Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548: Chữa trị
Lúc này, Lục Hi quay đầu nhìn về phía Tần Lam, Tần Lam bị Lục Hi nhìn đến sởn tóc gáy, chột dạ lặng lẽ giãy khỏi tay Vân Khả Thiên, nói: “Anh nhìn cái gì?”
“Tôi nói này, hai người định khi nào tổ chức hôn lễ?”, Lục Hi trêu ghẹo hỏi.
Tần Lam vừa nghe thấy lời này, mặt liền đỏ lên, lập tức nói: “Anh nói bậy bạ cái gì đó, ai sắp kết hôn, đúng thật là”.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn như mông khỉ của Tần Lam, Lục Hi cười sằng sặc nói: “Kết hôn cũng không phải chuyện mất mặt gì, sao phải xấu hổ, có điều, tôi với cô quen biết nhiều năm như vậy, cũng không biết cô biết xấu hổ đấy Tần Lam à, kỹ năng này là gần đây mới lĩnh ngộ được sao?”
Nghe thấy lời nói của Lục Hi mang theo chút mỉa mai, Tần Lam đột nhiên đứng lên, thẹn quá hóa giận nói với Lục Hi: “Mẹ kiếp anh cảm thấy tôi đây dễ bắt nạt lắm phải không, nào đến đi, có gan chúng ta một chọi một”.
“Khụ khụ, đừng có hơi một tí là đánh đánh giết giết, cô là con gái, cần phải biết dè dặt, phải không Vân Khả Thiên?”, Lục Hi cố nén cười nói.
Vân Khả Thiên cũng ngượng ngùng cười nói: “Không quan trọng, chị Lam có thế nào thì em cũng đều thích”.
“Thích cái khỉ gió nhà cậu”.
Tần Lam mắng Vân Khả Thiên một câu, đứng dậy rời đi, một mình đi tới đầu bên kia của hành lang, đi tới đi lui trông khá cáu kỉnh.
Lục Hi nhìn thấy thì phá lên cười, giơ ngón tay cái với Vân Khả Thiên, nói: “Người anh em, lợi hại đấy, con khủng long bạo chúa này mà cậu cũng có biện pháp, cao thủ tình trường, bái phục bái phục”.
Sau đó Vân Khả Thiên lại nhìn đến Tần Lam đang đi tới đi lui ở đằng xa, mày ủ mặt ê nói: “Anh Lục, sao em cảm thấy, lại sắp bị đánh rồi”.
Lục Hi đang định cười to thì thấy viện trưởng Trương bước ra từ trong thang máy, chạy chậm tới.
Chỉ thấy ông ta thở hổn hển đến trước mặt Lục Hi, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Thực xin lỗi cậu Lục, vừa rồi tôi quá kích động, xin cậu đừng để trong lòng”.
Các bác sĩ và nhân viên bảo vệ ở cửa phòng ICU nhìn thấy bộ dạng viện trưởng Trương vô cùng sửng sốt.
Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là bệnh nhân hay người nhà, từ trước đến nay đều khách khách khí khí cung cung kính kính với viện trưởng Trương, khi nào thì đến lượt viện trưởng Trương đối xử với người khác như vậy chứ?
Tuy nhiên, trong lòng Trương Côn Dân còn chấn động hơn bọn họ.
Vừa rồi sự vô lý của Vân Khả Thiên khiến ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, đây là bệnh viện, một nơi vô cùng chuyên nghiệp, mạng người vô cùng quan trọng, sao có thể làm liều được.
Như những gì ông ta nói lúc nãy, cho dù Vân Thắng Quốc đích thân đến, ông ta vẫn như cũ, sẽ không để cho bọn họ làm càn.
Ông ta tức giận đùng đùng ngồi trong phòng làm việc, vừa mới uống hai ngụm trà nguôi giận một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của sư phụ Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân kích động vội vàng nhận điện thoại, sư phụ đã rất lâu không liên lạc với ông ta, không biết gần đây sư phụ thế nào, bản thân có phải nên đến Thượng Kinh thăm sư phụ rồi không.
Trương Côn Dân nhận điện thoại với tâm trạng kích động, nhưng ngay sau đó lại là một trận mắng chửi như tát nước của Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân vẫn còn ngây ngốc thì nghe thấy sư phụ hỏi ông ta có phải có tranh chấp với một người họ Lục hay không.
Trương Côn Dân vừa nghe thấy vậy, vội vàng kể cho Diệp Phùng Xuân những gì đã xảy ra, ông ta hỏi lòng không thẹn, cho dù Vân Khả Thiên cáo trạng với Diệp Phùng Xuân, Trương Côn Dân cũng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng ông ta vừa nói xong, lập tức bị răn dạy và quở mắng nghiêm khắc hơn, Diệp Phùng Xuân còn nói cho ông ta biết.
Vị họ Lục này là một nhân vật vừa khủng bố vừa vĩ đại, cho dù là ông ấy cũng hèn mọn như hạt bụi khi đứng trước mặt cậu ta, còn ông ta chẳng là cái thá gì.
Diệp Phùng Xuân yêu cầu ông ta phải ngay lập tức đến xin lỗi, cầu xin sự tha thứ của cậu Lục, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của cậu ta, bằng không sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với ông ta, đồng thời công khai trên các phương tiện truyền thông của Hoa Hạ.
Lúc này, Trương Côn Dân hoàn toàn hoảng sợ, cậu Lục trong miệng sư phụ này giống như là một vị thần, là một nhân vật toàn năng.
Hơn nữa, còn nói ra những lời nghiêm trọng như cắt đứt quan hệ thầy trò, Trương Côn Dân biết bản thân chắc chắn đã gặp được nhân vật tài ba.
Bởi vì ông ta biết trên phương diện y thuật sư phụ của mình đã vô cùng thần kỳ, là đệ nhất Hoa Hạ, ngay cả ông ấy cũng tôn sùng người này như vậy, thì người này nhất định là sự tồn tại không phải bản thân có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây Trương Côn Dân vội vàng đặt tách trà xuống, chạy thẳng tới đây.
Mà lúc này, Lục Hi nhìn Trương Côn Dân nói: “Ông cũng không cần phải căng thẳng, việc này ông cũng không có gì là sai, chỉ là chúng tôi có phương pháp riêng của mình, trình độ y học hiện tại còn chưa đạt tới, ông không hiểu cũng là chuyện bình thường”.
Trương Côn Dân mù mờ gật gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói: “Bây giờ có thể bảo người của ông rời đi rồi chứ, tôi phải nhanh chóng cứu chữa cho Tư Không Trích Tinh”.
Trương Côn Dân nghe thấy vậy, vội vàng nói: “Có thể có thể, nhưng cậu Lục, tôi bạo gan hỏi một câu, tôi có thể đứng ngoài nhìn được không, tôi không phải là muốn lén học y thuật, tôi chỉ là muốn biết, cậu rốt cuộc dùng phương pháp thần kỳ gì để chữa trị cho Tư Không Trích Tinh”.
Nhìn thấy vẻ mặt tha thiết mong chờ của Trương Côn Dân, Lục Hi suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Chỉ là dùng cao Cửu Chuyển Đoạn Tục mà thôi, người khác cũng nhìn không ra được manh mối gì, nhưng nếu không để cho Trương Côn Dân nhìn, đoán chừng cả đời ông ta cũng sẽ nghĩ mãi về việc này.
Nhìn thấy Lục Hi đồng ý, Trương Côn Dân lập tức lộ vẻ hưng phấn, vội vàng bảo hai bác sĩ và nhân viên bảo vệ rời đi.
Lục Hi yêu cầu hai hộ lý trong phòng ICU cũng rời đi, lần này Trương Côn Dân không nói lời nào liền yêu cầu hai hộ lý đi chỗ khác.
Lúc này, Lục Hi lấy ra cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, đưa cho Vân Khả Thiên nói: “Bắt đầu đi, đây là nghề của cậu”.
“Lại là tôi”.
Vân Khả Thiên mặt ủ mày ê, cầm lấy cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, sau đó cùng Tần Lam bắt đầu tháo thạch cao trên người Tư Không Trích Tinh ra.
“Tôi nói này, hai người định khi nào tổ chức hôn lễ?”, Lục Hi trêu ghẹo hỏi.
Tần Lam vừa nghe thấy lời này, mặt liền đỏ lên, lập tức nói: “Anh nói bậy bạ cái gì đó, ai sắp kết hôn, đúng thật là”.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn như mông khỉ của Tần Lam, Lục Hi cười sằng sặc nói: “Kết hôn cũng không phải chuyện mất mặt gì, sao phải xấu hổ, có điều, tôi với cô quen biết nhiều năm như vậy, cũng không biết cô biết xấu hổ đấy Tần Lam à, kỹ năng này là gần đây mới lĩnh ngộ được sao?”
Nghe thấy lời nói của Lục Hi mang theo chút mỉa mai, Tần Lam đột nhiên đứng lên, thẹn quá hóa giận nói với Lục Hi: “Mẹ kiếp anh cảm thấy tôi đây dễ bắt nạt lắm phải không, nào đến đi, có gan chúng ta một chọi một”.
“Khụ khụ, đừng có hơi một tí là đánh đánh giết giết, cô là con gái, cần phải biết dè dặt, phải không Vân Khả Thiên?”, Lục Hi cố nén cười nói.
Vân Khả Thiên cũng ngượng ngùng cười nói: “Không quan trọng, chị Lam có thế nào thì em cũng đều thích”.
“Thích cái khỉ gió nhà cậu”.
Tần Lam mắng Vân Khả Thiên một câu, đứng dậy rời đi, một mình đi tới đầu bên kia của hành lang, đi tới đi lui trông khá cáu kỉnh.
Lục Hi nhìn thấy thì phá lên cười, giơ ngón tay cái với Vân Khả Thiên, nói: “Người anh em, lợi hại đấy, con khủng long bạo chúa này mà cậu cũng có biện pháp, cao thủ tình trường, bái phục bái phục”.
Sau đó Vân Khả Thiên lại nhìn đến Tần Lam đang đi tới đi lui ở đằng xa, mày ủ mặt ê nói: “Anh Lục, sao em cảm thấy, lại sắp bị đánh rồi”.
Lục Hi đang định cười to thì thấy viện trưởng Trương bước ra từ trong thang máy, chạy chậm tới.
Chỉ thấy ông ta thở hổn hển đến trước mặt Lục Hi, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Thực xin lỗi cậu Lục, vừa rồi tôi quá kích động, xin cậu đừng để trong lòng”.
Các bác sĩ và nhân viên bảo vệ ở cửa phòng ICU nhìn thấy bộ dạng viện trưởng Trương vô cùng sửng sốt.
Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là bệnh nhân hay người nhà, từ trước đến nay đều khách khách khí khí cung cung kính kính với viện trưởng Trương, khi nào thì đến lượt viện trưởng Trương đối xử với người khác như vậy chứ?
Tuy nhiên, trong lòng Trương Côn Dân còn chấn động hơn bọn họ.
Vừa rồi sự vô lý của Vân Khả Thiên khiến ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, đây là bệnh viện, một nơi vô cùng chuyên nghiệp, mạng người vô cùng quan trọng, sao có thể làm liều được.
Như những gì ông ta nói lúc nãy, cho dù Vân Thắng Quốc đích thân đến, ông ta vẫn như cũ, sẽ không để cho bọn họ làm càn.
Ông ta tức giận đùng đùng ngồi trong phòng làm việc, vừa mới uống hai ngụm trà nguôi giận một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của sư phụ Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân kích động vội vàng nhận điện thoại, sư phụ đã rất lâu không liên lạc với ông ta, không biết gần đây sư phụ thế nào, bản thân có phải nên đến Thượng Kinh thăm sư phụ rồi không.
Trương Côn Dân nhận điện thoại với tâm trạng kích động, nhưng ngay sau đó lại là một trận mắng chửi như tát nước của Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân vẫn còn ngây ngốc thì nghe thấy sư phụ hỏi ông ta có phải có tranh chấp với một người họ Lục hay không.
Trương Côn Dân vừa nghe thấy vậy, vội vàng kể cho Diệp Phùng Xuân những gì đã xảy ra, ông ta hỏi lòng không thẹn, cho dù Vân Khả Thiên cáo trạng với Diệp Phùng Xuân, Trương Côn Dân cũng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng ông ta vừa nói xong, lập tức bị răn dạy và quở mắng nghiêm khắc hơn, Diệp Phùng Xuân còn nói cho ông ta biết.
Vị họ Lục này là một nhân vật vừa khủng bố vừa vĩ đại, cho dù là ông ấy cũng hèn mọn như hạt bụi khi đứng trước mặt cậu ta, còn ông ta chẳng là cái thá gì.
Diệp Phùng Xuân yêu cầu ông ta phải ngay lập tức đến xin lỗi, cầu xin sự tha thứ của cậu Lục, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của cậu ta, bằng không sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với ông ta, đồng thời công khai trên các phương tiện truyền thông của Hoa Hạ.
Lúc này, Trương Côn Dân hoàn toàn hoảng sợ, cậu Lục trong miệng sư phụ này giống như là một vị thần, là một nhân vật toàn năng.
Hơn nữa, còn nói ra những lời nghiêm trọng như cắt đứt quan hệ thầy trò, Trương Côn Dân biết bản thân chắc chắn đã gặp được nhân vật tài ba.
Bởi vì ông ta biết trên phương diện y thuật sư phụ của mình đã vô cùng thần kỳ, là đệ nhất Hoa Hạ, ngay cả ông ấy cũng tôn sùng người này như vậy, thì người này nhất định là sự tồn tại không phải bản thân có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây Trương Côn Dân vội vàng đặt tách trà xuống, chạy thẳng tới đây.
Mà lúc này, Lục Hi nhìn Trương Côn Dân nói: “Ông cũng không cần phải căng thẳng, việc này ông cũng không có gì là sai, chỉ là chúng tôi có phương pháp riêng của mình, trình độ y học hiện tại còn chưa đạt tới, ông không hiểu cũng là chuyện bình thường”.
Trương Côn Dân mù mờ gật gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói: “Bây giờ có thể bảo người của ông rời đi rồi chứ, tôi phải nhanh chóng cứu chữa cho Tư Không Trích Tinh”.
Trương Côn Dân nghe thấy vậy, vội vàng nói: “Có thể có thể, nhưng cậu Lục, tôi bạo gan hỏi một câu, tôi có thể đứng ngoài nhìn được không, tôi không phải là muốn lén học y thuật, tôi chỉ là muốn biết, cậu rốt cuộc dùng phương pháp thần kỳ gì để chữa trị cho Tư Không Trích Tinh”.
Nhìn thấy vẻ mặt tha thiết mong chờ của Trương Côn Dân, Lục Hi suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Chỉ là dùng cao Cửu Chuyển Đoạn Tục mà thôi, người khác cũng nhìn không ra được manh mối gì, nhưng nếu không để cho Trương Côn Dân nhìn, đoán chừng cả đời ông ta cũng sẽ nghĩ mãi về việc này.
Nhìn thấy Lục Hi đồng ý, Trương Côn Dân lập tức lộ vẻ hưng phấn, vội vàng bảo hai bác sĩ và nhân viên bảo vệ rời đi.
Lục Hi yêu cầu hai hộ lý trong phòng ICU cũng rời đi, lần này Trương Côn Dân không nói lời nào liền yêu cầu hai hộ lý đi chỗ khác.
Lúc này, Lục Hi lấy ra cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, đưa cho Vân Khả Thiên nói: “Bắt đầu đi, đây là nghề của cậu”.
“Lại là tôi”.
Vân Khả Thiên mặt ủ mày ê, cầm lấy cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, sau đó cùng Tần Lam bắt đầu tháo thạch cao trên người Tư Không Trích Tinh ra.
Bình luận facebook