-
Chương 127: Anh bằng lòng làm hết
Thế là bé thoát ra khỏi tay Hoan Hoan, chạy đến ôm chặt mẹ.
"Nhạc Nhạc, đừng làm rộn."
Mục Tư Viễn kéo bé lại ôm chặt: "Để mẹ đi có được không? Sau này mẹ sẽ tới thăm con mà."
Anh biết Hoan Hoan Nhạc Nhạc không giữ cô lại được, nếu có thể thì hôm nay cô cũng sẽ không quyết định đi như thế.
Anh nhìn cô, ý bảo cô đi mau!
Trẻ con mệt rồi sẽ ngủ, cô còn ở đây ngược lại càng khiến chúng đau lòng.
Cố Bảo Bảo hiểu ý anh, lau nước mắt, xoay người đi.
Thấy mẹ đi, Nhạc Nhạc bật khóc òa.
Bé vẫn không phát ra được thanh âm nào, chỉ có cái miệng mở to, nước mắt như những hạt châu thấm ướt áo Mục Tư Viễn.
"Nhạc Nhạc đừng khóc nữa, đừng khóc nữa con." Tim anh co lại, lau nước mắt cho bé. "Là ba không tốt, ba không giữ mẹ lại."
Lau cho bé mà chính anh cũng không nhịn được rơi lệ.
Nhạc Nhạc trông thấy, tâm linh tương thông giữa cha con khiến bé chợt hiểu gì đó, cơ thể nhỏ nhắn giãy dụa.
Cánh tay của Mục Tư Viễn bị đau phải buông lỏng bé ra, bé liền chạy nhanh ra ngoài.
"Nhạc Nhạc!"
Anh và Hoan Hoan đuổi theo thì thấy bé chạy đến cạnh xe, hô lên với cánh cửa đã đóng chặt: "Mẹ, mẹ!"
Giống như máy móc đã lâu không dùng bỗng lại hoạt động, giọng nói của bé có chút the thé lại khàn khàn.
Thế nhưng âm lượng rất lớn, thoáng cái đã làm Mục Tư Viễn và Hoan Hoan đang đuổi theo ngây ngẩn cả người.
Lúc này xe đã khởi động, âm thanh động cơ làm cho Cố Bảo Bảo không nghe được tiếng Nhạc Nhạc.
Cô chỉ thấy miệng bé mở ra, sau đó Mục Tư Viễn và Hoan Hoan liền ngây ngẩn cả người, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Cô sửng sốt, lập tức hiểu ra gì đó, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
"Mẹ, mẹ!"
Giọng nói kia vẫn vang lên trong bầu trời đêm, từng tiếng gọi của bé trở nên càng ngày càng dễ nghe, chất giọng non nớt đáng yêu nhưng lại lộ ra sự đau buồn vô cùng.
Cố Bảo Bảo giật mình che miệng, nước mắt lã chã.
"Nhạc Nhạc!" Cô ngồi xổm xuống trước mặt bé. "Nhạc Nhạc, là con gọi mẹ à? Có phải vậy không?"
Nhạc Nhạc khóc gật đầu, nhào vào lòng cô. "Mẹ, mẹ!"
Giọng bé nghẹn ngào: "Mẹ không đi, không đi!"
Cô khó chịu, chưa từng hận bản thân mình như lúc này.
Câu nói đầu tiên của Nhạc Nhạc lại đau thương như thế!
Đều là lỗi của cô!
Sau này mỗi khi nhớ lại, trong ký ức của bé có phải đều đau lòng như thế?
Cô lau khô nước mắt, hôn lên mặt bé: "Mẹ không đi, mẹ không đi!"
Cô ép mình phải cười: "Mẹ đùa giỡn với ba thôi, Nhạc Nhạc ở đây thì sao mẹ đi được? Mẹ không di nữa, Nhạc Nhạc không khóc, không khóc!"
Nghe vậy, đôi mắt rưng rưng của Nhạc Nhạc chớp chớp, lặp lại lời cô: "Đùa giỡn?"
Cô gật đầu không ngừng: "Phải, đùa giỡn. Mẹ giận ba cho nên mới dọa ba thôi, Nhạc Nhạc không khóc nữa nhé?"
Bé nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng tin lời của Cố Bảo Bảo, nín khóc mỉm cười: "Mẹ, không đi!"
Nói xong bé lại mau mau nghiêng đầu qua chỗ khác, vẫy tay lên với Mục Tư Viễn: "Ba, ba!"
Mục Tư Viễn và Hoan Hoan giờ mới phản ứng, nhanh chóng chạy tới.
"Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn ôm bé. "Con vừa gọi gì? Gọi thêm một tiếng nữa đi!"
"Ba!"
Nhạc Nhạc thân mật ôm cổ ba, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ và đắc ý: "Mẹ không đi! Không đi!"
Hoan Hoan cũng chạy tới, hưng phấn la lên: "Nhạc Nhạc, em nói được rồi, thật sự nói được rồi!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, đôi mắt to chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn há thật to.
Thực sự!
Tự bé cũng không biết vừa rồi bé đã nói, nói thật là nhiều!
Thảo nào ba mẹ với anh vui vẻ đến thế!
Chính bé cũng vui lắm, sờ tay lên mặt Mục Tư Viễn, nãi thanh nãi khí [1] gọi: "Ba!" Sau đó sờ mặt Cố Bảo Bảo : "Mẹ!"
[1] nãi thanh nãi khí: miêu tả âm điệu của trẻ con.
Cuối cùng, bé thoát khỏi ngực ba, ôm lấy Hoan Hoan, gọi to: "Anh trai!"
Hoan Hoan cười khanh khách, hôn một cái lên mặt em, gọi: "Em trai!"
Hai anh em ôm nhau, Nhạc Nhạc lại đắc ý nói: "Mẹ không đi! Không đi!"
Hoan Hoan gật đầu, đánh nhẹ lên mũi em: "Biết rồi, đều là công của Nhạc Nhạc!"
Nhạc Nhạc cười hì hì cũng đánh vào mũi Hoan Hoan, Hoan Hoan còn lâu mới cho em đánh, xoay người chạy vào nhà.
Trong gió đêm vang lên tiếng cười thanh thúy của trẻ con, hai bóng dáng chạy đuổi theo nhau.
Cố Bảo Bảo cúi đầu, lau đi giọt nước mắt.
"Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn gọi cô, như có lời muốn nói, cô nhanh chóng lắc đầu: "Đừng nói gì cả, cái gì cũng đừng nói."
Cô ngẩng lên: "Em sẽ không đi, ít nhất hôm nay sẽ không." Nói xong, cô bước nhanh vào nhà.
Mục Tư Viễn nháy mắt với lái xe, bảo anh ta đưa xe đi, sau đó anh cũng đi vào.
Tạm thời không đi vì Nhạc Nhạc!
Anh biết, nhưng anh vẫn vui.
Chỉ cần cô ở lại, anh sẽ có thể nghĩ ra cách!
Nghĩ tới đây, anh cười, bước theo chân cô.
Hai người bọn họ vào phòng bọn trẻ thì thấy Hoan Hoan đang cầm quyển truyện, chỉ vào chữ hỏi: "Nhạc Nhạc, em có biết những chữ này không?"
Nhạc Nhạc mở to mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu.
Hoan Hoan cau mày bỏ quyển truyện xuống. "Vậy em còn gọi được tên ai nữa?"
Nhạc Nhạc suy nghĩ, xòe tay ra đếm: "Mẹ, ba, anh trai, ông nội ông ngoại, bà ngoại, chú."
Đếm xong bé nhún vai, chỉ có thế thôi!
Cố Bảo Bảo cười ôm bé: "Hóa ra tiểu bảo bối của mẹ gọi được nhiều người như thế, mẹ rất vui!"
"Mẹ!" Nhạc Nhạc bóp bóp mặt mẹ, ra sức gọi: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Mẹ không phải muốn nghe giọng bé sao? Bây giờ bé sẽ gọi cho mẹ nghe chán thì thôi. "Mẹ, mẹ, mẹ."
"Có mẹ, có mẹ."
Cố Bảo Bảo cũng đáp lại từng tiếng, khóe mắt lại ươn ướt.
Thấy thế, Mục Tư Viễn ôm lấy bé. "Nào, để ba xem, Nhạc Nhạc có khát nước không?"
Nhạc Nhạc cười hì hì. "Ba khen thưởng!" Bé chỉ ngay lên bên má của mình.
Tuy có thể nói, bé vẫn chỉ như trẻ con đang học nói, nói ra được những từ đơn giản.
Mục Tư Viễn hôn một cái, dạy bé: "Nhạc Nhạc, đây gọi là hôn, mau nói cùng ba."
Nhạc Nhạc suy nghĩ, mở miệng ra bắt chước: "Khí khí [2]."
[2] thân (hôn) và khí (không khí) có phát âm gần giống nhau. thân [qīn]; khí [qì]
"Sai rồi." Mục Tư Viễn lắc đầu. "Là - hôn - hôn. Nào, nhìn miệng ba này, âm thanh phát ra từ mũi. Hôn - hôn --."
Nhạc Nhạc gật đầu, bé hiểu rồi: "Hôn."
"Đúng rồi!"
Bé cười vui, Cố Bảo Bảo cũng rất vui: "Nhạc Nhạc học thật mau!"
Hoan Hoan nói: "Nhạc Nhạc, được ba dạy rất vui đó! Ba là thầy giáo tốt, trước đây khi ba dạy anh, chỉ một chốc thôi anh đã biết rồi!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc càng vui mừng, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* kéo tay ba, bé muốn học nữa!
Anh tiếp tục dạy Nhạc Nhạc nói: "Cánh tay, chân."
Cố Bảo Bảo rủ mắt xuống, anh rất kiên trì, cô đã sớm biết anh là người cha tốt!
"Được rồi." Liên tục dạy Nhạc Nhạc nói chừng mười câu, thời gian đã khuya lắm rồi, Mục Tư Viễn kéo chăn cho chúng. "Hôm nay ngủ đã, mai rồi chúng ta học tiếp!"
"Bé ngoan nghe lời ba!"
Nhạc Nhạc học xong áp dụng ngay, lăn người nằm xuống giường.
Trước giờ bé ngủ rất mau, chỉ chốc lát là đã vào mộng đẹp.
Tâm tư Hoan Hoan trầm ổn hơn, thấy ba đi ra ngoài, bé vẫn chưa yên tâm nhìn Cố Bảo Bảo. "Mẹ, mẹ không đi nữa đúng không ạ?"
"Ngủ đi, bảo bối!"
Cô dịch lại góc chăn. "Mẹ cam đoan, sáng sớm mai khi con thức dậy nhất định sẽ thấy mẹ!"
Nghe mẹ nói bé mới yên tâm nhắm mắt lại đi ngủ.
Cô ra khỏi phòng trẻ, ngay lúc đó nghe được tiếng vòi hoa sen trong phòng ngủ.
Vết thương của anh không phải là không thể chạm vào nước à?
Nghĩ xong lại thấy mình lo xa, anh đã trưởng thành, cô còn lo lắng cái gì?
Xuống nhà, cô nằm trên ghế, chuẩn bị ngủ ở đây một đêm.
Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, chốc lát sau đã mơ màng thiếp đi.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"
Bỗng tiếng ai đó đánh thức cô từ trong mộng, cô mở đôi mắt lem nhem buồn ngủ ra liền thấy khuôn mặt anh phóng to trước mắt.
"Anh có chuyện gì à?"
Cô thụt lùi người lại sau thì bị anh nắm vai: "Bảo Bảo, sao em ngủ ở đây? Vào phòng ngủ đi!"
- Vào phòng ngủ?! -
Cô nháy mắt tỉnh táo lại, vội lắc đầu. "Em ngủ đây cũng được!"
Cô không muốn cùng ngủ một phòng với anh.
"Em đừng bướng bỉnh nữa." Anh kéo cô dậy. "Nằm ở đây sẽ bị cảm đấy. Hơn nữa, mai Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ dậy thấy em ngủ ở đây thì chúng sẽ nghĩ thế nào?"
Cô cúi đầu nghĩ. "Sáng sớm mai em sẽ vào phòng ngủ."
Anh có chút tức giận, tăng thêm sức kéo cô dậy. "Đi theo anh!"
Nhưng anh càng cứng rắn thì cô càng không đáp ứng, dứt khoát hất tay anh ra: "Em đã nói sẽ không đi, mình anh đi đi."
Cô nằm xuống, mặc kệ anh nói gì cô vẫn quyết tâm không đứng dậy.
Sự kiên nhẫn của anh cũng không có bao nhiêu, thấy cô nằm xuống anh liền đi lên gác.
Đêm về khuya cô càng không ngủ được.
Bất chợt cô nghe thấy tiếng "rầm" trên lầu.
Cô cả kinh, lập tức nhận ra nó phát ra từ phòng ngủ của Mục Tư Viễn, có chuyện gì ròi?
Lại một tiếng "rầm" nữa.
Liệu có phải tay anh...
Cô không nghĩ nhiều, chạy như bay lên gác.
Cửa phòng mở, cô đẩy vào, mượn ánh đèn leo lắt đầu giường tìm bóng dáng anh.
Song cô còn chưa kịp nhìn rõ cả căn phòng thì bên eo bị ôm lấy, cô bị đẩy vào góc tường.
Thân hình cao lớn ngay sau đó đè sát cô vào bức tường.
"Anh..."
Trong miệng chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị che kín.
Nụ hôn cùng hơi thở quen thuộc kéo tới khiến cô không kịp thở dốc.
Đến khi cô hiểu ra, bắt đầu vùng vẫy thì đã không thoát khỏi lồng ngực cứng rắn mạnh mẽ của anh.
Mỗi lần tưởng rằng có thể thoát ra thì càng đổi lấy là nụ hôn trừng phạt, không cho cô thở dốc chút nào.
Cuối cùng, anh khẽ buông cô ra, dường như cần thêm nhiều không khí, cô nhân cơ hội đẩy anh ra, hung hăng mắng: "Mục Tư Viễn, anh muốn làm gì..."
Ngón cái của anh che đôi môi mềm mại của cô lại, ánh mắt cười như không cười: "Bảo Bảo, rõ ràng là em quan tâm anh, hôm nay anh thế nào cũng phải nghiêm trị bé con khẩu thị tâm phi này mới được!"
Cô hoảng sợ, thấy rõ được dục vọng bốc cháy trong đôi mắt anh.
"Không!" Cô kinh hô. "Em không..." Câu nói sau đó bị anh nuốt lấy.
Tiếp theo, anh xoay người đè cô xuống giường, *d*đ*l*q*đ* đôi chân khóa cô lại, cánh tay bắt đầu cởi cúc áo của cô.
"Không, không được..." Cô liều mạng vẫy vùng muốn thoát khỏi sự vây khốn.
Nhưng anh chỉ dùng môi tàn phá bừa bãi miệng cô, đầu lưỡi của anh ngang ngược tiến vào nháy mắt khiến hô hấp của cô hỗn loạn.
Bàn tay chậm rãi đi xuống cởi món đồ cuối cùng của cô, anh cười khẽ: "Bây giờ em muốn hay không muốn hả bé con?"
Môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở hổn hển nhưng ý thức cô vẫn thanh tỉnh.
Thừa dịp anh cởi cúc áo sơ mi, cô chợt trở mình thoát khỏi sự kiềm chế của anh rồi vội vàng bò xuống giường.
Ý cười hiện rõ trong đôi mắt Mục Tư Viễn, đến khi bé con của anh bò đến mép giường, hai chân chuẩn bị giẫm lên mặt đất thì anh mới chìa tay ra nắm lấy ống quần của cô, cả người cô giãy dụa làm chiếc quần jean dễ dàng rơi vào tay anh.
Cô hoảng sợ quay đầu lại, bàn tay anh đã đi lên, không chút do dự tiến vào khu vực bí mật mềm mại của cô vuốt ve tìm tòi không chút nương tay.
Trong lòng cô hốt hoảng, suy nghĩ ngoan cường chống lại nhưng thân thể đã không còn chút sức lực nào, nhũn ra dưới bàn tay anh.
Giọt nước mắt xấu hổ rơi xuống: "Vì sao anh..."
Anh cúi người, từ trên cao nhìn cô. "Bởi vì anh muốn, muốn em."
Nói xong, anh cởi bỏ thứ vướng víu cuối cùng trên người, nụ hôn như mưa rơi xuống từng tấc da thịt của cô.
Hơi thở nặng nề của anh bao phủ lấy mỗi một dây thần kinh, khiến cả người cô run rẩy.
Cô chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa, muốn chửi, muốn quát tháo, muốn nói gì đó nhưng không phát ra được một tiếng.
Kỳ thực có thể nói thì sao chứ?
Bởi vì phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, bất luận lời gì nói ra đều có vẻ dư thừa.
"Bé con." Anh khẽ cắn nụ hồng thẳng đứng. "Nó thực sự nghe lời hơn em nhiều."
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, muốn biến mọi chuyện đang xảy ra trở thành một giấc mộng.
Từng cái hôn ướt át rơi vào mặt, ẩm ướt mềm mại như là lưỡi của anh, nó liếm đi giọt nước mắt của cô.
Anh dịu giọng: "Đừng khóc. Đừng khóc nữa... Anh không muốn em khóc."
Anh không muốn? Vì sao? Không có đáp án.
Anh cứng rắn lại bá đạo xâm nhập khiến đầu óc cô nháy mắt trống rỗng.
Cô nắm chặt tay lại, cắn mạnh lên môi.
Cô chỉ muốn... chỉ muốn đau, đau hơn, như thế cô có thể quên đi những phản ứng thành thực của thân thể.
Cô không muốn, không muốn biết...
Anh khi thì dịu dàng khi thì thô bạo nhưng đem đến rất nhiều vui sướng cho cô.
"Bảo Bảo! Bảo Bảo!"
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, rất rõ ràng, là tên của cô!
Mở mắt ra, tất cả kiên trì nháy mắt sụp đổ, cảm giác khác thường tức khắc lan tràn toàn thân.
Cô không kìm nổi đưa cánh tay ôm cổ anh, cô giống như đã thấy được thiên đường.
***
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?"
Anh vẫn còn gọi cô, cô nhắm mắt không lý đến.
Mục Tư Viễn không nhịn được cười. "Sao vậy, không dám nhìn anh? Xấu hổ hả?"
Dưới ánh đèn mù mờ, da thịt cô trơn tuột rực rỡ như ngọc thạch, ngón tay anh di động khiến cô run lên nhè nhè.
Quả nhiên chưa ngủ! Anh ôm eo cô, thì thầm bên tai: "Bảo Bảo, em có thể làm nũng với anh, anh không ngại tắm cho em."
Những lời đó của anh quá khó nghe, gương mặt Cố Bảo Bảo đỏ hồng, xoay người hung hăng lườm anh. "Tự anh đi tắm đi, em không cần anh quan tâm."
Anh vô lại chôn mặt vào cổ cô, liếm lên phần da vùng cổ. "Anh sao có thể mặc kệ em được? Bảo Bảo, mới qua mấy phút mà em đã trở mặt rồi?"
Mãi không có tiếng động anh mới ý thức được điều khác thường, ngẩng lên thì đã thấy nước mắt cô lã chã.
"Khóc gì chứ?" Anh nắm lấy cằm cô.
"Anh nói xem em khóc cái gì?" Cô oán hận nhìn anh. "Mục Tư Viễn, anh là tên khốn nạn!"
"Anh khốn nạn!" Anh nổi đóa. "Anh khốn nạn thế nào? Em nói thử coi!"
Cô không lên tiếng, nước mắt càng mãnh liệt.
Mục Tư Viễn không nhịn được vò tóc, trong lòng vừa vội vừa tức. "Cố Bảo Bảo, em nói gì đi chứ, em cứ luôn khóc là sao hả? Anh có bắt nạt em ư? Anh có ức hiếp em ư?"
"Anh không có sao?"
Cô lau nước mắt. "Anh muốn cô gái như thế nào mà không có? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã đồng ý lấy A Diệp rồi, anh bây giờ... bây giờ biến em thành người phụ nữ gì hả?"
Cô vừa tức vừa đau. "Mục Tư Viễn, em hận anh, em hận anh, hận anh."
"Em nói xem?"
Anh giữ đầu cô, nhìn chằm chằm cô nhưng cuối cùng vẫn kéo cô vào lòng.
Trong lòng anh rối loạn, hoảng hốt, sao cô cứ luôn nghĩ tới cái tên chết tiệt Công Tôn Diệp kia thế?
Anh không cho phép, anh không muốn trong lòng cô có người đàn ông khác!
"Bảo Bảo." Anh ôm chặt cô. "Em nói đi, muốn anh phải làm gì thì em mới không nhắc tới người đàn ông kia?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: "Chỉ cần em nói ra, anh sẽ đi làm ngay. Mặc kệ em nói gì, chỉ cần để em và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh..."
Lần đầu tiên nói ra những lời như thế, anh còn có chút khẩn trương, hít thật sâu mới nói tiếp: "Anh bằng lòng làm hết."
"Nhạc Nhạc, đừng làm rộn."
Mục Tư Viễn kéo bé lại ôm chặt: "Để mẹ đi có được không? Sau này mẹ sẽ tới thăm con mà."
Anh biết Hoan Hoan Nhạc Nhạc không giữ cô lại được, nếu có thể thì hôm nay cô cũng sẽ không quyết định đi như thế.
Anh nhìn cô, ý bảo cô đi mau!
Trẻ con mệt rồi sẽ ngủ, cô còn ở đây ngược lại càng khiến chúng đau lòng.
Cố Bảo Bảo hiểu ý anh, lau nước mắt, xoay người đi.
Thấy mẹ đi, Nhạc Nhạc bật khóc òa.
Bé vẫn không phát ra được thanh âm nào, chỉ có cái miệng mở to, nước mắt như những hạt châu thấm ướt áo Mục Tư Viễn.
"Nhạc Nhạc đừng khóc nữa, đừng khóc nữa con." Tim anh co lại, lau nước mắt cho bé. "Là ba không tốt, ba không giữ mẹ lại."
Lau cho bé mà chính anh cũng không nhịn được rơi lệ.
Nhạc Nhạc trông thấy, tâm linh tương thông giữa cha con khiến bé chợt hiểu gì đó, cơ thể nhỏ nhắn giãy dụa.
Cánh tay của Mục Tư Viễn bị đau phải buông lỏng bé ra, bé liền chạy nhanh ra ngoài.
"Nhạc Nhạc!"
Anh và Hoan Hoan đuổi theo thì thấy bé chạy đến cạnh xe, hô lên với cánh cửa đã đóng chặt: "Mẹ, mẹ!"
Giống như máy móc đã lâu không dùng bỗng lại hoạt động, giọng nói của bé có chút the thé lại khàn khàn.
Thế nhưng âm lượng rất lớn, thoáng cái đã làm Mục Tư Viễn và Hoan Hoan đang đuổi theo ngây ngẩn cả người.
Lúc này xe đã khởi động, âm thanh động cơ làm cho Cố Bảo Bảo không nghe được tiếng Nhạc Nhạc.
Cô chỉ thấy miệng bé mở ra, sau đó Mục Tư Viễn và Hoan Hoan liền ngây ngẩn cả người, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Cô sửng sốt, lập tức hiểu ra gì đó, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
"Mẹ, mẹ!"
Giọng nói kia vẫn vang lên trong bầu trời đêm, từng tiếng gọi của bé trở nên càng ngày càng dễ nghe, chất giọng non nớt đáng yêu nhưng lại lộ ra sự đau buồn vô cùng.
Cố Bảo Bảo giật mình che miệng, nước mắt lã chã.
"Nhạc Nhạc!" Cô ngồi xổm xuống trước mặt bé. "Nhạc Nhạc, là con gọi mẹ à? Có phải vậy không?"
Nhạc Nhạc khóc gật đầu, nhào vào lòng cô. "Mẹ, mẹ!"
Giọng bé nghẹn ngào: "Mẹ không đi, không đi!"
Cô khó chịu, chưa từng hận bản thân mình như lúc này.
Câu nói đầu tiên của Nhạc Nhạc lại đau thương như thế!
Đều là lỗi của cô!
Sau này mỗi khi nhớ lại, trong ký ức của bé có phải đều đau lòng như thế?
Cô lau khô nước mắt, hôn lên mặt bé: "Mẹ không đi, mẹ không đi!"
Cô ép mình phải cười: "Mẹ đùa giỡn với ba thôi, Nhạc Nhạc ở đây thì sao mẹ đi được? Mẹ không di nữa, Nhạc Nhạc không khóc, không khóc!"
Nghe vậy, đôi mắt rưng rưng của Nhạc Nhạc chớp chớp, lặp lại lời cô: "Đùa giỡn?"
Cô gật đầu không ngừng: "Phải, đùa giỡn. Mẹ giận ba cho nên mới dọa ba thôi, Nhạc Nhạc không khóc nữa nhé?"
Bé nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng tin lời của Cố Bảo Bảo, nín khóc mỉm cười: "Mẹ, không đi!"
Nói xong bé lại mau mau nghiêng đầu qua chỗ khác, vẫy tay lên với Mục Tư Viễn: "Ba, ba!"
Mục Tư Viễn và Hoan Hoan giờ mới phản ứng, nhanh chóng chạy tới.
"Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn ôm bé. "Con vừa gọi gì? Gọi thêm một tiếng nữa đi!"
"Ba!"
Nhạc Nhạc thân mật ôm cổ ba, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ và đắc ý: "Mẹ không đi! Không đi!"
Hoan Hoan cũng chạy tới, hưng phấn la lên: "Nhạc Nhạc, em nói được rồi, thật sự nói được rồi!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, đôi mắt to chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn há thật to.
Thực sự!
Tự bé cũng không biết vừa rồi bé đã nói, nói thật là nhiều!
Thảo nào ba mẹ với anh vui vẻ đến thế!
Chính bé cũng vui lắm, sờ tay lên mặt Mục Tư Viễn, nãi thanh nãi khí [1] gọi: "Ba!" Sau đó sờ mặt Cố Bảo Bảo : "Mẹ!"
[1] nãi thanh nãi khí: miêu tả âm điệu của trẻ con.
Cuối cùng, bé thoát khỏi ngực ba, ôm lấy Hoan Hoan, gọi to: "Anh trai!"
Hoan Hoan cười khanh khách, hôn một cái lên mặt em, gọi: "Em trai!"
Hai anh em ôm nhau, Nhạc Nhạc lại đắc ý nói: "Mẹ không đi! Không đi!"
Hoan Hoan gật đầu, đánh nhẹ lên mũi em: "Biết rồi, đều là công của Nhạc Nhạc!"
Nhạc Nhạc cười hì hì cũng đánh vào mũi Hoan Hoan, Hoan Hoan còn lâu mới cho em đánh, xoay người chạy vào nhà.
Trong gió đêm vang lên tiếng cười thanh thúy của trẻ con, hai bóng dáng chạy đuổi theo nhau.
Cố Bảo Bảo cúi đầu, lau đi giọt nước mắt.
"Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn gọi cô, như có lời muốn nói, cô nhanh chóng lắc đầu: "Đừng nói gì cả, cái gì cũng đừng nói."
Cô ngẩng lên: "Em sẽ không đi, ít nhất hôm nay sẽ không." Nói xong, cô bước nhanh vào nhà.
Mục Tư Viễn nháy mắt với lái xe, bảo anh ta đưa xe đi, sau đó anh cũng đi vào.
Tạm thời không đi vì Nhạc Nhạc!
Anh biết, nhưng anh vẫn vui.
Chỉ cần cô ở lại, anh sẽ có thể nghĩ ra cách!
Nghĩ tới đây, anh cười, bước theo chân cô.
Hai người bọn họ vào phòng bọn trẻ thì thấy Hoan Hoan đang cầm quyển truyện, chỉ vào chữ hỏi: "Nhạc Nhạc, em có biết những chữ này không?"
Nhạc Nhạc mở to mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu.
Hoan Hoan cau mày bỏ quyển truyện xuống. "Vậy em còn gọi được tên ai nữa?"
Nhạc Nhạc suy nghĩ, xòe tay ra đếm: "Mẹ, ba, anh trai, ông nội ông ngoại, bà ngoại, chú."
Đếm xong bé nhún vai, chỉ có thế thôi!
Cố Bảo Bảo cười ôm bé: "Hóa ra tiểu bảo bối của mẹ gọi được nhiều người như thế, mẹ rất vui!"
"Mẹ!" Nhạc Nhạc bóp bóp mặt mẹ, ra sức gọi: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Mẹ không phải muốn nghe giọng bé sao? Bây giờ bé sẽ gọi cho mẹ nghe chán thì thôi. "Mẹ, mẹ, mẹ."
"Có mẹ, có mẹ."
Cố Bảo Bảo cũng đáp lại từng tiếng, khóe mắt lại ươn ướt.
Thấy thế, Mục Tư Viễn ôm lấy bé. "Nào, để ba xem, Nhạc Nhạc có khát nước không?"
Nhạc Nhạc cười hì hì. "Ba khen thưởng!" Bé chỉ ngay lên bên má của mình.
Tuy có thể nói, bé vẫn chỉ như trẻ con đang học nói, nói ra được những từ đơn giản.
Mục Tư Viễn hôn một cái, dạy bé: "Nhạc Nhạc, đây gọi là hôn, mau nói cùng ba."
Nhạc Nhạc suy nghĩ, mở miệng ra bắt chước: "Khí khí [2]."
[2] thân (hôn) và khí (không khí) có phát âm gần giống nhau. thân [qīn]; khí [qì]
"Sai rồi." Mục Tư Viễn lắc đầu. "Là - hôn - hôn. Nào, nhìn miệng ba này, âm thanh phát ra từ mũi. Hôn - hôn --."
Nhạc Nhạc gật đầu, bé hiểu rồi: "Hôn."
"Đúng rồi!"
Bé cười vui, Cố Bảo Bảo cũng rất vui: "Nhạc Nhạc học thật mau!"
Hoan Hoan nói: "Nhạc Nhạc, được ba dạy rất vui đó! Ba là thầy giáo tốt, trước đây khi ba dạy anh, chỉ một chốc thôi anh đã biết rồi!"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc càng vui mừng, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* kéo tay ba, bé muốn học nữa!
Anh tiếp tục dạy Nhạc Nhạc nói: "Cánh tay, chân."
Cố Bảo Bảo rủ mắt xuống, anh rất kiên trì, cô đã sớm biết anh là người cha tốt!
"Được rồi." Liên tục dạy Nhạc Nhạc nói chừng mười câu, thời gian đã khuya lắm rồi, Mục Tư Viễn kéo chăn cho chúng. "Hôm nay ngủ đã, mai rồi chúng ta học tiếp!"
"Bé ngoan nghe lời ba!"
Nhạc Nhạc học xong áp dụng ngay, lăn người nằm xuống giường.
Trước giờ bé ngủ rất mau, chỉ chốc lát là đã vào mộng đẹp.
Tâm tư Hoan Hoan trầm ổn hơn, thấy ba đi ra ngoài, bé vẫn chưa yên tâm nhìn Cố Bảo Bảo. "Mẹ, mẹ không đi nữa đúng không ạ?"
"Ngủ đi, bảo bối!"
Cô dịch lại góc chăn. "Mẹ cam đoan, sáng sớm mai khi con thức dậy nhất định sẽ thấy mẹ!"
Nghe mẹ nói bé mới yên tâm nhắm mắt lại đi ngủ.
Cô ra khỏi phòng trẻ, ngay lúc đó nghe được tiếng vòi hoa sen trong phòng ngủ.
Vết thương của anh không phải là không thể chạm vào nước à?
Nghĩ xong lại thấy mình lo xa, anh đã trưởng thành, cô còn lo lắng cái gì?
Xuống nhà, cô nằm trên ghế, chuẩn bị ngủ ở đây một đêm.
Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, chốc lát sau đã mơ màng thiếp đi.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"
Bỗng tiếng ai đó đánh thức cô từ trong mộng, cô mở đôi mắt lem nhem buồn ngủ ra liền thấy khuôn mặt anh phóng to trước mắt.
"Anh có chuyện gì à?"
Cô thụt lùi người lại sau thì bị anh nắm vai: "Bảo Bảo, sao em ngủ ở đây? Vào phòng ngủ đi!"
- Vào phòng ngủ?! -
Cô nháy mắt tỉnh táo lại, vội lắc đầu. "Em ngủ đây cũng được!"
Cô không muốn cùng ngủ một phòng với anh.
"Em đừng bướng bỉnh nữa." Anh kéo cô dậy. "Nằm ở đây sẽ bị cảm đấy. Hơn nữa, mai Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ dậy thấy em ngủ ở đây thì chúng sẽ nghĩ thế nào?"
Cô cúi đầu nghĩ. "Sáng sớm mai em sẽ vào phòng ngủ."
Anh có chút tức giận, tăng thêm sức kéo cô dậy. "Đi theo anh!"
Nhưng anh càng cứng rắn thì cô càng không đáp ứng, dứt khoát hất tay anh ra: "Em đã nói sẽ không đi, mình anh đi đi."
Cô nằm xuống, mặc kệ anh nói gì cô vẫn quyết tâm không đứng dậy.
Sự kiên nhẫn của anh cũng không có bao nhiêu, thấy cô nằm xuống anh liền đi lên gác.
Đêm về khuya cô càng không ngủ được.
Bất chợt cô nghe thấy tiếng "rầm" trên lầu.
Cô cả kinh, lập tức nhận ra nó phát ra từ phòng ngủ của Mục Tư Viễn, có chuyện gì ròi?
Lại một tiếng "rầm" nữa.
Liệu có phải tay anh...
Cô không nghĩ nhiều, chạy như bay lên gác.
Cửa phòng mở, cô đẩy vào, mượn ánh đèn leo lắt đầu giường tìm bóng dáng anh.
Song cô còn chưa kịp nhìn rõ cả căn phòng thì bên eo bị ôm lấy, cô bị đẩy vào góc tường.
Thân hình cao lớn ngay sau đó đè sát cô vào bức tường.
"Anh..."
Trong miệng chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị che kín.
Nụ hôn cùng hơi thở quen thuộc kéo tới khiến cô không kịp thở dốc.
Đến khi cô hiểu ra, bắt đầu vùng vẫy thì đã không thoát khỏi lồng ngực cứng rắn mạnh mẽ của anh.
Mỗi lần tưởng rằng có thể thoát ra thì càng đổi lấy là nụ hôn trừng phạt, không cho cô thở dốc chút nào.
Cuối cùng, anh khẽ buông cô ra, dường như cần thêm nhiều không khí, cô nhân cơ hội đẩy anh ra, hung hăng mắng: "Mục Tư Viễn, anh muốn làm gì..."
Ngón cái của anh che đôi môi mềm mại của cô lại, ánh mắt cười như không cười: "Bảo Bảo, rõ ràng là em quan tâm anh, hôm nay anh thế nào cũng phải nghiêm trị bé con khẩu thị tâm phi này mới được!"
Cô hoảng sợ, thấy rõ được dục vọng bốc cháy trong đôi mắt anh.
"Không!" Cô kinh hô. "Em không..." Câu nói sau đó bị anh nuốt lấy.
Tiếp theo, anh xoay người đè cô xuống giường, *d*đ*l*q*đ* đôi chân khóa cô lại, cánh tay bắt đầu cởi cúc áo của cô.
"Không, không được..." Cô liều mạng vẫy vùng muốn thoát khỏi sự vây khốn.
Nhưng anh chỉ dùng môi tàn phá bừa bãi miệng cô, đầu lưỡi của anh ngang ngược tiến vào nháy mắt khiến hô hấp của cô hỗn loạn.
Bàn tay chậm rãi đi xuống cởi món đồ cuối cùng của cô, anh cười khẽ: "Bây giờ em muốn hay không muốn hả bé con?"
Môi anh đào khẽ nhếch, hơi thở hổn hển nhưng ý thức cô vẫn thanh tỉnh.
Thừa dịp anh cởi cúc áo sơ mi, cô chợt trở mình thoát khỏi sự kiềm chế của anh rồi vội vàng bò xuống giường.
Ý cười hiện rõ trong đôi mắt Mục Tư Viễn, đến khi bé con của anh bò đến mép giường, hai chân chuẩn bị giẫm lên mặt đất thì anh mới chìa tay ra nắm lấy ống quần của cô, cả người cô giãy dụa làm chiếc quần jean dễ dàng rơi vào tay anh.
Cô hoảng sợ quay đầu lại, bàn tay anh đã đi lên, không chút do dự tiến vào khu vực bí mật mềm mại của cô vuốt ve tìm tòi không chút nương tay.
Trong lòng cô hốt hoảng, suy nghĩ ngoan cường chống lại nhưng thân thể đã không còn chút sức lực nào, nhũn ra dưới bàn tay anh.
Giọt nước mắt xấu hổ rơi xuống: "Vì sao anh..."
Anh cúi người, từ trên cao nhìn cô. "Bởi vì anh muốn, muốn em."
Nói xong, anh cởi bỏ thứ vướng víu cuối cùng trên người, nụ hôn như mưa rơi xuống từng tấc da thịt của cô.
Hơi thở nặng nề của anh bao phủ lấy mỗi một dây thần kinh, khiến cả người cô run rẩy.
Cô chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa, muốn chửi, muốn quát tháo, muốn nói gì đó nhưng không phát ra được một tiếng.
Kỳ thực có thể nói thì sao chứ?
Bởi vì phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, bất luận lời gì nói ra đều có vẻ dư thừa.
"Bé con." Anh khẽ cắn nụ hồng thẳng đứng. "Nó thực sự nghe lời hơn em nhiều."
Cô xấu hổ nhắm mắt lại, muốn biến mọi chuyện đang xảy ra trở thành một giấc mộng.
Từng cái hôn ướt át rơi vào mặt, ẩm ướt mềm mại như là lưỡi của anh, nó liếm đi giọt nước mắt của cô.
Anh dịu giọng: "Đừng khóc. Đừng khóc nữa... Anh không muốn em khóc."
Anh không muốn? Vì sao? Không có đáp án.
Anh cứng rắn lại bá đạo xâm nhập khiến đầu óc cô nháy mắt trống rỗng.
Cô nắm chặt tay lại, cắn mạnh lên môi.
Cô chỉ muốn... chỉ muốn đau, đau hơn, như thế cô có thể quên đi những phản ứng thành thực của thân thể.
Cô không muốn, không muốn biết...
Anh khi thì dịu dàng khi thì thô bạo nhưng đem đến rất nhiều vui sướng cho cô.
"Bảo Bảo! Bảo Bảo!"
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, rất rõ ràng, là tên của cô!
Mở mắt ra, tất cả kiên trì nháy mắt sụp đổ, cảm giác khác thường tức khắc lan tràn toàn thân.
Cô không kìm nổi đưa cánh tay ôm cổ anh, cô giống như đã thấy được thiên đường.
***
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?"
Anh vẫn còn gọi cô, cô nhắm mắt không lý đến.
Mục Tư Viễn không nhịn được cười. "Sao vậy, không dám nhìn anh? Xấu hổ hả?"
Dưới ánh đèn mù mờ, da thịt cô trơn tuột rực rỡ như ngọc thạch, ngón tay anh di động khiến cô run lên nhè nhè.
Quả nhiên chưa ngủ! Anh ôm eo cô, thì thầm bên tai: "Bảo Bảo, em có thể làm nũng với anh, anh không ngại tắm cho em."
Những lời đó của anh quá khó nghe, gương mặt Cố Bảo Bảo đỏ hồng, xoay người hung hăng lườm anh. "Tự anh đi tắm đi, em không cần anh quan tâm."
Anh vô lại chôn mặt vào cổ cô, liếm lên phần da vùng cổ. "Anh sao có thể mặc kệ em được? Bảo Bảo, mới qua mấy phút mà em đã trở mặt rồi?"
Mãi không có tiếng động anh mới ý thức được điều khác thường, ngẩng lên thì đã thấy nước mắt cô lã chã.
"Khóc gì chứ?" Anh nắm lấy cằm cô.
"Anh nói xem em khóc cái gì?" Cô oán hận nhìn anh. "Mục Tư Viễn, anh là tên khốn nạn!"
"Anh khốn nạn!" Anh nổi đóa. "Anh khốn nạn thế nào? Em nói thử coi!"
Cô không lên tiếng, nước mắt càng mãnh liệt.
Mục Tư Viễn không nhịn được vò tóc, trong lòng vừa vội vừa tức. "Cố Bảo Bảo, em nói gì đi chứ, em cứ luôn khóc là sao hả? Anh có bắt nạt em ư? Anh có ức hiếp em ư?"
"Anh không có sao?"
Cô lau nước mắt. "Anh muốn cô gái như thế nào mà không có? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã đồng ý lấy A Diệp rồi, anh bây giờ... bây giờ biến em thành người phụ nữ gì hả?"
Cô vừa tức vừa đau. "Mục Tư Viễn, em hận anh, em hận anh, hận anh."
"Em nói xem?"
Anh giữ đầu cô, nhìn chằm chằm cô nhưng cuối cùng vẫn kéo cô vào lòng.
Trong lòng anh rối loạn, hoảng hốt, sao cô cứ luôn nghĩ tới cái tên chết tiệt Công Tôn Diệp kia thế?
Anh không cho phép, anh không muốn trong lòng cô có người đàn ông khác!
"Bảo Bảo." Anh ôm chặt cô. "Em nói đi, muốn anh phải làm gì thì em mới không nhắc tới người đàn ông kia?"
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo sửng sốt, nghe anh tiếp tục nói: "Chỉ cần em nói ra, anh sẽ đi làm ngay. Mặc kệ em nói gì, chỉ cần để em và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh..."
Lần đầu tiên nói ra những lời như thế, anh còn có chút khẩn trương, hít thật sâu mới nói tiếp: "Anh bằng lòng làm hết."
Bình luận facebook