Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 597: Thắng lớn
Lúc này, Chu Nhã lại tỏ vẻ mặt hưng phấn nói: “Bạn học, cậu thật chẳng ra sao, tối qua tôi thắng không ít, hôm nay mời cậu ăn một bữa thật ngon”.
Nhìn khuôn mặt phấn khởi của Chu Nhã, Lục Hi không nỡ làm cô ấy mất hứng, nên đành đồng ý.
Còn đám người Ngô Đạt càng lắc đầu không thôi, đúng là một người thích lợi dụng, ngay cả bạn học của mình cũng lợi dụng!
Sau đó, mọi người bắt đầu dạo chơi khu danh lam thắng cảnh, phong cảnh khu Tung Âm vô cùng lớn, có mấy ngọn núi, toàn bộ đều làm cáp treo, dạo chơi quanh một lượt đã đến buổi tối.
Vậy là dưới sự kiên quyết của Chu Nhã, cô ấy mời mọi người một bữa, sau đó mọi người khí thế tràn trề chạy đến trường đấu.
Tối qua, dưới sự chỉ đạo của Ngô Đạt, bọn họ đã thắng không ít, tối nay dự định chơi lớn hơn.
Còn Chu Nhã càng mong đợi, nếu tối nay giọng nói đó vẫn xuất hiện thì cô ấy cũng định chơi lớn một ván, dù sao đã có vốn, nếu cược thắng, cô ấy cũng không cần đi làm nhìn sắc mặt người khác, mà sẽ sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn.
Bởi vì đã nộp phí vào trường đấu, cho nên bọn họ thuận lợi đi vào, tối nay là tối cuối cùng của trận đấu làm nóng sàn đấu nên cũng đông người hơn, xem ra cũng phải đến bốn năm trăm người, bọn họ vừa ngồi xuống, trận đấu đã bắt đầu.
Kiểu đấu đối kháng cường độ cao như này, thông thường mười phút là kết thúc, phải biết rằng, đấu quyền Anh Quốc tế, thể lực của tuyển thủ vốn không đạt đến, chỉ ba phút tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không chống đỡ nổi nữa.
Cho nên, trong cuộc đấu kéo dài ba tiếng này, đủ tiến hành mấy chục trận, có cơ hội cược lớn.
Trận đầu tiên bắt đầu, Ngô Đạt không nói gì, mọi người biết, anh ta cũng đang quan sát, đợi xác định được thực lực của tuyển thủ mới đưa ra lựa chọn, mọi người cũng không nói gì.
Nhưng trong đầu Chu Nhã, giọng nói thần bí đó lại vang lên ngay ở trận đầu tiên, chỉ đạo cô ấy đặt cược.
Chu Nhã ôm tâm trạng kích động, cố hết sức che đậy niềm hưng phấn của mình, lặng lẽ đặt cược lớn trên điện thoại.
Cùng với trận đấu kết thúc, ván này Chu Nhã thắng hơn tám mươi ngàn, trong lòng Chu Nhã hưng phấn đến muốn ngất đi, bây giờ cô ấy cho rằng mình là người may mắn được ông trời nhìn trúng, ông trời muốn ban cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc.
Trận đấu diễn ra, mỗi một trận đều có giọng nói đó chỉ đạo, thỉnh thoảng Ngô Đạt cũng lên tiếng, đoán trúng kết quả.
Nhưng Chu Nhã đã hoàn toàn bỏ qua phán đoán của Ngô Đạt, hoàn toàn đặt cược theo chỉ thị trong đầu, hơn một tiếng sau, cô ấy đã thắng hơn một triệu.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô Đạt, những người khác cũng thắng không ít, nhưng so với Chu Nhã, thì chỉ như hạt cát trên sa mạc.
Lúc này, ngoại trừ Chu Nhã, ánh mắt những người khác nhìn Lục Hi đều tràn đầy chế giễu, cơ hội kiếm tiền rõ ràng như vậy, Lục Hi lại không tham gia, ngoại trừ không có tiền ra thì bọn họ thực sự không nghĩ ra còn có lý do gì khiến Lục Hi không đặt cược.
Còn Chu Nhã hoàn toàn chìm trong hạnh phúc, vốn không phát hiện, Lục Hi mặc kệ phớt lờ, anh hoàn toàn không có mong muốn giao tiếp với những người này.
Trận đấu diễn ra, một võ giả tên Vương Xung đã thu hút sự chú ý của Ngô Đạt, bởi vì anh ta đã thắng ba trận liên tiếp.
Lúc này, đã là trận đấu cuối cùng, Vương Xung đấu với một võ giả đã từng xuất hiện tên là Cao Tiến Hổ, Cao Tiến Hổ này, thực lực cũng không yếu, từng thắng hai trận, xem ra thực lực của hai người ngang nhau.
Nhưng Ngô Đạt đã quan sát kỹ, phát hiện Vương Xung vẫn luôn giữ thực lực, và chưa dốc hết sức, tình hình như này, bề ngoài không phát hiện được, nhưng một kẻ gà mơ như anh ta lại có thể nhìn ra rõ ràng.
Lúc này, đám người Lưu Xuân Sinh căng thẳng nhìn Ngô Đạt hỏi: “Anh Ngô, trận cuối cùng rồi, lần này đặt cược cho ai?”
Chỉ thấy Ngô Đạt cau mày: “Vương Xung này vô cùng có tiềm lực, tuy trông thì Cao Tiến Hổ cũng rất lợi hại, nhưng vẫn kém hơn Vương Xung, đặt cho anh ta chắc chắn chuẩn”.
Mấy người vừa nghe, lập tức cười nói: “Nghe theo anh Ngô, anh Ngô đã nắm chắc như vậy, thì chơi một ván lớn đi”.
Lúc này, bọn họ đều chơi lớn đặt cược cho Vương Xung, không những đặt hết số tiền thắng được, mà còn đặt toàn bộ số vốn mà mình chuẩn bị.
Vì dưới sự chỉ đạo của Ngô Đạt, bọn họ chưa thua trận nào, cho nên bọn họ rất có lòng tin với phán đoán của Ngô Đạt.
Lúc này, trái tim Chu Nhã lại đập điên cuồng, vì lúc này, cô ấy đã thắng hơn năm triệu, hơn năm triệu đấy, cả đời cô ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Lúc này, trong đầu cô ấy vang lên giọng nói đó, đáp án lại hoàn toàn ngược lại với Ngô Đạt, bảo cô ấy đặt cược cho Cao Tiến Hổ thắng.
Trong lòng Cao Nhã do dự, nhưng cô ấy rất nhanh hạ quyết tâm, mình đã là người may mắn được ông trời chọn, thì tất cả giao cho ông trời đi.
Vậy là cô ấy đặt cược toàn bộ hơn năm triệu thắng được cho Cao Tiến Hổ, nếu thắng, cô ấy sẽ có được số tiền lớn gấp ba lần, hơn mười năm triệu, lại thêm hơn năm triệu thắng trước đó, vậy thì là hai mươi triệu, cô ấy sẽ là phú bà cấp hàng chục triệu, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, thực hiện ước mơ tự do tài chính, từ nay sống cuộc đời tự do thoải mái.
Nếu thua, cô ấy coi như mình mơ một giấc mộng, dù sao, mình cũng không tổn thất gì, Chu Nhã tự an ủi mình như vậy.
Lúc này, trận đấu bắt đầu, sau khi trải qua trận chiến ác liệt mười năm phút, Cao Tiến Hổ có lợi thế hơn chút đã đánh bại Vương Xung, giành chiến thắng.
Lần này, toàn hội trường sôi sục, bởi vì những người có thể đến đây hầu như đều là người có chút môn đạo, cũng có con mắt, kết cục này lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Nhìn khuôn mặt phấn khởi của Chu Nhã, Lục Hi không nỡ làm cô ấy mất hứng, nên đành đồng ý.
Còn đám người Ngô Đạt càng lắc đầu không thôi, đúng là một người thích lợi dụng, ngay cả bạn học của mình cũng lợi dụng!
Sau đó, mọi người bắt đầu dạo chơi khu danh lam thắng cảnh, phong cảnh khu Tung Âm vô cùng lớn, có mấy ngọn núi, toàn bộ đều làm cáp treo, dạo chơi quanh một lượt đã đến buổi tối.
Vậy là dưới sự kiên quyết của Chu Nhã, cô ấy mời mọi người một bữa, sau đó mọi người khí thế tràn trề chạy đến trường đấu.
Tối qua, dưới sự chỉ đạo của Ngô Đạt, bọn họ đã thắng không ít, tối nay dự định chơi lớn hơn.
Còn Chu Nhã càng mong đợi, nếu tối nay giọng nói đó vẫn xuất hiện thì cô ấy cũng định chơi lớn một ván, dù sao đã có vốn, nếu cược thắng, cô ấy cũng không cần đi làm nhìn sắc mặt người khác, mà sẽ sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn.
Bởi vì đã nộp phí vào trường đấu, cho nên bọn họ thuận lợi đi vào, tối nay là tối cuối cùng của trận đấu làm nóng sàn đấu nên cũng đông người hơn, xem ra cũng phải đến bốn năm trăm người, bọn họ vừa ngồi xuống, trận đấu đã bắt đầu.
Kiểu đấu đối kháng cường độ cao như này, thông thường mười phút là kết thúc, phải biết rằng, đấu quyền Anh Quốc tế, thể lực của tuyển thủ vốn không đạt đến, chỉ ba phút tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không chống đỡ nổi nữa.
Cho nên, trong cuộc đấu kéo dài ba tiếng này, đủ tiến hành mấy chục trận, có cơ hội cược lớn.
Trận đầu tiên bắt đầu, Ngô Đạt không nói gì, mọi người biết, anh ta cũng đang quan sát, đợi xác định được thực lực của tuyển thủ mới đưa ra lựa chọn, mọi người cũng không nói gì.
Nhưng trong đầu Chu Nhã, giọng nói thần bí đó lại vang lên ngay ở trận đầu tiên, chỉ đạo cô ấy đặt cược.
Chu Nhã ôm tâm trạng kích động, cố hết sức che đậy niềm hưng phấn của mình, lặng lẽ đặt cược lớn trên điện thoại.
Cùng với trận đấu kết thúc, ván này Chu Nhã thắng hơn tám mươi ngàn, trong lòng Chu Nhã hưng phấn đến muốn ngất đi, bây giờ cô ấy cho rằng mình là người may mắn được ông trời nhìn trúng, ông trời muốn ban cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc.
Trận đấu diễn ra, mỗi một trận đều có giọng nói đó chỉ đạo, thỉnh thoảng Ngô Đạt cũng lên tiếng, đoán trúng kết quả.
Nhưng Chu Nhã đã hoàn toàn bỏ qua phán đoán của Ngô Đạt, hoàn toàn đặt cược theo chỉ thị trong đầu, hơn một tiếng sau, cô ấy đã thắng hơn một triệu.
Dưới sự hướng dẫn của Ngô Đạt, những người khác cũng thắng không ít, nhưng so với Chu Nhã, thì chỉ như hạt cát trên sa mạc.
Lúc này, ngoại trừ Chu Nhã, ánh mắt những người khác nhìn Lục Hi đều tràn đầy chế giễu, cơ hội kiếm tiền rõ ràng như vậy, Lục Hi lại không tham gia, ngoại trừ không có tiền ra thì bọn họ thực sự không nghĩ ra còn có lý do gì khiến Lục Hi không đặt cược.
Còn Chu Nhã hoàn toàn chìm trong hạnh phúc, vốn không phát hiện, Lục Hi mặc kệ phớt lờ, anh hoàn toàn không có mong muốn giao tiếp với những người này.
Trận đấu diễn ra, một võ giả tên Vương Xung đã thu hút sự chú ý của Ngô Đạt, bởi vì anh ta đã thắng ba trận liên tiếp.
Lúc này, đã là trận đấu cuối cùng, Vương Xung đấu với một võ giả đã từng xuất hiện tên là Cao Tiến Hổ, Cao Tiến Hổ này, thực lực cũng không yếu, từng thắng hai trận, xem ra thực lực của hai người ngang nhau.
Nhưng Ngô Đạt đã quan sát kỹ, phát hiện Vương Xung vẫn luôn giữ thực lực, và chưa dốc hết sức, tình hình như này, bề ngoài không phát hiện được, nhưng một kẻ gà mơ như anh ta lại có thể nhìn ra rõ ràng.
Lúc này, đám người Lưu Xuân Sinh căng thẳng nhìn Ngô Đạt hỏi: “Anh Ngô, trận cuối cùng rồi, lần này đặt cược cho ai?”
Chỉ thấy Ngô Đạt cau mày: “Vương Xung này vô cùng có tiềm lực, tuy trông thì Cao Tiến Hổ cũng rất lợi hại, nhưng vẫn kém hơn Vương Xung, đặt cho anh ta chắc chắn chuẩn”.
Mấy người vừa nghe, lập tức cười nói: “Nghe theo anh Ngô, anh Ngô đã nắm chắc như vậy, thì chơi một ván lớn đi”.
Lúc này, bọn họ đều chơi lớn đặt cược cho Vương Xung, không những đặt hết số tiền thắng được, mà còn đặt toàn bộ số vốn mà mình chuẩn bị.
Vì dưới sự chỉ đạo của Ngô Đạt, bọn họ chưa thua trận nào, cho nên bọn họ rất có lòng tin với phán đoán của Ngô Đạt.
Lúc này, trái tim Chu Nhã lại đập điên cuồng, vì lúc này, cô ấy đã thắng hơn năm triệu, hơn năm triệu đấy, cả đời cô ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Lúc này, trong đầu cô ấy vang lên giọng nói đó, đáp án lại hoàn toàn ngược lại với Ngô Đạt, bảo cô ấy đặt cược cho Cao Tiến Hổ thắng.
Trong lòng Cao Nhã do dự, nhưng cô ấy rất nhanh hạ quyết tâm, mình đã là người may mắn được ông trời chọn, thì tất cả giao cho ông trời đi.
Vậy là cô ấy đặt cược toàn bộ hơn năm triệu thắng được cho Cao Tiến Hổ, nếu thắng, cô ấy sẽ có được số tiền lớn gấp ba lần, hơn mười năm triệu, lại thêm hơn năm triệu thắng trước đó, vậy thì là hai mươi triệu, cô ấy sẽ là phú bà cấp hàng chục triệu, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, thực hiện ước mơ tự do tài chính, từ nay sống cuộc đời tự do thoải mái.
Nếu thua, cô ấy coi như mình mơ một giấc mộng, dù sao, mình cũng không tổn thất gì, Chu Nhã tự an ủi mình như vậy.
Lúc này, trận đấu bắt đầu, sau khi trải qua trận chiến ác liệt mười năm phút, Cao Tiến Hổ có lợi thế hơn chút đã đánh bại Vương Xung, giành chiến thắng.
Lần này, toàn hội trường sôi sục, bởi vì những người có thể đến đây hầu như đều là người có chút môn đạo, cũng có con mắt, kết cục này lại vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Bình luận facebook