Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27-28
Chương 27: Cãi vã
Doãn Tiêu Trác giữ lại Doãn Tử Nhiên đang lửa giận ngút trời: “Tử Nhiên, đó là chuyện của nhà họ Lãnh, em không cần dính vào!
“Em dính vào!” Doãn Tử Nhiên hất thẳng tay Doãn Tiêu Trác ra, “Anh hai! Anh không thể vì quan hệ tốt với Lãnh Ngạn mà trợ Trụ vi ngược *! Anh và em còn là anh em ruột! Tại sao anh không giúp em? Em thật lòng thích Duy Nhất!”
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều ác, tương đương nối giáo cho giặc.
“Nhưng mà, cô gái kia đã là con dâu nhà họ Lãnh.” Doãn Tiêu Trác nói sự thật.
“Con dâu nhà họ Lãnh?” Nhắc tới mấy chữ này Doãn Tử Nhiên liền nổi trận lôi đình, “Em đã điều tra, ký tên kết hôn với Duy Nhất là Lãnh Dực! Nhưng Lãnh Dực rõ ràng đã…”
“Đủ rồi!” Doãn Tiêu Trác cắt ngang lời em mình, “Em nói to như vậy không sợ người khác nghe được sao?”
“Em sợ cái gì? Tên Lãnh Ngạn kia ỷ vào mình có tiền làm chuyện thương thiên hại lý * như vậy, anh ta không sợ thiên lôi đánh xuống sao? Đây là không công bằng với Duy Nhất! Em phải nói cho Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
(*) thương thiên hại lý: không có tính người, tàn nhẫn, nhẫn tâm.
“Tử Nhiên! Em bình tĩnh một chút!” Doãn Tiêu Trác đoạt lấy điện thoại di động của em trai, “Hãy nghe anh nói, Lãnh Ngạn là anh em của anh, em cũng là anh em của anh, nhưng mà, Lãnh Ngạn sống quá khổ, có lẽ cô gái này là thuốc chữa khỏi bệnh cho cậu ấy.”
“Vậy còn em? Em không khổ sao? Khi em còn học cấp ba đã bắt đầu thích cô ấy, vì cô ấy, em học ở nước Mỹ cũng không yên ổn, chương trình bốn năm học em đã xong trong hai năm, chỉ sợ cô ấy bị người ta cướp đi! Kết quả là… cô ấy vẫn lập gia đình…” Doãn Tử Nhiên càng nói càng như đưa đám, cảm xúc đã không còn kích động như vừa rồi.
“Chính là lời này!” Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ bờ vai em mình, “Duy Nhất đã lập gia đình, nếu cô ấy còn độc thân, tùy em theo đuổi cô ấy, anh đều không phản đối, nhưng mà, người ta đã kết hôn, em lại đi dây dưa thì không phải là việc mà đấng mày râu nên làm!”
“Nhưng mà, tên trên hiệp nghị hôn nhân là Lãnh Dực!” Doãn Tử Nhiên không cam tâm nói.
“Được rồi! Bây giờ Lãnh Ngạn không thể ký tên, nhưng mà, đây chỉ là một quá trình, hy vọng Lãnh Ngạn có thể dựa vào cô nhóc này để lấy ra bóng ma của hắn, hơn nữa, anh thấy Lãnh Ngạn đối xử với cô bé này không tầm thường.”
Doãn Tử Nhiên hừ một tiếng, “Duy Nhất thương anh ta sao? Em không tin! Rõ ràng cuộc hôn nhân này là một âm mưu, em sẽ không bỏ qua!”
Doãn Tiêu Trác cười cười, “Có yêu hay không không phải do em tính toán, em có thể không buông tha, cũng có thể cạnh tranh công bằng với Lãnh Ngạn, nhưng không nên nói điều này ra, nó sẽ làm tổn thương Lãnh Ngạn, cũng làm tổn thương cô gái kia!”
Doãn Tử Nhiên giận dỗi ném ghế, “Em xem đến lúc đó Lãnh Ngạn bào chữa như thế nào! Giấy không gói được lửa, em không nói chẳng lẽ sẽ vĩnh viễn giấu diếm sao? Em sẽ tự mình hỏi Duy Nhất, muốn cô ấy lựa chọn thêm một lần!”
Đang nói, trên cửa vang lên tiếng gõ, “Tổng giám đốc, thư ký mới đến trình diện.”
=======
Chương 28: Yêu anh không
Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Cậu em định gần quan được ban lộc? Xem bản lĩnh của em!” Nói xong đi ra ngoài.
Duy Nhất đi vào phòng làm việc lại cảm thấy không khí khác thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi sau bàn làm việc, còn có một soái ca không hề thua kém Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô tạm thời không biết nên nói gì.
Ngược lại, vị soái ca này mở miệng trước, “Em chính là Duy Nhất sao? Hoan nghênh tới làm việc ở công ty của chúng ta.”
Duy Nhất nghi ngờ, soái ca này rất nhiệt tình…
Mà trong trường hợp đó, Doãn Tử Nhiên mặt thối không giấu nổi vẻ giễu cợt giới thiệu, “Đây là tổng giám đốc công ty chúng ta – ngài Doãn Tiêu Trác, Duy Nhất nhớ kỹ!”
“Xin chào tổng giám đốc!” Duy Nhất không khiêm tốn cũng không kiêu căng hơi gật đầu.
Hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, cô bé này có nụ cười rất ngọt ngào, khó trách Doãn Tử Nhiên yêu đơn phương nhiều năm như vậy! Khó trách Lãnh Ngạn lại… Ý tưởng phía sau biến mất trong tiếng cười của anh, “Nhìn thấy em thật vui mừng!” Nhìn thấy cô, anh thật sự rất vui mừng!
Tiếng cười của Doãn Tiêu Trác biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức từ trên ghế xông tới, giữ chặt hai vai Duy Nhất, “Duy Nhất, gả cho anh, được không?”
Duy Nhất bị anh hù sợ, đẩy anh ra, “Tử Nhiên, không phải đã nói cho anh biết sao? Em đã kết hôn!”
Doãn Tử Nhiên không hề tức giận, tiến lên cầm tay cô, “Duy Nhất, anh biết rõ em vội kết hôn là vì gặp phải chuyện khó xử, là vì chuyện của bác gái sao? Nhưng bây giờ bác gái đã qua đời, em có thể ly hôn với anh ta! Duy Nhất, chỉ có kết hôn với người yêu thật lòng mới có hạnh phúc! Em không cần ngốc như vậy!”
Vốn tâm tình vừa chuyển tốt, nhưng bởi vì Doãn Tử Nhiên lại nhắc tới mẹ mà đau lòng, cô hất tay anh ra, “Tử Nhiên, anh không cần như vậy, nếu không em từ chức, lập tức rời đi!”
Doãn Tử Nhiên ý thức được mình nói chuyện không nên nói, rất đau lòng, “Thật lòng xin lỗi, anh chỉ thật lòng thích em, anh hy vọng cho em cuộc sống hạnh phúc.”
“Cám ơn! Bây giờ em rất hạnh phúc! Không có chuyện gì thì em ra ngoài làm việc!” Duy Nhất xoay người mở cửa.
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên gọi cô lại, “Duy Nhất, chẳng lẽ người em yêu không phải anh sao?” Anh không tin, tình cảm nhiều năm như vậy chỉ có mình anh.
Duy Nhất đứng ở cạnh cửa, cảm giác nói không nên lời dao động trong lòng, hình như lại muốn khóc, trải qua tối hôm trước, khóc trở thành chuyện rất dễ dàng với cô.
Cô yêu anh sao? Có lẽ thế, ít nhất ngày trước còn cho là như vậy, nhưng mà, bây giờ cô đã không còn toàn vẹn, là cô gái của người khác, còn có tư cách nói chữ yêu sao?
Cô không trả lời anh, đóng cửa lại đi tới bàn làm việc của mình.
Doãn Tử Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, ngổn ngang trong lòng không chịu nổi, cô gái này quật cường mà giàu lòng tự ái, vì để kéo gần cự ly với cô, mình che giấu thân phận thiếu gia tập đoàn Doãn thị nhiều năm, cùng nhau chen xe buýt chen tàu điện ngầm với cô, cùng nhau đi đưa đồ ăn với cô, cuối cùng cô lại lựa chọn người có tiền…
“Duy Nhất, nếu anh sớm nói cho em biết, nhà anh cũng là gia đình có tiền có thể, có phải em sẽ gả cho anh?” Anh tự lẩm bẩm.
Doãn Tiêu Trác giữ lại Doãn Tử Nhiên đang lửa giận ngút trời: “Tử Nhiên, đó là chuyện của nhà họ Lãnh, em không cần dính vào!
“Em dính vào!” Doãn Tử Nhiên hất thẳng tay Doãn Tiêu Trác ra, “Anh hai! Anh không thể vì quan hệ tốt với Lãnh Ngạn mà trợ Trụ vi ngược *! Anh và em còn là anh em ruột! Tại sao anh không giúp em? Em thật lòng thích Duy Nhất!”
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều ác, tương đương nối giáo cho giặc.
“Nhưng mà, cô gái kia đã là con dâu nhà họ Lãnh.” Doãn Tiêu Trác nói sự thật.
“Con dâu nhà họ Lãnh?” Nhắc tới mấy chữ này Doãn Tử Nhiên liền nổi trận lôi đình, “Em đã điều tra, ký tên kết hôn với Duy Nhất là Lãnh Dực! Nhưng Lãnh Dực rõ ràng đã…”
“Đủ rồi!” Doãn Tiêu Trác cắt ngang lời em mình, “Em nói to như vậy không sợ người khác nghe được sao?”
“Em sợ cái gì? Tên Lãnh Ngạn kia ỷ vào mình có tiền làm chuyện thương thiên hại lý * như vậy, anh ta không sợ thiên lôi đánh xuống sao? Đây là không công bằng với Duy Nhất! Em phải nói cho Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
(*) thương thiên hại lý: không có tính người, tàn nhẫn, nhẫn tâm.
“Tử Nhiên! Em bình tĩnh một chút!” Doãn Tiêu Trác đoạt lấy điện thoại di động của em trai, “Hãy nghe anh nói, Lãnh Ngạn là anh em của anh, em cũng là anh em của anh, nhưng mà, Lãnh Ngạn sống quá khổ, có lẽ cô gái này là thuốc chữa khỏi bệnh cho cậu ấy.”
“Vậy còn em? Em không khổ sao? Khi em còn học cấp ba đã bắt đầu thích cô ấy, vì cô ấy, em học ở nước Mỹ cũng không yên ổn, chương trình bốn năm học em đã xong trong hai năm, chỉ sợ cô ấy bị người ta cướp đi! Kết quả là… cô ấy vẫn lập gia đình…” Doãn Tử Nhiên càng nói càng như đưa đám, cảm xúc đã không còn kích động như vừa rồi.
“Chính là lời này!” Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ bờ vai em mình, “Duy Nhất đã lập gia đình, nếu cô ấy còn độc thân, tùy em theo đuổi cô ấy, anh đều không phản đối, nhưng mà, người ta đã kết hôn, em lại đi dây dưa thì không phải là việc mà đấng mày râu nên làm!”
“Nhưng mà, tên trên hiệp nghị hôn nhân là Lãnh Dực!” Doãn Tử Nhiên không cam tâm nói.
“Được rồi! Bây giờ Lãnh Ngạn không thể ký tên, nhưng mà, đây chỉ là một quá trình, hy vọng Lãnh Ngạn có thể dựa vào cô nhóc này để lấy ra bóng ma của hắn, hơn nữa, anh thấy Lãnh Ngạn đối xử với cô bé này không tầm thường.”
Doãn Tử Nhiên hừ một tiếng, “Duy Nhất thương anh ta sao? Em không tin! Rõ ràng cuộc hôn nhân này là một âm mưu, em sẽ không bỏ qua!”
Doãn Tiêu Trác cười cười, “Có yêu hay không không phải do em tính toán, em có thể không buông tha, cũng có thể cạnh tranh công bằng với Lãnh Ngạn, nhưng không nên nói điều này ra, nó sẽ làm tổn thương Lãnh Ngạn, cũng làm tổn thương cô gái kia!”
Doãn Tử Nhiên giận dỗi ném ghế, “Em xem đến lúc đó Lãnh Ngạn bào chữa như thế nào! Giấy không gói được lửa, em không nói chẳng lẽ sẽ vĩnh viễn giấu diếm sao? Em sẽ tự mình hỏi Duy Nhất, muốn cô ấy lựa chọn thêm một lần!”
Đang nói, trên cửa vang lên tiếng gõ, “Tổng giám đốc, thư ký mới đến trình diện.”
=======
Chương 28: Yêu anh không
Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Cậu em định gần quan được ban lộc? Xem bản lĩnh của em!” Nói xong đi ra ngoài.
Duy Nhất đi vào phòng làm việc lại cảm thấy không khí khác thường, Doãn Tử Nhiên tức giận ngồi sau bàn làm việc, còn có một soái ca không hề thua kém Doãn Tử Nhiên đi ra ngoài, cô tạm thời không biết nên nói gì.
Ngược lại, vị soái ca này mở miệng trước, “Em chính là Duy Nhất sao? Hoan nghênh tới làm việc ở công ty của chúng ta.”
Duy Nhất nghi ngờ, soái ca này rất nhiệt tình…
Mà trong trường hợp đó, Doãn Tử Nhiên mặt thối không giấu nổi vẻ giễu cợt giới thiệu, “Đây là tổng giám đốc công ty chúng ta – ngài Doãn Tiêu Trác, Duy Nhất nhớ kỹ!”
“Xin chào tổng giám đốc!” Duy Nhất không khiêm tốn cũng không kiêu căng hơi gật đầu.
Hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, cô bé này có nụ cười rất ngọt ngào, khó trách Doãn Tử Nhiên yêu đơn phương nhiều năm như vậy! Khó trách Lãnh Ngạn lại… Ý tưởng phía sau biến mất trong tiếng cười của anh, “Nhìn thấy em thật vui mừng!” Nhìn thấy cô, anh thật sự rất vui mừng!
Tiếng cười của Doãn Tiêu Trác biến mất ở ngoài cửa, Doãn Tử Nhiên lập tức từ trên ghế xông tới, giữ chặt hai vai Duy Nhất, “Duy Nhất, gả cho anh, được không?”
Duy Nhất bị anh hù sợ, đẩy anh ra, “Tử Nhiên, không phải đã nói cho anh biết sao? Em đã kết hôn!”
Doãn Tử Nhiên không hề tức giận, tiến lên cầm tay cô, “Duy Nhất, anh biết rõ em vội kết hôn là vì gặp phải chuyện khó xử, là vì chuyện của bác gái sao? Nhưng bây giờ bác gái đã qua đời, em có thể ly hôn với anh ta! Duy Nhất, chỉ có kết hôn với người yêu thật lòng mới có hạnh phúc! Em không cần ngốc như vậy!”
Vốn tâm tình vừa chuyển tốt, nhưng bởi vì Doãn Tử Nhiên lại nhắc tới mẹ mà đau lòng, cô hất tay anh ra, “Tử Nhiên, anh không cần như vậy, nếu không em từ chức, lập tức rời đi!”
Doãn Tử Nhiên ý thức được mình nói chuyện không nên nói, rất đau lòng, “Thật lòng xin lỗi, anh chỉ thật lòng thích em, anh hy vọng cho em cuộc sống hạnh phúc.”
“Cám ơn! Bây giờ em rất hạnh phúc! Không có chuyện gì thì em ra ngoài làm việc!” Duy Nhất xoay người mở cửa.
“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên gọi cô lại, “Duy Nhất, chẳng lẽ người em yêu không phải anh sao?” Anh không tin, tình cảm nhiều năm như vậy chỉ có mình anh.
Duy Nhất đứng ở cạnh cửa, cảm giác nói không nên lời dao động trong lòng, hình như lại muốn khóc, trải qua tối hôm trước, khóc trở thành chuyện rất dễ dàng với cô.
Cô yêu anh sao? Có lẽ thế, ít nhất ngày trước còn cho là như vậy, nhưng mà, bây giờ cô đã không còn toàn vẹn, là cô gái của người khác, còn có tư cách nói chữ yêu sao?
Cô không trả lời anh, đóng cửa lại đi tới bàn làm việc của mình.
Doãn Tử Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, ngổn ngang trong lòng không chịu nổi, cô gái này quật cường mà giàu lòng tự ái, vì để kéo gần cự ly với cô, mình che giấu thân phận thiếu gia tập đoàn Doãn thị nhiều năm, cùng nhau chen xe buýt chen tàu điện ngầm với cô, cùng nhau đi đưa đồ ăn với cô, cuối cùng cô lại lựa chọn người có tiền…
“Duy Nhất, nếu anh sớm nói cho em biết, nhà anh cũng là gia đình có tiền có thể, có phải em sẽ gả cho anh?” Anh tự lẩm bẩm.
Bình luận facebook