Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 497: Kết thúc
Nhưng Lục Hi lại vững vàng đứng tại chỗ, không bị không gian này ảnh hưởng.
Donbakara kinh hãi vô cùng, phẫn nộ quát: “Không thể nào!”
Lục Hi cười ha hả: “Trước mặt thằng này thì không có chuyện gì là không thể”.
Thật ra, khi Donbakara lần đầu thi triển ra không gian trọng lực khiến Lục Hi mất cân bằng thì anh đã vô cùng khiếp sợ, lập tức cho ý thức thứ hai liên tục phân tích thôi diễn kết cấu trọng lực nơi đây, cuối cùng thì anh mới khống chế được sự cân bằng và đứng lên.
Khi Donbakara đang khiếp sợ, Lục Hi bước ra một bước, dưới chân ngưng tụ bậc thang ám kim, nâng anh lên.
“Cho mày nếm thử uy lực cây thương này của tao nhé, ngọn lửa Donbakara vĩ đại!”
Lục Hi nói, cây thương trăm mét lại quét ngang qua, tấn công Donbakara.
Không gian trọng lực đã không thể trói buộc được Lục Hi nữa, cây thương ẩn chứa vạn quân lực mang theo tiếng hổ gầm rồng ngâm quét tới.
Cây thương dài trăm mét, thân thể của Donbakara lại lớn, không thể tránh được. Nó biết điểm này nên đã điên cuồng hét lên, dung nham lại phun trào, áo giáp rắn chắc thêm đôi phần.
Cây thương của Lục Hi đã quét đến, chạm được vào người Donbakara.
“Oành!”
Tiếng nổ vang lên, chỉ thấy Donbakara bị đánh bay ra hơn mười mét, lăn dưới mặt đất, áo giáp dung nham rơi xuống lả tả, dung nham chảy đầy đất.
Donbakara kinh hãi không thôi, không màng đau đớn trên người, lập tức giương cánh bay về phía miệng núi lửa.
Nhưng Lục Hi sao có thể cho nó chạy thoát. Anh dùng sức nhảy lên, mỗi bước là mấy chục trượng, trường thương huy động từ trên xuống dưới, hung hăng ném về phía Donbakara.
“Rầm!”
Tiếng nổ lại vang vọng, Donbakara bị chém ngay sau lưng, gào lên than khóc một tiếng rồi rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to khổng lồ.
Lục Hi không chút do dự mà lao xuống, vung một thương vào bụng Donbakara, đầu thương là một ngọn lửa ám kim cháy hừng hực.
Donbakara cảm nhận được uy lực của thương này, bất chấp tất cả mà xoay người tránh thoát, sau đó cất cánh bỏ chạy.
Lục Hi cười khẩy, lập tức đuổi theo, lại quét thêm một cái nữa, đánh trúng Donbakara.
Ngay sau đó, Lục Hi liên tục đánh thương trúng người Donbakara, nó kêu thảm không ngừng, chạy trốn khắp nơi.
Nhưng xét về tốc độ thì nó làm sao bằng Lục Hi được, bị Lục Hi nhanh chóng đuổi theo, đánh cho no đòn.
Lúc này, Lục Hi lại dùng một thương hung hăng kéo Donbakara xuống đất.
Lớp áo giáp dung nham trên người Donbakara đã hoàn toàn rớt sạch, lộ ra thân thể chồng chất những vết thương. Cả người nó bị nứt ra mười mấy miệng vết thương do cây thương của Lục Hi tạo ra.
Donbakara giống như một con chó chết, đầu lưỡi há ra ngoài, nằm thở hổn hển dưới đất.
Lục Hi hét lớn, trường thương chấn động, muốn giết chết Donbakara.
Ngay lúc này, nó kinh hãi hô lên: “Đừng giết ta, ta đầu hàng mà”.
Lục Hi nghe vậy thì chậm rãi đi xuống mặt đất, đứng trước mặt Donbakara, cây thương trăm mét đặt trên đỉnh đầu nó, nhưng nó sợ hãi vô cùng, giống như bị đè bởi một ngọn núi vậy.
Lục Hi chậm rãi nói: “Dkm, mày giày vò tao bao nhiêu lâu, còn làm đàn em của tao bị thương, nói ra một lí do vì sao tao không nên giết mày xem nào”.
Tròng mắt to lớn của Donbakara xoay chuyển, vội vàng nói: “Thưa ngài, Donbakara tình nguyện trở thành đàn em trung thành của ngài, ta mạnh hơn chúng nhiều lắm”.
Lục Hi nghe vậy thì cười khà khà: “Nhưng bọ họ còn trung thành hơn mày nhiều”.
Donbakara nghe vậy thì nhiêm túc nói: “Thưa ngài, một khi ngọn lửa Donbakara đi theo ngài thì sẽ trở thành đàn em trung thành nhất của ngài, đây là chuyện không phải nghi ngờ”.
Lục Hi lẳng lặng nhìn Donbakara, Donbakara bị nhìn đến sởn tóc gáy, như tội phạm đang chờ tuyên án, kinh hãi không thôi.
Sự sống chết của nó phụ thuộc vào suy nghĩ của Lục Hi, sao nó không sợ cho được.
Thật lâu sau, Lục Hi cất thương lại, chậm rãi nói: “Nể tình mày tu hành bao lâu nay nên tha mạng cho mày đấy”.
Donbakara nghe vậy, tức khắc vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Cảm ơn chủ nhân, Donbakara nhất định sẽ trở thành thủ hạ trung thành nhất của ngài, đi theo ngài chinh chiến khắp nơi, đứng trên đỉnh thế giới”.
Lục Hi nghe vậy thì cười khẩy: “Chinh chiến cái gì, mày đứng yên cho tao là tao mừng rồi”.
“Hóa ra chí của chủ nhân không ở nơi đây, chỗ ta đây còn nhiều bảo bối lắm, chủ nhân có thể lấy để đổi lấy tiền, hưởng hết phú quý nhân gian”, Donbakara a dua nói.
Lục Hi nghe vậy thì dở khóc dở cười, con Donbakara này đúng là vua nịnh hót.
Tuy trong lòng anh buồn cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Bớt mồm lại”.
“Vâng vâng vâng”, Donbakara thấy Lục Hi sầm mặt lại thì lập tức im mồm.
Sau đó, Lục Hi trích ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu màu vàng kim, phun ra một đoạn tiếng rồng. Chỉ thấy máu ngưng tụ ra một cái bùa chữ, chia làm hai nửa, một nửa đi vào trán Donbakara, một nửa đi vào tay của Lục Hi rồi biến mất.
“Uống giọt máu này đi”.
Lục Hi nói xong, giọt máu tươi kia bay về phía Donbakara.
Donbakara khiếp sợ nuốt vào, sau đó nói: “Không ngờ chủ nhân lại biết nói tiếng rồng”.
Donbakara kinh hãi vô cùng, phẫn nộ quát: “Không thể nào!”
Lục Hi cười ha hả: “Trước mặt thằng này thì không có chuyện gì là không thể”.
Thật ra, khi Donbakara lần đầu thi triển ra không gian trọng lực khiến Lục Hi mất cân bằng thì anh đã vô cùng khiếp sợ, lập tức cho ý thức thứ hai liên tục phân tích thôi diễn kết cấu trọng lực nơi đây, cuối cùng thì anh mới khống chế được sự cân bằng và đứng lên.
Khi Donbakara đang khiếp sợ, Lục Hi bước ra một bước, dưới chân ngưng tụ bậc thang ám kim, nâng anh lên.
“Cho mày nếm thử uy lực cây thương này của tao nhé, ngọn lửa Donbakara vĩ đại!”
Lục Hi nói, cây thương trăm mét lại quét ngang qua, tấn công Donbakara.
Không gian trọng lực đã không thể trói buộc được Lục Hi nữa, cây thương ẩn chứa vạn quân lực mang theo tiếng hổ gầm rồng ngâm quét tới.
Cây thương dài trăm mét, thân thể của Donbakara lại lớn, không thể tránh được. Nó biết điểm này nên đã điên cuồng hét lên, dung nham lại phun trào, áo giáp rắn chắc thêm đôi phần.
Cây thương của Lục Hi đã quét đến, chạm được vào người Donbakara.
“Oành!”
Tiếng nổ vang lên, chỉ thấy Donbakara bị đánh bay ra hơn mười mét, lăn dưới mặt đất, áo giáp dung nham rơi xuống lả tả, dung nham chảy đầy đất.
Donbakara kinh hãi không thôi, không màng đau đớn trên người, lập tức giương cánh bay về phía miệng núi lửa.
Nhưng Lục Hi sao có thể cho nó chạy thoát. Anh dùng sức nhảy lên, mỗi bước là mấy chục trượng, trường thương huy động từ trên xuống dưới, hung hăng ném về phía Donbakara.
“Rầm!”
Tiếng nổ lại vang vọng, Donbakara bị chém ngay sau lưng, gào lên than khóc một tiếng rồi rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to khổng lồ.
Lục Hi không chút do dự mà lao xuống, vung một thương vào bụng Donbakara, đầu thương là một ngọn lửa ám kim cháy hừng hực.
Donbakara cảm nhận được uy lực của thương này, bất chấp tất cả mà xoay người tránh thoát, sau đó cất cánh bỏ chạy.
Lục Hi cười khẩy, lập tức đuổi theo, lại quét thêm một cái nữa, đánh trúng Donbakara.
Ngay sau đó, Lục Hi liên tục đánh thương trúng người Donbakara, nó kêu thảm không ngừng, chạy trốn khắp nơi.
Nhưng xét về tốc độ thì nó làm sao bằng Lục Hi được, bị Lục Hi nhanh chóng đuổi theo, đánh cho no đòn.
Lúc này, Lục Hi lại dùng một thương hung hăng kéo Donbakara xuống đất.
Lớp áo giáp dung nham trên người Donbakara đã hoàn toàn rớt sạch, lộ ra thân thể chồng chất những vết thương. Cả người nó bị nứt ra mười mấy miệng vết thương do cây thương của Lục Hi tạo ra.
Donbakara giống như một con chó chết, đầu lưỡi há ra ngoài, nằm thở hổn hển dưới đất.
Lục Hi hét lớn, trường thương chấn động, muốn giết chết Donbakara.
Ngay lúc này, nó kinh hãi hô lên: “Đừng giết ta, ta đầu hàng mà”.
Lục Hi nghe vậy thì chậm rãi đi xuống mặt đất, đứng trước mặt Donbakara, cây thương trăm mét đặt trên đỉnh đầu nó, nhưng nó sợ hãi vô cùng, giống như bị đè bởi một ngọn núi vậy.
Lục Hi chậm rãi nói: “Dkm, mày giày vò tao bao nhiêu lâu, còn làm đàn em của tao bị thương, nói ra một lí do vì sao tao không nên giết mày xem nào”.
Tròng mắt to lớn của Donbakara xoay chuyển, vội vàng nói: “Thưa ngài, Donbakara tình nguyện trở thành đàn em trung thành của ngài, ta mạnh hơn chúng nhiều lắm”.
Lục Hi nghe vậy thì cười khà khà: “Nhưng bọ họ còn trung thành hơn mày nhiều”.
Donbakara nghe vậy thì nhiêm túc nói: “Thưa ngài, một khi ngọn lửa Donbakara đi theo ngài thì sẽ trở thành đàn em trung thành nhất của ngài, đây là chuyện không phải nghi ngờ”.
Lục Hi lẳng lặng nhìn Donbakara, Donbakara bị nhìn đến sởn tóc gáy, như tội phạm đang chờ tuyên án, kinh hãi không thôi.
Sự sống chết của nó phụ thuộc vào suy nghĩ của Lục Hi, sao nó không sợ cho được.
Thật lâu sau, Lục Hi cất thương lại, chậm rãi nói: “Nể tình mày tu hành bao lâu nay nên tha mạng cho mày đấy”.
Donbakara nghe vậy, tức khắc vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Cảm ơn chủ nhân, Donbakara nhất định sẽ trở thành thủ hạ trung thành nhất của ngài, đi theo ngài chinh chiến khắp nơi, đứng trên đỉnh thế giới”.
Lục Hi nghe vậy thì cười khẩy: “Chinh chiến cái gì, mày đứng yên cho tao là tao mừng rồi”.
“Hóa ra chí của chủ nhân không ở nơi đây, chỗ ta đây còn nhiều bảo bối lắm, chủ nhân có thể lấy để đổi lấy tiền, hưởng hết phú quý nhân gian”, Donbakara a dua nói.
Lục Hi nghe vậy thì dở khóc dở cười, con Donbakara này đúng là vua nịnh hót.
Tuy trong lòng anh buồn cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói: “Bớt mồm lại”.
“Vâng vâng vâng”, Donbakara thấy Lục Hi sầm mặt lại thì lập tức im mồm.
Sau đó, Lục Hi trích ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu màu vàng kim, phun ra một đoạn tiếng rồng. Chỉ thấy máu ngưng tụ ra một cái bùa chữ, chia làm hai nửa, một nửa đi vào trán Donbakara, một nửa đi vào tay của Lục Hi rồi biến mất.
“Uống giọt máu này đi”.
Lục Hi nói xong, giọt máu tươi kia bay về phía Donbakara.
Donbakara khiếp sợ nuốt vào, sau đó nói: “Không ngờ chủ nhân lại biết nói tiếng rồng”.
Bình luận facebook