Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77-80
Chương 77: Phùng Tích Phạm
Cô chỉ vội vàng lướt qua đã nhìn thấy mấy ngôi sao điện ảnh hạng A trong và ngoài nước đang ôm mấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao ở đủ các độ tuổi khác nhau, họ mỉm cười nhìn về phía trước.
Mãi đến khi người đàn ông dẫn cô ngồi xuống một chiếc bàn ở trong góc, Nhan Phi Hoa mới hoàn hồn lại.
“Đây là đâu?”, cô tò mò vội hỏi.
Người đàn ông cười một tiếng nói: “Một chiếc du thuyền thôi mà, cũng đâu phải cô chưa từng thấy”.
Đương nhiên Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy, chỉ là cô chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy, người ở đây nhìn một cái cũng biết không giàu thì sang.
Còn khí chất hơn cả những nhân vật nổi điện ảnh truyền hình và những ông trùm tài chính mà cô đã từng gặp, ngay cả cô chưa tính đến là diễn viên hạng ba cũng khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân cứu mạng tôi”.
Nhan Phi Hoa hít sâu một hơi, cảnh tượng lớn như vậy, người lại đông cũng đã kéo cô từ bóng tối cái chết quay về, khiến cô cảm thấy có chút chân thực, cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi thăm tên ân nhân cứu mạng mình.
“Tôi tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
Nhan Phi Hoa cầm ly rượu vang lên nói với Lục Hi.
“Cảm ơn anh Lục, tôi còn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, không ngờ đã gặp được người hiếm thấy như anh”.
Cảnh Lục Hi bay vút lên đứng trên mặt biển kia đã để lại cho Nhan Phi Hoa ấn tượng sâu sắc, có lẽ cả đời cô cũng khó mà quên được.
Lục Hi cười nói: “Không tính là người hiếm thấy, một trò ảo thuật mà thôi, hơn nữa tôi cũng rất hâm mộ cô đấy”.
Để tránh khiến cô gái kinh ngạc quá mức, Lục Hi liền đùa giỡn.
“Hâm mộ tôi ở điểm gì chứ, một diễn viên không có thứ hạng mà thôi”, Nhan Phi Hoa cười khổ nói.
“Có một số việc cũng không thể nói chúng ta kiên trì thì sẽ có kết quả, mà là chúng ta tin rằng làm như vậy mới đúng”, Lục Hi nâng ly rượu, cụng ly với Nhan Phi Hoa rồi nói.
Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười nói: “Chào anh, tôi là Nhan Phi Hoa, rất hân hạnh được quen biết anh”.
Hai người nâng ly, uống một hớp rượu sâm banh.
Ngay lúc này truyền đến một tiếng nói.
“Con mẹ nó, ông đây tưởng cô chết rồi, hóa ra đang ở đây quyến rũ thằng nhãi này, đùa ông à?”
Lục Hi theo tiếng nói nhìn lại, là người thanh niên ở trên boong tàu kia, bây giờ ở bên cạnh hắn ta ngoại trừ hai vệ sĩ còn có thêm một cô gái xinh đẹp.
Người thanh niên mang theo bộ mặt ngông cuồng đi về phía Lục Hi và Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa nhìn thấy người thanh niên kia cũng xuất hiện ở đây, sắc mặt cô thay đổi, vô thức dựa gần Lục Hi.
Mà vệ sĩ bên cạnh người thanh niên này thấp giọng nói mấy câu bên tai hắn ta, người thanh niên trợn mắt liếc nhìn vệ sĩ, hắn ta liền đi về phía Lục Hi.
Năm giác quan của Lục Hi rất nhạy bén, lời của vệ sĩ kia anh đều nghe thấy rõ ràng.
Vệ sĩ đang khuyên hắn ta, nói là người có thể đến được chỗ này thân phận cũng không đơn giản, bảo hắn ta không nên tùy tiện gây chuyện.
Nhưng xem ra người thanh niên này không quan tâm lời của vệ sĩ.
Chỉ nhìn thấy người thanh niên đi tới bàn của Lục Hi và Nhan Phi Hoa, hùng hồn ngồi xuống, hắn ta chỉ vào mũi Lục Hi nói: “Thằng nhãi, mày là ai?”
“Tao là ông nội mày”, Lục Hi lười biếng nói.
Người thanh niên nghe xong nhất thời giận dữ, hắn ta vỗ bàn nói: “Con mẹ nó mày muốn chết à?”
“Người nói câu này với tao rất nhiều, nhưng đến bây giờ tao vẫn còn ngồi yên ổn ở đây”.
Lục Hi giơ ly rượu lên uống một hớp, anh ung dung nói.
“Mẹ kiếp, đó là mày chưa gặp ông đây, kẻ phách lối như vậy ở trước mặt ông đây thường chết rất thảm, giết chết nó cho tao”.
Người thanh niên hạ lệnh cho vệ sĩ sau lưng.
Vệ sĩ vẻ mặt đầy khó xử, trong trường hợp này nếu công khai ra tay thì rõ ràng không thích hợp. Cậu chủ nhà mình cũng đã lên tiếng, không ra tay thì cũng không được.
Ngay lúc này, một người nước ngoài mặc lễ phục đi đến, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc vàng, mang theo nụ cười ấm áp.
Người đó đi tới bên cạnh Lục Hi và người thanh niên, ông ta cười nói.
“Thưa hai anh, tôi là quản gia của ông John Rockefeller - chủ nhân cử hành buổi bán đấu giá lần này, tôi tên Jack, xin hỏi hai anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người thanh niên dường như có chút kiêng kỵ với dòng họ Rockefeller này, hắn ta lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu ông Jack, tôi đang nói chuyện phiếm với bạn bè thôi”.
Jack cười nói: “Vậy thì tốt, ông John không hy vọng có chuyện gì không vui xảy ra trên du thuyền này đâu ạ”.
Nói xong, Jack gật đầu cung kính chào Lục Hi và người thanh niên, sau đó ông ta mới rời đi.
Sau khi Jack rời đi, người thanh niên nhìn Lục Hi hồi lâu rồi mới nói: “Thằng nhãi, mày nhớ tên tao đó, tao tên Phùng Tích Phạm, biết tập đoàn Phùng Thị không?”
Lục Hi cau mày không nói, Nhan Phi Hoa có chút suy tư, lát sau nhìn Phùng Tích Phạm, đột nhiên cô kinh ngạc che miệng.
Thấy biểu cảm của Nhan Phi Hoa, trên mặt Phùng Tích Phạm lộ ra nụ cười.
Chỉ nhìn thấy hắn ta chậm rãi dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt ngước xuống nhìn Nhan Phi Hoa và Lục Hi, hắn ta nói: “Bây giờ biết tao là ai chưa?”
Nhan Phi Hoa nhíu chặt lông mày.
Tập đoàn Phùng Thị là tập đoàn đứng đầu Hoa Hạ, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phùng Thị Phùng Anh Tài được mệnh danh là người giàu nhất Hoa Hạ, tập đoàn có liên quan tới nhiều lĩnh vực, tài sản lên đến mấy trăm tỷ.
Nghe nói Phùng Anh Tài có quan hệ chính trị rất sâu rộng, cho nên ông ta mới có thể làm ăn lớn như vậy.
Vừa rồi trên chiếc du thuyền trong nước đó, Nhan Phi Hoa hoảng hốt lo sợ nên cũng không nhìn rõ hắn ta là ai, bây giờ vừa nghe thấy hắn ta giới thiệu bản thân, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra Phùng Tích Phạm này không phải là con trai của Phùng Anh Tài sao?
Cái tên Phùng Anh Tài này thường xuyên đăng nhiều ảnh trên mạng, con chó ông ta nuôi trên người cũng đủ các loại hàng xa xỉ.
Vây quanh ông ta đều là nữ minh tinh tuyến một, mỗi ngày người hầu hạ cuộc sống thường ngày cho ông ta đều là nhóm các thiếu nữ xinh đẹp và người đẹp nổi tiếng trên mạng gần như thay đổi hàng ngày.
Đắc tội với một người như vậy, Nhan Phi Hoa gần như có thể nghĩ đến sự nghiệp nghệ thuật sau này của cô bao phủ một tầng khói mù.
Nếu ông ta muốn phong sát mình thì quả thật quá đơn giản, một câu nói thôi cũng có thể khiến bản thân vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Chương 78: Chọc giận Phùng Tích Phạm
Trong lòng Nhan Phi Hoa bao phủ một tầng bi thương.
Người có tiền thật sự có thể hoành hành ngang ngược?
Vận mệnh của cô thảm hại vậy sao?
Lẽ nào cô phải buông bỏ ranh giới cuối cùng của mình thì mới có thể sống sót trong thế giới bẩn thỉu này?
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong lòng, trực tiếp đánh vào linh hồn cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu một cái, cô nhìn sang Lục Hi ở bên cạnh đang cau mày, đáy lòng liền than thở một tiếng.
Cho dù anh có một chút thần kỳ, nhưng cuối cùng cũng không phải đối thủ của đồng tiền, cô không thể liên lụy đến anh.
“Anh Lục, cảm ơn anh đã cứu tôi, chúng ta từ biệt tại đây”.
Nhan Phi Hoa đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Sức mạnh của Phùng Tích Phạm lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, đối mặt với hắn ta, mình chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là chịu khuất phục.
Nhan Phi Hoa đã quyết định rời khỏi nơi này, lặng lẽ chết đi.
Bởi vì cô nhớ đến một câu anh Lục đã nói với cô.
“Chúng ta kiên trì, không phải bởi vì kiên trì sẽ có kết quả, mà là vì chúng ta chắc chắn tin rằng làm như vậy là đúng”.
Chẳng qua chỉ là chết thêm một lần nữa mà thôi, vậy thì ngại gì.
Nếu tiếp tục ở đây thì cái tên Phùng Tích Phạm này chắc chắc sẽ không bỏ qua cho anh Lục, một mình cô lên đường cũng được, không thể liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình.
Mà lúc này, trên mặt Phùng Tích Phạm lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc hắn ta nói ra tên họ, người đàn ông phách lối đối diện lập tức ngậm miệng không nói gì, còn Nhan Phi Hoa mặt đầy kinh hoàng.
Hắn ta thấy Nhan Phi Hoa đứng dậy sắp rời khỏi đây.
Chỉ cần cô rời khời đại sảnh này, hắn ta sẽ lập tức sai thuộc hạ kéo cô vào phòng khách VIP của mình, hắn ta mang theo đồ tốt cho cô gái này dùng trước đã.
Đến lúc đó xem cô ta có ngang ngược giống như vừa nãy không.
Chính lúc này, Lục Hi đột nhiên giống như tỉnh ngủ, anh nói với Phùng Tích Phạm.
“Xin lỗi, vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện đấu giá, nãy anh nói cái gì thế?”
Phùng Tích Phạm nhất thời giận dữ, con mẹ nó, nói hồi lâu mà tên này lại mất hồn?
“Mẹ kiếp mày đang đùa tao à, mày biết chọc giận tao phải trả giá thế nào không?”, Phùng Tích Phạm phẫn nộ nói.
Lục Hi ngẩng đầu, anh đang định nói thì nhìn thấy một cô gái đứng đằng sau Phùng Tích Phạm, ánh mắt anh chợt lóe sáng, anh nói: “Cô không phải cái người đó sao?”
Lục Hi vỗ đầu một cái dường như đang cố gắng nhớ lại, một lát sau như đã nhớ ra, anh liền vội vàng nói.
“Vừa rồi nhìn cô trông quen lắm, cô không phải là Thần Hi Quân sao? Phim cô đóng tôi thích xem lắm, không ngờ có thể gặp cô ở đây, tốt quá rồi, có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Vừa nói, Lục Hi đứng lên đi đến bắt tay Thần Hi Quân.
Thần Hi Quân hiện nay chính là ngôi sao điện ảnh hạng A, cô ta đóng mấy bộ phim cũng tương đối hot.
Mà Thần Hi Quân nhìn Lục Hi đi về phía mình, cô ta mặt đầy sợ hãi kinh hoàng.
Cô ta biết rõ tính tình của Phùng Tích Phạm, chỉ cần là người phụ nữ hắn ta để mắt đến, không ai có thể chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn ta.
Ban đầu cô ta cũng dùng đủ mọi cách không bằng lòng, nhưng nhà họ Phùng tiền nhiều thế lực lớn, lão tổng công ty mình cũng được xem như là tập đoàn điện ảnh truyền hình lớn trong nước, nhưng ông ta cũng không chống lại được Phùng Tích Phạm.
Ông ta đã dùng mọi cách năn nỉ, bảo cô ngàn vạn lần không thể đắc tội Phùng Tích Phạm, nếu không thì công ty của ông ta cũng phải đóng cửa.
Vì tiền đồ của mình, cô ta không còn cách nào khác đành phải chịu khuất phục.
Sau khi đi theo Phùng Tích Phạm, cô ta mới được lĩnh giáo độ biến thái của hắn ta, mỗi tối hắn ta đều thay đổi cách hành hạ cô ta, khiến cô ta hoàn toàn nhận thức được sự hoang dâm vô độ và không có ranh giới cuối cùng nào của người có tiền.
Trên người cô ta đâu đâu cũng là vết bầm tím, ngoại trừ khuôn mặt ra thì gần như không còn chỗ hoàn hảo, ngay cả vùng kín cũng sưng vù.
Cho dù là vậy cô ta cũng không dám có chút phản kháng, chỉ hy vọng một ngày nào đó Phùng Tích Phạm chơi chán cô ta rồi sớm thả ra, để cô ta không cần phải chịu đựng loại lăng nhục này thêm nữa.
Hơn nữa, cô ta biết Phùng Tích Phạm này cực kỳ nhỏ nhen, chỉ cần có đàn ông khác thể hiện chút ân cần với mình, cô ta sẽ phải chịu trận đánh hành hạ dữ dội. Còn hắn ta ở trước mặt cô ta công khai trêu đùa phụ nữ, thậm chí quan hệ bất chính với người phụ nữ khác ở ngay trước mắt mình. Tất cả những điều này cô ta cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Bây giờ nhìn thấy Lục Hi đi về phía mình với vẻ nhiệt tình.
Cô ta biết chỉ cần mình dám lộ ra chút vẻ mặt vui vẻ, tối nay sẽ không tránh khỏi một trận đòn roi da thịt.
Hơn nữa người thanh niên này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Hai vệ sĩ sau lưng Phùng Tích Phạm đều là cao thủ tuyệt đỉnh, chính mắt cô ta nhìn thấy một trong hai vệ sĩ đó nhẹ nhàng một cước đạp gãy xương sống của người đến lấy lòng cô ta, người đó đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Cô ta vô ý tránh sau lưng Phùng Tích Phạm, đồng thời âm thầm cầu nguyện, hy vọng thanh niên này có thể nhận thức được lợi hại của Phùng Tích Phạm, đừng hại anh, cũng đừng hại cô ta.
Ngay lúc này, đột nhiên Phùng Tích Phạm đạp bàn, điên cuồng hét về phía Lục Hi.
“Con mẹ nó, mày còn dám đùa giỡn với người phụ nữ của ông đây, đánh chết nó cho tao”.
Phùng Tích Phạm gầm khàn cả giọng.
Lại một lần nữa đối mặt với sự giận dữ của ông chủ, hai tên vệ sĩ biết nếu không ra tay, vứt bỏ bát cơm của mình là nhỏ thôi, tính mạng cũng sẽ khó mà giữ được.
Lập tức hai người đi về phía Lục Hi.
Trên mặt Nhan Phi Hoa xuất hiện vẻ hốt hoảng.
Hai người này thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén, nhìn một cái liền biết rất lợi hại.
Hơn nữa có thể làm vệ sĩ cho Phùng Tích Phạm chắc chắn là cao thủ tuyển chọn trong ngàn vạn người, cho dù anh Lục có chút thần kỳ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của hai tên này.
“Anh Phùng, chuyện này không liên quan đến anh Lục, xin anh bỏ qua cho anh ấy”, lần đầu tiên Nhan Phi Hoa cầu xin Phùng Tích Phạm.
Anh Lục là ân nhân cứu mạng của mình, cô tuyệt đối không thể liên lụy đến anh.
Phùng Tích Phạm nhìn một cái, hắn ta cười ha ha một tiếng nói: “Con mẹ nó, bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy mày đã làm cái mẹ gì đó?”
Nói xong, sắc mặt Phùng Tích Phạm lạnh lẽo, hắn ta nói.
Chương 79: Chịu khuất phục
“Cùng ông đây ngoan ngoãn quay về phòng, tôi đồng ý với cô, chỉ cắt đứt hai chân hắn”.
Phùng Tích Phạm dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Theo hắn ta về phòng, kết quả không cần nói cũng biết.
Nhưng nếu mình không đi, cô không dám tưởng tượng kết quả của anh Lục.
Nghĩ tới nghĩ lui, trái tim Nhan Phi Hoa đau thắt.
Chỉ cần Phùng Tích Phạm có thể đồng ý bỏ qua cho anh Lục, mình chịu khuất phục hắn ta, coi như bị quỷ áp bức, về sau lặng lẽ rời khỏi thế giới này, dù sao cô cũng là người đã từng chết một lần.
“Anh Phùng, hy vọng anh có thể đồng ý với tôi, có thể bỏ qua cho vị này”.
Nhan Phi Hoa quyết định xong, cô bình tĩnh nói với Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm lại được trận cười to, hắn ta thích cảm giác chơi đùa với người khác, mỗi lần nhìn thấy đối thủ chịu khuất phục ở trước mặt mình, hắn ta liền có cảm giác sảng khoái không nói thành lời.
“Tôi đã nói rồi, ngoan ngoãn quay về phòng cùng ông đây, cô phải hầu hạ ông đây sung sướng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện thả hắn ra”, Phùng Tích Phạm dựa vào ghế, lắc lắc thân thể nói.
Nghe thấy câu trả lời mập mờ của Phùng Tích Phạm, Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất, quả thực không thể nhịn được nữa, cô lớn tiếng nói.
“Vô liêm sỉ, anh có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Có tiền thì có thể chà đạp tôn nghiêm của người khác?”
Nhìn Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất và bất lực, Phùng Tích Phạm mang theo nụ cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn nói.
“Thật ngại quá, có tiền thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm”.
Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa bất lực ngồi xuống, che mặt khóc thút thít.
“Anh Phùng, cầu xin anh bỏ qua cho anh Lục, tôi đồng ý với anh”.
Nhìn thấy Nhan Phi Hoa vùi đầu vào hai tay che mặt khóc, Phùng Tích Phạm cười ha ha một tiếng.
“Ha ha, ông đây còn tưởng rằng các người cứng rắn thế nào, đưa cô ta vào phòng cho tao”.
Phùng Tích Phạm nói.
Vốn dĩ hai tên vệ sĩ muốn đi xử lý Lục Hi, nghe thấy lời này họ liền chuyển hướng sang Nhan Phi Hoa, chuẩn bị dẫn cô đi.
Lúc này, bỗng nhiên Lục Hi nói: “Anh Phùng, làm gì mà phải gây khó dễ với một người phụ nữ như vậy, có phải anh có tâm lý biến thái không?”
Lời này Lục Hi vừa nói ra, Phùng Tích Phạm tái người, chỉ thấy hắn ta thở hổn hển nói.
“Con mẹ mày, hôm nay ông đây không giết chết mày, ông đây không mang họ Phùng”.
“Nếu anh không đánh chết tôi, chẳng lẽ còn muốn mang họ tôi, nếu bố tôi biết có một đứa cháu trai như anh chắc sẽ đánh chết tôi mất”.
Lục Hi mặt đầy nghiêm túc nói.
“Được được được, đánh gãy chân hắn cho tao, sau đó mang về phòng, ông đây phải từ từ hành hạ hắn đến chết”.
Phùng Tích Phạm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này hắn ta không muốn có bất cứ kiêng kỵ nào, cho dù là quản gia của John Rockefeller cũng không ngăn cản được quyết tâm giết chết Lục Hi của hắn ta.
Vệ sĩ không biết làm sao, biết người thanh niên này đã hoàn toàn chọc giận Phùng Tích Phạm, hai người đi về phía Lục Hi.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng được đêm nay người thanh niên ngu dốt này sẽ phải chịu đựng sự tàn ác vô nhân tính nào.
Nhan Phi Hoa thấy vậy, cô đột nhiên đứng dậy, bảo vệ trước mặt Lục Hi, rưng rưng nói: “Anh Phùng, chuyện này không liên quan đến anh ấy, anh bỏ qua cho anh ấy đi”.
Ngay lúc này, đại sảnh vang lên một tiếng chuông, một giọng nói tiếng Anh thuần khiết vang lên.
“Thưa các ông các bà, các vị khách mời tôn kính, tôi là người khởi xướng ngày hội đấu giá lần này - John Rockefeller, chào mừng tất cả mọi người”.
Ở trung tâm đại sảnh, một sân khấu hình tròn đang từ từ dâng lên, một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi cầm trong tay ly sâm banh, ông ta đang phát biểu diễn thuyết.
Ông ta vừa mở miệng nói, tất cả mọi người đều dừng công việc trên tay, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Gia tộc Rockefeller có lịch sử lâu đời, là một gia tộc vô cùng thần bí và mạnh mẽ.
Thuộc một trong mười gia tộc lớn hàng đầu thế giới, những gia tộc này đều nắm giữ số tài sản khổng lồ, tiền bạc trong tay bọn họ đã không có cách nào để thống kê.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ có sức mạnh lớn bao nhiêu, người ngoài chỉ biết bọn họ có tiền, mà người thật sự rõ tình hình thì biết mỗi lần bầu cử tổng thống đều có sự xuất hiện của những gia tộc này.
Thậm chí có người suy đoán tổng thống chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn của những người này mà thôi, mỗi lần tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới chỉ là một lần giao chiến của những gia tộc này.
Như vậy có thể thấy, những gia tộc này rốt cuộc lợi hại thế nào.
Mà lần này đến tham gia buổi đấu giá phần lớn đều là những thương nhân hàng đầu ở khắp nơi trên thế giới, là những thế lực ngầm trên thế giới, thân phận vô cùng cao quý.
Người như Phùng Tích Phạm cũng chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách tiến vào mà thôi.
Nhưng hắn ta ngang ngược ở trong nước quen rồi, sau khi được mời liền cảm thấy đều là chuyện đương nhiên, với thân phận của mình, loại tiệc nào mà không thể tham gia được.
Nào ngờ mỗi người ở đây đều có thể giẫm hắn ta dưới chân, nghiền ép mấy cái, chẳng qua hắn ta cũng chỉ là huênh hoang khoác lác mà thôi.
Mắt thấy buổi đấu giá đã bắt dầu, hai tên vệ sĩ hơi do dự, một người trong đó đi đến bên cạnh Phùng Tích Phạm, kề sát tai hắn ta nói.
“Thiếu gia, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, hay là chúng ta chờ buổi đấu giá hoàn thành xong đã, dù sao đang trên du thuyền, bọn họ cũng không chạy nổi”.
Phùng Tích Phạm nghe xong, hắn chần chừ trong chốc lát rồi gật đầu.
Danh tiếng gia tộc Rockefeller hắn ta cũng đã nghe nói qua, mặt mũi vẫn phải cần, mình còn phải khoe khoang trong buổi đấu giá, bây giờ quả thật không thích hợp gây chuyện.
Chờ sau khi đấu giá xong, hắn ta trừng trị bọn họ cũng không muộn, vệ sĩ nói đúng, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát.
Phùng Tích Phạm nhìn về phía Lục Hi và Nhan Phi Hoa nói.
“Chuyện này chờ lát nữa ông đây tính sổ với chúng mày”.
Nói xong, Phùng Tích Phạm vung tay lên mang theo Thần Hi Quân ngồi vào bàn bên cạnh, hai tên vệ sĩ đứng ở phía sau.
Lục Hi lắc đầu, anh kéo Nhan Phi Hoa ngồi xuống nói: “Đừng nghĩ dại như vậy, việc đời luôn thay đổi, nói không chừng sẽ có người quỳ xuống cầu xin cô đấy”.
Nhan Phi Hoa cười khổ một cái, không nói gì.
Lúc này, sau khi John phát biểu ngắn gọn xong, ông ta nói.
“Tôi biết mọi người không thích ông già tôi dài dòng, tôi cũng không chiếm thời gian quý báu của quý vị nữa, tiếp theo xin mời thầy đấu giá của chúng tôi, ông Mark Davidson lên sân khấu”.
Nói xong, John liền đi xuống sân khấu, đổi thành một người phương tây khoảng hơn năm mươi tuổi.
Vị này chính là bậc thầy đấu giá hàng đầu thế giới - Mark Davidson.
Chương 80: Buổi đấu giá bắt đầu
Đầu tiên Mark khom lưng cúi chào mọi người, sau đó có người hầu bưng một cái khay phủ một lớp lụa vàng lên.
Người hầu đặt khay lên trên bàn cạnh Mark, ông ta nói.
“Thưa các vị, món đồ đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá ngày hôm nay là chiếc bình gốm Euphronios, Euphronios là một nhà nghệ thuật vĩ đại của Hy Lạp cổ cách đây 2500 năm trước, mà tác phẩm này của ông ta được ca ngợi là kiệt tác xuất chúng”.
Nói xong, Mark nhấc tấm vải lụa trên khay ra, một chiếc bình gốm tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, hình ảnh 3D trên bốn phía vách tường đều biến thành hình ảnh của chiếc bình gốm này, mọi người đều rối rít tán thưởng độ tinh xảo của chiếc bình này.
Mark nói tiếp.
“Chiếc bình gốm này miêu tả chiến tranh thành Troi và cái chết của Sarpedon, ông ấy không miêu tả bằng phương thức thần thoại giống như các tác phẩm nổi tiếng khác, mà là lấy thủ pháp tả thực, bày cảnh này ra trước mặt mọi người, đây mới là phần hiếm có nhất của ông ấy”.
Nhìn mọi người rối rít khen ngợi, Mark cười một tiếng nói.
“Bây giờ giá khởi đầu của bình gốm là năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá lên một triệu, khách mời nào có hứng thú thì bắt đầu đấu giá”.
Mark vừa dứt lời, đã có người giơ tay.
“Năm mươi mốt triệu”.
“Năm mươi hai triệu”.
“Năm mươi ba triệu”.
Giá tăng lên chầm chậm mà ổn định.
Lúc này, Phùng Tích Phạm ở bàn kế bên nhìn Lục Hi và Nhan Phi Hoa, hắn ta nhẹ nhàng giơ tay.
“Cậu đây ra giá năm mươi tư triệu”.
Lúc này, Phùng Tích Phạm giơ tay, chậm rãi nắm thành quyền rồi lại chìa ra một ngón tay.
“Ồ không, tôi nhầm rồi, cậu đây tăng giá mười triệu, bây giờ giá tiền tác phẩm nghệ thuật trân quý này là sáu mươi ba triệu”.
Mark hưng phấn hô lớn.
Còn Phùng Tích Phạm thì nhìn Lục Hi và Nhan Phi Hoa cười đầy đắc ý.
Phùng Tích Phạm đột nhiên tăng giá đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Điều này khiến hắn ta càng thêm tự tin.
Hắn ta đấu giá món đồ này cũng không phải để thưởng thức, thật ra hắn chẳng hiểu cái mẹ gì cả, chỉ là phô trương độ giàu có của mình mà thôi, hắn ta thích ánh mắt ngưỡng mộ mọi người nhìn mình.
Lục Hi lắc đầu, im lặng không nói.
Chẳng trách người nước ngoài đều nói người Hoa là lũ ngu nhiều tiền cũng không phải không có lý, loại ngu đần như vậy cũng khó dạy.
Ngay khi Phùng Tích Phạm hấp dẫn ánh mắt của toàn đại sảnh, vào lúc hắn ta đang đắc ý, đột nhiên toàn bộ đại sảnh vang lên báo động đỏ.
“Báo động, báo động, có vật thể tốc độ cao đang bay nhanh tới, dự đoán năm phút ba mươi giây sau sẽ xảy ra va chạm”.
“Báo động, báo động, có vật thể tốc độ cao đang bay nhanh tới, dự đoán năm phút ba mươi giây sau sẽ xảy ra va chạm”.
Lúc này tất cả mọi người trên du thuyền đều kinh hãi.
Chiếc du thuyền này là chiếc du thuyền cao cấp do gia tộc Rockefeller mua, trang bị đủ các loại sản phẩm điện tử công nghệ cao hàng đầu thế giới, so với con tàu Titanic năm đó, không biết đã tiên tiến đến mức độ nào.
Mà nghe nói ý nghĩa số hiệu và tên gọi của Titanic chính là không bao giờ chìm.
Nhưng đáng tiếc chiếc tàu mới tinh liền đụng phải đá ngầm rồi chìm mất.
Mà chiếc Phoenix này thật ra không bao giờ chìm được, nó được trang bị radar tin tức tiên tiến nhất, có camera giám sát có thể xoay 360 độ không góc chết cho thấy các loại chướng ngại vật cách du thuyền mười hải lý, khiến cho du thuyền có đầy đủ thời gian né tránh nguy hiểm.
Hơn nữa sau khi gia tộc Rockefeller mua nó đã gắn thêm hệ thống hỏa lực, tăng thêm đảm bảo an toàn cho việc đi lại, đồng thời có một vệ tinh chuyên phục vụ cho Phoenix.
Có thể nói chiếc Phoenix này là nơi an toàn tuyệt đối.
Nhưng đột nhiên báo động đến khiến mọi người hoảng sợ không thôi, vật thể tốc độ cao đến gần có thể là thứ gì?
Ngay lúc này chỉ nghe thấy John nói thông qua hệ thống chỉ huy bên người: “Mở hệ thống chiếu sáng và nâng máy dò tìm lên”.
Trong nháy mắt, thân thuyền Phoenix bắn ra vô số chùm tia sáng, chiếu sáng xung quanh mặt biển mấy chục dặm, đồng thời hàng chục chiếc máy dò tìm hình đĩa bay lên từ tầng cao nhất, bay đi bốn phương tám hướng.
Một lát sau đã có hình ảnh truyền tới.
Bốn phía vách tường trong đại sảnh du thuyền đổi thành hình ảnh máy dò tìm thám thính được.
Chỉ nhìn thấy bốn mươi năm mươi chiếc ca nô vũ trang đang lao nhanh đến chỗ cách du thuyền bốn năm hải lý, đi một vòng dừng lại.
Trên ca nô toàn bộ đều là nhân viên tác chiến vũ trang đầy đủ, mặc trên người đồng phục tác chiến đặc chủng, cầm trong tay vũ khí, còn được trang bị súng phóng tên lửa vác vai.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bọn họ là hải tặc?”
“Kẻ nào dám bao vây tàu Phoenix”.
Nhất thời trong đại sảnh bàn luận sôi nổi, vô cùng khủng hoảng.
Lúc này, chỉ nghe thấy John nói.
“Các vị, xin đừng hoảng hốt, chiếc du thuyền này trang bị hệ thống hỏa lực mạnh, chỉ cần một lần hỏa lực bắn ra, đám hải tặc này sẽ vùi xác xuống đáy biển, xin mọi người yên tâm”.
Lời John vừa nói ra, mọi người liền nhớ đến thực lực của gia tộc Rockefeller, lúc này họ mới yên lòng.
Nhan Phi Hoa vẫn có chút kinh hoàng, theo bản năng kéo cánh tay Lục Hi, còn Lục Hi nhìn hải tặc trong hình, dường như có điều suy nghĩ.
Phùng Tích Phạm ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, mặt hắn ta đầy khủng hoảng, không nhịn được hỏi vệ sĩ nên làm thế nào, vệ sĩ chỉ đành gắng hết sức an ủi.
Mà một vài người khác trải qua khủng hoảng ban đầu đã trấn tĩnh lại. Bọn họ đều là lão đại tung hoành một phương, đã nhìn quen sóng gió, cho dù tình thế có chút nguy hiểm, ngược lại cũng không đến nổi kinh hoàng sợ hãi.
Theo như hình ảnh ngày càng rõ nét, chỉ nghe thấy John nói: “Nhân viên vũ trang bên ngoài kia nghe rõ, thủ lĩnh của mấy người là ai, tôi muốn nói chuyện điện thoại với hắn”.
Một lát sau, trong hình xuất hiện một người đàn ông phương tây khoảng bốn mươi tuổi để râu quai nón.
Chỉ thấy gã ha ha cười nói: “Chào mọi người, tôi là Ackles”.
“Ackles?”
“Đây không phải là binh đoàn lính đánh thuê Bóng Đêm - binh đoàn lính đánh thuê top ba trên thế giới sao? Ackles chính là thủ lĩnh của bọn họ”.
Có người biết rõ tình hình, lập tức nói ra lai lịch của Ackles.
Cô chỉ vội vàng lướt qua đã nhìn thấy mấy ngôi sao điện ảnh hạng A trong và ngoài nước đang ôm mấy người đàn ông ăn mặc bảnh bao ở đủ các độ tuổi khác nhau, họ mỉm cười nhìn về phía trước.
Mãi đến khi người đàn ông dẫn cô ngồi xuống một chiếc bàn ở trong góc, Nhan Phi Hoa mới hoàn hồn lại.
“Đây là đâu?”, cô tò mò vội hỏi.
Người đàn ông cười một tiếng nói: “Một chiếc du thuyền thôi mà, cũng đâu phải cô chưa từng thấy”.
Đương nhiên Nhan Phi Hoa đã nhìn thấy, chỉ là cô chưa từng thấy cảnh tượng nào lớn như vậy, người ở đây nhìn một cái cũng biết không giàu thì sang.
Còn khí chất hơn cả những nhân vật nổi điện ảnh truyền hình và những ông trùm tài chính mà cô đã từng gặp, ngay cả cô chưa tính đến là diễn viên hạng ba cũng khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh.
“Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của ân nhân cứu mạng tôi”.
Nhan Phi Hoa hít sâu một hơi, cảnh tượng lớn như vậy, người lại đông cũng đã kéo cô từ bóng tối cái chết quay về, khiến cô cảm thấy có chút chân thực, cuối cùng cô cũng nhớ ra hỏi thăm tên ân nhân cứu mạng mình.
“Tôi tên Lục Thiên Hành”, Lục Hi nói.
Nhan Phi Hoa cầm ly rượu vang lên nói với Lục Hi.
“Cảm ơn anh Lục, tôi còn tưởng rằng mình đã chết chắc rồi, không ngờ đã gặp được người hiếm thấy như anh”.
Cảnh Lục Hi bay vút lên đứng trên mặt biển kia đã để lại cho Nhan Phi Hoa ấn tượng sâu sắc, có lẽ cả đời cô cũng khó mà quên được.
Lục Hi cười nói: “Không tính là người hiếm thấy, một trò ảo thuật mà thôi, hơn nữa tôi cũng rất hâm mộ cô đấy”.
Để tránh khiến cô gái kinh ngạc quá mức, Lục Hi liền đùa giỡn.
“Hâm mộ tôi ở điểm gì chứ, một diễn viên không có thứ hạng mà thôi”, Nhan Phi Hoa cười khổ nói.
“Có một số việc cũng không thể nói chúng ta kiên trì thì sẽ có kết quả, mà là chúng ta tin rằng làm như vậy mới đúng”, Lục Hi nâng ly rượu, cụng ly với Nhan Phi Hoa rồi nói.
Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa nhoẻn miệng cười nói: “Chào anh, tôi là Nhan Phi Hoa, rất hân hạnh được quen biết anh”.
Hai người nâng ly, uống một hớp rượu sâm banh.
Ngay lúc này truyền đến một tiếng nói.
“Con mẹ nó, ông đây tưởng cô chết rồi, hóa ra đang ở đây quyến rũ thằng nhãi này, đùa ông à?”
Lục Hi theo tiếng nói nhìn lại, là người thanh niên ở trên boong tàu kia, bây giờ ở bên cạnh hắn ta ngoại trừ hai vệ sĩ còn có thêm một cô gái xinh đẹp.
Người thanh niên mang theo bộ mặt ngông cuồng đi về phía Lục Hi và Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa nhìn thấy người thanh niên kia cũng xuất hiện ở đây, sắc mặt cô thay đổi, vô thức dựa gần Lục Hi.
Mà vệ sĩ bên cạnh người thanh niên này thấp giọng nói mấy câu bên tai hắn ta, người thanh niên trợn mắt liếc nhìn vệ sĩ, hắn ta liền đi về phía Lục Hi.
Năm giác quan của Lục Hi rất nhạy bén, lời của vệ sĩ kia anh đều nghe thấy rõ ràng.
Vệ sĩ đang khuyên hắn ta, nói là người có thể đến được chỗ này thân phận cũng không đơn giản, bảo hắn ta không nên tùy tiện gây chuyện.
Nhưng xem ra người thanh niên này không quan tâm lời của vệ sĩ.
Chỉ nhìn thấy người thanh niên đi tới bàn của Lục Hi và Nhan Phi Hoa, hùng hồn ngồi xuống, hắn ta chỉ vào mũi Lục Hi nói: “Thằng nhãi, mày là ai?”
“Tao là ông nội mày”, Lục Hi lười biếng nói.
Người thanh niên nghe xong nhất thời giận dữ, hắn ta vỗ bàn nói: “Con mẹ nó mày muốn chết à?”
“Người nói câu này với tao rất nhiều, nhưng đến bây giờ tao vẫn còn ngồi yên ổn ở đây”.
Lục Hi giơ ly rượu lên uống một hớp, anh ung dung nói.
“Mẹ kiếp, đó là mày chưa gặp ông đây, kẻ phách lối như vậy ở trước mặt ông đây thường chết rất thảm, giết chết nó cho tao”.
Người thanh niên hạ lệnh cho vệ sĩ sau lưng.
Vệ sĩ vẻ mặt đầy khó xử, trong trường hợp này nếu công khai ra tay thì rõ ràng không thích hợp. Cậu chủ nhà mình cũng đã lên tiếng, không ra tay thì cũng không được.
Ngay lúc này, một người nước ngoài mặc lễ phục đi đến, ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc vàng, mang theo nụ cười ấm áp.
Người đó đi tới bên cạnh Lục Hi và người thanh niên, ông ta cười nói.
“Thưa hai anh, tôi là quản gia của ông John Rockefeller - chủ nhân cử hành buổi bán đấu giá lần này, tôi tên Jack, xin hỏi hai anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người thanh niên dường như có chút kiêng kỵ với dòng họ Rockefeller này, hắn ta lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu ông Jack, tôi đang nói chuyện phiếm với bạn bè thôi”.
Jack cười nói: “Vậy thì tốt, ông John không hy vọng có chuyện gì không vui xảy ra trên du thuyền này đâu ạ”.
Nói xong, Jack gật đầu cung kính chào Lục Hi và người thanh niên, sau đó ông ta mới rời đi.
Sau khi Jack rời đi, người thanh niên nhìn Lục Hi hồi lâu rồi mới nói: “Thằng nhãi, mày nhớ tên tao đó, tao tên Phùng Tích Phạm, biết tập đoàn Phùng Thị không?”
Lục Hi cau mày không nói, Nhan Phi Hoa có chút suy tư, lát sau nhìn Phùng Tích Phạm, đột nhiên cô kinh ngạc che miệng.
Thấy biểu cảm của Nhan Phi Hoa, trên mặt Phùng Tích Phạm lộ ra nụ cười.
Chỉ nhìn thấy hắn ta chậm rãi dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt ngước xuống nhìn Nhan Phi Hoa và Lục Hi, hắn ta nói: “Bây giờ biết tao là ai chưa?”
Nhan Phi Hoa nhíu chặt lông mày.
Tập đoàn Phùng Thị là tập đoàn đứng đầu Hoa Hạ, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phùng Thị Phùng Anh Tài được mệnh danh là người giàu nhất Hoa Hạ, tập đoàn có liên quan tới nhiều lĩnh vực, tài sản lên đến mấy trăm tỷ.
Nghe nói Phùng Anh Tài có quan hệ chính trị rất sâu rộng, cho nên ông ta mới có thể làm ăn lớn như vậy.
Vừa rồi trên chiếc du thuyền trong nước đó, Nhan Phi Hoa hoảng hốt lo sợ nên cũng không nhìn rõ hắn ta là ai, bây giờ vừa nghe thấy hắn ta giới thiệu bản thân, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra Phùng Tích Phạm này không phải là con trai của Phùng Anh Tài sao?
Cái tên Phùng Anh Tài này thường xuyên đăng nhiều ảnh trên mạng, con chó ông ta nuôi trên người cũng đủ các loại hàng xa xỉ.
Vây quanh ông ta đều là nữ minh tinh tuyến một, mỗi ngày người hầu hạ cuộc sống thường ngày cho ông ta đều là nhóm các thiếu nữ xinh đẹp và người đẹp nổi tiếng trên mạng gần như thay đổi hàng ngày.
Đắc tội với một người như vậy, Nhan Phi Hoa gần như có thể nghĩ đến sự nghiệp nghệ thuật sau này của cô bao phủ một tầng khói mù.
Nếu ông ta muốn phong sát mình thì quả thật quá đơn giản, một câu nói thôi cũng có thể khiến bản thân vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Chương 78: Chọc giận Phùng Tích Phạm
Trong lòng Nhan Phi Hoa bao phủ một tầng bi thương.
Người có tiền thật sự có thể hoành hành ngang ngược?
Vận mệnh của cô thảm hại vậy sao?
Lẽ nào cô phải buông bỏ ranh giới cuối cùng của mình thì mới có thể sống sót trong thế giới bẩn thỉu này?
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong lòng, trực tiếp đánh vào linh hồn cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu một cái, cô nhìn sang Lục Hi ở bên cạnh đang cau mày, đáy lòng liền than thở một tiếng.
Cho dù anh có một chút thần kỳ, nhưng cuối cùng cũng không phải đối thủ của đồng tiền, cô không thể liên lụy đến anh.
“Anh Lục, cảm ơn anh đã cứu tôi, chúng ta từ biệt tại đây”.
Nhan Phi Hoa đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Sức mạnh của Phùng Tích Phạm lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, đối mặt với hắn ta, mình chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là chịu khuất phục.
Nhan Phi Hoa đã quyết định rời khỏi nơi này, lặng lẽ chết đi.
Bởi vì cô nhớ đến một câu anh Lục đã nói với cô.
“Chúng ta kiên trì, không phải bởi vì kiên trì sẽ có kết quả, mà là vì chúng ta chắc chắn tin rằng làm như vậy là đúng”.
Chẳng qua chỉ là chết thêm một lần nữa mà thôi, vậy thì ngại gì.
Nếu tiếp tục ở đây thì cái tên Phùng Tích Phạm này chắc chắc sẽ không bỏ qua cho anh Lục, một mình cô lên đường cũng được, không thể liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình.
Mà lúc này, trên mặt Phùng Tích Phạm lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc hắn ta nói ra tên họ, người đàn ông phách lối đối diện lập tức ngậm miệng không nói gì, còn Nhan Phi Hoa mặt đầy kinh hoàng.
Hắn ta thấy Nhan Phi Hoa đứng dậy sắp rời khỏi đây.
Chỉ cần cô rời khời đại sảnh này, hắn ta sẽ lập tức sai thuộc hạ kéo cô vào phòng khách VIP của mình, hắn ta mang theo đồ tốt cho cô gái này dùng trước đã.
Đến lúc đó xem cô ta có ngang ngược giống như vừa nãy không.
Chính lúc này, Lục Hi đột nhiên giống như tỉnh ngủ, anh nói với Phùng Tích Phạm.
“Xin lỗi, vừa rồi còn đang suy nghĩ chuyện đấu giá, nãy anh nói cái gì thế?”
Phùng Tích Phạm nhất thời giận dữ, con mẹ nó, nói hồi lâu mà tên này lại mất hồn?
“Mẹ kiếp mày đang đùa tao à, mày biết chọc giận tao phải trả giá thế nào không?”, Phùng Tích Phạm phẫn nộ nói.
Lục Hi ngẩng đầu, anh đang định nói thì nhìn thấy một cô gái đứng đằng sau Phùng Tích Phạm, ánh mắt anh chợt lóe sáng, anh nói: “Cô không phải cái người đó sao?”
Lục Hi vỗ đầu một cái dường như đang cố gắng nhớ lại, một lát sau như đã nhớ ra, anh liền vội vàng nói.
“Vừa rồi nhìn cô trông quen lắm, cô không phải là Thần Hi Quân sao? Phim cô đóng tôi thích xem lắm, không ngờ có thể gặp cô ở đây, tốt quá rồi, có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Vừa nói, Lục Hi đứng lên đi đến bắt tay Thần Hi Quân.
Thần Hi Quân hiện nay chính là ngôi sao điện ảnh hạng A, cô ta đóng mấy bộ phim cũng tương đối hot.
Mà Thần Hi Quân nhìn Lục Hi đi về phía mình, cô ta mặt đầy sợ hãi kinh hoàng.
Cô ta biết rõ tính tình của Phùng Tích Phạm, chỉ cần là người phụ nữ hắn ta để mắt đến, không ai có thể chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn ta.
Ban đầu cô ta cũng dùng đủ mọi cách không bằng lòng, nhưng nhà họ Phùng tiền nhiều thế lực lớn, lão tổng công ty mình cũng được xem như là tập đoàn điện ảnh truyền hình lớn trong nước, nhưng ông ta cũng không chống lại được Phùng Tích Phạm.
Ông ta đã dùng mọi cách năn nỉ, bảo cô ngàn vạn lần không thể đắc tội Phùng Tích Phạm, nếu không thì công ty của ông ta cũng phải đóng cửa.
Vì tiền đồ của mình, cô ta không còn cách nào khác đành phải chịu khuất phục.
Sau khi đi theo Phùng Tích Phạm, cô ta mới được lĩnh giáo độ biến thái của hắn ta, mỗi tối hắn ta đều thay đổi cách hành hạ cô ta, khiến cô ta hoàn toàn nhận thức được sự hoang dâm vô độ và không có ranh giới cuối cùng nào của người có tiền.
Trên người cô ta đâu đâu cũng là vết bầm tím, ngoại trừ khuôn mặt ra thì gần như không còn chỗ hoàn hảo, ngay cả vùng kín cũng sưng vù.
Cho dù là vậy cô ta cũng không dám có chút phản kháng, chỉ hy vọng một ngày nào đó Phùng Tích Phạm chơi chán cô ta rồi sớm thả ra, để cô ta không cần phải chịu đựng loại lăng nhục này thêm nữa.
Hơn nữa, cô ta biết Phùng Tích Phạm này cực kỳ nhỏ nhen, chỉ cần có đàn ông khác thể hiện chút ân cần với mình, cô ta sẽ phải chịu trận đánh hành hạ dữ dội. Còn hắn ta ở trước mặt cô ta công khai trêu đùa phụ nữ, thậm chí quan hệ bất chính với người phụ nữ khác ở ngay trước mắt mình. Tất cả những điều này cô ta cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Bây giờ nhìn thấy Lục Hi đi về phía mình với vẻ nhiệt tình.
Cô ta biết chỉ cần mình dám lộ ra chút vẻ mặt vui vẻ, tối nay sẽ không tránh khỏi một trận đòn roi da thịt.
Hơn nữa người thanh niên này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Hai vệ sĩ sau lưng Phùng Tích Phạm đều là cao thủ tuyệt đỉnh, chính mắt cô ta nhìn thấy một trong hai vệ sĩ đó nhẹ nhàng một cước đạp gãy xương sống của người đến lấy lòng cô ta, người đó đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Cô ta vô ý tránh sau lưng Phùng Tích Phạm, đồng thời âm thầm cầu nguyện, hy vọng thanh niên này có thể nhận thức được lợi hại của Phùng Tích Phạm, đừng hại anh, cũng đừng hại cô ta.
Ngay lúc này, đột nhiên Phùng Tích Phạm đạp bàn, điên cuồng hét về phía Lục Hi.
“Con mẹ nó, mày còn dám đùa giỡn với người phụ nữ của ông đây, đánh chết nó cho tao”.
Phùng Tích Phạm gầm khàn cả giọng.
Lại một lần nữa đối mặt với sự giận dữ của ông chủ, hai tên vệ sĩ biết nếu không ra tay, vứt bỏ bát cơm của mình là nhỏ thôi, tính mạng cũng sẽ khó mà giữ được.
Lập tức hai người đi về phía Lục Hi.
Trên mặt Nhan Phi Hoa xuất hiện vẻ hốt hoảng.
Hai người này thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén, nhìn một cái liền biết rất lợi hại.
Hơn nữa có thể làm vệ sĩ cho Phùng Tích Phạm chắc chắn là cao thủ tuyển chọn trong ngàn vạn người, cho dù anh Lục có chút thần kỳ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của hai tên này.
“Anh Phùng, chuyện này không liên quan đến anh Lục, xin anh bỏ qua cho anh ấy”, lần đầu tiên Nhan Phi Hoa cầu xin Phùng Tích Phạm.
Anh Lục là ân nhân cứu mạng của mình, cô tuyệt đối không thể liên lụy đến anh.
Phùng Tích Phạm nhìn một cái, hắn ta cười ha ha một tiếng nói: “Con mẹ nó, bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy mày đã làm cái mẹ gì đó?”
Nói xong, sắc mặt Phùng Tích Phạm lạnh lẽo, hắn ta nói.
Chương 79: Chịu khuất phục
“Cùng ông đây ngoan ngoãn quay về phòng, tôi đồng ý với cô, chỉ cắt đứt hai chân hắn”.
Phùng Tích Phạm dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Theo hắn ta về phòng, kết quả không cần nói cũng biết.
Nhưng nếu mình không đi, cô không dám tưởng tượng kết quả của anh Lục.
Nghĩ tới nghĩ lui, trái tim Nhan Phi Hoa đau thắt.
Chỉ cần Phùng Tích Phạm có thể đồng ý bỏ qua cho anh Lục, mình chịu khuất phục hắn ta, coi như bị quỷ áp bức, về sau lặng lẽ rời khỏi thế giới này, dù sao cô cũng là người đã từng chết một lần.
“Anh Phùng, hy vọng anh có thể đồng ý với tôi, có thể bỏ qua cho vị này”.
Nhan Phi Hoa quyết định xong, cô bình tĩnh nói với Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm lại được trận cười to, hắn ta thích cảm giác chơi đùa với người khác, mỗi lần nhìn thấy đối thủ chịu khuất phục ở trước mặt mình, hắn ta liền có cảm giác sảng khoái không nói thành lời.
“Tôi đã nói rồi, ngoan ngoãn quay về phòng cùng ông đây, cô phải hầu hạ ông đây sung sướng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện thả hắn ra”, Phùng Tích Phạm dựa vào ghế, lắc lắc thân thể nói.
Nghe thấy câu trả lời mập mờ của Phùng Tích Phạm, Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất, quả thực không thể nhịn được nữa, cô lớn tiếng nói.
“Vô liêm sỉ, anh có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Có tiền thì có thể chà đạp tôn nghiêm của người khác?”
Nhìn Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất và bất lực, Phùng Tích Phạm mang theo nụ cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn nói.
“Thật ngại quá, có tiền thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm”.
Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa bất lực ngồi xuống, che mặt khóc thút thít.
“Anh Phùng, cầu xin anh bỏ qua cho anh Lục, tôi đồng ý với anh”.
Nhìn thấy Nhan Phi Hoa vùi đầu vào hai tay che mặt khóc, Phùng Tích Phạm cười ha ha một tiếng.
“Ha ha, ông đây còn tưởng rằng các người cứng rắn thế nào, đưa cô ta vào phòng cho tao”.
Phùng Tích Phạm nói.
Vốn dĩ hai tên vệ sĩ muốn đi xử lý Lục Hi, nghe thấy lời này họ liền chuyển hướng sang Nhan Phi Hoa, chuẩn bị dẫn cô đi.
Lúc này, bỗng nhiên Lục Hi nói: “Anh Phùng, làm gì mà phải gây khó dễ với một người phụ nữ như vậy, có phải anh có tâm lý biến thái không?”
Lời này Lục Hi vừa nói ra, Phùng Tích Phạm tái người, chỉ thấy hắn ta thở hổn hển nói.
“Con mẹ mày, hôm nay ông đây không giết chết mày, ông đây không mang họ Phùng”.
“Nếu anh không đánh chết tôi, chẳng lẽ còn muốn mang họ tôi, nếu bố tôi biết có một đứa cháu trai như anh chắc sẽ đánh chết tôi mất”.
Lục Hi mặt đầy nghiêm túc nói.
“Được được được, đánh gãy chân hắn cho tao, sau đó mang về phòng, ông đây phải từ từ hành hạ hắn đến chết”.
Phùng Tích Phạm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này hắn ta không muốn có bất cứ kiêng kỵ nào, cho dù là quản gia của John Rockefeller cũng không ngăn cản được quyết tâm giết chết Lục Hi của hắn ta.
Vệ sĩ không biết làm sao, biết người thanh niên này đã hoàn toàn chọc giận Phùng Tích Phạm, hai người đi về phía Lục Hi.
Bọn họ đã có thể tưởng tượng được đêm nay người thanh niên ngu dốt này sẽ phải chịu đựng sự tàn ác vô nhân tính nào.
Nhan Phi Hoa thấy vậy, cô đột nhiên đứng dậy, bảo vệ trước mặt Lục Hi, rưng rưng nói: “Anh Phùng, chuyện này không liên quan đến anh ấy, anh bỏ qua cho anh ấy đi”.
Ngay lúc này, đại sảnh vang lên một tiếng chuông, một giọng nói tiếng Anh thuần khiết vang lên.
“Thưa các ông các bà, các vị khách mời tôn kính, tôi là người khởi xướng ngày hội đấu giá lần này - John Rockefeller, chào mừng tất cả mọi người”.
Ở trung tâm đại sảnh, một sân khấu hình tròn đang từ từ dâng lên, một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi cầm trong tay ly sâm banh, ông ta đang phát biểu diễn thuyết.
Ông ta vừa mở miệng nói, tất cả mọi người đều dừng công việc trên tay, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Gia tộc Rockefeller có lịch sử lâu đời, là một gia tộc vô cùng thần bí và mạnh mẽ.
Thuộc một trong mười gia tộc lớn hàng đầu thế giới, những gia tộc này đều nắm giữ số tài sản khổng lồ, tiền bạc trong tay bọn họ đã không có cách nào để thống kê.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ có sức mạnh lớn bao nhiêu, người ngoài chỉ biết bọn họ có tiền, mà người thật sự rõ tình hình thì biết mỗi lần bầu cử tổng thống đều có sự xuất hiện của những gia tộc này.
Thậm chí có người suy đoán tổng thống chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn của những người này mà thôi, mỗi lần tổng tuyển cử nhiệm kỳ mới chỉ là một lần giao chiến của những gia tộc này.
Như vậy có thể thấy, những gia tộc này rốt cuộc lợi hại thế nào.
Mà lần này đến tham gia buổi đấu giá phần lớn đều là những thương nhân hàng đầu ở khắp nơi trên thế giới, là những thế lực ngầm trên thế giới, thân phận vô cùng cao quý.
Người như Phùng Tích Phạm cũng chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách tiến vào mà thôi.
Nhưng hắn ta ngang ngược ở trong nước quen rồi, sau khi được mời liền cảm thấy đều là chuyện đương nhiên, với thân phận của mình, loại tiệc nào mà không thể tham gia được.
Nào ngờ mỗi người ở đây đều có thể giẫm hắn ta dưới chân, nghiền ép mấy cái, chẳng qua hắn ta cũng chỉ là huênh hoang khoác lác mà thôi.
Mắt thấy buổi đấu giá đã bắt dầu, hai tên vệ sĩ hơi do dự, một người trong đó đi đến bên cạnh Phùng Tích Phạm, kề sát tai hắn ta nói.
“Thiếu gia, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, hay là chúng ta chờ buổi đấu giá hoàn thành xong đã, dù sao đang trên du thuyền, bọn họ cũng không chạy nổi”.
Phùng Tích Phạm nghe xong, hắn chần chừ trong chốc lát rồi gật đầu.
Danh tiếng gia tộc Rockefeller hắn ta cũng đã nghe nói qua, mặt mũi vẫn phải cần, mình còn phải khoe khoang trong buổi đấu giá, bây giờ quả thật không thích hợp gây chuyện.
Chờ sau khi đấu giá xong, hắn ta trừng trị bọn họ cũng không muộn, vệ sĩ nói đúng, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát.
Phùng Tích Phạm nhìn về phía Lục Hi và Nhan Phi Hoa nói.
“Chuyện này chờ lát nữa ông đây tính sổ với chúng mày”.
Nói xong, Phùng Tích Phạm vung tay lên mang theo Thần Hi Quân ngồi vào bàn bên cạnh, hai tên vệ sĩ đứng ở phía sau.
Lục Hi lắc đầu, anh kéo Nhan Phi Hoa ngồi xuống nói: “Đừng nghĩ dại như vậy, việc đời luôn thay đổi, nói không chừng sẽ có người quỳ xuống cầu xin cô đấy”.
Nhan Phi Hoa cười khổ một cái, không nói gì.
Lúc này, sau khi John phát biểu ngắn gọn xong, ông ta nói.
“Tôi biết mọi người không thích ông già tôi dài dòng, tôi cũng không chiếm thời gian quý báu của quý vị nữa, tiếp theo xin mời thầy đấu giá của chúng tôi, ông Mark Davidson lên sân khấu”.
Nói xong, John liền đi xuống sân khấu, đổi thành một người phương tây khoảng hơn năm mươi tuổi.
Vị này chính là bậc thầy đấu giá hàng đầu thế giới - Mark Davidson.
Chương 80: Buổi đấu giá bắt đầu
Đầu tiên Mark khom lưng cúi chào mọi người, sau đó có người hầu bưng một cái khay phủ một lớp lụa vàng lên.
Người hầu đặt khay lên trên bàn cạnh Mark, ông ta nói.
“Thưa các vị, món đồ đấu giá đầu tiên của buổi đấu giá ngày hôm nay là chiếc bình gốm Euphronios, Euphronios là một nhà nghệ thuật vĩ đại của Hy Lạp cổ cách đây 2500 năm trước, mà tác phẩm này của ông ta được ca ngợi là kiệt tác xuất chúng”.
Nói xong, Mark nhấc tấm vải lụa trên khay ra, một chiếc bình gốm tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Lúc này, hình ảnh 3D trên bốn phía vách tường đều biến thành hình ảnh của chiếc bình gốm này, mọi người đều rối rít tán thưởng độ tinh xảo của chiếc bình này.
Mark nói tiếp.
“Chiếc bình gốm này miêu tả chiến tranh thành Troi và cái chết của Sarpedon, ông ấy không miêu tả bằng phương thức thần thoại giống như các tác phẩm nổi tiếng khác, mà là lấy thủ pháp tả thực, bày cảnh này ra trước mặt mọi người, đây mới là phần hiếm có nhất của ông ấy”.
Nhìn mọi người rối rít khen ngợi, Mark cười một tiếng nói.
“Bây giờ giá khởi đầu của bình gốm là năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá lên một triệu, khách mời nào có hứng thú thì bắt đầu đấu giá”.
Mark vừa dứt lời, đã có người giơ tay.
“Năm mươi mốt triệu”.
“Năm mươi hai triệu”.
“Năm mươi ba triệu”.
Giá tăng lên chầm chậm mà ổn định.
Lúc này, Phùng Tích Phạm ở bàn kế bên nhìn Lục Hi và Nhan Phi Hoa, hắn ta nhẹ nhàng giơ tay.
“Cậu đây ra giá năm mươi tư triệu”.
Lúc này, Phùng Tích Phạm giơ tay, chậm rãi nắm thành quyền rồi lại chìa ra một ngón tay.
“Ồ không, tôi nhầm rồi, cậu đây tăng giá mười triệu, bây giờ giá tiền tác phẩm nghệ thuật trân quý này là sáu mươi ba triệu”.
Mark hưng phấn hô lớn.
Còn Phùng Tích Phạm thì nhìn Lục Hi và Nhan Phi Hoa cười đầy đắc ý.
Phùng Tích Phạm đột nhiên tăng giá đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Điều này khiến hắn ta càng thêm tự tin.
Hắn ta đấu giá món đồ này cũng không phải để thưởng thức, thật ra hắn chẳng hiểu cái mẹ gì cả, chỉ là phô trương độ giàu có của mình mà thôi, hắn ta thích ánh mắt ngưỡng mộ mọi người nhìn mình.
Lục Hi lắc đầu, im lặng không nói.
Chẳng trách người nước ngoài đều nói người Hoa là lũ ngu nhiều tiền cũng không phải không có lý, loại ngu đần như vậy cũng khó dạy.
Ngay khi Phùng Tích Phạm hấp dẫn ánh mắt của toàn đại sảnh, vào lúc hắn ta đang đắc ý, đột nhiên toàn bộ đại sảnh vang lên báo động đỏ.
“Báo động, báo động, có vật thể tốc độ cao đang bay nhanh tới, dự đoán năm phút ba mươi giây sau sẽ xảy ra va chạm”.
“Báo động, báo động, có vật thể tốc độ cao đang bay nhanh tới, dự đoán năm phút ba mươi giây sau sẽ xảy ra va chạm”.
Lúc này tất cả mọi người trên du thuyền đều kinh hãi.
Chiếc du thuyền này là chiếc du thuyền cao cấp do gia tộc Rockefeller mua, trang bị đủ các loại sản phẩm điện tử công nghệ cao hàng đầu thế giới, so với con tàu Titanic năm đó, không biết đã tiên tiến đến mức độ nào.
Mà nghe nói ý nghĩa số hiệu và tên gọi của Titanic chính là không bao giờ chìm.
Nhưng đáng tiếc chiếc tàu mới tinh liền đụng phải đá ngầm rồi chìm mất.
Mà chiếc Phoenix này thật ra không bao giờ chìm được, nó được trang bị radar tin tức tiên tiến nhất, có camera giám sát có thể xoay 360 độ không góc chết cho thấy các loại chướng ngại vật cách du thuyền mười hải lý, khiến cho du thuyền có đầy đủ thời gian né tránh nguy hiểm.
Hơn nữa sau khi gia tộc Rockefeller mua nó đã gắn thêm hệ thống hỏa lực, tăng thêm đảm bảo an toàn cho việc đi lại, đồng thời có một vệ tinh chuyên phục vụ cho Phoenix.
Có thể nói chiếc Phoenix này là nơi an toàn tuyệt đối.
Nhưng đột nhiên báo động đến khiến mọi người hoảng sợ không thôi, vật thể tốc độ cao đến gần có thể là thứ gì?
Ngay lúc này chỉ nghe thấy John nói thông qua hệ thống chỉ huy bên người: “Mở hệ thống chiếu sáng và nâng máy dò tìm lên”.
Trong nháy mắt, thân thuyền Phoenix bắn ra vô số chùm tia sáng, chiếu sáng xung quanh mặt biển mấy chục dặm, đồng thời hàng chục chiếc máy dò tìm hình đĩa bay lên từ tầng cao nhất, bay đi bốn phương tám hướng.
Một lát sau đã có hình ảnh truyền tới.
Bốn phía vách tường trong đại sảnh du thuyền đổi thành hình ảnh máy dò tìm thám thính được.
Chỉ nhìn thấy bốn mươi năm mươi chiếc ca nô vũ trang đang lao nhanh đến chỗ cách du thuyền bốn năm hải lý, đi một vòng dừng lại.
Trên ca nô toàn bộ đều là nhân viên tác chiến vũ trang đầy đủ, mặc trên người đồng phục tác chiến đặc chủng, cầm trong tay vũ khí, còn được trang bị súng phóng tên lửa vác vai.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bọn họ là hải tặc?”
“Kẻ nào dám bao vây tàu Phoenix”.
Nhất thời trong đại sảnh bàn luận sôi nổi, vô cùng khủng hoảng.
Lúc này, chỉ nghe thấy John nói.
“Các vị, xin đừng hoảng hốt, chiếc du thuyền này trang bị hệ thống hỏa lực mạnh, chỉ cần một lần hỏa lực bắn ra, đám hải tặc này sẽ vùi xác xuống đáy biển, xin mọi người yên tâm”.
Lời John vừa nói ra, mọi người liền nhớ đến thực lực của gia tộc Rockefeller, lúc này họ mới yên lòng.
Nhan Phi Hoa vẫn có chút kinh hoàng, theo bản năng kéo cánh tay Lục Hi, còn Lục Hi nhìn hải tặc trong hình, dường như có điều suy nghĩ.
Phùng Tích Phạm ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, mặt hắn ta đầy khủng hoảng, không nhịn được hỏi vệ sĩ nên làm thế nào, vệ sĩ chỉ đành gắng hết sức an ủi.
Mà một vài người khác trải qua khủng hoảng ban đầu đã trấn tĩnh lại. Bọn họ đều là lão đại tung hoành một phương, đã nhìn quen sóng gió, cho dù tình thế có chút nguy hiểm, ngược lại cũng không đến nổi kinh hoàng sợ hãi.
Theo như hình ảnh ngày càng rõ nét, chỉ nghe thấy John nói: “Nhân viên vũ trang bên ngoài kia nghe rõ, thủ lĩnh của mấy người là ai, tôi muốn nói chuyện điện thoại với hắn”.
Một lát sau, trong hình xuất hiện một người đàn ông phương tây khoảng bốn mươi tuổi để râu quai nón.
Chỉ thấy gã ha ha cười nói: “Chào mọi người, tôi là Ackles”.
“Ackles?”
“Đây không phải là binh đoàn lính đánh thuê Bóng Đêm - binh đoàn lính đánh thuê top ba trên thế giới sao? Ackles chính là thủ lĩnh của bọn họ”.
Có người biết rõ tình hình, lập tức nói ra lai lịch của Ackles.
Bình luận facebook