• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ Ba lạnh lùng (1 Viewer)

  • Chap 67-68

Chương 67: Hoan Hoan Nhạc Nhạc là anh em.

Cô sửng sốt, vào bếp hỏi: "Ba, ba với mẹ còn mở dịch vụ giao hàng nữa sao?"

Ba Cố gật đầu, cười nói: "Chỉ đưa trong 5 km thôi, ba với mẹ con coi như rèn luyện thân thể."

Trong lòng Cố Bảo Bảo ê ẩm, "Ba, lát nữa con đưa đi giúp ba, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì làm cả."

Ba Cố sửng sốt, lập tức cười gật đầu: "Được, được."

Nói rồi vội vàng quay ra rán sủi cảo.

Cầm đồ phải giao lên lầu tám, trên bức tường ở đó có dán mấy chữ thiếp vàng thật to: Lớp mẫu giáo.

Mặc dù thời gian còn sớm nhưng đã có phụ huynh đưa con em tới.

Cố Bảo Bảo cầm đồ tới quầy lễ tân, "Xin chào, tôi ở quán mì vằn thắn Cố thị."

Quầy lễ tân chỉ có một người đang bề bộn, nghe tiếng vội lấy một cuốn vở màu xanh ra rồi nói với cô: "Phiền cô đưa giúp tôi tới phòng họp A1, ở đó sẽ có người tính tiền cho cô."

Nói xong cô gái kia vội chỉ tay ý bảo ở bên kia.

Cố Bảo Bảo gật đầu, cầm túi đồ đi vào.

Cửa phòng họp nửa khép hờ, Cố Bảo Bảo tới cửa liền nghe tiếng một cô gái đang nói chuyện.

Cô không phải cố ý nghe trộm, chỉ là khi cô gõ cửa, bên trong lại không có trả lời.

Sau đó giọng nói kia lại vọng ra: "Văn Hạo, anh đi Pháp rồi sao? Em đổi sai giờ mới gọi điện cho anh."

Cô sửng sốt, giọng này hình như là của... Trịnh Tâm Du? !

Hóa ra Trịnh Tâm Du làm ở đây.

Cô vội lui ra, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng lời Trịnh Tâm Du: "Anh không có đi Pháp à? Tối qua em tới mà sao không thấy anh ở nhà?"

Lời Trịnh Tâm Du nói rất mau, giống như là sợ đối phương cúp máy, "Văn Hạo, tối mai anh có rảnh không? Trong công ty có một số việc, em muốn thương lượng với anh... Mai không rảnh sao? Buổi chiều? Vậy cũng được."

Dừng một chút, cô còn nói: "Văn Hạo, thực ra ngày mai là... Alo, Văn Hạo? !"

Còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp máy.

Cô thất vọng bỏ điện thoại xuống, ngây người như phỗng.

"Cộc cộc..."

Chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô mới bình thường lại, ngoảnh ra thì thấy người cầm đồ tới, lấy làm kinh hãi: "Cô Cố, sao lại là cô?"

Cố Bảo Bảo cười để khuôn mặt mình trông tự nhiên hơn, "Quán mì vằn thắn là do ba mẹ tôi mở."

Cô bỏ túi đồ lên bàn "Mọi người thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tôi đi trước đây."

Trịnh Tâm Du gật đầu, nhìn cô gần tới cửa mới phản ứng được: "Chờ đã, bao nhiêu tiền vậy?"

"Không cần đâu, coi như một chút tấm lòng đi."

Cố Bảo Bảo quay lại nhìn cô ấy: "Mấy năm này, cám ơn cô đã chăm sóc tốt cho Hoan Hoan! Tôi thật không biết làm sao để cám ơn cô nữa."

"Cô Cố, cô đừng nói vậy."

Trịnh Tâm Du đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói: "Sau này, cô có thể tự chăm sóc Hoan Hoan được mà, Hoan Hoan cái gì cũng không thiếu, chỉ cần một người mẹ thôi!"

Cố Bảo Bảo có thể cảm giác được ý tốt từ lời cô ấy nói, nhưng cô thật sự không thể nói với cô ấy điều gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

"Cô Trịnh, tạm biệt."

"Tạm biệt." Trịnh Tâm Du bắt được sự đau xót ẩn sâu trong đôi mắt kia, cô hẳn nên đồng tình với cô ấy không phải sao?

Nhưng cô lại không có tâm tình ấy, có lẽ là bởi vì... Văn Hạo.

Nghĩ tới đây, cả người cô run rẩy, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần trở nên trắng bệch...

Cố Bảo Bảo quay lại tiệm mì, chỉ thấy ba đang bận rộn mà mẹ lại không thấy đâu cả.

Cô vội tiến lên hỗ trợ, vừa nói: "Ba, huyết áp của mẹ có phải còn chưa có hạ không ạ?"

Ba Cố lắc đầu, "Mẹ con đã ra ngoài từ sớm rồi, cũng không biết làm gì nữa."

Chờ tới khi gần hết khách, mẹ cũng về.

"Mẹ!"

Cố Bảo Bảo gọi một tiếng, bà không để ý, trực tiếp ngồi xuống một cái bàn trống, "Ba nó, ông mau tới đây, tôi có việc muốn nói với ông."

"Chuyện gì thế?"

Ba Cố đi tới liền thấy mẹ Cố cầm giấy tờ nhà mình, còn cả hai quyển sổ tiết kiệm đều bày hết lên bàn.

Ông không khỏi hiếu kỳ: "Bà làm gì vậy?"

Mẹ Cố không đáp, hỏi: "Ông hãy thành thật với tôi, ông có tiền riêng hay không."

Ba Cố nhíu mày, ông sao lại có tiền riêng được?

Mẹ Cố nói tiếp: "Ông đem hết mấy thứ cổ phiếu của ông cho tôi."

Không chờ ba Cố phản ứng, bà lại quay ra nói với Cố Bảo Bảo: "Con còn bao nhiêu tiền?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, "Mấy... Mấy ngàn..."

"Cái gì?" Mẹ Cố nhướng mày, không kiên nhẫn quay đi, "Chút tiền ấy coi như đủ."

"Bà muốn làm cái gì vậy?"

Ba Cố nghi ngờ hỏi, bất động sản lại thêm sổ tiết kiệm, cộng với tiền cổ phiếu của ông cũng gần hai trăm vạn, mẹ Cố cầm nhiều tiền vậy để làm gì?

Mẹ Cố hừ một tiếng, "Tôi đã hỏi luật sư, muốn dành con về sẽ phải chứng minh chúng ta có thể nuôi dưỡng, tôi lấy số tiền này cho quan tòa thấy, để quan tòa biết, không phải chỉ có Mục gia mới nuôi được bọn trẻ!"

Cố Bảo Bảo nghe xong, sắc mặt trắng bệch, "Mẹ, đừng làm vậy..."

"Đừng cái gì hả?"

Mẹ Cố cắt ngang lời cô, "Con bằng lòng để con mình cho mẹ kế nuôi sao, mẹ không muốn đưa cháu ngoại của mẹ cho Mục gia! Bọn trẻ còn nhỏ, đương nhiên phải sống với mẹ, lẽ nào con ngay cả điểm này cũng không biết?"

Bà nói cô đương nhiên hiểu, chỉ là "Mẹ, không nên ra tòa, đừng như vậy mà!"

"Đúng nha, dù sao cũng không nên ra tòa đâu bà."

Ba Cố cũng không đồng ý với cách nghĩ của mẹ Cố, "Chúng ta cũng có quan hệ chủ mướn với lão Mục tổng ba mươi năm, làm sao có thể ra tòa được? !"

"Vậy ông nói phải làm sao bây giờ?"

Mẹ Cố tức giận hỏi.

"Tôi đi nói," Ba Cố cởi tạp dề, "Tôi đi tìm lão Mục tổng!"

...tieu_hao...

Người giúp việc gõ mở cửa phòng, "Lão gia, thiếu gia tới."

Mục Phong Minh "ừ" một tiếng, mí mắt cũng không ngẩng, "Nó tới làm gì?"

Người giúp việc cười: "Đương nhiên là dẫn tiểu thiếu gia... Hai tiểu thiếu gia tới thăm ngài!"

"Cái gì!" Mục Phong Minh ngạc nhiên bỏ quyển sách xuống, vội đứng dậy ra ngoài.

"Ông nội!" Mới vừa tới phòng khách, một bóng dáng bé nhỏ vui sướng nhào vào ông, một bóng dáng nhỏ bé khác thì đứng cạnh sô pha nháy cặp mắt to nhìn ông.

Trong lòng ông cực kỳ ưa thích, "Nhạc Nhạc, tới đây nào, tới chỗ ông nội này!"

Nhạc Nhạc không nhúc nhích, mặc dù trên đường tới đây Hoan Hoan đã giải thích "ông nội" với bé, nhưng "ông nội" cũng xa lạ giống "ba", bé không muốn tới gần.

"Nhạc Nhạc, mau tới đây!"

Thế nhưng Hoan Hoan lại thúc giục bé, bé không thể làm gì khác đành tiến lên trước.

Mục Phong Minh ôm lấy bé, bé còn thấp và gầy yếu hơn cả Hoan Hoan, chứng tự bế khiến trong đôi mắt bé lộ ra sự sợ hãi và khủng hoảng đối với bên ngoài, ngay cả khi ông nhớ lại một màn đã thấy ở bệnh viện cũng khiến ông đau lòng không.

"Đã tìm bác sĩ cho Nhạc Nhạc chưa?"

Ông hỏi.

Mục Tư Viễn gật đầu: "Tâm Du có giới thiệu một chuyên gia uy tín, đã hẹn ngày mốt gặp mặt."

Nghe vậy Mục Phong Minh mới yên tâm, vừa dặn người giúp việc làm thêm mấy món cho bữa tối, vừa nói với Mục Tư Viễn: "Không sao, con bận thì đi đi!"

Mục Tư Viễn biết ông muốn giữ Hoan Hoan và Nhạc Nhạc bên cạnh, trước đây vì để Hoan Hoan tới trường gần hơn cho nên mới ở đây, bây giờ có thêm Nhạc Nhạc, hắn lại muốn giữ hai đứa bé ở bên cạnh mình.

Vì vậy hắn không chút nhượng bộ nói: "Sáng mai con sẽ tới đón hai đứa đi học."

"Con...!"

Mục Phong Minh đục nước béo cò không như ý, sắc mặt có phần khó coi, nhưng hắn là ba bọn nhỏ, yêu cầu này không có gì đáng trách.

Mục Phong Minh không thể làm gì khác hơn nói: "Sáng sớm mai rồi nói."

Nói xong ông bế hai đứa bé tới phòng đồ chơi.

Nhìn bóng dáng ông, đôi mắt Mục Tư Viễn lập lòe lúc sáng lúc tối mới bỏ đi.

Vừa tới phòng đồ chơi, hai đứa bé đều rất vui, đặc biệt là Nhạc Nhạc, nơi này có rất nhiều đồ chơi mới lạ mà bé chưa từng thấy, lập tức mê say.

Thấy vậy, Hoan Hoan vội âm thầm đẩy em, sau đó lặng lẽ nháy mắt, ra hiệu em đừng quên chuyện đã thương lượng xong ở trường đó.

Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, lập tức bỏ đồ chơi xuống, đi tới góc tường cuộn mình lại.

Mục Phong Minh vội lên tiếng: "Nhạc Nhạc, con sao thế?"

Nhạc Nhạc không để ý tới ông, ngơ ngác nhìn một chỗ, như một lão tăng nhập định.

Mục Phong Minh có chút nóng nảy, "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc làm sao rồi?"

Hoan Hoan thở dài, nhăn cặp mày nhỏ: "Em ấy nhất định là muốn tìm mẹ, ngày nào cứ tới lúc muốn tìm mẹ là em ấy lại như vậy đó ông!"

Tìm mẹ? !

Mục Phong Minh sửng sốt, lúc này người giúp việc gõ cửa nói: "Lão gia, dưới lầu có vị Cố tiên sinh muốn gặp ngài."

"Ai vậy?" Ông ngạc nhiên.

Người giúp việc lập lại: "Một vị Cố tiên sinh, ông ấy nói trước kia là đầu bếp của biệt thự bên kia."

Ông gật đầu, "Cô mời ông ấy lên đi."

Nói xong, ông suy nghĩ một chút, lại đặc biệt dặn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, con với Nhạc Nhạc chơi ở đây, ông phải gặp một vị khách rất đặc biệt, các con nhất định không được quấy rầy, biết không?"

Thấy Hoan Hoan gật đầu ông mới đi ra, cũng hạ giọng dặn người giúp việc chú ý cửa, nhất thiết không được để hai đứa bé đi ra ngoài.

...tieu_hao...

Ba Cố đi theo người giúp việc vào nhà, ông âm thầm quan sát bốn phía một phen, mặc dù căn nhà này rất lớn, lắp đặt thiết bị cũng cực kỳ xa hoa, ông vẫn không hiểu sao lão Mục tổng lại không ở biệt thự.

Vào phòng khách thì thấy Mục Phong Minh đang đợi ông, ông vội đi vào cười nói: "Mục tổng, lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?"

Mục Phong Minh cười tủm tỉm gật đầu, "Mau ngồi, mau ngồi!"

Ba Cố có phần khẩn trương xoa xoa tay, cũng không ngồi xuống, chỉ nói: "Mục tổng, lâu vậy rồi mà không tới thăm ngài, lần này tới là có chuyện muốn làm phiền ngài, tôi thực sự... Áy náy."

Mục Phong Minh đại khái đoán được chuyện gì, bề ngoài lại tỉnh bơ: "Lão Cố, ông có chuyện gì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể giúp ông, tôi nhất định sẽ tận lực."

Ba Cố gật đầu, lại khe khẽ thở dài, "Mục tổng, tôi cũng không có ý gì khác, nhưng con cái không hiểu chuyện, tôi chỉ đành mặt dày đi cầu ngài, ngài xem... Hai đứa bé Hoan Hoan và Nhạc Nhạc..."

Nói rồi ông không kìm được lại gần hơn: "Mục tổng, chuyện này... Ngài hẳn là đã biết!"

Nhạc Nhạc ở trên ti vi đã lộ ra ngoài ánh sáng, ông muốn nói không cũng không được!

Mục Phong Minh vẫn tươi cười: "Lão Cố à, ông ngồi xuống trước đã, chuyện này chúng ta cứ từ từ nói với nhau."

Ba Cố đành phải ngồi xuống, chờ xem ông ấy có lời gì nói.

"Lão Cố," Mục Phong Minh lên tiếng: "Nói tới Hoan Hoan, năm nay Hoan Hoan cũng đã năm tuổi rồi, sao ông giờ mới đến nói với tôi chuyện này?"

Ba Cố đau lòng thở dài, "Mục tổng, không gạt gì ngài, nếu không phải mấy ngày trước đứa bé Nhạc Nhạc lên ti vi, luckygirl_co tôi còn không biết khi nào mới có thể biết mình có hai đứa cháu ngoại, Bảo Bảo... Con gái chúng tôi dấu chúng tôi thật khổ a."

Nói rồi ông đem chuyện Cố Bảo Bảo mấy năm này đã gạt rằng được công ty phái tới bổ túc ở Mỹ.

Hóa ra là có chuyện như vậy!

Mục Phong Minh mơ hồ nhớ tới bé gái mà lúc nào cũng đi theo con trai mình, ông chỉ nhớ là bé gái kia rất bướng bỉnh, rất hướng ngoại, cũng rất thông minh, ai có thể nghĩ tới tình cảm mà nó dành cho con trai mình lại sâu nặng đến vậy.

Ông thay đổi chủ ý vốn muốn tìm cách đuổi ba Cố đi, chậm rãi nói: "Lão Cố, nhắc tới chuyện này, vẫn nên trách tôi a!"

"Mục tổng...?"

Mục Phong Minh mỉm cười khoát khoát tay nói: "Ban đầu, công ty Mục gia là do tôi cùng em gái sáng lập. Em tôi bạc mệnh, sau khi lấy chồng mặc dù sinh được đứa con trai nhưng không được mấy năm thì mắc bệnh qua đời. Thằng em rể tôi cầm tiền em gái tôi để lại, không được mấy năm thì hoang phí không còn một mống, còn định đánh chủ ý tới công ty. May là tôi kịp thời phát hiện, đuổi hắn ra khỏi công ty, hắn liền dẫn con trai đi sang Anh."

"Sáu năm trước đứa cháu kia đã quay về, hy vọng có thể thừa kế cổ quyền của tập đoàn Mục thị từ mẹ. Trong lòng tôi, từ đầu đến cuối không muốn bất kì người nào có liên quan tới thằng em rể vào công ty, huống hồ khi đó di chúc mà em gái tôi để lại có nói, cổ phần công ty trên danh nghĩa của nó giao cho tôi quản lý, tôi có thể toàn quyền xử trí."

"Cho nên, tôi có nói với thằng bé kia và Tư Viễn, con trai trong nhà quá ít, nếu ai trong số chúng có cốt nhục của mình trước, tôi sẽ giao quyền quản lý công ty cho người đó. Sau này, Bảo Bảo có con với Tư Viễn, cũng chính là Hoan Hoan!"

Ba Cố ngây dại, "Mục tổng..."

Ông thật không ngờ, Hoan Hoan lại có liên quan trọng đại như thế với Mục gia.

Mục Phong Minh hiểu rõ sự kinh ngạc của ông ấy, gật đầu: "Lão Cố, tôi mặc kệ mẹ Hoan Hoan là ai, tôi trước sau đều coi cháu là người thừa kế Mục gia mà bồi dưỡng cháu,dù sau này Tư Viễn không thể kết hôn với con gái ông, địa vị của Hoan Hoan cũng sẽ không thay đổi!"

Ba Cố yên lặng, nếu là vậy, ông còn có thể cần Hoan Hoan ư?

Lòng ông bỗng trầm xuống...

Bỗng, ông ngẩng lên, con ngươi đang chìm trong u buồn thoáng hiện vẻ vui mừng: "Mục tổng, vậy Nhạc Nhạc..."

Mục Phong Minh cắt ngang lời ông: "Lão Cố, ông nỡ lòng vậy sao? Chúng là anh em sinh đôi, hoàn toàn khác với những cặp anh em khác, ông nhẫn tâm chia rẽ chúng ư?"

Ba Cố rũ mắt, hoàn toàn trầm mặc, đối với câu hỏi của Mục Phong Minh ông không có lời nào để nói.

"Lão Cố," Ông đứng dậy, "Ông đi theo tôi!"

Ba Cố đi theo ông ấy ra khỏi thư phòng, vào một phòng khác.

Trong căn phòng đầy rẫy đồ chơi, hai đứa bé phấn điêu ngọc trác ngồi ở giữa, chúng có tướng mạo giống hệt nhau, thế nhưng một đứa thì hoạt bát, một đứa thì im lặng.

Ba Cố trông thấy mà đôi mắt dần ẩm ướt.

Thấy qua báo là một chuyện, nhìn tận mắt thế này lại là một chuyện khác, sức mạnh của máu mủ cường đại vậy đó, có thể khiến cho người thân chưa từng gặp mặt cũng yêu thương như thế.

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

Ông run rẩy gọi hai cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ

Hoan Hoan lập tức quay đầu ra nhìn, nghi hoặc nhìn ông lão này, ánh mắt lại nhìn sang ông nội chờ đáp án.

Mục Phong Minh cười, "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, đây là ông ngoại các con!"

...tieu_hao...

Ba Cố lảo đảo đi vào nhà, mẹ Cố lập tức tới: "Ba nó, ông đi cả ngày hôm nay, có gặp được lão Mục tổng không?"

Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo đang rửa bát trong bếp cũng đi ra, đứng ở cửa, lòng bàn tay khẩn trương run lên.

Nhưng thấy ba Cố gật đầu, giọng khàn khàn đáp: "Đã gặp."

"Vậy ông ấy nói gì?" Mẹ Cố vội hỏi.

Ba Cố lắc đầu, không nói lời nào.

Trong ngực ông vẫn còn cảm thấy được hơi thở của Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, trên mặt vẫn còn cảm giác như khi Nhạc Nhạc giơ tay ra thân thiết vuốt má ông.

Ông dường như đã yêu thích hai tiểu thiên sứ kia ngay từ lần đầu gặp mặt.

Khi ông ôm chúng, khi Hoan Hoan ngọt ngào gọi tiếng "ông ngoại", trong lòng ông lúc đó chỉ có một cảm giác --

Đó là khi mà Bảo Bảo mới sinh ra.

Ông nguyện dùng tất cả mọi thứ mình có để bảo vệ hai đứa bé, chỉ cần có một ngày ông còn sống, ông sẽ không để chúng bị tổn thương!

Cho nên, ông không muốn nhắc tới chuyện muốn lấy đứa bé, sau khi tạm biệt Hoan Hoan Nhạc Nhạc thì ông liền về nhà.

"Rốt cuộc là ông ấy nói gì?"

Mẹ Cố sốt ruột, Cố Bảo Bảo cũng khẩn trương nắm chặt góc áo.

Ba Cố thở dài, vẫn không nói một lời, ông đứng dậy về phòng.

Mẹ Cố sửng sốt, nhưng không hỏi nữa, bà và Cố Bảo Bảo đều hiểu, đây là phản ứng khi mà ba Cố khó xử.

Ba Cố lúc còn trẻ có cùng người ta buôn bán, bị gạt tất cả tiền dự trữ, may là được lão Mục tổng thưởng thức, thuê ông tới làm đầu bếp cho Mục gia, ông mới có thể nuôi sống người nhà.

Bây giờ lại bảo ông nói chuyện này với lão Mục tổng, ông nhất định rất khó lên tiếng.

"Mẹ, con xin lỗi."

Cố Bảo Bảo áy náy nói.

Mẹ Cố nhìn cô, không nói câu nào cũng về phòng.

Cố Bảo Bảo khổ sở ngồi xuống, sắc trời cũng tối dần, tim cô như bị ai đó bóp chặt, hít thở khó khăn.

Cô nhớ Hoan Hoan, nhớ Nhạc Nhạc, nhớ đến tim như muốn vỡ ra, không cách nào hô hấp.

Lúc này, điện thoại reo lên, cô có phần lo sợ không yên, sau khi thấy người gọi tới lại thấy mình thật buồn cười, sao cô lại tưởng là Hoan Hoan gọi tới chứ?

Bé còn nhỏ vậy mà.

"Alo, Văn Hạo?"

Cô đè nén sự đau đớn của mình xuống.

"Bảo Bảo, sao điện thoại em gọi mãi mà không được vậy? Em có khá hơn chút nào không?"

Giọng nói Thân Văn Hạo nghe vào có hơi khàn khàn.

"Em không sao, còn anh?"

"Anh rất khỏe, em bây giờ ở đâu?"

"Em..." Cô theo bản năng không muốn trả lời vấn đề này, thuận miệng nói: "Em đang đi dạo bên ngoài."

Không ngờ hắn lại tiếp ngay lời cô: "Anh cũng đang ở ngoài, em ở chỗ nào, anh tới đón em."

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, vội trả lời: "Không cần, không cần, em sắp về tới nhà rồi."

"Em vào nhà đi!"

Cuối cùng vẫn bị hắn hỏi ra đáp án trong lòng.

Cố Bảo Bảo bất đắc dĩ, "Đúng vậy, em ở nhà, em mệt rồi phải vào nhà nghỉ đây."

"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt."

Hắn không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn điện thoại di động, lúc ấy cô dùng cái tên rất tùy ý "Thân Văn Hạo bạn học sơ trung" để lưu số hắn, nhưng bọn họ thực sự chỉ cùng học hồi sơ trung thôi?

Cô nhớ Mục Tư Viễn đã nói --

Cô biết Tâm Du đối với anh ta thế nào, tôi hi vọng cô đừng chen một chân vào trong đó --

Trong lòng buồn rầu, "Tôi không hề có ý nghĩ như vậy!"

Cô hét lên, ném điện thoại đi rất xa.

Cô cuộn mình trên ghế, tự sưởi ấm cho bản thân, trái tim mới không còn đau đớn nữa.

Trong mông lung cô nghe được tiếng điện thoại, mở mắt ra nhìn đồng hồ thì đã chín giờ tối, lúc này mà còn ai gọi tới nữa?

Cô cầm lên xem, là một số xa lạ.

"Alo, xin chào?"

Không ngờ đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói cô hằng mong: "Mẹ, con là Hoan Hoan!"

 

Chương 68.1: Thỏa thuận đã ký kết trước đây

Thật không ngờ, bên kia lại vang lên giọng nói mà cô nhung nhớ: "Mẹ, con là Hoan Hoan!"

"Hoan Hoan!" Cô ngẩn ngơ, "Hoan Hoan, đã trễ thế này mà con đang ở đâu?"

Thấy đây là một số điện thoại nhà, bé không phải trễ vậy mà còn ở bên ngoài gọi điện thoại công cộng chứ.

"Con đang ở nhà ông nội."

Hoan Hoan nhỏ giọng nói, mắt mở to quan sát bốn phía, bé phải chờ tới khi ông nội với các dì giúp việc đi ngủ rồi mới lặng lẽ chạy đến gọi điện thoại đấy.

Xác định không có bị người khác phát hiện, bé mới tiếp tục nói: "Mẹ, hôm nay con và Nhạc Nhạc đã gặp ông ngoại đó."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vui vẻ cười: "Hoan Hoan có thích ông ngoại không?"

"Thích ạ!" Hoan Hoan lập tức gật đầu, "Vì ông ngoại có hương vị của mẹ, mẹ..."

Giọng nhỏ dần, Hoan Hoan có phần đau lòng nói: "Con với Nhạc Nhạc đều rất nhớ ẹ. Nhạc Nhạc vừa rồi còn không chịu đi ngủ, con mới bảo em là mấy hôm nữa chúng ta có thể gặp mẹ thì em mới chịu đi ngủ đấy ạ."

"Hoan Hoan ngoan lắm."

Cố Bảo Bảo nghẹn lời, "Mẹ cũng rất nhớ con với Nhạc Nhạc, mẹ nhất định đi gặp các con. Giờ con... Cúp máy rồi mau đi ngủ, được không?"

"Vâng ạ! Chúc mẹ ngủ ngon."

Hoan Hoan gật đầu, nói tiếp: "Mẹ, mai con lại gọi cho mẹ nhé."

"Ừ!" Cô thật muốn ôm bé rồi hôn bé một cái, bé hiểu chuyện như vậy làm cô yêu thương.

Cô không dám tưởng tượng, nếu cô với Mục Tư Viễn thật sự ra tòa, tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con, sau khi Hoan Hoan mà biết thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây?

Bé sớm hiểu chuyện như thế, ba với mẹ lại tranh giành như kẻ thù nhất định sẽ lưu lại một vết sẹo sâu đậm trong lòng bé!

Hoan Hoan lưu luyến không rời đặt điện thoại xuống, chậm rãi về phòng.

Bé biết ba với mẹ cãi nhau, nếu ba mà biết bé liên lạc với mẹ, nhất định sẽ tức giận.

Nhưng bé thật sự rất nhớ mẹ, đành phải lén lút gọi cho mẹ.

Rất là muốn nói với mẹ nhiều hơn nữa!

Bé thất lạc về phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thủy chung không có chú ý tia sáng mơ hồ trong góc phòng, một cặp mắt đen đang trìu mến nhìn bé từ đầu tới cuối.

...ti$u_h@o...

Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng mẹ Cố đâu, Cố Bảo Bảo vẫn ở tiệm mỳ phụ một tay, trừ việc bưng mâm rửa chén ra thì cô còn đi theo ba Cố học làm sủi cảo.

Bận rộn y một con quay không ngừng xoay, cô mới không nghĩ tới những chuyện đau lòng kia.

"Bảo Bảo, nghỉ một lát đi con."

Ba Cố đau lòng nói, lấy cái chìa khóa trong túi ra, "Đây là chìa khóa nhà, con tối về nhà ở đi."

Bên trên quán mỳ chỉ có một phòng ngủ, tối hôm qua Cố Bảo Bảo phải ngủ trên ghế salon.

"Không cần đâu ạ." Cô lắc đầu, "Ba, tối ba với mẹ về nhà đi, con ở đây trông cho, sáng sớm thì con giúp ba mẹ mở tiệm, hai người có thể ngủ thêm một lát."

Ba Cố thở dài, ngồi xuống cạnh cô, "Bảo Bảo à, con có phải trách ba hôm qua đi tìm lão Mục tổng mà không đưa hai đứa bé về phải không?"

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu, "Ba, ba nói gì đó! Con sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ? Tất cả đều là lỗi của con, con đã khiến mọi người lo lắng, con thực sự bất hiếu."

"Con ấy," Ông vỗ vai con gái: "Bình thường đều rất thông minh, vì sao khi gặp Tư Viễn thiếu gia lại trở nên hồ đồ như vậy hả con?"

Cố Bảo Bảo không nói, trong lòng vừa buồn vừa đau.

"Bảo Bảo, " Ba Cố nói tiếp: "Hôm qua ba đã gặp hai đứa bé, trong lòng ba thật sự rất thích chúng."

Trên gương mặt trầm ổn của ông hiện lên nụ cười ôn nhu, "Bộ dạng khả ái ấy giống như khi con còn bé, cũng giống Tư Viễn thiếu gia lúc nhỏ, ba ôm chúng mà thấy thương yêu tới tận tim phổi."

"Ba..." Cố Bảo Bảo rất là cao hứng.

"Bảo Bảo à," Nhớ tới Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, trong lòng ba Cố có vạn lần không muốn, thế nhưng: "Lão Mục tổng cũng đặt Hoan Hoan trong tim mà thương yêu, ba sao có thể buộc ông ấy phải từ bỏ đứa nhỏ cơ chứ? Nhạc Nhạc và Hoan Hoan lại là anh em sinh đôi..."

Ông vô lực thở dài, "Hơn nữa Nhạc Nhạc lại mắc bệnh, ba thật sự không đành lòng chia rẽ bọn nhỏ a."

"Ba, con hiểu, con hiểu mà."

Cô nắm chặt tay ba, "Ba, ba đừng đau lòng, có cơ hội con nhất định dẫn ba với mẹ đi gặp hai đứa nhỏ... Con..."

Cơ hội như vậy nhất định rất ít đi.

Trong lòng ba Cố hiểu rõ, con gái và Tư Viễn thiếu gia vốn không có duyên phận, nếu sau này Tư Viễn thiếu gia kết hôn với người khác, cơ hội để bọn họ và hai đứa nhỏ gặp nhau càng nhỏ bé.

"Bảo Bảo, chuyện sau này để sau này nói đi."

Ba Cố xoa đầu cô, không đành lòng tạo áp lực cho cô.

"Mọi người đi đâu rồi?"

Trong lúc nói chuyện, khu dùng cơm ngoài bếp vang lên giọng của mẹ Cố, Cố Bảo Bảo vội lau khô nước mắt rồi đi ra, gọi một tiếng mẹ, lại thấy Công Tôn Diệp cũng tới.

"A Diệp?"

Anh tới có việc gì sao?

Tại sao không gọi điện trước cho cô?

Ba Cố cũng đi ra nói với mẹ Cố: "Cả ngày nay bà đi đâu vậy?"

"Tôi còn đi đâu được chứ?"

Mẹ Cố không vui nói, "Tôi đi làm chuyện đứng đắn!"

Nói rồi bà ngồi xuống, lấy thứ gì đó trong túi xách ra đặt lên bàn, nhìn qua Bảo Bảo: "Con tới ký tên lên trên!"

Ký tên?

Cố Bảo Bảo nghi ngờ cầm tờ giấy kia lên, một hàng chữ lớn đập vào mắt --- Thư Tố Tụng Về Quyền Nuôi Dưỡng Con Cái ---

Cô kinh hãi, trên chỗ người đề đơn kiện bất ngờ lại là tên cô, mà những chữ trên đơn kiện là về quyền nuôi dưỡng Hoan Hoan với Nhạc Nhạc.

Hóa ra mẹ cô đi cả ngày là để tìm luật sư!

"Mẹ, mẹ..."

"Con đừng nói cái gì cả," Mẹ Cố cắt ngang lời cô, "Chỉ cần ký tên lên đó là được!"

Nếu không phải luật sư nói, tố tụng quyền nuôi dưỡng con cái chỉ có thể do cha mẹ đưa ra, bà đã sớm tự ký tên rồi!

Đôi môi Cố Bảo Bảo run rẩy: "Không, mẹ, con không ký, không thể ra tòa được..."

Ba Cố cầm lấy thư tố tụng, trả lại cho mẹ cố: "Bà đừng có làm nhiều chuyện như thế, nhà ta với Mục gia đã qua lại nhiều năm, lẽ nào bà thực sự muốn xé rách mặt hay sao?"

Mẹ Cố ngẩng đầu lên nhìn ông: "Tôi biết ông khó xử, nhưng ông có nghĩ tới con gái chúng ta hay không?"

Bà dừng lại rồi nói tiếp: "Không đoạt quyền nuôi dưỡng cũng được, ông bảo Mục Tư Viễn cưới Bảo Bảo, chuyện này coi như xong."

"Bà đang nói nhăng nói cuội gì đó?"

Ba Cố nhíu chặt mày, rõ là càng nói càng loạn.

"Tôi nói xằng?" Lông mày mẹ Cố nhướng lên, "Bảo Bảo ngay cả con cũng sinh cho cậu ta, cậu ta vì sao không cưới Bảo Bảo nhà ta? Cậu ta coi Bảo Bảo nhà ta là cái gì?"

"Mẹ... Xin mẹ đừng nói nữa."

Cô biết mẹ cũng vì tốt cho cô, cô không thể bác bỏ gì cả, nhưng lời mẹ giống như một con dao cắt vào vết thương mà cô đã cố gắng quên đi.

Cô đau quá!

Đau quá!

"Đây... Đây là thế nào?"

Công Tôn Diệp đang muốn tiến lên an ủi Cố Bảo Bảo thì thấy bên ngoài đi vào một người.

Ba Cố với mẹ Cố sửng sốt, còn tưởng là khách tới, Cố Bảo Bảo lại ngẩng đầu lên nhìn người tới rồi lắc đầu, có phần hoảng loạn chạy đi.

Công Tôn Diệp cau mày: "Thân tiên sinh, anh tới làm gì?"

Thân Văn Hạo không có thì giờ nói lý với anh, chạy đuổi theo Cố Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, em sao vậy?"

Anh rối cục đuổi kịp cô, "Chuyện gì thế?"

Cố Bảo Bảo tranh thủ lau khô nước mắt, cô chính là không muốn để hắn thấy nước mắt của mình mới chạy đi.

Quay lại, cô giả bộ như không có chuyện gì cả, "Em không sao."

Xong lại cảm giác lời nói dối của mình quá vụng về, lại bổ sung: "Vừa rồi mẹ em mắng em mấy câu, anh biết đó..."

Cô cố nặn ra nụ cười: "Em sợ nhất là bị mẹ mắng."

Nhìn cô giả vờ tươi cười, tim anh liền đau, anh có thể đoán được mẹ Cố vì sao mắng cô, "Bảo Bảo a," Anh dịu dàng nói: "Nếu em có chuyện gì cần người hỗ trợ, nhất định phải nói cho anh biết, biết không hả?"

Cố Bảo Bảo gật đầu lấy lệ, "Đúng rồi, anh đến tìm em có chuyện gì không?"

Thân Văn Hạo cười yếu ớt, đôi con ngươi tối lại phát sáng, tập trung vào khuôn mặt cô, "Anh tới thăm em, lần trước em bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cố Bảo Bảo không dám nhìn vào đôi mắt anh, cúi đầu nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi."

"Có thật không?" Thân Văn Hạo không tin, đưa tay ra sờ trán cô, "Để anh xem nào."

Cố Bảo Bảo theo bản năng cuống quít né tránh, có thể do động tác quá mạnh, chân cũng đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

"Cẩn thận!"

Thân Văn Hạo giơ tay ra ôm cô vào lòng, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của hai người liền trộn lẫn một chỗ.

Hơi thở anh hỗn loạn là vì tim đang đập rộn lên.

Mà Cố Bảo Bảo hít thở hỗn loạn là bởi vì thất kinh!

"Không sao!" Cô vội đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng.

Thân Văn Hạo nhìn cô, bỗng cười, "Bảo Bảo, lucky post anh đáng sợ đến vậy sao? Làm em giống như tránh còn không kịp vậy hả?"

"Em..." Cô há miệng, lại không biết phải nói gì, ngẩng lên nhìn anh lại thu ánh mắt về.

Đôi tinh mâu của anh giống như có sức hút mạnh mẽ mà bá đạo, giống như là phải hút được linh hồn của cô mới bằng lòng bỏ qua.

Cô không rõ anh sao lại có ánh mắt như vậy, cô chỉ là sợ hãi muốn né tránh.

"Em không sao, anh về đi."

Cô muốn đi, Thân Văn Hạo đi theo, dịu dàng nói: "Bảo Bảo, có chuyện gì nhất định phải nói ra, đừng một mình gánh chịu. Lẽ nào em không tin anh sao?"

"Em tin anh." Côi vội đáp, anh đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô sao có thể nói không tin đây?

"Nhưng mà em thực sự không sao hết, anh đừng lo."

Thân Văn Hạo thủy chung cười yếu ớt, không nói gì thêm, cùng cô quay về tiệm mỳ.

"Anh vào ngồi một lúc đi!"

Cô khách khí mời anh.

Nhưng anh lắc đầu, "Thôi, anh còn có việc, đi trước đây."

"A, vậy à, vậy anh mau đi đi. Cám ơn anh Văn Hạo, tạm biệt."

Nhìn bóng lưng cô đi vào tiệm mỳ, nụ cười của Thân Văn Hạo liền biến mất, anh có chút thất lạc xoay đi, lấy ra thứ gì đó trong túi vò thành nắm rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Cố Bảo Bảo vào tiệm, ba mẹ thì không thấy đâu cả, chỉ còn có Công Tôn Diệp.

Thấy cô vào, Công Tôn Diệp nhìn lên lầu: "Dì thấy không thoải mái, chú đã đi theo dì rồi."

Cố Bảo Bảo gật đầu, ngồi xuống cạnh anh bóc tỏi.

Ngước lên thì thấy thư kiện kia còn đặt trên bàn, lại đứng dậy đi lấy.

Công Tôn Diệp đè thư kiện lại, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô: "Em thực sự quyết định sao?"

Cô cũng ngước lên nhìn hắn: "A Diệp, chuyện này là anh giúp mẹ em làm?"

Công Tôn Diệp gật đầu, "Nếu muốn đòi lại con, đây là biện pháp tốt nhất."

Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Vô dụng thôi."

"Vô dụng?" Công Tôn Diệp cất cao giọng.

Cố Bảo Bảo không muốn nhiều lời, thư kiện cũng không cầm, quay người đi.

Công Tôn Diệp lại đứng dậy bắt lấy cánh tay cô: "Bảo Bảo, em nói rõ đi, em bỏ qua con em hay là bỏ qua chính em?"

Giọng anh có phần khác thường, giống như là cơn giận của biển, bề ngoài thì giả bộ yên ả, "Nếu em bỏ qua chính em, tùy tiện sống cả đời với một người, vậy chuyện này quả thực không cần thiết phải tiếp tục."

Cố Bảo Bảo kinh ngạc quay đầu lại, cô nghe được cơn giận của anh, lại không hiểu anh vì sao tức giận, "A Diệp, anh nói thế là có ý gì?"

"Em hiểu ý anh mà!"

Anh cho tới giờ chưa từng có sắc mặt xanh xám như này trước mặt cô, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến, Cố Bảo Bảo cảm thấy thấp thỏm lo âu.

"A Diệp... Em..."

Cô cảm giác mình hẳn nên giải thích vì sao không nên lập đơn kiện, anh lại cắt ngang lời cô, "Em không cần nói, gì cũng không cần nói, nếu em cảm thấy Mục Tư Viễn tốt, em nên đi tìm anh ta. Nếu em cảm thấy Thân tiên sinh kia không tồi, em cũng có thể đi với anh ta! Dù sao anh... Anh..."

Trong ngực anh tràn đầy khó chịu, làm cho anh không nói được nữa.

Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, mới hiểu được hắn đang nói tới Thân Văn Hạo, "A Diệp, anh lầm rồi..."

Xong cô lại cảm giác mình có chút kỳ quái, tại sao phải giải thích với anh?

Tại sao phải cho anh ảo tưởng nữa?

Không bằng cô cái gì cũng không nói thì hơn.

"A Diệp à," Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Anh về trước đi, lát nữa có khách đến, em sẽ lại bận rồi."

"Bảo Bảo!"

Lời còn chưa dứt, Công Tôn Diệp đã dùng cơ thể to lớn ấm áp ôm chặt lấy cô.

Cả người cô cứng đờ, theo bản năng muốn né tránh, hai cánh tay anh lại ôm chặt hơn.

Hơi thở chỉ thuộc về anh bao bọc lấy hết mỗi một cảm quan của cô.

Cái ôm của anh không có lạnh lùng băng giá như của Mục Tư Viễn, cái ôm của anh thật ấm áp, tỏa ra hương bạc hà nhàn nhạt, giống như phương thức mà anh luôn đối với cô.

"A Diệp..." Cô há hốc mồm, nỗ lực tìm kiếm lời có thể nói, anh lại tựa đầu vào vai cô, âm thanh như thì thầm nức nở bên tai: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Anh tưởng rằng mình có thể không gần không xa chờ đợi bên cạnh cô, những khi cô cần thì anh xuất hiện, khi cô không cần nữa thì anh biến mất, anh tưởng rằng mình có thể.

Song, vừa rồi khi anh chạy theo ra, thấy Thân Văn Hạo đối với cô thế nào, thấy được ánh mắt muốn chiếm lấy cô của Thân Văn Hạo, mọi cái tưởng rằng của anh đều sụp đổ.

Hóa ra, anh cũng muốn độc chiếm lấy cô.

"Hắn... Cái tên họ Thân kia... Thật là quá đáng..."

Anh nói mà có phần run rẩy, đó là sự sợ hãi mất đi cô, "Em... Bảo Bảo, em cũng thật quá đáng..."

Cố Bảo Bảo hoàn toàn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

...ti$u_h@o...

"Bà sao rồi? Hay là uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút đi!"

Ba Cố đỡ mẹ Cố ngồi xuống ghế, đưa nước với thuốc đặt lên tay bà.

Mẹ Cố uống thuốc xong lại không chịu nghỉ ngơi, nghĩ tới chuyện của con gái, bà trừ bực mình ra thì càng là đau lòng.

"Ba nó, chuyện bọn nhỏ ông có tính toán gì không?"

Bà đẩy ba Cố ép hỏi.

Ba cố im lặng không lên tiếng, vừa rồi đã nói với Bảo Bảo, ông không thể nói với bà a, bà mà biết ông không có ý định tranh đoạt bọn nhỏ, ngộ nhỡ huyết áp lên cao gây nguy hiểm tới tim thì phải làm sao giờ?

Thế nhưng, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải biện pháp tốt!

Ông buồn khổ châm điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, mới nói: "Chuyện của Bảo Bảo, tôi thấy chúng ta cứ mặc kệ đi!"

"Ông nói cái gì!" Mẹ Cố bật dậy, "Ông có phải ba của con gái tôi không đấy? Lời này mà ông cũng nói ra miệng được sao!"

Mẹ Cố lo lắng đi thong thả cạnh ghế, vừa nói: "Không được! Bảo Bảo không chịu ký tên, tôi phải đi hỏi luật sư xem còn biện pháp nào khác không!"

Nói rồi bà đi xuống dưới lầu.

Ba Cố đang muốn gọi bà lại thì thấy bà dừng chân, nghiêng tai lắng nghe bên dưới, "Bảo Bảo về rồi!"

Bà gọi ba Cố, "Ông mau xuống dưới với tôi, giúp tôi khuyên Bảo Bảo, để con bé ký tên vào đơn kiện."

Ba Cố bất đắc dĩ đành phải cùng đi xuống với bà.

Vừa mới tới chân cầu thang, mẹ Cố còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Bảo Bảo đang né tránh cái ôm của Công Tôn Diệp, nhìn hắn nói: "A Diệp, về chuyện tranh đoạt quyền nuôi dưỡng không còn tiếp tục nữa, đừng nói là em không muốn ký tên, cho dù có ký để luật sư đưa ra tòa, em cũng không giành được quyền nuôi dưỡng."

"Vì sao?" Công Tôn Diệp khó hiểu.

Cố Bảo Bảo cắn môi nói: "Bởi vì em đã ký với anh ta một bản thỏa thuận."

"Thỏa thuận? Thỏa thuận gì?"

"Trên thỏa thuận đã ghi rõ, đứa bé sau khi sinh ra thì thuộc về anh ta, anh ta cho em tờ séc năm triệu, từ nay về sau đứa bé với em không còn bất cứ quan hệ gì!"

Công Tôn Diệp kinh ngạc đến ngẩn ngơ, mà càng kinh ngạc lớn hơn là hai người đang đứng ở cầu thang.

"Con nói cái gì!"

Mẹ Cố sắc mặt tái xanh đi ra, lớn tiếng giận giữ hỏi.

Cố Bảo Bảo hoảng sợ quay người lại, cô tưởng mẹ với ba ở trên lầu, cô tưởng rằng...

Không kịp hỏi tại sao, người mẹ Cố bỗng lung lay rồi ngất đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom