Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2230
CHƯƠNG 2230
Nói xong anh buông Thẩm Hạ Lan ra, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Ai?”
“Ba, là con.”
Âm thanh non nớt của Diệp Tranh truyền đến, lập tức khiến đường con trên khoé môi Thẩm Hạ Lan càng lớn hơn.
Cái này nếu là những người khác, Diệp Ân Tuấn nói không chừng sẽ còn giận chó đánh mèo, thế nhưng lại là Diệp Tranh, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi mở cửa phòng ra.
“Tại sao con tới đây? Hàn Hi Thần có chuyện?”
Diệp Tranh nhìn xung quanh một chút, sau đó trực tiếp chui qua nách Diệp Ân Tuấn đi vào phòng, sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền đi tới.
“Mẹ, sức khoẻ của mẹ thế nào rồi?”
“Vẫn tốt, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu Diệp Tranh, thuận tay bế cậu bé ngồi lên trên đùi mình.
Diệp Tranh có chút xấu hổ, muốn đi xuống, nhưng lại tham luyến phần tình thương này của mẹ.
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Cái này từng người từng người đều đến để tranh giành bà xã với anh là có chuyện gì xảy ra vậy, hết lần này đến lần khác Diệp Tranh như vậy anh lại không thể nói gì, chỉ có thể đi qua rót một cốc nước ấm đưa cho Diệp Tranh.
“Uống chút nước nóng đi, ở trong núi này nhiệt độ trong ngày có sự chênh lệch rất lớn, đừng để bị cảm!”
“Cám ơn ba!”
Diệp Tranh cười nhận lấy cốc nước, sau đó nhấp một ngụm, lúc này mới nói: “Mẹ, ba, con cảm thấy ở đây có gian tế.”
“Ừm?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Anh nhớ đến những suy đoán vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, trong lòng hơi khựng lại.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Vừa rồi, trong lúc đưa cháo cho bác cả, con phát hiện bên trong có thuốc mê.”
“Thuốc mê?”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Bọn họ cho rằng người đang ẩn giấu bên cạnh Diệp Tranh rất có thể là người của Hàn Khiếu, bây giờ bọn họ đã bắt Hàn Khiếu lại, đối phương chắc chắn sẽ tự loạn trận cước dự định cứu Hàn Khiếu, vậy nên khi Thẩm Hạ Lan nói bên cạnh Diệp Tranh có người giám sát, cô nghĩ là người của Hàn Khiếu, mà Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không có hành động gấp, muốn yên lặng theo dõi diễn biến để một mẻ hốt gọn người của Hàn Khiếu, lại không ngờ rằng người mà người kia muốn cướp đi lại là Hàn Hi Thần.
Tại sao muốn mang Hàn Hi Thần đi?
Nếu như Hàn Hi Thần là kẻ địch của bọn họ, bọn họ chỉ cần để Hàn Hi Thần tỉnh lại, sau đó len lén rời đi chẳng phải là tốt hơn sao? Hoặc là chờ Hàn Hi Thần tỉnh lại, đối với việc bọn họ làm chút gì đó ở đây cũng không chỉ trích nhiều, nhưng bọn họ lại muốn hạ thuốc mê với Hàn Hi Thần, dự định mang Hàn Hi Thần đi, vậy thì có chút thú vị.
Nói xong anh buông Thẩm Hạ Lan ra, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Ai?”
“Ba, là con.”
Âm thanh non nớt của Diệp Tranh truyền đến, lập tức khiến đường con trên khoé môi Thẩm Hạ Lan càng lớn hơn.
Cái này nếu là những người khác, Diệp Ân Tuấn nói không chừng sẽ còn giận chó đánh mèo, thế nhưng lại là Diệp Tranh, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi mở cửa phòng ra.
“Tại sao con tới đây? Hàn Hi Thần có chuyện?”
Diệp Tranh nhìn xung quanh một chút, sau đó trực tiếp chui qua nách Diệp Ân Tuấn đi vào phòng, sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền đi tới.
“Mẹ, sức khoẻ của mẹ thế nào rồi?”
“Vẫn tốt, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu Diệp Tranh, thuận tay bế cậu bé ngồi lên trên đùi mình.
Diệp Tranh có chút xấu hổ, muốn đi xuống, nhưng lại tham luyến phần tình thương này của mẹ.
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Cái này từng người từng người đều đến để tranh giành bà xã với anh là có chuyện gì xảy ra vậy, hết lần này đến lần khác Diệp Tranh như vậy anh lại không thể nói gì, chỉ có thể đi qua rót một cốc nước ấm đưa cho Diệp Tranh.
“Uống chút nước nóng đi, ở trong núi này nhiệt độ trong ngày có sự chênh lệch rất lớn, đừng để bị cảm!”
“Cám ơn ba!”
Diệp Tranh cười nhận lấy cốc nước, sau đó nhấp một ngụm, lúc này mới nói: “Mẹ, ba, con cảm thấy ở đây có gian tế.”
“Ừm?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Anh nhớ đến những suy đoán vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, trong lòng hơi khựng lại.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Vừa rồi, trong lúc đưa cháo cho bác cả, con phát hiện bên trong có thuốc mê.”
“Thuốc mê?”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Bọn họ cho rằng người đang ẩn giấu bên cạnh Diệp Tranh rất có thể là người của Hàn Khiếu, bây giờ bọn họ đã bắt Hàn Khiếu lại, đối phương chắc chắn sẽ tự loạn trận cước dự định cứu Hàn Khiếu, vậy nên khi Thẩm Hạ Lan nói bên cạnh Diệp Tranh có người giám sát, cô nghĩ là người của Hàn Khiếu, mà Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không có hành động gấp, muốn yên lặng theo dõi diễn biến để một mẻ hốt gọn người của Hàn Khiếu, lại không ngờ rằng người mà người kia muốn cướp đi lại là Hàn Hi Thần.
Tại sao muốn mang Hàn Hi Thần đi?
Nếu như Hàn Hi Thần là kẻ địch của bọn họ, bọn họ chỉ cần để Hàn Hi Thần tỉnh lại, sau đó len lén rời đi chẳng phải là tốt hơn sao? Hoặc là chờ Hàn Hi Thần tỉnh lại, đối với việc bọn họ làm chút gì đó ở đây cũng không chỉ trích nhiều, nhưng bọn họ lại muốn hạ thuốc mê với Hàn Hi Thần, dự định mang Hàn Hi Thần đi, vậy thì có chút thú vị.
Bình luận facebook