• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (3 Viewers)

  • Chương 91-93

Chương 91: Thằng này phải chết

Hai người bọn họ cũng có nỗi khổ.

Với sức mạnh của Lục Hi thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bóp chết bọn họ giống như bóp chết một con kiến, hơn nữa anh Lục còn chính là người vừa mới cứu sống toàn bộ du thuyền này.

Bọn họ tất nhiên không dám ra tay với Lục Hi nhưng bảo bọn họ tùy tiện tránh ra, bỏ qua nhiệm vụ của mình thì bọn họ cũng không dám, cho nên bọn họ đành phải nói chuyện một chút với Lục Hi xem có thể thay đổi được chuyện gì không.

Lục Hi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, bọn họ đột nhiên cảm giác được một nguồn áp lực vô hình cực lớn đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân bắt đầu run rẩy như sắp khuỵu xuống.

Lúc này, Lục Hi đột nhiên bật cười, vỗ vai hai người nói: "Hai người làm vệ sĩ rất có trách nhiệm, chỉ có điều".

Nói đến đây, Lục Hi đột nhiên lạnh lùng nói: "Phùng Tích Phạm, thứ cầm thú như hắn ta nhất định phải bị trừng phạt".

Lục Hi vừa nói xong liền tóm lấy bả vai của cả hai người rồi ném mạnh về phía sau.

"Bịch! Bịch!"

Cả hai văng ra ngoài cùng một lúc.

Khi bọn họ chật vật đứng dậy thì liền nhìn thấy vệ sĩ của rất nhiều lão đại khác đang lạnh lùng nhìn mình.

Hai người nhìn các đồng nghiệp của mình, một lúc sau lại nghiến răng nghiến lợi bước tới phía trước Phùng Tích Phạm rồi nói với Lục Hi đang đứng chắp tay sau lưng.

"Anh Lục, chúng tôi luôn ghi nhớ ân cứu mạng của anh nhưng chúng tôi thật sự không thể quên bổn phận của mình. Nếu như anh muốn ra tay với cậu Phùng thì chúng tôi chỉ có thể liều chết bảo vệ".

Lục Hi lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, trên mặt đã lộ ra sự tức giận, anh chậm rãi nói: "Hai người thật sự muốn chết?"

Hai người đều sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi có trách nhiệm của mình, xin thứ lỗi".

“Tốt lắm”, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Đã như vậy thì các người cứ đi chết đi”.

Vừa nói, Lục Hi vừa vươn tay tóm lấy hai người bọn họ.

Ngay khi anh vừa vung tay lên thì một cơn gió mạnh đã bao trùm lấy hai người trong tích tắc.

Trong lòng hai người vệ sĩ hết sức ai oán, bọn họ phải dốc hết toàn lực kháng cự một chưởng của Lục Hi.

Họ đã tận mắt chứng kiến sức mạnh siêu nhiên của Lục Hi, nó đã vượt quá sức mạnh của người thường, không phải là thứ mà họ có thể chống lại được.

Tuy nhiên, thân là một vệ sĩ thì họ phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình, đồng thời cũng phải chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Vì vậy khi họ đối kháng một chưởng của Lục Hi với tất cả sức mạnh của mình, họ đã nhắm mắt và sẵn sàng bị nghiền thành thịt nát.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “bịch bịch”.

Hai vệ sĩ lại bị Lục Hi ném ra phía sau.

Khi bọn họ tỉnh táo lại và nhận ra bản thân không bị tổn thương, bọn họ tựa hồ như không thể tin được đây là sự thật.

Đúng lúc này, giọng nói lười biếng của Lục Hi vang lên.

"John, khiến cho hai người đó ngoan ngoãn ngồi yên đi, nhưng đừng làm tổn thương họ".

“Vâng, thưa anh Lục tôn kính”, John cười đáp, sau đó vẫy vẫy tay, lập tức có mấy người đàn ông cường tráng cầm vũ khí đi tới, chĩa súng về phía hai người vệ sĩ.

Cùng lúc đó, còn có thêm hai người đàn ông phương Tây cao lớn đứng bên cạnh.

Hai vệ sĩ nhìn thoáng qua cũng biết hai người này là cao thủ, ít nhất cũng phải ngang hàng với bọn họ.

Cuối cùng hai người đành phải thở dài một tiếng rồi cúi đầu xuống.

Bọn họ đã làm hết sức mình, cho dù có thể đột phá vòng vây của những người này thì bọn họ cũng không còn dũng khí đối mặt với Lục Hi nữa. Khí tức của Lục Hi quá mức đáng sợ.

Lúc này, tất cả các vệ sĩ khác đều nhìn họ với ánh mắt kính trọng và nở nụ cười chân thành.

Hành động của họ đã giành được sự tôn trọng của tất cả các vệ sĩ.

Lúc này, Lục Hi mới mỉm cười nhìn Phùng Tích Phạm đang ngồi co rúm trong góc rồi nói.

"Cậu Phùng, sao lại tè hết cả ra quần thế này? Tao đã nói từ trước rồi, nếu như sợ hãi quá thì cứ trốn đi, đỡ phải tè ra quần không? Mày xem mày sao lại bất cẩn như vậy?"

Nghe những lời trêu chọc của Lục Hi, tất cả mọi người đều phá lên cười.

Ở trong nước có lẽ sẽ không có ai dám cười nhạo Phùng Tích Phạm nhưng ở đây không ai quan tâm đến thân phận con trai của người giàu nhất Hoa Hạ như hắn ta.

Tất cả mọi người ở đây đều có thân phận không thấp hơn Phùng Anh Tài, đại đa số còn vượt xa bố của hắn ta.

Bởi vì những người này không chỉ có khối tài sản kếch xù mà hầu hết còn có xuất thân hiển hách, hoặc là vương giả trong thế giới ngầm.

Hắn ta chỉ là một cậu chủ nhà giàu, không đáng để bọn họ để ở trong mắt, cho dù là bố của hắn ta đích thân đến đây thì bọn họ cũng sẽ không thèm thay đổi thái độ.

Thần Hi Quân đang đứng ở một bên nhìn Phùng Tích Phạm đang ngồi co rúm run rẩy thì đột nhiên nói với Lục Hi: "Anh Lục, cứu tôi".

Nói xong cô ta liền chạy đến bên người Lục Hi.

Lục Hi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười hỏi: "Đại minh tinh, có chuyện gì vậy?"

Thần Hi Quân cắn môi nói với Lục Hi: "Anh Lục, xảy ra chuyện lớn như vậy, chờ hắn ta trở về thì kết quả của tôi sẽ tồi tệ thế nào chứ, anh cứu tôi với".

Thần Hi Quân biết rõ với bản tính của Phùng Tích Phạm thì một khi hắn ta được trở về hắn ta sẽ không để cho cô ta sống sót bởi vì cô ta đã tận mắt chứng kiến chuyện xấu của hắn ta.

Hơn nữa anh Lục còn là người hâm mộ của cô ta, chỉ sợ Phùng Tích Phạm lại càng không bỏ qua cho cô ta. Cho nên Thần Hi Quân đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy rằng chỉ có một mình Lục Hi mới có thể cứu được mình. Phải có được sự che chở của anh thì cô ta mới có được cơ hội sống sót.

Lục Hi thoáng sửng sốt nhưng sau đó vẫn cười nói: "Yên tâm đi, cô chính là thần tượng của tôi. Bảo vệ cô cũng chính là nhiệm vụ của tôi".

Thấy Lục Hi hứa sẽ bảo vệ mình, Thần Hi Quân mới thở dài nhẹ nhõm, đứng bên cạnh Lục Hi lẳng lặng suy nghĩ.

Lúc này, Lục Hi tiến lên một bước, đá vào người Tích Phạm một cước, nói: "Mẹ kiếp, mày còn giả chết với tao?"

Lục Hi chỉ đá nhẹ một cái nhưng Phùng Tích Phạm đã nhảy dựng lên như bị điện giật, sau đó liền hướng về phía Lục Hi liên tục xua tay nói: "Đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi".

"Mẹ kiếp, bây giờ mày mới biết sợ hãi sao, sao lúc đó mày nói là nhất định sẽ giết chết tao?"

"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi làm sao có can đảm đó. Đại ca, xin hãy tha thứ cho tôi, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi".

Phùng Tích Phạm nước mắt ngắn dài, quỳ lạy cầu xin Lục Hi.

Sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh chỉ vào Nhan Phi Hoa ở bên cạnh rồi nói.
Chương 92: Chọn một trong hai

"Thằng khốn nạn, mày ép một cô gái vô tội phải nhảy xuống biển tự tử, còn tao chỉ vô tình đi ngang qua cứu được cô ấy mà mày liền giận cá chém thớt, năm lần bảy lượt uy hiếp sẽ giết chết tao. Nếu như tao là người thường thì chỉ sợ không còn sống được đến tận bây giờ".

Nghe vậy, Phùng Tích Phạm lập tức quỳ xuống ôm lấy chân Lục Hi mà khóc: "Đại ca, tôi đã biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa, xin anh tha cho tôi".

Sắc mặt Lục Hi vô cùng lãnh đạm, không nói gì.

Phùng Tích Phạm thấy Lục Hi tỏ ra lãnh đạm thì lại tiếp tục khóc nói.

"Đại ca, anh Lục, nhà của tôi có rất nhiều tiền, tôi sẽ bồi thường tiền cho tất cả. Anh cứ nói ra một cái giá đi, tôi tuyệt đối không dám trái lại".

Lục Hi đá một cước làm Phùng Tích Phạm văng ngược ra đằng sau rồi nói với vẻ mặt kinh tởm.

"Tao ghét nhất là loại người như mày, có tiền thì không xem ai ra gì, chỉ giỏi đi ức hiếp người khác, loại người như mày còn sống chính là một sự sỉ nhục cho nhân loại".

Lục Hi tiếp tục nói bằng chất giọng lạnh như băng.

"Bây giờ tao cho mày hai con đường. Con đường thứ nhất, mày đã ép người ta phải nhảy xuống biển thì tao cũng cho mày một cơ hội tự nhảy xuống biển, sống chết tùy theo ý trời, còn con đường thứ hai thì tao sẽ thiến mày nhưng sẽ giữ lại cho mày một mạng. Tự mày chọn đi".

Phùng Tích Phạm nghe vậy thì lập tức ngã qụy.

Bảo hắn ta nhảy xuống biển chẳng phải là bảo hắn ta đi vào con đường chết hay sao? Biển khơi rộng lớn sâu không lường được, hắn ta làm sao có cơ hội sống sót?

Nhưng hắn ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện bị thiến. Hắn ta đã quen ăn chơi đàn điếm, nếu như bị thiến thì còn khó chấp nhận hơn cái chết.

Phùng Tích Phạm nhìn vẻ mặt vô cảm của Lục Hi thì thất thần một lúc, sau đó biểu cảm trên mặt hắn ta không ngừng thay đổi, trông vô cùng gớm ghiếc.

Một lúc sau, Phùng Tích Phạm liền rống lên như điên.

"Mày không dám động vào tao đâu, bố của tao là người giàu nhất Hoa Hạ, còn cậu của tao là tướng tham mưu ở thủ đô. Nếu như mày dám động vào tao thì cả nhà mày đều phải chết".

Thấy Phùng Tích Phạm nổi điên, trên mặt mọi người ai cũng lộ ra vẻ tức giận. Anh Lục là ai mà hắn ta cũng dám uy hiếp?

Lúc này lại có người lạnh lùng đi về phía Phùng Tích Phạm.

Lục Hi bình tĩnh ngăn cản người đang bước tới, chỉ chậm rãi nói.

"Chính vì mày có bối cảnh tốt cho nên mày mới cảm thấy bản thân có thể hoành hành mà không kiêng kị ai. Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học, cho dù nhà mày có quyền thế đến cỡ nào thì mày cũng không có quyền sinh sát với bất kỳ ai, mày chỉ có thể lựa chọn một trong hai con đường mà tao cho mày thôi".

Trên mặt Phùng Tích Phạm lộ ra vẻ tuyệt vọng, cuối cùng hắn ta cũng hiểu rằng dưới năng lực của Lục Hi thì sự giàu có và quyền lực của hắn ta không giúp ích được gì.

Tuyệt vọng và sợ hãi, Phùng Tích Phạm giơ hai tay nắm lấy tóc mình, điên cuồng kêu lên: "Tao không chọn, tao không chọn".

Lục Hi nhìn hắn ta, chế nhạo nói: "Cuối cùng thì mày cũng đã nếm trải mùi vị bị người khác ép buộc rồi, hai con đường này mày không thể không chọn một, nếu không thì mày nhất định phải chết".

Thần Hi Quân nhìn thấy Phùng Tích Phạm sợ hãi co rúm trên mặt đất thì trong lòng cảm thấy hết sức vui sướng.

Hắn ta không phải là con người, mỗi ngày chỉ biết hành hạ phụ nữ, cô ta đi theo hắn ta chưa tới mấy ngày mà cũng đã bị tra tấn hành hạ đến thương tích đầy mình, chỗ nào cũng đau rát.

Tên biến thái cuối cùng cũng đã nhận quả báo của mình. Thần Hi Quân chỉ hận không thể kêu Lục Hi giết chết hắn ta ngay bây giờ để trả thù cho bản thân và tất cả những người phụ nữ mà hắn ta đã xúc phạm.

Lục Hi đã bước đến chỗ Adolf chết, nhặt lấy con dao găm làm từ vật chất tối ném vào chân Phùng Tích Phạm, lạnh lùng nói.

"Đã đến lúc quyết định rồi, cậu Phùng".

Nhìn con dao găm dưới chân, hai mắt Phùng Tích Phạm sáng lên, hắn ta ngay lập tức nhặt nó lên, nhìn Lục Hi một cách hung ác.

Tất cả những người có mặt trong đại sảnh nhìn thấy hành động của Phùng Tích Phạm thì đều cười phá lên.

Con dao găm này quả thật không tầm thường, nhưng khi nó ở trong tay cao thủ tiên thiên như Adolf cũng không thể gây thương tổn cho Lục Hi, Phùng Tích Phạm chỉ là một tên thiếu gia tay trói gà không chặt thì có thể làm được gì?

Chẳng lẽ khi đưa cho một đứa trẻ ba tuổi một lưỡi đao sắc bén có uy lực phi thường thì đứa trẻ đó liền có thể đánh bại một người lớn hay sao?

Chẳng những đánh không lại mà còn rất dễ tự làm bị thương chính mình.

Lục Hi nhìn Phùng Tích Phạm đang cầm vũ khí sắc bén, trên mặt không có biểu cảm gì.

Trên mặt Phùng Tích Phạm liên tục lộ ra đủ mọi loại thần sắc phức tạp, khi thì tàn nhẫn, khi thì do dự.

Cuối cùng, hắn ta vẫn không có đủ can đảm.

"Leng keng!"

Con dao găm rơi xuống đất, Phùng Tích Phạm sắc mặt tái nhợt nói: "Lục Hi, tao sẽ nhớ kỹ mày".

Nói xong, Phùng Tích Phạm đi về phía cái lỗ lớn trên vách du thuyền.

Hành động của Phùng Tích Phạm khiến mọi người bất ngờ.

Nếu như hắn ta lựa chọn con đường thứ hai thì ít nhất hắn ta cũng sẽ giữ được mạng sống của mình. Bây giờ hắn ta nhảy xuống biển thì có khác gì tự sát?

Chỗ này là vùng biển quốc tế cách đất liền rất xa, chắc chắn khi nhảy xuống hắn ta sẽ phải chết.

Lục Hi cũng ngạc nhiên, cau mày nhìn Phùng Tích Phạm.

Phùng Tích Phạm dường như đang muốn đánh một canh bạc, hắn ta không muốn trở thành một phế nhân cho nên liền dùng chính sinh mạng của mình để đánh bạc.

Phùng Tích Phạm bước đến cái lỗ trên vách du thuyền, quay đầu lại nhìn mọi người một cách hằn học, sau đó nhảy xuống mà không quay đầu lại nữa.

"Xem như cũng có chút can đảm", Lục Hi cười nói.

Sau đó, Lục Hi bước đến chỗ hai vệ sĩ của Phùng Tích Phạm, vỗ vai họ nói.

"Hai người rất khá, đi theo cái tên ngu ngốc kia rất phí phạm tài năng của hai người. Không cần phải ủ rũ, ở đây có rất nhiều lão đại sẽ mời các người về làm vệ sĩ cho mình".

Lục Hi vừa dứt lời thì liền nghe thấy bên cạnh có người lên tiếng cười nói: "Hai người nếu như không ngại thì có thể tới làm vệ sĩ cho tôi, thế nào?"

Hai vệ sĩ nhìn theo thì thấy người vừa nói chính là Hoắc Hướng Anh.

Cả hai ngay lập tức vui mừng khôn xiết, dù sao bây giờ họ cũng không thể quay trở lại đất liền, con trai của người giàu nhất Hoa Hạ dưới sự bảo vệ của họ đã nhảy xuống biển tự sát, Phùng Anh Tài có thể tha cho bọn họ mới là lạ
Chương 93: Không làm theo lẽ thường

Mà Hoắc Hướng Anh là ông trùm Cảng Đài, luôn coi trọng nhân tài. Hai người đi tới chỗ ông ta thì đúng là nơi chốn tốt nhất của họ rồi.

Bọn họ nhìn Lục Hi bằng ánh mắt cảm kích. Họ có được cơ hội này là nhờ Lục Hi đã tha cho bọn họ. Đây chính là ơn tái tạo chứ đâu.

Hai người cong người chín mươi độ, đồng thanh nói: “Cảm ơn anh Lục đã tha mạng, sau này nếu có cần chúng tôi ra sức thì dù có chết cũng không chối từ”.

Lục Hi mỉm cười đáp: “Đây là cơ hội do các anh tự kiếm được nhờ phẩm chất ưu tú của mình mà, đừng cảm ơn tôi, đi đi”.

Bọn họ lại nhìn Lục Hi với sự biết ơn rồi mới đi về phía Hoắc Hướng Anh.

Lúc này, Lục Hi ngáp một cái: “Buồn ngủ thật, giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe thôi”.

John nghe vậy thì nói ngay: “Bây giờ xin mời các vị quay về phòng mình nghỉ ngơi, chắc chắn buổi trưa mai chúng tôi sẽ trả lại một sảnh tiệc sạch sẽ cho các vị”.

Lúc này, mọi người mới lũ lượt gật đầu chào Lục Hi rồi quay về phòng dưới sự chỉ dẫn của phục vụ.

Mà lúc Lục Hi định cất bước rời đi thì anh lại bắt đầu thấy khó xử.

Bên cạnh anh là hai cô gái xinh đẹp – Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân. Cả hai cô gái đều không nơi nương tựa, không người bảo vệ, làm anh không biết phải tính sao. Nếu dẫn cả hai về phòng thì có vẻ không hay lắm, mặc dù Lục Hi cũng rất muốn làm thế.

Lúc này, John nói.

“Anh Lục, chúng tôi đã chuẩn bị cho anh ăn phòng thượng hạng nhất trên du thuyền này, đủ cho bảy, tám người nằm ngủ trong đó, hơn nữa vì có những khoang bị hỏng nên chúng tôi cũng không còn phòng thừa cho hai quý cô này”.

Lục Hi nghe vậy thì mừng thầm trong lòng.

“Đậu má, lão cáo già này rất hiểu lòng người đấy”.

Lục Hi lập tức nói với Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân: “Vậy hai cô đành chịu khó ở chung một đêm với tôi vậy”.

Nhan Phi Hoa đỏ mặt im lặng, mà Thần Hi Quân thì lại lộ ra một chút ý cười không dễ thấy.

“Mời ba người”.

John đích thân dẫn Lục Hi lên căn phòng xịn nhất. Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân yên lặng theo sau.

Vài phút sau là tới phòng, John lấy ra một tấm thẻ thủy tinh mở cửa phòng rồi giao lại nó cho Lục Hi.

“Chúc anh có một buổi tối vui vẻ”.

Nói rồi, ông ta rất thức thời khom người rời đi.

Lục Hi dẫn hai cô gái đi vào căn phòng đẳng cấp này.

Ba người vừa vào thì đã bị những tiện nghi bên trong làm cho sửng sốt.

Đèn trùm ngọc bích, hồ bơi cỡ nhỏ, dụng cụ tập thể hình, khu chơi trò chơi, màn chiếu phim 3D, ghế dựa mát-xa, vân vân.

“Đệt mợ, có tiền sướng thật!”

Lục Hi than một câu từ tận đáy lòng.

Năm đó anh cũng đã tích lũy được một lượng tài sản không nhỏ.

Nhưng khi ấy phần lớn thời gian anh đều ở lại căn cứ trên đảo của mình, điều kiện sống khắc khổ.

Sau chiến dịch cự long, anh đã cảm thấy áy náy nên phân chia toàn bộ tiền tài cho đàn em, quay về Tây Kinh với không chút tiền bạc, tóm lại là chẳng kịp hưởng thụ cái gì.

“Bố mày cũng nên hưởng thụ thôi”.

Nói rồi, Lục Hi ngồi lên ghế mát-xa, mở phim 3D ra, sảng khoái nằm xem rồi nói với Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân: “Hai người đẹp mời tự nhiên, đừng khách sáo”.

Lúc này, trên trần bắn xuống mấy chùm sáng, tạo thành một màn hình lập thể trước mặt Lục Hi, anh chọn bừa một phim để xem.

Chỉ thấy nhân vật trong phim giống hệt người thật, hiện ra trước mắt Lục Hi, diễn ra từng cảnh phim ở bên cạnh anh. Lục Hi như đang đặt mình vào trong phim, lúc nào cũng có thể tham gia vào.

Mà Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân thì đứng ở sau lưng anh, mỗi người một cảm xúc.

Hôm nay là lần đầu bọn họ gặp Lục Hi, nhưng anh có năng lực như thần, khiến bọn họ có một ấn tượng cực mạnh, chấn động trái tim bọn họ.

Bọn họ chẳng biết gì về Tiềm Long, Bóng Đêm hay Killer Whales, nhưng bọn họ cảm giác được Lục Hi siêu phàm cỡ nào.

Một người tiêu diệt gần ngàn tên hải tặc, dùng thân thể đỡ pháo, còn một đấm đánh chìm quân hạm, năng lực này còn mạnh hơn cả siêu nhân, khiến bọn họ kinh ngạc vô ngần.

Mà tên Phùng Tích Phạm, con trai nhà giàu nhất Hoa Hạ, kẻ nắm giữ số mệnh của bọn họ cũng bị anh ép nhảy xuống biển không chút lưu tình.

Lục Hi đã chinh phục trái tim của hai cô gái thật nhiều.

Hai người ngẩn ngơ nhìn Lục Hi đang tập trung xem phim, mỗi người một suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Thần Hi Quân cười khổ, nói với Nhan Phi Hoa: “Ngại quá, tôi hơi mệt nên đi ngủ trước đây”.

Nói xong thì cô ta đi về phòng ngủ.

Cô ta thực ra rất muốn ngã vào lòng Lục Hi, nhưng nghĩ đến thân thể đã bị Phùng Tích Phạm chà đạp không ra gì của mình, Thần Hi Quân vẫn từ bỏ ý định này.

Cô ta không xứng với anh, cũng không nên si tâm vọng tưởng.

Nhìn Thần Hi Quân rời đi, Nhan Phi Hoa cắn môi, như nghĩ đến chuyện gì.

Trước đó, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ yêu sâu đậm một người đàn ông chỉ sau vài tiếng đồng hồ.

Nhưng bây giờ cô đã tin cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Nhưng cô hiểu rõ, Lục Hi và cô không cùng một con đường.

Anh Lục này là thần tiên trên trời, còn cô chỉ là một cô gái bình thường đến vô cùng, vì ước mơ mà phải chật vật.

Một người trên trời, một kẻ dưới đất, người như anh Lục Hi chắc chắn sẽ chẳng thích kẻ phàm tục như cô.

Nhan Phi Hoa lắc đầu, đi về một căn phòng ngủ khác.

Hai căn phòng ngủ lớn đóng lại, Lục Hi đang xem TV chăm chú bỗng thở dài thườn thượt.

“Mẹ nó, sao các cô không làm theo lẽ thường chứ. Trong phim không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp hay sao. Các cô đi ngủ thế mà được à?”

Mà lúc này, trên mặt biển lạnh lẽo, có một con thuyền màu đen đang di chuyển như u linh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 196-200
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom