Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Phán quyết
xLúc này, Tần Minh nhìn Phùng Thiến mà không nói nên lời. Da mặt dày, tính khí nóng nảy, cả cuộc đời anh chưa thấy ai như này. Anh không nói tiếp nữa, bắt đầu ăn uống thả ga giống như Phùng Thiến. Dù sao cũng là mình bỏ tiền túi ra, nếu như còn ăn ít nữa thì chẳng phải chịu thiệt rồi sao?
"Đúng rồi, hôm nay sao anh biết Hàn Quân dùng tư hình? Còn biết là cháu gái anh ta xúi giục? Người biết chuyện này có lẽ chỉ có hai người bọn họ thôi nhỉ?", Phùng Thiến vừa ăn vừa hỏi.
"Ừm... ồ! Ăn may thôi, bị tôi đánh bậy đánh bạ mà đánh trúng, cộng thêm một số suy đoán của tôi nữa. Không ngờ rằng cuối cùng thật sự đoán đúng", Tần Minh mở to đôi mắt mơ màng, chuyện liên quan đến Linh Đồng, tất nhiên không thể để người khác biết.
Cô ta liếc nhìn Tần Minh với vẻ ngờ vực, sau khi nhớ lại chuyện của Mã Hiên và Liễu Văn Quyên trong bệnh viện lần trước, cái tên này hình như cũng nói là ăn may. Lẽ nào vận may của anh ấy... tốt như vậy sao?
"Tần Minh, anh bớt dùng chiêu này với tôi, anh chắc chắn là có chuyện gì đó giấu giếm tôi đúng không. Lần nào cũng có thể tiên tri trước, nói mau, rốt cuộc sao anh làm được?"
Thấy ngọn lửa hiếu kỳ đã bùng lên trong mắt Phùng Thiến, Tần Minh nói thầm một tiếng không hay rồi. Nhưng sau đó anh vẫn cứ một mực vin vào lý do ăn may, cộng thêm năng lực liên tưởng và suy luận cứng rắn của mình mới tạm thời xóa bỏ hoài nghi của Phùng Thiến.
Nhưng Phùng Thiến lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Trong lúc dùng cơm, cô ta liên tục nhìn chằm chằm vào người thanh niên bình tĩnh trước mặt. Mà hình ảnh của Tần Minh trong lòng cô ta cũng càng trở nên thần bí...
Dùng bữa xong, Tần Minh đau lòng quẹt thẻ thanh toán, anh buộc lòng từ chối yêu cầu muốn đi shopping mua sắm của Phùng Thiến rồi đưa cô ta trở về ký túc xá của Sở Cảnh sát.
...
Mấy ngày sau, mỗi khi Tần Minh đến bệnh viện châm cứu cho Chu Nghĩa Minh thì lại thấy ông ta buồn bực sầu não, dường như có tâm sự gì đó. Hỏi Chu Hiểu Yến mới biết là Chu Nghĩa Minh đã biết chuyện của Liễu Văn Quyên rồi.
Người phụ nữ chung sống cùng mình mấy năm lại vì mưu đoạt gia sản, nhân lúc bệnh tình mình nguy kịch mà câu kết với người ngoài ra tay tàn nhẫn với mình. Sự đả kích này đối với Chu Nghĩa Minh thật sự quá lớn.
"Chú Chu, mọi chuyện đã qua rồi, chú không cần vì một người đàn bà phóng đãng lòng dạ độc ác mà hao tâm tổn trí. Chú còn Hiểu Yến và Thiếu Hoa ở bên cạnh chú nữa, không phải sao?"
Tần Minh nói xong, Chu Hiểu Yến nói tiếp: "Đúng rồi đó bố, bố nên thấy vui mừng mới phải. Diệt trừ cái loại độc ác như Liễu Văn Quyên càng sớm càng tốt, bằng không chưa biết chừng sau này sẽ xảy ra chuyện".
Một lúc lâu sau Chu Nghĩa Minh mới thở dài một tiếng: "Hừm... mấy đứa cũng không cần khuyên đâu, sống nhiều năm như vậy rồi, những đạo lý này thì bố hiểu mà. Đúng rồi Thiếu Hoa, cuối cùng Liễu Văn Quyên bị phán thế nào? Quan hệ của con với Thẩm Nghị không phải rất tốt hay sao? Hỏi cậu ta chưa?"
Chu Thiếu Hoa gật gật đầu rồi nói: "Bị phán ba mươi năm, cả cuộc đời này của bà ta xem như bị hủy hoại rồi. Bố, bà ta cũng là gieo gió gặt bão, không đáng để thông cảm!"
Nghe thấy phán quyết của tòa án dành cho Liễu Văn Quyên, Chu Nghĩa Minh hơi lắc đầu, ông ta lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình: "Được rồi, chuyện này qua thì cũng qua rồi, đừng ai nhắc đến nữa. Tiểu Tần à, vừa nãy cậu nói hôm nay tôi có thể xuất viện rồi đúng không?"
"Đúng rồi ạ, không phải hôm qua ông Lâm cũng chụp CT não bộ cho chú rồi sao? Khối u não ác tính đã hoàn toàn biến mất rồi, nói cách khác thì bây giờ chú đã khỏi bệnh rồi", Tần Minh cười nói.
"Ha ha... tốt quá!"
Chu Nghĩa Minh khua khua tay rồi cười nói: "Ở viện gần một tháng, bí bách chết tôi rồi. Thiếu Hoa, lấy cho bố một bộ quần áo, với lại bảo dì Lưu chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, làm thịnh soạn một chút, Tiểu Tần cũng tới, cả nhà chúng ta ăn mừng!"
"Được ạ!"
...
Bích Thành Thủy Ngạn, biệt thự Chu gia.
Bốn người Chu Nghĩa Minh ngồi tụ tập một bàn. Một bàn tiệc tối phong phú tỏa ra hương thơm ngây ngất lòng người, mọi người hòa thuận vui vẻ.
"Nào nào, em rể, lần này bố tôi có thể hồi phục như này, cậu có công rất lớn. Tôi xin cạn trước!". Sau khi rót đầy rượu cho Tần Minh, Chu Thiếu Hoa một hơi uống cạn rượu trong ly của mình.
Tần Minh thấy rượu rót đầy trong ly của mình thì cười gượng một tiếng, sau đó nâng ly lên.
"Anh! Anh coi Tần Minh giống anh à? Tần Minh không thể uống rượu, anh không được rót cho anh ấy!", Chu Hiểu Yến nói xong thì định cướp lấy ly rượu trong tay Tần Minh.
Trần Thiếu Hoa bĩu môi: "Xì! Em gái bây giờ đã ra tay bảo vệ rồi hả? Một người biết đánh nhau như em rể anh chẳng lẽ tửu lượng kém chắc? Có quỷ mới tin! Đi ra đi! Chuyện trên bàn rượu là chuyện của đàn ông bọn anh, con gái như em đừng nhúng tay vào".
Thấy thế, Tần Minh không biết phải làm sao, chỉ đành một hơi uống cạn rượu trong ly. Không thể không nói, rượu Mao Đài quá mạnh, Tần Minh uống vào mà đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng bừng, cảm thấy dạ dày đau quặn từng cơn. Anh vội vàng âm thầm vận hành chân khí giả trong cơ thể mới tạm thời áp chế được lực rượu.
Thấy ba đứa trẻ chơi vui như vậy, chút cảm giác không vui cuối cùng trong lòng Chu Nghĩa Minh cũng được quét sạch. Sau khi cười sảng khoái một trận, ông ta nâng ly rượu rồi uống cùng Tần Minh và Chu Thiếu Hoa. Cái miệng nhỏ của Chu Hiểu Yến vểnh lên, nhưng cô cũng không làm cho bọn họ mất hứng.
Mỗi người cùng bàn đã uống quá ba lượt, món ăn cũng đã lên đủ năm vị.
Chu Nghĩa Minh lại uống một chén rượu nhỏ, cười nói với Tần Minh: "Tiểu Tần à, ngày mai có rảnh không? Trước đây đã nói với cậu, vợ của ông bạn tôi làm thế nào cũng không thể mang thai. Cậu xem thử xem nhé?"
Bây giờ Tần Minh rất tin tưởng vào y thuật của mình, lập tức gật đầu đồng ý.
"Vâng, không thành vấn đề!"
"Đúng rồi, hôm nay sao anh biết Hàn Quân dùng tư hình? Còn biết là cháu gái anh ta xúi giục? Người biết chuyện này có lẽ chỉ có hai người bọn họ thôi nhỉ?", Phùng Thiến vừa ăn vừa hỏi.
"Ừm... ồ! Ăn may thôi, bị tôi đánh bậy đánh bạ mà đánh trúng, cộng thêm một số suy đoán của tôi nữa. Không ngờ rằng cuối cùng thật sự đoán đúng", Tần Minh mở to đôi mắt mơ màng, chuyện liên quan đến Linh Đồng, tất nhiên không thể để người khác biết.
Cô ta liếc nhìn Tần Minh với vẻ ngờ vực, sau khi nhớ lại chuyện của Mã Hiên và Liễu Văn Quyên trong bệnh viện lần trước, cái tên này hình như cũng nói là ăn may. Lẽ nào vận may của anh ấy... tốt như vậy sao?
"Tần Minh, anh bớt dùng chiêu này với tôi, anh chắc chắn là có chuyện gì đó giấu giếm tôi đúng không. Lần nào cũng có thể tiên tri trước, nói mau, rốt cuộc sao anh làm được?"
Thấy ngọn lửa hiếu kỳ đã bùng lên trong mắt Phùng Thiến, Tần Minh nói thầm một tiếng không hay rồi. Nhưng sau đó anh vẫn cứ một mực vin vào lý do ăn may, cộng thêm năng lực liên tưởng và suy luận cứng rắn của mình mới tạm thời xóa bỏ hoài nghi của Phùng Thiến.
Nhưng Phùng Thiến lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Trong lúc dùng cơm, cô ta liên tục nhìn chằm chằm vào người thanh niên bình tĩnh trước mặt. Mà hình ảnh của Tần Minh trong lòng cô ta cũng càng trở nên thần bí...
Dùng bữa xong, Tần Minh đau lòng quẹt thẻ thanh toán, anh buộc lòng từ chối yêu cầu muốn đi shopping mua sắm của Phùng Thiến rồi đưa cô ta trở về ký túc xá của Sở Cảnh sát.
...
Mấy ngày sau, mỗi khi Tần Minh đến bệnh viện châm cứu cho Chu Nghĩa Minh thì lại thấy ông ta buồn bực sầu não, dường như có tâm sự gì đó. Hỏi Chu Hiểu Yến mới biết là Chu Nghĩa Minh đã biết chuyện của Liễu Văn Quyên rồi.
Người phụ nữ chung sống cùng mình mấy năm lại vì mưu đoạt gia sản, nhân lúc bệnh tình mình nguy kịch mà câu kết với người ngoài ra tay tàn nhẫn với mình. Sự đả kích này đối với Chu Nghĩa Minh thật sự quá lớn.
"Chú Chu, mọi chuyện đã qua rồi, chú không cần vì một người đàn bà phóng đãng lòng dạ độc ác mà hao tâm tổn trí. Chú còn Hiểu Yến và Thiếu Hoa ở bên cạnh chú nữa, không phải sao?"
Tần Minh nói xong, Chu Hiểu Yến nói tiếp: "Đúng rồi đó bố, bố nên thấy vui mừng mới phải. Diệt trừ cái loại độc ác như Liễu Văn Quyên càng sớm càng tốt, bằng không chưa biết chừng sau này sẽ xảy ra chuyện".
Một lúc lâu sau Chu Nghĩa Minh mới thở dài một tiếng: "Hừm... mấy đứa cũng không cần khuyên đâu, sống nhiều năm như vậy rồi, những đạo lý này thì bố hiểu mà. Đúng rồi Thiếu Hoa, cuối cùng Liễu Văn Quyên bị phán thế nào? Quan hệ của con với Thẩm Nghị không phải rất tốt hay sao? Hỏi cậu ta chưa?"
Chu Thiếu Hoa gật gật đầu rồi nói: "Bị phán ba mươi năm, cả cuộc đời này của bà ta xem như bị hủy hoại rồi. Bố, bà ta cũng là gieo gió gặt bão, không đáng để thông cảm!"
Nghe thấy phán quyết của tòa án dành cho Liễu Văn Quyên, Chu Nghĩa Minh hơi lắc đầu, ông ta lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình: "Được rồi, chuyện này qua thì cũng qua rồi, đừng ai nhắc đến nữa. Tiểu Tần à, vừa nãy cậu nói hôm nay tôi có thể xuất viện rồi đúng không?"
"Đúng rồi ạ, không phải hôm qua ông Lâm cũng chụp CT não bộ cho chú rồi sao? Khối u não ác tính đã hoàn toàn biến mất rồi, nói cách khác thì bây giờ chú đã khỏi bệnh rồi", Tần Minh cười nói.
"Ha ha... tốt quá!"
Chu Nghĩa Minh khua khua tay rồi cười nói: "Ở viện gần một tháng, bí bách chết tôi rồi. Thiếu Hoa, lấy cho bố một bộ quần áo, với lại bảo dì Lưu chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, làm thịnh soạn một chút, Tiểu Tần cũng tới, cả nhà chúng ta ăn mừng!"
"Được ạ!"
...
Bích Thành Thủy Ngạn, biệt thự Chu gia.
Bốn người Chu Nghĩa Minh ngồi tụ tập một bàn. Một bàn tiệc tối phong phú tỏa ra hương thơm ngây ngất lòng người, mọi người hòa thuận vui vẻ.
"Nào nào, em rể, lần này bố tôi có thể hồi phục như này, cậu có công rất lớn. Tôi xin cạn trước!". Sau khi rót đầy rượu cho Tần Minh, Chu Thiếu Hoa một hơi uống cạn rượu trong ly của mình.
Tần Minh thấy rượu rót đầy trong ly của mình thì cười gượng một tiếng, sau đó nâng ly lên.
"Anh! Anh coi Tần Minh giống anh à? Tần Minh không thể uống rượu, anh không được rót cho anh ấy!", Chu Hiểu Yến nói xong thì định cướp lấy ly rượu trong tay Tần Minh.
Trần Thiếu Hoa bĩu môi: "Xì! Em gái bây giờ đã ra tay bảo vệ rồi hả? Một người biết đánh nhau như em rể anh chẳng lẽ tửu lượng kém chắc? Có quỷ mới tin! Đi ra đi! Chuyện trên bàn rượu là chuyện của đàn ông bọn anh, con gái như em đừng nhúng tay vào".
Thấy thế, Tần Minh không biết phải làm sao, chỉ đành một hơi uống cạn rượu trong ly. Không thể không nói, rượu Mao Đài quá mạnh, Tần Minh uống vào mà đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng bừng, cảm thấy dạ dày đau quặn từng cơn. Anh vội vàng âm thầm vận hành chân khí giả trong cơ thể mới tạm thời áp chế được lực rượu.
Thấy ba đứa trẻ chơi vui như vậy, chút cảm giác không vui cuối cùng trong lòng Chu Nghĩa Minh cũng được quét sạch. Sau khi cười sảng khoái một trận, ông ta nâng ly rượu rồi uống cùng Tần Minh và Chu Thiếu Hoa. Cái miệng nhỏ của Chu Hiểu Yến vểnh lên, nhưng cô cũng không làm cho bọn họ mất hứng.
Mỗi người cùng bàn đã uống quá ba lượt, món ăn cũng đã lên đủ năm vị.
Chu Nghĩa Minh lại uống một chén rượu nhỏ, cười nói với Tần Minh: "Tiểu Tần à, ngày mai có rảnh không? Trước đây đã nói với cậu, vợ của ông bạn tôi làm thế nào cũng không thể mang thai. Cậu xem thử xem nhé?"
Bây giờ Tần Minh rất tin tưởng vào y thuật của mình, lập tức gật đầu đồng ý.
"Vâng, không thành vấn đề!"
Bình luận facebook