Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 443: Trả giá
Lúc này, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Hai vợ chồng Tiền Phàm và Trương Hà tố cáo với sở trưởng Triệu là tôi lợi dụng giành công chức cho người khác, lừa gạt tiền tài, bọn họ đang muốn bắt tôi đi đây”.
Trương Vệ Quốc nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, ông ta nhìn về phía Tiền Phàm và Trương Hà và nói: “Thật sự có chuyện này?”
Ông ta không quản Triệu Khởi, nhưng hai người này trực thuộc dưới quyền ông ta, vậy nên ông ta vẫn phải hỏi.
Vợ chồng Tiền Phàm nghe xong liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, ở trước mặt Trương Vệ Quốc, bọn họ nào dám nói láo, một khi Trương Vệ Quốc nghiêm túc, bọn họ sẽ có thêm một tội danh lừa dối cấp trên.
Tiền Phàm run lẩy bẩy nói: “Đình trưởng Trương, đây chỉ là đùa thôi, chúng tôi đùa bạn của cháu gái ấy mà, không ngờ cậu ta tưởng thật”.
“Ồ, vậy sao?”, Trương Vệ Quốc nhìn Triệu Khởi và nói: “Vậy bọn họ là chuyện thế nào?”
Triệu Khởi nhìn thấy Trương Vệ Quốc liền toát mồ hôi lạnh. Mặc dù Trương Vệ Quốc không quản mình, nhưng ông ta và lãnh đạo cấp cao giám đốc công an tỉnh họ Đoàn của mình lại làm cùng một tầng, mạng sống của mình cũng chỉ là một câu nói của người ta thôi. Ông ta có thể không sợ sao.
Cũng may Tiền Phàm lanh lợi, trong tình huống cấp bách này cũng thông minh đột xuất, ông ta vội vàng nói: “Tôi mời ông ấy đến ăn cơm, mọi người đều là bạn”.
Trương Vệ Quốc nghe xong liền trầm giọng: “Chuyện này nếu có người tố cáo, mấy người thân là người dưới quyền của tôi, tôi cũng phải quản, hai người tạm dừng chức vụ trước, quay về nội bộ chờ thẩm tra, nếu như có vấn đề thì sẽ giao cho ban ngành liên quan”.
Tiền Phàm và Trương Hà nghe xong, toàn thân liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ghế. Trương Vệ Quốc nói vậy khác nào xử tử hình bọn họ! Bọn họ phải trải qua thẩm tra sao?
Lúc này, Trương Vệ Quốc nhìn về phía Triệu Khởi đang run lẩy bẩy, ông ta chậm rãi nói: “Chuyện của ông tôi sẽ đưa đề nghị với giám đốc công an Đoàn, để ông ta phái người thẩm tra, quay về chờ đi”.
Triệu Khởi nghe xong, hai mắt lập tức trợn tròn, nếu không phải hai tên cấp dưới đỡ ông ta thì thiếu chút nữa ông ta đã té xỉu trên đất.
Đối mặt biến cố bất thình lình này, hai người Trương Phương và Cốc Kiến Cương đều đã sợ ngây người.
Bọn họ có thể cảm nhận được Trương Vệ Quốc là một vị quan rất lớn, nói vài ba câu liền dọa em gái và em rể mình đến tê liệt, thật quá lợi hại.
Lúc này, hai tên cảnh sát đỡ cấp trên của mình ảo não rời đi, còn vợ chồng Tiền Phàm tê liệt ngã trên ghế ngồi, ngay cả thở cũng không đều.
Hai vợ chồng Trương Phương và Cốc Kiến Cương liếc nhìn nhau, chân tay có chút luống cuống, từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua quan lớn như vậy, cho nên vô cùng lo lắng.
Lúc này, Lục Hi nói: “Khả Thiên, đây là đồng nghiệp của Tần Lam, theo Tần Lam thực tập ở tòa soạn, năm nay đạt giải nhì cuộc thi viết, anh xem sắp xếp được công việc cho cô ấy không?”
Vân Khả Thiên vừa nghe là đồng nghiệp của Tần Lam, lại còn đạt giải nhì thi viết, anh ta vỗ ngực nói: “Đồng nghiệp của chị Lam, lại còn giải nhì thi viết, còn gì phải nói chứ, cô cứ tùy chọn đơn vị trong thành phố Tây Kinh, tôi bao”.
Tần Lam lén nhìn Vân Khả Thiên, khóe miệng mang theo một nụ cười châm biếm.
Còn bố mẹ Cốc Tuyết nghe xong liền kinh ngạc: “Thật không? Tôi nghe nói không dễ sắp xếp thế đâu”.
Bố mẹ Cốc Tuyết vẫn không quá tin tưởng Vân Khả Thiên.
Dù sao nhìn Vân Khả Thiên thoạt nhìn cũng chỉ là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, không thể nào có quyền lớn như vậy.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng nói: “Vị này chính là con trai của Vân Thắng Quốc, lời nói vẫn cũng đáng tin ở Tây Kinh”.
Bố mẹ Cốc Tuyết ấp úng một trận, Vân Thắng Quốc là ai? Nghe rất quen nhưng không nhớ ra được.
Đúng lúc này, hai người Tiền Phàm vừa mới hoàn hồn, nghe thấy người đi cùng Trương Vệ Quốc lại là con trai của Vân Thắng Quốc bá chủ vùng Tây Bắc, bọn họ liền phun cả ngụm máu ra ngoài.
Cốc Tuyết quen biết bạn bè kinh khủng như vậy, các người còn cầu bọn tôi xin việc, đây không phải là giỡn bọn tôi sao?
Hai người nhớ tới vẻ đắc ý tự cho mình hơn hẳn người khác vừa rồi, nhất thời hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Tiền Phàm liền nói với Trương Phương: “Chị ơi, chúng ta đều là người nhà, chị không thể đối xử với bọn em như vậy, chị nói với đình trưởng Trương chút đi, bọn em chỉ đùa chút thôi, đừng cứng ngắc như vậy được không?”
Lúc này, Trương Hà cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chị ơi, chị là chị gái ruột của em, đây là chị đang chôn em rồi đó, bọn em không thể bị thẩm tra được”.
Trương Hà nóng lòng nên lỡ miệng, Tiền Phàm liền trợn mắt nhìn Trương Hà, bà ta cũng biết mình nói sai, bị dọa sợ đến mức vội vàng bịp kín miệng.
Lúc này, khóe mắt Trương Vệ Quốc lóe lên ý cười.
Chuyện này là do Vân Khả Thiên giật dây, bảo ông ta đứng ra bảo vệ anh Lục, vợ chồng Tiền Phàm không có gì, Trương Vệ Quốc cũng định tìm chút chuyện cho bọn họ. Bây giờ nghe xong, xem ra không cần nữa, hai người này căn bản không sạch sẽ.
Còn không chờ Trương Phương lên tiếng, Trương Vệ Quốc liền nói: “Xin lỗi anh Lục, tôi còn có chút chuyện, hôm khác mời anh ăn cơm”.
Lục Hi biết ý của Trương Vệ Quốc, anh cười gật đầu.
Trương Vệ Quốc lại chào hỏi với Vân Khả Thiên, sau đó lập tức xoay người rời đi, không cho vợ chồng Tiền Phàm cơ hội dây dưa.
Vợ chồng Tiền Phàm thấy vậy lại trợn tròn mắt, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có.
Đúng lúc đó, Vân Khả Thiên phách lối nói: “Tôi thấy thế này, công việc của Cốc Tuyết cứ sắp xếp ở cục tài chính đi, dù sao nơi đó cũng sắp có chỗ trống rồi”.
Nói xong Vân Khả Thiên cố ý nhìn vợ chồng Tiền Phàm.
Vợ chồng Tiền Phàm nghe xong, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ngất đi.
Một câu nói của con trai Vân Thắng Quốc còn có uy lực hơn so với Trương Vệ Quốc, hai người đã hoàn toàn sợ xỉu.
Lục Hi lắc đầu cười một tiếng, anh nói với Tần Lam: “Xong chuyện rồi, tôi có thể đi được chưa?’
Tần Lam nở nụ cười hiếm thấy nói với Lục Hi: “Lần này xem như anh làm tốt, thả anh đi đấy”.
Lục Hi cười một tiếng, ngay sau đó anh chào hỏi với bố mẹ Cốc Tuyết xong liền xoay người rời đi.
Trương Vệ Quốc nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, ông ta nhìn về phía Tiền Phàm và Trương Hà và nói: “Thật sự có chuyện này?”
Ông ta không quản Triệu Khởi, nhưng hai người này trực thuộc dưới quyền ông ta, vậy nên ông ta vẫn phải hỏi.
Vợ chồng Tiền Phàm nghe xong liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, ở trước mặt Trương Vệ Quốc, bọn họ nào dám nói láo, một khi Trương Vệ Quốc nghiêm túc, bọn họ sẽ có thêm một tội danh lừa dối cấp trên.
Tiền Phàm run lẩy bẩy nói: “Đình trưởng Trương, đây chỉ là đùa thôi, chúng tôi đùa bạn của cháu gái ấy mà, không ngờ cậu ta tưởng thật”.
“Ồ, vậy sao?”, Trương Vệ Quốc nhìn Triệu Khởi và nói: “Vậy bọn họ là chuyện thế nào?”
Triệu Khởi nhìn thấy Trương Vệ Quốc liền toát mồ hôi lạnh. Mặc dù Trương Vệ Quốc không quản mình, nhưng ông ta và lãnh đạo cấp cao giám đốc công an tỉnh họ Đoàn của mình lại làm cùng một tầng, mạng sống của mình cũng chỉ là một câu nói của người ta thôi. Ông ta có thể không sợ sao.
Cũng may Tiền Phàm lanh lợi, trong tình huống cấp bách này cũng thông minh đột xuất, ông ta vội vàng nói: “Tôi mời ông ấy đến ăn cơm, mọi người đều là bạn”.
Trương Vệ Quốc nghe xong liền trầm giọng: “Chuyện này nếu có người tố cáo, mấy người thân là người dưới quyền của tôi, tôi cũng phải quản, hai người tạm dừng chức vụ trước, quay về nội bộ chờ thẩm tra, nếu như có vấn đề thì sẽ giao cho ban ngành liên quan”.
Tiền Phàm và Trương Hà nghe xong, toàn thân liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ghế. Trương Vệ Quốc nói vậy khác nào xử tử hình bọn họ! Bọn họ phải trải qua thẩm tra sao?
Lúc này, Trương Vệ Quốc nhìn về phía Triệu Khởi đang run lẩy bẩy, ông ta chậm rãi nói: “Chuyện của ông tôi sẽ đưa đề nghị với giám đốc công an Đoàn, để ông ta phái người thẩm tra, quay về chờ đi”.
Triệu Khởi nghe xong, hai mắt lập tức trợn tròn, nếu không phải hai tên cấp dưới đỡ ông ta thì thiếu chút nữa ông ta đã té xỉu trên đất.
Đối mặt biến cố bất thình lình này, hai người Trương Phương và Cốc Kiến Cương đều đã sợ ngây người.
Bọn họ có thể cảm nhận được Trương Vệ Quốc là một vị quan rất lớn, nói vài ba câu liền dọa em gái và em rể mình đến tê liệt, thật quá lợi hại.
Lúc này, hai tên cảnh sát đỡ cấp trên của mình ảo não rời đi, còn vợ chồng Tiền Phàm tê liệt ngã trên ghế ngồi, ngay cả thở cũng không đều.
Hai vợ chồng Trương Phương và Cốc Kiến Cương liếc nhìn nhau, chân tay có chút luống cuống, từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua quan lớn như vậy, cho nên vô cùng lo lắng.
Lúc này, Lục Hi nói: “Khả Thiên, đây là đồng nghiệp của Tần Lam, theo Tần Lam thực tập ở tòa soạn, năm nay đạt giải nhì cuộc thi viết, anh xem sắp xếp được công việc cho cô ấy không?”
Vân Khả Thiên vừa nghe là đồng nghiệp của Tần Lam, lại còn đạt giải nhì thi viết, anh ta vỗ ngực nói: “Đồng nghiệp của chị Lam, lại còn giải nhì thi viết, còn gì phải nói chứ, cô cứ tùy chọn đơn vị trong thành phố Tây Kinh, tôi bao”.
Tần Lam lén nhìn Vân Khả Thiên, khóe miệng mang theo một nụ cười châm biếm.
Còn bố mẹ Cốc Tuyết nghe xong liền kinh ngạc: “Thật không? Tôi nghe nói không dễ sắp xếp thế đâu”.
Bố mẹ Cốc Tuyết vẫn không quá tin tưởng Vân Khả Thiên.
Dù sao nhìn Vân Khả Thiên thoạt nhìn cũng chỉ là chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, không thể nào có quyền lớn như vậy.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng nói: “Vị này chính là con trai của Vân Thắng Quốc, lời nói vẫn cũng đáng tin ở Tây Kinh”.
Bố mẹ Cốc Tuyết ấp úng một trận, Vân Thắng Quốc là ai? Nghe rất quen nhưng không nhớ ra được.
Đúng lúc này, hai người Tiền Phàm vừa mới hoàn hồn, nghe thấy người đi cùng Trương Vệ Quốc lại là con trai của Vân Thắng Quốc bá chủ vùng Tây Bắc, bọn họ liền phun cả ngụm máu ra ngoài.
Cốc Tuyết quen biết bạn bè kinh khủng như vậy, các người còn cầu bọn tôi xin việc, đây không phải là giỡn bọn tôi sao?
Hai người nhớ tới vẻ đắc ý tự cho mình hơn hẳn người khác vừa rồi, nhất thời hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào.
Tiền Phàm liền nói với Trương Phương: “Chị ơi, chúng ta đều là người nhà, chị không thể đối xử với bọn em như vậy, chị nói với đình trưởng Trương chút đi, bọn em chỉ đùa chút thôi, đừng cứng ngắc như vậy được không?”
Lúc này, Trương Hà cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chị ơi, chị là chị gái ruột của em, đây là chị đang chôn em rồi đó, bọn em không thể bị thẩm tra được”.
Trương Hà nóng lòng nên lỡ miệng, Tiền Phàm liền trợn mắt nhìn Trương Hà, bà ta cũng biết mình nói sai, bị dọa sợ đến mức vội vàng bịp kín miệng.
Lúc này, khóe mắt Trương Vệ Quốc lóe lên ý cười.
Chuyện này là do Vân Khả Thiên giật dây, bảo ông ta đứng ra bảo vệ anh Lục, vợ chồng Tiền Phàm không có gì, Trương Vệ Quốc cũng định tìm chút chuyện cho bọn họ. Bây giờ nghe xong, xem ra không cần nữa, hai người này căn bản không sạch sẽ.
Còn không chờ Trương Phương lên tiếng, Trương Vệ Quốc liền nói: “Xin lỗi anh Lục, tôi còn có chút chuyện, hôm khác mời anh ăn cơm”.
Lục Hi biết ý của Trương Vệ Quốc, anh cười gật đầu.
Trương Vệ Quốc lại chào hỏi với Vân Khả Thiên, sau đó lập tức xoay người rời đi, không cho vợ chồng Tiền Phàm cơ hội dây dưa.
Vợ chồng Tiền Phàm thấy vậy lại trợn tròn mắt, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có.
Đúng lúc đó, Vân Khả Thiên phách lối nói: “Tôi thấy thế này, công việc của Cốc Tuyết cứ sắp xếp ở cục tài chính đi, dù sao nơi đó cũng sắp có chỗ trống rồi”.
Nói xong Vân Khả Thiên cố ý nhìn vợ chồng Tiền Phàm.
Vợ chồng Tiền Phàm nghe xong, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi ngất đi.
Một câu nói của con trai Vân Thắng Quốc còn có uy lực hơn so với Trương Vệ Quốc, hai người đã hoàn toàn sợ xỉu.
Lục Hi lắc đầu cười một tiếng, anh nói với Tần Lam: “Xong chuyện rồi, tôi có thể đi được chưa?’
Tần Lam nở nụ cười hiếm thấy nói với Lục Hi: “Lần này xem như anh làm tốt, thả anh đi đấy”.
Lục Hi cười một tiếng, ngay sau đó anh chào hỏi với bố mẹ Cốc Tuyết xong liền xoay người rời đi.
Bình luận facebook