chưa sáng.
"Đói." Quý Thính nằm im trên giường, uể oải nói.
Tay Thân Đồ Xuyên vuốt dọc theo sống lưng nàng xuống dưới: "Bảo nhà bếp làm ít thức ăn nhé?"
"Giờ này rồi, làm khổ bọn họ làm gì." Quý Thính nhắm mắt lại, từ chối đề nghị của hắn, định cứ nhịn đến hửng sáng rồi ăn.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Hạt dẻ mua trước đó vẫn chưa ăn hết."
Quý Thính mở mắt ra ngay tức khắc, sau đó lại thở dài: "Thôi bỏ đi, bổn cung không thích ăn đồ nguội lạnh."
Thân Đồ Xuyên xoa chút dầu thuốc cuối cùng cho nàng xong rồi chậm rãi nói: "Ta có cách."
Quý Thính im lặng một lúc, ngờ vực quay đầu nhìn hắn.
Một khắc sau, đèn trong phòng ngủ sáng lên, hai người chỉ mặc áo trong ngồi trước bàn, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên đổ hạt dẻ vào một cái bình hoa sứ nhỏ, dùng khăn tay bịt miệng bình lại rồi hơ trên mấy cây nến, nàng tò mỏ hỏi: "Làm vậy được thật sao?"
"Đương nhiên là được, điện hạ chờ một lát là nóng." Thân Đồ Xuyên đáp lời.
Quý Thính chưa từng làm việc này, luôn cảm thấy không đáng tin lắm, coi đó như trò vui, nằm nhoài ra bàn yên lặng xem, nhanh chóng buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ rồi, Thân Đồ Xuyên lót miếng vải dày mở bình sứ ra, đổ hạt dẻ ra bàn.
Quý Thính bỗng tỉnh táo hẳn lên, đưa tay ra sờ hạt dẻ, thế mà lại nóng thật.
"Làm được thật kìa." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch khóe môi lên, bóc một hạt đưa lên bên môi nàng: "Điện hạ nếm thử."
Quý Thính há miệng cắn, ăn xong gật đầu: "Không tệ, tuy kém hơn lúc mới ra khỏi nồi nhưng ngon hơn lúc nguội nhiều."
"Điện hạ không chê là tốt rồi."
Thân Đồ Xuyên nói xong thì chăm chú bóc hạt dẻ cho nàng, Quý Thính chờ bên cạnh, lúc ăn hết hạt dẻ thì nàng không còn đói nữa, cả người cũng buồn ngủ không mở mắt ra nổi.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng ngủ gật, khẽ cười một tiếng.
Quý Thính không vui lườm hắn một cái: "Cười cái gì?"
"Thấy dáng vẻ buồn ngủ của điện hạ rất thú vị." Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng một chút, đáy mắt thoáng qua cảm xúc không tên, "Nghĩ đến việc sau này vẫn có thể nhìn thấy điện hạ thế này thì Thân Đồ không nhịn được cười."
Quý Thính im lặng chốc lát: "Ngươi học mấy câu kiểu vậy ở đâu thế hả?"
"Phong Nguyệt Lâu." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: "Tại sao phải học những thứ này?"
"Lý do giống việc học cách hầu hạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì bình thản nhìn nàng, "Tranh sủng."
Quý Thính: "..."
Thôi xong, đánh lạc hướng chuyện tranh sủng rồi lại bị hắn vòng quay lại..
"Ta bảo người đi nấu nước." Thân Đồ Xuyên nói xong thì định đi luôn.
"Không cần." Quý Thính gọi hắn lại, "Đêm nay bổn cung không định ngủ lại."
Nàng vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ điểm canh, đã đến giờ giới nghiêm rồi.
Quý Thính: "..."
"Ông trời bảo điện hạ ở lại, điện hạ không cần cố đấu tranh." Thân Đồ Xuyên nói xong thì đi dặn dò người dưới.
Quý Thính cạn lời, yên lặng quay người đi về phòng ngủ, Thân Đồ Xuyên căn dặn người làm xong thì cũng theo vào, thấy nha hoàn thay y phục cho Quý Thính thì bình tĩnh tiến lên: "Ngươi lui xuống đi."
Nha hoàn khó xử nhìn Quý Thính, thấy Quý Thính không phản đối thì đáp một tiếng rồi đi ra, Thân Đồ Xuyên liếc nha hoàn một cái rồi đi tới phía sau Quý Thính.
Quý Thính biếng nhác đứng đó, uể oải nói: "Ngươi đúng là ân cần."
"Là việc ta nên làm." Thân Đồ Xuyên cụp mắt, cởi áo ngoài của nàng ra, "Điện hạ, lúc người không đến, chỉ có mình ta ở đây, để nha hoàn hầu hạ trong phòng sợ sẽ không biết chừng mực, chi bằng chuyển người đó qua chỗ khác, bao giờ điện hạ đến thì ta hầu hạ cho người là được."
"Đây là chỗ của ngươi, tùy ngươi thôi." Quý Thính thuận miệng nói.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, bắt đầu tháo đồ trang sức trên tóc nàng, giờ đây tay nghề của hắn đã thành thạo hơn lần đầu tiên không biết bao nhiêu lần rồi, giờ làm việc vừa nhanh vừa nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó đã tháo hết trang sức xuống rồi, còn không quên dùng một cái trâm ngọc búi tóc Quý Thính lên để nàng tắm không bị ướt.
Khi hắn hầu hạ, Quý Thính vẫn luôn nhìn hắn qua gương đồng, chờ đến lúc tóc được búi lên rồi, không nhịn được nói một câu: "Ngươi rất có thiên phú làm nha hoàn."
"Là thiên phú làm phu quân." Thân Đồ Xuyên sửa lại.
Quý Thính khẽ cười, không coi đó là chuyện to tát, quay người đi ra sau bình phong, nhưng vừa mới đi được hai bước Thân Đồ Xuyên cũng đi theo, nàng dừng một chút nheo mắt lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Kỳ cọ cho điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói vô cùng đàng hoàng.
Quý Thính liếc hắn một lúc: "Không cần, hôm nay bổn cung không có hứng thú." Ý mấy lời này bằng nghĩa với việc nói thẳng với hắn là đêm nay không cần hầu hạ.
Thân Đồ Xuyên mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn bức bình phong, chờ phía sau bình phong truyền đến tiếng nước hắn mới cụp mắt, đứng yên tại chỗ.
Quý Thính tắm rửa qua loa xong, đi ra thì thấy Thân Đồ Xuyên vẫn đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Ngươi vẫn canh giữ ở đây làm gì?"
"Sợ điện hạ đuổi nước." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính bỗng nhớ chuyện tối hôm chép kinh, im lặng chốc lát rồi nói: "Lần đó chỉ là bất ngờ, bổn cung đâu phải kẻ ngốc, sao lần nào cũng đuối nước được."
"Không sợ gì ngoài chẳng may, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Thân Đồ Xuyên nói xong thì cầm cái khăn khô ráo đi qua, tỉ mỉ lau khô mái tóc ướt của nàng, thấy đáy mắt nàng toát ra sự mệt mỏi thì dừng lại, "Không còn sớm nữa, điện hạ ngủ ngon."
Quý Thính đáp một tiếng, lười biếng đi đến bên giường rồi nằm xuống, nhắm mắt lại dặn dò: "Tối nay bổn cung rất mệt, chớ gây sự với bổn cung biết chưa?"
"Vâng, điện hạ yên tâm ngủ đi, không làm ồn tới người."
Giọng Thân Đồ Xuyên rất dịu dàng, Quý Thính mơ màng, lỗ tai giật một cái, sau đó lại cảm thấy chắc mình nghe nhầm nên không nghĩ thêm nữa, chờ Thân Đồ Xuyên tắm rửa xong đi đến thì nàng đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Nàng ngủ một mạch đến nửa đêm, sau đó thức dậy một cách kỳ lạ.
Nàng mở mắt ra, trong phòng ngủ đã tắt đèn, xung quang đều là màu đen, chỉ có thể dựa vào ánh trăng gắng gượng nhìn rõ mặt Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính không buồn ngủ nữa, dậy cũng không biết làm gì bèn cúi đầu nghịch góc áo Thân Đồ Xuyên, chơi một lúc thì thấy chán, lại tập trung ánh mắt lên mặt Thân Đồ Xuyên.
Người này ấy à, mặc dù không có lương tâm nhưng vẻ ngoài thật đẹp trai, cho dù nằm ngửa, gương mặt cũng không biến xấu chút xíu nào, sống mũi thẳng cằm góc cạnh, ngay cả đôi mắt nhắm lại vẫn đẹp, còn có thêm tài hoa và kiêu ngạo, khó trách kiếp trước nàng theo đuổi hắn không chịu buông.
Nếu như hắn xấu một chút thì chắc mình dù lạc đường cũng biết vòng quay lại rồi.
Quý Thính vừa lóe lên suy nghĩ này, tò mò hắn mà xấu thì sẽ thế nào, bèn giơ tay véo môi hắn, tạo thành cái miệng méo, sau đó cảm thấy chưa vừa lòng lại ra tay với cái mũi của hắn.
Trong lúc nàng nghịch không biết trời đất thì giọng nói lành lạnh của Thân Đồ Xuyên vang lên: "Điện hạ."
Quý Thính khựng người, bình tĩnh rụt tay lại, nhắm mắt không nói gì nữa, giả bộ vừa nãy chỉ là mộng du.
Nàng giả vờ ngủ chỉ do phản ứng vô thức, giả bộ xong mới thấy hối hận, cứ như diễn xiếc vậy, thế này thì đứa trẻ ba tuổi cũng không gạt nổi, sao có thể lừa được Thân Đồ Xuyên.
Nhưng dù sao cũng đã giả bộ rồi, giờ mà tỉnh lại thì chẳng phải càng mất mặt hơn sao, Quý Thính quyết tâm giả bộ đến cùng.
"Sao điện hạ lại tỉnh dậy vào giờ này?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Vành tai Quý Thính khẽ nhúc nhích, vẫn không có phản ứng.
Thân Đồ Xuyên chờ một lúc không thấy nàng trả lời, nghiêng người nhìn hàng lông mi khẽ run lên của nàng, nhếch khóe môi lên bình tĩnh cất lời: "Điện hạ không nói gì thì chắc ban nãy là mộng du, giờ lại ngủ say rồi."
Quý Thính nghĩ thầm hắn quả có mắt nhìn, biết nàng giả vờ ngủ nên cho nàng một cái bậc thang, không uổng...!Ơ? Sao đột nhiên trên người nàng lành lạnh?
Quý Thính ngẩn người, lúc phản ứng lại thì nhận ra áo đã bị cởi, Thân Đồ Xuyên đang chôn mặt ở cổ nàng, hơi nóng thở ra phả lên da thịt nàng.
"Nếu điện hạ ngủ rồi, chắc động tác ta nhẹ một chút thì sẽ không bị phát hiện." Hắn nói hết câu thì dùng bàn tay to lớn chen vào giữa lưng nàng và đệm giường, ngón tay cong lên cởi áo lót của nàng ra, phần mềm mại trước người mất đi lớp che chắn cuối cùng.
Quý Thính: "..."
Nàng cắn răng, đè nén kích động muốn vung tay đánh người, hai tay lặng lẽ siết chặt ráp trải giường bên cạnh người khiến nó nhăn nhúm hết cả lại.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng kìm nén thì trong mắt thoáng hiện ý cười, đôi tay không khách sáo làm hành động xấu xa trên người nàng, môi mỏng góp gió nổi lửa hôn cắn khắp nơi, tựa như đang hưởng thụ món ăn ngon nào đó.
Lúc đầu Quý Thính cắn răng là muốn đánh người, giờ đây cắn răng lại vì phòng ngừa mình phát ra âm thanh không nên có, nàng vừa nhận nhìn cảm giác bị trêu chọc, vừa nghĩ nên làm thế nào để "tỉnh dậy" một cách tự nhiên.
Nhưng nàng chưa kịp nghĩ gì, quần trong bỗng bị kéo xuống khuỷu chân.
Cuối cùng Quý Thính cũng không thể nhịn được nữa, mở mắt ra quát lên: "Làm bậy!"
Vốn dĩ nàng định trầm giọng dùng uy thế của trưởng công chúa, chỉ tiếc vừa nãy giả vờ ngủ tốn quá nhiều sức lực, lúc này khóe mắt ửng đỏ cơ thể mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng thêm mấy phần ngây thơ mà bình thường không có.
"Điện hạ dậy rồi?" Thân Đồ Xuyên vừa hỏi vừa hôn môi nàng.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Thân Đồ Xuyên, ngươi thật to...!Bổn, bổn cung bảo ngươi hầu hạ à?"
Nàng muốn nói rõ ràng nhưng người nào đó đã cướp mất rất nhiều không khí thuộc về nàng, nhất thời nàng hô hấp dồn dập, nói chuyện cũng tốn sức.
"Điện hạ dậy đúng lúc lắm, đêm không còn dài, không nên để lỡ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì nắm lấy cổ tay nàng.
Quý Thính muốn cười lạnh một tiếng để tỏ ý xem thường nhưng mở miệng ra lại phát ra những âm thanh khác, nàng đành phải nhịn, nhưng có thể nhịn đến lúc nào thì nàng không chắc.
Chiếc giường trong sương phòng kêu kẽo kẹt, rèm giường tung bay đung đưa như yêu tinh vậy, trời đất đều đang yên giấc, một góc nơi đây lại vô cùng náo nhiệt.
Hai người phóng túng thật lâu mới dừng lại, đến lúc Thân Đồ Xuyên bắt đầu dùng dầu thuốc xoa bóp của Quý Thính thì ngoài trời vẫn chưa sáng.
"Đói." Quý Thính nằm im trên giường, uể oải nói.
Tay Thân Đồ Xuyên vuốt dọc theo sống lưng nàng xuống dưới: "Bảo nhà bếp làm ít thức ăn nhé?"
"Giờ này rồi, làm khổ bọn họ làm gì." Quý Thính nhắm mắt lại, từ chối đề nghị của hắn, định cứ nhịn đến hửng sáng rồi ăn.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát: "Hạt dẻ mua trước đó vẫn chưa ăn hết."
Quý Thính mở mắt ra ngay tức khắc, sau đó lại thở dài: "Thôi bỏ đi, bổn cung không thích ăn đồ nguội lạnh."
Thân Đồ Xuyên xoa chút dầu thuốc cuối cùng cho nàng xong rồi chậm rãi nói: "Ta có cách."
Quý Thính im lặng một lúc, ngờ vực quay đầu nhìn hắn.
Một khắc sau, đèn trong phòng ngủ sáng lên, hai người chỉ mặc áo trong ngồi trước bàn, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên đổ hạt dẻ vào một cái bình hoa sứ nhỏ, dùng khăn tay bịt miệng bình lại rồi hơ trên mấy cây nến, nàng tò mỏ hỏi: "Làm vậy được thật sao?"
"Đương nhiên là được, điện hạ chờ một lát là nóng." Thân Đồ Xuyên đáp lời.
Quý Thính chưa từng làm việc này, luôn cảm thấy không đáng tin lắm, coi đó như trò vui, nằm nhoài ra bàn yên lặng xem, nhanh chóng buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ rồi, Thân Đồ Xuyên lót miếng vải dày mở bình sứ ra, đổ hạt dẻ ra bàn.
Quý Thính bỗng tỉnh táo hẳn lên, đưa tay ra sờ hạt dẻ, thế mà lại nóng thật.
"Làm được thật kìa." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch khóe môi lên, bóc một hạt đưa lên bên môi nàng: "Điện hạ nếm thử."
Quý Thính há miệng cắn, ăn xong gật đầu: "Không tệ, tuy kém hơn lúc mới ra khỏi nồi nhưng ngon hơn lúc nguội nhiều."
"Điện hạ không chê là tốt rồi."
Thân Đồ Xuyên nói xong thì chăm chú bóc hạt dẻ cho nàng, Quý Thính chờ bên cạnh, lúc ăn hết hạt dẻ thì nàng không còn đói nữa, cả người cũng buồn ngủ không mở mắt ra nổi.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng ngủ gật, khẽ cười một tiếng.
Quý Thính không vui lườm hắn một cái: "Cười cái gì?"
"Thấy dáng vẻ buồn ngủ của điện hạ rất thú vị." Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng một chút, đáy mắt thoáng qua cảm xúc không tên, "Nghĩ đến việc sau này vẫn có thể nhìn thấy điện hạ thế này thì Thân Đồ không nhịn được cười."
Quý Thính im lặng chốc lát: "Ngươi học mấy câu kiểu vậy ở đâu thế hả?"
"Phong Nguyệt Lâu." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: "Tại sao phải học những thứ này?"
"Lý do giống việc học cách hầu hạ điện hạ." Thân Đồ Xuyên nói xong thì bình thản nhìn nàng, "Tranh sủng."
Quý Thính: "..."
Thôi xong, đánh lạc hướng chuyện tranh sủng rồi lại bị hắn vòng quay lại..
Bình luận facebook