• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (2 Viewers)

  • Chương 591-593

Chương 591: Thanh Nguyệt Thần Khải

Đưa tay vuốt nhẹ bộ áo giáp, trong đầu Thương tự nhiên truyền đến một thông tin.

“Thanh Nguyệt Thần Khải!”

“Hóa ra là nó”, Thương lẩm bẩm một mình.

Cô cũng không biết vì sao mình lại biết những thứ này, còn nghĩ những thứ này trời sinh đã ở trong đầu, đợi khi xuất hiện, cô sẽ tự nhiên mà biết.

Có điều, mặc dù cô biết tên của thứ này, nhưng không thể nhớ được nguồn gốc, dù cho cô muốn đập vỡ đầu thì vẫn như vậy, cuối cùng Thương đành phải từ bỏ suy nghĩ.

Lập tức, Thương phun ra một làn sương mù màu xám lên trên Thanh Nguyệt Thần Khải, Thanh Nguyệt Thần Khải từ từ bay lên, sau đó đột nhiên nổ tung, thành vô số bộ phận cấu thành, ngưng tụ trên không trung.

Lúc này, Thương lại nhìn đến cơ thể mình, hình như còn chưa vừa ý, chỉ thấy cô cau mày, dưới chân bốc lên một ngọn lửa màu xanh, cháy từ dưới lên trên.

Một lúc sau, ngọn lửa vụt tắt, một thân hình tuyệt đẹp trắng ngần không tì vết, rung động lòng người xuất hiện.

Thân hình này cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Thương, e rằng thánh nhân nhìn thấy cũng sẽ rung động.

Chỉ là, khi Thương nhìn đến cơ thể khỏa thân của mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỉ thấy cô lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra, có cơ hội đến đó, phải xem xét mấy cơ thể mà chủ nhân thích đó”.

Nói xong, cô dang hai tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vô số bộ phận cấu thành ngưng tụ trên không trung từ từ hướng về phía Thương, vừa vặn rơi trên người nó.

Lúc này, cơ thể như bạch ngọc của Thương đã được Thanh Nguyệt Thần Khải hoàn toàn bao bọc lấy, chỉ còn lại đôi mắt sâu cùng bàn chân trắng ngần như bạch ngọc lộ ra ngoài.

Trên chiếc mũ sắt của Thanh Nguyệt Thần Khải khắc những dòng chữ tinh xảo, bao bọc lấy đầu và cổ của Thương, hình dáng thuôn gọn bên dưới chính là áo giáp ôm sát nửa thân trên.

Áo giáp có vảy màu xanh mịn như vảy cá, trên mỗi vảy đều có một hoa văn khác nhau, nhìn kỹ, nét vẽ trên những hoa văn đó sáng đẹp như những vì sao, thu hút ánh mắt của mọi người, một mảnh áo giáp giống như cả một thế giới.

Dưới áo giáp có một dải thắt lưng rung động lòng người, tôn lên đường cong nửa thân trên của Thương một cách hoàn hảo, bên dưới chính chính là váy giáp chạm đến mu bàn chân.

Trên vân kiên trên vai Thương, hai dải băng rủ xuống, khẽ phất phới phía sau, không ngừng bay múa.

Lúc này, Thương trông giống như một nữ chiến thần, một thân Thanh Nguyệt Thần Khải hiên ngang lẫm liệt, đôi mắt vốn màu xanh cũng đã chuyển thành màu trắng, con ngươi lại có màu bạc khác lạ, lúc đôi mắt chớp mở, ánh bạc đột nhiên xuất hiện, quyến rũ động lòng người.

Thương đứng tại chỗ một hồi lâu, mới giấu đi ánh bạc trong mắt mình, trở nên vô thần như những sinh vật khác, sau đó, chỉ thấy cô chân trần đi ra khỏi hang động.

Đến cửa hang động, Thương quay người lại phun ra một đám sương mù màu xám lên phía trên hang động, nơi đó lập tức xuất hiện một ký hiệu hình lưỡi liềm, theo quy tắc của thế giới này, về sau nơi này sẽ thuộc về Thương.

Lúc này, hai chân Thương cách mặt đất một thước, chậm rãi bay xuống núi, cô còn cần năng lượng vô hạn, hiện tại cô không có quyền nghỉ ngơi, bởi vì luôn có một giọng nói cảnh cáo cô, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất để trưởng thành.

Không biết di chuyển bao lâu, cuối cùng Thương cũng tìm được con mồi, đó là một con địa long có thân hình to lớn, cao mười mấy mét, dài hơn ba mươi mét, trên sống lưng có gai xương, trên chiếc đuôi dài còn có bóng xương, trong mắt rực lửa, bước đi chậm rãi.

Cô đi đến đâu, những sinh vật yếu ớt đều vùi mình sâu trong đất, sợ con thú hung dữ này phát hiện ra khí tức của chúng, ngay cả sinh vật mạnh nhất ở đây là hắc võ sĩ cũng bỏ chạy.

Thương nhìn con địa long này, trong miệng phát ra một tiếng rít dài vô thanh, nắm chặt tay phải, lao về phía trước nhanh như chớp.

Lúc Lục Hi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, uống một viên Cao Hoàng Đan anh liền cảm thấy thể chất của mình đã cường tráng trở lại.

Xem ra bản thân thực sự đã đạt đến điểm giới hạn, hẳn là sắp đột phá.

Tâm trạng Lục Hi vui vẻ, dùng thần thức nhìn khắp Thiên Nhân Cư, thấy Vân Vệ Hoành vẫn đang tu luyện, trong lòng không khỏi mỉm cười.

Sau đó, anh thấy Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki cũng đã trở về, nhưng không thấy Chân Nhi và A Đóa, Lục Hi lập tức thông báo cho các cô, đến phòng của mình.

Không lâu sau, hai người đi đến, Hoắc Tư Duệ cười vui vẻ nói: “Lúc chúng tôi trở về, anh còn đang ngủ, nên cũng không quấy rầy anh”.

Lục Hi gật đầu cười nói: “A Đóa đâu, sao cô ấy và Chân Nhi không cùng về?”

“Hiện tại A Đóa đã bắt đầu lưu diễn toàn quốc, cô Ngụy Tuyết Mạn phụ trách toàn bộ công việc, hơn nữa, tôi đã để cô Ngụy Tuyết Mạn từ chức, cho cô ấy một đãi ngộ không tệ, để cô ấy phụ trách toàn bộ hoạt động của A Đóa”, Hoắc Tư Duệ côi.

Lục Hi nghe thấy vậy, liền bày tỏ sự hài lòng, sự sắp xếp này của Hoắc Tư Duệ quả thực không tệ.

Lúc này, Hoắc Tư Duệ có chút khó hiểu nói: “Không biết tại sao, cô gái Chân Nhi này có vẻ rất thích náo nhiệt, đòi đi theo A Đóa, còn hứa sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy”.

Lục Hi nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày.

Anh cũng có chút nghĩ không ra, nhưng nghĩ lại, người giống như Chân Nhi, từ nhỏ đã tu luyện trên núi, vừa xuống núi, hứng thú với thế giới bên ngoài cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

Hơn nữa, lúc đầu Lục Hi còn lo lắng cho vấn đề an toàn của A Đóa, nhưng bây giờ có Chân Nhi ở bên cạnh, anh có thể yên tâm rồi, người đó mặc dù nhìn có vẻ chưa trải sự đời, nhưng lại là một cao thủ thánh vực thật sự, có thực lực siêu mạnh, có cô ấy ở bên cạnh A Đóa là đủ.

Còn Hoắc Tư Duệ vẫn phải điều hành tập đoàn Giai Mĩ, cũng không thể ở mãi bên cạnh A Đóa được, trở về cũng là điều nằm trong dự liệu.

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm một lúc, bởi vì có quan hệ với A Đóa và cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên mà danh tiếng của tập đoàn Giai Mĩ ở trong nước đã tăng vọt, công việc cũng nhiều hơn, không nói được mấy câu, Hoắc Tư Duệ bị điện thoại oanh tạc, chỉ có thể tạm biệt Lục Hi, cùng Miwa Nozaki rời đi.

Ngay sau khi hai người rời đi, Lục Hi định ra ngoài đi dạo, Phù Đồ lại đến.
Chương 592: Một công đôi việc

Thấy cửa đã mở mà Phù Đồ lại đứng ở cửa muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, Lục Hi trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”.

Lúc này, Phù Đồ mới cúi đầu nói: “Anh Lục, hai ngày nữa ở thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà sẽ có một trận thi đấu quyền anh ngầm, không biết anh có hứng thú không”.

Lục Hi nghe xong, lười nhác nói: “Trận đấu quyền anh ngầm có gì đáng xem đâu, không có hứng thú”.

Theo Lục Hi thấy, những trận đấu quyền anh ngầm đó chẳng qua là vì tiền, một vài võ sĩ liều mình quyết đấu, hoàn toàn không có sự xuất hiện của cao thủ, anh không chút hứng thú.

Mà lúc này, Phù Đồ không nói gì cũng không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng đó với vẻ mặt ngập ngừng.

Lục Hi nhìn thấy vậy, chậm rãi nói: “Ở trước mặt tôi, còn dám vòng vo?”

“Thuộc hạ không dám, chỉ là sợ anh tức giận, vì vậy...”, Phù Đồ toát mồ hôi lạnh nói.

“Hừ, Có gì nói mau”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Lúc này Phù Đồ mới nói đầu đuôi gốc ngọn.

Hóa ra hàng năm thế giới ngầm đều có một trận thi đấu quyền anh ngầm hoành tráng, các ông trùm của thế giới ngầm ở các nơi sẽ mang người đến tham gia để thể hiện sức mạnh của bản thân, đồng thời, đây cũng là một canh bạc lớn, tiền cược kinh người. Trong số đó, không ít người trong võ đạo bí mật tham gia, thắng được rất nhiều tiền.

Tất nhiên, các tông sư không thèm tham gia những trận đấu như này, nhưng năm nay lại rất bất ngờ.

Lúc trận thi đấu quyền anh vừa bắt đầu, có một tên người Thái Lan lên tiếng nói rằng sẽ tham gia trận đấu quyền anh, đồng thời thách đấu tất cả võ sĩ của Hoa Hạ.

Việc này ngay lập tức dấy lên cơn giận dữ của tất cả các ông trùm trong thế giới ngầm cả nước, bao gồm một vài ông trùm trong võ đạo.

Một tên Thái Lan cũng dám đến Hoa Hạ huênh hoang, làm gì có cái lí này, ngay lập tức, tất cả các ông trùm dẫn theo thuộc hạ đắc lực đến Châu Trịnh, nơi tổ chức sự kiện năm nay.

Nhưng hôm kia ngay trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu, Somchai buông lời ngông cuồng, một võ giả hậu thiên không phục, liền lên đài đọ sức, bị Somchai đánh bị thương.

Những người trong thế giới ngầm vô cùng phẫn nộ, vốn định lập tức dạy dỗ hắn ta, nhưng dưới sự khuyên giải của người chủ trì, đợi trận đấu quyền anh chính thức bắt đầu, sẽ tên cho Somchai này biết tay, bằng không bọn họ cũng sợ bị người khác chê cười.

Nhưng Phù Đồ đã tinh ý phát hiện người này không hề tầm thường, thậm chí đến hắn ta cũng không phải là đối thủ, phải biết rằng hiện tại hắn ta đã ngang hàng với tông sư.

Sau khi do dự, Phù Đồ lập tức trở về, báo lại việc này với Lục Hi, một là Phù Đồ sợ bên trong có âm mưu gì đó.

Suy cho cùng, một người Thái Lan sao có thể vô duyên vô cơ tham gia vào trận đấu quyền anh ngầm ở Hoa Hạ, hai là hắn ta cũng không phải là đối thủ của người này, Phù Đồ nghi ngờ trong thế giới ngầm không có ai có thể đánh lại được hắn ta, đến lúc đó Hoa Hạ sẽ bị mất hết mặt mũi.

Lục Hi nghe xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Một lúc sau, Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi cùng anh đi xem xem tên Somchai này muốn giở trò gì”.

Một kẻ đến ngay cả Phù Đồ cũng cảm thấy không phải là đối thủ, chắc chắn đã là một tông sư rồi, điều này khiến Lục Hi cảm thấy có chút hứng thú.

Hơn nữa, Hoa Hạ là nước lớn, sao có thể dung túng cho những nước khác tới cửa khiêu khích, đây là việc mà tất cả các võ giả ở Hoa Hạ đều không thể khoan nhượng.

Phù Đồ vừa nghe thấy Lục Hi đồng ý, trên khuôn mặt khó coi cũng lộ ra một chút vui mừng.

Lúc đầu, hắn ta sợ anh Lục nghĩ là hắn ta muốn mời anh đến để phô trương thanh thế, sẽ hiểu lầm mình, vì vậy không dám nói. Nhưng bây giờ xem ra anh Lục không nghĩ như vậy, Phù Đồ cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó, lại nghe thấy Lục Hi nói: “Như này đi, dù sao hai ngày này cũng không có việc gì làm, bây giờ đi thôi, tôi cũng đi xem xem trận đấu quyền anh ngầm này rốt cuộc là như thế nào”.

Phù Đồ lập tức nói: “Xe ở ngoài rồi chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào”.

Lục Hi gật đầu, sau đó đi dặn dò Vân Vệ Hoành vài câu, rồi cùng Phù Đồ lái xe đến thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà.

Tỉnh Nam Hà là nơi khởi nguồn của nền văn minh Hoa Hạ, là cố đô của mười ba triều đại, có bề dày lịch sử, dân cư đông đúc, cũng là một tỉnh lớn của Hoa Hạ, một trăm ngàn năm trước, nơi đó đã có dấu vết của con người, và để lại di chỉ Linh Tỉnh, cũng rất đáng để đi xem.

Phù Đồ lái xe hơn bảy tiếng đã đến được thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà, tỉnh lân cận Tây Bắc.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, hai người gặp Hoàng Thất và Hoàng Cửu ở khách sạn, nói chuyện một lúc mới biết Hoàng Nhị Thập Nhất ở lại Tây Kinh trấn thủ không tới, sau đó mọi người đi ra ngoài ăn cơm.

Ở chợ đêm bên ngoài, Lục Hi ăn một bữa thịnh soạn, sau đó lái xe đến một khu danh lam thắng cảnh ở ngoại thành có tên “Khu danh lam thắng cảnh Tung Âm”.

Tung Âm là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Châu Trịnh, cách nội thành khoảng hai mươi ki lô mét. Khu danh lam thắng cảnh nằm ở sườn bắc của Tung Sơn, chịu ảnh hưởng từ đứt gãy địa tầng của Tung Sơn, đỉnh phía nam dựng đứng, đỉnh phía bắc thoai thoải.

Các đỉnh núi ở phía nam cao chót vót dốc đứng, những khối đá có hình dạng kỳ lạ sinh động như thật, cây cối ở sườn bắc cành lá xum xuê, thông bách xanh biếc che khuất bầu trời và ánh nắng, cả một vùng núi cao, mây mù vờn quanh, cảnh sắc tráng lệ.

Lúc này, mặc dù đã là buổi tối, nhưng khu danh lam thắng cảnh Tung Âm vẫn được ánh đèn đuốc chiếu sáng, khắp nơi đều sáng trưng.

Xuống xe ở bên ngoài khu danh lam thắng cảnh, Lục Hi khó hiểu nói: “Nơi này buổi tối còn có người tới sao?”

Nhìn mọi người ra vào không ngớt, Lục Hi có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, ban đêm khu danh lam thắng cảnh thường không có người.

Lúc này, Phù Đồ vội vàng giải thích nói.

“Khu danh lam thắng cảnh Tung Âm này thật ra là đại ca thế giới ngầm của Nam Hà Cửu Vĩ Xà Ân Bặc bỏ vốn xây dựng, là địa điểm tư nhân, trận đấu quyền anh cũng được tổ chức ở đây, để che tai mắt, Ân Bặc sớm đã làm nền, lên tiếng nói rằng ở đây tổ chức thi đấu biểu diễn võ thuật, có tiền thưởng lớn nên thu hút rất đông khách du lịch, có thể coi là hoạt động tuyên truyền của khu danh lam thắng cảnh, đồng thời cũng chặn được miệng của chính quyền”.

Lục Hi lúc này mới nhận ra Ân Bặc này rất biết cách làm ăn, một công đôi việc.
Chương 593: Mười ngàn thì tôi có

Ngay sau đó, bốn người đi vào trong khu danh lam thắng cảnh, theo dòng người ngắm cảnh, sau đó đến một quảng trường.

Trên quảng trường có một sân khấu lớn phỏng theo kiến trúc cổ, trên đó có người đang biểu diễn võ thuật, mỗi một chiêu thức đều có bài bản, nhận được vô số tràng pháo tay từ du khách đến xem.

Mà lúc này, thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi Phù Đồ, nhìn có vẻ cũng là ông trùm trong thế giới ngầm đi ngang qua, Lục Hi nhíu mày nói: “Anh không cần để ý đến tôi, tôi đi dạo quanh một chút, trận đấu bắt đầu tôi sẽ tự đến”.

Phù Đồ cũng biết mình ở đây có chút chướng mắt, liền khom lưng cúi đầu nói.

“Vậy tôi không làm phiền anh Lục nữa, khách sạn ở đây có phòng của tôi, buổi tối anh Lục đến nghỉ ngơi chỉ cần nói tên tôi là được, trận đấu chính thức diễn ra ở nơi cách khách sạn không xa, anh có thể đến đó xem bất cứ lúc nào”.

Lục Hi khẽ gật đầu, Phù Đồ thức thời liền dẫn theo Hoàng Thất và Hoàng Cửu rời đi, Lục Hi bắt đầu đi dạo xung quanh.

Lục Hi đi dạo một lúc, vừa định trở về khách sạn đi xem qua đấu trường chính thức, liền nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vui mừng: “Lục Hi, là cậu sao?”

Lục Hi cũng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, liền cười nói: “Bạn học cũ, thì ra là cậu”.

Lúc này, một cô gái ngoài hai mươi tuổi, trạc tuổi Lục Hi, cười với Lục Hi nói: “Tôi còn sợ mình nhìn nhầm, thì ra đúng là cậu”.

Nói rồi, cô gái bỏ lại mấy người đi cùng ở một bên, tự nhiên bước tới bắt tay Lục Hi.

Hóa ra cô gái này cũng là bạn học cấp hai của Lục Hi, tên là Chu Nhã, buổi gặp mặt trước cô ấy không đi, nhưng lại tình cờ gặp được ở đây.

Lục Hi liếc nhìn Chu Nhã, hồi đó Chu Nhã cũng là người đẹp của lớp, là đối thủ nặng ký của hoa khôi lớp Khương Mỹ Dục, bây giờ càng trở nên xinh đẹp.

“Người đẹp Chu, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật bất ngờ”, Lục Hi cười nói.

Chu Nhã cũng cười nói: “Trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại mà, tôi cũng rất bất ngờ, sao thế, một mình cậu đến đây chơi?”

Lục Hi gật đầu nói: “Gần đây ở nhà cũng buồn chán, nghe nói ở đây có hoạt động, liền đến xem một chút”.

“Ha ha, cũng được, tôi cũng đang chán, cùng với mấy người bạn ra ngoài chơi, nào, để tôi giới thiệu với cậu”.

Chu Nhã nói xong, dẫn Lục Hi tới trước mặt các bạn của cô ấy.

Đi cùng với Chu Nhã có ba nam một nữ, thêm Chu Nhã tổng cộng là năm người, qua lời giới thiệu của Chu Nhã, Lục Hi biết được ba người đàn ông lần lượt là Lưu Xuân Sinh, Ngô Đạt, Tỉnh Tuyên Minh, cô gái kia tên là Vương Kiều.

Những người này đều là người gốc Châu Trịnh, quen biết khi làm việc ở đây, đã là bạn bè được vài năm.

Lục Hi bước tới chào hỏi từng người một, nhưng trong mắt Ngô Đạt và Vương Kiều đều mang theo vẻ khinh thường.

Ngô Đạt này là đội trưởng đội tán thủ của tỉnh, biết chút võ công, còn đang theo đuổi Chu Nhã, vì vậy anh ta tự nhiên sẽ có ý bài xích với những người đàn ông tiếp xúc với Chu Nhã.

Còn Vương Kiều này là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Chu Nhã, hai người cùng thuê một căn phòng ở cùng nhau đã được vài năm, bọn họ đều là nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S Mercedes-Benz, bình thường đều tiếp xúc với những người có tiền.

Vương Kiều nhìn thấy cách ăn mặc của Lục Hi, liền cảm thấy khinh thường, hận không thể để Chu Nhã lập tức đuổi Lục Hi đi.

Bởi vì Ngô Đạt cũng có chút tiếng tăm, có chút giá trị, còn Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh đều là con trai của những gia đình giàu có, tuy không phải rất giàu có nhưng trong nhà cũng có vài chục triệu, theo cô ta thấy, Lục Hi và bọn họ căn bản không cùng một đẳng cấp.

Mặc dù Lục Hi nhận thấy hai người khinh thường mình, nhưng cũng không quan tâm, định hàn huyên với Chu Nhã vài câu rồi rời đi.

Thế nhưng, Chu Nhã lại không nhận ra điều này, ngược lại rấy nhiệt tình trò chuyện với Lục Hi, còn muốn kéo anh đi chơi cùng.

Nói là dù sao Lục Hi cũng chỉ có một mình, bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, phải nói chuyện nhiều chút.

Lục Hi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Nhóm người đứng dưới sân khấu xem biểu diễn võ thuật trên sân khấu, mà lúc này Ngô Đạt bắt đầu ở bên cạnh tỏ ra hiểu biết, nói người trên sân khấu chưa đủ trình, chỉ được hình thức, không phải là đối thủ của anh ta.

Đám người Vương Kiều nghe thấy vậy liền tán thành, còn Lục Hi chỉ cười cười.

Võ thuật của Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, làm sao có thể nói rõ ràng trong vài câu.

Võ thuật hiện tại của Hoa Hạ đã phân thành hai loại, một loại chính là loại biểu diễn trên sân khấu này, cố gắng đạt tới hình thức đẹp mắt, phổ biến đến công chúng, dùng để rèn luyện sức khỏe…Thái Cực Quyền là một ví dụ điển hình, hầu hết các bài tập buổi sáng trong công viên là tập Thái Cực Quyền.

Một loại khác chính là thế gia võ đạo, là võ kỹ được truyền lại, tranh đấu kịch liệt, là truyền thừa của võ học xưa.

Tán thủ mà Ngô Đạt luyện chỉ là lông gà vỏ tỏi trong võ thuật, cộng thêm cải biên để đạt được mục đích phù hợp hơn với người bình thường, anh ta cũng dám chê bai võ thuật, Lục Hi cũng không biết anh ta lấy dũng khí đó từ đâu.

Xem hơn nửa giờ, sau khi biểu diễn kết thúc, hầu hết mọi người đều bắt đầu đi ra ngoài.

Có rất ít người tiếp tục đi vào bên trong, lúc này Ngô Đạt đột nhiên nói: “Trận đấu chính thức không ở đây, Lục Hi có muốn xem không, tôi có thể đưa anh đi cùng”.

Lục Hi còn chưa kịp nói, Vương Kiều đã cười nói: “Không biết phải không, ở đây có một trận đấu quyền anh chân chính, chỉ có thân phận như Ngô Đạt mới biết và có tư cách tham dự, vé vào xem là mười ngàn”.

Lục Hi khẽ cười nói: “Mười ngàn thì tôi có”.

“Ồ, thật sao, vậy nể mặt Chu Nhã, tôi sẽ đưa anh đến đó, nhớ đến đó đừng có nói lung tung, người ở đó không dễ chọc đến”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom