Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2231
CHƯƠNG 2231
Nói cách khác người muốn mang Hàn Hi Thần đi không phải người của Hàn Hi Thần, vậy thì là ai?
Người của Hàn Khiếu sao?
Nếu như là Hàn Khiếu, vậy vì sao không để người ta đến cứu mình.
Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Hai người nhìn thoáng qua nhau một cái nhưng đều không nói gì.
Diệp Tranh nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi ngây ra một lúc.
“Ba, mẹ, lời con nói là sự thật!”
“Ba mẹ tin những gì con nói là sự thật, vậy bát cháo đó con đã xử lý thế nào?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, sờ lên đầu của cậu bé.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Con đã đổi rồi, đổi thành thuốc khiến cho bác cả nhanh chóng tỉnh lại.”
Đối với sự sắp xếp như vậy, Diệp Ân Tuấn rất đồng ý.
Anh nhìn Diệp Tranh trước mặt, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay con có cảm thấy bên cạnh có người giám sát mình không? Hoặc là đối với con như vậy?”
“Không có nha, sao vậy ba?”
Diệp Tranh vội vàng lắc đầu.
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút ngưng trọng.
Nếu như Diệp Tranh không cảm nhận được, vậy thì người giám sát cậu bé có thể là người rất thân thiết, mà người rất thân thiết với cậu bé ngoại trừ bọn họ thì còn có ai?
Diệp Nghê Nghê?
Con gái của mình với Diệp Tranh thế nào, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là người hiểu rõ nhất, vậy nên đương nhiên sẽ bài trừ, nhưng ngoại trừ Diệp Nghê Nghê còn có ai có thể yên lặng không một tiếng động ở bên cạnh Diệp Tranh đây?
Hai người đột nhiên dừng lại một chút, sau đó thần giao cách cảm nhìn thoáng qua nhau một cái, vẻ mặt Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy.
“Anh đi gọi điện thoại.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn liền nhanh chóng đứng lên, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài.
Diệp Tranh có chút sững sờ, cho là mình đã nói sai gì đó, liền vội hỏi: “Mẹ, có phải con nói gì sai không?”
“Không có, con làm rất tốt. Tranh Tranh, con đợi một lát, mẹ đi tìm sư phụ con có chút việc!”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cũng để Diệp Tranh xuống, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan muốn đi gặp Trương Linh, Diệp Tranh cũng đứng dậy đi theo sau. Đã lâu cậu bé không gặp sư phụ, còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi xem sư phụ sẽ giải quyết thế nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Tranh cũng không gọi Thẩm Hạ Lan, mà nhanh chân bước đi theo.
Thẩm Hạ Lan một đường dồn dập đi đến phòng Trương Linh, trước cửa phòng bà ta còn có Tiêu Nguyệt đang đứng, xem ra Tiêu Nguyệt cũng đến tìm Trương Linh, không biết là vừa tới hay vì lý do gì, bà ta đứng ở đó nhưng vẫn không gõ cửa thì thấy Thẩm Hạ Lan đi tới.
“Hạ Lan?”
“Dì cả, nói chuyện với dì sau!”
Thẩm Hạ Lan nói xong trực tiếp đẩy cửa phòng của Trương Linh ra, đến ngay cả phép lịch sự nhất là gõ cửa cũng quên mất.
Nói cách khác người muốn mang Hàn Hi Thần đi không phải người của Hàn Hi Thần, vậy thì là ai?
Người của Hàn Khiếu sao?
Nếu như là Hàn Khiếu, vậy vì sao không để người ta đến cứu mình.
Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.
Hai người nhìn thoáng qua nhau một cái nhưng đều không nói gì.
Diệp Tranh nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi ngây ra một lúc.
“Ba, mẹ, lời con nói là sự thật!”
“Ba mẹ tin những gì con nói là sự thật, vậy bát cháo đó con đã xử lý thế nào?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, sờ lên đầu của cậu bé.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Con đã đổi rồi, đổi thành thuốc khiến cho bác cả nhanh chóng tỉnh lại.”
Đối với sự sắp xếp như vậy, Diệp Ân Tuấn rất đồng ý.
Anh nhìn Diệp Tranh trước mặt, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay con có cảm thấy bên cạnh có người giám sát mình không? Hoặc là đối với con như vậy?”
“Không có nha, sao vậy ba?”
Diệp Tranh vội vàng lắc đầu.
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút ngưng trọng.
Nếu như Diệp Tranh không cảm nhận được, vậy thì người giám sát cậu bé có thể là người rất thân thiết, mà người rất thân thiết với cậu bé ngoại trừ bọn họ thì còn có ai?
Diệp Nghê Nghê?
Con gái của mình với Diệp Tranh thế nào, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là người hiểu rõ nhất, vậy nên đương nhiên sẽ bài trừ, nhưng ngoại trừ Diệp Nghê Nghê còn có ai có thể yên lặng không một tiếng động ở bên cạnh Diệp Tranh đây?
Hai người đột nhiên dừng lại một chút, sau đó thần giao cách cảm nhìn thoáng qua nhau một cái, vẻ mặt Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy.
“Anh đi gọi điện thoại.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn liền nhanh chóng đứng lên, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài.
Diệp Tranh có chút sững sờ, cho là mình đã nói sai gì đó, liền vội hỏi: “Mẹ, có phải con nói gì sai không?”
“Không có, con làm rất tốt. Tranh Tranh, con đợi một lát, mẹ đi tìm sư phụ con có chút việc!”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan cũng để Diệp Tranh xuống, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan muốn đi gặp Trương Linh, Diệp Tranh cũng đứng dậy đi theo sau. Đã lâu cậu bé không gặp sư phụ, còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi xem sư phụ sẽ giải quyết thế nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Tranh cũng không gọi Thẩm Hạ Lan, mà nhanh chân bước đi theo.
Thẩm Hạ Lan một đường dồn dập đi đến phòng Trương Linh, trước cửa phòng bà ta còn có Tiêu Nguyệt đang đứng, xem ra Tiêu Nguyệt cũng đến tìm Trương Linh, không biết là vừa tới hay vì lý do gì, bà ta đứng ở đó nhưng vẫn không gõ cửa thì thấy Thẩm Hạ Lan đi tới.
“Hạ Lan?”
“Dì cả, nói chuyện với dì sau!”
Thẩm Hạ Lan nói xong trực tiếp đẩy cửa phòng của Trương Linh ra, đến ngay cả phép lịch sự nhất là gõ cửa cũng quên mất.
Bình luận facebook