• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (7 Viewers)

  • Chương 376-378

Chương 376: Tình cờ gặp nhau

Lục Hi cũng không khách khí với gã, nếu có người mời khách, cớ sao mà không làm, vậy nên anh cũng cứ ăn thôi.

Cứ như vậy ăn từ đêm khuya đến lúc rạng sáng, cuối cùng Lục Hi cũng ăn hết một lượt trên con đường này.

Tại nhà Tri Vị Quan, Lục Hi ăn một chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng, anh nói: “Hôm nay đến đây thôi, buổi trưa còn có việc, sắp sáng rồi”.

Vương Bá Hổ lắc đầu nói: “Đại ca đã ăn no chưa?”

Lục Hi chép miệng đáp: “Tạm được, no bảy phần rồi, vừa vặn”.

“No bảy phần? Đại ca, anh biết mình ăn bao nhiêu đồ rồi không”, Vương Bá Hổ sợ hãi kêu.

Gã cũng được coi là giàu có và hiểu biết, nhưng sức ăn của Lục Hi vẫn khiến gã kinh hãi.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Chuyện nhỏ mà thôi, cảm ơn đã tiếp đãi, chúng ta tạm biệt từ đây”.

Lục Hi chắp tay, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Vương Bá Hổ, anh thản nhiên đi ra cuối đường bắt xe về khách sạn.

Về đến khách sạn, Lục Hi tính toán chút thời gian, sau đó nằm xuống ngủ.

Mười giờ sáng, Lục Hi tỉnh lại đúng giờ, đồ đêm qua ăn anh đã tiêu hóa hết sạch.

Anh rửa mặt rồi đi ra tiệm ăn sáng ngoài cửa khách sạn, ăn một bữa xong, anh gọi xe chạy thẳng đến vườn rừng Phong Hà nổi danh nhất thành phố Châu Hàng.

Vườn Phong Hà còn có biệt danh khác là Ôn Trang.

Vườn Phong Hà được xây vào năm Quang Tự, chưa xây xong đã được tổ tiên nhà họ Ôn khi đó mua lại.

Sau đó, nhà họ Ôn cho xây dựng rầm rộ, hao phí tiền của, xây dựng vườn Phong Hà thành khu vườn rừng lớn số một Giang Triết, rực rỡ có một không hai.

Cũng bởi vì như vậy, sau đó vườn Phong Hà luôn được mọi người gọi là Ôn Trang.

Hơn nửa tiếng sau, đến cửa Ôn Trang, Lục Hi xuống xe.

Chỉ thấy có cửa lầu xây từ đá xanh, cửa lầu cũng không lớn, nhìn không dễ thấy chút nào, nhưng câu đối trên cửa lầu kia người trong ngành vừa nhìn liền biết có giá trị ngàn vàng.

Lục Hi tiến lên, có hai người trung niên mặc áo trong màu xanh đứng trước cửa, bọn họ lễ phép ngăn Lục Hi lại rồi nói: “Thưa anh, nơi này là chỗ tư nhân, không mở cho bên ngoài”.

Lục Hi cười một tiếng đáp: “Tôi là Lục Hi ở Tây Kinh tới tham dự buổi đấu giá”.

Hai người nghe xong lập tức cho đi.

Trước đó mấy ngày, người tham gia buổi đấu giá đều đã ghi danh trên mạng, hai người bọn họ phụ trách tiếp đãi, danh sách nhân viên đã đọc thuộc làu, vừa nghe đến tên này, bọn họ liền biết anh đã đăng ký rồi, vậy nên không chút do dự cho đi.

Lục Hi đi vào Ôn Trang, chỉ thấy đường quanh co hẻo lánh, cây rừng rợp bóng, đá và nước chồng lên nhau, nước đá tương phản.

Còn có lối kiến trúc trang nhã giản dị, bố trí tự do, trong lành tự nhiên, xinh xắn tỉ mỉ, yên tĩnh mát mẻ, lầu các nhỏ gần dòng chảy, tường màu xanh mang vẻ thanh đạm và nét chấm phá của phương nam.

Lục Hi đi lững thững thưởng thức phong cảnh bên trong, không bao lâu thì tới bên bờ hồ.

Sóng biếc rạo rực, có một cây cầu ngang nối thẳng đến một nhà thủy tạ giữa hồ.

Nhà thủy tạ này cực lớn, ước chừng khoảng ngàn mét vuông, chia làm hai tầng, bên trong đã thấy không ít người.

Lục Hi biết nơi đó chính là chỗ cử hành buổi đấu giá, anh liền theo hành lang đi vào.

Xuyên qua hành lang quanh co, anh đi vào trong nhà thủy tạ.

Trong nhà thủy tạ rộng lớn đã có bảy tám chục người đang dựa vào lan can, có người nói chuyện nhỏ nhẹ, có người thưởng thức phong cảnh, tuổi tác lớn nhỏ không đồng nhất, điểm giống nhau duy nhất là ăn mặc cực kỳ sang trọng.

Quần áo trên người họ đều cắt may vừa người, vừa nhìn liền biết may đo thủ công, còn có một vài người mặc phục cổ, áo xanh tất trắng, tác phong nho nhã.

Mà trong những người này có một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, người mặc áo dài màu lam được cắt may khéo léo, ông ta đang đi chào hỏi từng người một.

Lục Hi yên lặng sang một bên, anh ngồi xuống dựa vào lan can. Trước ghế ngồi lan can bày một dãy bàn trà tai xoắn chế tạo từ gỗ sưa, phía trên đặt trà và điểm tâm.

Lục Hi lấy bánh nếp từ từ thưởng thức, đồng thời quan sát đám người.

Mấy người này vừa nhìn liền biết không giàu thì sang, nhưng không có người trong giang hồ, Lục Hi khẽ giải phóng thần thức, ngay sau đó khóe miệng anh lộ ra nụ cười.

Hóa ra, tầng hai của nhà thủy tạ này mới là nơi lưu trú của những người có thân phận thực sự.

Lục Hi không chỉ cảm nhận được khí tức của không ít cao thủ, anh còn phát hiện Vương Bá Hổ kia cũng ở phía trên.

Lục Hi âm thầm cười một tiếng, xem ra tầng hai này không phải ai cũng có thể lên.

Lúc này, Lục Hi phát hiện cách đó không xa, có một chiếc thuyền hoa đang chậm rãi lái tới.

Đúng lúc ấy, người đàn ông trung niên mặc áo dài màu lam nói: “Các vị, hôm nay nhà họ Ôn cử hành buổi đấu giá, để góp vui, chúng tôi đã đặc biệt mời một vị khách quý đến cống hiến nghệ thuật, hy vọng các vị có thể vui vẻ”.

Lúc này, trên thuyền hoa xa xa vang lên một tiếng trống nhạc, theo đó là từng tiếng hát ngâm nga.

Thị lực của Lục Hi cực tốt, nhìn thấy từ xa trong thuyền hoa, ngoài trừ mấy người chơi nhạc mặc đồ cổ trang ra, còn có một mỹ nữ mặc trang phục cung đình phức tạp, trang điểm theo lối cổ xưa, cô ấy đang hát một bài “Tri Giang Nam”.

Lục Hi cảm thấy mỹ nữ này rất quen, vì vậy anh liền nhìn thêm mấy lần.

Ngay sau đó Lục Hi sửng sốt.

“Sao cô ấy có thể tới đây?”

Lục Hi có chút không hiểu.

Đúng lúc đó, trên dưới nhà thủy tạ vang lên một tràng vỗ tay.

Lục Hi cũng vỗ theo mấy cái.

Lúc này, thuyền hoa lái tới gần, mọi người cũng nhìn thấy rõ mỹ nữ cổ trang trên thuyền hoa, nhất thời liền khen ngợi.
Chương 337: Hội đấu giá

Chỉ thấy cô gái trong thuyền hoa trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi phớt đỏ, đúng là mỹ nhân mặt hoa da phấn. Cô mặc trang phục cung đình hoa lệ quả như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không gì sánh được.

Lục Hi cũng vô cùng kinh ngạc, cô gái mặc trang phục cung đình này chẳng phải là Nhan Phi Hoa ư?

Chẳng phải cô đang bận quay phim trên hòn đảo đó ư, sao lại chạy đến đây, Lục Hi rất lấy làm lạ.

Lúc này, Nhan Phi Hoa đang ở trong thuyền hoa, nhẹ nhàng nhảy múa, ngân nga giai điệu, chỉ lúc sau tiếng nhạc dừng lại, mọi người đều ngẩn ngơ, lát sau mới vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau một tràng vỗ tay, chỉ thấy chiếc thuyền hoa đi đến gần đình nghỉ trên hồ nước, Nhan Phi Hoa được đỡ xuống đình nghỉ, cúi chào tất cả mọi người, sau đó được đưa đến tầng hai.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài màu xanh da trời nói: “Các vị, tôi là Ôn Tôn Nguyên, được ông cụ nhà tôi chỉ định là người chủ trì của hội đấu giá lần này, có chỗ nào không chu đáo, mong các vị chỉ giáo nhiều hơn”.

Mọi người vội vàng khách sáo một hồi.

Ôn Tôn Nguyên cũng là một người rất có danh tiếng trong đời thứ ba nhà họ Ôn.

Ông ta là con trai lớn của Ôn Thế Lương, chi trưởng nhà họ Ôn, rất có thiên phú về mặt kinh doanh buôn bán, hiện nay rất nhiều việc của nhà họ Ôn đều do ông ta ra mặt xử lý, rất được Ôn Trương Thiên, gia chủ nhà họ Ôn yêu quý, những người có thân phận địa vị ở Châu Hàng đều biết đến Ôn Tôn Nguyên.

Lúc này, chỉ thấy Ôn Tôn Nguyên chắp tay nói: “Thưa các vị, tôi biết mọi người đều đến vì hội đấu giá, tôi không nhiều lời nữa, bây giờ những ai muốn tham gia đấu giá, mời lên trên tầng”.

Lúc này, có người lấy ra tấm chi phiếu đưa có thủ hạ phía sau Ôn Tôn Nguyên, sau đó chắp tay với Ôn Tôn Nguyên, ngạo nghễ lên tầng.

Lục Hi cười, anh biết đây là quy tắc của hội đấu giá, không phải ai cũng có thể được lên tầng hai này.

Đầu tiên, anh phải nộp năm triệu tiền bảo đảm, hơn nữa năm triệu này sẽ không được trả lại.

Nếu anh đấu giá được món đồ nào đó, năm triệu này sẽ được đập vào trong số tiền đấu giá, nhà họ Ôn chỉ thu một khoản lệ phí đấu giá nhất định. Nhưng nếu anh không đấu giá được gì, thì xin lỗi, năm triệu này coi như mất.

Cho nên, ở dưới tầng có đến bảy tám mươi người, nhưng chỉ có mười mấy người lên tầng.

Nhưng với sức kêu gọi của nhà họ Ôn, chi phí phải nộp này cũng không tính là quá nhiều, miễn cưỡng coi là hợp lý.

Lúc này, Lục Hi cũng lấy ra một tấm chi phiếu mà Phù Đồ đã chuẩn bị từ trước nộp cho thủ hạ của Ôn Tôn Nguyên rồi đi lên tầng.

Lên tầng, chỉ thấy bên trên bày tám chiếc bàn dài gỗ vân mây bo góc cạnh bằng đồng, bên mỗi chiếc bàn bày ghế tựa lưng cao bằng gỗ vân mây.

Lục Hi lặng lẽ ngồi xuống trong góc, bắt đầu nhìn dò xét khách khứa bên trên.

Ở đây, ngoại trừ những người đi lên từ dưới tầng, còn có hai mươi mấy người, ai nấy cũng đều có khí tức trầm ổn, Lục Hi vừa nhìn là biết bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.

Còn có mấy người giống như Vương Bá Hổ, trên người không có chút khí tức dao động nào, chỉ là người bình thường, nhưng thân phận của họ chắc chắn không bình thường, nếu không, họ cũng sẽ không ngồi ở tầng hai.

Còn ở một chiếc bàn phía Đông.

Có một ông lão rất giống với Ôn Tôn Nguyên, nhìn tướng mạo của hai ngươi, đó có lẽ là Ôn Thế Lương, bố của Ôn Tôn Nguyên.

Bên cạnh Ôn Thế Lương là một Lạt ma mặc áo choàng Lạt ma mặt không cảm xúc để râu ngắn.

Trên chiếc bàn bên cạnh Ôn Thế Lương là Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cùng hai vệ sĩ và ba trợ lý của cô.

Nhan Phi Hoa cúi đầu, yên lặng nhìn mặt bàn, không biết đang nghĩ điều gì.

Lục Hi nhìn Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cảm thấy đúng là có một phong vị khác, anh cũng không ngờ, cô gái tính cách mạnh mẽ đó còn có lúc dịu dàng lặng lẽ như vậy, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Xem ra, Hoắc Hướng Anh trên đảo đã tốn khá nhiều thời gian công sức cho việc đào tạo cô.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên cũng đi lên, đến bên cạnh bố của ông ta, ghé sát tai nói mấy câu.

Ôn Thế Lương gật đầu, lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Tôn Nguyên nói: “Các vị, chắc hẳn mọi người đều sốt ruột muốn xem đồ đấu giá hôm nay, tôi không nói nhiều nữa, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi”.

Nói xong, Ôn Tôn Nguyên gật đầu với Lạt ma đó.

Lạt ma đó lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương hình lục giác, cẩn thận đặt trên bàn.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên tiến lên, nhẹ nhàng mở nắp, bên trong xuất hiện một miếng ngọc bội hình tròn đường kính năm tấc, giống như đĩa bay loại hình nhỏ.

Mọi người đều mở to con mắt, nhìn sang miếng ngọc bội nho nhỏ này.

Nghe nói đây là một pháp bảo, nếu thật như vậy thì giá trị của nó không tầm thường.

Lúc này Ôn Tôn Nguyên vung tay, một võ giả của nhà họ Ôn bưng chiếc hộp gỗ đàn hương lục giác bằng hai tay chầm chậm đi qua trước mặt mọi người.

Có một thuật ngữ dành riêng cho việc này, gọi là lướt mắt nhìn qua.

Nhưng khi vật này đến trước mắt Lục Hi, anh dùng thần thức khẽ kiểm tra, rồi nở nụ cười cổ quái.

Bởi vì anh biết thứ này là hàng giả!

Miếng ngọc bội này là một cổ vật, bên trong có một chút năng lượng, miễn cưỡng cũng đạt đến tiêu chuẩn của hiến tế.

Nhưng vẫn còn xa mới được coi là pháp bảo.

Cái gọi là pháp khí, bên trong chắc chắn phải bao hàm công dụng thần thông của thuật pháp mới có thể được gọi là pháp khí, một miếng ngọc bội chỉ có thể dùng để tập trung tinh thần thì sao được gọi là pháp khí.

Nhưng, người làm ra hàng giả cũng thật lợi hại, bên trên ngọc bội này có vài chữ khắc phức tạp, dùng thủ pháp vô cùng cao mình làm cho cũ đi, sau đó dùng pháp lực che phủ lên bề mặt, khiến cho ngọc bội này nhìn trông giống như một pháp khí, che mắt những người ngoài ngành, vậy cũng đủ rồi.
Chương 378: Ngọc bội giả

Nhưng dưới thần thức cường mạnh của Lục Hi, tất cả đều hiển hiện rõ ràng.

Lúc này, Lục Hi không quan tâm đến thứ được gọi là pháp khí này nữa, mà chuyển ánh mắt sang Lạt ma dó.

Dưới con mắt xuyên thấu của Lục Hi, anh phát hiện Lạt ma đó thì ra cũng không đơn giản.

Trong cơ thể hắn ta đã có một luồng pháp lực mờ nhạt, thực lực có thể nói là xấp xỉ với Chu Tiên Hiền, cũng là cảnh giới chân nhân sơ kỳ.

Nhưng người này lại dám đến trung nguyên lừa bịp, Lục Hi dự định chốc nữa sẽ vạch trần trò bịp của hắn ta, khiến hắn ta bẽ mặt.

Nếu không, bị hắn ta lừa tiền đi về không nói, mà hắn ta còn cười nhạo giang hồ trung nguyên không ai biết nhìn hàng.

Lục Hi cười lạnh lùng, chờ đợi kịch hay.

Lúc này, Vương Bá Hổ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội đến chỗ gã, dường như là nhận ra điều gì.

Đợi khi ngọc bội đi qua, gã mới cúi đầu ra vẻ trầm tư.

Thấy Vương Bá Hổ cố tình ra vẻ cao thâm, Lục Hi thấy buồn cười. Với năng lực của người bình thường như hắn có thể nhìn ra cái gì, đúng thật là.

Lúc này, miếng ngọc bội được lướt qua trước mắt mọi người một vòng, rồi được đặt về lên bàn của Ôn Thế Lương.

Ôn Tôn Nguyên lên tiếng nói.

“Các vị, mọi người đều đã biết quy tắc, theo như Đại Lạt ma Khắc Tẩm đến từ Nội Mông nói, khi anh ta đi khám phá một di tích đã phát hiện ngọc bội này có công hiệu thần thông tránh tà trấn trạch, dưỡng nhan ích thọ, hoạt huyết dưỡng thể, chỉ là pháp khí này tương khắc với công pháp mà anh ta tu luyện, cho nên mới mang ra đấu giá, thật hay giả mời mọi người tự căn nhắc, nhà họ Ôn tôi sẽ không chịu trách nhiệm”.

Ôn Tôn Nguyên nói cũng không sai, đây là quy ước trong ngành, xem xét vật phẩm đấu giá hoàn toàn dựa vào con mắt của mọi người, nếu mình hoa mắt mua phải hàng giả thì cũng không nói được gì.

Nhưng nếu thực sự là hàng giả thì nhà họ Ôn chắc chắn cũng mất hết thể diện, dù sao hàng đấu giá được nhà họ Ôn bọn họ giám định, cảm thấy có giá trị đấu giá mới mở hội đấu giá. Nếu là hàng giả, cũng cho thấy nhà họ Ôn không có cao nhân, tuy không có trách nhiệm gì nhưng cũng là chuyện vô cùng mất mặt.

Lúc này, có người nói: “Chúng tôi đều hiểu quy tắc, cũng xem qua hàng rồi, mời ông Ôn ra giá trước đi”.

“Được”, Ôn Tôn Nguyên nói: “Giá khởi điểm là mười triệu, mỗi lần tăng thêm một triệu, bây giờ có thể bắt đầu rồi”.

“Mười một triệu”.

Tôn Ôn Nguyên vừa dứt lời, đã có người trả giá.

“Mười hai triệu”.

Mọi người bắt đầu chậm rãi trả giá.

Món hàng này, bọn họ đều thấy thực sự không tệ, họ cũng đều là cao thủ của tông sư các nơi phái đến, bản thân cũng có năng lực nhất định, có thể cảm nhận được năng lượng dao động trên ngọc bội.

Hơn nữa, nhà họ Ôn truyền thừa mấy trăm năm, nền tảng căn nguyên vững chắc, thường sẽ không bị gạt, Ôn Tôn Nguyên có thể nói ngọc bội này có nhiều công hiệu như vậy, thì chắc hẳn rất được, không có vấn đề lớn, cho nên bọn họ vẫn khá yên tâm.

Còn Lục Hi chỉ mỉm cười nhìn mọi người đấu giá, anh muốn đợi đến thời khắc cuối cùng, vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo, khiến hắn ta xôi hỏng bỏng không, mừng hụt một phen, và cho hắn ta một bài học, để hắn ta biết người trung nguyên không dễ bị che mắt.

Lúc này chỉ nghe thấy Vương Bá Hổ lớn tiếng nói: “Hai mươi triệu”.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lúc này, ngọc bội mới đấu đến giá mười lăm triệu, người này đã tăng giá đến hai mươi triệu, vô cùng đột ngột.

Lúc này, Vương Bá Hổ ra vẻ không quan tâm, dương dương tự đắc.

Lục Hi nhìn mà chỉ lắc đầu, người này cũng đúng là thích chơi trội, chắc bình thường thích gáy một tiếng làm người khác kinh sợ trong hội đấu giá thế này.

Lúc này, Ôn Tôn Nguyên người nói: “Thì ra là cậu Vương của Tây Sơn, thật khí phách hào phóng, khâm phục khâm phục”.

Vương Bá Hổ cười ha ha, ôm Lưu Lộ Lộ bày vẻ mặt tự kiêu, khinh thường tất cả.

Mọi người vừa nghe, thì ra là tên bại gia chi tử cấp thần của nhà họ Vương ở Sơn Tây, lập tức cũng không thấy lạ, tiếp tục đấu giá.

Hai mươi triệu còn xa mới đến giới hạn của bọn họ, phía sau bọn họ cũng là bá chủ một phương, gia tộc giàu có, cũng không kém Vương Bá Hổ.

Sau khi Vương Bá Hổ khuấy động, cuộc đấu giá lập tức sôi nổi.

“Hai mươi mốt triệu”.

“Hai mươi hai triệu”.

“Hai mươi ba triệu”.

Trong phút chốc đã tăng đến hai mươi lăm triệu.

Lúc này, Vương Bá Hổ cười ha ha, trực tiếp hét: “Ba mươi triệu”.

Mọi người đều sửng sốt, mặt tối sầm.

Người này thích hét giá lớn vậy hả?

Nhìn Vương Bá Hổ tỏ vẻ mặt dương dương tự đắc, những người trong võ đạo hận không thể tiến lên tát gã vài cái.

Nhưng ở đây là nhà họ Ôn, hơn nữa, nhà họ Vương ở Tây Sơn cũng không dễ động vào, tuy nhà bọn họ không có võ lực, nhưng lại có rất nhiều tiền.

Hơn nữa, đại đệ tử của Lương Thông tông sư Tây Sơn đang ngồi ở đây, mà từ nãy vẫn chưa trả giá, vừa nhìn là biết đi bảo vệ tên bại gia chi tử cấp thần này, nên cũng không ai dám ra tay với gã.

Mọi người nuốt cục tức này xuống, tiếp tục hét giá.

Giá dần được hét đến ba mươi lăm triệu, lúc này, mọi người không hẹn mà cùng im lặng nhìn sang Vương Bá Hổ, bởi vì bây giờ mọi người đều biết Vương Bá Hổ có bệnh thích xả ra một hơi lớn.

Quả nhiên Vương Bá Hổ thấy mọi người đều nhìn sang mình, cười ha ha nói: “Năm mươi triệu”.

Lời vừa được nói ra, mọi người đều há hốc miệng.

Có kiểu hét giá thế hả?

Một lát sau, có người không chịu nổi, lập tức hét nói: “Sáu mươi triệu”.

Mọi người nhìn qua, người vừa hét giá là Cao Tiến Bang, em trai của Cao Tận Nhiên tông sư tỉnh Ninh Liêu.

Nhà họ Cao ở Ninh Liêu cũng là gia tộc lâu đời, gia sản hùng hậu, là em trai của tông sư, anh ta rất coi thường nhà giàu mới nổi chưa biết sự đời này không có tầm mắt này, lập tức thể hiện sức mạnh.

Mọi người đồng thanh hô hào, Cao Tiến Bang nhìn sang Vương Bá Hổ với vẻ mặt khinh thường.

Vương Bá Hổ thấy vậy lập tức nổi nóng, nói: “Bảy mươi triệu”.

“Tám mươi triệu”.

“Chín mươi triệu”.

“Một trăm triệu”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 296-300
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom