Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 467: Mất mặt
Ôn Nhất Hàng quyết định hôm nay nhất định phải dạy cho gia đình Ôn Uyển một bài học, để bọn họ cũng như tất cả người nhà họ Ôn biết, cái nhà này, vẫn là do Ôn Nhất Hàng ông ta làm chủ.
Hơn nửa giờ sau, Ôn Thế Hòa dẫn theo Ôn Uyển, Lục Viễn Sơn, Lục Hi cùng Ôn Thế Khiêm đến, năm người đứng ở trước mặt Ôn Nhất Hàng.
Chỉ thấy sắc mặt Ôn Nhất Hàng sa sầm, nhìn Ôn Uyển nói: “Nghe nói mấy người không đồng ý để Lục Hi đổi họ?”
Ôn Uyển nói: “Gia chủ, không phải chúng tôi không đồng ý, Hi vừa mới trở về nhà họ Ôn vẫn chưa quen, chuyện này không vội, để thằng bé làm quen rồi chúng ta từ từ bàn bạc vẫn chưa muộn, tại sao cứ nhất định phải là bây giờ chứ”.
Song, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng đập bàn nói.
“Khốn kiếp, hai mươi năm trước, tôi đã nói rồi, khi đó các người bí mật đem cậu ta đi, tôi thấy hồi đó cô lập không ít công trạng cho nhà họ Ôn, nên không xử lý các người, bây giờ, các người lại còn ngoan cố không hiểu lý lẽ như này, coi mệnh lệnh của tôi như gió thoảng bên tai, Ôn Thế Hòa”.
“Có”, Ôn Thế Hòa vội vàng đáp lại.
“Đưa Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn vào Tư Quá Nhai, để bọn họ cẩn thận suy nghĩ lại chuyện đã qua, đưa Lục Hi đến phần mộ tổ tiên, để cậu ta canh giữ phần mộ tổ tiên nhà họ Ôn cho đến khi cậu ta đồng ý đổi họ”, Ôn Nhất Hàng dứt khoát nói.
“Vâng, gia chủ”, Ôn Thế Hòa cũng vội vàng đáp lại.
Sau khi đáp lại một tiếng, Ôn Thế Hòa nói với Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn: “Nghe thấy gì chưa, còn không mau đi theo tôi”.
Nói xong, chỉ thấy ông ta vẫy tay, hai tên thuộc hạ của ông ta từ ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.
Đúng vào lúc này, Lục Hi lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám động đến họ, tôi sẽ chặt tay của kẻ đó”.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào Lục Hi, chậm rãi nói: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, kẻ nào dám động vào họ, tôi sẽ chặt tay của kẻ đó”, Lục Hi nói lại một lần nữa.
“Cậu thật to gan, phế hai chân của cậu ta cho tôi, đưa đến phần mộ tổ tiên”, Ôn Nhất Hàng quát lên.
Lúc này, chỉ thấy một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi đi ra từ sau tấm bình phong phía sau ông ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm đi thẳng đến trước mặt Lục Hi.
Hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn vừa nhìn thấy người này liền tái mặt.
Người này tên là Ôn Trảm, là tùy tùng thân cận của Ôn Nhất Hàng, tu vi đã là Tiên Thiên Đỉnh Phong, cao thủ thứ hai của nhà họ Ôn, lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả với người nhà của mình, ông ta cũng chưa từng mềm lòng, nhà họ Ôn không ai là không sợ ông ta.
“Đừng ra tay”, Ôn Uyển lớn tiếng kêu lên.
Vẻ mặt Lục Viễn Sơn nghiêm trọng nói: “Gia chủ, ông đây là muốn ba người nhà chúng tôi đổ máu tại đây”.
“Còn dám uy hiếp tôi, ra tay”, sắc mặt Ôn Nhất Hàng u ám tức giận hét lên.
Lúc này, Ôn Trảm một tay tóm về phía Lục Hi.
“Đừng”, Ôn Uyển lớn tiếng kêu khóc.
Dưới tay của Ôn Trảm, sợ rằng Lục Hi sẽ lập tức bị tàn phế.
Lục Viễn Sơn định chạy về phía Lục Hi bảo vệ anh, nhưng bị thuộc hạ của Ôn Thế Hòa khống chế chặt chẽ.
Lục Viễn Sơn không thể thoát ra, vì quá tức giận mà phun ra một ngụm máu.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Lục Hi liền thay đổi, chân phải như roi, nhanh như chớp đá về phía Ôn Trảm.
Cú đá này giống như sét đánh, tốc độ không những cực nhanh, mà lúc đưa chân ra còn có tiếng rít xé gió, sắc mặt Ôn Trảm liền thay đổi, tay tóm về phía Lục Hi, định chặt lên chân Lục Hi đang đánh tới.
Sau đó, một cước của Lục Hi đá đến nửa đường đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, vừa chạm đến tay Ôn Trảm, tay Ôn Trảm liền bị đá gãy.
Một cước này không hề dừng lại, đá lên trên người Ôn Trảm, Ôn Trảm rên lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi ngã bay ra ngoài, va đổ hai cánh cửa chạm hoa của phòng khách.
Một cao thủ Tiên Thiên Đỉnh Phong cứ như vậy bị một cước của Lục Hi đá cho bị thương nặng.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị kinh hãi, ngây ngốc nhìn Lục Hi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến Lục Hi là một cao thủ như thế, có thể một cước đá bay Ôn Trảm, sợ rằng chỉ có tông sư mới có thể làm được như vậy, nghĩ đến đây, bọn họ càng thêm kinh hãi.
Lúc này, mọi người nhìn đến Lục Hi bằng các ánh mắt khác nhau.
Đám người Ôn Thế Hòa và Ôn Nhất Hàng kinh ngạc, không thể tin được, trong khi hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng, hóa ra con trai bọn họ lại là một cao thủ đáng gờm như vậy.
Đúng vào lúc này, diện mạo của Lục Hi dần thay đổi.
Chỉ thấy trong chốc lát anh đã mọc ra một mái tóc dài, tung bay trên vai, khuôn mặt trở nên tuấn tú như ngọc, trở thành một mỹ nam tuyệt thế.
Lúc này, mọi người nhìn trân trân không nói nên lời, Ôn Nhất Hàng kinh hãi kêu lên.
“Cậu vậy mà lại là Lục Thiên Hành?”
Ôn Nhất Hàng vừa nói những lời này, đám người Ôn Thế Hòa liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống đất.
Người này chính là nhất đại tông sư, cao thủ siêu cấp vừa đánh bại gia chủ.
Vẻ mặt Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn càng không thể tin được, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng không gì sánh được, hóa ra con trai của bọn họ chính là Lục Thiên Hành, nhất đại tông sư, nhân vật lợi hại như vậy.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Lục Hi nhìn Ôn Nhất Hàng nói.
“Là trưởng bối của tôi, lần trước hai bên đánh nhau, tôi hạ thủ lưu tình, không đánh trọng thương ông, muốn để cho ông biết núi cao còn có núi cao hơn, từ đó bớt ngông cuồng lại, nhưng không ngờ ông không những không thu liễm mà còn càng nóng nảy hơn, trút cơn tức giận vì bị đánh bại lên đầu bố mẹ tôi, còn muốn phế hai chân của tôi, ông làm như vậy, còn có tác phong khoan dung khiêm tốn nhã nhặn mà gia chủ của một gia tộc giàu sang quyền thế nên có không, coi chúng tôi là người của nhà họ Ôn sao?”
Nghe được những lời này của Lục Hi, khí huyết trong người Ôn Nhất Hàng cuồn cuộn, bản thân bất lực.
Ông ta là một trưởng bối, vậy mà lại bị răn dạy và quở mắng như vậy, ông ta thật sự mất mặt.
Hơn nửa giờ sau, Ôn Thế Hòa dẫn theo Ôn Uyển, Lục Viễn Sơn, Lục Hi cùng Ôn Thế Khiêm đến, năm người đứng ở trước mặt Ôn Nhất Hàng.
Chỉ thấy sắc mặt Ôn Nhất Hàng sa sầm, nhìn Ôn Uyển nói: “Nghe nói mấy người không đồng ý để Lục Hi đổi họ?”
Ôn Uyển nói: “Gia chủ, không phải chúng tôi không đồng ý, Hi vừa mới trở về nhà họ Ôn vẫn chưa quen, chuyện này không vội, để thằng bé làm quen rồi chúng ta từ từ bàn bạc vẫn chưa muộn, tại sao cứ nhất định phải là bây giờ chứ”.
Song, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng đập bàn nói.
“Khốn kiếp, hai mươi năm trước, tôi đã nói rồi, khi đó các người bí mật đem cậu ta đi, tôi thấy hồi đó cô lập không ít công trạng cho nhà họ Ôn, nên không xử lý các người, bây giờ, các người lại còn ngoan cố không hiểu lý lẽ như này, coi mệnh lệnh của tôi như gió thoảng bên tai, Ôn Thế Hòa”.
“Có”, Ôn Thế Hòa vội vàng đáp lại.
“Đưa Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn vào Tư Quá Nhai, để bọn họ cẩn thận suy nghĩ lại chuyện đã qua, đưa Lục Hi đến phần mộ tổ tiên, để cậu ta canh giữ phần mộ tổ tiên nhà họ Ôn cho đến khi cậu ta đồng ý đổi họ”, Ôn Nhất Hàng dứt khoát nói.
“Vâng, gia chủ”, Ôn Thế Hòa cũng vội vàng đáp lại.
Sau khi đáp lại một tiếng, Ôn Thế Hòa nói với Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn: “Nghe thấy gì chưa, còn không mau đi theo tôi”.
Nói xong, chỉ thấy ông ta vẫy tay, hai tên thuộc hạ của ông ta từ ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn.
Đúng vào lúc này, Lục Hi lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám động đến họ, tôi sẽ chặt tay của kẻ đó”.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào Lục Hi, chậm rãi nói: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, kẻ nào dám động vào họ, tôi sẽ chặt tay của kẻ đó”, Lục Hi nói lại một lần nữa.
“Cậu thật to gan, phế hai chân của cậu ta cho tôi, đưa đến phần mộ tổ tiên”, Ôn Nhất Hàng quát lên.
Lúc này, chỉ thấy một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi đi ra từ sau tấm bình phong phía sau ông ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm đi thẳng đến trước mặt Lục Hi.
Hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn vừa nhìn thấy người này liền tái mặt.
Người này tên là Ôn Trảm, là tùy tùng thân cận của Ôn Nhất Hàng, tu vi đã là Tiên Thiên Đỉnh Phong, cao thủ thứ hai của nhà họ Ôn, lạnh lùng tàn nhẫn, ngay cả với người nhà của mình, ông ta cũng chưa từng mềm lòng, nhà họ Ôn không ai là không sợ ông ta.
“Đừng ra tay”, Ôn Uyển lớn tiếng kêu lên.
Vẻ mặt Lục Viễn Sơn nghiêm trọng nói: “Gia chủ, ông đây là muốn ba người nhà chúng tôi đổ máu tại đây”.
“Còn dám uy hiếp tôi, ra tay”, sắc mặt Ôn Nhất Hàng u ám tức giận hét lên.
Lúc này, Ôn Trảm một tay tóm về phía Lục Hi.
“Đừng”, Ôn Uyển lớn tiếng kêu khóc.
Dưới tay của Ôn Trảm, sợ rằng Lục Hi sẽ lập tức bị tàn phế.
Lục Viễn Sơn định chạy về phía Lục Hi bảo vệ anh, nhưng bị thuộc hạ của Ôn Thế Hòa khống chế chặt chẽ.
Lục Viễn Sơn không thể thoát ra, vì quá tức giận mà phun ra một ngụm máu.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Lục Hi liền thay đổi, chân phải như roi, nhanh như chớp đá về phía Ôn Trảm.
Cú đá này giống như sét đánh, tốc độ không những cực nhanh, mà lúc đưa chân ra còn có tiếng rít xé gió, sắc mặt Ôn Trảm liền thay đổi, tay tóm về phía Lục Hi, định chặt lên chân Lục Hi đang đánh tới.
Sau đó, một cước của Lục Hi đá đến nửa đường đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, vừa chạm đến tay Ôn Trảm, tay Ôn Trảm liền bị đá gãy.
Một cước này không hề dừng lại, đá lên trên người Ôn Trảm, Ôn Trảm rên lên một tiếng, miệng phun ra máu tươi ngã bay ra ngoài, va đổ hai cánh cửa chạm hoa của phòng khách.
Một cao thủ Tiên Thiên Đỉnh Phong cứ như vậy bị một cước của Lục Hi đá cho bị thương nặng.
Lúc này, tất cả mọi người đều bị kinh hãi, ngây ngốc nhìn Lục Hi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến Lục Hi là một cao thủ như thế, có thể một cước đá bay Ôn Trảm, sợ rằng chỉ có tông sư mới có thể làm được như vậy, nghĩ đến đây, bọn họ càng thêm kinh hãi.
Lúc này, mọi người nhìn đến Lục Hi bằng các ánh mắt khác nhau.
Đám người Ôn Thế Hòa và Ôn Nhất Hàng kinh ngạc, không thể tin được, trong khi hai người Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng, hóa ra con trai bọn họ lại là một cao thủ đáng gờm như vậy.
Đúng vào lúc này, diện mạo của Lục Hi dần thay đổi.
Chỉ thấy trong chốc lát anh đã mọc ra một mái tóc dài, tung bay trên vai, khuôn mặt trở nên tuấn tú như ngọc, trở thành một mỹ nam tuyệt thế.
Lúc này, mọi người nhìn trân trân không nói nên lời, Ôn Nhất Hàng kinh hãi kêu lên.
“Cậu vậy mà lại là Lục Thiên Hành?”
Ôn Nhất Hàng vừa nói những lời này, đám người Ôn Thế Hòa liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống đất.
Người này chính là nhất đại tông sư, cao thủ siêu cấp vừa đánh bại gia chủ.
Vẻ mặt Ôn Uyển và Lục Viễn Sơn càng không thể tin được, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng không gì sánh được, hóa ra con trai của bọn họ chính là Lục Thiên Hành, nhất đại tông sư, nhân vật lợi hại như vậy.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Lục Hi nhìn Ôn Nhất Hàng nói.
“Là trưởng bối của tôi, lần trước hai bên đánh nhau, tôi hạ thủ lưu tình, không đánh trọng thương ông, muốn để cho ông biết núi cao còn có núi cao hơn, từ đó bớt ngông cuồng lại, nhưng không ngờ ông không những không thu liễm mà còn càng nóng nảy hơn, trút cơn tức giận vì bị đánh bại lên đầu bố mẹ tôi, còn muốn phế hai chân của tôi, ông làm như vậy, còn có tác phong khoan dung khiêm tốn nhã nhặn mà gia chủ của một gia tộc giàu sang quyền thế nên có không, coi chúng tôi là người của nhà họ Ôn sao?”
Nghe được những lời này của Lục Hi, khí huyết trong người Ôn Nhất Hàng cuồn cuộn, bản thân bất lực.
Ông ta là một trưởng bối, vậy mà lại bị răn dạy và quở mắng như vậy, ông ta thật sự mất mặt.
Bình luận facebook