Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Tuyên chiến bằng kinh tế
Lục Hi sau khi nghe xong thì liền biết bữa ăn đó đã bị người ta tỉ mỉ sắp xếp, chắc chắn bạn tốt Sử Nhất Đan của Hoắc Tư Duệ đã nhận được lợi ích gì đó lớn cho nên mới bán đứng bạn bè, Lục Hi thật sự căm ghét đến tận xương tủy đối với người như vậy.
Khi còn là một lính đánh thuê, anh và đồng đội luôn tin tưởng lẫn nhau, hoàn toàn có thể giao sống chết bản thân cho đồng đội của mình.
Nếu như ai cũng giống như Sử Nhất Đan thì không biết anh đã chết bao nhiêu lần, cho nên trong lòng Lục Hi cảm thấy rất ghê tởm những kẻ phản bội bạn bè.
Lúc này, Nhậm Chí Viễn lại nhàn nhạt nói: "Nhóc con, để tao giới thiệu cho mày biết một người".
Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền chỉ vào người đàn ông rắn chắc bên cạnh rồi nói.
"Đây là võ sư của võ quán Chấn Uy, Quách Cương, bất khả chiến bại ở Tây Kinh".
Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền lộ ra vẻ tự mãn trên mặt.
Quách Cương là cao thủ mà ông ta phái người suốt đêm mời tới cho bằng được, hôm nay ông ta còn đặc biệt mang theo hơn chục vệ sĩ đến xử lý Lục Hi.
Hiện giờ Lục Hi đã tự chui đầu vào lưới, Nhậm Chí Viễn cũng không vội vàng, định từ từ trêu chọc anh, trêu chọc đủ rồi thì liền cho người đánh gãy tứ chi của anh sau đó cưỡng hiếp Hoắc Tư Duệ ngay trước mặt anh.
Quách Cương nghe Nhậm Chí Viễn giới thiệu mình thì liền liếc mắt nhìn Lục Hi sau đó dùng bàn tay chém nhẹ vào tách trà trước mặt như một con dao.
"Rắc!"
Tách trà tách làm đôi như thể nó vừa bị cắt bởi một lưỡi dao sắc bén.
Thấy vậy, Nhậm Chí Viễn liền cười nhạo Lục Hi nói: "Thế nào, thực lực của Quách Cương ổn chứ?"
Lục Hi cười vỗ tay nói: "Thật lợi hại, đúng là cao thủ nội gia".
Quách Cương này đã luyện ra nội kình chân khí, đã là một võ giả nội gia.
Tuy nhiên, khi Nhậm Chí Viễn khoe khoang rằng Quách Cương là bất khả chiến bại ở Tây Kinh thì Lục Hi liền muốn bật cười.
Gã này mở võ quán, chẳng qua mấy võ đạo thế gia không muốn đạp đổ chén cơm của đồng môn mà thôi, bằng không ở Tây Kinh có rất nhiều người có thể xử lý một võ giả nội kình như gã.
Ít nhất thì một mình Phù Đồ cũng có thể chém chết gã.
"Tên họ Lục kia, mau cúi đầu nhận lỗi với sếp Nhậm cầu xin sếp Nhậm tha thứ, bằng không đợi tới khi tao ra tay thì kết cục của mày sẽ rất thê thảm đó".
Quách Cương ngạo nghễ nói.
Gã đã nhận của Nhậm Chí Viễn rất nhiều tiền, tất nhiên phải diễn cho tốt vai của mình.
Lúc này, Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi đã lộ ra sự tức giận.
Ông lớn Lục là ai mà đám nhãi nhép như tụi mày lại dám uy hiếp?
"Ông lớn?"
Miwa Nozaki kìm lại sự tức giận của mình, quay sang hỏi Lục Hi.
Chỉ cần ông lớn gật đầu thì cô sẽ không ngần ngại giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Lục Hi cười nói: "Đừng suốt ngày nghĩ tới việc chém chém giết giết, muốn giải quyết kẻ khác cũng không nhất thiết phải dùng tới biện pháp đó".
Thấy ôngi lớn nói vậy, Miwa Nozaki đành phải kìm nén cơn tức giận, cúi đầu đứng sau lưng Lục Hi.
Tuy nhiên, lúc này Nhậm Chí Viễn đã để mắt đến Miwa Nozaki, trong mắt ông ta chợt lóe lên ánh nhìn bẩn thỉu.
Lục Hi thấy vậy thì cười nói: "Sếp Nhậm, muốn làm quen với cô ấy sao?"
Nghe vậy, Nhậm Chí Viễn chậm rãi dựa vào ghế ngồi, lấy ngón tay gõ lên mặt bàn một cách tự mãn rồi nói.
"Cũng được".
Nhậm Chí Viễn nghĩ Lục Hi đã biết sợ Quách Cương, nhưng ông ta cũng sẽ không buông tha Lục Hi dễ dàng như vậy, ở cả đất Tây Kinh này chưa từng có kẻ nào dám động vào Nhậm Chí Viễn, thù này ông ta nhất định phải báo.
“Cô đây là”, Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói: “Cô Nowa Nozaki, chủ tịch công ty cổ phần Masatake. Hai người có thể làm quen với nhau một chút”.
Nghe tới công ty cổ phần Masatake, Nhậm Chí Viễn và Giang Hải Lam đều trợn tròn mắt.
Họ đều là doanh nhân, tất nhiên đều biết công ty cổ phần Masatake.
Hơn nữa, công ty cổ phần Masatake là tài sản của dòng họ Nozaki, ở Phù Tang thì dòng họ Nozaki chính là một trong những dòng họ lớn nhất.
"Nhóc con, đừng có mà ăn nói bừa bãi, mày mà cũng có thể quen với người của dòng họ Nozaki hay sao?"
Nhậm Chí Viễn quát lên.
Công ty cổ phần Masatake của dòng họ Nozaki là một tập đoàn quốc tế với giá trị hàng trăm tỷ đồng, tính bằng đồng tiền quốc tế chứ không phải đồng tiền của Hoa Hạ.
Nhậm Chí Viễn không nghĩ rằng Lục Hi, một tên khố rách áo ôm lại có thể quen biết một người nào đó trong dòng họ Nozaki, cho dù là thân thích nhỏ của dòng họ Nozaki thì anh cũng không có khả năng quen biết nổi.
Phải biết rằng ông ta là người giàu nhất Tây Kinh mà còn chưa tiếp xúc được với người của dòng họ Nozaki, huống chi là thằng nhóc quê mùa kém cỏi này!
Lục Hi giang hai tay nói: "Nếu mày không tin thì tao cũng không thể làm gì được. Nhưng tao nghe nói ngành kinh doanh chính của tập đoàn Mỹ Liên là chuỗi siêu thị, chính là đầu tàu của ngành công nghiệp trong nước đúng không?"
Nhậm Chí Viễn cười nói: "Nhóc con, xem ra mày cũng có chút kiến thức".
Vừa nói, Nhậm Chí Viễn vừa nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Duệ rồi đắc ý nói.
Ông ta dựa vào việc trộm mộ mà lập nghiệp, dựa vào đầu cơ trục lợi mà có được tiền tài, sau này khi quốc gia quản lý kinh tế đất nước nghiêm ngặt hơn thì ông ta mới rửa tay gác kiếm, chuyển trọng tâm kiếm tiền sang hướng khác.
Khi đó siêu thị trong nước còn chưa bật lên so với thế giới, ông ta có tiền nhàn rỗi cho nên liền đầu tư đại vào một siêu thị lớn.
Không ngờ lợi nhuận của siêu thị này lại khá đáng kể, Nhậm Chí Viễn mạnh tay phát triển và đầu tư hết vốn vào chuỗi siêu thị, trở thành nhà phát triển chuỗi siêu thị đầu tiên ở Hoa Hạ.
Biết chớp thời cơ, Nhậm Chí Viễn đã phát triển nhanh chóng, sau vài năm đã cho ra đời thương hiệu siêu thị Mỹ Liên.
Sau gần mười năm phát triển, siêu thị Mỹ Liên đã mở rộng khắp Hoa Hạ và trở thành đơn vị dẫn đầu ngành công nghiệp.
Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Nhậm Chí Viễn, Lục Hi bật cười nói.
"Miwa Nozaki, từ ngày mai cô và Hoắc Tư Duệ hãy hợp tác và tạo ra một thương hiệu siêu thị bằng bất cứ giá nào, nghiền nát hoàn toàn thương hiệu Mỹ Liên cho tôi".
Chương 52: Sợ mất mật
Miwa Nozaki đang đứng phía sau Lục Hi cung kính cúi đầu nói: "Vâng thưa ông lớn, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức".
Hoắc Tư Duệ ở bên cạnh cũng kích động đến mức đỏ bừng cả người.
Nếu như công ty của cô có thể hợp tác với công ty cổ phần Masatake thì đúng là một chuyện cực kỳ tốt, công ty nhỏ của cô bấy lâu nay đã phải vật lộn để tồn tại trên thương trường, thật sự quá vất vả rồi.
Công nghiệp gia công cũng không dễ làm, từ lâu cô đã nghĩ đến chuyện chuyển đổi, đáng tiếc là cô không có dự án phù hợp cũng như không có nhiều kinh phí nên mới chỉ có thể nghĩ đến thôi.
Giờ đây, với sự hỗ trợ đắc lực của công ty cổ phần Masatake, việc tạo dựng một thương hiệu siêu thị lớn hoàn toàn không khó.
Hơn nữa, những gì Lục Hi nói bọn họ hoàn toàn có thể thực hiện được, với thực lực của công ty cổ phần Masatake thì việc đánh bại tập đoàn Mỹ Liên chẳng phải chỉ là chuyện dễ dàng trong phút chốc thôi sao.
Đến lúc đó, chỉ cần chiếm được thị phần của tập đoàn Mỹ Liên và trở thành hệ thống dẫn đầu ngành bán lẻ thì bọn họ sẽ thu được lợi nhuận đáng kinh ngạc.
"Ha ha ha ha".
Tuy nhiên, lúc này Nhậm Chí Viễn và Giang Hải Lam lại đồng thanh cười lớn, Nhậm Chí Viễn vừa cười vừa nói.
"Thật nực cười, tìm đại một người nào đó tới đây rồi bảo là người của dòng họ Nozaki, còn muốn tạo ra một hệ thống đánh bại hệ thống bán lẻ của ông đây, có thể khoác lác ảo tưởng đến mức này, tao đúng là đã phục mày rồi!"
Nhậm Chí Viễn khinh thường nhìn Lục Hi, không hề tin người sau lưng anh thật sự là người của dòng họ Nozaki.
Tuy nhiên, Hoắc Tư Duệ lại đang nở một nụ cười mãn nguyện, bởi vì cô biết tất cả những gì Lục Hi nói đều là sự thật, nếu như anh đã bảo Miwa Nozaki hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bởi vì cô đã nhìn thấy sự tôn trọng và vâng lời của Miwa Nozaki đối với Lục Hi.
Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa rồi bước vào nói với mọi người: "Thật xin lỗi, có ba vị khách bên ngoài nói hẹn anh Lục dùng bữa ở đây".
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, hơi nheo mắt lại.
Lục Hi cười nói: "Đừng căng thẳng, chỉ là vài người bạn của tôi muốn mời tôi ăn cơm mà thôi, mặc dù tôi đã nói là có hẹn với sếp Nhậm trước nhưng vẫn không thể từ chối được bọn họ, đành phải gọi bọn họ đến đây. Sếp Nhậm chắc là không phiền chứ?"
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, chế nhạo nói: "Đừng nói là ba ngươi, cho dù là ba mươi người cũng chẳng sao, cho bọn họ vào đi".
Người phục vụ gật đầu và rời đi.
Nhậm Chí Viễn lạnh lùng nhìn Lục Hi.
Đã có cao thủ bất khả chiến bại Quách Cương ở đây, bản thân ông ta còn có thêm hơn mười tên bảo vệ, thậm chí khách sạn này còn là địa bàn của Giang Hải Lam, cho dù Lục Hi có gọi thêm người tới hỗ trợ thì ông ta cũng không sợ.
Chẳng qua chỉ có ba người, vào đây cũng chẳng làm được gì.
Một lúc sau, Vân Thắng Quốc, Mục Duy Trân và Vân Khả Thiên bước vào.
Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy Lục Hi liền cười nói: "Anh Lục, thật xin lỗi, tôi đã đến muộn rồi, để tôi giới thiệu một chút, đây là bố mẹ của tôi".
Vân Khả Thiên giới thiệu bố mẹ của mình.
Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.
"Ngồi đi".
Lục Hi nói với nụ cười kỳ quái trên mặt.
Tuy nhiên, lúc này Hoắc Tư Duệ lại bồn chồn không yên.
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân là những người có thân phận lớn cỡ nào chứ, đó là những người nắm trong tay toàn tỉnh Tây Bắc, địa vị cao vô cùng, Hoắc Tư Duệ thậm chí còn chưa từng mơ có ngày mình có thể ngồi chung bàn với hai người này cho nên cô đã lo lắng đến mức mồ hôi rịn ra đầy trên trán.
Đám người Nhậm Chí Viễn lại càng khiếp sợ hơn.
Vân Thắng Quốc là nhân vật thường xuyên lên ti vi, chỉ có kẻ mù mới không biết ông ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới gia đình ba người của Vân Thắng Quốc sẽ đến đây dùng bữa ngày hôm nay.
Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam, Sử Nhất Đan và cả Quách Cương đều bị sốc tới mức chân tay luống cuống, vội vàng đứng lên lắp bắp nói.
"Vân... bí thư Vân, sao ông lại ở đây?"
Vân Thắng Quốc cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn mời cậu Lục đi ăn tối, nhưng cậu Lục nói đã có hẹn với ông rồi cho nên tôi đành phải mặt dày đến đây dùng bữa chung với mọi người. Ông không phiền chứ?"
Vân Thắng Quốc chỉ nghĩ rằng những người này là bạn của Lục Hi nên cũng tỏ ra rất tử tế, dù sao thì ông ta cũng tới đây để xin lỗi chứ không phải tới đây để thể hiện.
Nhậm Chí Viễn vừa nghe vậy thì giống như bị sét đánh điếng người.
Bí thư Vân không ngờ lại có quen biết Lục Hi, hơn nữa xem ra quan hệ còn không bình thường, chẳng lẽ ông ta đã tự lấy đá đập chân mình rồi sao?
Sử Nhất Đan ngồi bên cạnh còn tệ hơn, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô ta biết rõ uy lực của người này, chỉ cần Vân Thắng Quốc ngồi ở đó cũng đã tạo ra rất nhiều áp lực cho cô ta.
Sử Nhất Đan dường như đã mơ hồ cảm nhận được hôm nay cô ta đã xong đời rồi.
Lúc này Hoắc Tư Duệ không biết nên đứng hay ngồi, trong lòng căng thẳng tới mức chân tay luống cuống.
Thấy vậy, Lục Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lúc đó Hoắc Tư Duệ mới bình tĩnh mà ngồi yên.
Nhìn Nhậm Chí Viễn và những người khác đang đứng, Vân Thắng Quốc nói: "Mọi người ngồi đi, sao có thể đứng ăn được".
Đám người Nhậm Chí Viễn khúm núm, thấp thỏm lo âu ngồi xuống, nhưng chỉ dám ngồi nửa mông.
Lục Hi lúc này mới cười nói: "Sếp Nhậm, tôi nghĩ đã đến lúc dọn món thêm ra rồi. Mấy món mà ông dọn ra trước đó tôi đã thử qua rồi, đều cảm thấy rất vô vị, bây giờ ông định cho bí thư Vân của chúng ta dùng món gì đây?"
Nhậm Chí Viễn trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng Lục Hi lại có thể quen biết được Vân Thắng Quốc, hơn nữa Vân Thắng Quốc còn đích thân tới đây tìm anh.
Tuy rằng ông ta chỉ là một lão nhà giàu mới nổi nhưng là người làm ăn nhiều năm cho nên vẫn có chút đầu óc, từ chuyện này đã có thể suy ra quan hệ giữa hai người nhất định không phải tầm thường.
“Phục vụ, lên món, mau lên món”, Nhậm Chí Viễn lắp bắp: “Phục vụ, phục vụ!”
Người phục vụ đến và nói với Nhậm Chí Viễn: "Thưa ông, ông vẫn chưa gọi món".
"Không cần gọi, cứ mang hết đặc sản của chỗ này lên đây, nhanh lên", Nhậm Chí Viễn vội vàng nói.
Đồng thời ông ta cũng vội vàng nháy mắt với đám vệ sĩ của chính mình ở cửa để đuổi họ rời đi.
Lúc này Giang Hải Lam đang ở bên cạnh ông ta cũng nhanh chóng nói: "Bảo nhà bếp dừng phục vụ các phòng khác, nhanh chóng phục vụ phòng này".
Người phục vụ tất nhiên sẽ không có ý kiến với mệnh lệnh của ông chủ, liền vội vàng đi ra ngoài thu xếp.
Vào lúc này, Vân Thắng Quốc đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Chương 53: Không còn đường sống
Lúc nãy Vân Thắng Quốc còn thấy ở cửa có hơn mười mấy vệ sĩ lực lưỡng đứng chặn cửa nhưng bây giờ đều đã biến mất hết, hơn nữa nghe cách nói chuyện giữa Lục Hi với những người này dường như còn có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên ông ta là người đã từng kinh qua sóng to gió lớn cho nên vẫn ngồi bình lặng như núi, vô cùng điềm tĩnh.
Nhậm Chí Viễn biết có chuyện không ổn liền mỉm cười nói với Lục Hi: "Thì ra là anh Lục quen biết bí thư Vân, nếu anh nói sớm thì đã không có hiểu lầm xảy ra rồi".
Lúc này, thái độ của Nhậm Chí Viễn đối với Lục Hi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
"Tôi không nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả. Hôm nay ông mang nhiều vệ sĩ tới, hơn nữa còn mời thêm võ sư Quách Cương tới để tiếp đãi tôi một cách hoành tráng như vậy, sao tôi có thể không đáp lại một chút chứ".
Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói tiếp.
"Để tôi giới thiệu lại một lần nữa, cô ấy là Miwa Nozaki, không chỉ là chủ tịch công ty cổ phần Masatake mà còn là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang. Hãy để cô ấy lĩnh giáo bản lĩnh của võ sư Quách một chút đi".
Miwa Nozaki nghe vậy thì lập tức lui về phía sau mấy bước rồi đi tới giữa đại sảnh, nói với Quách Cương: "Tiến lên nhận lấy cái chết đi".
Cô ta đã không vừa mắt Quách Cương từ lâu, một kẻ chỉ có chút công phu tầm thường mà lại dám khoác lác trước mặt ông lớn, nếu như ông lớn không can thiệp thì Miwa Nozaki đã giết gã cả trăm lần rồi.
Quách Cương nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh.
Gã biết rõ thực lực của mình.
Trong mắt người ngoài, võ giả nội gia đã là cao thủ rồi.
Nhưng trước mặt những cao thủ võ đạo thì thực lực của gã thật sự vẫn rất yếu.
Đã có thể làm chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang thì thực lực chắc chắn rất khủng bố.
Nếu như là trước đó thì tất nhiên bọn họ sẽ không tin cô gái này lại chính là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang.
Nhưng bây giờ ngay cả bí thư Vân cũng phải đích thân tới dùng bữa với Lục Hi, với thân phận cùng khả năng của người này thì khẳng định không cần nhờ một người tới đóng giả để thổi phồng bản thân, cho nên chắc chắn những lời người này nói đều là sự thật.
Giờ phút này, thấy Miwa Nozaki đã thủ thế, Quách Cương không dám ứng chiến, lắp bắp nói.
"Anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi tới đây dùng bữa thôi, không có ý gì khác".
Thấy Quách Cương lúng túng khi nhận ra sự thật, Lục Hi lắc đầu cười nói: "Chỉ cần anh đánh bại được cô ấy thì chẳng khác nào anh đã trở thành người bất khả chiến bại ở Phù Tang, trở thành cao thủ quốc tế. Một cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm bắt cho tốt".
Lục Hi chậm rãi thuyết phục.
Quách Cương lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Không dám không dám, tôi chỉ là một võ sư bình thường, không phải là người bất khả chiến bại gì cả, tất cả những chuyện đó đều là do người ta nói bừa thôi".
Lúc này, gã chỉ nghe thấy Miwa Nozaki đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó cô ta liền xuất hiện sau lưng Quách Cương, bàn tay mảnh khảnh của cô ta đã nắm lấy cổ Quách Cương rồi nhấc bổng gã lên khỏi ghế, ném gã thật mạnh xuống đất.
Trong toàn bộ quá trình, Quách Cương thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Đám người Nhậm Chí Viễn đều kinh hãi.
Người phụ nữ nhìn có vẻ mảnh mai này lại mạnh mẽ đến như vậy, Quách Cương tự xưng là cao thủ bất khả chiến bại ở Tây Kinh mà thậm chí còn không thể phòng thủ được?
Quách Cương bị ném xuống đất mạnh đến mức choáng váng mặt mày, vừa định đứng lên thì lại bị Miwa Nozaki đá thêm một cước.
Quách Cương ngay lập tức bay ngược về phía sau, thân thể nặng nề đập vào tường rồi hộc máu giàn giụa.
Gã đau đớn ôm lấy lồng ngực, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn.
Đám người Nhậm Chí Viễn hoảng sợ nói: "Anh, anh, sao anh dám làm hại người khác trước mặt bí thư Vân?"
Lục Hi chỉ bật cười giễu cợt chứ không nói gì.
Miwa Nozaki đã hết tức giận, cô ta bước từng bước nhỏ ra phía sau lưng Lục Hi rồi đứng chắp tay phía trước.
Còn Vân Thắng Quốc thì vẫn làm như không thấy, chỉ nhàn nhã ngồi uống trà.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Chí Viễn lạnh hết sống lưng.
Trên toàn tỉnh Tây Bắc này có được mấy người dám hành hung người khác ngay trước mặt bí thư Vân, thế mà bí thư Vân lại còn làm như không thấy, chuyện này là thế nào chứ!
Sắc mặt của Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan đều tái mét, biết rằng mình đã tự lấy đá đập chân mình.
Lúc này, Lục Hi mới hừ lạnh một tiếng nói.
"Nhậm Chí Viễn, hôm nay mày muốn tìm tao tính sổ nhưng mày không biết tao cũng đang muốn tìm mày tính sổ đây. Mày dám âm mưu hại đời bạn của tao, chuyện này mày tính giải thích như thế nào?"
Lục Hi đột nhiên trở mặt khiến cho chân của Nhậm Chí Viễn ngay lập tức mềm nhũn ra, ông ta khóc không thành tiếng nói.
"Anh Lục, tôi thật sự không biết cô ta là bạn gái của anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi".
Nhìn thấy bộ dạng của Nhậm Chí Viễn giống như bố mẹ vừa mới chết, Lục Hi chỉ chậm rãi nói: "Loại người như mày trong tay có được chút tiền liền không biết trời cao đất rộng, không xem ai ra gì, đáng bị trừng phạt! Miwa Nozaki!"
“Vâng”, nghe thấy tiếng gọi của ông lớn, Miwa Nozaki cung kính cúi đầu đáp lại.
"Từ ngày mai trở đi cô và Hoắc Tư Duệ phải toàn lực tấn công tập đoàn Mỹ Liên, chơi chết lão ta cho tôi, tôi muốn lão ta phải ra đường ăn xin sống qua ngày!"
"Vâng thưa ông lớn".
Lúc này Lục Hi lại nhìn về phía Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan nói: "Hai người cũng cùng một giuộc, hỗ trợ kẻ xấu làm việc ác, phải trừng phạt thế nào đây?"
Lục Hi nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vân Thắng Quốc cuối cùng cũng hiểu được tình hình, hiểu mối quan hệ giữa những người trước mặt, cảm thấy rằng đã đến lúc mình ra mặt.
Vân Thắng Quốc nãy giờ vẫn bình tĩnh điềm nhiên lại đột nhiên lên tiếng: "Lại còn có chuyện như vậy? Cậu Lục, lời cậu nói là sự thật sao?"
Lục Hi nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, anh liền hiểu ý của Vân Thắng Quốc.
Vân Thắng Quốc muốn ra mặt trút giận thay anh.
Ông ta là bá chủ một phương, ông ta đã chủ động muốn ra mặt thì anh cũng không nên không nể mặt.
Lục Hi gật đầu nói: "Bí thư Vân, ngày hôm qua Nhậm Chí Viễn muốn cưỡng hiếp bạn tôi, Sử Nhất Đan và Giang Hải Lam là đồng phạm".
Đám người Nhậm Chí Viễn nghe vậy thì sợ hãi đến mức muốn ngã quỵ, ở trước mặt bí thư Vân mà Lục Hi lại tố cáo bọn họ như vậy, bọn họ làm gì còn đường sống nào nữa!
Sau khi nghe Lục Hi nói, Vân Thắng Quốc gật đầu.
"Tôi là một quan chức địa phương, tôi có nghĩa vụ trấn áp tất cả tội phạm. Hãy giao vấn đề này cho tôi, để các cơ quan thẩm quyền xử lý đi, cậu thấy thế nào?"
Thấy Vân Thắng Quốc hỏi mình, Lục Hi gật đầu rồi lại nhìn Nhậm Chí Viễn nói.
"Sếp Nhậm, bây giờ đã trả lại túi cho Hoắc Tư Duệ được chưa?"
Nhậm Chí Viễn nói nhanh: "Được được được".
Ông ta cầm túi của Hoắc Tư Duệ rồi run rẩy đưa cho cô.
Lúc này khi nhìn Hoắc Tư Duệ, trong mắt ông ta lộ rõ sự sợ hãi.
Bạn của Hoắc Tư Duệ có năng lực lớn kinh người, có thể khiến cho ngay cả bí thư Vân cũng phải làm việc cho mình.
Sao ông ta lại đui mù như vậy chứ.
Chương 54: Xử lý triệt để
Hắn ta không phải là va vào họng súng nữa mà là đụng phải thuốc pháo mà!
Hoắc Tư Duệ vừa nhận lấy túi xách của mình, bên tai cũng vang lên tiếng Lục Hi: “Cô kiểm tra xem, nếu bên trong thiếu một món, tôi đánh gãy một ngón tay của hắn”.
Hoắc Tư Duệ lật xem túi xách một lượt, lắc đầu đáp: “Không thiếu thứ gì cả”.
Lục Hi gật đầu, nhìn ba người gần như đã bại liệt kia lạnh lùng nói.
“Ông đây không thích ức hiếp người khác, nhưng nếu dám bắt nạt người của ông, ông đây sẽ bắt hắn trả gấp bội, các người tự cầu phúc đi”.
Sau đó anh lại quay sang nhìn Miwa Nozaki: “Hôm nay tôi chính thức nhận cô làm hầu gái, vài ngày nữa tôi có thứ muốn đưa cho cô”.
Miwa Nozaki nghe vậy cơ thể yêu kiều thoáng chấn động, lập tức quỳ gối đáp: "Cảm ơn đại nhân".
Ngay cả Vân Thắng Quốc cùng Mục Duy Trân cũng choáng váng trước cảnh tượng này.
Miwa Nozaki với tư cách là chủ tịch công ty cổ phần Masatake, sở hữu tài sản hàng trăm tỷ, cho dù ở bên cạnh ông ta cũng có thể nói là ngang vai ngang vế, xét về một phương diện nào đó, có thể nói địa vị còn cao hơn ông ta, nhưng cô ta có cần thiết phải kích động thành dáng vẻ này sau khi nghe được Lục Hi sẽ thu nhận mình làm hầu gái không?
Tuy nhiên chỉ có Miwa Nozaki tự hiểu trong lòng.
Năng lực của Lục đại nhân quả thực có thể sánh ngang với thần thánh, người bình thường há có thể hiểu được, đại nhân bằng lòng nhận cô ta làm hầu nữ, điều này chứng tỏ, đại nhân đã chân chính tiếp nhận cô ta, đây là vinh hạnh của cô ta.
Chỉ cần đại nhân nguyện ý thu nhận cô ta, cô ta căn bản không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình.
Hơn nữa, đại nhân cũng đã nói vài hôm nữa sẽ có đồ vật muốn đưa cho mình, thứ mà đại nhân lấy ra, chắc chắn không phải là vật tầm thường, tuyệt đối sẽ có lợi ích rất lớn với cô ta.
Cô ta bước trên con đường võ đạo này đã hoang mang mờ mịt quá lâu rồi, cần tìm gấp một người như đại nhân để vạch rõ lối đi cho cô ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thắng Quốc cùng Mục Duy Trân và những người khác, Lục Hi thản nhiên đáp: “Các vị, mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút buồn ngủ, cần trở về ngủ một giấc”.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.
Miwa Nozaki cùng Hoắc Tư Duệ cũng thuận thế đi theo sau.
Sau khi ba người rời khỏi, Vân Thắng Quốc đương nhiên cũng không nán lại thêm, chỉ lạnh nhạt liếc mấy người Nhậm Chí Viễn một cái rồi rời đi ngay lập tức.
Ánh mắt hờ hững kai của Vân Thắng Quốc giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua Nhậm Chí Viễn và những người khác khiến trái tim họ như bị một bàn tay tóm chặt lấy.
Sau khi ba người Vân Thắng Quốc rời đi, cả ba người đều ngây ngẩn, thật lâu không nói được lời nào.
Bị bí thư Vân đích thân ‘nhớ nhung’ đến, bọn họ có thể cảm nhận được ngày kết thúc của bản thân đã không còn xa nữa.
Trên ô tô.
Vân Thắng Quốc lấy ra điện thoại, tìm một số điện thoại rồi ấn gọi.
“Alo, giám đốc Đoàn đấy à?”
“Tôi đây bí thư Vân”.
“Là thế này, tôi nhận được một báo cáo từ quần chúng, Nhậm Chí Viễn của tập đoàn Mỹ Liên, còn có một doanh nhân tên là Giang Hải Lam có hiềm nghi vi phạm pháp luật, anh chú ý một chút”.
“Tôi biết rồi bí thư Vân, tôi lập tức sắp xếp người đi làm”.
“Ừm, cứ vậy đi”.
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Chí Quốc, người vốn đang nghỉ trưa tại phòng công an cau mày suy nghĩ một hồi.
Những nhân vật giống như bí thư Vân này thông thường sẽ không gọi điện cho ông ta như vậy, khi có chuyện sẽ kêu thư kí phân phó xuống.
Thẳng thắn bàn giao ông ta làm việc như lần này vẫn là lần đầu tiên, cũng đủ để chứng minh rằng bí thư Vân vô cùng coi trọng việc này, bởi vậy mới đích thân nhắn gửi ông ta.
Nghĩ tới đây, Đoàn Chí Quốc liền vội vàng đến văn phòng, gọi cục trưởng Vương của Cục Điều tra Kinh tế tới.
Chẳng bao lâu Vương Ngạn Cường đã chạy tới.
“Giám đốc, ông tìm tôi?”
“Ừm, lập tức điều tra cho tôi một vụ án. Có người báo rằng tập đoàn Mỹ Liên có vấn đề kinh tế lớn, ông đích thân dẫn đội đến điều tra đi, nhất định phải tra xét kỹ lưỡng. Ngoài ra còn có một người tên là Giang Hải Lam cũng có vấn đề tương tự, hai người đó đồng lõa, chuyện này nhất định phải làm triệt để”.
Vương Ngạn Cường nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp: “Tôi hiểu rồi thưa giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi ngay”.
“Còn có vấn đề gì nữa không giám đốc?”
“Tạm thời không có, ông nhanh đi làm đi”.
“Vâng thưa giám đốc”.
Vương Ngạn Cường vội vàng rời đi.
Giám đốc Đoàn nói vài câu ông ta liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Khi điều tra các vụ án, họ thường sẽ nắm được manh mối trước rồi bí mật kiểm tra, có được chứng cứ mới tiến hành điều tra công khai.
Là một nhà điều tra tội phạm lão thành, giám đốc Đoàn sẽ không thể không biết đến lẽ thường tình này.
Hơn nữa, tập đoàn Mỹ Liên là một doanh nghiệp lớn, nói chung khi động vào một tập đoàn như vậy cần phải có một cuộc họp cấp cao nghiên cứu.
Giám đốc Đoàn phân phó như vậy, hơn nữa còn nói nhất định phải triển khai cặn kẽ, thân là người lão luyện trong thể chế như Vương Ngạn Cường liền ‘đánh hơi’ được điểm bất thường ở đây.
Việc này phải được thực hiện nhanh chóng, chính xác, kiên quyết, đã đến lúc kiểm tra năng lực của ông ta rồi.
Trở lại Cục điều tra kinh tế, Vương Ngạn Cường lập tức điều động hơn chục nhân viên tháo vát, ngồi lên hai xe cảnh sát thương vụ, rú còi chạy thẳng tới tập đoàn Mỹ Liên.
Mà Vân Thắng Quốc ở trên xe lúc này cũng bắt đầu quay số cuộc gọi thứ hai.
"Giám đốc Trương à?"
"Chào bí thư Vân, ông tìm tôi có việc gì thế?"
"Đúng, đài truyền hình thành phố Tây Kinh chúng ta có một người dẫn chương trình, chính là người dẫn bản tin thời sự đó, có người báo cáo với tôi rằng phong cách sống của cô ấy vô cùng có vấn đề, ông đích thân để ý tới một chút”.
“Vâng, thưa bí thư Vân”.
“Nếu thực sự có chuyện này cần phải xử lý nghiêm minh. Đài truyền hình Tây Kinh là cửa sổ của tỉnh Tây Bắc chúng ta, làm sao có thể để một người với phong cách sống có vấn đề xuất hiện trên sóng truyền hình đây? Sau này phải chú ý đến khía cạnh này nhiều hơn đó”.
“Tôi biết rồi thư kí Vân, ông yên tâm, tôi sẽ đích thân điều tra việc này”.
“Ừm”.
Vân Thắng Quốc cúp điện thoại.
Trương Lực ở đầu dây bên kia căng thẳng lắc đầu nghĩ thầm.
“Một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố cũng kinh động tới bí thư Vân, còn muốn mình đích thân xử lý, người dẫn chương trình này gây ra họa không nhỏ mà!”
……
Lục Hi đưa Hoắc Tư Duệ cùng Miwa Nozaki đến công ty của cô, hai người đi thảo luận về việc thành lập một thương hiệu siêu thị, trong khi anh quay lại cửa hàng tạp hóa.
Lên đến tầng hai, anh mới lấy ra cuộn giấy kia, lập tức kích hoạt đàn tế Long Thần.
Chương 55: Rồng con
Lục Hi gian nan leo lên đàn tế.
Anh phát hiện ra bất kể là thể chất hay cảnh giới của bản thân có cải thiện thêm bao nhiêu thì khi đến đây, mỗi một bước chân đều vẫn trầy trật như trước.
Lục Hi hoài nghi dù cho bản thân tu luyện tới cảnh giới Long Hoàng cũng vẫn sẽ giữ nguyên tình trạng này.
Đàn tế Long thần này và con rồng già kia thực sự quá huyền bí và lớn mạnh.
Không dễ dàng gì với leo được tới đàn tế, Lục Hi lập tức bắt đầu hiến tế.
Lần này cuộn giấy nhận được không ít thần ân, sau khi đổi lấy một viên đan Thối Thể thì vẫn còn sót lại rất nhiều.
Lục Hi liền xem lướt qua, trên bức màn ánh sáng hiện đủ những thứ thần kỳ.
Đột nhiên anh nhìn thấy một quả trứng.
“Trứng rồng thuộc tính thủy, có thể giành được một chú rồng con”.
“Con mẹ nó, đến thứ này cũng có à?”, Lục Hi kinh ngạc há hốc mồm.
Đây thế nhưng là trứng rồng, sở hữu một con rồng là một việc bắt mắt đến mức nào.
Lục Hi lập tức mơ tưởng, khi người khác dắt theo chó, mèo, còn bản thân lại dắt một con rồng.
“Ha ha ha, ông đây muốn chắc rồi”.
Nhìn nút trao đổi sáng rực, Lục Hi không chút do dự nhấn xuống.
Quả trứng rồng màu xanh nước biển có kích thước bằng một quả bóng kia trôi nổi đến bên cạnh anh.
Toàn bộ thần ân trong đồng hồ cát soạt một tiếng trong nháy mắt bị rút cạn, một giọt cũng không còn.
Lục Hi xót xa nhìn số lượng thần ân trong trong đồng hồ cát.
Vốn dĩ anh còn muốn đổi một bộ đồ kết cấu, nhưng dưới cơn kích động, bộ đồ kết cấu đều biến thành bọt nước rồi.
“Lão già xảo quyệt này”.
Lục Hi thầm nguyền rủa một câu, rời khỏi đàn tế.
Anh phát hiện mỗi lần thần ân đạt được từ hiến tế cuối cùng sẽ không còn sót một giọt, trong danh sách của con rồng già đó sẽ luôn xuất hiện các loại đồ vật hiếm lạ kỳ quái, hấp dẫn bạn tới trao đổi.
Nó giống như một hố đen không bao giờ có thể lấp đầy, bạn sẽ vĩnh viễn muốn hiến tế để giành được thứ càng tốt hơn, là một hố sâu không đáy thực sự.
Trở lại phòng ngủ của mình, Lục Hi nhìn ngắm quả trứng rồng trong tay với khuôn mặt tràn ngập yêu thích.
Quả trứng rồng này toàn thân có màu xanh biếc, trên vỏ có những dòng chữ cổ màu xanh lam, đâm trổ vờn quanh những quầng sáng màu lam, chỉ nhìn không thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
“Lão già kia ngay cả con cháu của chính mình cũng bày bán, vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.
Lục Hi vừa mỉm cười, vừa cắn rách đầu ngón tay cái, cứ vậy nhỏ vài giọt máu lên bề mặt trứng rồng.
Máu lập tức bị trứng rồng hấp thụ.
Một lúc sau, quả trứng rồng kêu ‘rắc’ một tiếng liền tách mở một vết nứt.
Lục Hi đặt quả trứng rồng xuống đất bắt đầu quan sát.
Chỉ thấy trứng rồng nứt vỡ một chỗ, từ chỗ nứt đó lan rộng càng ngày càng nhiều, chẳng bao lâu liền hoàn toàn vỡ nát, từ bên trong chui ra một thứ lông xù.
Vật nhỏ này có nguyên mẫu là một con rồng, toàn thân phủ một màu xanh lam, nhìn xuyên qua da thịt ngay cả máu cũng có màu xanh lam.
Chỉ thấy nó nhắm chặt hai mắt, ngửi tới ngửi lui trên mặt đất, tìm được vỏ trứng vỡ lìa liền nhai răng rắc nuốt xuống.
Sau một hồi, vỏ trứng đã bị nó ăn sạch.
Vào lúc này, trên người rồng con xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy trên thân thể nguyên bản trong suốt sáng ngời của nó nhanh chóng mọc lên lớp vảy màu xanh lam, bao phủ toàn thân cùng năm móng rồng, hai sừng rồng cũng bước đầu toát lên nét hung dữ.
Lúc này nó đã hoàn toàn có dáng vẻ của một chú rồng non, nó mở bừng hai mắt nhìn ngó xung quanh, sau khi thấy được Lục Hi, năm cái chân ngắn cũn chạy như bay tới, ngửi ngửi trên chân Lục Hi, kêu hai tiếng ‘chi chi’ sau đó dồn lực bật thân nhảy tới trên vai anh, thoải mái nằm xuống.
Lúc này Lục Hi cùng rồng con đã xuất hiện mối liên kết trên linh hồn, anh có thể cảm nhận được nó đang nghĩ gì.
Vuốt ve rồng con một lúc, lớp vảy trên người nó đã rất cứng chắc, hơn nữa còn mờ nhạt tỏa ra long uy, Lục Hi có thể cảm nhận được một vài sinh vật nhỏ bé trong căn phòng này đã trốn chạy không thấy bóng dáng.
“Không uổng là sinh vật đỉnh cấp từ thời cổ đại, vừa ra đời đã có uy thế của kẻ trên cao mà”.
Lục Hi không kìm được ngợi ca một câu.
Còn rồng con kia nằm bò trên vai Lục Hi giống như thực sự được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ, bình thản chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Lục Hi mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy rồng con đang say giấc trên vai xuống, đặt nó vào trong một túi giấy, xuống lầu lái xe tới cạnh sông Vị Hà.
Sau khi xuống xe, anh xách túi tới một nơi không có người, lấy ra rồng con nói với nó: “Ta biết ngươi khát vọng đại dương, ngươi đi đi”.
Dứt lời, anh tiếc nuối thả rồng con xuống sông Vị Hà.
Sông Vị Hà là một nhánh sông của sông Hoàng Hà, thuận theo dòng chảy của sông Vị Hà hòa nhập vào sông Hoàng Hà, theo đó đổ ra biển.
Từ linh hồn của rồng con, Lục Hi cảm ứng được khát vọng của nó đối với biển lớn.
Bên cạnh đó, việc giữ một tên nhóc lạ thường này bên cạnh sớm muộn cũng gây ra rắc rối.
Mặc dù Lục Hi anh không sợ phiền phức nhưng anh không muốn bị người khác để mắt tới, trên người anh có quá nhiều bí mật, có thể khiêm tốn liền tận lực khiêm tốn, ai biết được còn có những loại người nào tồn tại trên thế giới này.
Ngay cả loài sinh vật trong truyền thuyết như rồng cũng có thể xuất hiện, bây giờ Lục Hi cảm thấy dù thế giới này xuất hiện bất cứ việc gì anh cũng đều có thể tiếp nhận hiện thực.
Rồng con đạp nước một hồi, cả người giấu mình dưới làn nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, con ngươi mang theo tia không nỡ ngước nhìn Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Ta đặt cho ngươi một cái tên, sau này gọi là Lam Long, nhớ lấy, đừng để người khác phát hiện ra ngươi, ngươi còn nhỏ yếu, hãy nhanh chóng lớn lên, đợi ngươi trưởng thành rồi thì không phải sợ bất cứ điều gì nữa, mau đi đi”.
Căn dặn Lam Long một hồi, chỉ thấy nó gật đầu về phía Lục Hi, lúc này mới lưu luyến chìm xuống đáy nước biến mất.
Thấy Lam Long đã rời khỏi, Lục Hi mới lái xe trở về.
Tuy rằng Lam Long còn rất nhỏ nhưng đối với sinh vật đỉnh cấp thời cổ đại như chúng chắc hẳn sẽ không có kẻ thù, do đó anh cũng an tâm thả nó về biển.
Trong sông Vị Hà lúc này, Lam Long đang ở dưới đáy nước, nó vọt nước với tốc độ cực lớn lao thẳng về phía biển, nơi nó bơi qua, cá, tôm, rùa ba ba đều nhao nhao ẩn tránh.
Lam Long tuy nhỏ nhưng trên người nó có long uy thiên phú, đến từ áp chế cấp bậc tự nhiên, cho dù tất cả sinh vật xung quanh tạm thời mạnh mẽ hơn nó, nhưng dưới sức ép của long uy cũng chỉ có thể hoảng loạn tháo chạy.
Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, dùng linh hồn cảm nhận được uy thế của Lam Long dưới nước liền lộ ra nụ cười phát từ nội tâm.
Cảm nhận được Lam Long không gặp nguy hiểm gì xong Lục Hi mới bước lên tầng hai, nuốt xuống đan Thối Thể, sau đó ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới sáng thứ hai.
Lục Hi sau khi nghe xong thì liền biết bữa ăn đó đã bị người ta tỉ mỉ sắp xếp, chắc chắn bạn tốt Sử Nhất Đan của Hoắc Tư Duệ đã nhận được lợi ích gì đó lớn cho nên mới bán đứng bạn bè, Lục Hi thật sự căm ghét đến tận xương tủy đối với người như vậy.
Khi còn là một lính đánh thuê, anh và đồng đội luôn tin tưởng lẫn nhau, hoàn toàn có thể giao sống chết bản thân cho đồng đội của mình.
Nếu như ai cũng giống như Sử Nhất Đan thì không biết anh đã chết bao nhiêu lần, cho nên trong lòng Lục Hi cảm thấy rất ghê tởm những kẻ phản bội bạn bè.
Lúc này, Nhậm Chí Viễn lại nhàn nhạt nói: "Nhóc con, để tao giới thiệu cho mày biết một người".
Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền chỉ vào người đàn ông rắn chắc bên cạnh rồi nói.
"Đây là võ sư của võ quán Chấn Uy, Quách Cương, bất khả chiến bại ở Tây Kinh".
Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền lộ ra vẻ tự mãn trên mặt.
Quách Cương là cao thủ mà ông ta phái người suốt đêm mời tới cho bằng được, hôm nay ông ta còn đặc biệt mang theo hơn chục vệ sĩ đến xử lý Lục Hi.
Hiện giờ Lục Hi đã tự chui đầu vào lưới, Nhậm Chí Viễn cũng không vội vàng, định từ từ trêu chọc anh, trêu chọc đủ rồi thì liền cho người đánh gãy tứ chi của anh sau đó cưỡng hiếp Hoắc Tư Duệ ngay trước mặt anh.
Quách Cương nghe Nhậm Chí Viễn giới thiệu mình thì liền liếc mắt nhìn Lục Hi sau đó dùng bàn tay chém nhẹ vào tách trà trước mặt như một con dao.
"Rắc!"
Tách trà tách làm đôi như thể nó vừa bị cắt bởi một lưỡi dao sắc bén.
Thấy vậy, Nhậm Chí Viễn liền cười nhạo Lục Hi nói: "Thế nào, thực lực của Quách Cương ổn chứ?"
Lục Hi cười vỗ tay nói: "Thật lợi hại, đúng là cao thủ nội gia".
Quách Cương này đã luyện ra nội kình chân khí, đã là một võ giả nội gia.
Tuy nhiên, khi Nhậm Chí Viễn khoe khoang rằng Quách Cương là bất khả chiến bại ở Tây Kinh thì Lục Hi liền muốn bật cười.
Gã này mở võ quán, chẳng qua mấy võ đạo thế gia không muốn đạp đổ chén cơm của đồng môn mà thôi, bằng không ở Tây Kinh có rất nhiều người có thể xử lý một võ giả nội kình như gã.
Ít nhất thì một mình Phù Đồ cũng có thể chém chết gã.
"Tên họ Lục kia, mau cúi đầu nhận lỗi với sếp Nhậm cầu xin sếp Nhậm tha thứ, bằng không đợi tới khi tao ra tay thì kết cục của mày sẽ rất thê thảm đó".
Quách Cương ngạo nghễ nói.
Gã đã nhận của Nhậm Chí Viễn rất nhiều tiền, tất nhiên phải diễn cho tốt vai của mình.
Lúc này, Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi đã lộ ra sự tức giận.
Ông lớn Lục là ai mà đám nhãi nhép như tụi mày lại dám uy hiếp?
"Ông lớn?"
Miwa Nozaki kìm lại sự tức giận của mình, quay sang hỏi Lục Hi.
Chỉ cần ông lớn gật đầu thì cô sẽ không ngần ngại giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Lục Hi cười nói: "Đừng suốt ngày nghĩ tới việc chém chém giết giết, muốn giải quyết kẻ khác cũng không nhất thiết phải dùng tới biện pháp đó".
Thấy ôngi lớn nói vậy, Miwa Nozaki đành phải kìm nén cơn tức giận, cúi đầu đứng sau lưng Lục Hi.
Tuy nhiên, lúc này Nhậm Chí Viễn đã để mắt đến Miwa Nozaki, trong mắt ông ta chợt lóe lên ánh nhìn bẩn thỉu.
Lục Hi thấy vậy thì cười nói: "Sếp Nhậm, muốn làm quen với cô ấy sao?"
Nghe vậy, Nhậm Chí Viễn chậm rãi dựa vào ghế ngồi, lấy ngón tay gõ lên mặt bàn một cách tự mãn rồi nói.
"Cũng được".
Nhậm Chí Viễn nghĩ Lục Hi đã biết sợ Quách Cương, nhưng ông ta cũng sẽ không buông tha Lục Hi dễ dàng như vậy, ở cả đất Tây Kinh này chưa từng có kẻ nào dám động vào Nhậm Chí Viễn, thù này ông ta nhất định phải báo.
“Cô đây là”, Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói: “Cô Nowa Nozaki, chủ tịch công ty cổ phần Masatake. Hai người có thể làm quen với nhau một chút”.
Nghe tới công ty cổ phần Masatake, Nhậm Chí Viễn và Giang Hải Lam đều trợn tròn mắt.
Họ đều là doanh nhân, tất nhiên đều biết công ty cổ phần Masatake.
Hơn nữa, công ty cổ phần Masatake là tài sản của dòng họ Nozaki, ở Phù Tang thì dòng họ Nozaki chính là một trong những dòng họ lớn nhất.
"Nhóc con, đừng có mà ăn nói bừa bãi, mày mà cũng có thể quen với người của dòng họ Nozaki hay sao?"
Nhậm Chí Viễn quát lên.
Công ty cổ phần Masatake của dòng họ Nozaki là một tập đoàn quốc tế với giá trị hàng trăm tỷ đồng, tính bằng đồng tiền quốc tế chứ không phải đồng tiền của Hoa Hạ.
Nhậm Chí Viễn không nghĩ rằng Lục Hi, một tên khố rách áo ôm lại có thể quen biết một người nào đó trong dòng họ Nozaki, cho dù là thân thích nhỏ của dòng họ Nozaki thì anh cũng không có khả năng quen biết nổi.
Phải biết rằng ông ta là người giàu nhất Tây Kinh mà còn chưa tiếp xúc được với người của dòng họ Nozaki, huống chi là thằng nhóc quê mùa kém cỏi này!
Lục Hi giang hai tay nói: "Nếu mày không tin thì tao cũng không thể làm gì được. Nhưng tao nghe nói ngành kinh doanh chính của tập đoàn Mỹ Liên là chuỗi siêu thị, chính là đầu tàu của ngành công nghiệp trong nước đúng không?"
Nhậm Chí Viễn cười nói: "Nhóc con, xem ra mày cũng có chút kiến thức".
Vừa nói, Nhậm Chí Viễn vừa nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Duệ rồi đắc ý nói.
Ông ta dựa vào việc trộm mộ mà lập nghiệp, dựa vào đầu cơ trục lợi mà có được tiền tài, sau này khi quốc gia quản lý kinh tế đất nước nghiêm ngặt hơn thì ông ta mới rửa tay gác kiếm, chuyển trọng tâm kiếm tiền sang hướng khác.
Khi đó siêu thị trong nước còn chưa bật lên so với thế giới, ông ta có tiền nhàn rỗi cho nên liền đầu tư đại vào một siêu thị lớn.
Không ngờ lợi nhuận của siêu thị này lại khá đáng kể, Nhậm Chí Viễn mạnh tay phát triển và đầu tư hết vốn vào chuỗi siêu thị, trở thành nhà phát triển chuỗi siêu thị đầu tiên ở Hoa Hạ.
Biết chớp thời cơ, Nhậm Chí Viễn đã phát triển nhanh chóng, sau vài năm đã cho ra đời thương hiệu siêu thị Mỹ Liên.
Sau gần mười năm phát triển, siêu thị Mỹ Liên đã mở rộng khắp Hoa Hạ và trở thành đơn vị dẫn đầu ngành công nghiệp.
Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Nhậm Chí Viễn, Lục Hi bật cười nói.
"Miwa Nozaki, từ ngày mai cô và Hoắc Tư Duệ hãy hợp tác và tạo ra một thương hiệu siêu thị bằng bất cứ giá nào, nghiền nát hoàn toàn thương hiệu Mỹ Liên cho tôi".
Chương 52: Sợ mất mật
Miwa Nozaki đang đứng phía sau Lục Hi cung kính cúi đầu nói: "Vâng thưa ông lớn, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức".
Hoắc Tư Duệ ở bên cạnh cũng kích động đến mức đỏ bừng cả người.
Nếu như công ty của cô có thể hợp tác với công ty cổ phần Masatake thì đúng là một chuyện cực kỳ tốt, công ty nhỏ của cô bấy lâu nay đã phải vật lộn để tồn tại trên thương trường, thật sự quá vất vả rồi.
Công nghiệp gia công cũng không dễ làm, từ lâu cô đã nghĩ đến chuyện chuyển đổi, đáng tiếc là cô không có dự án phù hợp cũng như không có nhiều kinh phí nên mới chỉ có thể nghĩ đến thôi.
Giờ đây, với sự hỗ trợ đắc lực của công ty cổ phần Masatake, việc tạo dựng một thương hiệu siêu thị lớn hoàn toàn không khó.
Hơn nữa, những gì Lục Hi nói bọn họ hoàn toàn có thể thực hiện được, với thực lực của công ty cổ phần Masatake thì việc đánh bại tập đoàn Mỹ Liên chẳng phải chỉ là chuyện dễ dàng trong phút chốc thôi sao.
Đến lúc đó, chỉ cần chiếm được thị phần của tập đoàn Mỹ Liên và trở thành hệ thống dẫn đầu ngành bán lẻ thì bọn họ sẽ thu được lợi nhuận đáng kinh ngạc.
"Ha ha ha ha".
Tuy nhiên, lúc này Nhậm Chí Viễn và Giang Hải Lam lại đồng thanh cười lớn, Nhậm Chí Viễn vừa cười vừa nói.
"Thật nực cười, tìm đại một người nào đó tới đây rồi bảo là người của dòng họ Nozaki, còn muốn tạo ra một hệ thống đánh bại hệ thống bán lẻ của ông đây, có thể khoác lác ảo tưởng đến mức này, tao đúng là đã phục mày rồi!"
Nhậm Chí Viễn khinh thường nhìn Lục Hi, không hề tin người sau lưng anh thật sự là người của dòng họ Nozaki.
Tuy nhiên, Hoắc Tư Duệ lại đang nở một nụ cười mãn nguyện, bởi vì cô biết tất cả những gì Lục Hi nói đều là sự thật, nếu như anh đã bảo Miwa Nozaki hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bởi vì cô đã nhìn thấy sự tôn trọng và vâng lời của Miwa Nozaki đối với Lục Hi.
Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa rồi bước vào nói với mọi người: "Thật xin lỗi, có ba vị khách bên ngoài nói hẹn anh Lục dùng bữa ở đây".
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, hơi nheo mắt lại.
Lục Hi cười nói: "Đừng căng thẳng, chỉ là vài người bạn của tôi muốn mời tôi ăn cơm mà thôi, mặc dù tôi đã nói là có hẹn với sếp Nhậm trước nhưng vẫn không thể từ chối được bọn họ, đành phải gọi bọn họ đến đây. Sếp Nhậm chắc là không phiền chứ?"
Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi, chế nhạo nói: "Đừng nói là ba ngươi, cho dù là ba mươi người cũng chẳng sao, cho bọn họ vào đi".
Người phục vụ gật đầu và rời đi.
Nhậm Chí Viễn lạnh lùng nhìn Lục Hi.
Đã có cao thủ bất khả chiến bại Quách Cương ở đây, bản thân ông ta còn có thêm hơn mười tên bảo vệ, thậm chí khách sạn này còn là địa bàn của Giang Hải Lam, cho dù Lục Hi có gọi thêm người tới hỗ trợ thì ông ta cũng không sợ.
Chẳng qua chỉ có ba người, vào đây cũng chẳng làm được gì.
Một lúc sau, Vân Thắng Quốc, Mục Duy Trân và Vân Khả Thiên bước vào.
Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy Lục Hi liền cười nói: "Anh Lục, thật xin lỗi, tôi đã đến muộn rồi, để tôi giới thiệu một chút, đây là bố mẹ của tôi".
Vân Khả Thiên giới thiệu bố mẹ của mình.
Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.
"Ngồi đi".
Lục Hi nói với nụ cười kỳ quái trên mặt.
Tuy nhiên, lúc này Hoắc Tư Duệ lại bồn chồn không yên.
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân là những người có thân phận lớn cỡ nào chứ, đó là những người nắm trong tay toàn tỉnh Tây Bắc, địa vị cao vô cùng, Hoắc Tư Duệ thậm chí còn chưa từng mơ có ngày mình có thể ngồi chung bàn với hai người này cho nên cô đã lo lắng đến mức mồ hôi rịn ra đầy trên trán.
Đám người Nhậm Chí Viễn lại càng khiếp sợ hơn.
Vân Thắng Quốc là nhân vật thường xuyên lên ti vi, chỉ có kẻ mù mới không biết ông ta.
Bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới gia đình ba người của Vân Thắng Quốc sẽ đến đây dùng bữa ngày hôm nay.
Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam, Sử Nhất Đan và cả Quách Cương đều bị sốc tới mức chân tay luống cuống, vội vàng đứng lên lắp bắp nói.
"Vân... bí thư Vân, sao ông lại ở đây?"
Vân Thắng Quốc cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn mời cậu Lục đi ăn tối, nhưng cậu Lục nói đã có hẹn với ông rồi cho nên tôi đành phải mặt dày đến đây dùng bữa chung với mọi người. Ông không phiền chứ?"
Vân Thắng Quốc chỉ nghĩ rằng những người này là bạn của Lục Hi nên cũng tỏ ra rất tử tế, dù sao thì ông ta cũng tới đây để xin lỗi chứ không phải tới đây để thể hiện.
Nhậm Chí Viễn vừa nghe vậy thì giống như bị sét đánh điếng người.
Bí thư Vân không ngờ lại có quen biết Lục Hi, hơn nữa xem ra quan hệ còn không bình thường, chẳng lẽ ông ta đã tự lấy đá đập chân mình rồi sao?
Sử Nhất Đan ngồi bên cạnh còn tệ hơn, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô ta biết rõ uy lực của người này, chỉ cần Vân Thắng Quốc ngồi ở đó cũng đã tạo ra rất nhiều áp lực cho cô ta.
Sử Nhất Đan dường như đã mơ hồ cảm nhận được hôm nay cô ta đã xong đời rồi.
Lúc này Hoắc Tư Duệ không biết nên đứng hay ngồi, trong lòng căng thẳng tới mức chân tay luống cuống.
Thấy vậy, Lục Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lúc đó Hoắc Tư Duệ mới bình tĩnh mà ngồi yên.
Nhìn Nhậm Chí Viễn và những người khác đang đứng, Vân Thắng Quốc nói: "Mọi người ngồi đi, sao có thể đứng ăn được".
Đám người Nhậm Chí Viễn khúm núm, thấp thỏm lo âu ngồi xuống, nhưng chỉ dám ngồi nửa mông.
Lục Hi lúc này mới cười nói: "Sếp Nhậm, tôi nghĩ đã đến lúc dọn món thêm ra rồi. Mấy món mà ông dọn ra trước đó tôi đã thử qua rồi, đều cảm thấy rất vô vị, bây giờ ông định cho bí thư Vân của chúng ta dùng món gì đây?"
Nhậm Chí Viễn trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng Lục Hi lại có thể quen biết được Vân Thắng Quốc, hơn nữa Vân Thắng Quốc còn đích thân tới đây tìm anh.
Tuy rằng ông ta chỉ là một lão nhà giàu mới nổi nhưng là người làm ăn nhiều năm cho nên vẫn có chút đầu óc, từ chuyện này đã có thể suy ra quan hệ giữa hai người nhất định không phải tầm thường.
“Phục vụ, lên món, mau lên món”, Nhậm Chí Viễn lắp bắp: “Phục vụ, phục vụ!”
Người phục vụ đến và nói với Nhậm Chí Viễn: "Thưa ông, ông vẫn chưa gọi món".
"Không cần gọi, cứ mang hết đặc sản của chỗ này lên đây, nhanh lên", Nhậm Chí Viễn vội vàng nói.
Đồng thời ông ta cũng vội vàng nháy mắt với đám vệ sĩ của chính mình ở cửa để đuổi họ rời đi.
Lúc này Giang Hải Lam đang ở bên cạnh ông ta cũng nhanh chóng nói: "Bảo nhà bếp dừng phục vụ các phòng khác, nhanh chóng phục vụ phòng này".
Người phục vụ tất nhiên sẽ không có ý kiến với mệnh lệnh của ông chủ, liền vội vàng đi ra ngoài thu xếp.
Vào lúc này, Vân Thắng Quốc đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Chương 53: Không còn đường sống
Lúc nãy Vân Thắng Quốc còn thấy ở cửa có hơn mười mấy vệ sĩ lực lưỡng đứng chặn cửa nhưng bây giờ đều đã biến mất hết, hơn nữa nghe cách nói chuyện giữa Lục Hi với những người này dường như còn có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên ông ta là người đã từng kinh qua sóng to gió lớn cho nên vẫn ngồi bình lặng như núi, vô cùng điềm tĩnh.
Nhậm Chí Viễn biết có chuyện không ổn liền mỉm cười nói với Lục Hi: "Thì ra là anh Lục quen biết bí thư Vân, nếu anh nói sớm thì đã không có hiểu lầm xảy ra rồi".
Lúc này, thái độ của Nhậm Chí Viễn đối với Lục Hi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
"Tôi không nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả. Hôm nay ông mang nhiều vệ sĩ tới, hơn nữa còn mời thêm võ sư Quách Cương tới để tiếp đãi tôi một cách hoành tráng như vậy, sao tôi có thể không đáp lại một chút chứ".
Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói tiếp.
"Để tôi giới thiệu lại một lần nữa, cô ấy là Miwa Nozaki, không chỉ là chủ tịch công ty cổ phần Masatake mà còn là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang. Hãy để cô ấy lĩnh giáo bản lĩnh của võ sư Quách một chút đi".
Miwa Nozaki nghe vậy thì lập tức lui về phía sau mấy bước rồi đi tới giữa đại sảnh, nói với Quách Cương: "Tiến lên nhận lấy cái chết đi".
Cô ta đã không vừa mắt Quách Cương từ lâu, một kẻ chỉ có chút công phu tầm thường mà lại dám khoác lác trước mặt ông lớn, nếu như ông lớn không can thiệp thì Miwa Nozaki đã giết gã cả trăm lần rồi.
Quách Cương nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh.
Gã biết rõ thực lực của mình.
Trong mắt người ngoài, võ giả nội gia đã là cao thủ rồi.
Nhưng trước mặt những cao thủ võ đạo thì thực lực của gã thật sự vẫn rất yếu.
Đã có thể làm chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang thì thực lực chắc chắn rất khủng bố.
Nếu như là trước đó thì tất nhiên bọn họ sẽ không tin cô gái này lại chính là chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang.
Nhưng bây giờ ngay cả bí thư Vân cũng phải đích thân tới dùng bữa với Lục Hi, với thân phận cùng khả năng của người này thì khẳng định không cần nhờ một người tới đóng giả để thổi phồng bản thân, cho nên chắc chắn những lời người này nói đều là sự thật.
Giờ phút này, thấy Miwa Nozaki đã thủ thế, Quách Cương không dám ứng chiến, lắp bắp nói.
"Anh Lục, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi tới đây dùng bữa thôi, không có ý gì khác".
Thấy Quách Cương lúng túng khi nhận ra sự thật, Lục Hi lắc đầu cười nói: "Chỉ cần anh đánh bại được cô ấy thì chẳng khác nào anh đã trở thành người bất khả chiến bại ở Phù Tang, trở thành cao thủ quốc tế. Một cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm bắt cho tốt".
Lục Hi chậm rãi thuyết phục.
Quách Cương lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Không dám không dám, tôi chỉ là một võ sư bình thường, không phải là người bất khả chiến bại gì cả, tất cả những chuyện đó đều là do người ta nói bừa thôi".
Lúc này, gã chỉ nghe thấy Miwa Nozaki đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó cô ta liền xuất hiện sau lưng Quách Cương, bàn tay mảnh khảnh của cô ta đã nắm lấy cổ Quách Cương rồi nhấc bổng gã lên khỏi ghế, ném gã thật mạnh xuống đất.
Trong toàn bộ quá trình, Quách Cương thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Đám người Nhậm Chí Viễn đều kinh hãi.
Người phụ nữ nhìn có vẻ mảnh mai này lại mạnh mẽ đến như vậy, Quách Cương tự xưng là cao thủ bất khả chiến bại ở Tây Kinh mà thậm chí còn không thể phòng thủ được?
Quách Cương bị ném xuống đất mạnh đến mức choáng váng mặt mày, vừa định đứng lên thì lại bị Miwa Nozaki đá thêm một cước.
Quách Cương ngay lập tức bay ngược về phía sau, thân thể nặng nề đập vào tường rồi hộc máu giàn giụa.
Gã đau đớn ôm lấy lồng ngực, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn.
Đám người Nhậm Chí Viễn hoảng sợ nói: "Anh, anh, sao anh dám làm hại người khác trước mặt bí thư Vân?"
Lục Hi chỉ bật cười giễu cợt chứ không nói gì.
Miwa Nozaki đã hết tức giận, cô ta bước từng bước nhỏ ra phía sau lưng Lục Hi rồi đứng chắp tay phía trước.
Còn Vân Thắng Quốc thì vẫn làm như không thấy, chỉ nhàn nhã ngồi uống trà.
Nhìn thấy tình cảnh này, Nhậm Chí Viễn lạnh hết sống lưng.
Trên toàn tỉnh Tây Bắc này có được mấy người dám hành hung người khác ngay trước mặt bí thư Vân, thế mà bí thư Vân lại còn làm như không thấy, chuyện này là thế nào chứ!
Sắc mặt của Nhậm Chí Viễn, Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan đều tái mét, biết rằng mình đã tự lấy đá đập chân mình.
Lúc này, Lục Hi mới hừ lạnh một tiếng nói.
"Nhậm Chí Viễn, hôm nay mày muốn tìm tao tính sổ nhưng mày không biết tao cũng đang muốn tìm mày tính sổ đây. Mày dám âm mưu hại đời bạn của tao, chuyện này mày tính giải thích như thế nào?"
Lục Hi đột nhiên trở mặt khiến cho chân của Nhậm Chí Viễn ngay lập tức mềm nhũn ra, ông ta khóc không thành tiếng nói.
"Anh Lục, tôi thật sự không biết cô ta là bạn gái của anh, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi".
Nhìn thấy bộ dạng của Nhậm Chí Viễn giống như bố mẹ vừa mới chết, Lục Hi chỉ chậm rãi nói: "Loại người như mày trong tay có được chút tiền liền không biết trời cao đất rộng, không xem ai ra gì, đáng bị trừng phạt! Miwa Nozaki!"
“Vâng”, nghe thấy tiếng gọi của ông lớn, Miwa Nozaki cung kính cúi đầu đáp lại.
"Từ ngày mai trở đi cô và Hoắc Tư Duệ phải toàn lực tấn công tập đoàn Mỹ Liên, chơi chết lão ta cho tôi, tôi muốn lão ta phải ra đường ăn xin sống qua ngày!"
"Vâng thưa ông lớn".
Lúc này Lục Hi lại nhìn về phía Giang Hải Lam và Sử Nhất Đan nói: "Hai người cũng cùng một giuộc, hỗ trợ kẻ xấu làm việc ác, phải trừng phạt thế nào đây?"
Lục Hi nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vân Thắng Quốc cuối cùng cũng hiểu được tình hình, hiểu mối quan hệ giữa những người trước mặt, cảm thấy rằng đã đến lúc mình ra mặt.
Vân Thắng Quốc nãy giờ vẫn bình tĩnh điềm nhiên lại đột nhiên lên tiếng: "Lại còn có chuyện như vậy? Cậu Lục, lời cậu nói là sự thật sao?"
Lục Hi nhíu mày, sau một hồi suy nghĩ, anh liền hiểu ý của Vân Thắng Quốc.
Vân Thắng Quốc muốn ra mặt trút giận thay anh.
Ông ta là bá chủ một phương, ông ta đã chủ động muốn ra mặt thì anh cũng không nên không nể mặt.
Lục Hi gật đầu nói: "Bí thư Vân, ngày hôm qua Nhậm Chí Viễn muốn cưỡng hiếp bạn tôi, Sử Nhất Đan và Giang Hải Lam là đồng phạm".
Đám người Nhậm Chí Viễn nghe vậy thì sợ hãi đến mức muốn ngã quỵ, ở trước mặt bí thư Vân mà Lục Hi lại tố cáo bọn họ như vậy, bọn họ làm gì còn đường sống nào nữa!
Sau khi nghe Lục Hi nói, Vân Thắng Quốc gật đầu.
"Tôi là một quan chức địa phương, tôi có nghĩa vụ trấn áp tất cả tội phạm. Hãy giao vấn đề này cho tôi, để các cơ quan thẩm quyền xử lý đi, cậu thấy thế nào?"
Thấy Vân Thắng Quốc hỏi mình, Lục Hi gật đầu rồi lại nhìn Nhậm Chí Viễn nói.
"Sếp Nhậm, bây giờ đã trả lại túi cho Hoắc Tư Duệ được chưa?"
Nhậm Chí Viễn nói nhanh: "Được được được".
Ông ta cầm túi của Hoắc Tư Duệ rồi run rẩy đưa cho cô.
Lúc này khi nhìn Hoắc Tư Duệ, trong mắt ông ta lộ rõ sự sợ hãi.
Bạn của Hoắc Tư Duệ có năng lực lớn kinh người, có thể khiến cho ngay cả bí thư Vân cũng phải làm việc cho mình.
Sao ông ta lại đui mù như vậy chứ.
Chương 54: Xử lý triệt để
Hắn ta không phải là va vào họng súng nữa mà là đụng phải thuốc pháo mà!
Hoắc Tư Duệ vừa nhận lấy túi xách của mình, bên tai cũng vang lên tiếng Lục Hi: “Cô kiểm tra xem, nếu bên trong thiếu một món, tôi đánh gãy một ngón tay của hắn”.
Hoắc Tư Duệ lật xem túi xách một lượt, lắc đầu đáp: “Không thiếu thứ gì cả”.
Lục Hi gật đầu, nhìn ba người gần như đã bại liệt kia lạnh lùng nói.
“Ông đây không thích ức hiếp người khác, nhưng nếu dám bắt nạt người của ông, ông đây sẽ bắt hắn trả gấp bội, các người tự cầu phúc đi”.
Sau đó anh lại quay sang nhìn Miwa Nozaki: “Hôm nay tôi chính thức nhận cô làm hầu gái, vài ngày nữa tôi có thứ muốn đưa cho cô”.
Miwa Nozaki nghe vậy cơ thể yêu kiều thoáng chấn động, lập tức quỳ gối đáp: "Cảm ơn đại nhân".
Ngay cả Vân Thắng Quốc cùng Mục Duy Trân cũng choáng váng trước cảnh tượng này.
Miwa Nozaki với tư cách là chủ tịch công ty cổ phần Masatake, sở hữu tài sản hàng trăm tỷ, cho dù ở bên cạnh ông ta cũng có thể nói là ngang vai ngang vế, xét về một phương diện nào đó, có thể nói địa vị còn cao hơn ông ta, nhưng cô ta có cần thiết phải kích động thành dáng vẻ này sau khi nghe được Lục Hi sẽ thu nhận mình làm hầu gái không?
Tuy nhiên chỉ có Miwa Nozaki tự hiểu trong lòng.
Năng lực của Lục đại nhân quả thực có thể sánh ngang với thần thánh, người bình thường há có thể hiểu được, đại nhân bằng lòng nhận cô ta làm hầu nữ, điều này chứng tỏ, đại nhân đã chân chính tiếp nhận cô ta, đây là vinh hạnh của cô ta.
Chỉ cần đại nhân nguyện ý thu nhận cô ta, cô ta căn bản không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình.
Hơn nữa, đại nhân cũng đã nói vài hôm nữa sẽ có đồ vật muốn đưa cho mình, thứ mà đại nhân lấy ra, chắc chắn không phải là vật tầm thường, tuyệt đối sẽ có lợi ích rất lớn với cô ta.
Cô ta bước trên con đường võ đạo này đã hoang mang mờ mịt quá lâu rồi, cần tìm gấp một người như đại nhân để vạch rõ lối đi cho cô ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Thắng Quốc cùng Mục Duy Trân và những người khác, Lục Hi thản nhiên đáp: “Các vị, mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút buồn ngủ, cần trở về ngủ một giấc”.
Dứt lời, anh liền xoay người rời đi.
Miwa Nozaki cùng Hoắc Tư Duệ cũng thuận thế đi theo sau.
Sau khi ba người rời khỏi, Vân Thắng Quốc đương nhiên cũng không nán lại thêm, chỉ lạnh nhạt liếc mấy người Nhậm Chí Viễn một cái rồi rời đi ngay lập tức.
Ánh mắt hờ hững kai của Vân Thắng Quốc giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua Nhậm Chí Viễn và những người khác khiến trái tim họ như bị một bàn tay tóm chặt lấy.
Sau khi ba người Vân Thắng Quốc rời đi, cả ba người đều ngây ngẩn, thật lâu không nói được lời nào.
Bị bí thư Vân đích thân ‘nhớ nhung’ đến, bọn họ có thể cảm nhận được ngày kết thúc của bản thân đã không còn xa nữa.
Trên ô tô.
Vân Thắng Quốc lấy ra điện thoại, tìm một số điện thoại rồi ấn gọi.
“Alo, giám đốc Đoàn đấy à?”
“Tôi đây bí thư Vân”.
“Là thế này, tôi nhận được một báo cáo từ quần chúng, Nhậm Chí Viễn của tập đoàn Mỹ Liên, còn có một doanh nhân tên là Giang Hải Lam có hiềm nghi vi phạm pháp luật, anh chú ý một chút”.
“Tôi biết rồi bí thư Vân, tôi lập tức sắp xếp người đi làm”.
“Ừm, cứ vậy đi”.
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Chí Quốc, người vốn đang nghỉ trưa tại phòng công an cau mày suy nghĩ một hồi.
Những nhân vật giống như bí thư Vân này thông thường sẽ không gọi điện cho ông ta như vậy, khi có chuyện sẽ kêu thư kí phân phó xuống.
Thẳng thắn bàn giao ông ta làm việc như lần này vẫn là lần đầu tiên, cũng đủ để chứng minh rằng bí thư Vân vô cùng coi trọng việc này, bởi vậy mới đích thân nhắn gửi ông ta.
Nghĩ tới đây, Đoàn Chí Quốc liền vội vàng đến văn phòng, gọi cục trưởng Vương của Cục Điều tra Kinh tế tới.
Chẳng bao lâu Vương Ngạn Cường đã chạy tới.
“Giám đốc, ông tìm tôi?”
“Ừm, lập tức điều tra cho tôi một vụ án. Có người báo rằng tập đoàn Mỹ Liên có vấn đề kinh tế lớn, ông đích thân dẫn đội đến điều tra đi, nhất định phải tra xét kỹ lưỡng. Ngoài ra còn có một người tên là Giang Hải Lam cũng có vấn đề tương tự, hai người đó đồng lõa, chuyện này nhất định phải làm triệt để”.
Vương Ngạn Cường nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp: “Tôi hiểu rồi thưa giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi ngay”.
“Còn có vấn đề gì nữa không giám đốc?”
“Tạm thời không có, ông nhanh đi làm đi”.
“Vâng thưa giám đốc”.
Vương Ngạn Cường vội vàng rời đi.
Giám đốc Đoàn nói vài câu ông ta liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Khi điều tra các vụ án, họ thường sẽ nắm được manh mối trước rồi bí mật kiểm tra, có được chứng cứ mới tiến hành điều tra công khai.
Là một nhà điều tra tội phạm lão thành, giám đốc Đoàn sẽ không thể không biết đến lẽ thường tình này.
Hơn nữa, tập đoàn Mỹ Liên là một doanh nghiệp lớn, nói chung khi động vào một tập đoàn như vậy cần phải có một cuộc họp cấp cao nghiên cứu.
Giám đốc Đoàn phân phó như vậy, hơn nữa còn nói nhất định phải triển khai cặn kẽ, thân là người lão luyện trong thể chế như Vương Ngạn Cường liền ‘đánh hơi’ được điểm bất thường ở đây.
Việc này phải được thực hiện nhanh chóng, chính xác, kiên quyết, đã đến lúc kiểm tra năng lực của ông ta rồi.
Trở lại Cục điều tra kinh tế, Vương Ngạn Cường lập tức điều động hơn chục nhân viên tháo vát, ngồi lên hai xe cảnh sát thương vụ, rú còi chạy thẳng tới tập đoàn Mỹ Liên.
Mà Vân Thắng Quốc ở trên xe lúc này cũng bắt đầu quay số cuộc gọi thứ hai.
"Giám đốc Trương à?"
"Chào bí thư Vân, ông tìm tôi có việc gì thế?"
"Đúng, đài truyền hình thành phố Tây Kinh chúng ta có một người dẫn chương trình, chính là người dẫn bản tin thời sự đó, có người báo cáo với tôi rằng phong cách sống của cô ấy vô cùng có vấn đề, ông đích thân để ý tới một chút”.
“Vâng, thưa bí thư Vân”.
“Nếu thực sự có chuyện này cần phải xử lý nghiêm minh. Đài truyền hình Tây Kinh là cửa sổ của tỉnh Tây Bắc chúng ta, làm sao có thể để một người với phong cách sống có vấn đề xuất hiện trên sóng truyền hình đây? Sau này phải chú ý đến khía cạnh này nhiều hơn đó”.
“Tôi biết rồi thư kí Vân, ông yên tâm, tôi sẽ đích thân điều tra việc này”.
“Ừm”.
Vân Thắng Quốc cúp điện thoại.
Trương Lực ở đầu dây bên kia căng thẳng lắc đầu nghĩ thầm.
“Một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố cũng kinh động tới bí thư Vân, còn muốn mình đích thân xử lý, người dẫn chương trình này gây ra họa không nhỏ mà!”
……
Lục Hi đưa Hoắc Tư Duệ cùng Miwa Nozaki đến công ty của cô, hai người đi thảo luận về việc thành lập một thương hiệu siêu thị, trong khi anh quay lại cửa hàng tạp hóa.
Lên đến tầng hai, anh mới lấy ra cuộn giấy kia, lập tức kích hoạt đàn tế Long Thần.
Chương 55: Rồng con
Lục Hi gian nan leo lên đàn tế.
Anh phát hiện ra bất kể là thể chất hay cảnh giới của bản thân có cải thiện thêm bao nhiêu thì khi đến đây, mỗi một bước chân đều vẫn trầy trật như trước.
Lục Hi hoài nghi dù cho bản thân tu luyện tới cảnh giới Long Hoàng cũng vẫn sẽ giữ nguyên tình trạng này.
Đàn tế Long thần này và con rồng già kia thực sự quá huyền bí và lớn mạnh.
Không dễ dàng gì với leo được tới đàn tế, Lục Hi lập tức bắt đầu hiến tế.
Lần này cuộn giấy nhận được không ít thần ân, sau khi đổi lấy một viên đan Thối Thể thì vẫn còn sót lại rất nhiều.
Lục Hi liền xem lướt qua, trên bức màn ánh sáng hiện đủ những thứ thần kỳ.
Đột nhiên anh nhìn thấy một quả trứng.
“Trứng rồng thuộc tính thủy, có thể giành được một chú rồng con”.
“Con mẹ nó, đến thứ này cũng có à?”, Lục Hi kinh ngạc há hốc mồm.
Đây thế nhưng là trứng rồng, sở hữu một con rồng là một việc bắt mắt đến mức nào.
Lục Hi lập tức mơ tưởng, khi người khác dắt theo chó, mèo, còn bản thân lại dắt một con rồng.
“Ha ha ha, ông đây muốn chắc rồi”.
Nhìn nút trao đổi sáng rực, Lục Hi không chút do dự nhấn xuống.
Quả trứng rồng màu xanh nước biển có kích thước bằng một quả bóng kia trôi nổi đến bên cạnh anh.
Toàn bộ thần ân trong đồng hồ cát soạt một tiếng trong nháy mắt bị rút cạn, một giọt cũng không còn.
Lục Hi xót xa nhìn số lượng thần ân trong trong đồng hồ cát.
Vốn dĩ anh còn muốn đổi một bộ đồ kết cấu, nhưng dưới cơn kích động, bộ đồ kết cấu đều biến thành bọt nước rồi.
“Lão già xảo quyệt này”.
Lục Hi thầm nguyền rủa một câu, rời khỏi đàn tế.
Anh phát hiện mỗi lần thần ân đạt được từ hiến tế cuối cùng sẽ không còn sót một giọt, trong danh sách của con rồng già đó sẽ luôn xuất hiện các loại đồ vật hiếm lạ kỳ quái, hấp dẫn bạn tới trao đổi.
Nó giống như một hố đen không bao giờ có thể lấp đầy, bạn sẽ vĩnh viễn muốn hiến tế để giành được thứ càng tốt hơn, là một hố sâu không đáy thực sự.
Trở lại phòng ngủ của mình, Lục Hi nhìn ngắm quả trứng rồng trong tay với khuôn mặt tràn ngập yêu thích.
Quả trứng rồng này toàn thân có màu xanh biếc, trên vỏ có những dòng chữ cổ màu xanh lam, đâm trổ vờn quanh những quầng sáng màu lam, chỉ nhìn không thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
“Lão già kia ngay cả con cháu của chính mình cũng bày bán, vậy tôi cũng không khách sáo nữa”.
Lục Hi vừa mỉm cười, vừa cắn rách đầu ngón tay cái, cứ vậy nhỏ vài giọt máu lên bề mặt trứng rồng.
Máu lập tức bị trứng rồng hấp thụ.
Một lúc sau, quả trứng rồng kêu ‘rắc’ một tiếng liền tách mở một vết nứt.
Lục Hi đặt quả trứng rồng xuống đất bắt đầu quan sát.
Chỉ thấy trứng rồng nứt vỡ một chỗ, từ chỗ nứt đó lan rộng càng ngày càng nhiều, chẳng bao lâu liền hoàn toàn vỡ nát, từ bên trong chui ra một thứ lông xù.
Vật nhỏ này có nguyên mẫu là một con rồng, toàn thân phủ một màu xanh lam, nhìn xuyên qua da thịt ngay cả máu cũng có màu xanh lam.
Chỉ thấy nó nhắm chặt hai mắt, ngửi tới ngửi lui trên mặt đất, tìm được vỏ trứng vỡ lìa liền nhai răng rắc nuốt xuống.
Sau một hồi, vỏ trứng đã bị nó ăn sạch.
Vào lúc này, trên người rồng con xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy trên thân thể nguyên bản trong suốt sáng ngời của nó nhanh chóng mọc lên lớp vảy màu xanh lam, bao phủ toàn thân cùng năm móng rồng, hai sừng rồng cũng bước đầu toát lên nét hung dữ.
Lúc này nó đã hoàn toàn có dáng vẻ của một chú rồng non, nó mở bừng hai mắt nhìn ngó xung quanh, sau khi thấy được Lục Hi, năm cái chân ngắn cũn chạy như bay tới, ngửi ngửi trên chân Lục Hi, kêu hai tiếng ‘chi chi’ sau đó dồn lực bật thân nhảy tới trên vai anh, thoải mái nằm xuống.
Lúc này Lục Hi cùng rồng con đã xuất hiện mối liên kết trên linh hồn, anh có thể cảm nhận được nó đang nghĩ gì.
Vuốt ve rồng con một lúc, lớp vảy trên người nó đã rất cứng chắc, hơn nữa còn mờ nhạt tỏa ra long uy, Lục Hi có thể cảm nhận được một vài sinh vật nhỏ bé trong căn phòng này đã trốn chạy không thấy bóng dáng.
“Không uổng là sinh vật đỉnh cấp từ thời cổ đại, vừa ra đời đã có uy thế của kẻ trên cao mà”.
Lục Hi không kìm được ngợi ca một câu.
Còn rồng con kia nằm bò trên vai Lục Hi giống như thực sự được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ, bình thản chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Lục Hi mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy rồng con đang say giấc trên vai xuống, đặt nó vào trong một túi giấy, xuống lầu lái xe tới cạnh sông Vị Hà.
Sau khi xuống xe, anh xách túi tới một nơi không có người, lấy ra rồng con nói với nó: “Ta biết ngươi khát vọng đại dương, ngươi đi đi”.
Dứt lời, anh tiếc nuối thả rồng con xuống sông Vị Hà.
Sông Vị Hà là một nhánh sông của sông Hoàng Hà, thuận theo dòng chảy của sông Vị Hà hòa nhập vào sông Hoàng Hà, theo đó đổ ra biển.
Từ linh hồn của rồng con, Lục Hi cảm ứng được khát vọng của nó đối với biển lớn.
Bên cạnh đó, việc giữ một tên nhóc lạ thường này bên cạnh sớm muộn cũng gây ra rắc rối.
Mặc dù Lục Hi anh không sợ phiền phức nhưng anh không muốn bị người khác để mắt tới, trên người anh có quá nhiều bí mật, có thể khiêm tốn liền tận lực khiêm tốn, ai biết được còn có những loại người nào tồn tại trên thế giới này.
Ngay cả loài sinh vật trong truyền thuyết như rồng cũng có thể xuất hiện, bây giờ Lục Hi cảm thấy dù thế giới này xuất hiện bất cứ việc gì anh cũng đều có thể tiếp nhận hiện thực.
Rồng con đạp nước một hồi, cả người giấu mình dưới làn nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, con ngươi mang theo tia không nỡ ngước nhìn Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Ta đặt cho ngươi một cái tên, sau này gọi là Lam Long, nhớ lấy, đừng để người khác phát hiện ra ngươi, ngươi còn nhỏ yếu, hãy nhanh chóng lớn lên, đợi ngươi trưởng thành rồi thì không phải sợ bất cứ điều gì nữa, mau đi đi”.
Căn dặn Lam Long một hồi, chỉ thấy nó gật đầu về phía Lục Hi, lúc này mới lưu luyến chìm xuống đáy nước biến mất.
Thấy Lam Long đã rời khỏi, Lục Hi mới lái xe trở về.
Tuy rằng Lam Long còn rất nhỏ nhưng đối với sinh vật đỉnh cấp thời cổ đại như chúng chắc hẳn sẽ không có kẻ thù, do đó anh cũng an tâm thả nó về biển.
Trong sông Vị Hà lúc này, Lam Long đang ở dưới đáy nước, nó vọt nước với tốc độ cực lớn lao thẳng về phía biển, nơi nó bơi qua, cá, tôm, rùa ba ba đều nhao nhao ẩn tránh.
Lam Long tuy nhỏ nhưng trên người nó có long uy thiên phú, đến từ áp chế cấp bậc tự nhiên, cho dù tất cả sinh vật xung quanh tạm thời mạnh mẽ hơn nó, nhưng dưới sức ép của long uy cũng chỉ có thể hoảng loạn tháo chạy.
Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, dùng linh hồn cảm nhận được uy thế của Lam Long dưới nước liền lộ ra nụ cười phát từ nội tâm.
Cảm nhận được Lam Long không gặp nguy hiểm gì xong Lục Hi mới bước lên tầng hai, nuốt xuống đan Thối Thể, sau đó ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới sáng thứ hai.
Bình luận facebook