-
Chương 126: Em nhất định phải đi
Không bao lâu liền nghe được tiếng bác sĩ đi vào phòng ngủ.
Hoan Hoan vừa xoa xà bông vừa nói: "Mẹ, ba thật dũng cảm, chảy máu mà ba không sợ chút nào!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra niềm tự hào không gì sánh được.
Có người cha như vậy, bé rất là kiêu hãnh đấy!
Cố Bảo Bảo thấy buồn cười, trẻ con thật dễ dỗ, rất dễ thỏa mãn.
Lúc còn nhỏ đến cô còn cho anh Tư Viễn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới cơ mà?
Còn hiện tại? Cô vẫn cho là như vậy chứ?
Ánh mắt cô đảo qua chiếc nhẫn trên ngón tay, vì sao, nhìn thấy ước mơ của mình mà trong lòng cô không vui nổi?
Trong đầu của cô đều hiện lên cảnh ngày đó khi cô nói quyết định của mình cho A Diệp, vẻ mặt mừng rỡ, khó tin ấy của anh không thể xóa nhòa.
"Bảo Bảo, em khẳng định em còn tỉnh táo đấy chứ?" Anh hỏi rồi lại hỏi, vẫn khó mà tin được.
Cô mỉm cười. "A Diệp, em không uống rượu, cũng không phải đang mơ. em nói gì em rất rõ ràng!"
Anh gật đầu lại lắc đầu, tâm tình dâng trào khiến khóe mắt anh ươn ướt.
"Bảo Bảo." Anh lấy ra chiếc nhẫn lần trước đã lấy lại. "Vậy lần này anh có thể... thật sự đeo nó cho em?"
Cô mỉm cười gật đầu, chìa tay ra.
Anh vẫn không tin nổi. "Bảo Bảo, anh sẽ cho em... cơ hội đổi ý cuối cùng!"
Khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn tin rằng tình cảm anh dành cho cô giống như tình cảm cô dành cho Mục Tư Viễn, dè dặt và đau thương.
"A Diệp..." Cô đặt bàn tay phải vào trong lòng bàn tay anh. "Anh tin em chứ? Nếu tin thì đừng nên do dự nữa."
Anh kinh ngạc nhìn cô, rốt cuộc gật đầu...
"Mẹ, mẹ!"
Tiếng kêu của Hoan Hoan cắt đứt suy nghĩ của cô, cô bừng tĩnh, bối rối nhìn bé.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Bé hỏi.
Nhạc Nhạc cũng đẩy tay cô, vòi nước trong tay cô chỉ đi đâu mà chậm chạp không gội sạch bọt trên đầu bé.
"Mẹ không nghĩ gì cả." Cô nói rồi tiếp tục tắm rửa cho Nhạc Nhạc.
Sau khi tắm xong đi ra thì bác sĩ đã đi rồi, Mục Tư Viễn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhạc Nhạc nhảy lên giường, thân thiết nằm bên cạnh anh.
Anh mở mắt, dùng tay không bị thương ôm lấy con trai. "Người Nhạc Nhạc thơm quá!"
Nhạc Nhạc nghe xong cực kỳ cao hứng, hôn chụt mấy cái trên mặt anh.
Hoan Hoan ghen tỵ cũng bò lên, trong miệng reo: "Ba, Hoan Hoan cũng thơm!"
Chẳng qua bé không nằm bên tay bị thương của ba mà nằm xuống cạnh Nhạc Nhạc.
Mục Tư Viễn thương yêu xoa đầu bé, ghé sát tai bé nói nhỏ.
Bé cười gật đầu, đứng dậy nói với mẹ: "Mẹ, chúng con đói rồi, mẹ có gì ăn không ạ?"
Biết là Mục Tư Viễn dạy bé nói, cô không để ý: "Ừ, để mẹ đi làm." Nói xong cô ra khỏi phòng.
Hoan Hoan quay lại le lưỡi nói với ba. "Ba, còn một câu chưa nói được rồi!"
Vừa rồi ba còn nói với bé, bảo bé sau khi nói xong câu đó thì nói với mẹ là ăn tối xong thì bọn họ cùng đi chèo thuyền trong hồ! l3qUydd0n@com
Bé chớp mắt. "Ba, có phải tâm tình của mẹ không được tốt?"
Tâm tình không tốt?
Mục Tư Viễn cau mày, anh đã tặng nhẫn cho cô rồi, tâm tình cô sao còn không tốt?
Hơn nữa, người tâm tình không tốt là anh mới đúng!
Ban đầu muốn tìm một địa điểm và thời gian lãng mạn mới tặng nhẫn cho cô, bây giờ vội vội vàng vàng thực hiện khiến mấy thứ anh chuẩn bị trước đều uổng phí!
Nghĩ vậy, anh có chút bực mình. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, các con chơi trong này nhé, ba xuống dưới nhà." Nói xong anh cũng đi ra ngoài.
Hoan Hoan tự vỗ đầu. "Lẽ nào ba với mẹ cãi nhau?"
Nhạc Nhạc đẩy anh, trên mặt viết chữ không tin.
Bé thở dài. "Nhạc Nhạc, không biết vì sao, anh cứ cảm thấy mẹ vẫn sẽ rời khỏi chúng ta."
Cái gì?
Nhạc Nhạc cuống cuồng bò dậy lắc lắc tay, bé không muốn mẹ đi!
Hoan Hoan xoa đầu em. "Nhạc Nhạc, chuyện của người lớn rất phức tạp, trẻ con chúng ta không hiểu đâu, ba mẹ sẽ không vì trẻ con chúng ta mà thay đổi cách nghĩ của mình."
Không đâu, không đâu!
Nhạc Nhạc gấp đến độ giậm chân, mẹ yêu Nhạc Nhạc nhất, mẹ sẽ không bỏ Nhạc Nhạc!
Bé bò xuống giường, muốn đi tìm mẹ, Hoan Hoan kéo em lại: "Nhạc Nhạc, bây giờ đừng đi vội, ba đã xuống tìm mẹ rồi, chúng ta đừng quấy rầy ba mẹ nói chuyện!"
Nhạc Nhạc cau mày, được rồi, để ba nói chuyện với mẹ trước, lát nữa bé sẽ đi tìm mẹ!
***
Mục Tư Viễn đứng ở cửa phòng bếp thấy cô đang xắt mỏng thịt lợn, nồi cơm điện đã bốc hơi nóng, hơi ấm đi vào tim anh.
Năm năm trước lúc cô mang thai cũng từng ở với anh trong biệt thự.
Chẳng qua khi đó thời gian anh về biệt thự rất ít, cho nên chưa bao giờ biết, cảm giác trong nhà có một người phụ nữ lại tốt đến vậy.
"Em xắt thịt lợn làm gì?"
Anh dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn cô ánh lên sự vui vẻ. "Người bị thương như anh phải uống canh gà mới đúng."
Nghe tiếng, cô cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có gà đông lạnh."
"Em không thấy gà mái chạy loạn trong núi sao?"
Cô bỏ dao thái xuống, quay ra nhìn anh: "Có người thường tới nơi này à?"
Nếu đã chăn nuôi gà chắc phải có người chăm sóc.
Anh nhún vai: "Không có, đó đều là chim gà rừng, không cần người nuôi."
Cô sửng sốt mới hiểu ra anh đang trêu cô: "Nếu là chim gà rừng, em không thể bắt được."
Nói xong cô tiếp tục xắt thịt, không để ý đến anh nữa.
Anh lại tiến tới, không nói lời nào, đưa cánh tay ôm cô từ phía sau.
"Anh..."
"Đừng nhúc nhích!" Anh cắt ngang. "Trừ phi em muốn vết thương của anh rách ra thêm lần nữa."
"Bỏ em ra!"
"Vì sao?" Anh hỏi, cơ thể càng áp sát, đôi môi cũng không an phận hôn lên má cô.
"Bỏ em ra đi." Cô bất đắc dĩ. "Anh cứ vậy thì em làm cơm thế nào?"
Môi anh dừng bên tai cô khẽ cười. "Bảo Bảo, anh muốn ăn nhất là em đó!"
Nói xong, anh cầm con dao trong tay cô đặt xuống, kéo cô xoay lại, nhanh chóng chính xác chiếm lấy môi cô.
Sự mềm mại, vị ngọt ngào cùng hơi thở thơm mát của cô chiếm đoạt mọi giác quan của anh.
Bàn tay anh đè đầu cô lại không cho cô giãy dụa, cánh tay giữ chặt bên eo làm cô không thể trốn.
Găm rồi cắn, mút, hơi thở nặng nhọc của anh lưu luyến trên bờ môi, càng ngày càng đậm, xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô.
Lại không có... xâm chiếm vào trái tim cô.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy nụ hôn của anh thật khổ, khổ trên môi, khổ đến trong tim, khiến cô muốn khóc.
Rốt cuộc anh nếm được vị mặn từ nước mắt, cay đắng tràn lan trong miệng, đông lạnh khát vọng của anh.
Anh khẽ buông cô ra, ánh mắt tập trung vào đôi mắt cô: "Vì sao khóc? Vì sao lại không vui?"
"Em nên vui vẻ ư?"
"Anh đưa cho em thứ em muốn nhất, vì sao em còn không vui?"
Nghe vậy, cô nâng tay phải lên. "Nếu anh nói là cái này, bây giờ thứ em muốn nhất lại không phải nó!"
Ánh mắt anh bị kiềm hãm, cô tiếp tục: "Mục Tư Viễn, anh để em đi đi. Em không nên ở đây!"
"Vậy em nên ở đâu?" Anh buông lỏng cô ra, lui lại từng bước. "Ở Luân Đôn?"
Cô gật đầu.
"Được lắm Cố Bảo Bảo!" Thấy cô không do dự chút nào, trên gương mặt âm trầm của anh nở nụ cười. "Anh hỏi em một lần cuối cùng, bất kể như thế nào, em đã quyết định phải đi, có đúng không?"
Cô không suy nghĩ gì cả, gật đầu lần nữa.
Anh cầm tay phải của cô, đưa chiếc nhẫn chắn giữa hai người: "Nó thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì với em?"
"Vậy thì nó có ý nghĩa gì với anh? Nó là món quà anh tặng, hay là lời hứa anh cho em?"
Cô cười thương tâm. "Nhẫn đại biểu cho cái gì, anh thực sự hiểu không? Nó không phải món quà tùy tiện tặng cho phụ nữ. Mà em đã nhận được một cái rồi, không thể nhận thêm nữa."
"Nói thật hay, Cố Bảo Bảo."
Không hiểu cảm nhận trong lòng thế nào, anh nên tức giận đúng không?
Nhưng trái tim anh sao lại đau thế?
Đau đến mức anh không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể tức giận: "Trước kia không phải em luôn miệng nói yêu anh, muốn cả đời ở bên anh ư? Trái tim em thay đổi nhanh vậy hả?"
Cô lắc đầu. "Không phải trái tim em thay đổi, mà nó đã chết rồi."
Anh ngẩn ra, trong ngực như bị người ta đấm mạnh.
Đau quá.
Cơn đau làm anh luống cuống. "Đúng vậy, l3qUydd0n@com trái tim em dành cho anh đã chết, và giờ thì nó đã sống lại với Công Tôn Diệp, đúng không?"
Có phải như anh nói không? Cô không biết, không có câu trả lời.
"Tốt thôi!" Anh nói. "Anh sẽ để em đi!" Nói xong anh đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Cô nghe tiếng bước chân, đi theo anh, thấy anh giật ngăn kéo lấy điện thoại bấm một dãy số.
Sau đó anh nói: "Mười giờ tối, cho xe đến đây!"
Mười giờ tối!
Cô lại thấy anh đi ra, lạnh lùng nhìn cô. "Đừng để Hoan Hoan Nhạc Nhạc thấy em đi, cứ làm cơm chiều như thường!" Nói rồi anh đi lên lầu.
Cô ngơ ngác nhìn theo, nước mắt lại rơi, vì sao? Anh không cho cô đi, cô thấy khó chịu. Bây giờ anh cho cô đi, cô lại đau lòng?
Mục Tư Viễn vào phòng ngủ, hai đứa bé đang chơi đùa lập tức quay lại nhìn anh, cùng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ba, ba xem!" Hoan Hoan giơ con hạc giấy trong tay. "Nhạc Nhạc thật thông minh, thoáng cái đã học được rồi."
Anh nặn ra nụ cười, ngồi xuống giường cầm con hạc giấy. "Gấp đẹp lắm!"
Anh ôm lấy Nhạc Nhạc. "Để ba ôm cái nào, coi như khen thưởng."
"Ba." Hoan Hoan lập tức nói. "Con là thầy, con cũng có công, ba có thể ôm con không?"
"Đương nhiên là được!" Anh ôm chặt hai đứa bé, khóe mắt hơi ướt.
Thật là vô dụng!
Anh tự mắng chửi mình, Mục Tư Viễn, mày là đàn ông, có gì phải buồn?
Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi, anh chỉ cần... Chỉ cần có Hoan Hoan Nhạc Nhạc là đủ rồi!
***
"... Hoàng tử và công chúa cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau."
Kể chuyện xong, Nhạc Nhạc đã ngủ say, Hoan Hoan bĩu môi: "Mẹ, lần sau mẹ đừng kể chuyện này."
Cô cười, trong lòng khổ sở. "Được, lần sau mẹ không kể."
Lần sau kể chuyện cho chúng, không biết sẽ là lúc nào.
"Ngủ đi, bảo bối!" Cô cúi xuống hôn bé. Đè nén nước mắt, cô đứng dậy ra khỏi phòng.
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, mau dậy đi!" Hoan Hoan khẽ lay gọi em.
Nhạc Nhạc mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh.
Có chuyện gì vậy? Người ta đang ngủ mà!
"Nhạc Nhạc, đừng có ngủ." Hoan Hoan sốt ruột nói. "Mẹ sắp đi rồi."
Nhạc Nhạc lập tức tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn anh, sao anh lại nói thế?
"Em không có phát hiện ra à?" Hoan Hoan cùng: "Vừa rồi lúc ăn cơm, ba với mẹ chẳng nói gì cả, mắt mẹ còn hồng hồng nữa."
Nghe vậy, bé nghiêng đầu nhớ lại, hình như thế thật!
"Vậy đúng rồi." Hoan Hoan hấp tấp bò xuống giường. "Lần nào mẹ cũng thừa dịp chúng ta ngủ mà đi, anh cảm thấy hôm nay chắc chắn cũng như vậy, mau dậy đi, chúng ta không thể để mẹ đi được!"
Nhạc Nhạc gật đầu, nhanh chóng leo xuống giường.
Hai đứa lặng lẽ ra khỏi phòng, đi tới cầu thang thì thấy mẹ đi xuống phòng khách còn ba ngồi trên ghế.
Thấy cô xuống, Mục Tư Viễn liếc đồng hồ. "Còn năm phút nữa xe tới, em không phải gấp!"
Cô không nói gì, đặt một vật lên bàn trà. "Trả lại nó cho anh."
Là chiếc nhẫn kia.
Mục Tư Viễn liếc nhìn, ánh sáng lạnh lẽo từ viên kim cương đâm vào tim, anh đưa mắt sang phía khác.
"Em không thích thì ném đi, thứ anh tặng chưa bao giờ thu hồi."
Nói xong anh đứng dậy đi lên lầu.
Hoan Hoan Nhạc Nhạc thấy thế nhanh chóng trốn về phòng trước.
"Em xem đi!" Hoan Hoan nhíu chặt mày: "Mẹ sắp đi thật rồi!"
Nhạc Nhạc gật đầu, nước mắt rơi lộp bộp.
Bé đau lòng lắm, cứ tưởng ba đưa mẹ về rồi, bé có thể ở cùng mẹ mỗi ngày.
"Đừng khóc, Nhạc Nhạc." Hoan Hoan lau nước mắt cho em. "Chúng ta phải dũng cảm, phải giữ mẹ lại!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cửa phòng cách vách đóng lại. "Ba về phòng rồi, chúng ta ra thôi."
Bé kéo tay Nhạc Nhạc chạy ra cầu thang, *d*đ*l*q*đ* thấy mẹ ngồi bên bàn trà, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn thật đẹp!
Lần đầu tiên nhìn thấy nó trên tạp chí, cô đã giả tưởng đến một ngày anh Tư Viễn sẽ đeo nó cho cô.
Thực sự chờ đợi được đến ngày đó thì cô đã không còn là cô trước kia.
Nhưng cô nên thỏa mãn có đúng không?
Giả tưởng đến thời khắc đó quá nhiều lần, cuối cùng nó đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cuối cùng cô đã có thứ mình hằng mơ ước.
"Cám ơn anh, anh Tư Viễn."
Cô đặt chiếc nhẫn bên môi hôn nhẹ, thực sự không dám khóc, sợ nước mắt thấm ướt hạnh phúc tưởng tượng trong cô.
"Tạm biệt, anh Tư Viễn. Chúc anh hạnh..."
Muốn chúc anh tìm được cô gái yêu anh mà anh cũng yêu mới phát hiện ra mình không nói ra được.
Ngay cả nghĩ thôi mà lòng cô đã đau như cắt.
Đúng vậy, nếu quả thật có ngày đó, cô thà mình không biết, cả đời cũng không biết!
Ngoài phòng vang lên tiếng xe hơi.
Cô đặt chiếc nhẫn xuống đi ra ngoài.
***
Mục Tư Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe dừng lại.
Sau đó, bóng cô xuất hiện bên dưới ngọn đèn.
"Bảo Bảo!" Anh siết chặt tay.
Thật ra khi anh nói ra câu "Anh để em đi" xong, từ đó đến giờ anh luôn hối hận.
Anh tức giận với sự xúc động khi ấy của mình, anh tức giận vì sao mình không dùng mọi thủ đoạn vây khốn cô, vì sao không liều lĩnh giữ cô lại?!
Cô đi rồi, việc hôn sự giữa cô và Công Tôn Diệp nhất định không cứu vãn nổi, từ nay về sau, cô đã là vợ người khác, không còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa...
Thế nhưng, anh nên làm thế nào mới có thể giữ cô lại đây?
Anh không tiếc làm bị thương chính mình, cũng cho người đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến, anh còn phải nghĩ ra cách gì để giữ chân cô?
Còn có cách nào?
Anh phải làm sao mới khiến cô ở lại?
Trong tầm mắt, cô đã mở cửa xe, sắp sửa bước lên...
"Mẹ, mẹ!"
Bỗng nhiên hai bóng dáng mặc đồ ngủ đi dép lê chạy ra!
"Các con sao xuống đây?" Cố Bảo Bảo kinh hãi, vội cởi áo khoác lên người chúng. "Mau về ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm." Nói xong cô dẫn chúng vào nhà.
Đến phòng khách, Mục Tư Viễn cũng chạy xuống. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mau lên gác ngủ đi."
Mùa xuân trong núi rất lạnh, chỉ chốc lát cái mũi của Nhạc Nhạc đã đỏ lựng lên.
Nhưng chúng không đi, Hoan Hoan nhìn Cố Bảo Bảo hỏi: "Mẹ, có phải mẹ sắp đi không ạ?" Cố Bảo Bảo nghẹn lời.
"Mẹ về nhà trước thôi, ngày mai chúng ta cũng về nhà." Mục Tư Viễn trả lời thay, tiến lên ôm lấy chúng.
Hoan Hoan không tin lắc đầu: "Mẹ về nhưng không phải nhà chúng con đúng không ạ?"
Bé lớn tiếng hỏi, chỉ mong được một đáp án chính xác.
Cố Bảo Bảo đau lòng ngồi xổm xuống. "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc." Cô xoa đầu bọn nhỏ. "Mẹ đã nói rồi, dù mẹ ở đâu, mẹ cũng yêu các con như bây giờ, các con tin mẹ được không?"
Quả nhiên là như vậy!
Chúng không giữ được mẹ!
Hoan Hoan thở dài thương tâm, không nói nữa.
"Nhạc Nhạc, chúng ta lên gác đi." Bé kéo tay Nhạc Nhạc. "Chúng ta đừng làm mẹ khó xử."
Bé hiểu chuyện nhưng Nhạc Nhạc thì không đồng ý.
Bé không hiểu, trước kia khi còn ở Mỹ, ngày nào mẹ cũng gọi tên ba, vì sao bây giờ lại muốn đi?
Hơn nữa, không phải ba mẹ nên ở chung với nhau à?
Bé không muốn mẹ rời khỏi bé! Nhất định không được!
Hoan Hoan vừa xoa xà bông vừa nói: "Mẹ, ba thật dũng cảm, chảy máu mà ba không sợ chút nào!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra niềm tự hào không gì sánh được.
Có người cha như vậy, bé rất là kiêu hãnh đấy!
Cố Bảo Bảo thấy buồn cười, trẻ con thật dễ dỗ, rất dễ thỏa mãn.
Lúc còn nhỏ đến cô còn cho anh Tư Viễn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới cơ mà?
Còn hiện tại? Cô vẫn cho là như vậy chứ?
Ánh mắt cô đảo qua chiếc nhẫn trên ngón tay, vì sao, nhìn thấy ước mơ của mình mà trong lòng cô không vui nổi?
Trong đầu của cô đều hiện lên cảnh ngày đó khi cô nói quyết định của mình cho A Diệp, vẻ mặt mừng rỡ, khó tin ấy của anh không thể xóa nhòa.
"Bảo Bảo, em khẳng định em còn tỉnh táo đấy chứ?" Anh hỏi rồi lại hỏi, vẫn khó mà tin được.
Cô mỉm cười. "A Diệp, em không uống rượu, cũng không phải đang mơ. em nói gì em rất rõ ràng!"
Anh gật đầu lại lắc đầu, tâm tình dâng trào khiến khóe mắt anh ươn ướt.
"Bảo Bảo." Anh lấy ra chiếc nhẫn lần trước đã lấy lại. "Vậy lần này anh có thể... thật sự đeo nó cho em?"
Cô mỉm cười gật đầu, chìa tay ra.
Anh vẫn không tin nổi. "Bảo Bảo, anh sẽ cho em... cơ hội đổi ý cuối cùng!"
Khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn tin rằng tình cảm anh dành cho cô giống như tình cảm cô dành cho Mục Tư Viễn, dè dặt và đau thương.
"A Diệp..." Cô đặt bàn tay phải vào trong lòng bàn tay anh. "Anh tin em chứ? Nếu tin thì đừng nên do dự nữa."
Anh kinh ngạc nhìn cô, rốt cuộc gật đầu...
"Mẹ, mẹ!"
Tiếng kêu của Hoan Hoan cắt đứt suy nghĩ của cô, cô bừng tĩnh, bối rối nhìn bé.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Bé hỏi.
Nhạc Nhạc cũng đẩy tay cô, vòi nước trong tay cô chỉ đi đâu mà chậm chạp không gội sạch bọt trên đầu bé.
"Mẹ không nghĩ gì cả." Cô nói rồi tiếp tục tắm rửa cho Nhạc Nhạc.
Sau khi tắm xong đi ra thì bác sĩ đã đi rồi, Mục Tư Viễn đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhạc Nhạc nhảy lên giường, thân thiết nằm bên cạnh anh.
Anh mở mắt, dùng tay không bị thương ôm lấy con trai. "Người Nhạc Nhạc thơm quá!"
Nhạc Nhạc nghe xong cực kỳ cao hứng, hôn chụt mấy cái trên mặt anh.
Hoan Hoan ghen tỵ cũng bò lên, trong miệng reo: "Ba, Hoan Hoan cũng thơm!"
Chẳng qua bé không nằm bên tay bị thương của ba mà nằm xuống cạnh Nhạc Nhạc.
Mục Tư Viễn thương yêu xoa đầu bé, ghé sát tai bé nói nhỏ.
Bé cười gật đầu, đứng dậy nói với mẹ: "Mẹ, chúng con đói rồi, mẹ có gì ăn không ạ?"
Biết là Mục Tư Viễn dạy bé nói, cô không để ý: "Ừ, để mẹ đi làm." Nói xong cô ra khỏi phòng.
Hoan Hoan quay lại le lưỡi nói với ba. "Ba, còn một câu chưa nói được rồi!"
Vừa rồi ba còn nói với bé, bảo bé sau khi nói xong câu đó thì nói với mẹ là ăn tối xong thì bọn họ cùng đi chèo thuyền trong hồ! l3qUydd0n@com
Bé chớp mắt. "Ba, có phải tâm tình của mẹ không được tốt?"
Tâm tình không tốt?
Mục Tư Viễn cau mày, anh đã tặng nhẫn cho cô rồi, tâm tình cô sao còn không tốt?
Hơn nữa, người tâm tình không tốt là anh mới đúng!
Ban đầu muốn tìm một địa điểm và thời gian lãng mạn mới tặng nhẫn cho cô, bây giờ vội vội vàng vàng thực hiện khiến mấy thứ anh chuẩn bị trước đều uổng phí!
Nghĩ vậy, anh có chút bực mình. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, các con chơi trong này nhé, ba xuống dưới nhà." Nói xong anh cũng đi ra ngoài.
Hoan Hoan tự vỗ đầu. "Lẽ nào ba với mẹ cãi nhau?"
Nhạc Nhạc đẩy anh, trên mặt viết chữ không tin.
Bé thở dài. "Nhạc Nhạc, không biết vì sao, anh cứ cảm thấy mẹ vẫn sẽ rời khỏi chúng ta."
Cái gì?
Nhạc Nhạc cuống cuồng bò dậy lắc lắc tay, bé không muốn mẹ đi!
Hoan Hoan xoa đầu em. "Nhạc Nhạc, chuyện của người lớn rất phức tạp, trẻ con chúng ta không hiểu đâu, ba mẹ sẽ không vì trẻ con chúng ta mà thay đổi cách nghĩ của mình."
Không đâu, không đâu!
Nhạc Nhạc gấp đến độ giậm chân, mẹ yêu Nhạc Nhạc nhất, mẹ sẽ không bỏ Nhạc Nhạc!
Bé bò xuống giường, muốn đi tìm mẹ, Hoan Hoan kéo em lại: "Nhạc Nhạc, bây giờ đừng đi vội, ba đã xuống tìm mẹ rồi, chúng ta đừng quấy rầy ba mẹ nói chuyện!"
Nhạc Nhạc cau mày, được rồi, để ba nói chuyện với mẹ trước, lát nữa bé sẽ đi tìm mẹ!
***
Mục Tư Viễn đứng ở cửa phòng bếp thấy cô đang xắt mỏng thịt lợn, nồi cơm điện đã bốc hơi nóng, hơi ấm đi vào tim anh.
Năm năm trước lúc cô mang thai cũng từng ở với anh trong biệt thự.
Chẳng qua khi đó thời gian anh về biệt thự rất ít, cho nên chưa bao giờ biết, cảm giác trong nhà có một người phụ nữ lại tốt đến vậy.
"Em xắt thịt lợn làm gì?"
Anh dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn cô ánh lên sự vui vẻ. "Người bị thương như anh phải uống canh gà mới đúng."
Nghe tiếng, cô cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có gà đông lạnh."
"Em không thấy gà mái chạy loạn trong núi sao?"
Cô bỏ dao thái xuống, quay ra nhìn anh: "Có người thường tới nơi này à?"
Nếu đã chăn nuôi gà chắc phải có người chăm sóc.
Anh nhún vai: "Không có, đó đều là chim gà rừng, không cần người nuôi."
Cô sửng sốt mới hiểu ra anh đang trêu cô: "Nếu là chim gà rừng, em không thể bắt được."
Nói xong cô tiếp tục xắt thịt, không để ý đến anh nữa.
Anh lại tiến tới, không nói lời nào, đưa cánh tay ôm cô từ phía sau.
"Anh..."
"Đừng nhúc nhích!" Anh cắt ngang. "Trừ phi em muốn vết thương của anh rách ra thêm lần nữa."
"Bỏ em ra!"
"Vì sao?" Anh hỏi, cơ thể càng áp sát, đôi môi cũng không an phận hôn lên má cô.
"Bỏ em ra đi." Cô bất đắc dĩ. "Anh cứ vậy thì em làm cơm thế nào?"
Môi anh dừng bên tai cô khẽ cười. "Bảo Bảo, anh muốn ăn nhất là em đó!"
Nói xong, anh cầm con dao trong tay cô đặt xuống, kéo cô xoay lại, nhanh chóng chính xác chiếm lấy môi cô.
Sự mềm mại, vị ngọt ngào cùng hơi thở thơm mát của cô chiếm đoạt mọi giác quan của anh.
Bàn tay anh đè đầu cô lại không cho cô giãy dụa, cánh tay giữ chặt bên eo làm cô không thể trốn.
Găm rồi cắn, mút, hơi thở nặng nhọc của anh lưu luyến trên bờ môi, càng ngày càng đậm, xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô.
Lại không có... xâm chiếm vào trái tim cô.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy nụ hôn của anh thật khổ, khổ trên môi, khổ đến trong tim, khiến cô muốn khóc.
Rốt cuộc anh nếm được vị mặn từ nước mắt, cay đắng tràn lan trong miệng, đông lạnh khát vọng của anh.
Anh khẽ buông cô ra, ánh mắt tập trung vào đôi mắt cô: "Vì sao khóc? Vì sao lại không vui?"
"Em nên vui vẻ ư?"
"Anh đưa cho em thứ em muốn nhất, vì sao em còn không vui?"
Nghe vậy, cô nâng tay phải lên. "Nếu anh nói là cái này, bây giờ thứ em muốn nhất lại không phải nó!"
Ánh mắt anh bị kiềm hãm, cô tiếp tục: "Mục Tư Viễn, anh để em đi đi. Em không nên ở đây!"
"Vậy em nên ở đâu?" Anh buông lỏng cô ra, lui lại từng bước. "Ở Luân Đôn?"
Cô gật đầu.
"Được lắm Cố Bảo Bảo!" Thấy cô không do dự chút nào, trên gương mặt âm trầm của anh nở nụ cười. "Anh hỏi em một lần cuối cùng, bất kể như thế nào, em đã quyết định phải đi, có đúng không?"
Cô không suy nghĩ gì cả, gật đầu lần nữa.
Anh cầm tay phải của cô, đưa chiếc nhẫn chắn giữa hai người: "Nó thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì với em?"
"Vậy thì nó có ý nghĩa gì với anh? Nó là món quà anh tặng, hay là lời hứa anh cho em?"
Cô cười thương tâm. "Nhẫn đại biểu cho cái gì, anh thực sự hiểu không? Nó không phải món quà tùy tiện tặng cho phụ nữ. Mà em đã nhận được một cái rồi, không thể nhận thêm nữa."
"Nói thật hay, Cố Bảo Bảo."
Không hiểu cảm nhận trong lòng thế nào, anh nên tức giận đúng không?
Nhưng trái tim anh sao lại đau thế?
Đau đến mức anh không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể tức giận: "Trước kia không phải em luôn miệng nói yêu anh, muốn cả đời ở bên anh ư? Trái tim em thay đổi nhanh vậy hả?"
Cô lắc đầu. "Không phải trái tim em thay đổi, mà nó đã chết rồi."
Anh ngẩn ra, trong ngực như bị người ta đấm mạnh.
Đau quá.
Cơn đau làm anh luống cuống. "Đúng vậy, l3qUydd0n@com trái tim em dành cho anh đã chết, và giờ thì nó đã sống lại với Công Tôn Diệp, đúng không?"
Có phải như anh nói không? Cô không biết, không có câu trả lời.
"Tốt thôi!" Anh nói. "Anh sẽ để em đi!" Nói xong anh đi thẳng ra khỏi phòng bếp.
Cô nghe tiếng bước chân, đi theo anh, thấy anh giật ngăn kéo lấy điện thoại bấm một dãy số.
Sau đó anh nói: "Mười giờ tối, cho xe đến đây!"
Mười giờ tối!
Cô lại thấy anh đi ra, lạnh lùng nhìn cô. "Đừng để Hoan Hoan Nhạc Nhạc thấy em đi, cứ làm cơm chiều như thường!" Nói rồi anh đi lên lầu.
Cô ngơ ngác nhìn theo, nước mắt lại rơi, vì sao? Anh không cho cô đi, cô thấy khó chịu. Bây giờ anh cho cô đi, cô lại đau lòng?
Mục Tư Viễn vào phòng ngủ, hai đứa bé đang chơi đùa lập tức quay lại nhìn anh, cùng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ba, ba xem!" Hoan Hoan giơ con hạc giấy trong tay. "Nhạc Nhạc thật thông minh, thoáng cái đã học được rồi."
Anh nặn ra nụ cười, ngồi xuống giường cầm con hạc giấy. "Gấp đẹp lắm!"
Anh ôm lấy Nhạc Nhạc. "Để ba ôm cái nào, coi như khen thưởng."
"Ba." Hoan Hoan lập tức nói. "Con là thầy, con cũng có công, ba có thể ôm con không?"
"Đương nhiên là được!" Anh ôm chặt hai đứa bé, khóe mắt hơi ướt.
Thật là vô dụng!
Anh tự mắng chửi mình, Mục Tư Viễn, mày là đàn ông, có gì phải buồn?
Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi, anh chỉ cần... Chỉ cần có Hoan Hoan Nhạc Nhạc là đủ rồi!
***
"... Hoàng tử và công chúa cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau."
Kể chuyện xong, Nhạc Nhạc đã ngủ say, Hoan Hoan bĩu môi: "Mẹ, lần sau mẹ đừng kể chuyện này."
Cô cười, trong lòng khổ sở. "Được, lần sau mẹ không kể."
Lần sau kể chuyện cho chúng, không biết sẽ là lúc nào.
"Ngủ đi, bảo bối!" Cô cúi xuống hôn bé. Đè nén nước mắt, cô đứng dậy ra khỏi phòng.
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, mau dậy đi!" Hoan Hoan khẽ lay gọi em.
Nhạc Nhạc mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh.
Có chuyện gì vậy? Người ta đang ngủ mà!
"Nhạc Nhạc, đừng có ngủ." Hoan Hoan sốt ruột nói. "Mẹ sắp đi rồi."
Nhạc Nhạc lập tức tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn anh, sao anh lại nói thế?
"Em không có phát hiện ra à?" Hoan Hoan cùng: "Vừa rồi lúc ăn cơm, ba với mẹ chẳng nói gì cả, mắt mẹ còn hồng hồng nữa."
Nghe vậy, bé nghiêng đầu nhớ lại, hình như thế thật!
"Vậy đúng rồi." Hoan Hoan hấp tấp bò xuống giường. "Lần nào mẹ cũng thừa dịp chúng ta ngủ mà đi, anh cảm thấy hôm nay chắc chắn cũng như vậy, mau dậy đi, chúng ta không thể để mẹ đi được!"
Nhạc Nhạc gật đầu, nhanh chóng leo xuống giường.
Hai đứa lặng lẽ ra khỏi phòng, đi tới cầu thang thì thấy mẹ đi xuống phòng khách còn ba ngồi trên ghế.
Thấy cô xuống, Mục Tư Viễn liếc đồng hồ. "Còn năm phút nữa xe tới, em không phải gấp!"
Cô không nói gì, đặt một vật lên bàn trà. "Trả lại nó cho anh."
Là chiếc nhẫn kia.
Mục Tư Viễn liếc nhìn, ánh sáng lạnh lẽo từ viên kim cương đâm vào tim, anh đưa mắt sang phía khác.
"Em không thích thì ném đi, thứ anh tặng chưa bao giờ thu hồi."
Nói xong anh đứng dậy đi lên lầu.
Hoan Hoan Nhạc Nhạc thấy thế nhanh chóng trốn về phòng trước.
"Em xem đi!" Hoan Hoan nhíu chặt mày: "Mẹ sắp đi thật rồi!"
Nhạc Nhạc gật đầu, nước mắt rơi lộp bộp.
Bé đau lòng lắm, cứ tưởng ba đưa mẹ về rồi, bé có thể ở cùng mẹ mỗi ngày.
"Đừng khóc, Nhạc Nhạc." Hoan Hoan lau nước mắt cho em. "Chúng ta phải dũng cảm, phải giữ mẹ lại!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cửa phòng cách vách đóng lại. "Ba về phòng rồi, chúng ta ra thôi."
Bé kéo tay Nhạc Nhạc chạy ra cầu thang, *d*đ*l*q*đ* thấy mẹ ngồi bên bàn trà, ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn thật đẹp!
Lần đầu tiên nhìn thấy nó trên tạp chí, cô đã giả tưởng đến một ngày anh Tư Viễn sẽ đeo nó cho cô.
Thực sự chờ đợi được đến ngày đó thì cô đã không còn là cô trước kia.
Nhưng cô nên thỏa mãn có đúng không?
Giả tưởng đến thời khắc đó quá nhiều lần, cuối cùng nó đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cuối cùng cô đã có thứ mình hằng mơ ước.
"Cám ơn anh, anh Tư Viễn."
Cô đặt chiếc nhẫn bên môi hôn nhẹ, thực sự không dám khóc, sợ nước mắt thấm ướt hạnh phúc tưởng tượng trong cô.
"Tạm biệt, anh Tư Viễn. Chúc anh hạnh..."
Muốn chúc anh tìm được cô gái yêu anh mà anh cũng yêu mới phát hiện ra mình không nói ra được.
Ngay cả nghĩ thôi mà lòng cô đã đau như cắt.
Đúng vậy, nếu quả thật có ngày đó, cô thà mình không biết, cả đời cũng không biết!
Ngoài phòng vang lên tiếng xe hơi.
Cô đặt chiếc nhẫn xuống đi ra ngoài.
***
Mục Tư Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe dừng lại.
Sau đó, bóng cô xuất hiện bên dưới ngọn đèn.
"Bảo Bảo!" Anh siết chặt tay.
Thật ra khi anh nói ra câu "Anh để em đi" xong, từ đó đến giờ anh luôn hối hận.
Anh tức giận với sự xúc động khi ấy của mình, anh tức giận vì sao mình không dùng mọi thủ đoạn vây khốn cô, vì sao không liều lĩnh giữ cô lại?!
Cô đi rồi, việc hôn sự giữa cô và Công Tôn Diệp nhất định không cứu vãn nổi, từ nay về sau, cô đã là vợ người khác, không còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa...
Thế nhưng, anh nên làm thế nào mới có thể giữ cô lại đây?
Anh không tiếc làm bị thương chính mình, cũng cho người đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến, anh còn phải nghĩ ra cách gì để giữ chân cô?
Còn có cách nào?
Anh phải làm sao mới khiến cô ở lại?
Trong tầm mắt, cô đã mở cửa xe, sắp sửa bước lên...
"Mẹ, mẹ!"
Bỗng nhiên hai bóng dáng mặc đồ ngủ đi dép lê chạy ra!
"Các con sao xuống đây?" Cố Bảo Bảo kinh hãi, vội cởi áo khoác lên người chúng. "Mau về ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm." Nói xong cô dẫn chúng vào nhà.
Đến phòng khách, Mục Tư Viễn cũng chạy xuống. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mau lên gác ngủ đi."
Mùa xuân trong núi rất lạnh, chỉ chốc lát cái mũi của Nhạc Nhạc đã đỏ lựng lên.
Nhưng chúng không đi, Hoan Hoan nhìn Cố Bảo Bảo hỏi: "Mẹ, có phải mẹ sắp đi không ạ?" Cố Bảo Bảo nghẹn lời.
"Mẹ về nhà trước thôi, ngày mai chúng ta cũng về nhà." Mục Tư Viễn trả lời thay, tiến lên ôm lấy chúng.
Hoan Hoan không tin lắc đầu: "Mẹ về nhưng không phải nhà chúng con đúng không ạ?"
Bé lớn tiếng hỏi, chỉ mong được một đáp án chính xác.
Cố Bảo Bảo đau lòng ngồi xổm xuống. "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc." Cô xoa đầu bọn nhỏ. "Mẹ đã nói rồi, dù mẹ ở đâu, mẹ cũng yêu các con như bây giờ, các con tin mẹ được không?"
Quả nhiên là như vậy!
Chúng không giữ được mẹ!
Hoan Hoan thở dài thương tâm, không nói nữa.
"Nhạc Nhạc, chúng ta lên gác đi." Bé kéo tay Nhạc Nhạc. "Chúng ta đừng làm mẹ khó xử."
Bé hiểu chuyện nhưng Nhạc Nhạc thì không đồng ý.
Bé không hiểu, trước kia khi còn ở Mỹ, ngày nào mẹ cũng gọi tên ba, vì sao bây giờ lại muốn đi?
Hơn nữa, không phải ba mẹ nên ở chung với nhau à?
Bé không muốn mẹ rời khỏi bé! Nhất định không được!
Bình luận facebook