Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Bia đỡ đạn
"Khụ khụ... Tiểu Minh, tôi biết tiểu tử nhà cậu sẽ đến cứu tôi mà. Đúng rồi, con khốn Hàn Lộ đó ở đâu vậy? Mẹ kiếp, tôi phải..."
"Câm miệng đi, đã thành ra thế này rồi, cậu còn có thể làm gì nữa hả? Trước đó tôi đã ép máu tụ trong cơ thể cậu ra rồi, nhưng ngoại trừ chấn thương bên trong, cậu còn bị gãy mất hai cái xương, cần phải đến bệnh viện bó bột rồi tĩnh dưỡng".
"Về phần Hàn Lộ thì cậu yên tâm đi, bây giờ chắc cô ta đã điên rồi. Lúc tới, tôi cũng đã giúp cậu dạy cho cô ta một trận, coi như là trút giận cho cậu".
Lưu Diệp ho vài tiếng, sau đó gật đầu rồi hỏi: "Cậu dạy dỗ cô ta thế nào? Kể tôi nghe thử đi!"
Tần Minh hừ một tiếng, anh kể hết một mạch chuyện trước đó, kể cả chuyện Hàn Lộ bị anh, cậu họ của anh và Thẩm Nghị tát liên tiếp vào mặt. Với cả chuyện Hàn Quân bị cách chức điều tra, còn có khả năng bị vào tù nữa.
"Mẹ nó, hay quá! Nghe xong đã hả giận rồi! À đúng rồi, còn hai tên đàn em kia..."
Không đợi Diệp béo nói hết, Tần Minh đã nói ngay: "Hai tên đó cũng mất não. Thấy bản thân mình sắp bị đuổi thì nói hết chuyện trước đây hối lộ cho Hàn Quân ra. Bây giờ cũng bị bắt giữ chờ thẩm vấn, đoán chừng cũng sẽ xử mấy năm".
Nghe Tần Minh nói xong, Lưu Diệp cười sằng sặc mấy tiếng như hả giận lắm, sự khó chịu đè nén trong lồng ngực đã lâu cũng coi như được giải tỏa.
Lúc hai người nói chuyện một hồi, một nhóm nhân viên y tế khiêng cáng đi vào phòng thẩm vấn, một bác sĩ dẫn đầu ấn vào người Lưu Diệp vài cái rồi lập tức phất tay với những người khác: "Mau đặt người bị thương lên cáng, đưa về bệnh viện!"
"Từ đã, mấy người là...", Tần Minh hỏi với giọng ngờ vực.
Vị bác sĩ đó mỉm cười: "Chúng tôi đều là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân. Vừa nãy nhận được cuộc điện thoại từ bên cảnh sát gọi tới, nói ở đây có người bị thương nặng nên chúng tôi vội vàng chạy qua đây".
Nghe thấy vậy, Tần Minh gật gật đầu rồi chỉ vào Lưu Diệp: "Bạn tôi không có gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần bó bột là được, làm phiền mọi người vậy!"
"Người anh em, có đáng ngại hay không, điều này cũng không phải do cậu quyết định mà phải dựa vào các xét nghiệm kỹ thuật cao. Theo tôi thấy, người bạn này của cậu bị đánh thành ra thế này, có lẽ sẽ kèm theo triệu chứng chảy máu trong, chấn thương bên trong chắc chắn không nhẹ. Nói chung, giao cho chúng tôi thì cậu cứ yên tâm nhé!"
Tần Minh vừa cười vừa lắc đầu, anh cũng không phản bác lại, chỉ nói với Lưu Diệp phải cố gắng dưỡng thương rồi mặc kệ nhóm nhân viên y tế kia khiêng Lưu Diệp đi.
Sau khi Lưu Diệp được đưa đi, vì trước đó Tần Minh nhận được tin nhắn của Chu Thiếu Hoa, nói Giả Lượng đã được đưa đến bệnh viện Nhân dân để tĩnh dưỡng, thế là anh bèn gọi điện cho Giả Huyên để báo một tiếng bình an.
Sau khi Giả Huyên biết chuyện thì đương nhiên cảm ơn rối rít, kích động đến mức nói năng lộn xộn. Tần Minh nghe mà chẳng nói gì.
"Cô Giả không cần nói thêm nữa, cô mau mau đến bệnh viện thăm anh trai đi. Mấy ngày nay anh ấy chưa ăn gì, bây giờ đang truyền dịch dinh dưỡng. Số phòng bệnh em đã gửi tin nhắn cho cô rồi".
"Được được, Tần Minh, lần này thật sự cảm ơn em. Cô đi thăm anh trai trước đã, đợi khi nào có thời gian cô sẽ cảm ơn em tử tế!"
Cúp điện thoại, Tần Minh vươn vai, bận rộn hơn nửa ngày, trời cũng đã dần tối, mệt mỏi quá. Anh chuẩn bị ăn một bữa cơm rồi về nhà nghỉ ngơi một chút.
...
"Trần Phi Kiệt, anh đừng bám lấy tôi nữa được không, tôi thật sự không có hứng thú với anh, với lại anh còn thiếu bạn gái sao? Nếu anh thật sự thích nữ cảnh sát thì cứ tùy ý chọn một người ở Sở Cảnh sát của bọn tôi thì có cả đống cô xinh đẹp!"
Bên ngoài Sở Cảnh sát, một người con trai mặc vest đứng bên cạnh con xe Lamborghini tay cầm bó hoa tươi lắc lắc đầu: "Thiến Thiến, dẫu cho có ngàn lựa chọn, anh sẽ chỉ chọn một người trong trái tim mình. Anh đối với em chân thành như thế, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?"
Phùng Thiến bị quấy rầy đến mức không biết phải làm sao, nhưng cô ta e ngại thân phận của đối phương nên không thể nổi cáu mà chỉ cố nén cơn giận: "Như thế này đi, anh nói cho tôi biết anh thích tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi, thế vẫn không được sao?"
"Anh thích con người của em, tất cả những thứ thuộc về em, anh đều thích! Em thay đổi thành dáng vẻ nào thì anh vẫn sẽ theo đuổi em. Tin anh đi, cho anh một cơ hội, được không Thiến Thiến?"
"Tôi đã nói vô số lần rồi, đừng gọi tôi là Thiến Thiến! Ôi mẹ ơi, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc tôi nổi nóng nhỉ! Anh đừng bám lấy tôi nữa, hôm nay tôi sẽ khiến anh mở mang kiến thức!"
Nghe thấy tiếng quát của Phùng Thiến, người bên ngoài Sở Cảnh sát tụ tập càng nhiều, bọn họ nhao nhao hóng chuyện. Dáng vẻ người đẹp tức giận với người khác khiến không ít người thích xem.
Với lại đa số mọi người ở đây đều biết thân phận của người con trai mặc vest. Người đó chính là con ông cháu cha nổi tiếng của thành phố Đông Minh, cậu chủ nhà Phó Thị trưởng. Nếu như một lúc nữa mà bị Phùng Thiến giáo huấn thì đúng là kịch hay.
Mọi người xung quanh dồn dập lấy điện thoại di động ra. Chuẩn bị quay lại cảnh Phùng Thiến dày vò cậu chủ nhà Phó Thị trưởng Trần Phi Kiệt. Đúng lúc Phùng Thiến nhìn thấy Tần Minh vừa ra khỏi Sở Cảnh sát, mắt cô ta lập tức sáng lên.
"Trần Phi Kiệt, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, sau này đừng có mà bám lấy tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi!"
Trần Phi Kiệt lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, hắn ta chỉ cảm thấy buồn cười: "Thiến Thiến, cái cớ này của em, anh đã nghe không dưới mười lần rồi. Đến bây giờ cũng chưa thấy em dẫn người gọi là bạn trai đến đây. Đừng viện cớ nữa, trời không còn sớm, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé?"
"Ai muốn ăn cơm với anh chứ!"
"Câm miệng đi, đã thành ra thế này rồi, cậu còn có thể làm gì nữa hả? Trước đó tôi đã ép máu tụ trong cơ thể cậu ra rồi, nhưng ngoại trừ chấn thương bên trong, cậu còn bị gãy mất hai cái xương, cần phải đến bệnh viện bó bột rồi tĩnh dưỡng".
"Về phần Hàn Lộ thì cậu yên tâm đi, bây giờ chắc cô ta đã điên rồi. Lúc tới, tôi cũng đã giúp cậu dạy cho cô ta một trận, coi như là trút giận cho cậu".
Lưu Diệp ho vài tiếng, sau đó gật đầu rồi hỏi: "Cậu dạy dỗ cô ta thế nào? Kể tôi nghe thử đi!"
Tần Minh hừ một tiếng, anh kể hết một mạch chuyện trước đó, kể cả chuyện Hàn Lộ bị anh, cậu họ của anh và Thẩm Nghị tát liên tiếp vào mặt. Với cả chuyện Hàn Quân bị cách chức điều tra, còn có khả năng bị vào tù nữa.
"Mẹ nó, hay quá! Nghe xong đã hả giận rồi! À đúng rồi, còn hai tên đàn em kia..."
Không đợi Diệp béo nói hết, Tần Minh đã nói ngay: "Hai tên đó cũng mất não. Thấy bản thân mình sắp bị đuổi thì nói hết chuyện trước đây hối lộ cho Hàn Quân ra. Bây giờ cũng bị bắt giữ chờ thẩm vấn, đoán chừng cũng sẽ xử mấy năm".
Nghe Tần Minh nói xong, Lưu Diệp cười sằng sặc mấy tiếng như hả giận lắm, sự khó chịu đè nén trong lồng ngực đã lâu cũng coi như được giải tỏa.
Lúc hai người nói chuyện một hồi, một nhóm nhân viên y tế khiêng cáng đi vào phòng thẩm vấn, một bác sĩ dẫn đầu ấn vào người Lưu Diệp vài cái rồi lập tức phất tay với những người khác: "Mau đặt người bị thương lên cáng, đưa về bệnh viện!"
"Từ đã, mấy người là...", Tần Minh hỏi với giọng ngờ vực.
Vị bác sĩ đó mỉm cười: "Chúng tôi đều là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân. Vừa nãy nhận được cuộc điện thoại từ bên cảnh sát gọi tới, nói ở đây có người bị thương nặng nên chúng tôi vội vàng chạy qua đây".
Nghe thấy vậy, Tần Minh gật gật đầu rồi chỉ vào Lưu Diệp: "Bạn tôi không có gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần bó bột là được, làm phiền mọi người vậy!"
"Người anh em, có đáng ngại hay không, điều này cũng không phải do cậu quyết định mà phải dựa vào các xét nghiệm kỹ thuật cao. Theo tôi thấy, người bạn này của cậu bị đánh thành ra thế này, có lẽ sẽ kèm theo triệu chứng chảy máu trong, chấn thương bên trong chắc chắn không nhẹ. Nói chung, giao cho chúng tôi thì cậu cứ yên tâm nhé!"
Tần Minh vừa cười vừa lắc đầu, anh cũng không phản bác lại, chỉ nói với Lưu Diệp phải cố gắng dưỡng thương rồi mặc kệ nhóm nhân viên y tế kia khiêng Lưu Diệp đi.
Sau khi Lưu Diệp được đưa đi, vì trước đó Tần Minh nhận được tin nhắn của Chu Thiếu Hoa, nói Giả Lượng đã được đưa đến bệnh viện Nhân dân để tĩnh dưỡng, thế là anh bèn gọi điện cho Giả Huyên để báo một tiếng bình an.
Sau khi Giả Huyên biết chuyện thì đương nhiên cảm ơn rối rít, kích động đến mức nói năng lộn xộn. Tần Minh nghe mà chẳng nói gì.
"Cô Giả không cần nói thêm nữa, cô mau mau đến bệnh viện thăm anh trai đi. Mấy ngày nay anh ấy chưa ăn gì, bây giờ đang truyền dịch dinh dưỡng. Số phòng bệnh em đã gửi tin nhắn cho cô rồi".
"Được được, Tần Minh, lần này thật sự cảm ơn em. Cô đi thăm anh trai trước đã, đợi khi nào có thời gian cô sẽ cảm ơn em tử tế!"
Cúp điện thoại, Tần Minh vươn vai, bận rộn hơn nửa ngày, trời cũng đã dần tối, mệt mỏi quá. Anh chuẩn bị ăn một bữa cơm rồi về nhà nghỉ ngơi một chút.
...
"Trần Phi Kiệt, anh đừng bám lấy tôi nữa được không, tôi thật sự không có hứng thú với anh, với lại anh còn thiếu bạn gái sao? Nếu anh thật sự thích nữ cảnh sát thì cứ tùy ý chọn một người ở Sở Cảnh sát của bọn tôi thì có cả đống cô xinh đẹp!"
Bên ngoài Sở Cảnh sát, một người con trai mặc vest đứng bên cạnh con xe Lamborghini tay cầm bó hoa tươi lắc lắc đầu: "Thiến Thiến, dẫu cho có ngàn lựa chọn, anh sẽ chỉ chọn một người trong trái tim mình. Anh đối với em chân thành như thế, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?"
Phùng Thiến bị quấy rầy đến mức không biết phải làm sao, nhưng cô ta e ngại thân phận của đối phương nên không thể nổi cáu mà chỉ cố nén cơn giận: "Như thế này đi, anh nói cho tôi biết anh thích tôi ở chỗ nào, tôi thay đổi, thế vẫn không được sao?"
"Anh thích con người của em, tất cả những thứ thuộc về em, anh đều thích! Em thay đổi thành dáng vẻ nào thì anh vẫn sẽ theo đuổi em. Tin anh đi, cho anh một cơ hội, được không Thiến Thiến?"
"Tôi đã nói vô số lần rồi, đừng gọi tôi là Thiến Thiến! Ôi mẹ ơi, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc tôi nổi nóng nhỉ! Anh đừng bám lấy tôi nữa, hôm nay tôi sẽ khiến anh mở mang kiến thức!"
Nghe thấy tiếng quát của Phùng Thiến, người bên ngoài Sở Cảnh sát tụ tập càng nhiều, bọn họ nhao nhao hóng chuyện. Dáng vẻ người đẹp tức giận với người khác khiến không ít người thích xem.
Với lại đa số mọi người ở đây đều biết thân phận của người con trai mặc vest. Người đó chính là con ông cháu cha nổi tiếng của thành phố Đông Minh, cậu chủ nhà Phó Thị trưởng. Nếu như một lúc nữa mà bị Phùng Thiến giáo huấn thì đúng là kịch hay.
Mọi người xung quanh dồn dập lấy điện thoại di động ra. Chuẩn bị quay lại cảnh Phùng Thiến dày vò cậu chủ nhà Phó Thị trưởng Trần Phi Kiệt. Đúng lúc Phùng Thiến nhìn thấy Tần Minh vừa ra khỏi Sở Cảnh sát, mắt cô ta lập tức sáng lên.
"Trần Phi Kiệt, tôi trịnh trọng nói cho anh biết, sau này đừng có mà bám lấy tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi!"
Trần Phi Kiệt lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, hắn ta chỉ cảm thấy buồn cười: "Thiến Thiến, cái cớ này của em, anh đã nghe không dưới mười lần rồi. Đến bây giờ cũng chưa thấy em dẫn người gọi là bạn trai đến đây. Đừng viện cớ nữa, trời không còn sớm, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé?"
"Ai muốn ăn cơm với anh chứ!"
Bình luận facebook