• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (2 Viewers)

  • Chương 551-553

Chương 551: Tự mình ra mặt

Trên mặt Lục Hi lộ ra sát khí.

Phàm là kẻ dám động tới người của anh đều sẽ phải trả giá, loại người giống Lưu Diệu này vì tiền tài đến cả mạng người cũng muốn lấy, anh càng không có lý do bỏ qua cho hắn.

Tư Không Trích Tinh gật đầu với vẻ mặt đằng đằng sát khí, mối thù này nhất định phải báo, anh ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, nếu không phải Lục Hi thì giờ anh ta vẫn là siêu trộm số một của Viêm Hạ, không biết lúc này còn đang ung dung tự tại nơi nào đâu, tại Tây Kinh lại bị Lưu Diệu tên nghé con này tính kế, anh ta há có thể chịu để yên?

Cứ như vậy ba ngày sau, Tư Không Trích Tinh đã hoàn toàn bình phục, vết thương ở xương đã lành hẳn, lượng nhỏ máu bầm trong ngũ tạng và não bộ cũng đã tan biến mà trở lại dáng vẻ của một người bình thường.

Trương Côn Dân bên này đích thân xử lý thủ tục xuất viện cho Tư Không Trích Tinh, cung kính tiễn mọi người tới cửa bệnh viện, nhìn theo cho tới khi họ lên xe rời đi mới thở dài một hơi thật sâu.

Chẳng trách sư phụ lại quở mắng bản thân mà hết lòng tôn sùng cậu Lục như vậy, cậu Lục thực sự là bậc thần thánh, xứng đáng nhận được sự tôn kính của bất kỳ người nào.

Còn mấy người Lục Hi cũng trở lại Thiên Nhân Cư, khi bước vào phòng của anh chỉ thấy ba người Vân Khả Thiên, Tần Lam và Tư Không Trích Tinh đều đang ngồi xung quanh Lục Hi, còn Phù Đồ thì kiên trì đứng ở một bên và không chịu ngồi, mọi người cũng không có cách nào chỉ đành để mặc theo ý hắn ta.

Lúc này Lục Hi chậm rãi hỏi: “Phù Đồ, anh có biết lai lịch của tên Lưu Diệu này không?”

Phù Đồ suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi không biết rõ lắm, Thập Nhị Bàn Sơn đã không thuộc địa bàn Tây Kinh nữa, nhưng tôi nghe nói người này quanh năm tổ chức đua xe ở bên đó và khá có danh tiếng trong giới đua xe ngầm”.

Lục Hi gật đầu rồi cau mày, rơi vào trầm tư.

Tư Không Trích Tinh và Phù Đồ không biết nhiều về Lưu Diệu, nên trừng trị hắn thế nào đây?

Lúc này Phù Đồ trầm giọng nói tiếp: “Anh Lục, hay là để tôi tới đó, một tên Lưu Diệu mà thôi, tôi giết hắn tại chỗ, xem ai dám nói lời nào".

Nghe được lời này của Phù Đồ, Lục Hi lại lắc đầu cười đáp.

“Không cần, loại người này nhất định phải khiến hắn mất cả chì lẫn chài, nếm mùi bị gài bẫy, như vậy mới khiến hắn sâu sắc hiểu được cảm giác bị người khác hãm hại là như thế nào, cứ đánh đánh giết giết cũng không còn ý nghĩa gì”.

Lục Hi không phải là không có cách đối phó với Lưu Diệu, thậm chí còn không cần anh ra mặt, tại phụ cận Tây Kinh, thậm chí là toàn bộ khu vực Tây Bắc có rất nhiều người có thể giúp anh làm chuyện này.

Vân Khả Thiên, Phù Đồ, Lâm Tiêu bất cứ ai trong số những người này ra trận đều có thể dễ dàng thu dọn Lưu Diệu.

Nhưng việc này Lục Hi không có ý định để họ ra tay, anh quyết định hắn lừa gạt Tư Không Trích Tinh thế nào bản thân liền hoàn trả lại như thế đó, khiến Lưu Diệu nếm thử cảm giác bị người khác gài là như thế nào.

Sau một hồi cân nhắc, Lục Hi nói: “Thế này đi, Tư Không Trích Tinh gần đây không cần lộ diện nữa, tôi sẽ tới Thập Nhị Bàn Sơn hai ngày, dù sao cũng đã lâu không chơi đua xe rồi, tôi cũng tới đó thỏa mãn cơn ghiền, để xem tên Lưu Diệu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

Mọi người nghe xong đều biết Lục Hi muốn đích thân hành động cho nên cũng không còn dị nghị gì nữa, trong lòng bọn họ chưa từng có chuyện gì có thể làm khó anh.

Nhưng lúc này, Tư Không Trích Tinh lại lên tiếng: “Đại ca, nếu anh muốn đi, e rằng cũng cần phải có một chiếc xe tử tế, nếu không anh cũng không thể tham gia đâu”.

Tư Không Trích Tinh biết Lục Hi muốn làm gì, do đó mới gặng hỏi.

Vân Khả Thiên lúc này lại chen vào: “Hay là tôi tìm cho anh Lục một chiếc xe nhé?”

Mọi người lại gật đầu lia lịa, với quan hệ rộng khắp như Vân Khả Thiên, tìm một chiếc xe đua đã được sửa đổi không phải là một vấn đề nan giải.

Nhưng Lục Hi lại lắc đầu cười nói: “Không cần, chiếc xe kia của tôi còn khá tốt, cũng đủ dùng rồi”.

Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Vân Khả Thiên thì ngẩn người: “Không phải là em coi thường anh đâu Lục Hi, nhưng chiếc xe rách nát đó của anh sợ rằng đến bụi của người ta cũng ăn không nổi, đến lúc đó đừng để bản thân mất mặt đó”.

“Cậu thì hiểu cái gì”, Lục Hi khinh thường nói: “Cậu tưởng rằng xe của ông đây giống với đống xe nát của các người sao, cứ như vậy đi, đừng lo lắng chuyện xe nữa”.

Thấy Lục Hi nói vậy, mọi người cũng không tranh cãi nữa, sau đó họ lại trò chuyện một hồi mới quay về phòng của bản thân nghỉ ngơi.

Lục Hi nằm trên giường suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi, thẳng đến trưa hôm sau mới thức dậy.

Sau khi tắm xong, Lục Hi dạo quanh Thiên Nhân Cư một vòng.

Linh khí nơi đây đã tương đối nồng đậm, bằng mắt thường có thể thấy được, mà con vân long kia đã trưởng thành tới bảy tám mét, dưới sự triệu hồi của Lục Hi liền bay tới bên cạnh anh rồi chậm rãi lưu động.

Lục Hi cùng nó chơi đùa một lúc liền để nói rời đi, sau đó anh tới vườn hoa ngắm nhìn nững cây tiên thảo ở đây.

Dưới sự vun dưỡng của linh khí, tình hình sinh trưởng của tiên thảo vô cùng khả quan, tiên thảo và linh khí bổ trợ cho nhau hình thành lên một vòng tuần hoàn tốt đẹp, sức sống dồi dào.

Cuối cùng Lục Hi đi kiểm tra sản lượng nhũ dịch Chung Linh, phát hiện so với lúc trước còn nhiều hơn một chút anh mới tươi cười đi ra ngoài.

Sau khi dùng một bữa thịnh soạn bên ngoài, Lục Hi lại lái chiếc xe cũ nát của mình đi về phía Thập Nhị Bàn Sơn.

Thập Nhị Bàn Sơn nằm cách ngoại ô thành phố Tây Kinh hơn 100 dặm, đi từ một thị trấn nhỏ tên Vương Thiên hơn 100 dặm là tới.

Thập Nhị Bàn Sơn luôn được biết đến với đặc điểm địa hình cao và hiểm, và là một phần của dãy núi Tần Lĩnh, thuận theo con đường dưới chân núi vòng lên vượt qua mười hai con đường núi quanh co sẽ đến đỉnh núi Tần Lĩnh.

Mà mười hai con đường núi quanh co khúc khuỷu này ngoại trừ độ dốc thoai thoải, những chỗ quay đầu càng nguy hiểm hơn, những tài xế lái xe qua đây đều không tránh khỏi kinh hồn bạt vía một phen.

Cũng vì nguyên nhân địa hình hiểm trở và cách xa khu đô thị nên nơi đây đã trở thành thiên đường của những người đam mê đua xe.

Hơn nửa giờ sau, Lục Hi đến được thị trấn Thiên Vương mới dừng xe lại.

Sau khi xuống xe dạo quanh một hồi, anh đến một quán ăn nhỏ ngồi xuống.
Chương 552: Gặp được người tiến cử

Quán ăn này gọi là tiệm rượu Trường Minh, theo lời của Tư Không Trích Tinh quán này được mở bởi một người địa phương tên là Vương Trường Minh và đã đưa vào hoạt động nhiều năm nay.

Và đây cũng là điểm dừng chân đầu tiên của những tay đua xe kia vào buổi tối, bọn họ sẽ ở đây dùng cơm sau đó lên núi.

Lục Hi gọi hai món, vài chai bia, chậm rì rì ăn uống.

Không lâu sau khi Lục Hi uống tới chai bia thứ năm thì một người thanh niên tiến vào, trông anh ta chỉ mới mười tám, mười chín tuổi với khuôn mặt trẻ thơ đẹp trai, mái tóc ngắn rối bù và bộ đồ da bó sát.

Người thanh niên nhìn quanh, thấy Lục Hi đang uống bia một mình liền tiến tới, ngồi xuống trước mặt anh, nói: "Anh bạn, không để ý chứ".

Lục Hi cười phóng khoáng: "Không sao, anh cứ tự nhiên".

Lúc này trong quán không còn ai khác, cũng còn rất nhiều bàn trống, hiển nhiên là người này cảm thấy nhàm chán nên mới muốn tìm người tán gẫu cùng.

Quả nhiên sau khi ngồi xuống anh ta cũng gọi hai món ăn đặt chúng cùng một chỗ với món của Lục Hi: "Vẫn còn sớm, tụ tập một bàn giết thời gian một lúc vậy".

Lục Hi cười đáp: "Cũng được, dù sao một mình tôi cũng vô vị”.

Sau đó người này cũng gọi hai chai bia, bật nắp rót cho mình một cốc rồi mời Lục Hi nói: “Tôi tên là Tiết Cảnh Thiên, không biết người anh em phải xưng hô thế nào?”

“Tôi là Lục Hi”.

Lục Hi nâng cốc đáp.

“Gặp nhau chính là duyên phận, nào, cạn một ly”.

Tiết Cảnh Thiên vô cùng hào sảng một hơi uống cạn.

Lục Hi khẽ cười, tiếp đó cũng một ngụm hết cốc.

Sau đó cả hai vừa trò chuyện vừa uống bia.

Qua trò chuyện, Lục Hi biết được Tiết Cảnh Thiên tới đây để tham gia cuộc đua tối nay.

Hoàn cảnh gia đình của anh ta không khá giả, phía dưới còn có một cô em gái mới vào đại học, mà bản thân anh ta lại ham mê đua xe từ nhỏ.

Vì gia cảnh khó khăn còn phải nuôi em gái ăn học, anh ta đã bỏ học từ năm mười lăm tuổi và vào học việc trong một xưởng sửa chữa ô tô, vài năm nay ngược lại học được một chút tay nghề.

Bây giờ em gái của anh đã được nhận vào đại học, áp lực trong nhà đột ngột tăng lên, vì vậy Tiết Cảnh Thiên chỉ đành từ bỏ công việc, giật đầu cá vá đầu tôm tích góp được chút tiền tự sửa đổi một chiếc xe để kiếm phần tiền bán mạng này.

Mà Lục Hi lúc này lại cau mày: “Tôi nói này người anh em, anh tham gia đua xe còn uống bia à?”

Tiết Cảnh Thiên cười đáp: “Không giấu gì anh, uống chút rượu khiến cuộc chơi càng thêm kích thích, một số tay đua thậm chí còn trượt băng trước khi vào đường đua đó”.

Lục Hi nhướng mày, có phần kinh ngạc.

Anh không hiểu quá nhiều về bộ môn này, còn không biết rằng còn có loại chuyện này nên cảm thấy rất tươi mới.

Đúng lúc này có một người khác bước vào, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra từng trận âm vang nặng nề.

Lục Hi và Tiết Cảnh Thiên đều ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy đó là một cô gái trạc tuổi hai mươi mặc một bộ đồ đua màu đen bó sát tôn lên vóc dáng mềm mại tinh tế.

Hơn nữa cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn toát lên khí khái hào hùng, có phần tương đồng với khí chất của Tần Lam nhưng lại không nam tính như cô ấy mà mang một hương vị độc nhất vô nhị.

Lúc này chỉ thấy Tiết Cảnh Thiên phấn khích vẫy tay nói: "Chị Na, nào nào, tôi mời chị dùng cơm”.

Cô gái được gọi là chị Na kia liếc mắt nhìn tới rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiết Cảnh Thiên với nụ cười mỉm.

Tiết Cảnh Thiên vội vàng giới thiệu.

Cô gái này cũng là một người đam mê đua xe tên là Diêu Na, là khách quen ở đây, Tiết Cảnh Thiên cũng là gần đây mới làm quen được, tính tình không tồi.

Sau khi hai bên làm quen, lại gọi thêm vài món vừa ăn vừa tán gẫu.

Nghe lời nói của Diêu Na thì tuổi tác không lớn nhưng đã là một người có thâm niên trong nghề này, cũng đã chơi hai năm nên các mối quan hệ của cô ta cũng khá tốt.

Mà lúc này mọi người cũng lần lượt đến và ồn ào chào hỏi Diêu Na, có thể thấy các mối quan hệ của cô ấy thực sự không sâu rộng bình thường.

Khi ba người nói chuyện phiếm đề tài đương nhiên không thể tách rời khỏi đua xe, trong lúc trò chuyện, Lục Hi cũng uyển chuyển tìm cơ hội nói bản thân cũng muốn tham gia đua xe.

Tiết Cảnh Thiên và Diêu Na gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao những người tới đây đều là để đua xe nên bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.

Đợi đến bảy giờ hơn, khi trời nhá nhem tối, Diêu Na liền đứng dậy nói.

“Sắp đến giờ rồi chúng ta đi thôi, Lục Hi, anh nhớ phải đi theo chúng tôi, nơi đó không cho phép người lạ tham gia, nhất định phải có người tiến cử, đến lúc đó anh cứ nói mình là người do tôi giới thiệu là được”.

Lục Hi cười đáp: “Vậy thực sự phải cảm ơn chị Na rồi”.

Dứt lời anh cũng nhanh chóng đứng dậy gấp gáp tranh phần thanh toán, sau đó ba người liền rời khỏi tiệm cơm.

Trước cửa tiệm cơm lúc này đã có khoảng 20, 30 chiếc xe đua đang đậu, chúng đều không nhìn ra nhãn hiệu ban đầu nữa và được tu sửa vô cùng lóa mắt.

Lúc này Diêu Na nói: “Nhớ theo sau chúng tôi đó”.

“Được, không vấn đề”.

Lục Hi vừa nói vừa mở cửa xe của mình, chuẩn bị đi lên.

Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên thấy cảnh này đều trợn tròn hai mắt sững sờ.

Một lúc lâu sau Diêu Na mới lấy lại bình tĩnh hỏi: “Anh chuẩn bị lái thứ này tham gia đua xe à?”

Lục Hi thấy dáng vẻ ngơ ngác kinh ngạc này của hai người họ cũng không thấy có gì không phù hợp mà đáp: “Sao thế, không lẽ còn có yêu cầu gì khác đối với xe à?”

Tiết Cảnh Thiên chậm chạp lắc đầu: “Cũng không có yêu cầu gì cả, nhưng tôi thấy chiếc xe này của anh sắp rơi cả khung ra rồi, thực sự còn có thể chạy sao?"

Tiết Cảnh Thiên và Diêu Na tràn ngập hoài nghi, bởi xe của Lục Hi thực sự quá cũ nát.

Lục Hi lại chỉ cười thản nhiên đáp: “Yên tâm, xe của tôi cũng từng được cải tạo qua, chỉ là bề ngoài hơi hoang tàn chút thôi, kỳ thực rất lợi hại đó”.
Chương 553:

Nói xong, Lục Hi lên xe, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ lên xe của mình, ba người ba xe lái về phía núi.

Xe của Diêu Na là Ferrari 458 màu đỏ sẫm, giá trị hơn ba triệu, đường nét mượt mà, không biết có phải đã qua lắp ráp lại hay không, nhưng vừa nhìn liền thấy đầy quyền lực.

Xe của Tiết Cảnh Thiên kém hơn nhiều, đó là một chiếc Toyota 86, đắt nhất cũng không vượt quá ba trăm ngàn. Nhưng Lục Hi đoán chắc nó đã từng lắp ráp sửa lại, nếu không thì xe như vậy vẫn chưa đủ để tham gia cuộc thi, chơi nghiệp dư một chút thì được.

Nhưng dù thế nào đúng đáng giá hơn chiếc xe nát mười tám tay Lục Hi lái.

Lục Hi ngân nga hát, anh đi theo hai người lái về phía núi, không hề có chút tự ti vào với chiếc xe nát của mình.

Hơn nửa giờ sau, lối vào quốc lộ Bàn Sơn đã ở trong tầm mắt, nhưng xe của Diêu Na lại bật xi nhan phải rẽ về phía con đường mòn.

Lục Hi cũng đi theo, không bao lâu anh đã nhìn thấy hai chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa, ven đường có mấy người đang đứng.

Diêu Na dừng xe lại nói với người đó mấy câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, Lục Hi theo sau thuận lợi thông qua.

Đi về phía trước không bao lâu, Lục Hi liền thấy một hẻm núi, xe chậm rãi đi vào.

Hẻm núi này dài mười mấy dặm, rộng năm sáu dặm, toàn bộ được đổ bê tông, trên đó vẽ ra mấy đường đua thẳng tắp, còn hai bên đường đua có mấy chục chiếc xe thể thao đang đỗ. Hơn trăm người đứng trước xe thể thao vừa nói vừa cười, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên cũng đỗ ở đó, Lục Hi đỗ bên cạnh rồi đi xuống.

Lúc này, Diêu Na nói với Lục Hi: “Qua đây, tôi dẫn anh đi gặp lão đại”.

Lục Hi nhướng mày, anh đi qua đó, Tiết Cảnh Thiên cũng đi theo phía sau.

Diêu Na dẫn Lục Hi đi về phía trước, ở đó có mười mấy người thân thể cường tráng khỏe đẹp như vận động viên thể thao, có mấy người bên hông đeo súng lục không một chút che giấu.

Giữa đám người có một tên thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, đôi mắt giống như chim ưng, vẻ mặt lạnh lùng đang hút xì gà.

Lúc này, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên dẫn Lục Hi đến trước mặt đám người, Diêu Na nói với người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia.

“Lão đại Lưu, một người bạn của tôi cũng muốn chơi, tôi dẫn anh ta tới rồi”.

Nói xong Diêu Na chỉ vào Lục Hi rồi giới thiệu: “Anh ta tên là Lục Hi, vị này chính là lão đại Lưu - người tổ chức cuộc đua ở đây”.

Lục Hi biết người này chính là Lưu Diệu, anh cười một tiếng: “Lão đại Lưu, lần đầu đến đây, xin được quan tâm nhiều hơn”.

Lưu Diệu lạnh nhạt nhìn anh rồi nói: “Nếu là Diêu Na giới thiệu tôi cũng không hỏi nhiều, Diêu Na, cô nói cho anh ta biết quy định ở đây, bảo anh ta đừng gây cho tôi phiền toái”.

Diêu Na gật đầu, cô ta dẫn Lục Hi quay về vị trí xe của mình.

Ba người đứng bên cạnh xe, lúc này Diêu Na bắt đầu giải thích quy định ở nơi này cho Lục Hi.

Hóa ra, cuộc đua ở đây không phải hôm nào cũng tổ chức, đều là không có thời gian cố định, tay đua ở đây phải đăng ký với lão đại Lưu, sẽ có thuộc hạ của lão đại Lưu chuyên phụ trách liên hệ, thời gian tổ chức không theo giờ quy định.

Cuộc so tài chia làm hai phần, chặng đua ngắn năm kilomet trong hẻm núi, tham gia tự do, hai người thi đấu tự chọn đối thủ, sau khi thương lượng xong thì đặt tiền cược, lão đại Lưu phụ trách nhân viên trong hạng mục này là được.

Sau khi thi đấu phân ra thắng bại, khấu trừ một phần mười phí, phần còn lại sẽ cho người thắng cuộc.

Còn lại chính là đường đua Thập Nhị Bàn nổi tiếng, tay đua tham gia xuất phát từ hẻm núi đến sân thượng trên đỉnh núi rồi quay đầu về hẻm núi, người thắng hạng nhất được thưởng toàn bộ tiền thưởng, mà ở đỉnh núi có người phụ trách tính giờ và giám sát xem tay đua đã đến hay chưa.

Nguồn tiền thưởng do tất cả tuyển thủ tham gia dự thi nộp một trăm ngàn phí ghi danh, ai được hạng nhất sẽ được rút tất cả tiền thưởng.

Còn có một loại chính là hẹn chiến hai bên, tự quyết định tiền đặt cược, nhỏ thì mấy ngàn tệ, lớn thì hàng trăm hay hàng chục triệu, cũng không hạn chế.

Lục Hi nghe xong liền gật đầu, Tư Không Trích Tinh đã hẹn chiến với Lưu Diệu, thua năm triệu, lại còn thiếu chút nữa mất mạng, đó chính là cách thức thi đấu cuối cùng mà Diêu Na nói.

Thi đấu ở đây tiền đặt cược cũng không ít, suy cho cùng đa số người đều không phải nhà giàu có, giống như Tiết Cảnh Thiên, chỉ là mua xe rồi lắp ráp lại, nợ từ ngày này sang ngày khác, còn phải dựa vào đua xe thắng. Người có tiền như Diêu Na dù sao cũng là số ít, mà Diêu Na cũng nói rồi, cô ta không thiếu tiền, chỉ là thích đua xe, chơi thấy kích thích thôi.

Đúng lúc đó có hai thanh niên đi tới chào hỏi với Diêu Na: “Chào buổi tối chị Na”.

Diệu Na thấy vậy liền nói: “Ngô Tường, làm sao hả, muốn so tài một trận không?”

“Em cũng không dám đấu với chị Na đâu, em tới tìm Tiết Cảnh Thiên, sao hả, có hứng thú làm nóng người một chút không”, người đàn ông tên là Ngô Tường nhìn Tiết Cảnh Thiên nói.

Tiết Cảnh Thiên nhìn Ngô Tường, anh ta lắc đầu nói: “Không, tôi chẳng có xe xịn, không có tiền tặng anh đâu”.

Tiết Cảnh Thiên biết tình hình của mình, anh ta phải thắng chứ không được thua, vì vậy chơi rất cẩn thận, loại so tài tự do năm cây số này không cần kỹ thuật gì, dựa vào tính năng của xe là được.

Với số tiền ít ỏi trong túi anh ta, xe cải tiến lại nhưng vẫn chẳng ra gì, cho nên Tiết Cảnh Thiên cũng rất chuyên tâm phân tích người và xe ở đây, có thể đua với ai, không thể đua với ai, trong lòng anh ta đều có ghi chép, xe của Ngô Tường tính năng cao hơn của anh ta, anh ta sẽ không đi tặng tiền cho Ngô Tường đâu.

Mục tiêu của Tiết Cảnh Thiên là những người mới không có xe xịn mà lại thích chơi, tùy tiện chơi ba ngàn năm ngàn cũng không sao, còn Tiết Cảnh Thiên canh trúng cơ hội này, chơi ngẫu nhiên hai ván rồi âm thầm tích trữ tiền cho bản thân.

Chờ sau khi tích đủ một trăm ngàn tiền ghi danh, anh ta phải tham gia cuộc đua Thập Nhị Bàn Sơn, đây là cuộc thi có đường đua phức tạp, ngoại trừ liều bằng tính năng xe ra, còn phải cần đến kỹ thuật và lòng dũng cảm của từng cá nhân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 151-155
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom