Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2232
CHƯƠNG 2232
Thẩm Hạ Lan đột nhiên xông đến khiến Trương Linh sững sờ, ngẫu nhiên nhớ đến thân phận của Thẩm Hạ Lan, mặc dù có chút bất mãn nhưng vẫn quy củ gọi một tiếng mợ chủ.
Trước kia Trương Linh sẽ không gọi Thẩm Hạ Lan như vậy, cho dù trở thành sư phụ Diệp Tranh cũng sẽ không xưng hô như vậy với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan biết đây là bởi vì hiện tại Diệp Ân Tuấn là trại chủ của Trương Gia Trại nên bà ta không thể không tôn trọng mình.
Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không có tâm trạng so đo đến những điều này, mà trực tiếp đi đến trước mặt Trương Linh, hỏi thẳng: “Người giám sát bên cạnh Diệp Tranh là ai?”
Lời này vừa nói ra, Trương Linh lập tức ngây ra một lúc, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia sáng không rõ ràng.
Diệp Tranh đúng lúc vừa đi đến cửa, lúc nghe thấy câu này bước chân hơi dừng lại.
Tiêu Nguyệt mặc dù không nói gì, nhưng cũng có chút hiếu kì.
Lời nói của Thẩm Hạ Lan đã khiến Diệp Tranh hiểu ra điều gì đó.
Cậu bé đi vào trong phòng, nhìn Trương Linh, thấp giọng nói: “Sư phụ, người vì con mà bị người khác uy hiếp sao? Người kia là ai? Muốn người làm gì?”
Lúc đầu Trương Linh không muốn nói gì hết, nhưng khi nhìn thấy Diêp Tranh đột nhiên bà ta có chút dao động.
“Sao con lại tới đây? Người lớn nói chuyện, một đứa bé như con nghe làm gì? Đi ra ngoài chơi đi, hoặc đi xem xem sức khoẻ Hàn Hi Thần thế nào rồi!”
Lời này của Trương Linh rõ ràng là để Diệp Tranh ra ngoài, nhưng Diệp Tranh lại lắc đầu nói: “Bác cả đã bị người khác hạ thuốc. Ba và mẹ rất bình tĩnh tương kế tựu kế, chẳng mấy chốc sẽ dẫn người kia ra ngoài, sự phụ, bây giờ con đang ở trước mặt người, người phải tin tưởng rằng ba và mẹ con có năng lực để bảo vệ con thật tốt, vậy nên người nói ngay đi!”
Đôi mắt trong veo của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Trương Linh, Trương Linh lại vẫn ngậm miệng không nói.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, cuối cùng thật sự không nhịn được, lúc này mới nóng nảy nói: “Ngay từ lúc mới bắt đầu mục tiêu của đối phương không phải là Tranh Tranh, đúng không? Bọn họ tiếp cận Tranh Tranh, giám sát Tranh Tranh, thậm chí dùng mạng của Tranh Tranh để uy hiếp bà, để bà làm cho bọn họ chuyện gì?”
“Không có, bọn họ chỉ bảo tôi yên tâm, đừng vội vàng, nói lúc nào cần dùng đến tôi thì sẽ đến tìm tôi. Các người luôn miệng nói sẽ chăm sóc tốt cho Tranh Tranh, nhưng không phải vẫn để người khác ẩn náu bên người nó sao?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên xông đến khiến Trương Linh sững sờ, ngẫu nhiên nhớ đến thân phận của Thẩm Hạ Lan, mặc dù có chút bất mãn nhưng vẫn quy củ gọi một tiếng mợ chủ.
Trước kia Trương Linh sẽ không gọi Thẩm Hạ Lan như vậy, cho dù trở thành sư phụ Diệp Tranh cũng sẽ không xưng hô như vậy với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan biết đây là bởi vì hiện tại Diệp Ân Tuấn là trại chủ của Trương Gia Trại nên bà ta không thể không tôn trọng mình.
Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không có tâm trạng so đo đến những điều này, mà trực tiếp đi đến trước mặt Trương Linh, hỏi thẳng: “Người giám sát bên cạnh Diệp Tranh là ai?”
Lời này vừa nói ra, Trương Linh lập tức ngây ra một lúc, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia sáng không rõ ràng.
Diệp Tranh đúng lúc vừa đi đến cửa, lúc nghe thấy câu này bước chân hơi dừng lại.
Tiêu Nguyệt mặc dù không nói gì, nhưng cũng có chút hiếu kì.
Lời nói của Thẩm Hạ Lan đã khiến Diệp Tranh hiểu ra điều gì đó.
Cậu bé đi vào trong phòng, nhìn Trương Linh, thấp giọng nói: “Sư phụ, người vì con mà bị người khác uy hiếp sao? Người kia là ai? Muốn người làm gì?”
Lúc đầu Trương Linh không muốn nói gì hết, nhưng khi nhìn thấy Diêp Tranh đột nhiên bà ta có chút dao động.
“Sao con lại tới đây? Người lớn nói chuyện, một đứa bé như con nghe làm gì? Đi ra ngoài chơi đi, hoặc đi xem xem sức khoẻ Hàn Hi Thần thế nào rồi!”
Lời này của Trương Linh rõ ràng là để Diệp Tranh ra ngoài, nhưng Diệp Tranh lại lắc đầu nói: “Bác cả đã bị người khác hạ thuốc. Ba và mẹ rất bình tĩnh tương kế tựu kế, chẳng mấy chốc sẽ dẫn người kia ra ngoài, sự phụ, bây giờ con đang ở trước mặt người, người phải tin tưởng rằng ba và mẹ con có năng lực để bảo vệ con thật tốt, vậy nên người nói ngay đi!”
Đôi mắt trong veo của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Trương Linh, Trương Linh lại vẫn ngậm miệng không nói.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, cuối cùng thật sự không nhịn được, lúc này mới nóng nảy nói: “Ngay từ lúc mới bắt đầu mục tiêu của đối phương không phải là Tranh Tranh, đúng không? Bọn họ tiếp cận Tranh Tranh, giám sát Tranh Tranh, thậm chí dùng mạng của Tranh Tranh để uy hiếp bà, để bà làm cho bọn họ chuyện gì?”
“Không có, bọn họ chỉ bảo tôi yên tâm, đừng vội vàng, nói lúc nào cần dùng đến tôi thì sẽ đến tìm tôi. Các người luôn miệng nói sẽ chăm sóc tốt cho Tranh Tranh, nhưng không phải vẫn để người khác ẩn náu bên người nó sao?”
Bình luận facebook