• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (2 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Hội nghị nhà họ Ôn

Lúc này, Lục Hi nói: “Bố, mẹ, nếu không được thì con sẽ đưa bố mẹ đến chỗ khác, còn hơn là ở đây bị người ta khinh bỉ?”

Điều kiện ở Thiên Nhân Cư của anh còn tốt hơn chỗ này gấp nhiều lần, giống như tiên cảnh nhân gian vậy. Lục Hi đã định cho bố mẹ mình dọn đến đây từ lâu.

Lục Viễn Sơn nghe vậy thì chậm rãi nói: “Hi à, con có biết vì sao bao nhiêu năm qua bố mẹ lại ở đây chịu nhục mà không bỏ chạy không?”

Lục Hi hơi sửng sốt: “Con cũng không rõ lắm”.

Lục Viễn Sơn thở dài.

“Không phải vì bố tham tiền và quyền của nhà họ Ôn, chỉ là người nhà họ Ôn vì chuyện của con năm xưa nên khinh thường bố mẹ, với tính cách của bố năm đó thì đã muốn đưa mẹ con cao chạy xa bay lâu rồi. Lục Viễn Sơn bố có nghèo đến mấy thì cũng sẽ khiến mẹ con có ăn có mặc, nhưng nếu cứ đi như thế thì người nhà họ Ôn sẽ cười nhạo mẹ con, nói mẹ con mắt mù mới lấy người như bố, sau đó không chịu nổi mà bỏ nhà ra đi. Con có hiểu lòng bố không?”

Lục Hi chậm rãi gật đầu.

Anh hiểu ý của bố mình. Ông ấy chịu đựng ở lại nhà họ Ôn vì muốn cho mọi người biết hai vợ chồng sống rất tốt, mẹ không hề chọn sai.

Lúc này, Lục Hi mới nói: “Con biết rồi ạ, bố mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này cho xong. Con tin nhà họ Ôn sẽ không còn dám khinh thường bố mẹ nữa”.

Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển nghe vậy chỉ mỉm cười, không đáp lại.

Lúc này, điện thoại Lục Viễn Sơn vang lên. Sau khi nghe xong, ông nói được hai câu thì tắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Có chuyện gì vậy anh?”, Ôn Uyển hỏi.

“Ba giờ chiều nay nhà họ Ôn sẽ tổ chức một cuộc họp ở Ôn trang, tất cả những thành viên đời thứ hai trở lên sẽ phải tham gia”, Lục Viễn Sơn nói.

Ôn Uyển chau mày nói: “Có chuyện gì vậy, hay là chuyện của Hi nhà mình?”

Lục Viễn Sơn lắc đầu: “Chắc không đâu, chuyện của Hi đâu đến nỗi phải kinh động đến cả gia tộc chứ”.

Ôn Uyển nói: “Thôi, cứ đến đó xem rồi tính. Dù thế nào thì em cũng sẽ không để Hi phải rời đi đâu”.

“Ăn cơm đã, lát nữa sẽ biết ngay mà”, Lục Viễn Sơn đáp.

Sau đó, ba người cùng yên lặng ăn cơm. Lục Hi nói: “Con nghỉ ngơi một lúc, bố mẹ cứ làm việc của mình đi, kệ con ạ”.

Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển đều gật đầu.

Sau đó, Lục Hi giúp mẹ thu dọn bát đũa rồi về phòng khách.

Lục Hi nằm trên giường suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.

Trận chiến này bắt buộc phải đánh, vì anh, cũng vì bố mẹ. Anh muốn bố mẹ của mình ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khiến cho đám khinh người kia phải biết rằng, trên đời này có sự tồn tại mà bọn chúng không thể chọc vào, khiến nhà họ Ôn phải chịu một bài học sâu sắc.

...

Ba giờ chiều, tại Ôn trang.

Trên tầng hai của nhà thủy tạ, Ôn Nhất Hàng ngồi ở trung tâm, chín người đứng đầu của chín chi ngồi hai bên. Sau đó là đến anh chị em của người đứng đầu mỗi chi, tổng cộng có năm, sáu mươi người.

Lúc này, đời hai nhà họ Ôn đều đã tới, gia chủ Ôn Nhất Hàng nhìn xung quanh, chậm rãi nói.

“Chuyện ở Tây Kinh đã điều tra xong, Lục Thiên Hành đã thừa nhận chính hắn ta là người giết ảnh sát, hơn nữa còn kiêu ngạo khó thuần, đánh Ôn Thế Cung bị thương, đây chính là ngang nhiên khiêu khích chúng ta”.

“Sao cơ, thật to gan”.

“Một tông sư mà thôi, tưởng rằng nhà họ Ôn phải sợ hắn ta à, nực cười”.

“Nhất định phải dạy dỗ hắn ta một phen, cho hắn ta biết vì sao nhà họ Ôn chúng ta đứng vững suốt hàng trăm năm qua”.

Một câu nói của Ôn Nhất Hàng đã khiến tất cả bàn tán kịch liệt.

Nhà họ Ôn hùng bá Chiết Giang lâu năm, không ai dám động vào, cho dù là tông sư cũng phải cúi mình trước bọn họ.

Mà Lục Thiên Hành đến từ Tây Kinh này chỉ là tông sư mới lên, nhưng lại cuồng ngạo đến mức này, không coi nhà họ Ôn ra gì, người nhà họ Ôn ai cũng giết được hay sao?

Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng giơ tay, mọi người ngừng nghị luận, đều nhìn Ôn Nhất Hàng.

Ngừng một lúc, Ôn Nhất Hàng mới nói.

“Uy vọng của nhà họ Ôn là điều không ai được khiêu khích, nếu như Lục Thiên Hành ngông cuồng như thế thì phải báo cho giang hồ thiên hạ biết, mười ngày sau, nhà họ Ôn sẽ chiến đấu với Lục Thiên Hành tại Tây Hồ”.

“Đúng, phải dạy cho hắn ta một bài học”.

“Không chỉ dạy dỗ thôi đâu, mà còn cần giết chết hắn ta, cho đồng đạo trong thiên hạ này biết nhà họ Ôn vẫn luôn là nhà họ Ôn, không ai được phép khiêu khích”.

“Nói đúng lắm, gia chủ anh minh, xem ra nhà họ Ôn đã lâu không ra tay nên người ta cũng quên đi hai chữ sợ hãi rồi”.

Giờ phút này, đám người sôi trào, sôi nổi kêu gào muốn chấn hưng gia uy.

Chỉ có một số ít người lâm vào lo lắng.

Lục Thiên Hành liên tục đánh bại một tông sư, một chân nhân, lực chiến mạnh mẽ, chỉ sợ cũng không dễ đối phó.

Lúc này, Ôn Nhất Hàng nói.

“Trước đó mấy ngày, tôi đã đột phá cảnh giới hậu kỳ, đã có một chút lĩnh ngộ mới về việc sử dụng sức mạnh. Sau này rảnh rỗi thì các tiên thiên đỉnh phong có thể tới chỗ tôi, tôi sẽ giảng giải những trải nghiệm tâm đắc khi đột phá”.

Đám người nghe vậy thì lập tức vui vẻ vô cùng.

“Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ lại tiến thêm một bước nữa!”

Nghe thấy gia chủ đã đến tông sư hậu kỳ, đám người vui mừng khôn xiết. Phải biết rằng tu luyện võ đạo đến cuối cùng, muốn tiến cấp sẽ rất khó khăn.

Nhất là khi đến tông sư, thứ họ cần không chỉ là tích lũy lâu dài mà còn là lĩnh ngộ về sức mạnh, mỗi một lần tích lũy có thể nói là một cuộc sống mới.

Phóng mắt nhìn khắp đất nước này, cũng chỉ có đại tông sư Thiên Diệu là ở cảnh giới đỉnh phong, ngoài ra e là cũng chỉ có gia chủ nhà họ Ôn là tông sư hậu kỳ. Có thể nói, Ôn Nhất Hàng chính là tông sư số hai của cả nước.

Cảnh giới này quá thừa để đối phó một kẻ vừa mới vào tông sư.

Nghe những lời nịnh hót liên tục, Ôn Nhất Hàng dù có lão luyện thành thục thì cũng khó tránh khỏi đắc ý.

Đã đến cảnh giới này rồi còn có thể tăng cấp thì đúng là đáng để kiêu ngạo.

Một lúc lâu sau, Ôn Nhất Hàng lại giơ tay lên.

Mọi người lập tức im lặng, chờ Ôn Nhất Hàng nói.

“Hôm nay còn một chuyện khác muốn nói”.

Mọi người vội vàng ngưng thần lắng nghe.

“Nghe nói Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn của chi thứ sáu đã tìm được con trai Lục Hi và đưa về nhà họ Ôn rồi. Chọn một ngày nào đó cho nó đến từ đường sửa họ đi, người nhà họ Ôn sao có thể mang họ Lục cho được”.
Chương 457: Đêm trước cuộc chiến

Nghe vậy, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc. So với tin tức vừa rồi thì đúng là chẳng đáng gì.

Nhưng Lục Viễn Sơn cùng Ôn Uyển lại thay đổi sắc mặt.

Lục Hi đã tỏ thái độ rõ ràng rằng mình sẽ không đổi họ, nhưng Ôn Nhất Hàng là gia chủ, nói ra thì sẽ không rút lại, rốt cuộc họ nên làm gì bây giờ?

Một khi Ôn Nhất Hàng nói ra trước mặt mọi người như vậy, e là Lục Hi sẽ không thể yên ổn mà rời khỏi nhà họ Ôn.

Lúc này, Ôn Uyển đứng dậy nói: “Gia chủ, Lục Hi vừa mới về, xin hãy cho thằng bé một thời gian thích ứng, chuyện sửa họ này cứ để từ từ được không ạ”.

Ôn Nhất Hàng nhìn Ôn Uyển một cái, trầm giọng nói: “Có thể bước vào nhà họ Ôn chúng ta chính là phúc phận của nó, đừng mặc cả nữa, chọn một ngày đến tế tổ đi, đừng có dông dài”.

Ôn Uyển nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Mà có người đã lên tiếng: “Thương lượng làm cái gì, biết bao nhiêu người muốn vào nhà họ Ôn chúng ta còn không được đây. Gia chủ đang quan tâm đến hai người đấy, nếu không e là cả đời này cũng không có cơ hội ấy đâu”.

“Đúng vậy, đây là phúc phần của nó, các người nên quý trọng đi”.

Đám người khuyên nhủ Ôn Uyển với Lục Viễn Sơn, nhưng có thể thấy trong lời nói mang theo ý khinh bỉ.

Trong mắt bọn họ, được trở thành một phần của nhà họ Ôn chính là sự vinh quang của Lục Hi, không có gì phải bàn hết.

Ôn Uyển còn muốn nói gì đó nhưng Lục Viễn Sơn đã kéo bà lại, lắc đầu.

Sau đó, Ôn Nhất Hàng nói: “Cứ thế đi, còn lại các việc khác cứ thế mà làm”.

“Vâng, gia chủ”.

Mọi người hành lễ rồi rời đi.

Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn cũng quay về phòng mình.

Đến trước cửa viện thì thấy người đứng đầu chi thứ sáu là Ôn Thế Lễ đang chờ ở đó.

Hai người thấy vậy thì chào: “Anh cả”.

Ôn Thế Lễ gật đầu.

“Cô chú cũng thấy chuyện hôm nay rồi đó, tốt nhất là đừng vi phạm ý của gia chủ, nhanh chóng xử lý đi, nếu không gia chủ mà giận dữ thì Lục Hi sẽ gặp nguy hiểm đấy. Nếu nó đã xuất hiện trong tầm mắt của gia chủ rồi mà còn đòi đi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng đâu”.

Nói xong, Ôn Thế Lễ cũng rời đi.

Hai người nghe được sự uy hiếp ẩn trong lời nói của anh cả, đều nhíu chặt mày, đi về nhà mình.

Ôn Uyển vừa đi vừa nói với Lục Viễn Sơn: “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Lục Viễn Sơn cau mày: “Chuyện này thì anh vẫn tôn trọng ý của thằng Hi. Nếu con không đồng ý thì cũng không ai ép được”.

“Nhưng đây lại là ý của gia chủ, nếu Hi không đồng ý thì sợ là cũng không ổn”, Ôn Uyển phiền muộn nói.

“Dù thế nào thì anh cũng sẽ không ép buộc thằng Hi đâu. Ôn Nhất Hàng lật lọng như thế, nếu ông ta dám làm gì thằng Hi thì anh có phải cược cái mạng này cũng sẽ đấu tranh với ông ta một lần”, Lục Viễn Sơn quả quyết nói.

Ôn Uyển nghe vậy thì cũng mạnh mẽ gật đầu: “Đúng, nếu ông ta ép buộc Hi thì chúng ta sẽ đấu tranh với ông ta. Em không tin ông ta dám giết cả nhà chúng ta”.

Hai người bàn xong thì tăng tốc đi về chỗ ở.

Mà lúc này, Lục Hi nằm trên giường lại nở một nụ cười.

Anh đã để lại một tia thần thức trên người cha mẹ để sau này bảo vệ họ an toàn, họ có chuyện gì thì anh sẽ biết tin ngay.

Nhưng ban nãy anh khá tò mò về hội nghị lần này nên khởi động thần thức, không ngờ chủ đề của lần này lại chính là hướng về anh.

Ngoài ra, bố mẹ anh quyết đoán, không tiếc mọi giá để bảo vệ quyết định của anh, khiến cho lòng anh ấm áp vô bờ.

Lục Hi thầm nghĩ: “Bố mẹ yên tâm, từ bây giờ con sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại bố mẹ nữa”.

Không bao lâu sau, hai vợ chồng Ôn Uyển về đến nhà, họ không nhắc gì đến chuyện hôm nay, mà Lục Hi cũng chẳng hỏi.

Gia đình ba người cứ như bình thường, trải qua những ngày ấm áp.

...

Hôm sau, giang hồ dậy sóng.

Gia chủ Ôn Nhất Hàng của nhà họ Ôn hẹn chiến với Lục Thiên Hành vừa vào tông sư.

Tin tức này giống như một cơn lốc quét ngang giang hồ.

Nhà họ Ôn là thế gia tông sư lâu đời, Ôn Nhất Hàng đã vào tông sư được vài chục năm, tu vi thâm hậu.

Lục Thiên Hành là tông sư mới thăng cấp, lại đánh bại được cả Liễu Bồi Nhiên ở Túc Cam, sát phạt mạnh mẽ.

Mọi người sôi nổi suy tính thực lực của cả hai bên, thậm chí còn có người mở cược trận này.

Sau mấy ngày, số người cược Ôn Nhất Hàng thắng chiếm đa số.

Mọi người cho rằng tuy là Lục Thiên Hành sát phạt mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng chỉ là tông sư mới lên, xét về thực lực thì còn kém xa Ôn Nhất Hàng.

Hơn nữa, với nội tình nhà họ Ôn thì ai mà biết sẽ có con bài tẩy lợi hại cỡ nào chứ, đây là chuyện không thể đoán trước.

Mà Lục Thiên Hành thì thân cô thế cô, còn chưa có gia tộc của mình, chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà đòi đối kháng với nhà họ Ôn thì đúng là đa số sẽ không tin Lục Thiên Hành.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, giang hồ Tây Bắc với Lâm Tiêu dẫn đầu lại cược mạnh vào Lục Thiên Hành.

Mà số tiền lớn đến mức khiến người ta phải nghẹn họng.

Một mình Lâm Tiêu đã cược hai trăm triệu cho Lục Thiên Hành thắng rồi, hơn nữa, tính toàn bộ số đồng đạo Tây Bắc thì số tiền cược đã hơn năm trăm triệu, có thể nói là canh bạc khổng lồ nhất giới võ đạo.

Dưới sự khiếp sợ của số đông, đã có vài người suy tư rồi lén cược cho Lục Thiên Hành.

Nhưng số người xem trọng Ôn Nhất Hàng vẫn chiếm đa số. Bọn họ chỉ cho rằng nhóm Lâm Tiêu làm vậy là vì mặt mũi của giang hồ Tây Bắc. Thân là tông sư Tây Bắc mà cược cho Ôn Nhất Hàng thì cũng kỳ.

Thời gian cứ thế qua đi, chỉ còn một ngày là đến lúc hai người đối chiến.

Hôm ấy, khách sạn Châu Hàng đã chật ních người, mà Tây Hồ thì cũng đã bị nhà họ Ôn bao trọn, cấm du khách tới.

Lúc này, trong một nhà khách, Lâm Tiêu mặc bộ đồ truyền thống, nhìn mấy chục vị đồng đạo, trầm giọng nói.
Chương 458: Ừ, tao đây

“Mọi người cũng biết cậu Lục là người có ân với chúng ta, trong trận chiến ngày mai, nếu nhà họ Ôn nghiêm chỉnh thì chúng ta cũng sẽ yên lặng, nhưng nếu bọn họ dám gian lận hoặc là dùng thủ đoạn khác thì chúng ta thà chết cũng sẽ bảo vệ cho cậu Lục, khai chiến với họ”.

“Tất cả xin nghe theo sự phân phó của Lâm tông sư”.

Đồng đạo Tây Bắc nhất tề đáp lại.

Lâm Tiêu chậm rãi gật đầu.

Trong lòng ông ta đã sớm coi Lục Hi như sư phụ mà đối đãi, những thủ đoạn thần kỳ của Lục Hi khiến ông ta vô cùng khâm phục.

Thiên Nhân Cư thần kỳ, nhũ dịch Chung Linh thần kỳ, đây đều là thủ đoạn kinh thiên.

Mặc dù ông ta tin rằng cậu Lục sẽ không hề thua Ôn Nhất Hàng, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Ôn, mà họ còn là gia tộc truyền thừa hàng trăm năm nữa, không dám đảm bảo họ sẽ không chơi xấu.

Hơn nữa, nhỡ đâu Ôn Nhất Hàng thua, nhà họ Ôn lại bất kể mặt mũi mà tấn công hội đồng thì sao? Thậm chí còn mặc kệ quy tắc giang hồ mà dùng đến vũ khí hiện đại cũng không chừng. Bọn họ cần phòng ngừa thì hơn, tránh cho sau này lại trở tay không kịp.

Mà Lục Hi thì đang sống cuộc sống tràn ngập ấm áp với bố mẹ, cảm nhận sự đầm ấm của gia đình mà hơn 20 năm qua chưa từng có, nên vô cùng thoải mái.

Trưa hôm ấy, ba người ngồi ăn cơm với nhau.

Ôn Uyển gắp đồ ăn cho Lục Hi, săn sóc nói: “Tối nay là ngày mà nhà họ Ôn đấu với Lục Thiên Hành kia, người nhà họ Ôn đều đi, con muốn đi không?”

Lục Hi cười đáp: “Đương nhiên là có chứ ạ, đây là cơ hội khó gặp mà”.

Lục Viễn Sơn nghe xong thì cười: “Vậy bố mẹ đưa con đi cùng, nhớ là chúng ta có nhiệm vụ của riêng mình đấy. Con cứ đứng ở xa quan sát thôi, đừng đứng quá gần vì đó là tông sư chiến nhau, nếu dính phải thì sẽ không tốt”.

“Con biết rồi, bố mẹ cứ làm việc của bố mẹ, con sẽ cẩn thận ạ”, Lục Hi cười nói.

“Vậy thì tốt”.

Ôn Uyển cùng Lục Viễn Sơn đều cười.

Ăn cơm xong, thu dọn bát đũa cũng đã hơn 2 giờ chiều. Đến 3 giờ, hai vợ chồng Ôn Uyển đưa Lục Hi ra ngoài, tới thẳng Tây Hồ.

Sau khi đến Tây Hồ, Ôn Uyển lại tỉ mỉ dặn dò Lục Hi một lần rồi mới cùng Lục Viễn Sơn đi làm nhiệm vụ.

Nhà họ Ôn bao trọn cả cái Tây Hồ này, lát nữa võ giả cả nước sẽ đi vào, nhà họ Ôn là bên chủ trì nên phải cần rất nhiều người đón tiếp, duy trì trật tự, đưa đồ ăn vân vân.

Hơn nữa đây còn là chuyện lớn của nhà họ Ôn, là cơ hội để thể hiện trước mặt mọi người, cho nên nhà họ Ôn gần như là huy động toàn bộ người đến.

Còn Lục Hi thì bắt đầu du ngoạn xung quanh Tây Hồ.

Tây Hồ là một trong những thắng cảnh trứ danh của Hoa Hạ, được bảo về và phát triển không tệ. Ba mặt là núi, Tây Hồ ở giữa, diện tích cũng không hề nhỏ.

Khi Lục Hi đi được một vòng thì đã là 6 giờ chiều, lúc này mọi người đã dần tiến vào Tây Hồ.

Lúc này, Lục Hi đi đến đê Cô Sơn, trên con đê này đang có mười mấy người đi qua đi lại, có vẻ là người của nhà họ Ôn.

Nhưng Lục Hi phát hiện ra một người quen, bởi vì màu tóc của người này rất dễ nhận biết, là màu tím.

Chính vào lúc này, đội người kia cũng chạm mặt Lục Hi. Cậu trai tóc tím nhìn thầy Lục Hi, cậu ta hô lên: “Là mày?”

Lục Hi mỉm cười: “Ừ, tao đây”.

“Đội trưởng, ngăn thằng này lại, chính nó đã đánh chú hai đấy ạ”, cậu trai tóc tím kia nói với người đứng đầu.

Đội trưởng kia nghe vậy thì lập tức xoay người ngăn cản Lục Hi.

Lục Hi nhìn người đội trưởng này, tuổi khoảng hơn 50, cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, cũng là một cao thủ.

Lúc này, người đội trưởng kia nhìn Lục Hi, chậm rãi nói: “Cậu là ai?”

“Tôi là Lục Hi”, Lục Hi đáp.

“Cậu chính là Lục Hi?”, đội trưởng ngẩn ra.

“Đúng vậy”, Lục Hi nói.

Lúc này, cậu trai tóc tím cùng đám người khác cũng kinh ngạc không thôi. Nhà họ Ôn mới mở một cuộc họp, bây giờ không ai là không biết Lục Hi.

Một lát sau, đội trưởng nói: “Cậu là Lục Hi thì tôi sẽ báo chuyện này cho gia chủ, để gia chủ định đoạt”.

Thân phận của Lục Hi hiện tại có thể nói là một nửa họ Ôn, ông ta không thể tùy tiện động thủ.

Hơn nữa, ông ta và chú hai của cậu trai tóc tím ở cùng cảnh giới, Lục Hi có thể đánh bại người kia thì cũng có thể đánh bại ông ta. Nếu cố tình động thủ thì có khi ông ta cũng phải mất mặt.

Nhưng lúc này cậu trai tóc tím lại nở một nụ cười thâm độc. Tình cảnh nhà Lục Hi thế nào cả nhà họ Ôn đều biết, không tốt chút nào.

Hơn nữa nghe nói Lục Hi này còn không muốn đổi họ để đi vào nhà họ Ôn, nhưng ông cụ sao có thể cho phép Lục Hi làm trái ý mình. Cậu ta càng mong Lục Hi cứ kiên quyết như thế, cuối cùng thì cho ông cụ thu thập cậu ta. Đến lúc đó, cả nhà họ sẽ tan cửa nát nhà, quá là hay.

Lục Hi nghe đội trưởng nói thế thì thản nhiên đáp: “Tùy ông, miễn là ông thích”.

Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn đội ngũ tiếp tục đi tuần tra.

Lục Hi lắc đầu, tiếp tục đi dạo quanh Tây Hồ.

Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, Tây Hồ được chiếu sáng bởi vô số ánh đèn, khiến nơi đây giống như tiên cung, đặc biệt là mặt hồ làm chiến trường cũng được mấy chục cái đèn pha chiếu đến, sáng như ban ngày.

Lúc này, trên mấy cái đê ở Tây Hồ cũng có không ít người đứng đó, phải lên đến hàng ngàn người. Bọn họ châu đầu ghé tai, sôi nổi bàn luận về trận quyết chiến này.

Ở một góc đê khác, Lâm Tiêu dẫn đám đồng đạo Tây Bắc nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt hồ kia.

“Ông Lâm, sao cậu Lục vẫn chưa đến nhỉ?”, có người lo lắng hỏi.

Lâm Tiêu bình tĩnh đáp: “Vội cái gì, đến lúc cần thì cậu Lục sẽ xuất hiện thôi”.

Đám người nghe xong thì cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.

Lúc này, Lục Hi đã thay đổi thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, mà trên cái đê anh đứng cũng đã có rất nhiều người.
Chương 459: Cược thắng thua

Bên cạnh anh có mười mấy người kéo thành một nhóm thảo luận quyết chiến lần này.

“Anh Triệu, anh nghĩ lần này Lục Thiên Hành có mấy phần thắng?”

“Lục Thiên Hành là tông sư vừa lên, tuy rằng có lịch sử đánh bại tông sư nhưng so với tông sư lâu đời như Ôn Nhất Hàng thì vẫn hơi yếu. Dù sao thì tu vi cấp tông sư cũng phải tích lũy theo thời gian, Lục Thiên Hành chỉ là người mới, tuy mạnh nhưng cũng có hạn”.

“Đúng, lần quyết chiến này Ôn Nhất Hàng đã chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Lục Thiên Hành không có cửa thắng đâu”.

Mọi người nghị luận sôi nổi, những không ai coi trọng Lục Thiên Hành.

Lúc này, một người trong số đó nhìn Lục Hi vẫn luôn im lặng mà lại còn cau mày, bèn hỏi: “Người anh em này chẳng lẽ lại có suy nghĩ khác về trận chiến sắp tới sao?”

Lục Hi giãn chân mày, đáp: “Tôi lại coi trọng Lục Thiên Hành hơn”.

Nói đùa, anh đương nhiên phải về phe chính mình rồi, chẳng lẽ lại đi xem trọng người khác.

Đám người nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, có một người nói: “Xin được nghe cao kiến của người anh em?”

Lục Hi mỉm cười nói: “Ôn Nhất Hàng tuy rằng tu vi thâm hậu, nhưng tuổi già huyết suy, Lục Thiên Hành tuy rằng chỉ là tông sư mới lên, nhưng tuổi trẻ háo thắng, khí huyết mạnh mẽ, nên kết quả còn cần phải nói sao?”

Đám người nghe xong thì lập tức cười vang.

Một người trong đó nói.

“Cậu vào đây được thì chắc cũng là đồng đạo, sao nói chuyện như người ngoài ngành thế? Đã đến cảnh giới tông sư rồi thì bọn họ làm gì còn là người thường nữa, đâu có khí huyết suy bại như cậu nói, chỉ có từ từ tích lũy, công lực càng thêm thâm hậu mà thôi”.

“Hahahaha”.

Mọi người cười vang.

Lục Hi cũng chỉ mỉm cười, không nói gì.

Rồi lại có người lên tiếng: “Lâm Tiêu ở Tây Bắc dẫn theo đồng đạo Tây Bắc đặt cược mạnh cho Lục Thiên Hành thắng, e là sẽ phải lỗ sạch vốn thôi. Không hiểu ông ta nghĩ gì nữa, haiz!”

“Đúng vậy, Lâm Tiêu là tông sư mà sao lại có phán đoán khiến người ta khó hiểu như thế nhỉ, đúng là kỳ lạ”.

Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Lục Hi lại cười ha ha: “Chưa chắc đâu, nói không chừng Lâm Tiêu còn kiếm được một món lớn ấy chứ”.

Đám người nghe vậy thì đều khinh bỉ nhìn Lục Hi.

Có người nói: “Nếu Lục Thiên Hành mà thắng thì cậu cứ ỉa một bãi đi, tôi ăn luôn”.

Lục Hi nghe xong, nhướng mày: “Nói chuyện phải cẩn thận cái mồm, trước kia cũng có người nói câu này với tôi, kết quả là người đó phải ăn no luôn”.

“Đkm, muốn cãi nhau đúng không?”, người kia nghe vậy thì bắt đầu sửng cồ lên.

Lục Hi chỉ chậm rãi nói lại: “Sao? Các người coi trọng Ôn Nhất Hàng, còn tôi thì không được coi trọng Lục Thiên Hành à?”

Hai người nói chuyện, hỏa khí bùng phát.

Đúng lúc này, một người lớn tuổi xen vào: “Thôi, đừng cãi nhau nữa, đều là đồng đạo cả, việc gì phải thế”.

Lúc này, người cãi nhau với Lục Hi hung hăng trừng mắt với Lục Hi một cái, rồi khó chịu im lặng.

Lục Hi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, ba tiếng vang lớn vang lên. Chỉ thấy mặt hồ trung tâm Tây Hồ có ba pháo hoa to lớn dâng lên, dần dần nổ tung, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Pháo hoa lộng lẫy vừa rơi xuống thì một bóng người từ trên đê nhảy xuống, đạp vào mặt hồ, phi tới chính giữa hồ.

Mấy bóng đèn pha mới chiếu rọi vào người này.

Ở đây toàn là người trong võ đạo, nhãn lực cực tốt, chỉ nhìn là biết ngay đây chính là Ôn Nhất Hàng của nhà họ Ôn.

Lúc này, tất cả đều biết quyết chiến sắp nổ ra, toàn bộ Tây Hồ mới yên tĩnh vô cùng.

Chỉ thấy Ôn Nhất Hàng chắp tay với bốn phía, bắt đầu nói.

“Các vị đồng đạo thân mến, hôm nay mời mọi người đến cũng là rất bất đắc dĩ. Lục Thiên Hành giết người nhà họ Ôn chúng tôi, không những không xin lỗi mà còn ngông cuồng đến cực điểm, khinh thường nhà họ Ôn chúng tôi. Ôn Nhất Hàng tôi đành phải hẹn chiến với Lục Thiên Hành, mong các vị bao dung”.

Ôn Nhất Hàng vừa lên tiếng, nói đến ân oán giữa hai bên trước, rồi khiến bản thân đứng ở bên đạo nghĩa, đúng là một lão cáo già.

Lục Hi chỉ lắc đầu, những kẻ này cứ thích làm bộ, chuyện gì cũng đem bản thân cất cao lên, coi bản thân là bên chính nghĩa, đúng là chán vô cùng.

Lúc này, trên đê Tây Hồ có mấy tiếng vang lên.

“Ôn tông sư, nếu Lục Thiên Hành ngông cuồng như thế thì nên dạy dỗ hắn ta một phen”.

“Chúng tôi ủng hộ Ôn tông sư”.

“Ôn tông sư nói đúng lắm, nhà họ Ôn không sai”.

Những người này vô cùng khinh thường Lục Thiên Hành, sôi nổi nịnh nọt Ôn Nhất Hàng.

Lúc này, lại có một âm thanh vang lên: “Ôn tông sư, thị phi ân oán cũng không thể nghe từ một phía của ông được, có phải hay không thì chờ cậu Lục đến, để cậu ấy nói đã”.

Mọi người nhìn lại thì thấy người lên tiếng lại là Lâm Tiêu.

Tất cả đều không hiểu, vì sao Lâm Tiêu lại bảo vệ Lục Thiên Hành, ông ta coi trọng Lục Thiên Hành thế ư?

Nói như thế, đến lúc Lục Thiên Hành thua thì Lâm Tiêu chẳng phải sẽ vô duyên vô cớ biến thành kẻ địch của nhà họ Ôn à? Tội gì thế?

Ôn Nhất Hàng nghe thế thì chậm rãi nói: “Lâm tông sư, thị phi ân oán đều có đúng sai, vậy bảo Lục Thiên Hành lên đi”.

Ôn Nhất Hàng nói đến cuối, tiếng nói hóa thành tiếng gầm thét, truyền suốt Tây Hồ.

Lúc này, tất cả đều ngưng thần quan sát, biết đây là lời khiêu chiến Ôn Nhất Hàng phát ra. Chỉ cần Lục Thiên Hành ở đây thì chắc chắn sẽ xuất hiện.

Mà Lục Hi thì chỉ cười nhạt, đi về phía mặt hồ.

Người bên cạnh anh lúc ấy đều sửng sốt.

“Cậu làm gì đấy?”, có người ngơ ngác.

“Đi nghênh chiến chứ gì nữa?”, Lục Hi đáp.

“Cậu bị điên à, người ta khiêu chiến Lục Thiên Hành mà, cậu là cái gì mà đòi lên?”

Lục Hi chỉ lắc đầu cười, thả người nhảy xuống mặt hồ, đi về phía Ôn Nhất Hàng.

“Cậu ta chính là tông sư Lục Thiên Hành?”

Giờ phút này, mười mấy người kia mới phản ứng lại, kinh hãi nói.
Chương 460: Bắt đầu chiến đấu

Dù gì đi nữa thì Lục Thiên Hành cũng là một tông sư danh xứng với thực. Mà trong cảm nhận của người thuộc võ đạo thì tông sư luôn có chỗ đứng.

Phải biết rằng, toàn bộ Hoa Hạ này chỉ có mười mấy tông sư có thân phận siêu nhiên như thế.

Giờ phút này, đặc biệt là người vừa tranh cãi với Lục Hi đều sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh.

Với cảnh giới của kẻ này thì tông sư chỉ cần một chiêu là giết chết. Nếu biết đó là Lục Thiên Hành thì kẻ này đã không dám tranh cãi với Lục Hi rồi.

Mà lúc này, Lục Hi cơ hồ là biến thành làn sóng trắng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ôn Nhất Hàng.

Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi, nói: “Cậu là Lục tông sư Lục Thiên Hành?”

“Đúng là tôi”, Lục Hi chắp tay nói.

Ôn Nhất Hàng nhìn Lục Hi một lát, chậm rãi nói: “Cậu giết người nhà họ Ôn mà không nói câu gì, coi nhà họ Ôn chúng tôi như chốn không người. Hay là cậu cho rằng trở thành tông sư rồi thì có thể hoành hành ngang ngược vậy?”

Lục Hi cau mày nói: “Thị phi đúng sai thế nào lòng người tự biết, chính ông cũng hiểu rõ, mà tôi vốn dĩ cũng chẳng muốn ra tay với ông, nhưng người nhà họ Ôn các ông vô cùng quá đáng, nên được dạy dỗ đôi chút”.

Lục Hi vốn dĩ còn mang chút tình cảm đặt lên nhà họ Ôn, nhưng từ khi quay về bên cạnh bố mẹ, thấy bố mẹ bị xa lánh, bị đối xử bất công thì Lục Hi đã hoàn toàn giận dữ. Nhà họ Ôn kiêu ngạo như thế, nên có người đến dạy dỗ bọn họ.

Mà Ôn Nhất Hàng nghe Lục Hi nói vậy thì chỉ cười ha ha, tiếng sóng cuồn cuộn truyền khắp mặt hồ.

“Cậu thật ngông cuồng, nhà họ Ôn chúng tôi truyền thừa mấy trăm năm, một tông sư mới lên như cậu cũng dám đòi dạy dỗ nhà họ Ôn cơ à, đúng là nực cười”, Ôn Nhất Hàng nói, thần sắc lạnh lùng: “Đã vậy thì cho tôi lĩnh giáo cao chiêu của Lục tông sư đi”.

Ôn Nhất Hàng nói xong, chỉ nghe thấy ông ta hét lớn một tiếng, cả người bốc lên một ngọn lửa chân khí màu trắng trong nháy mắt, cao chừng 5 mét. Đồng thời, một khí thế sắc bén quét toàn bộ mặt hồ, một luồng gió mạnh từ người ông ta khuếch tán mà ra, thổi đến cả đám người trên đê, khiến quần áo bọn họ cũng bay phấp phới.

“Nội công thật thâm hậu”.

“Không hổ là tông sư lâu đời, còn chưa cho phạm vi xuất hiện mà đã có khí thế cỡ này rồi”.

“Ôn tông sư đúng là gừng càng già càng cay, Lục Thiên Hành e là phải rơi vào kết cục thảm hại rồi”.

Ôn Nhất Hàng vừa ra tay đã nhận được lời khen ngợi của mọi người, tất cả đều bị khí thế này thuyết phục.

Mà đám người Lâm Tiêu thì đều trở nên nghiêm túc.

Lâm Tiêu đã là tông sư, hơn nữa còn chuẩn bị đột phá đến tông sư trung kỳ. Ôn Nhất Hàng vừa ra tay, ông ta liền biết Ôn Nhất Hàng đã trở thành tông sư hậu kỳ, cao hơn ông ta nhiều. Nếu bình tĩnh so sánh thì ông ta không phải đối thủ của Ôn Nhất Hàng, xem ra cũng không có mấy ai ở Hoa Hạ sẽ là đối thủ của ông ta.

Nhưng Lâm Tiêu tin tưởng rằng cậu Lục tuyệt đối sẽ không thua. Đối thủ dù có mạnh đến mấy thì cậu Lục vẫn luôn có thủ đoạn mạnh hơn kẻ mạnh. Đây chính là ấn tượng của Lâm Tiêu về Lục Hi.

Mà lúc này, chỉ thấy tay phải Lục Hi duỗi ra, bốc lên một ngọn lửa màu kim cao 3 mét, đồng thời tay phải cũng ngưng tụ thêm cả một cây thương màu vàng kim, uy thế vô cùng phi phàm.

Nhưng so với khí thế của Ôn Nhất Hàng thì kém hơn một bậc.

Người xem đều lắc đầu, từ lần ra tay này là đã đoán được cao thấp rồi. Lục Thiên Hành có vẻ sẽ rơi vào kết cục bi thảm thôi.

Mà lúc này, Ôn Nhất Hàng thét lên một tiếng như muốn xuyên kim phá đá, chỉ thấy cả vùng Tây Hồ dâng lên vô số ánh sáng xanh, phủ kín mặt hồ, phảng phất như hàng ngàn ngôi sao trời, cực kỳ đẹp đẽ.

Cảnh tượng này tức khắc khiến mọi người kinh hãi, tất cả đều nghị luận sôi nổi, tấm tắc khen đẹp.

Mà những ánh sáng màu lam kia sôi nổi vọt tới người Ôn Nhất Hàng, bám vào người ông ta rồi trong nháy mắt ngưng tụ thành một lớp áo giáp màu xanh thẳm, phủ kín cả người Ôn Nhất Hàng.

Đồng thời, trong tay Ôn Nhất Hàng cũng ngưng tụ ra một cặp đại đao dài 5 mét, lưỡi đao dài 2 mét, thân đao dài 3 mét.

Giờ phút này, Ôn Nhất Hàng khoác chiến giáp màu lam, tay cầm chiến đao, không ngừng tỏa ra khí thế bức người. Nhìn ông ta như một chiến thần xanh lam, uy thế vô song.

“Ôn tông sư lợi hại thật đấy, đây là sức mạnh phạm vi của ông ta ư?”

“Tông sư lâu đời đúng là khác hẳn, sức mạnh phạm vi có thể biến thành chiến giáp và vũ khí, tông sư bình thường khó mà làm được điều này!”

“Mấy người hiểu cái gì, đây là chiến giáp Úy Lam nổi tiếng xưa giờ của Ôn tông sư, phối hợp với “Đoạn Thủy Lưu Đao Quyết” truyền đời của nhà họ Ôn nữa, không tầm thường chút nào đâu”.

Có người hiểu về nhà họ Ôn lập tức kiêu ngạo nói.

“Hóa ra là vậy, đúng là khiến chúng ta mở mang tầm mắt”.

Mọi người cùng khen ngợi không dứt, rằng hôm nay đúng là đến không phí công, chỉ được xem chiêu thức kia thôi cũng đáng giá.

Lúc này, Lục Hi cũng hơi coi trọng Ôn Nhất Hàng hơn một chút.

Xem ra Ôn Nhất Hàng khá hiểu về thuộc tính thủy, nhưng ông ta không hình thành ra phạm vi của riêng mình giống như những tông sư khác, mà dùng sức mạnh phạm vi của mình thu hút lấy tinh lực của nước Tây Hồ, ngưng tụ thành chiến giáp và vũ khí, từ bỏ luôn phạm vi.

Nếu là vậy thì võ kỹ của Ôn Nhất Hàng cũng phải rất ổn thì ông ta mới dám bỏ phạm vi đi.

Dựa vào lớp chiến giáp này, ông ta gần như có thể thoát khỏi phạm vi của toàn bộ tông sư, xông vào bên trong phạm vi của họ và dùng võ kỹ bản thân để chém giết đối thủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 166-170
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom