• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 141-145

Chương 141: Cho tôi mười triệu, tôi cứu ông một mạng

Cùng với một tiếng vang thật lớn, cái đuôi con mãng xà khổng lồ bị văng ra, nhưng khu vực sấm sét của Lâm Tiêu cũng tán loạn một trận, thiếu chút nữa phân tán.

Lúc này, hô hấp của Lâm Tiêu có chút không thông, thực lực của con mãng xà này quả thật vượt quá những gì ông ta tưởng tượng.

Đây là thuộc tính lôi điện của ông ta, nó tương đối khắc chế với độc khí của con mãng xà khổng lồ, nếu không thì ông ta sớm đã thua trận.

Nhưng Lâm Tiêu mới vừa thở một hơi, con mãng xà xoay người lại nhào về phía ông ta, miệng to như chậu máu một lần nữa cắn tới.

Trong miệng to kia, hàm răng lớn đan chéo vào nhau, cổ họng như vực sâu không đáy, nếu bị nó cắn một miếng, cho dù ông ta có khu vực phòng thân, e rằng cũng khó tránh khỏi kết quả chia năm xẻ bảy.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ chỉ đành lại một lần nữa giơ giáo, vận chân khí đâm tới miệng con mãng xà khổng lồ, đây là nhược điểm duy nhất của nó mà ông ta phát hiện ra.

Nhưng con mãng xà khổng lồ giở mánh khóe cũ, nó lắc cơ thể, lại là một cái đuôi đâm ra.

Không còn cách nào khác, tốc độ của Lâm Tiêu còn kém hơn con mãng xà, ông ta chỉ đành chống cự, giơ giáo đánh về phía cái đuôi nó.

Sức mạnh của con mãng xà khổng lồ gần như là vô cùng vô tận, nhưng Lâm Tiêu liên tục thi triển tuyệt kỹ, chân khí đã không còn liên tục, cứ tiếp tục như vậy, ông ta sắp mệt chết rồi.

Mà lúc này, một đám người nhà họ Lâm nhìn thấy cảnh này cũng bất lực, trận chiến nguy hiểm đáng sợ như vậy, bọn họ cũng không có cách nào tham dự.

Cao thủ tiên thiên đi lên chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết, Vương Thế Tân chính là thí dụ sống sờ sờ. Đó còn là ở không gian thu hẹp trong hang động, bây giờ ở chỗ trống trải này, con mãng xà khổng lồ di chuyển xê dịch càng khó đối phó.

Bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn gia chủ nhà mình khổ sở giãy giụa mà bất lực.

Lúc này, bọn họ đã không còn giữ bình tĩnh và tự tin vừa nãy, trên mặt đều là vẻ hoảng hốt.

Lâm Tiêu và con mãng xà khổng lồ đang chiến đấu, rõ ràng ông ta đang ở thế bất lợi, trên mặt mọi người bao gồm cả người nhà họ Vương đều rất sốt ruột.

Bọn họ ai ai cũng mang thương tích, còn bị trúng độc, căn bản không chạy xa được.

Vốn dĩ nếu được nghỉ ngơi tại chỗ, khống chế vết thương, với tu vi của bọn họ cũng có thể áp chế được độc tính, từ từ nghĩ cách quay về.

Nhưng con mãng xà khổng lồ này đã vọt ra khỏi hang động, Lâm Tiêu cũng không phải là đối thủ, một khi Lâm Tiêu bỏ mạng, tất cả mọi người ở đây đều phải chết, bọn họ bắt đầu lo lắng.

Chỉ có ba người Lục Hi, Miwa Nozaki và Phù Đồ từ đầu đến cuối vẫn đứng tại chỗ, mặc cho Lâm Tiêu và con mãng xà khổng lồ chiến đấu kịch liệt trước mắt, bọn họ cũng không nhúc nhích.

Một lát sau, Lâm Tiêu rốt cuộc đã không cầm cự nổi, sức mạnh trong khu vực bị đuôi con mãng xà làm cho tiêu tán, giáo điện trong tay cũng biến mất.

Lâm Tiêu quỳ một chân trên đất, sắc mặt tái nhợt thở hổn hển. Đúng lúc đó, con mãng xà vẫy đuôi liền cuộn ông ta lại, chỉ lộ đầu ở bên ngoài.

Lúc này, đuôi con mãng xà càng siết càng chặt, còn Lâm Tiêu vận lên chút chân khí cuối cùng, khổ sở chống lại.

Đám người nhà họ Lâm bị dọa sợ kêu la om sòm, nhưng cũng không dám bước lên trước, gia chủ cũng không phải là đối thủ, bảo bọn họ lên đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Mắt thấy Lâm Tiêu sắp bị siết chết, lúc này Lục Hi cao giọng nói: “Lâm Tiêu, cho tôi mười triệu, tôi cứu ông một mạng”.

Đám người nhà họ Lâm nghe thấy liền nhìn Lục Hi giống như bị bệnh thần kinh.

Tông sư cũng không phải đối thủ của con mãng xà khổng lồ, anh lại còn dám nói khoác mà không biết ngượng, có phải thèm tiền phát điên rồi không?

Vương Thế Tân ở cách đó không xa cũng kinh ngạc nhìn Lục Hi, thực lực của con mãng xà này đang bày ra đó, không phải đùa đâu, với thực lực của anh, đi lên đó cũng thành một mâm thức ăn thôi.

Nhưng Lâm Tiêu đã sức cùng lực kiệt, ông ta đang khổ sở chống đỡ thì nghe có người muốn cứu mình, lúc này cũng không quan tâm rốt cuộc Lục Hi có cách gì, ông ta liền vội vàng đồng ý.

“Cậu cứu tôi đi, tiền không là vấn đề”.

Nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, Lục Hi cười ha ha một tiếng, vọt ra chạy như điên về phía con mãng xà khổng lồ, trên đường đi, người anh cháy lên một tầng lửa màu vàng.

Chạy như điên đến bên cạnh mãng xà khổng lồ chừng ba trượng, Lục Hi vươn người bay lên đá một cước vào đầu con mãng xà.

Mãng xà liếc nhìn, một con kiến hôi cũng dám phát động công kích với nó, nó há miệng to cắn xuống, cái miệng chảy máu đầm đìa và hàm răng cưa đan chéo nhau cũng khiến người ta kinh hãi một trận.

Nhìn thấy Lục Hi như sắp bị con mãng xà nuốt vào bụng, nhưng Lục Hi lại né người đầy quỷ dị, một cước đá vào cằm con mãng xà.

Một tiếng “Ầm”, mãng xà hí lên, cả đầu nó ngửa ra sau rồi nặng nề té xuống đất, bắn bụi đầy trời. Sức mạnh Cự Long của Lục Hi không phải chuyện đùa, mãng xà bị đau, cái đuôi cũng thả lỏng. Lục Hi thuận tay túm lấy Lâm Tiêu ném về phía đám con cháu nhà họ Lâm.

Bây giờ tất cả mọi người đều bị một cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người, họ ngơ ngác nhìn Lục Hi.

Thậm chí ngay cả Lâm Tiêu ngã xuống đất cũng không ai đi đỡ.

Đây là tình huống gì vậy?

Chàng thanh niên này một cước liền đá bay con mãng xà khổng lồ, chỉ đơn giản như vậy thôi?

Nhưng hai người Miwa Nozaki và Phù Đồ lại rất bình tĩnh, coi như chuyện này là điều đương nhiên.

Đám người còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ thì thấy con mãng xà khổng lồ xoay người, thân trên ngẩng cao, nó thè ra lưỡi đỏ tươi, dùng đôi mắt như bóng đèn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lục Hi.

Lục Hi ngẩng đầu nhìn mãng xà, anh mỉm cười.

Lúc anh vừa thấy con mãng xà khổng lồ này, trong trí nhớ đã tìm được lai lịch của nó.

Con mãng xà này vốn là một con rắn, nhưng cơ duyên đúng dịp, ăn thiên tài địa bảo gì đó nên có chút linh trí, vì vậy nó đã biết hấp thu linh khí thiên địa.

Nó có linh trí liền ẩn náu, bắt đầu từ từ tu luyện.

Nó cũng không biết công pháp hay tâm pháp gì, chỉ là dựa vào bản năng của mình, từ từ tiến hóa.

Theo năm tháng trôi đi, nó ngày một lớn ra, thân thể cũng biến thành cứng rắn như sắt, dần dần trở nên kinh khủng.

Chỉ cần nó tiếp tục sống, dựa vào ăn thiên tài địa bảo kia, nó hoàn toàn có thể tiến hóa thành một loại sinh mạng siêu cấp thuộc nhánh rồng, Á Long!
Chương 142: Vị trí không gian

Sau khi trở thành Á Long, nếu nó có thêm cơ hội thì có thể tiến hóa một lần nữa để thành rồng chân chính, gần như có tuổi thọ vô hạn.

Tình hình bây giờ của nó đã cách Á Long không xa, đáng tiếc nó vẫn bị người ta phát hiện.

Lúc này, Lục Hi nhìn con mãng xà khổng lồ, đột nhiên anh nói: “Để tao lấy nội đan của mày, ta tha cho mày không chết”.

Mọi người lại sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra với người này thế, chẳng lẽ nó cũng có thể nghe hiểu anh nói gì sao?

Nhưng lúc này, con mãng xà lại gào thét về phía Lục Hi, làm tư thế muốn nhào về trước.

Lục Hi nhìn một cái liền nói: “Nếu mày không nỡ, vậy thì đừng trách tao”.

Lục Hi biết thú dữ giống như vậy đã có trí khôn tương đối, nó có thể nghe hiểu anh đang nói gì.

Nhìn thấy nó tu luyện không dễ, Lục Hi cảm thấy lấy nội đan của nó cũng có thể tha cho nó một mạng.

Không có nội đan, con mãng xà này cũng không còn khả năng tiếp tục tiến hóa, nhưng sống mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng con mãng xà không lồ lại không chịu, Lục Hi cũng không còn cách nào khác.

Lục Hi cũng là tình thế bắt buộc cần nội đan của nó, nếu không thì đến bao giờ Tần Lam mới có thể hồi phục.

Lúc này, con mãng xà khổng lồ bị chọc giận đột nhiên nhổ ra một hớp khí xanh lá từ trong miệng, phun về phía Lục Hi.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, khí xanh lá này vừa tiếp xúc với ngọn lửa sức mạnh của anh liền biến mất.

Con mãng xà này đã có dáng vẻ của một con rồng khổng lồ, đáng tiếc nó đã đụng phải mình.

Con mãng xà nhìn thấy khí độc không có tác dụng, nó lại gào rống một tiếng rung trời, há miệng cắn xuống.

Còn Lục Hi lại không né tránh, mọi người nhìn mà sốt ruột.

Mắt thấy miệng lớn của con mãng xà khổng lồ sắp nuốt Lục Hi, lúc này anh mới hét lớn một tiếng, hai tay túm lấy hàm dưới con mãng xà, xoay mình ném một cái.

Con mãng xà khổng lồ bị Lục Hi hung hăng ném xuống đất.

Con mãng xà bị ném đến mức hỗn loạn, hai mắt nó nhìn đăm đăm.

Lục Hi nhảy vụt lên cưỡi trên đầu con mãng xà, một quyền đập xuống.

“Nếu mày không chịu giao nội đan thì trả giá cho những người đã chết đi”.

Lục Hi nói xong, từng quyền hung hăng đập xuống, trong nháy mắt con mãng xà khổng lồ vênh vênh váo váo này đã bị Lục Hi đập chết.

Thấy con mãng xà không còn hơi thở, Lục Hi mới dừng tay, từ trên đầu nhảy xuống.

Anh vỗ vỗ tay, nói với con mãng xà: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ĐM”.

Lúc này, đám người Lâm Tiêu và Vương Thế Tân mới phản ứng lại, con thú dữ vô cùng mạnh ở trước mặt bọn họ đã bị Lục Hi trừng trị một cách thô bạo.

Sau khi khiếp sợ một hồi, nhìn thấy nguy hiểm qua đi, Lâm Tiêu dẫn theo con cháu gia tộc đi tới bên cạnh Lục Hi, cúi người thật sâu nói.

“Hóa ra cao nhân ở đây, lão hủ có mắt như mù, xin cậu thứ lỗi”.

Lục Hi chậm rãi nói: “Được rồi, nhưng nhớ đưa tiền đấy”.

“Không thành vấn đề, sau khi trở về, lão hủ nhất định sẽ đích thân đưa đến tay cậu, coi như cảm tạ ơn cứu mạng”.

Lúc này, Vương Thế Tân cũng dẫn người trong tộc bị thương đi đến cúi người trước mặt Lục Hi nói.

“Bọn tôi có mắt không tròng, không biết mặt mũi thật của Thái Sơn, bọn tôi vô cùng xấu hổ, xin cậu phê bình giáo dục”.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Nghiêm trọng thế, không có gì phê bình đâu”.

“Bọn tôi đã có nhiều xúc phạm đối với người thân là tông sư như cậu, xin hãy trách phạt”, Vương Thế Tân không chịu đứng lên mà tiếp tục nói.

Xem ra đối với tông sư, Vương Thế Tân vẫn giữ đầy đủ tôn kính.

Lục Hi lắc đầu nói: “Mọi người đều là võ giả, cần gì chứ, núi cao còn có núi cao hơn, cái gì mà tông sư không thể chịu nhục nhã, đối với tôi thì tông sư vô địch chẳng qua cũng chỉ là trò cười mà thôi”.

Lời Lục Hi vừa nói ra, Lâm Tiêu mặt đầy xấu hổ.

Từ sau khi ông ta trở thành tông sư, đi đến đâu cũng được người ta tôn sùng, được người ta kính trọng ngưỡng mộ.

Hai câu tông sư vô địch và tông sư không thể chịu nhục nhã này đã in sâu đậm vào trong tâm trí của ông ta, nó đã trở thành tín điều cao nhất.

Vậy mà hôm nay ông ta lại bị Lục Hi tát một cái hung hãn vào mặt.

Cùng thân là tông sư, người ta không bộc lộ tài năng, nhưng thực lực còn xa hơn cả mình.

Ông ta thì không coi ai ra gì, cuối cùng rơi vào thảm hại, còn phải cần người ta ra tay cứu giúp, hiện giờ trên mặt vị tông sự này cũng nóng hừng hực.

Lúc này, Lục Hi nói: “Không dài dòng với các người nữa, tôi có chuyện phải làm”.

Sau đó trong miệng Lục Hi phun ra mấy chữ rồng, cứ như vậy biến mất tại chỗ, đồng thời con mãng xà khổng lồ kia cũng biến mất.

Mọi người thấy Lục Hi biến mất ngay tại chỗ liền kinh hãi, đây lại là phương pháp gì vậy, một người làm sao có thể đột nhiên biến mất?

Bọn họ từng người há miệng, mặt không thể tin được.

Lúc này bên trong đàn tế Long Thần, Lục Hi ném con mãng xà khổng lồ vào trung tâm đàn tế.

Từ trong trí nhớ anh biết được, loại linh thú như vậy sau khi chết trừ khi sử dụng tài liệu đặc thù và thủ pháp phong ấn, nếu không năng lượng trong cơ thể bọn chúng sẽ từ từ tản đi.

Lục Hi cũng không muốn dài dòng với bọn họ nữa, cứ hiến tế con mãng xà khổng lồ này đã rồi nói sau.

Cùng với xuất hiện của sức mạnh Long Thần, con mãng xà hóa thành ánh sao biến mất, chuyển đổi thành thần ân màu vàng.

Lục Hi nhìn màn sáng trước mắt, anh bắt đầu chọn.

Lần này, Lục Hi hạ quyết tâm nhất định phải trải qua cám dỗ, bất luận xuất hiện bao nhiêu đồ vật cổ quái hiếm lạ, tuyệt đối phải tìm được đồ giúp Tần Lam hồi phục cơ thể trước tiên mới được.

Nhìn mục chọn bên trong và các loại đồ đạc kỳ quái, Lục Hi cố nhịn cám dỗ, tập trung hết sức tìm kiếm thứ mình cần.

Anh biết tính tình lão Long này, ông ta thường sẽ dùng các thứ đồ thần kỳ hấp dẫn anh tiêu hao thần ân, mình nhất định phải tìm được, cho đến khi nhìn thấy thứ mình mới ngừng.

Cứ như vậy, Lục Hi đau khổ xem các loại đồ, mấy lần anh suýt chút nữa không nhịn được chấm xuống, nhưng anh cũng đã nhịn được.

Lúc này, Lục Hi chợt thấy một vật.

“Vị trí không gian: đổi mục chọn này, lập tức sẽ mở ra vị trí không gian dành riêng cho bạn, có thể truy cập ở bất cứ nơi nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào”.

Lục Hi hít một hơi lạnh, thứ thần kỳ như vậy mà cũng có sao?
Chương 143: Dịch nhũ Chung Linh

Nhìn vị trí không gian này, Lục Hi mặt đầy đau khổ.

Nếu đổi lấy vật này, anh giống như mang theo một kho tàng ẩn hình, thật là thuận lợi biết bao.

Bí mật của anh lại nhiều, nếu có vật này, anh càng có thể gia tăng ẩn náu.

Nhưng Lục Hi vẫn nhịn được ham muốn trong lòng, tiếp tục xem sơ qua, tất cả vì mục tiêu hồi phục cơ thể Tần Lam.

Chịu đựng các loại cám dỗ, cuối cùng Lục Hi đã tìm được thứ đồ mình mong muốn.

“Cao Cửu Chuyển Đoạn Tục: bôi vào chỗ đau, lập tức hồi phục được vết thương, cũng có thể tăng thể chất”.

Nhìn cao Cửu Chuyển Đoạn Tục, Lục Hi hung hãn nói.

“Con mẹ nó, tôi biết có đồ này mà, lão già kia, ông cho rằng giấu nó ở cuối cùng thì tôi sẽ không chịu nổi cám dỗ chọn một thứ đồ khác, sau đó lại tiếp tục đi tìm đồ hiến tế đổi lấy thứ mình đang cần, cứ lòng vòng hiến tế không ngừng như vậy ư?”

Lục Hi không do dự chấm xuống, thần ân trong nháy mắt đã dùng xong, một hộp cao Cửu Chuyển Đoạn Tục lớn cũng trôi lơ lửng trước mặt anh.

Thu hồi cao Đoạn Tục, Lục Hi thở dài.

Lão Long này thật sự quá giảo hoạt.

Thật ra thì thứ anh cần ông ta đều có, nhưng vẫn luôn giấu dưới đủ loại cám dỗ, nếu anh không tránh khỏi cám dỗ thì vĩnh viễn sẽ không có được thứ mình thật sự đang cần.

Lục Hi lắc đầu, anh ra khỏi đàn tế Long Thần.

Còn đám người ở sơn cốc vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, Lục Hi lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt họ, giống như anh chưa từng rời đi, chỉ là không thấy con mãng xà khổng lồ kia đâu.

Mọi người thấy Lục Hi biến mất thần kỳ rồi lại hiện thân, họ hoàn toàn bội phục sát đất phương pháp của anh, họ lại một lần nữa cúi sâu người kính chào.

Lúc này, Lục Hi nhìn Vương Thế Tân và con cháu nhà họ Vương mặt đầy khí xanh lá, anh chỉ vào mấy loại thực vật màu xanh lam dài hơn một thước ở miệng hang động rồi nói.

“Đó là cỏ Lam Ngân, chuyên giải độc của mãng xà, giã nát rồi nuốt xuống, độc tính lập tức được giải”.

Vương Thế Tân nghe xong liền mừng rỡ, ông ta liên tục nói cảm ơn Lục Hi, sau đó đưa học trò đi hái cỏ Lam Ngân.

Lúc này, bọn họ đã vô cùng tin lời của Lục Hi, người mạnh như vậy sao có thể lừa gạt bọn họ chứ.

Mà cỏ Lam Ngân này Lục Hi cũng biết được từ trong trí nhớ, trời đất vạn vật thần kỳ như vậy đấy, nơi thường có vật độc tồn tại thì cũng sẽ có thuốc giải, chỉ là phần lớn người ta không biết mà thôi.

Đám người Vương Thế Tân hái đủ cỏ Lam Ngân, nhanh chóng giã nát rồi nuốt xuống.

Bọn họ trúng độc không đơn giản, vừa phải áp chế độc tính, vừa phải vận dụng chân khí gấp rút quay về, tình hình không hề lạc quan, dọc theo con đường này không biết lại ngã xuống mấy người, nhà họ Vương bọn họ đã không thể chịu nổi tổn thất như vậy.

Một lát sau khi người nhà họ Vương ăn cỏ Lam Ngân, khí màu xanh lá trên mặt bọn họ dần dần tan đi, bây giờ bọn họ lại càng bái phục sát đất với Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi nói với Phù Đồ và Miwa Nozaki: “Đi cùng tôi, bây giờ chúng ta phải đi thăm dò sào huyệt của tên trộm kia”.

Nói xong anh dẫn đầu đi vào hang động.

Hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đương nhiên đuổi theo không chút chậm trễ.

Còn Lâm Tiêu và Vương Thế Tân nhìn Lục Hi đi vào hang động, bọn họ mặt đầy không hiểu, lẽ nào ở trong đó còn có đồ gì sao.

Quá tò mò khiến bọn họ muốn đi theo sau, nhưng Lục Hi không nói gì, bọn họ cũng không dám, chỉ đành đứng ở cửa hàng nhìn vào trong.

Lục Hi cùng hai người Phù Đồ và Miwa Nozaki đi vào hang động, bên trong tối om nhìn cái gì cũng không rõ.

Lúc này Lục Hi khẽ quát một tiếng, đỉnh đầu dâng lên một ngọn lửa sức mạnh màu vàng cỡ chậu rửa mặt, giống như một vầng thái dương chiếu sáng bốn phía đặt trên đỉnh đầu.

Lục Hi cười đắc ý, tiếp tục đi vào.

Chỉ thấy hang động khá rộng rãi, ba người xếp hàng đi, không hề cảm thấy chật chội chút nào.

Vách đá xung quanh được con mãng xà khổng lồ đi ra đi vào cọ sát vô cùng bóng loáng.

Dọc theo hang động quanh co tiến về phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài hài cốt động vật, chỉ là những hài cốt này đều không hoàn chỉnh, chắc là xông nhầm vào hang, sau đó bị mãng xà nuốt rồi nhổ ra xương.

Cảnh tượng hang động âm u kinh khủng, nhưng ba người đều là người tài cao gan lớn, lại có Lục Hi trấn giữ, vì vậy cũng không ai sợ hãi, họ cứ như vậy thăm dò về phía trước.

Không bao lâu đi đến nơi sâu trong hang động, hài cốt động vật càng ngày càng nhiều, hình dáng cũng ngày càng lớn.

Con mãng xà không lồ này không biết đã ẩn náu ở đây bao lâu, cũng không biết có bao nhiêu mãnh thú nộp mạng ở chỗ này.

Đi sâu dần vào, bên trong bắt đầu thông suốt, xuất hiện một vài phòng đá hình tròn tự nhiên.

Bên trong phòng đá có hồ nhỏ màu trắng sữa, ở giữa hồ có khối đá xanh cỡ khoảng năm trượng, phía trên đã được mài bóng loáng như gương, xem ra con mãng xà khổng lồ kia bình thường đều nằm ở đó.

Thấy cảnh này, Lục Hi cười ha ha một tiếng nói: “Tôi đã nói mà, con mãng xà này làm sao có thể không lý do mà chọn nơi này, hóa ra bí mật nằm ở đây”.

Lúc Lục Hi nhìn thấy cảnh này thì đã khởi động mắt xuyên thấu, anh phát hiện hồ nước màu sữa này chính là dịch nhũ Chung Linh.

Còn bên trong khối đá xanh lớn kia có một khối mỹ ngọc đã trên ngàn năm, trong đó đã mọc ra ngọc tủy.

Mà nhũ dịch Chung Linh chính là sinh ra cùng với ngọc tủy, không biết trải qua gom góp tích lũy bao nhiêu năm đã hình thành nên một hồ nước nhỏ.

Nhìn hồ nước này xong, Lục Hi lại nhìn về phía Phù Đồ và Miwa Nozaki và nói.

“Hai người xuống ngâm nước hồ đi, có lợi rất lớn cho cơ thể hai người đấy”.
Chương 144: Công pháp hại thân

Phù Đồ và Miwa Nozaki nghe vậy thì vô cùng vui mừng, liền không chút do dự nhảy xuống hồ nước ngâm mình.

Lời Lục Hi nói không thể sai được, mỗi một bước tiến của võ giả đều hết sức khó khăn, đã có cơ hội như vậy thì tất nhiên bọn họ không thể bỏ qua.

Trong lúc hai người ngâm mình trong hồ nước đang yên lặng vận công, Lục Hi lại nhìn về phía tảng đá kia.

Ngọc tủy bên trong tảng đá này cũng là một thứ tốt để hiến tế, anh chắc chắn sẽ lấy đi. Nhưng sau sự việc của Tần Lam, Lục Hi lại có chủ đích khác.

Anh không định mang ngọc tủy đi hiến tế ngay mà dự định giữ lại, trong tay của anh đã có một hai món dự trữ để hiến tế, trong thời gian ngắn anh vẫn có thể hiến tế thứ gì đó nếu như xảy ra vấn đề.

Sau khi tính toán, Lục Hi lại bắt đầu quan sát Phù Đồ và Miwa Nozaki.

Cả hai đều đang nhắm mắt đắm chìm bên trong hồ, nét mặt rất hưởng thụ.

Nhũ dịch Chung Linh này chứa đựng thiên địa linh khí nồng đậm, có ích lợi rất lớn cho cơ thể của võ giả, nếu như có thể ngâm mình thường xuyên thì sẽ rất tốt.

Đáng tiếc, nơi này quá hẻo lánh, không tiện lui tới, hơn nữa hồ nhũ dịch này cũng cần phải có khối ngọc tủy kia, một khi khối ngọc tủy kia bị lấy ra thì nhũ dịch Chung Linh cũng sẽ dần dần khô cạn.

Trong hai người thì người cần ngâm nhũ dịch nhất chính là Phù Đồ.

Phù Đồ đã nhận máu rồng của Lục Hi cho nên thể chất cũng đã thay đổi, vừa khiến hắn ta trở nên mạnh mẽ hơn nhưng đồng thời cũng ẩn giấu những nguy cơ tiềm tàng.

Một khi máu rồng khiến cho cơ thể biến dị thì một người không tu luyện Long Đằng huyết như Phù Đồ có thể chết bất cứ lúc nào.

Nhũ dịch Chung Linh này có thể trung hòa tính hung bạo của máu rồng, giảm bớt khả năng máu rồng gây biến dị cơ thể.

Quan sát một hồi, thấy hai người không có gì khác thường, Lục Hi liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho đến giữa trưa Lục Hi mới chậm rãi mở mắt ra.

Làn da sẫm màu ban đầu của Phù Đồ lúc này đã được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.

Lục Hi biết nhũ dịch Chung Linh đã thấm vào trong cơ thể của hắn ta, sau khi hắn ta hấp thụ hoàn toàn thì sẽ có thể trung hòa máu rồng, cải thiện thể chất.

Ngay lập tức ánh mắt của Lục Hi chuyển sang Miwa Nozaki.

Làn da của Miwa Nozaki cũng nổi lên một tầng sáng màu trắng sữa, vốn dĩ cô ta đã rất trắng thì bây giờ lại càng thêm trắng trẻo không tì vết giống như một thánh nữ.

Tuy nhiên, Lục Hi phát hiện ra trên khuôn mặt Miwa Nozaki đột nhiên xuất hiện sự thống khổ, đôi lông mày của cô ta đang nhíu chặt vào nhau.

Lục Hi lập tức mở mắt xuyên thấu ra nhìn.

Một lúc sau, Lục Hi lớn tiếng nói: "Phù Đồ, đi ra ngoài canh giữ, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào".

Phù Đồ mở mắt, ngay lập tức lên bờ và bước ra ngoài không chút do dự.

Mệnh lệnh của Lục Hi hắn tuyệt đối sẽ thi hành vô điều kiện, cho dù nước hồ quý giá đến cỡ nào thì hắn ta cũng lập tức từ bỏ.

Sau khi Phù Đồ rời đi, Lục Hi quan sát Miwa Nozaki thật kỹ, chỉ thấy thân thể của cô ta đang không ngừng vặn vẹo trong hồ, miệng thì đang rên rỉ.

"Nóng quá…"

Vừa nói, cô ta vừa cởi bỏ quần áo của mình.

Trong khoảnh khắc, thân thể trắng nõn của Miwa Nozaki đã hòa vào làn nước hồ.

Lúc này Lục Hi cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo rồi đi vào trong hồ.

Nước hồ xung quanh Miwa Nozaki đã sủi lên bọt khí giống như đang sôi trào.

Khuôn mặt của cô ta đã vặn vẹo không chịu nổi, trông vô cùng thống khổ.

Lục Hi đến bên cạnh Miwa Nozaki rồi nắm lấy eo cô ta, Miwa Nozaki cảm nhận được hơi thở của Lục Hi thì lập tức cuộn lại như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Lục Hi.

Cơ thể hai người áp chặt vào nhau trong hồ nhũ dịch, lúc này hai mắt của Miwa Nozaki mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ.

Toàn thân cô ta nóng như lửa đốt, gắt gao ôm chặt lấy Lục Hi.

Cảm nhận nguồn năng lượng cường đại từ trên người Lục Hi.

Hồ nước gợn sóng.

Thời gian dần trôi qua, sắc đỏ trên khuôn mặt Miwa Nozaki cũng dần dần biến mất, cơ thể cũng không còn nóng như lửa đốt nữa.

Lục Hi cũng dần dần dừng lại, cẩn thận quan sát Miwa Nozaki, đồng thời kiểm tra những thay đổi trên cơ thể cô ta.

Cảm thấy không còn vấn đề gì thì Lục Hi mới chậm rãi lên bờ, mặc quần áo vào, trầm tư nhìn Miwa Nozaki đang yên lặng ngâm trong hồ.

Vừa rồi khi phát hiện ra Miwa Nozaki không ổn thì anh đã lập tức mở mắt xuyên thấu ra.

Anh ta phát hiện ra bên trong cơ thể của Miwa Nzaki có một nguồn năng lượng giống như sương mù màu đen bao trùm lấy đan điền, nguồn năng lượng này đã xung đột dữ dội với nguồn năng lượng của nhũ dịch Chung Linh.

Sau đó, anh nhận ra đây chính là sức mạnh mà Miwa Nozaki đã có được khi cô ta tu luyện nhẫn thuật trước đó.

Nguồn sức mạnh này không thuộc về chính đạo, thứ mà cô ta đang tu luyện chính là quỷ đạo của nhẫn thuật, một con đường ít ai biết và cũng ít ai muốn tu luyện.

Nhẫn thuật này sẽ cho người tu luyện kết quả nhanh chóng trong một thời gian ngắn, đó là lý do tại sao Miwa Nozaki còn trẻ như vậy mà đã trở thành cao thủ nhẫn thuật hàng đầu ở Phù Tang.

Tuy nhiên, sức mạnh này khi tu luyện đến một trình độ nhất định sẽ gây ra phản phệ, do đó ở Phù Tang có rất ít người tu luyện tâm pháp này.

Lục Hi phát hiện ra chỗ không ổn nên liền dùng năng lượng tinh khí chí cương chí dương của mình để hóa giả nguồn năng lượng màu đen kia.

Kể từ bây giờ năng lực của Miwa Nozaki tạm thời sẽ bị suy yếu, nhưng cô ta sẽ không còn bị phản phệ, chỉ cần cô ta chăm chỉ tu luyện ngũ hành độn thuật đạt đến trình độ đại thành thì thành tựu sau này của cô ta sẽ vô cùng to lớn, vượt xa thành tựu khi cô ta tu luyện quỷ đạo.

Không mất nhiều thời gian để Miwa Nozaki khôi phục lại, sau đó cô ta liền chậm rãi bước lên bờ.

Cô ta vẫn để nguyên trạng thái không một mảnh vải che thân rồi quỳ xuống dưới chân Lục Hi nói: "Cảm ơn ông lớn đã giải cứu".

“Tại sao cô lại tu luyện công pháp tự hại mình thế này?”, Lục Hi cau mày hỏi.

Miwa Nozaki phủ phục trên mặt đất đáp.
Chương 145: Thần dược hiếm có

"Dòng họ Nozaki ở thời đại này không có võ lực xuất chúng, các dòng họ lớn ở Phù Tang đều như hổ rình mồi, Miwa rơi vào đường cùng cho nên đành phải tu luyện công pháp này để răn đe những kẻ có ý đồ xấu".

Lục Hi lắc đầu thở dài một tiếng.

Miwa Nozaki hoàn toàn là vì dòng họ hy sinh chính mình, nếu như cô ta cứ tiếp tục tu luyện pháp môn này thì dù không chết cũng sẽ mất trí, trở thành kẻ điên loạn, rơi vào kết cục bi thảm.

Xem ra trên thế giới này ai cũng có chuyện bất đắc dĩ.

Lục Hi thở dài một tiếng, lập tức nhảy lên tảng đá kia, vận chưởng như đao chém vài đường.

Trong chốc lát, đá vụn văng tung tóe để lộ ra một khối ngọc tuyệt đẹp to bằng quả bóng rổ.

Khối ngọc này ấm áp trong suốt, phẩm chất vô cùng tốt, đặt ở bên ngoài có thể bán với giá trên trời, đủ để một người sống cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

Sau đó Lục Hi cũng không dừng tay mà tiếp tục đem khối ngọc kia mài duỗi, làm lộ ra một khối ngọc tủy chỉ to bằng nắm tay.

Khối ngọc này trong suốt tỏa ra ánh sáng trắng như sương mờ không ngừng bao phủ xung quanh, tựa như ảo mộng, cực kỳ mê người.

Lục Hi biết ngọc tủy này chứa đựng thiên địa linh khí, giá trị của nó chính là ở điểm này.

Cất ngọc tủy vào trong túi, Lục Hi thở dài.

Nếu như có thêm chỗ trống thì tốt rồi, bản thân cũng không phải lầm bầm không thôi, chỉ cần để một cái bên phải, một cái bên trái.

Lúc này, Miwa Nozaki đã mặc quần áo vào.

Lục Hi băng qua hồ, nhìn thoáng qua nhũ dịch Chung Linh bằng ánh mắt đáng tiếc rồi lắc đầu bước ra ngoài.

Một khi lấy ngọc tủy ra thì nhũ dịch Chung Linh cũng sẽ dần dần biến mất, thật sự đáng tiếc.

Một lúc sau, cả hai đi đến bên ngoài hang động.

Phù Đồ đang đứng ở cửa hang động, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Lâm Tiêu cùng Vương Thế Tân thì đều mang theo đệ tử của mình, nhìn vào cửa hang động một cách háo hức.

Gương mặt người nhà họ Vương đã không còn tái xanh nữa, độc tính cũng đã bị tiêu trừ.

Hai nhà bọn họ tới đây còn chưa có được lợi ích gì mà suýt chút nữa đã phải bỏ mạng, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.

May mà đại thần Lục Hi đã cứu bọn họ cho nên bây giờ bọn họ mới không gặp nguy hiểm gì, lại nhìn thấy Lục Hi đi vào trong hang động, bọn họ đều rất tò mò không biết trong đó có thứ gì.

Khi Phù Đồ đi ra, tất cả bọn họ đều kinh hãi.

Dựa vào tu vi của Lâm Tiêu, liếc mắt một cái liền nhìn ra sau khi người này xuất thủ thì khí tức rõ ràng trầm ổn rất nhiều, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc.

Chỉ mới qua vài giờ ngắn ngủi, có điều gì huyền diệu trong đó đã khiến cho tu vi của hắn ta tiến bộ nhanh như vậy?

Thế là trong lòng bọn họ lại càng nôn nao, háo hức muốn biết bên trong đó có thứ gì?

Tuy nhiên, thần uy của Lục Hi vẫn còn đó, đừng nói là ở đây còn có Phù Đồ đang đứng canh, cho dù không có người canh chừng thì bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào.

Lỡ như chọc giận Lục Hi thì tất cả bọn họ có hợp lực lại cũng không đủ để anh nhét kẽ răng.

Một lúc sau, Lục Hi và Miwa Nozaki mới chậm rãi bước ra khỏi hang động.

Ánh mắt của ai cũng phát sáng.

Miwa Nozaki vốn dĩ đã xinh đẹp, làn da trắng nõn bây giờ lại như phát ra hào quang màu trắng nhũ nhàn nhạt, trông chói mắt như một vị thánh nữ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bên trong đó là thứ gì mà lại khiến cho hai người này thay đổi nhiều như vậy chỉ trong vòng vài giờ?

Câu hỏi này giống như một câu đố thế kỷ không thôi ám ảnh và hành hạ bọn họ.

Sau khi Lục Hi đi ra, anh liếc nhìn mọi người rồi nói: "Trong đó có một hồ nhũ dịch Chung Linh, đi vào ngâm mình rất có lợi cho thân thể, đi đi".

Lục Hi vừa nói câu này thì mọi người liền vui sướng vạn phần, quả nhiên bên trong đó thật sự có điều huyền diệu.

Mọi người vội vàng cảm tạ Lục Hi sau đó chạy vào trong hang động.

Trên con đường tu luyện võ đạo mỗi một bước tiến đều cực kỳ gian nan, cảnh giới càng cao thì khó khăn càng lớn.

Sau khi nhìn thấy những sự thay đổi lớn của Phù Đồ cùng Miwa Nozaki thì bọn họ liền cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.

Vừa nghe thấy chính mình cũng có cơ hội như vậy, làm sao bọn họ có thể bỏ qua?

Thấy mọi người đều chạy vào hang động, Lục Hi quay sang cười nói: "Đã đến lúc chúng ta trở về rồi".

Ngay lập tức anh mang theo hai người quay trở về con đường cũ.

...

Sáng sớm hôm sau.

Lục Hi đến bệnh viện nhân dân.

Lúc này, viện trưởng bệnh viện Vương Đức Thu, cũng là tổ trưởng tổ bác sĩ chữa trị cho Tần Lam đang kiểm tra tình hình của Tần Lam.

Sau khi kiểm tra, Vương Đức Thu mỉm cười nói với Vân Khả Thiên.

"Tình trạng hồi phục rất tốt. Trong một tháng nữa hẳn là có thể rời khỏi giường và đi lại, sau đó có thể hồi phục hoàn toàn trong khoảng một năm tập luyện".

Vân Khả Thiên nghe vậy liền vui vẻ nói: "Cảm ơn viện trưởng Vương".

“Sao lại khách sáo thế, đã là bạn của cậu thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị”, Vương Đức Thu cười nói.

Tần Lam nghe vậy thì sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng, chính cô ta cũng có thể cảm nhận được thân thể của chính mình đang như thế nào.

Việc hồi phục mà viện trưởng Vương nói chỉ là để cơ thể của cô ta có thể trở lại như người bình thường. Từ nay về sau chắc chắn công lực của cô ta sẽ giảm đi rất nhiều, chưa nói đến việc muốn tiến xa hơn nữa, cho dù muốn trở lại cấp độ trước đây cũng vô cùng khó khăn.

Đây là điều không thể chấp nhận được đối với Tần Lam, trong lòng của cô ta đã dần xuất hiện một bóng ma.

Ngay sau đó, Lục Hi đẩy cửa bước vào.

Vương Đức Thu sửng sốt.

Nơi này được canh phòng cẩn mật, tại sao người thanh niên này lại có thể âm thầm đi vào thế được?

Vân Khả Thiên vừa nhìn thấy liền giới thiệu với Vương Đức Thu: "Đây là anh Lục, bạn của Tần Lam và cũng là bạn của tôi. Không sao đâu".

Vương Đức Thu gật đầu.

Lục Hi gật đầu chào Vương Đức Thu, sau đó cầm một cái hộp đen đi tới chỗ Tần Lam, vẻ mặt đắc ý nói.

"Nhìn xem tôi mang thứ tốt gì về cho cô này!"

Tần Lam nhìn thoáng qua, nét mặt không chút thay đổi nói: "Bánh quy sao?"

Lục Hi liền bị nghẹn, trừng mắt nhìn cô ta nói.

"Đây chính là cao Cửu Chuyển Đoạn Tục mà ông đây phải lao tâm khổ tứ, trải qua cửu tử nhất sinh mới làm ra được cho cô đó! Chỉ cần bôi thần dược này lên toàn thân thì chẳng những cơ thể cô sẽ hoàn toàn khôi phục lại trạng thái như trước mà còn có thể tăng cường thể lực cho cô. Nó là thần dược hiếm có đó!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 241-245
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom