• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (4 Viewers)

  • Chương 311-313

Chương 311: Thực sự chỉ là bán bộ tông sư?

Liễu Bồi Nhiên lúc này thấy Lục Hi đã tới cũng không ngó ngàng tới việc của Lâm Tiêu nữa mà nhìn anh nói: "Cậu chính là Lục Thiên Hành?"

Lục Hi chắp tay: "Chính là tại hạ".

Liễu Bồi Nhiên cười: “Tốt, tốt, tốt, vẫn là lớp thanh niên hăng hái hơn”.

“Không dám”, Lục Hi uể oải đáp.

Nhưng trong nháy mắt sắc mặt Liễu Bồi Nhiên trở nên âm trầm: “Cậu không chào hỏi đã phế đi hai tay người trong gia tộc tôi, còn muốn vơ vét 50 triệu của anh ta, cậu có thừa nhận không?”

“Tôi thừa nhận”, Lục Hi thản nhiên đáp.

Liễu Bồi Nhiên nghe được câu trả lời dứt khoát này của Lục Hi thì thoáng ngẩn người, ông ta vốn tưởng rằng Lục Thiên Hành nhất định sẽ ngụy biện một phen, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn lí do thoái thác, chẳng ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như vậy.

Ngược lại Lục Hi lười phải dài dòng với ông ta, rốt cuộc cũng không muốn người phía dưới nhìn ra sự thực, chỉ có người chiến thắng mới có quyền lên tiếng, hiện tại nói nhiều cũng vô ích.

“Rất tốt, nếu các hạ đã tự tin và kiêu ngạo như vậy, để tôi lĩnh giáo cao chiêu một chút đi”.

Vừa dứt lời Liễu Bồi Nhiên đã lập tức chống thẳng thắt lưng, chớp mắt một luồng khí thế ngất trời dâng lên, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén, toát ra từng đợt sát khí kinh người.

Người có mặt tại quảng trường đều rùng mình một trận.

“Tôi nhường cậu ba chiêu, tránh người khác nói tôi cậy già bắt nạt”.

Dù bày ra mũi nhọn nhưng Liễu Bồi Nhiên lại không lấn lướt ra tay mà tỏ vẻ phong độ cao thủ nói.

Cách làm này của ông ta lập tức thu được một loạt tiếng hoan hô.

Nhưng Lục Hi chỉ cười nhạt đáp: “Ông vẫn nên ra tay trước đi, tôi sợ sau khi mình ra tay, ông sẽ không còn cơ hội thể hiện nữa”.

“Khá lắm, ngạo mạn như vậy”.

“Mẹ nó, trước mặt tông sư cũng dám khoác lác như vậy, thực sự là ngu si đến loại trình độ không tưởng mà”.

“Tự tạo nghiệt không thể sống”.

Liễu Bồi Nhiên còn chưa lên tiếng nhưng đám người vây xem bên ngoài lại bắt đầu hò hét chửi bới.

Liễu Bồi Nhiên chỉ ra vẻ tiếc hận lắc đầu nói: “Lớp trẻ ngày nay thật là vênh váo, hôm nay tôi sẽ giúp cậu tỉnh táo lại”.

Lúc này cũng không thấy Liễu Bồi Nhiên có bất kỳ động tác nào, bên cạnh ông ta xuất hiện bảy cột chân khí ngưng tụ thành bảy cây thương dài, lấy khí thế sét đánh lao vụt vào trong không gian chém về phía Lục Hi.

Một chiêu này lại hấp dẫn những tiếng hoan hô.

Lục Hi mỉm cười, trong tay cũng ngưng kết ra một thanh trường đao màu vàng sẫm, anh giống như đang thong thả dạo bước trong sân, từ mỗi bước chân huyền diệu hất bay những cây thương đang bổ đến kia, đồng thời đi về phía Liễu Bồi Nhiên.

Cây thương của Liễu Bồi Nhiên sau khi bị hất bay lại quay đầu trở lại từ một góc độ gian xảo chém về phía Lục Hi, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bảy cây thương đan xen chém xuống vẽ lên một khung cảnh tàn sát khốc liệt, khiến đám đông nhìn tới hoa mắt.

Nhưng bước chân của Lục Hi không hề bị cản trở, anh thong dong đánh bật những cây thương không ngừng bắn tới kia, đồng thời tiếp tục ép sát về phía Liễu Bồi Nhiên.

Tất cả đều choáng váng khi chứng kiến một màn này.

Chiêu thức này của Liễu đại tông sư theo ý kiến của họ đã vô cùng lợi hại, nhưng không chỉ không làm Lục Thiên Hành bị thương, ngay cả bức ép anh lùi bước cũng không làm được?

Lúc này Liễu Bồi Nhiên nheo mắt cười lạnh lẽo: “Quả nhiên là bán bộ tông sư, có chút thủ đoạn đó, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi”.

Dứt lời toàn thân Liễu Bồi Nhiên liền rung động, một cơn lốc xoáy chân khí dữ dội nổi lên xung quanh ông ta, hàng trăm cây thương cũng theo đó xuất hiện, chúng quay vòng không ngừng rồi hình thành nên một lĩnh vực đao kiếm.

Những cây thương lượn vòng nhảy múa kia như đang phát ra từng trận gầm thét ghê rợn, câu hồn đoạt phách!

“Đây chính là lĩnh vực đao kiếm của Liễu đại tông sư, quả nhiên khác thường”.

“Tông sư chính là tông sư, không phải là đối tượng mà người thường có thể sánh bằng”.

Mọi người kinh ngạc tán thán một hồi lập tức cảm thấy chuyến đi lần này thực sự đáng giá, chỉ riêng màn thi triển lĩnh vực đao kiếm này cũng đã đủ bù đắp cho nỗi khổ bôn ba đường dài của họ rồi.

Nhưng Lục Hi vẫn không hề lay chuyển mà tiếp tục tiến về phía Liễu Bồi Nhiên với vẻ mặt vô cảm.

Lúc này chỉ nghe thấy Liễu Bồi Nhiên quát to: “Có thể ép buộc tôi sử dụng lĩnh vực đao kiếm thì cậu cũng đã được tính là người đứng đầu sau tông sư rồi, tuy nhiên, đợi khi cậu nếm được uy lực của lĩnh vực đao kiếm này của tôi, liền biết được tại sao chúng tôi lại được xưng tụng là tông sư, là sự tồn tại vô địch trên thế gian này”.

“Vậy sao?”, Lục Hi cười hờ hững, bước chân cũng không dừng lại.

“Chịu chết đi”.

Liễu Bồi Nhiên rống một tiếng, hàng trăm cây thương rít lên, chúng như một dải cầu vồng che trời rợp đất ập về phía Lục Hi, chặt xuống đầu anh.

Dưới sức mạnh của lĩnh vực, uy thế của hàng trăm cây thương không thể so sánh với bảy cây thương vừa rồi.

Chỉ với tiếng rít như sóng gào này cũng đã đủ khiến người ta phải kinh hãi.

Và hàng trăm mũi thương bừa bãi dày đặc chém xuống giống như thủy ngân trút xuống đất, căn bản không còn nơi nào để trốn tránh.

Một màn này khiến tất cả chỉ biết trợn mắt há mồm cảm thán, Lục Thiên Hành chết chắc rồi!

Thế nhưng lúc này Lục Hi đối mặt với những cây thương ùn ùn chém tới kia lại như cũ giữ vẻ mặt lạnh tanh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng vung thanh trường đao trong tay, với tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường hất bay chúng ra ngoài.

Mọi người chỉ nghe thấy từng trận âm thanh giống như tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái nhà, bọn họ chỉ thấy Lục Hi đi xuyên qua vô số làn đao kiếm, hoàn toàn không nhìn rõ được động tác của anh.

“Vút!”

Đám đông không khỏi bàng hoàng.

Lục Thiên Hành này dũng mãnh như đến mức có thể đối kháng với tông sư sao?

Lâm Tiêu người vẫn luôn quan sát trận đấu lại bật cười lắc đầu, nếu mọi người biết được cậu Lục còn chưa dùng toàn lực, không biết họ sẽ lại có cảm nghĩ thế nào đây.

Đúng lúc này, Liễu Bồi Nhiên lại nheo mắt, những tia sáng lạnh băng chớp tắt trong đôi mắt già nua của ông ta.

Tại giờ phút này ông ta đã biết Lục Thiên Hành không phải là một bán bộ tông sư bình thường, anh hoàn toàn sở hữu thực lực của một tông sư, nếu không cản bản cũng không có khả năng chống chọi lại bản thân.

May mắn thay ông ta có chuẩn bị từ sớm, bởi vậy tuy rằng biểu hiện của Lục Hi đáng kinh ngạc nhưng ông ta chẳng mảy may hoảng loạn.

Chỉ thấy ông ta lại hét lên một tiếng, hai tay chắp chữ thập trước ngực, một ngọn lửa chân khí bốc lên từ trong cơ thể, trăm cây thương rít lên rồi đột ngột lao lên không trung, hợp lại thành một thanh thiên kiếm dài hàng chục mét bùng cháy ngọn lửa chân khí.
Chương 312: Thần chú sáu chữ

Thanh thiên đao này lơ lửng giữa không trung, còn chưa hạ xuống mọi người đều đã cảm nhận được một nỗi bất an cực độ, dường như một khi thanh đao này rơi xuống, tất cả những người đang có mặt đều sẽ bị chém đầu vậy, uy thế mạnh mẽ hiển hiện trước mắt.

Ngay lập tức đã có người nơm nớp lo sợ di chuyển ra ngoài.

Mà trong mắt Lâm Tiêu cũng lộ ra nét thận trọng, đây hẳn là một đòn Liễu Bồi Nhiên dốc cạn công lực cả đời đánh ra, ngay cả ông ta cũng không dám xem nhẹ.

“Nhóc con, ẩn giấu đủ sâu đó, lão phu xém chút nữa đã trúng kế rồi, tuy nhiên, lão phu vốn còn muốn giữ cho cậu một mạng, nhưng bây giờ thì chết đi”.

Liễu Bồi Nhiên gầm một tiếng, hai tay hình thành kiếm đao chĩa về phía Lục Hi.

Chỉ thấy thiên đao đang trôi nổi giữa trời kia chém xuống mang theo tiếng rít xé rách không gian.

Ngay lập tức, một cỗ năng lượng kiếm khí ác liệt bao trùm lên toàn bộ quảng trường khiến mọi người đều tái mặt và run rẩy.

Một cú đánh toàn lực của tông sư không phải là trò đùa.

Mà lúc này, ngay cả Tư Không Trích Tinh cũng lộ ra vẻ lo lắng, tuy anh ta không nghiên cứu sâu về võ đạo nhưng nhiều năm lang bạt nam bắc giúp anh ta có kiến thức uyên thâm, theo phán đoán của anh ta Lục Hi tuyệt đối không thể ngăn cản nổi một đao này của Liễu Bồi Nhiên.

“Cẩn thận!”, Tư Không Trích Tinh bất giác hét lên.

Nhưng giọng nói của anh ta bị nhấn chìm trong tiếng rít cắt ngang trời của thiên đao, quá yếu ớt không thể nghe thấy được.

Còn Lục Hi từ đầu tới cuối vẫn giữ nét mặt dửng dưng.

Mắt thấy thiên đao mang theo sức mạnh không gì sánh được sắp rơi xuống, thanh trường đao trong tay anh rung lên, thân đao lập tức bùng lên ngọn lửa màu vàng sẫm, sau đó anh nhẹ nhàng nâng đao, dùng mũi đao nghênh đón thiên đao đang ập xuống kia.

“Đây là đang tự đâm đầu vào chỗ chết”.

“Châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình”.

“Hừ, hắn thực sự tưởng rằng bản thân có thể là đối thủ của tông sư sao, đúng là nực cười”.

Thấy dáng vẻ không đếm xỉa gì tới này của Lục Hi khi đối phó với một kích toàn lực của tông sư, mọi người đều nhao nhao lắc đầu thở dài, họ cảm thấy anh quá tự cao, tử vong chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Chỉ có Lâm Tiêu mắt ghim chặt vào thanh trường đao trong tay Lục Hi, giống như muốn nhìn thấu nó vậy.

Lúc này thiên đao đã chém xuống, trường đao trong tay Lục Hi khẽ chạm vào lưỡi đao này.

Thiên đao thế như chẻ tre bị chặn lại!

Sau một thoáng tĩnh lặng, một tiếng ‘bang’ vang lên, trên bầu trời nổi lên một trận sấm sét, cùng với luồng gió chân khí điên cuồng tán loạn thổi tới, thiên đao cũng biến mất giữa trời.

‘Oa’ một tiếng Liễu Bồi Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Lục Hi chòng chọc với ánh mắt không thể tin nổi.

Lúc này toàn trường môt mảnh lặng thinh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Không ai sẽ tin tưởng Lục Thiên Hành lại cứ vậy chặn ngang một đòn đánh dồn toàn lực của một tông sư, hơn nữa còn khiến Liễu Bồi Nhiên gặp phải cắn trả và thương tổn

Chỉ có Lâm Tiêu lộ ra nụ cười với biểu cảm nên là như vậy.

Dưới sự choáng váng của mọi người, ngọn lửa bập bùng trên thanh trường đao trong tay Lục Hi cũng lụi tắt không thấy.

Chỉ với một sải chân anh đã đứng trước mặt Liễu Bồi Nhiên, chậm rãi nói: “Tông sư chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, ông còn thủ đoạn nào khác không?”

Giờ phút này khi mọi người nghe được lời nói đầy ngạo nghễ này của Lục Hi lại không có ai dám lên tiếng, bởi anh có tư cách để kiêu ngạo.

Chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên chậm chạp lau đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng đáp: “Lão phu thừa nhận quả thực đã đánh giá thấp cậu, cậu đã có thực lực vươn tới hàng tông sư”.

Lục Hi chỉ nhìn ông ta cười mà không nói.

Nhìn thấy nụ cười này của anh, Liễu Bồi Nhiên lại nói tiếp: “Tuy nhiên lão phu đã tiến vào cảnh giới tông sư mấy chục năm nay, há phải là sống uổng phí thời gian, lại tiếp một chiêu của tôi đi”.

Liễu Bồi Nhiên nói xong đột nhiên hai tay chắp chữ thập trước ngực, hét lên từng chữ: “Om, ma, ni, bát, mị, hồng”.

“Thần chú sáu chữ của Mật tông?”

Vài từ này của Liễu Bồi Nhiên vừa nói ra miệng đã có người kinh ngạc kêu lên.

“Không lẽ nói Liễu đại tông sư không chỉ là cường giả võ đạo mà còn song song tu luyện Mật tông?”

Thấy một tông sư võ đạo bỗng nhiên thốt ra thần chú Mật tông, đám đông lập tức bàn tán xôn xao, ngay cả Lâm Tiêu cũng là vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, ông ta chưa từng nghe nói qua Liễu Bồi Nhiên còn tu luyện cả bí thuật của Mật tông.

Nhưng vào lúc này chỉ thấy một luồng sức mạnh vô hình buông xuống quảng trường, nguồn năng lượng này sâu rộng mênh mông khiến mọi người đều cảm thấy con tim kinh sợ không thôi.

Lúc này Kim Cang hộ pháp cao hơn chục mét ở trung tâm quảng trường đột nhiên phát ra ngàn vạn hào quang chiếu sáng cả bầu trời đêm, khi mọi người còn đang giật mình sửng sốt thì Kim Cang hộ pháp khổng lồ này vậy mà bước xuống khỏi bệ.

“Cái gì?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phật tổ hiển linh sao?”

Đám đông đều kinh hoảng vô bờ khi thấy cảnh tượng quái lạ này, trong chớp mắt đủ các loại giả thuyết được đưa ra, rốt cuộc chuyện này cũng đã vượt ngoài thường thức của họ.

Còn gương mặt Liễu Bồi Nhiên thì vặn vẹo dữ tợn, dường như đang phải chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt mà nhe răng trợn mắt.

Lục Hi nhíu mày, gắt gao nhìn Kim Cang hộ pháp đang đi về phía mình.

Bức tượng điêu khắc Kim Cang vào lúc này như sống lại, trong mắt nó hiện lên vẻ uy nghiêm sừng sững, tay giơ cao chùy hàng ma, sải từng bước lớn hướng tới Lục Hi.

Tiếng bước chân nặng nề rơi trên mặt đất làm rung chuyển cả quảng trường.

“Đùng đùng đùng”.

Tiếng bước chân đập mạnh vào trái tim mỗi người phảng phất như tiếng trống trận khiến lồng ngực họ ngột ngạt, ngay cả hô hấp gần như bắt đầu trở nên khó khăn.

Mà trên người Kim Cang hộ pháp càng toát ra uy thế không gì sánh bằng, một vài võ giả tâm chí không vững đã bị áp bách tới quỳ rạp xuống đất, bắt đầu run lẩy bẩy.

Lúc này Kim Cang hộ pháp đã đến nơi cách Lục Hi chưa đến mười mét, chỉ thấy nó mở to hai mắt tức giận, hai tay giương cao chùy hàng ma, hung hãn đập về phía anh.

Uy lực của chùy hàng ma mang theo sức mạnh vạn quân với khí thế Thái Sơn đè đầu bao phủ bán kính mười mét bỗng chốc giáng xuống khiến mọi thứ trong phạm vi này đều trở thành bột phấn.
Chương 313: Trời cao có đức hiếu sinh

Mọi người đều ngơ ngác trước luồng uy lực khủng bố này, họ gắng gượng chống đỡ áp lực cực lớn mà sống chết nhìn chằm chằm Lục Hi, họ không tin anh còn có thể chống lại một đòn giống như thần thánh hạ phàm này.

Lúc này chỉ thấy Lục Hi khẽ nhướng đôi lông mày lưỡi mác rồi quát to một tiếng, toàn bộ nắm tay phải đá hóa thành màu vàng sẫm, bên trên bốc cháy một tầng lửa vàng đậm.

Sau đó chỉ thấy anh nhảy vọt lên, giáng một quyền xuống chiếc chùy hàng ma.

“Hắn ta điên rồi à?”

“Lại dám dùng cơ thể xác thịt đỡ lấy một đòn này?”

“Đúng là điếc không sợ súng mà, liếc mắt đã biết đây là bí pháp của Mật tông rồi”.

Khi mọi người còn đang than thở, nắm đấm đá của Lục Hi đã va chạm với chiếc chùy hàng ma kia.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng ‘ầm ầm’ cực lớn, chùy hàng ma nháy mắt đã vỡ vụn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, điều này làm sao có thể xảy ra, không lẽ thân thể của hắn ta được cấu tạo từ sắt tinh chế sao? Cho dù là vậy cũng không đủ sức đương đầu.

Mọi người hoàn toàn bị choáng ngợp trước cảnh tượng này, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ nào biết thể chất của Lục Hi vốn đã sánh ngang với một con rồng khổng lồ, dưới sự kết hợp giữa sức mạnh của rồng khổng lồ và pháp lực thì độ cứng chắc và khả năng chống chịu đã đạt đến mức khó tin, hoàn toàn không phải là thứ mà họ có thể tưởng tượng được.

Sau khi một quyền đập nát chiếc chùy hàng quỷ Lục Hi không hề dừng lại mà tiếp tục một đường hạ xuống Kim Cang hộ pháp dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.

“Ầm!”

Lại là một tiếng động lớn vang lên, một quyền của Lục Hi cứng rắn đập xuống ngực Kim Cang hộ pháp, sau đó là một tràng nổ tung, Kim Cang hộ pháp đột nhiên vỡ tan thành nhiều mảnh đá vụn rơi xuống quảng trường.

Lục Hi vững vàng hạ xuống đất, chắp tay sau lưng đứng thẳng tắp trên quảng trường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hướng chùa Tháp Nhĩ.

Liễu Bồi Nhiên lúc này lại ngửa đầu phun ra một búng máu rồi ngã gục xuống.

“Gia chủ”.

Người nhà họ Liễu thất kinh kêu, vội vã xông lên phía trước bảo vệ Liễu Bồi Nhiên ở giữa, đồng thời cảnh giác nhìn Lục Hi, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt họ không có cách nào che giấu được.

Lục Thiên Hành này thực sự quá mạnh!

Chỉ thấy Liễu Gia Đống đeo kính nhẹ nhàng nâng Liễu Bồi Nhiên ôm vào trong ngực, khẽ dò hỏi: “Bố, bố không sao chứ?”

Liễu Bồi Nhiên lại không kìm được nôn ra một ngụm máu bắn tung tóe khắp người Liễu Gia Đống.

Lục Hi lúc này chậm rãi đi tới, trái tim mấy người đứng chắn phía trước Liễu Bồi Nhiên khẽ run, vô thức nhường ra một con đường để lộ ra Liễu Bồi Nhiên đang yết ớt thoi thóp.

“Liễu đại tông sư, còn thủ đoạn nào khác nữa không?”

Nghe được lời nói chói tai này của Lục Hi, Liễu Bồi Nhiên cúi đầu nói ỉu xìu: “Lão phu nhận thua, cậu Lục muốn gì cứ nói thẳng ra đi”.

Lúc này Lục Hi mới hừ lạnh nói.

“Người trong gia tộc ông tự ý lập trạm thu phí, bạn của tôi không đồng ý nộp phí họ liền đánh gãy hai chân cậu ta, giam giữ bạn đồng hành của cậu ấy, hơn nữa còn đòi 50 triệu tiền chuộc, sau khi tôi đuổi tới, Liễu Lâm Đường không biết hối cải còn dám ra tay với tôi, ông hẹn tôi giao chiến nhưng chỉ nói đến việc tôi đánh người của ông bị thương mà bỏ qua hành động bắt chẹt và hoàn toàn không đề cập tới việc ác mà Liễu Lâm Đường đã làm, món nợ này phải tính thế nào?”

Mọi người ở đây đều nghe rõ ràng mỗi một câu nói của Lục Hi.

Họ lúc này mới biết được ngọn nguồn câu chuyện, những người thuộc võ đạo Cam Túc chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu.

Mà người của võ đạo Tây Bắc đều sôi trào.

Đêm nay bọn họ không chỉ được chứng kiến một trận chiến vô cùng mãn nhãn, Lục Thiên Hành càng khiến họ mở mày mở mặt trên chính địa bàn Cam Túc này, quan trọng hơn là Tây Bắc bọn họ hiện tại thế nhưng có hai võ đạo tông sư rồi, trong giới võ đạo Hoa Hạ tuyệt đối chiếm vị trí có ảnh hưởng lớn, bọn họ đi tới đâu cũng tràn đầy tự tin.

Về phần ngọn nguồn sự việc họ đã không để tâm tới nữa, rốt cuộc người trong giang hồ và võ đạo vẫn chú trọng xem nắm đấm của ai lớn hơn, nếu không tại sao tông sư lại nhận được sự kính trọng như vậy?

Lúc này chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên mặt xám như tro tàn cúi đầu nói: “Mọi chuyện đều nghe theo cậu Lục, cậu đưa ra một điều lệ đi, Liễu Bồi Nhiên tôi tuân theo là được”.

Nhưng Lục Hi chỉ khịt mũi đáp: “Tôi cũng không dám ức hiếp ông, Liễu Lâm Đường đánh gãy hai chân của bạn tôi, tôi phế bỏ hai tay của hắn ta cũng coi như hòa nhau, hắn tống tiền bạn tôi 50 triệu, tôi cũng không lấy nhiều hơn của ông nên chỉ lấy đúng 50 triệu, việc này kết thúc tại đây”.

Liễu Bồi Nhiên nghe vậy lập tức nói: “Không vấn đề, cậu Lục cho tôi ba ngày, tôi nhất định sẽ gom đủ 50 triệu đưa tới trước mặt cậu”.

Lục Hi liếc ông ta một cái, chậm rãi nói: "Cứ làm như vậy đi”.

Nói xong anh cũng không rời đi mà nhìn về khu phức hợp liên miên không dứt của chùa Tháp Nhĩ phía sau quảng trường,

Đột nhiên lòng bàn tay anh hóa ra một thanh đao, vang lên một tiếng thanh lảnh rồi chém thẳng về phía chùa Tháp Nhĩ.

Ngay lập tức một luồng gió điên cuồng cuộn lên hơn chục mét, một luồng đao khí hình trăng lưỡi liềm màu vàng sẫm dài hơn mười mét mang theo tiếng nổ đùng đoàng xuyên qua không khí giáng xuống chùa Tháp Nhĩ.

Trên mặt đất nơi đao khí khổng lồ quét qua đều nứt toác ra hố sâu vài mét.

"Đây là…"

"Trời ạ, cái này còn lợi hơn cả thiên đao vừa rồi của Liệu đại tông sư mà".

"Anh ta muốn làm gì?"

Dưới từng tràng kinh ngạc của đám đông, đao khí hình trăng lưỡi liềm chớp mắt đã xuyên qua khu phức hợp chùa Tháp Nhĩ, chia tòa kiến trúc hùng vĩ này thành hai nửa.

Vài phút sau từng trận tiếng đổ sập, bụi bặm mới lắng xuống.

Mọi người nhìn chùa Tháp Nhĩ vốn tráng lệ nay lại có một khoảng trống to lớn được tách ra từ giữa với vẻ mặt hoàn toàn ngây dại, đây là điều mà con người có thể làm được sao?

Lúc này lại nghe thấy Lục Hi quát lớn một tiếng.

"Trời cao có đức hiếu sinh, hôm nay tôi tha cho các người một mạng, người xuất gia không lo ăn chay niệm phật cho tốt lại xáo trộn với người trong giang hồ, cẩn thận rước họa vào thân".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 271-275
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom