Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Cúi đầu nhận sai
Vương Văn Trung ngây người như phỗng, mãi đến tận khi Tần Minh rời khỏi biệt thự, ông ta mới phản ứng lại, nói líu ríu: "Quả thực khó mà tin nổi, thần y... thật sự là thần y!"
Đặc biệt là sau khi thấy Tần Minh có thể nhìn ra cả chuyện kỳ cục là vợ mình làm phẫu thuật phục hồi thì Vương Văn Trung không còn chút hoài nghi nào về y thuật của anh. Thứ mà ngay cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra, Tần Minh chỉ dựa vào mắt thường là đã có thể biết được, đây không phải là thần y thì là cái gì?
"Cái gì gọi là người lệch lạc về mặt tình dục thì khó mang thai?"
Sau khi người vợ lẩm bẩm với vẻ mặt khó hiểu thì không lâu sau chợt hiểu ra, bà ta lập tức chửi rủa: "Có phải cậu chửi xiên chửi xéo tôi dâm đãng không? Cái thằng oắt con này, rốt cuộc cậu ta là ai? Bà đây sẽ cho cậu ta biết tay!"
"Em câm miệng lại cho anh! Chửi em? Cậu ấy nói không đúng chỗ nào sao? Đã nói với em là đừng làm mấy cái trò kỳ cục đấy rồi, em nhất quyết không nghe, cứ muốn làm phẫu thuật phục hồi gì đó, cũng không biết tiết chế. Bây giờ thì hay rồi, muốn có một đứa con cũng không được!"
Thấy chồng mình tức giận, khí thế của Trương Thục Hồng vô hình trung chùn xuống. Bà ta nhớ lại những lời trước đó của Tần Minh, có thể nói là chỉ với một câu, cậu ta đã nói chuẩn xác tình trạng cơ thể của mình. Lúc này bà ta mới ý thức được, hình như mình... lại nghĩ oan cho người khác rồi.
"Hừ!"
Lúc này Chu Nghĩa Minh cũng đang tức giận, mặc dù ông ta đã biết tính khí vợ Vương Văn Trung từ trước, nhưng không ngờ hôm nay lại thay đổi trầm trọng như kiểu phát điên vậy. Sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi.
"Anh Chu dừng bước!"
Vương Văn Trung nào có thể để Chu Nghĩa Minh đi chứ? Bản thân có thể bồng con hay không thì vẫn phải trông cậy vào Tần Minh mà. Bây giờ đắc tội với Tần Minh rồi, ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng Chu Nghĩa Minh sẽ nói đỡ cho mình thôi.
Chu Nghĩa Minh sao lại không hiểu tâm tư của Vương Văn Trung chứ? Ông ta tức giận liếc mắt nhìn Trương Thục Hồng đã cúi gằm mặt xuống rồi nói: "Cậu Vương này, tính nết của em dâu thật sự nên thay đổi dần đi. Hai người không thử nghĩ kỹ xem, bệnh của tôi nặng như thế cũng được Tần Minh chữa khỏi rồi, ngay cả ông Lâm bên bệnh viện cũng hết lời khâm phục y thuật của cậu ấy, sao có thể gọi là lừa đảo được chứ?"
"Đúng đúng đúng... anh nói rất đúng. Anh Chu, tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi còn chưa có một mụn con. Nể giao tình giữa hai chúng ta, coi như anh thương tôi, nói thử với Tần Minh xem thế nào nhé?"
Nghe thấy vậy, Chu Nghĩa Minh thở dài một hơi rồi nói: "Chú em, không phải là tôi không giúp cậu, nhưng Tần Minh tuổi nhỏ như thế mà đã có y thuật kỳ diệu như vậy, sao có thể đánh đồng với người bình thường chứ? Sao cậu ta có thể không tức giận được? Những lời em dâu nói hôm nay quá nặng nề, nói thật, tôi không dám chắc!"
"Cùng lắm chúng tôi sẽ đưa tiền! Một triệu không được thì hai triệu, hai triệu không được thì năm triệu, không được nữa thì..."
"Em im miệng đi! Tiền? Em nghĩ loại người ưu tú như Tần Minh sẽ coi trọng tiền sao!"
Vương Văn Trung lại trách mắng, mắt tha thiết nhìn Chu Nghĩa Minh. Vương Văn Trung cũng hiểu ý của Chu Nghĩa Minh, lập tức mặc quần áo chỉnh tề rồi nói: "Anh Chu, chúng tôi đích thân đến nhà tạ tội, nhất định sẽ có thái độ đàng hoàng nghiêm túc. Chỉ cần Tần Minh chịu ra tay chữa trị thì cậu ấy chính là đại ân nhân của nhà họ Vương chúng tôi! Bất luận phải trả giá thế nào cũng không thành vấn đề!"
Trương Thục Hồng suy nghĩ một lúc, sau đó cũng choàng thêm áo khoác ngoài, xem như đã bày tỏ thái độ của mình.
Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ nhà người khác chăm sóc cha mẹ, trong lòng Trương Thục Hồng liền cảm thấy khó chịu. Để có được đứa con của chính mình, cho dù phải nén giận cúi đầu nhận sai thì bà ta cũng phải nhịn!
Thấy thế, Chu Nghĩa Minh cũng không tiện từ chối nữa, ông ta bèn gọi điện thoại cho Tần Minh trước. Biết được anh đã trở về biệt thự của mình, ông ta bèn đưa vợ chồng Vương Văn Trung đến đó.
Tần Minh mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Trương Thục Hồng, anh liền nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Cô còn đến đây làm gì? Tôi tài hèn học ít, chỉ là một kẻ lừa đảo, sợ là không thể chữa được bệnh của quý phu nhân. Cô vẫn nên mời người tài giỏi nào đó khác đi!"
Vương Văn Trung biết trong lòng Tần Minh tức giận, lúc này ông ta khẽ huých Trương Thục Hồng, chỉ lo bà ta lại nổi cơn thịnh nộ. Nếu như vậy, nhà họ Vương sẽ thật sự tuyệt hậu mất.
Còn Trương Thục Hồng cũng đã hiểu mức độ nặng nhẹ của sự việc, sớm đã không còn vênh váo hung hăng như trước, bà ta cúi đầu nói khẽ: "Cậu trai, trước đây... là tôi không đúng. Cậu cũng nhìn ra rồi, con người tôi tính khí không tốt, tức giận lên cái là không thể áp chế được. Cậu cũng đừng chấp nhặt với một người phụ nữ như tôi chứ?"
Thấy Tần Minh vẫn không hề lay động, Trương Thục Hồng xem như đã cảm nhận được nỗi đau khổ của việc 'vác đá ghè chân mình'. Bà ta nói tiếp: "Cậu Tần, cậu là bác sĩ, không phải chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của cậu sao? Tôi thật sự đã ý thức được sai lầm lúc trước của mình rồi, cũng thành tâm thành ý xin lỗi cậu. Chỉ cần cậu chịu ra tay chữa trị, phí khám chữa bệnh bao nhiêu, cậu nói là được".
"Đúng đấy, Tần Minh, trước đây chúng ta cũng coi như là có duyên gặp mặt. Cháu sẽ không trơ mắt đứng nhìn nhà họ Vương của chú tuyệt hậu đúng không?"
Vợ chồng Vương Văn Trung nói xong, Chu Nghĩa Minh cũng nói giúp vào: "Tần Minh, bây giờ có lẽ cháu cũng nguôi giận rồi, cháu xem giúp cô ấy đi, đồng thời cho họ biết mắt nhìn người của chú thế nào!"
Thấy thái độ của Trương Thục Hồng chấp nhận được, hơn nữa nói chuyện cũng không phải không có lý. Bản thân được truyền y thuật của lão tổ, cũng được truyền ý chí của lão tổ, chuyện thấy chết mà không cứu thì anh thật sự không thể làm được.
Nghĩ đến đây, Tần Minh bèn tránh người sang một bên rồi nói: "Vào đi, nếu tính khí này của cô còn không thay đổi, sau này lúc mang thai sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa trẻ".
"Mang thai!"
Trương Thục Hồng và Vương Văn Trung liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra được sự vui mừng trong mắt đối phương. Mang thai chắc chắn là một ngôn từ đẹp đẽ mà hai vợ chồng bọn họ đã lâu không nghe thấy.
"Tần Minh, cháu thật sự chắc chắn như vậy à?"
Chu Nghĩa Minh kinh ngạc hỏi một câu, bệnh này của Trương Thục Hồng từng được biết bao bác sĩ giỏi của Tây y, Đông y chẩn trị, nhưng cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi, được xem như bệnh nan y! Nhưng trong mắt Tần Minh lại được nói một cách nhẹ như mây như gió.
Đặc biệt là sau khi thấy Tần Minh có thể nhìn ra cả chuyện kỳ cục là vợ mình làm phẫu thuật phục hồi thì Vương Văn Trung không còn chút hoài nghi nào về y thuật của anh. Thứ mà ngay cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra, Tần Minh chỉ dựa vào mắt thường là đã có thể biết được, đây không phải là thần y thì là cái gì?
"Cái gì gọi là người lệch lạc về mặt tình dục thì khó mang thai?"
Sau khi người vợ lẩm bẩm với vẻ mặt khó hiểu thì không lâu sau chợt hiểu ra, bà ta lập tức chửi rủa: "Có phải cậu chửi xiên chửi xéo tôi dâm đãng không? Cái thằng oắt con này, rốt cuộc cậu ta là ai? Bà đây sẽ cho cậu ta biết tay!"
"Em câm miệng lại cho anh! Chửi em? Cậu ấy nói không đúng chỗ nào sao? Đã nói với em là đừng làm mấy cái trò kỳ cục đấy rồi, em nhất quyết không nghe, cứ muốn làm phẫu thuật phục hồi gì đó, cũng không biết tiết chế. Bây giờ thì hay rồi, muốn có một đứa con cũng không được!"
Thấy chồng mình tức giận, khí thế của Trương Thục Hồng vô hình trung chùn xuống. Bà ta nhớ lại những lời trước đó của Tần Minh, có thể nói là chỉ với một câu, cậu ta đã nói chuẩn xác tình trạng cơ thể của mình. Lúc này bà ta mới ý thức được, hình như mình... lại nghĩ oan cho người khác rồi.
"Hừ!"
Lúc này Chu Nghĩa Minh cũng đang tức giận, mặc dù ông ta đã biết tính khí vợ Vương Văn Trung từ trước, nhưng không ngờ hôm nay lại thay đổi trầm trọng như kiểu phát điên vậy. Sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta cũng không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi.
"Anh Chu dừng bước!"
Vương Văn Trung nào có thể để Chu Nghĩa Minh đi chứ? Bản thân có thể bồng con hay không thì vẫn phải trông cậy vào Tần Minh mà. Bây giờ đắc tội với Tần Minh rồi, ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng Chu Nghĩa Minh sẽ nói đỡ cho mình thôi.
Chu Nghĩa Minh sao lại không hiểu tâm tư của Vương Văn Trung chứ? Ông ta tức giận liếc mắt nhìn Trương Thục Hồng đã cúi gằm mặt xuống rồi nói: "Cậu Vương này, tính nết của em dâu thật sự nên thay đổi dần đi. Hai người không thử nghĩ kỹ xem, bệnh của tôi nặng như thế cũng được Tần Minh chữa khỏi rồi, ngay cả ông Lâm bên bệnh viện cũng hết lời khâm phục y thuật của cậu ấy, sao có thể gọi là lừa đảo được chứ?"
"Đúng đúng đúng... anh nói rất đúng. Anh Chu, tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi còn chưa có một mụn con. Nể giao tình giữa hai chúng ta, coi như anh thương tôi, nói thử với Tần Minh xem thế nào nhé?"
Nghe thấy vậy, Chu Nghĩa Minh thở dài một hơi rồi nói: "Chú em, không phải là tôi không giúp cậu, nhưng Tần Minh tuổi nhỏ như thế mà đã có y thuật kỳ diệu như vậy, sao có thể đánh đồng với người bình thường chứ? Sao cậu ta có thể không tức giận được? Những lời em dâu nói hôm nay quá nặng nề, nói thật, tôi không dám chắc!"
"Cùng lắm chúng tôi sẽ đưa tiền! Một triệu không được thì hai triệu, hai triệu không được thì năm triệu, không được nữa thì..."
"Em im miệng đi! Tiền? Em nghĩ loại người ưu tú như Tần Minh sẽ coi trọng tiền sao!"
Vương Văn Trung lại trách mắng, mắt tha thiết nhìn Chu Nghĩa Minh. Vương Văn Trung cũng hiểu ý của Chu Nghĩa Minh, lập tức mặc quần áo chỉnh tề rồi nói: "Anh Chu, chúng tôi đích thân đến nhà tạ tội, nhất định sẽ có thái độ đàng hoàng nghiêm túc. Chỉ cần Tần Minh chịu ra tay chữa trị thì cậu ấy chính là đại ân nhân của nhà họ Vương chúng tôi! Bất luận phải trả giá thế nào cũng không thành vấn đề!"
Trương Thục Hồng suy nghĩ một lúc, sau đó cũng choàng thêm áo khoác ngoài, xem như đã bày tỏ thái độ của mình.
Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ nhà người khác chăm sóc cha mẹ, trong lòng Trương Thục Hồng liền cảm thấy khó chịu. Để có được đứa con của chính mình, cho dù phải nén giận cúi đầu nhận sai thì bà ta cũng phải nhịn!
Thấy thế, Chu Nghĩa Minh cũng không tiện từ chối nữa, ông ta bèn gọi điện thoại cho Tần Minh trước. Biết được anh đã trở về biệt thự của mình, ông ta bèn đưa vợ chồng Vương Văn Trung đến đó.
Tần Minh mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Trương Thục Hồng, anh liền nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Cô còn đến đây làm gì? Tôi tài hèn học ít, chỉ là một kẻ lừa đảo, sợ là không thể chữa được bệnh của quý phu nhân. Cô vẫn nên mời người tài giỏi nào đó khác đi!"
Vương Văn Trung biết trong lòng Tần Minh tức giận, lúc này ông ta khẽ huých Trương Thục Hồng, chỉ lo bà ta lại nổi cơn thịnh nộ. Nếu như vậy, nhà họ Vương sẽ thật sự tuyệt hậu mất.
Còn Trương Thục Hồng cũng đã hiểu mức độ nặng nhẹ của sự việc, sớm đã không còn vênh váo hung hăng như trước, bà ta cúi đầu nói khẽ: "Cậu trai, trước đây... là tôi không đúng. Cậu cũng nhìn ra rồi, con người tôi tính khí không tốt, tức giận lên cái là không thể áp chế được. Cậu cũng đừng chấp nhặt với một người phụ nữ như tôi chứ?"
Thấy Tần Minh vẫn không hề lay động, Trương Thục Hồng xem như đã cảm nhận được nỗi đau khổ của việc 'vác đá ghè chân mình'. Bà ta nói tiếp: "Cậu Tần, cậu là bác sĩ, không phải chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của cậu sao? Tôi thật sự đã ý thức được sai lầm lúc trước của mình rồi, cũng thành tâm thành ý xin lỗi cậu. Chỉ cần cậu chịu ra tay chữa trị, phí khám chữa bệnh bao nhiêu, cậu nói là được".
"Đúng đấy, Tần Minh, trước đây chúng ta cũng coi như là có duyên gặp mặt. Cháu sẽ không trơ mắt đứng nhìn nhà họ Vương của chú tuyệt hậu đúng không?"
Vợ chồng Vương Văn Trung nói xong, Chu Nghĩa Minh cũng nói giúp vào: "Tần Minh, bây giờ có lẽ cháu cũng nguôi giận rồi, cháu xem giúp cô ấy đi, đồng thời cho họ biết mắt nhìn người của chú thế nào!"
Thấy thái độ của Trương Thục Hồng chấp nhận được, hơn nữa nói chuyện cũng không phải không có lý. Bản thân được truyền y thuật của lão tổ, cũng được truyền ý chí của lão tổ, chuyện thấy chết mà không cứu thì anh thật sự không thể làm được.
Nghĩ đến đây, Tần Minh bèn tránh người sang một bên rồi nói: "Vào đi, nếu tính khí này của cô còn không thay đổi, sau này lúc mang thai sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa trẻ".
"Mang thai!"
Trương Thục Hồng và Vương Văn Trung liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra được sự vui mừng trong mắt đối phương. Mang thai chắc chắn là một ngôn từ đẹp đẽ mà hai vợ chồng bọn họ đã lâu không nghe thấy.
"Tần Minh, cháu thật sự chắc chắn như vậy à?"
Chu Nghĩa Minh kinh ngạc hỏi một câu, bệnh này của Trương Thục Hồng từng được biết bao bác sĩ giỏi của Tây y, Đông y chẩn trị, nhưng cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi, được xem như bệnh nan y! Nhưng trong mắt Tần Minh lại được nói một cách nhẹ như mây như gió.
Bình luận facebook